Đọc truyện Luân Hồi Cung Chủ – Chương 5: Kỳ ngộ chi duyên
Dãy núi Hằng sơn chợt tỉnh bừng, có cây vạn vật đều thức giấc khi nửa vành trăng cong vút trồi lên đỉnh núi xa xa…
Trời đã khuya, núi rừng vắng lặng, đó đây không nghe một tiếng động nào, ngoại trừ tiếng lốc cốc của vó ngựa điểm mồn một trên quan đạo dẫn tới thị trấn Vân Thai.
Khi nhìn kỹ lại đó là một cỗ xe song mã kéo một chiếc thùng bít bùng, không ai hiểu chứa những vật gì trong đó.
Trên lưng hai con tuấn mã kéo cỗ xe, hai tên đại hán áo đen một tay cầm dây cương, tay kia quất roi tron trót trên lưng hai con tuấn mã chạy càng lúc càng mau. Hình như họ đang có một chuyện gì thật khẩn cấp.
Chợt từ phía sau nghe có tiếng vó ngựa dập dồn mỗi lúc một gần hơn, chẳng bao lâu xuất hiện con hùng mã, trên lưng chở một người còn xa nên chưa rõ là ai.
Chỉ trong nháy mắt người ngựa đã tới gần qua ánh trăng khuya mờ tỏ cho thấy kỵ sĩ chính là Hàn Tử Kỳ.
Hàn Tử Kỳ từ dãy núi Tung Sơn tới đây sau khi cứu Xú diện Nữ thoát khỏi tay hai tên sứ giả Luân Hồi giáo.
Không mấy chốc Hàn Tử Kỳ đã bắt kịp xe song mã kéo chiếc thùng bít bùng cách khoảng năm mươi trượng.
Nhìn chiếc thùng bít bùng, Hàn Tử Kỳ lẩm bẩm:
– Ồ… cỗ xe song mã phía trước kéo chiếc thùng gì đây?
Động tính hiếu kỳ, Hàn Tử Kỳ phi ngựa tới ngay, nháy mắt chỉ còn cách cỗ xe song khoảng mười trượng.
Nhìn kỹ chiếc thùng bít bùng, Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm:
– Lạ thực, bọn tiêu cục nào đó đang chở hàng gì quí giá trong chiếc thùng bít bùng vậy?
Nhưng chàng đã tự đáp:
– Không phải, nếu là bọn tiêu cục chở hàng quí, tại sao không có một tên thuộc hạ hộ tống, ở phía sau đề phòng bọn đạo tặc tranh cướp.
Trong lòng phát sinh nghi hoặc, Hàn Tử Kỳ thúc ngựa phi nhanh, cố vượt qua cỗ xe song mã để nhìn hai tên kỵ mã phía trước, xem đó là ai.
Phút giây con Xích long câu đã đi song song với hai con tuấn mã kéo chiếc thùng bít bùng. Hàn Tử Kỳ đảo mắt nhìn hai tên kỵ mã, chợt khẽ “ồ” lên một tiếng vì chàng vừa nhận ra bọn chúng chính là sứ giả Luân Hồi giáo.
Cùng lúc hai tên sứ giả Luân Hồi giáo cũng vừa bắt gặp ánh mắt của Hàn Tử Kỳ, nhưng chẳng nói năng gì mà vươn roi quất tron trót trên lưng hai con tuấn mã cố qua mặt con Xích long câu của Hàn Tử Kỳ vừa trờ tới.
Dĩ nhiên, bọn chúng chưa nhận ra Hàn Tử Kỳ là kẻ thù vừa chặt cụt tay tên sứ giả số mười nơi dãy núi Tung sơn lúc chiều qua.
Một ý niệm thoáng nhanh trong đầu, Hàn Tử Kỳ kìm hai bên hông con Xích long câu vọt tới như bay, chỉ trong tia chớp đã bỏ cỗ xe song mã hơn mười trượng, rồi vút một cái chàng quay ngựa lại cản ngang đường.
Hai tên sứ giả Luân Hồi giáo đồng quát to:
– Tránh ra! Ngươi có đui chưa?
Làm như chưa nghe tiếng quát, Hàn Tử Kỳ thản nhiên ngồi chễm chệ trên lưng ngựa, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.
Cỗ xe song mã còn cách người ngựa của Hàn Tử Kỳ chừng năm trượng, một trong hai tên sứ giả Luân Hồi giáo quát vang:
– Tránh ra, ngươi muốn chết sao?
Hàn Tử Kỳ như hóa đá, thản nhiên ngồi trên lưng ngựa dường như chưa hay biết chuyện gì xảy ra.
Hai tên sứ giả Luân Hồi giáo bắt buộc phải gấp rút dừng cỗ xe song mã lại chỉ còn cách người ngựa của Hàn Tử Kỳ khoảng ba trượng.
Hai tên này nhảy xuống ngựa, bước tới đứng trước đầu con Xích long câu, quắc mắt nhìn Hàn Tử Kỳ.
Bấy giờ Hàn Tử Kỳ nhìn rõ trên ngực tên sứ giả Luân Hồi giáo đứng phải mang số mười một còn tên kia mang số mười hai.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một trỏ tay vào mặt Hàn Tử Kỳ quát:
– Tiểu tử, ngươi là ai tại sao dám cả gan lớn mật cản đường bọn ta ở nơi đây?
Hàn Tử Kỳ hiểu ngay chuyện chàng chặt cụt tay tên sứ giả số mười chưa thấy tới tai hai tên này nên hắn mới hỏi chàng câu đó. Hàn Tử Kỳ ngạo nghễ:
– Ta là ai ngươi không cần phải biết làm chi, nhưng ta cản đường hai ngươi thì đã làm sao chứ?
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một quát to:
– Bọn ta sẽ giết ngươi.
Soạt một tiếng, tên sứ giả số mười một rút thanh giới đao ra, toan xuất thủ, tên sứ giả số mười hai cũng vừa tuốt thanh giới đao bên lưng lướt tới.
Hàn Tử Kỳ khoát tay:
– Khoan đã!
Tên sứ giả Luân Hồi giáo mang số mười một ngưng giới đao trợn mắt:
– Ngươi còn lời trối trăng nào hãy nói mau!
Trỏ tay sang chiếc thùng bít bùng phía sau hai con tuấn mã, Hàn Tử Kỳ hỏi:
– Ta muốn biết hai ngươi chở cái gì trong cái thùng bít bùng kia. Nói mau!
Tên sứ giả mang số mười hai nổi giận quát:
– Ngươi sắp chết tới nơi rồi còn hỏi chuyện riêng của bản giáo làm chi? Ngươi biết bọn ta là ai không?
Hàn Tử Kỳ chỉnh giọng:
– Luân Hồi giáo.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một hỏi:
– Ngươi biết Luân Hồi giáo thế nào không?
Hàn Tử Kỳ đáp gọn:
– Dã man, tàn ác…
Hai tên sứ giả Luân Hồi giáo cùng lượt quát to, cùng tung giới đao chém vào đầu con Xích long câu của Hàn Tử Kỳ.
Nhanh như tia chớp, trước đó Hàn Tử Kỳ đã vọt qua đầu ngựa, trường kiếm rút ra rung một cái.
Xoảng… xoảng…
Hai chùm hoa lửa đỏ rực, hàng ngàn tia lửa bắn xẹt khắp mọi nơi.
Song phương cùng thu hồi võ khí, rồi lại sáp vào. Tức thì, một trận ác chiến diễn ra trước đầu ba con ngựa.
Qua tám hiệp, bỗng tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười hai rú lên một tiếng kinh hoàng, thanh giới đao văng ra xa, tay trái bụm lấy cánh tay cụt tới cùi chỏ, tay phải máu tuôn lênh láng, lảo đảo tháo lui ngoài một trượng.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một liệu bề không kham nổi, trỏ giới đao vào mặt Hàn Tử Kỳ quát:
– Tiểu quỉ! Bọn ta sẽ gặp lại ngươi.
Hắn dìu lấy đồng bọn tới hai con tuấn mã leo lên tiếp tục cuộc hành trình, bỗng…
Vèo! Một lằn sáng chớp tới tên sứ giả Luân Hồi giáo mang số mười một nhanh không thể tưởng. Đó là nhát kiếm của Hàn Tử Kỳ vừa chém tới.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một kinh hãi, cắp lấy đồng bọn phóng ra ngoài tránh khỏi, liền quay mặt lại, đã thấy Hàn Tử Kỳ đứng trước mặt tay lăm lăm thanh trường kiếm.
Thấy có kẻ lạ mặt đứng gần, hai con tuấn mã cất tiếng hí vang lừng, toan cuốn vó chạy đi.
– Hãy đứng yên đó cho ta.
Miệng nói, Hàn Tử Kỳ vẫy tay một cái.
Bịch… bịch…
Hai con tuấn mã đứng trơ như pho tượng vì vừa bị Hàn Tử Kỳ điểm bế huyệt đạo.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một quát:
– Tiểu quỉ! Ngươi định giở trò gì nữa?
Hàn Tử Kỳ lạnh băng:
– Hai ngươi hãy cút xéo ngay, còn cỗ xe này lưu lại…
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một gầm to:
– Tiểu quỉ! Ta liều chết với ngươi. Ta không…
Nhưng hắn ta giật mình vì chợt nhận ra một làn kiếm chớp tới hắn nhanh như sét giật.
Hàn Tử Kỳ xuất chiêu “hàng ma nhất thức” vừa luyện được trong Thiên Tàn phủ.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một rất đỗi kinh hoàng hú dài một tiếng, tay cắp lấy tên kia vọt lên như cây pháo thăng thiên lủi tuốt vào cánh rừng lá rậm.
Chờ cho bọn chúng đi xa rồi, Hàn Tử Kỳ quay qua nhìn hai con tuấn mã đứng trơ trơ như đã hóa đá. Chàng cất tiếng cười khanh khách:
– Hai ngươi đau khổ lắm ư?
Lại nhìn về phía chiếc thùng bít bùng phía sau hai con tuấn mã, Hàn Tử Kỳ lẩm bẩm:
– Ta thử bước lại xem trong chiếc thùng bít bùng kia đựng những gì mà xem ra bọn chúng quan tâm đến thế.
Hàn Tử Kỳ bước lại gần chiếc thùng bít bùng nhận ra có một cánh cửa nhỏ bên hông.
Chàng nắm cánh cửa kéo ra, ghé mắt nhìn vào khoảng tối lờ mờ qua ánh trăng khuya rọi vào.
Bỗng Hàn Tử Kỳ kêu lên:
– Bọn chúng bắt cóc ai đây?
Hàn Tử Kỳ vận nhỡn lực nhìn kỹ, trông thấy một ả thiếu nữ nằm bất động, tròn xoe đôi mắt nhìn chàng mà chẳng nói năng gì.
Hàn Tử Kỳ lẩm bẩm:
– Nàng đã bị bọn chúng điểm bế á huyệt, không nói được, ta hãy giải huyệt cho nàng.
Chàng sử dụng “cách không chỉ pháp” phất tay vào ba nơi yếu huyệt trên thân mình cô gái.
Hự… hự…
Cô gái bật ngồi lên nhìn kỹ Hàn Tử Kỳ, lóp ngóp bò tới cánh cửa nhỏ, bước xuống đất.
Qua ánh trăng khuya bàng bạc, nhìn mặt cô gái, Hàn Tử Kỳ khẽ thầm:
– Quả là một nàng tiên nhỏ giáng trân.
Quả vậy cô gái mặt trắng như ngọc, môi đỏ, đôi mắt to đen nhánh, mình mặt chiếc áo thủy lục nổi bật làn da trắng chẳng khác đóa hoa mẫu đơn vừa hé nhụy. Nàng đẹp ngây thơ trong suốt như viên ngọc lưu ly, bất cứ ai nhìn vào cũng phải cảm mến.
Cô gái đứng ngây ra nhìn Hàn Tử Kỳ chầm chập, chẳng nói năng gì cả.
Thấy cô gái quá thơ ngây, Hàn Tử Kỳ trêu chọc:
– Ồ, sao lại đứng trơ ra đó mà không chịu nói lên lời cảm tạ?
Cô gái giật mình như vừa bừng tỉnh cơn mơ, vội vàng chắp tay trước ngực, ấp úng:
– Tiểu muội xin đa tạ công ơn cứu mạng của tiền bối, trọn kiếp này muội chẳng…
Hàn Tử Kỳ bật cười khanh khách, làm cho cô gái ngưng lại không nói thêm được nữa.
Cô gái ngơ ngác:
– Tiền bối cười tiểu muội chuyện chi?
Hàn Tử Kỳ thôi cười đáp:
– Không có chi, nhưng tốt nhất cô nương hãy gọi tại hạ là đại thúc, tiểu thúc, đại ca, ca ca hoặc là huynh đài mới đúng.
Cô gái chưa hiểu hỏi:
– Tại sao vậy?
Hàn Tử Kỳ hóm hỉnh:
– Tại vì tại hạ chưa mọc râu.
Chợt hiểu ra, cô gái cất tiếng cười khúc khích, giọng cười trong như ngọc lưu ly va chạm vào nhau.
Nàng hỏi:
– Thế bây giờ tiểu muội gọi tiền bối bằng ca ca được không?
Hàn Tử Kỳ phá ra cười, cười đến chảy nước mắt, suýt lăn xuống đất.
Chàng hiểu ngay cô gái ngay thơ này chưa từng ra chốn giang hồ một lần nào, nên chưa biết cách xưng hô theo ngôn từ thứ tự của võ lâm.
Cô gái lại nhìn Hàn Tử Kỳ, dạn dĩ hơn:
– Ca ca cười gì nữa?
Hàn Tử Kỳ trỏ cô gái, thân mật:
– Tiểu muội lẩn thẩn rồi. Muội đã gọi huynh là ca ca thì hãy gọi luôn sao lại gọi là tiền bối. Tiền bối là người đã cao tuổi, muội hiểu chưa.
Cô gái hổ thẹn bối rối một lúc rồi lảng chuyện khác cho bớt ngượng ngùng:
– Ồ, nhưng ca ca tên gì hãy nói cho tiểu muội biết để muội dễ dàng xưng hô.
Hàn Tử Kỳ thành thật:
– Ngu huynh tên Hàn Tử Kỳ, còn muội?
Cô gái đáp ngay:
– Tiểu muội tên là Hà Tiểu Yến, thường được họ gọi là Tiểu Yến.
Hàn Tử Kỳ hỏi:
– Yến muội đi đâu lại bị bọn sứ giả Luân Hồi giáo bắt bỏ vào cái thùng xe quỉ quái này giống như chở một món hàng vậy.
Hà Tiểu Yến chân thật:
– Muội đang ngồi đàn trong phòng chợt nghe có tiếng động, muội vừa quay lại liền bị bọn chúng điểm huyệt không còn kêu cứu được nữa, chúng nhốt muội vào chiếc thùng bít bùng rồi chở đi đó.
Hàn Tử Kỳ thích thú:
– Ồ, Yến muội cũng biết đàn nữa ư?
Tiểu Yến gật đầu:
– Chẳng những tiểu muội biết đàn lại còn biết ca nữa. Muội có ý định ngày sau sẽ trở thành ca nữ.
Hàn Tử Kỳ gật gật đầu:
– Yến muội thật tài, còn gia trang của muội ở nơi đâu, thuộc địa phận nào, hãy nói cho huynh được rõ.
Quay mặt về phía Đông định hướng, Tiểu Yến trỏ tay:
– Gia trang của tiểu muội ở về hướng đó, có lẽ cách ngọn núi Hằng Sơn này chừng bảy tám mươi dặm.
Ngước mắt nhìn mảnh trăng nửa vành đã lên cao, Hàn Tử Kỳ lo ngại:
– Bây giờ trời gần cuối canh ba, đường xa vắng vẻ lại nữa bọn sứ giả Luân Hồi giáo có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, một mình hiền muội trở về rất nguy hiểm, huynh cũng chẳng an tâm, huynh sẽ tiễn muội gần đến nhà rồi sẽ chia tay muôi nhé.
Không đợi Tiểu Yến kịp đáp, Hàn Tử Kỳ trở lại chỗ hai con tuấn mã, tháo mở một con, trỏ tay vào mặt con kia, cất tiếng cười khanh khách:
– Bây giờ ta bắt bằng hữu của ngươi đem đi, còn ngươi đứng đó chơi, đợi sáng mai chủ ngươi tới dắt ngươi về, hiểu chưa?
Tiểu Yến cười sằng sặc:
– Hàn ca ca nói chuyện với con ngựa mà giống như nói chuyện với một người nào vậy.
Nó không biết nghe đâu.
Hàn Tử Kỳ lắc đầu:
– Yến muội lầm rồi. Muội có biết không, kiếp trước nó là người, tại vì ăn ở bất nhân, bất nghĩa, xảo quyệt, điêu ngoa nên Diêm Vương phạt cho nó đầu thai làm ngựa trả nợ đời đấy.
Nói xong, Hàn Tử Kỳ lại cười khanh khách. Tiểu Yến cũng ôm bụng cười suýt lăn ra đất.
Dứt cười, Hàn Tử Kỳ bảo:
– Yến muội lại đây mau. Muội cưỡi con Xích long câu này, còn huynh cưỡi con ngựa kia. Chúng ta đi mau, chậm trễ bọn sứ giả Luân Hồi giáo lại kéo tới sẽ khó lòng.
Tiểu Yến chạy tới, Hàn Tử Kỳ đỡ nàng ngôi trên lưng con Xích long câu, còn chàng cỡi con tuất mã của hai tên sứ giả Luân Hồi giáo. Hai con hùng mã phi nhanh dưới ánh trăng khuya mờ ảo…