Đọc truyện Luân Hồi Cung Chủ – Chương 2: Thiên tàn phủ
Chẳng biết đã trải qua bao nhiêu thời khắc, Hàn Tử Kỳ mở mắt ra trông thấy mình đang nằm trong cái hốc đá cạnh bờ suối nước chảy ào ào.
Cậu bé lóp ngóp chui ra ngoài tìm chỗ leo lên bờ, nghe trong mình ê ẩm, nhức nhối nhưng biết rõ mình không bị trọng thương trong lòng thầm mừng rỡ.
Trời đã tối từ lâu, vầng trăng vừa lên, ánh trăng lọt qua lá cành soi sáng lờ mờ.
Đây là một khu rừng rậm cách Hàn Sơn trang rất xa, Hàn Tử Kỳ đưa mắt nhìn quanh, bất giác rơi hai giọt nước mắt.
Cậu bé cất tiếng run run:
– Mẹ ơi! Mẹ còn sống hay đã chết? Con biết tìm mẹ ở nơi nào? Kẻ thù nào giết mẹ?
Thẫn thờ một lúc thật lâu, Hàn Tử Kỳ đưa tay gạt nước mắt, rồi lững thững bước vào trong cánh rừng già.
Cậu bé đi mãi cho tới khi vầng trăng đã lên đỉnh đầu nghe trong người mỏi mệt, ngồi tựa lưng vào một gốc cây cổ thụ định làm một giấc, sáng mai sẽ lên đường.
Hàn Tử Kỳ toan nhắm mắt chợt nhận ra cách đó khoảng hai mươi trượng có một cái hang, phía ngoài là vách đá có nhiều đốm sáng xanh rờn lạnh lẽo.
Nhìn kỹ những đốm xanh rờn kia, Hàn Tử Kỳ kinh hãi kêu lên:
– Ồ, Ma hoa!
Thực vậy, những đốm sáng xanh rờn kia chính là những chiếc sọ người lâu năm tháng gió mưa, biến thành đóa Ma hoa trông qua ai ai cũng phải khiếp sợ.
Hàn Tử Kỳ nghe rờn rợn cả xương sống, trước đây, cậu bé có nghe Tuyệt đại mỹ nhân Tố Thần Phi nói về chuyện Ma hoa nhưng chưa trông thấy lần nào, giờ lại xuất hiện ở trong cánh rừng này.
Hàn Tử Kỳ đứng dậy bước tới gần đến xem. Có tất cả mười một đóa Ma hoa. Dĩ nhiên mười mấy đóa Ma hoa này là bọn người thám hiểm hoặc đi tìm tung tích bí kíp, kỳ thư tới đây bị giết chứ chẳng sai.
Nhưng ai đã giết họ? Tất nhiên trong cánh rừng này có người nên bọn họ mới lâm nạn.
Ngẫm nghĩ một lúc, Hàn Tử Kỳ đưa mắt nhìn qua cái hang. Bất chợt, cậu bé nhận ra trên cửa hang có ba chữ viết bằng chỉ lực.
Hàn Tử Kỳ nhìn ba chữ kia, bật kêu:
– Thiên Tàn Phủ! Ồ! Thì ra nơi đây là chỗ ẩn náu của Thiên Tàn Quái Tẩu, nghe nói lão quái nhân này đã tuyệt tích từ lâu.
Hàn Tử Kỳ nghe mẫu thân Tuyệt đại mỹ nhân Tố Thần Phi kể lại, hai mươi năm trước Thiên Tàn Quái Tẩu là một đại cao thủ đã gây khủng khiếp trong hai đạo hắc bạch trên chốn giang hồ. Trận ác chiến tại ngọn núi Hôi nhạn phong, lão nhân đã sát hại trên một trăm cao thủ, hơn một trăm người bị thương, riêng lão nhân không hề hấn gì. Nhưng sau đó chẳng hiểu sao đột nhiên lão nhân biến mất, nên chốn giang hồ không một ai tìm gặp lão nơi đâu cả. Có người cho lão đã chết, cũng có người bảo lão đi tìm bí pháp trừng sinh sống lâu gây họa cho mọi người, nay không ngờ lão lại xuất hiện trong cánh rừng này.
Bẩm sinh vốn là một đứa bé thông minh, cang trường, Hàn Tử Kỳ lẩm bẩm:
– Ta hãy vào phía trong xem có lão nhân hay không?
Hàn Tử Kỳ từng bước tiến vào cánh cửa tò vò Thiên Tàn Phủ.
Từng trận gió lạnh buốt người từ phía trong hang động thốc ra. Hàn Tử Kỳ vận chân khí chống lại hàn tà xâm nhập vào cơ thể.
Vào trong hang động khoảng vài trượng, ánh sáng lờ mờ, lắng tai nghe không có gì khác lạ, Hàn Tử Kỳ chầm chậm bước tới.
Tiến vào thêm khoảng một trượng, thình lình bên tai Hàn Tử Kỳ nghe tiếng quát chấn động khắp cả hang động:
– Đứng lại!
Tiếng quát quá to khiến Hàn Tử Kỳ phải giật mình ngưng bước tức khắc. Phía trong hang động mập mờ. Hàn Tử Kỳ vận nhỡn lực tinh vi nhìn vào.
Cậu bé trông thấy một lão quái nhân râu tóc bạc phơ, mắt sáng như hai ngọn đèn, mình mặc trường xám vá nhiều nơi, ngồi trên chiếc bồ đoàn dưới lát cỏ khô.
Hàn Tử Kỳ chưa kịp mở lời, lão quái nhân lại quát:
– Ngươi phải chết!
Đạo kình lạnh lẽo từ ngọn chưởng lão quái nhân ào tới Hàn Tử Kỳ.
Hàn Tử Kỳ giật mình dịch sang trái ba thước tránh đạo kình lạnh buốt đó.
Cậu bé vô cùng kinh hãi. Từ chỗ bồ đoàn tới cậu bé khoảng trăm trượng, đạo kình vừa rồi nặng như chiếc búa đồng, công lực của lão quái nhân quả nhiên quỉ thần cũng kinh sợ.
Hàn Tử Kỳ đứng nhìn lão quái nhân râu tóc bạc phơ chưa nói được lời nào.
Rọi cặp mắt thần vào mặt Hàn Tử Kỳ như quan sát, lão quái nhân râu tóc bạc phơ trầm giọng:
– Tiểu tử, ngươi là ai, tại sao dám xông vào Thiên tàn phủ của lão phu giữa đêm khuya?
Hàn Tử Kỳ chắp tay cung kính:
– Thưa lão tiền bối, vãn bối là một đứa bé giang hồ lang bạt, đi đêm lạc bước vào cánh rừng này, định tìm chỗ nghỉ ngơi, không biết có bậc cao nhân nhàn ẩn, nên đã làm kinh động giấc ngủ, xin lão tiền bối lượng thứ cho.
Lão quái nhân râu tóc bạc phơ hừ lạnh như tiếng kèn ma:
– Tiểu tử, trước khi vào Thiên Tàn phủ ngươi có trông thấy đám khô lâu nằm ngoài vách đá hay không?
Hàn Tử Kỳ gật đầu:
– Thưa lão tiền bối, tiểu bối trông thấy tất cả có mười một đóa Ma hoa, đó là hài cốt của các nạn nhân bị giết.
Lão quái nhân râu tóc bạc phơ quát to:
– Nói nhảm, bọn chúng to gan lớn mật dám tới đây xâm phạm vào vùng đất cấm, nên lão phu trừng phạt bọn chúng đấy.
Lão hỏi:
– Tiểu tử! Ngươi biết lão phu là ai không?
Giọng nói của lão quái nhân hằn học như đang nổi giận. Hàn Tử Kỳ không biết phải đáp ứng thế nào cho ổn, cứ mãi do dự.
Lão quái nhân râutóc bạc phơ nổi giận quát:
– Ngươi có nghe chưa? Lão phu hỏi ngươi có biết ta là ai không?
Hàn Tử Kỳ sợ hãi đáp mau:
– Thưa lão tiền bối! Nếu tiểu bối không lầm, lão tiền bối chính là Thiên Tàn Quái Tẩu tiếng tăm lừng lẫy trên chốn giang hồ gần hai mươi năm về trước.
– Ha ha … ha ha … ha ha ha …
Tiếng cười của lão quái nhân chấn động khắp cả động phủ, gió hốt ào ào, cát bụi trên trần tuông xuống mịt mù.
Hàn Tử Kỳ khiếp đảm vội vàng vận khí chân ngươn chống lại âm thanh chực xé nát cả màng tai và hàn tà xâm nhập vào cửu khiếu.
Lát sau, lão quái nhân thôi cười nhìn Hàn Tử Kỳ, ánh mắt sáng như hai ngọn đèn, trầm giọng:
– Tiểu tử! Ngươi đã biết danh hiệu của lão phu thì chết càng sớm. Ngươi có hiểu ra sao không?
Hàn Tử Kỳ rùng mình mấy cái, nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh nhìn lão quái nhân:
– Tiểu bối còn bé con, trí óc thô thiển, xin lão tiền bối chỉ giáo cho.
Lão quái nhân chính là Thiên Tàn Quái Tẩu cất giọng trầm khiếp:
– Tại vì luật lệ của Thiên Tàn phủ, kẻ nào biết được danh hiệu của lão phu thì phải chết ngay. Ta không muốn kẻ đó còn sống trở lại giang hồ tiết lộ tung tích của ta, để cái lũ bại hoại tới đây phá quấy. Cái đạo lý đó ngươi đã hiểu rồi chứ?
Hàn Tử Kỳ khiếp hãi, nhủ thầm:
– Xem ra lão Thiên Tàn Quái Tẩu này là một nhân vật nửa chánh nửa tà, tâm tính cổ quái chưa thấy bao giờ, phần vì luật lệ của Thiên Tàn phủ nhất định lão sẽ giết chết ta chứ chẳng không đâu. Tánh mạng ta tới đây đã hỏng thật rồi.
Thoắt một cái Thiên Tàn Quái Tẩu đã đứng sững trước mặt Hàn Tử Kỳ, thân pháp của lão vô cùng quái dị, nhanh đến không kịp thấy.
Hàn Tử Kỳ nhận ra Thiên Tàn Quái Tẩu chân trái cụt tới gối, chẳng hiểu lão sử dụng thân pháp gì lại kỳ diệu đến thế.
Quét luồn mắt sáng như hai ngọn đèn, rọi khắp trên thân hình Hàn Tử Kỳ, Thiên Tàn Quái Tẩu gật gù:
– Xem qua căn cốt của ngươi quả phi phàm, đúng là một kỳ hoa của võ lâm, giết đi rất uổng, nhưng vì luật lệ Thiên Tàn phủ xưa nay là vậy, lão phu không thể nào tha thứ cho ngươi được. Hãy nhắm mắt lại cho ta hóa kiếp.
Hàn Tử Kỳ nổi giận:
– Lão tiền bối muốn giết cứ động thủ, tiểu bối nhắm mắt lại làm chi chứ.
Thiên Tàn Quái Tẩu quát to:
– Ngươi phải chết, nhưng trước khi ngươi chết lão phu cần biết ngươi là hậu duệ của môn phái nào, bảo trang nào, nói mau!
Hàn Tử Kỳ thành thực:
– Tiền bối là độc tử của Trang chủ Hàn Khuất Thân, mẹ là Tuyệt đại mỹ nhân Tố Thần Phi, không thuộc môn phái nào cả.
Thiên Tàn Quái Tẩu bật kêu lên một tiếng quái gở, trố mắt nhìn Hàn Tử Kỳ một lúc rồi hạ thấp giọng:
– Hàn đại hiệp và Tố Thần Phi cô nương hiện nay thế nào?
Hàn Tử Kỳ chợt rơi nước mắt:
– Phụ thân tiểu bối biệt tích từ lâu, còn mẫu thân vừa thất lạc không biết còn sống hay đã chết. Hàn sơn trang lại bị bọn ác ma đốt phá, tiểu bối không nơi nương tựa lang thang tới đây để gặp lão tiền bối …
Thiên Tàn Quái Tẩu bật “ồ” lên một tiếng nhìn kỹ gương mặt Hàn Tử Kỳ, chợt kêu lên:
– Tiểu tử, ngươi đã trúng nhằm Tàn phế chưởng của bọn Luân Hồi giáo rồi, nội trong ba ngày ngươi sẽ biến thành một gã cùi hủi, không còn thần đan nào trị nổi đâu.
Hàn Tử Kỳ hoảng hốt:
– Lão tiền bối, Tàn phế chưởng độc hại đến thế sao?
Thiên Tàn Quái Tẩu gật đầu:
– Ngươi là một kẻ hậu sinh vừa ra chốn giang hồ nên không hiểu. Năm xưa ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ đã sử dụng chiêu Tàn phế chưởng sát hại vô số cao thủ võ lâm, ai nghe tới tên cũng đều khiếp mật, bay hồn, kẻ trúng nhằm sẽ bị cùi hủi tàn phế dung mạo, đau đớn cùng cực chỉ trong vòng một năm sau thịt xương sẽ rã ra mà chết.
Hàn Tử Kỳ vô cùng khiếp đảm than thầm:
– Mẹ ơi! Con sắp chết. Con không còn tìm mẹ được nữa, xin mẹ tha cho con cái tội bất hiếu của con.
Hàn Tử Kỳ rơi hai giọt nước mắt thương tâm.
Bỗng Thiên Tàn Quái Tẩu nói:
– Niệm tình cố nhân, lão phu phá lệ một lần, lão phu không giết ngươi. Ngươi gặp ta đó là mệnh trời chưa dứt ngươi vậy. Hãy theo ta!
Loáng một cái Thiên Tàn Quái Tẩu đã tịnh tọa trên chiếc bồ đoàn lát cỏ khô.
Thân pháp của lão nhân chưa từng trông thấy bao giờ. Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm trong bụng, chẳng hiểu Thiên Tàn Quái Tẩu có dụng tâm gì, nhưng vẫn bước tới gần …
Hự … hự …
Hàn Tử Kỳ bị Thiên Tàn Quái Tẩu điểm huyệt ngã lăn ra nằm bất động, cậu bé tròn xoe đôi mắt nhìn lão nhân ấp úng:
– Lão tiền bối …
Thiên Tàn Quái Tẩu quát:
– Đừng lảm nhảm, hãy nằm im đó cho lão phu.
Thò tay ra phía sau chiếc bồ đoàn, lôi ra một chiếc hộp màu đen, lấy hai viên thuốc cùng màu đen. Thiên Tàn Quái Tẩu dùng chỉ lực vạch miệng Hàn Tử Kỳ, búng cho linh đan trôi tuốt xuống vực đan điền, kế đó lão nhân vươn tay điểm trên khắp thân người cậu bé.
Chốc lát Hàn Tử Kỳ nghe như có một trận lửa đốt cháy cả tâm can, bèn kêu lên:
– Lão tiền bối …
Thiên Tàn Quái Tẩu quát:
– Đừng lộn xộn, hãy nằm yên đó cho lão phu.
Lão quái nhân vẫy tay một cái bảo:
– Hãy vận khí chân âm truyền khắp ngủ tạng lục phủ cho mau.
Hàn Tử Kỳ cử động thân mình, toan ngồi dậy, nhưng hai tay hai chân vẫn còn tê cứng, cậu bé hiểu ngay Thiên Tàn Quái Tẩu chỉ giải các huyệt trên thân mình, tất cả vẫn còn bị bế tắt.
Trận lửa đốt tâm can mỗi lúc càng thêm dữ dội. Hàn Tử Kỳ gấp rút vận khí chân âm xung vào nội tạng trấn bớt trận lửa vô hình khủng khiếp kia.
Khoảng chừng uống cạn một bình trà, chợt Hàn Tử Kỳ nghe một cơn đau nhức xé cả tâm can, mồ hôi tháo ra ướt đẫm mình, hơi thở hồng hộc, cuối cùng ói ra một vũng nước đen sì, vô cùng hôi hám, cậu bé chỉ kêu lên một tiếng rồi ngất lịm đi..