Luân Hồi Cung Chủ

Chương 111: Kết cuộc


Đọc truyện Luân Hồi Cung Chủ – Chương 111: Kết cuộc

Đến đây có chiếc bóng chạy tới:

– Hàn ca ca …

Hàn Tử Kỳ nhìn lại đó là Tiểu Yến. Chàng tươi sắc diện:

– Yến muội …

Tiểu Yến nắm tay Hàn Tử Kỳ run run:

– Hàn ca ca, muội tưởng đâu không còn gặp mặt ca ca, muội khóc hết nước mắt.

Hàn Tử Kỳ vỗ về:

– Tai nạn của Yến muội đã qua rồi, từ nay muội không còn sợ bọn Luân Hồi giáo nữa, huynh mừng cho muội.

Chợt thấy lòa một cái, Đảo điên hòa thượng chẳng hiểu từ đâu tới đứng trước mặt Hàn Tử Kỳ.

Lão tăng nhìn chàng cười hềnh hệch:

– Hàn hiền điệt, bổn phận của ta tới đây đã xong. Ngươi hãy cùng sư muội trở về Hàn Sơn trang, ta đi ngao du sơn thủy, phiêu bạt thiên thai, nhàn hạ …

Nhìn Tố Thần Phi, lão nói:

– Sư muội … tạm biệt …

Âm thanh hãy còn đó, chẳng hiểu Đảo điên hòa thượng biến mất đi đằng nào.


Hàn Tử Kỳ chưa kịp nói gì đã trông thấy trên hai mươi người xuất hiện phía trước, đằng sau là chúng tăng nhân.

Dẫn đầu là Hạng Bá Phù và Hạ Cung Linh, kế đó có mười vị nam nữ chưởng môn nhân, sáu người bang, hội, bọn tăng đạo Chí Thiền đại sư, cuối cùng là ba mươi sáu vị đại cao tăng và mười tám Kim La Hán.

Hạng Bá Phù nắm tay Hàn Tử Kỳ, sắc diện tươi tắn:

– Hàn hiền điệt, ả yêu phụ Điêu Nguyệt Hồ và lão quỷ Bắc Khuyết Thần Ma đã đền tội, hiện giờ ta còn phải trở về Hạng gia trang kẻo ái nữ Cẩm Bình đợi chờ.

Quay sang Tố Thần Phi, Hạng Bá Phù nghiêm chỉnh:

– Tỷ tỷ, lão đệ xin bái biệt, bao giờ tỷ tỷ đưa hài cốt Hàn đại ca trở về Hàn Sơn trang, lão đệ sẽ tới viếng thăm.

Hạ Cung Linh nhìn Hàn Tử Kỳ cất giọng buồn buồn:

– Hàn công tử, tiểu muội xin cáo biệt.

Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt âu sầu, quay gót đi theo Hạng Bá Phù …

Hàn Tử Kỳ xúc động, bồi hồi, chỉ lấy mắt nhìn theo Hạ Cung Linh, chẳng nói lời nào.

Bạch Vân tôn giả tới trước mặt Hàn Tử Kỳ, chỉnh sắc:

– Hàn thí chủ, công đức của thí chủ cứu nạn bọn bần đạo sâu như biển, nặng bằng non, bần đạo thay mặt chư vị nam nữ đạo hữu có lời đa tạ thí chủ.

Lão nghiêm trang tiếp:

– Trong minh ước liên minh “Quần hùng diệt quần ma” có ghi rõ vị nào thắng nổi ả Điêu Nguyệt Hồ và lão Bắc Khuyết Thần Ma sẽ là vị minh chủ võ lâm. Bọn bần đạo vừa bàn bạc, tất cả đều như ý tôn vinh thí chủ lên chức vị Minh chủ, xin thí chủ chớ nên khước từ.

Hàn Tử Kỳ vội vã chắp tay từ tạ:

– Tiểu bối là kẻ hậu sinh, tài hèn, trí cạn, cũng nhờ Hồng tỷ tỷ mới diệt được bọn Luân Hồi giáo, lại nữa, tiểu bối còn mẫu thân không thể xa rời được, thực lòng tiểu bối không dám nhận, xin đại sư miễn thứ cho cái tội bất kính …

Bạch Vân tôn giả cảm khái:

– Hàn thí chủ là một trang thiếu hiệp hào hùng, bất cần danh lợi, hào khí ngất trời, bần đạo vô cùng khâm phục. Bây giờ bọn bần đạo phải trở về, ước mong có ngày gặp lại thí chủ.

Nói xong, Bạch Vân tôn giả vái chào mọi người, rồi cùng nam nữ đạo nhân quần tăng, và sáu vị bang, hội chủ ra đi …

Đào hoa phu nhân quay lại Tố Thần Phi:

– Tỷ tỷ, chúng ta hãy trở về Hồng lầu khách kẻo trời sắp tối.

Bọn người Đào hoa phu nhân, Tố Thần Phi, Hàn Tử Kỳ, Ngân Hà công chúa, Tiểu Yến và Hồng y nữ cùng lên ngựa rời khỏi Triệt Hổ Sơn.

Hồng lầu khách đã được trùng tu nguy nga, tráng lệ như xưa. Ba ngày qua Đào hoa phu nhân liên tiếp mở đại tiệc mừng ngày thoát nạn và đoạn tụ.

Sáng nay Tố Thần Phi và Hàn Tử Kỳ lên đường, có Tiểu Yến đi theo, Ngân Hà công chúa ở lại vì vừa gặp mẫu thân.

Tố Thần Phi và Đào hoa phu nhân bịn rịn chia tay, Hàn Tử Kỳ Ngân Hà công chúa nắm tay nhau nói mấy lời ước hẹn.


Tố Thần Phi, Hàn Tử Kỳ, Tiểu Yến lên ngựa rời khỏi Hồng lầu khách. Đào hoa phu nhân và Ngân Hà công chúa đứng nhìn theo người ngựa khuất dạng mới trở vào. Hồng y nữ lặng lẽ đi theo sau mặt hoa buồn bã. Tâm sự của nàng nào có ai hay …

Hàn Tử Kỳ dừng ngựa lại trước con đường quanh co dẫn hút vào hang động. Chờ Tố Thần Phi, Tiểu Yến tới, chàng trỏ tay:

– Mẹ! Đây là con đường vào mộ phần của phụ thân con. Mẹ và Yến muội hãy theo con.

Hàn Tử Kỳ rẽ ngựa phi nhanh. Chàng nóng lòng vì không hiểu thời gian qua có kẻ thù nào tới phá phách, ngôi mộ phụ thân chàng hay không.

Tố Thần Phi và Tiểu Yến cho ngựa đi chậm chậm theo ở phía sau. Hai người chưa quen lối nên không dám thúc ngựa đi nhanh như Hàn Tử Kỳ.

Nháy mắt Hàn Tử Kỳ đã tới hang động. Đó đây vắng vẻ tiêu điều, con chim Anh Vũ thường đậu trên cành thấp kia giờ ở đâu không thấy.

Hàn Tử Kỳ nhảy xuống ngựa chạy thẳng vào trong hang động. Ngôi mộ Hàn Khuất Thân nay cỏ đã lên xanh. Chàng quì thụp xuống khấn khứa:

– Phụ thân! Con đã giết lão Bắc Khuyết Thần Ma và ả yêu phụ Điêu Nguyệt Hồ cũng đã chết, nay trở về đây bái mạng phụ thân. Từ đây xin phụ thân an nghỉ giấc ngàn thu.

Hàn Tử Kỳ thụp xuống lạy, nước mắt tuôn trào, chừng ngẩng lên chợt chàng bắt gặp con chim Anh Vũ nằm im lìm trước ngôi mộ.

Hàn Tử Kỳ kinh hãi kêu lên:

– Con chim Anh Vũ đã chết.

Chàng vội chạy sang, nhận ra con chim Anh Vũ đã chết từ lâu, chiếc mỏ của nó máu đã khô đặc.

Rõ ràng lúc chàng ra đi, con chim Anh Vũ đã trở vào đây đứng trước ngôi mộ phụ thân chàng khóc cho tới chết.

Hàn Tử Kỳ đứng sững nhìn con chim Anh Vũ, bùi ngùi …

Tố Thần Phi và Tiểu Yến bước vào. Vừa trông thấy ngôi mộ Hàn Khuất Thân, Tố Thần Phi đã chạy tới kêu thảm:

– Phu nhân …

Trung phụ thụp xuống, giọt lên trào ra, nghẹn ngào không nói thêm được một lời nào nữa.


Tiểu Yến xúc động để rơi hai giọt lệ. Một lúc nàng nhè nhẹ bước tới gần Hàn Tử Kỳ.

Trông thấy con chim Anh Vũ nằm chết dưới đất, Tiểu Yến khe khẽ:

– Hàn ca ca, com chim gì nằm chết đây?

Hàn Tử Kỳ buồn bã:

– Con chim Anh Vũ của phụ thân huynh. Nó sống với phụ thân huynh rất nhiều năm.

Phụ thân huynh chết, nó đứng khóc rồi chết theo …

Tiểu Yến sửng sốt nhìn con chim Anh Vũ trân trối:

– Hàn ca ca, nó là con chim linh, ca ca hãy chôn cất nó, cho nó có được mộ phần, kẻo loài thú dữ vào đây ăn thịt.

Hàn Tử Kỳ gật đầu, đào một cái huyệt nhỏ gần vách hang động, đem xác con chim Anh Vũ đặt nằm xuống, lấp thành một nấm mộ nho nhỏ.

Khóc than một lúc, Tố Thần Phi uể oải đúng lên:

– Hài nhi, hãy để phụ thân con an nghỉ, sau này đem hài cốt phụ thân con trở về Hàn Sơn trang táng an phần mộ.

Trung phụ dắt tay Tiểu Yến trở ra ngoài. Nhìn nấm mồ nhỏ của con chim Anh Vũ, Hàn Tử Kỳ thở than:

– Anh Vũ ơi! Giờ mi hãy nằm đây, bao giờ xong ta sẽ trở lại đây đưa mi về mai táng.

Hàn Tử Kỳ nhìn nấm mộ con chim Anh Vũ một lúc, lại nhìn ngôi mộ Hàn Khuất Thân rồi buông tiếng thở dài, chầm chậm bước ra cửa hang động, leo lên lưng con Xích Long Câu lững thững theo phía sau Tố Thần Phi và Tiểu Yến. Hình ảnh con chim Anh Vũ đứng đậu trên cành cây thấp cứ mãi lởn vởn hiện ra trong đầu óc chàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.