Luân Hồi Cung Chủ

Chương 10: Quần hùng tranh đoạt kỳ trân dị bảo


Đọc truyện Luân Hồi Cung Chủ – Chương 10: Quần hùng tranh đoạt kỳ trân dị bảo

Hôm nay là ngày rằm tháng giêng. Từ sáng sớm có hàng ngàn cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch từ các phương trời lũ lượt kéo tới Bạch mã sơn. Trong số đó có cả Ngũ đại môn phái như:

Chí Thiền đại sư, cao tăng Thiếu Lâm tự.

Huyền Thông đạo trưởng, chấp pháp môn phái Võ Đang.

Không Không sư thái, trụ trì môn phái Nga My.

Thái Ất chân nhân, trụ trì môn phái Côn Luân.

Diệu Huyền sư cô, chấp chưởng môn phái Bạch Hạc.

Các Bang, Hội môn phái gồm có:

Hạ Đấu Thiên, hội chủ Chiêu Hồn hội.

Thuần Vu Can, Hội chu ưLong Hổ hội.

Trịnh Nhữ Hoằng, Bang chủ Thanh Long bang.

Tống Thọ Ân, Bảo chủ Thần Đạo bảo.

Gia Cát Cần, Hội chủ Hồng Hoa hội.

Tào Mao, Bang chủ Kim Sư bang.

Tất cả đều kéo tới tham dự tranh đoạt kỳ lân chí bảo. Mười hai năm đến ngày rằm tháng giêng mới đến lệ một lần. Con kỳ lân chí bảo xuất hiện trên dãy bình nguyên vào lúc trăng đứng đầu. Con linh thú này đùa giỡn dưới bóng trăng một lúc, phun viên kỳ lân chí bảo màu huyết dụ chói lọi, khoảng chừng nửa khắc sau chui xuống đất biệt dạng, điều quái lạ là không một ai tìm ra dấu vết của nó để đuổi theo.

Cứ như bọn giang hồ đồn đãi, kẻ nào chiếm được viên kỳ lân chí bảo nuốt vào bụng sẽ có tám mươi năm nội lực, khỏi cần luyện tập, có thể lên ngôi bá chủ võ lâm thiên hạ.

Mười hai năm trước quần hùng Hắc Bạch đã kéo tới núi Bạch Mã Sơn tranh đoạt kỳ lân chí bảo, chém giết lẫn nhau vô cùng khốc liệt, trước sau có tới gần hai trăm cao thủ vong mạng, rốt cuộc không một ai chiếm được chí bảo, bởi con kỳ lân chí bảo nghe biến động vụt biến mất dạng nửa chừng.

Lần này đại hội quần hùng tại Bạch Mã Son lại đông hơn lần trước, ai ai cũng đều hy vọng chiếm lấy kỳ lân chí bảo. Bọn họ hăm hở từng tốp, từng đoàn kéo tới ngọn núi Bạch Mã Sơn trước giờ con linh thú xuất hiện trên bãi bình nguyên chu vi chừng năm dặm, phía dưới chân ngọn núi này.

Ánh nắng chiều chưa tắt, hàng ngàn cao thủ Hắc Bạch đã tề tựu đông đủ, tranh nhau chiếm chỗ thuận lợi bao quanh khắp cả bình nguyên đợi chờ con kỳ lân chí bảo xuất hiện.

Cuối cùng là đoàn kỵ mã năm người, dẫn đầu là một vị lão nhân tuổi trạc ngũ tuần vận áo gấm, kế đó một ả thiếu nữ áo tím xinh đẹp tuyệt trần, sau cùng là ba tên võ sĩ hộ tống.

Đoàn kỵ mã nhắm hướng Bạch Hổ Sơn trực chỉ.

Bỗng từ phía xa một gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành che nửa gương mặt phi thân tới, chỉ trong nháy mắt đã bắt kịp đoàn người kỵ mã.

Khi đã bắt kịp năm người, gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành lại trổ khinh công vượt qua nhanh như khói tỏa.

Thiếu nữ áo tím thét:

– Vô lễ!

Vừa thét, thiếu nữ áo tím vừa quất roi ngựa vào chiếc mũ rộng vành của gã thiếu niên quái gỡ đang chạy tới.


Bốp!

Ngọn roi ngựa quất trúng chiếc nón rộng vành tưởng chừng nát vụn và gã kia nhất định sẽ bị trọng thương, nhưng lạ thay chiếc nón vẫn còn nguyên vẹn, phần gã chẳng thấy hề hấn chi cả.

Hình như gã thiếu niên kia chưa hay biết gì chuyện vừa xảy ra, tiếp tục vượt qua khỏi người ngựa của lão nhân vận áo gấm.

Thiếu nữ áo tím trông thấy gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành quá ngang tàng, nổi giận thét:

– Xú quỉ! Ngươi chạy đi đâu cho khỏi bản tiểu thư.

Nàng giật mạnh sợi dây cương phi ngựa ào ào đuổi theo gã thiếu niên lạ mặt.

Lão nhân vận áo gấm quát:

– Hạng Cẩm Bình hãy trở lại, coi chừng tên bại hoại…

Nhưng thiếu nữ áo tím Hạng Cẩm Bình đâu còn nghe tiếng quát của lão nhân áo gấm, phi ngựa vùn vụt đuổi theo gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành nhởn nhơ ở phía trước cách nàng chừng ba mươi trượng.

Con ngựa của Hạng Cẩm Bình vốn là loại thiên lý câu, ngày chạy ngàn dặm đã trổ hết thần lực vẫn không sao bắt kịp gã thiếu niên kia, cứ cách khoảng nhau ba mươi trượng.

Trải qua trên mười dặm sắp tới Bạch Mã Sơn, chẳng hiểu sao gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành đột ngột thu hồi khinh công đáp xuống bên đường…

Hình như gã không muốn xuất hiện tại bình nguyên Bạch Hổ sơn vào lúc này.

Ào… ào…

Hạng Cẩm Bình bay ngựa tới hét:

– Xú quỉ, khinh công của ngươi khá lắm, nhưng không thể nào chạy khỏi bản tiểu thư đâu.

Trót! …

Liền đó ngọn roi ngựa trong tay nàng quất thẳng xuống đầu gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành.

Chờ ngọn roi còn cách một đốt tay, gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành lạng người tránh khỏi trong đường tơ. Ngọn roi xé gió vù qua…

Hạng Cẩm Bình sửng sốt không ngờ thân pháp của đối phương lại cao thâm dường đó.

Gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành hừ nhạt:

– Vô cớ tiểu thư đuổi theo tại hạ, tới nơi đây, lại còn hành hung quá là xú nữ…

Hạng Cẩm Bình thét:

– Xú quỉ, ngươi dám hỗn láo với bản tiểu thư ư?

Trót! …

Ngọn roi ngựa của nàng lại quất ngang lưng gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành.


Nhanh không kịp thấy. Lần này, nàng giận dữ vận toàn nội lực vào roi ngựa.

Bấy giờ gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành không né tránh, vươn tay chụp lấy đầu roi ngựa, giật mạnh một cái…

Đang lúc bất ngờ không đề phòng, Hạng Cẩm Bình chới với té nhào xuống ngựa.

Cầm chiếc roi ngựa trong tay, gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành cười khoái trá:

– Hì… hì… con gái hung dữ là như thế đó.

Hạng Cẩm Bình lóp ngóp đứng lên, rút thanh trường kiếm bên lưng thét:

– Xú quỉ, ta liều chết với ngươi…

Thanh trường kiếm vung lên, nàng xuất luôn chín chiêu hiểm độc, ánh kiếm lóe sáng một vùng.

Bằng một thân ảnh vô cùng quỉ dị, gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành chập chờn giữa vùng kiếm ảnh của thiếu nữ, không lui lại tới gần.

Chợt thoáng qua một cái, gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành biến đi không hiểu tự đằng nào.

Hạng Cẩm Bình ngưng kiếm lại đưa mắt ngó dáo dác:

– Xú quỉ! Ngươi trốn ở đâu rồi! Ngươi là ma hay là quỉ?

Bỗng nghe có tiếng cười hì hì phía sau lưng. Hạng Cẩm Bình giật mình quay phắt lại, nhận ra gã thiếu niên đội nón rộng vành đã dừng cách đó chừng một trượng tự bao giờ, trong tay gã lại còn có đóa hoa Quỳnh dao vàng rực nữa chứ.

Sờ lên mái tóc thấy mất đóa hoa Quỳnh dao, Hạng Cẩm Bình lồng lộn hét:

– Xú quỉ! … Ngươi làm nhục ta… Ngươi hãy đền cho ta đó…

Rồi nàng òa khóc, nét hung dữ vừa rồi biến mất, giờ nàng trở thành một thiếu nữ diễm lệ ngây thơ. Nàng khóc như đứa bé đang đòi kẹo… trông thật đáng yêu.

Gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành vô cùng sửng sốt, không ngờ cô gái quá ngây thơ như vậy. Gã đứng trơ ra như phỗng đá.

Hạng Cẩm Bình vừa khóc vừa giẫy nẩy:

– Ngươi hãy đền cho ta mau… Sao ngươi còn đứng trơ trơ ra đó.

Gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành bước tới gần Hạng Cẩm Bình, nhẹ nhàng:

– Tại hạ có lời xin lỗi tiểu thư, tại hạ đã làm chuyện hàm hồ, khiến cho tiểu thư nổi giận, xin thứ cho, thứ cho.

Hạng Cẩm Bình lắc đầu nguầy nguậy:

– Ngươi làm nhục ta… Ngươi sờ mó lên tóc ta. Ta không tha thứ cho ngươi đâu. Ngươi hãy đền cho ta.

Gã thiếu niên che mặt bối rối:


– Tiểu thư muốn tại hạ phải đền gì?

Hạng Cẩm Bình lau lệ:

– Bây giờ ta đâm ngươi một kiếm ngươi không được tránh né. Ngươi có dám không?

Không chút do dự, gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành gật mạnh đầu:

– Tại hạ so không dám chứ. Tiểu thư vung kiếm lên đi.

Dứt tiếng gã ưỡn ngực tới trước mặt Hạng Cẩm Bình, sẵn sàng chịu nàng đâm một kiếm.

Trường kiếm trong tay Hạng Cẩm Bình vung lên toan phóng thẳng vào ngực gã thiếu niên đội mũ rộng vành, chợt dừng lại. Nàng hỏi:

– Này, tại sao ngươi liều lĩnh như vậy chứ?

Gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành thản nhiên:

– Vì tại hạ muốn tiểu thư hết giận, chịu một kiếm có làm sao đâu.

Hạng Cẩm Bình hừ một tiếng:

– Ta đâm một kiếm ngay trái tim ngươi là ngươi chết liền tức khắc. Ngươi hiểu chưa?

Gã thiếu niên che mặt bình thản:

– Chết sống có mạng, nếu mạng tại hạ chưa dứt, dù tiểu thư có đâm một ngàn kiếm cũng trơ trơ.

Hạng Cẩm Bình sửng sốt nhìn chiếc nón rộng vành, phút giây hạ trường kiếm xuống:

– Này, trước khi ta giết ngươi, ta cần trông thấy mặt ngươi, coi là ai tại sao cố lỳ như vậy?

Gã thiếu niên che mặt cười khinh khỉnh:

– Tiểu thư muốn trông thấy gương mặt xú quỉ của tại hạ lắm ư?

Hạng Cẩm Bình gật đầu:

– Phải, ngươi hãy giở chiếc nón quái quỉ kia ra cho ta xem thử cái mặt của ngươi…

Đưa tay lên đầu, gã thiếu niên che mặt từ từ giở chiếc mũ rộng vành ra. Gương mặt ngọc hiện ra.

Đôi mắt to của Hạng Cẩm Bình tròn xoe, gắn chặt vào gương mặt đẹp tuyệt thế của gã thiếu niên, trường kiếm hạ nhanh, trái tim nàng đập bồi hồi.

Quả là một Phan An tái thế, hay là một Tống Ngọc hiện thân đây?

Nàng bàng hoàng một lúc, Hạng Cẩm Bình lắp bắp:

– Ngươi là ai?

Gã thiếu niên đáp gọn:

– Hàn Tử Kỳ!

Bất giác Hạng Cẩm Bình bật “ồ” lên một tiếng, liền thay đổi cách xưng hô:


– Thế ra là Hàn công tử đó sao?

Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên:

– Tiểu thư biết tại hạ ư? Tiểu thư gặp tại hạ ở nơi nào?

Hạng Cẩm Bình thân mặt:

– Tiểu muội chưa gặp Hàn công tử bao giờ, tiểu muội chỉ nghe một người bạn nói về công tử.

Hàn Tử Kỳ cau mày:

– Người bạn nào vậy? Tiểu thư có thể nói cho tại hạ biết nàng là ai không?

Hạng Cẩm Bình cười hóm hỉnh:

– Xú diện Nữ, Hàn công tử biết nàng chứ?

Đến lượt Hàn Tử Kỳ bật “ồ” lên một tiếng thăm dò:

– Tại hạ biết rồi, Xú diện Nữ nói gì về tại hạ?

– Xú diện Nữ kể chuyện Hàn công tử cứu nguy nàng tại dãy núi Tung Sơn và còn…

Như có điều uẩn khúc, tới đây Hạng Cẩm Bình ngưng đi. Hàn Tử Kỳ phăng tới:

– Còn cái gì nữa tiểu thư hãy nói ra, sao tiểu thư lại bối rối?

Hạng Cẩm Bình lắc đầu:

– Tiểu muội không dám nói đâu… ồ, Hàn công tử cũng tới Bạch Mã sơn tranh đoạt kỳ lân chí bảo nữa ư?

Hàn Tử Kỳ chớp mắt:

– Không đúng, tại hạ không có ý định tới Bạch Mã sơn tranh đoạt bảo vật, tại hạ đi tìm song thân sẵn dịp tới đây may ra có nghe tung tích gì không?

Chợt chàng buông tiếng thở dài buồn bã, Hạng Cẩm Bình nhìn chàng thương hại:

– Tiểu muội có nghe Hàn Sơn trang đã bị tàn phá, hiện giờ Hàn công tử đang trú ngụ ở nơi nào có thể nói cho tiểu muội được biết không?

Hàn Tử Kỳ thở nhẹ:

– Đa tạ tiểu thư đã quan tâm đến tại hạ. Hiện nay tại hạ như cánh chim trời, rày đây mai đó không biết nơi đâu là tổ ấm. Hạng tiểu thư hãy thứ cho. Còn bảo trang của tiểu thư ở đâu, tên gọi là gì?

– Tệ trang của tiểu muội là Hạng gia trang, ở gần thị trấn Phòng Châu, cách đây khoảng ba trăm dặm về hướng Đông Nam, có dịp Hàn công tử hãy ghé thăm. Phụ thân muội muốn gặp mặt công tử, người thường nhắc đến công tử luôn.

– Đa tạ Hạng tiền bối có lòng ưu ái đối với tại hạ, chắc sẽ có phen tại hạ đến bái trang.

Đến đây, chợt nghe có tiếng vó ngựa phi tới, hiểu ngay đoàn kỵ mã của lão nhân áo gấm, không muốn gặp mặt lão nhân phí mất thời giờ, Hàn Tử Kỳ nhìn Hạng Cẩm Bình nói mau:

– Hạn tiểu thư! Bèo nước gặp nhau hẳn có phen tái ngộ. Giờ tại hạ xin bái biệt tiểu thư.

Dứt câu không đợi Hạng Cẩm Bình kịp đáp ứng, Hàn Tử Kỳ quay mình phi thân về hướng Bạch Mã sơn.

Đứng nhìn theo Hàn Tử Kỳ đã xa, đôi mắt thu thủy của Hạng Cẩm Bình ngấn lệ. Nàng cảm thán:

– Hàn Tử Kỳ! Chàng có hiểu tấm lòng của muội không? Chàng ra đi muội thấy như vừa mất một bảo vật gì vô giá…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.