Đọc truyện Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng – Chương 2: Thíu niên*, cậu thành công khiến cho tôi chú ý
*Chỗ này bản gốc là “tao niên”, là ngôn ngữ mạng, đồng âm với “thiếu niên”.
Buổi tối hôm sau, Kỳ Yến với mấy anh em trong phòng ngủ, kề vai sát cánh đến một quán lẩu làm ăn rất tốt, chọn đầy một bàn đồ ăn, mở rộng cái bụng ăn thật nhiều.
“Tớ nói chứ, trong đêm hè mông lung ăn lẩu, uống bia lạnh là đúng vị nhất, ” lão đại từ trong nồi lẩu mò ra hai miếng thịt dê, ực một ngụm bia, “Tiền Tiền, sau này cậu có tính toán gì không?” Tên Kỳ Yến đọc lên đồng âm với chữ tiền, cho nên toàn bộ phòng ngủ, bao gồm luôn cả lớp, đều thích gọi cậu bằng cái biệt danh này.
“Đi một bước nhìn một bước thôi, ” Kỳ Yến không thích uống rượu, có điều hôm nay là ngày đặc biệt, cậu cũng không muốn làm mọi người mất hứng, cùng uống hai ly, hai má hơi hơi đỏ lên, ánh mắt lại phá lệ sáng rõ, “Dù sao một mình tớ ăn no, cả nhà không đói.”
Năm đó lúc sư phụ cậu nhặt được cậu, cậu còn là một đứa bé chưa biết nói. Sau khi sư phụ mang cậu về tiểu đạo quan, mới phát hiện chân phải cậu bẩm sinh thiếu một ngón. Sau đó sư phụ lên đồn công an trấn trên báo án, cũng không có ai tới tìm cậu. Lúc ấy người trấn trên đều nghèo, tư tưởng lạc hậu, con cái lại nhiều, đại khái là ngại cậu thiếu ngón chân, bộ dạng bẩm sinh không được đầy đủ sẽ bị người ta nói ra nói vào, cho nên dứt khoát trực tiếp ném cậu đi.
Lúc ấy cái loại địa phương nhỏ này không có cơ cấu phúc lợi gì, thấy vẫn không ai đến tìm cậu, cuối cùng sư phụ thấy cậu đáng thương, nuôi lớn cậu.
Sư phụ dạy cậu biết không ít thứ, còn kiên trì đưa cậu đến trường, trước khi lão nhân gia lâm chung, còn tâm tâm niệm niệm muốn cậu đến đế đô học đại học, còn đưa cho cậu một giấy chứng nhận bất động sản, trên đó viết tên của cậu, địa chỉ phòng ở ngay tại đế đô.
Thật không biết ông ấy lén mua phòng tại đế đô từ bao giờ, giấu còn thật kỹ.
Nghĩ lại chút chuyện cũ, Kỳ Yến nhéo nhéo cái mũi, cười hì hì nhìn ba người bạn: “Vừa vặn ba quẻ tháng này tớ còn chưa có dùng, không bằng tính cho mỗi người các cậu một quẻ nhé?”
Lão đại và lão nhị đồng loạt xua tay, hai người bọn họ biết Kỳ Yến có sở thích xem bói cho người ta, có điều làm thanh niên năm tốt lớn lên dưới cờ đỏ, bọn họ vẫn tương đối tin tưởng khoa học.
Vương Hàng có quan hệ tốt nhất với Kỳ Yến lại đầy hứng thú hỏi: “Tiền Tiền, tính tính cho tớ đi.”
Kỳ Yến vươn tay với hắn, đưa năm ngón tay.
“Là anh em còn muốn tiền à?” Vương Hàng ôm ví, vẻ mặt không thể tin.
“Anh em ruột, tính rõ ràng, ” Kỳ Yến vỗ vỗ vai hắn, “Tớ lấy tiền cũng là giúp cậu làm việc thiện, quyên cho người cần thiết thôi mà.”
“Tớ thấy cậu không nên gọi là Tiền Tiền, ” Vương Hàng lấy từ trong ví tiền ra năm trăm đồng vỗ vào tay Kỳ Yến, “Hẳn nên gọi là chết cũng muốn tiền.”
“Vấn đề này cậu phải đi thương lượng với sư phụ tớ rồi, ” Kỳ Yến cầm tiền lắc lắc, cười hì hì nói, “Có điều cậu xác định muốn cùng lão nhân gia ông ấy câu thông tình cảm sao?”
“Vẫn là đừng quấy rầy lão nhân gia yên giấc, ” Vương Hàng liên tục xua tay, “Cậu nhanh tính cho tớ, vận mệnh tớ đời này thế nào.”
Sau khi Kỳ Yến cất tiền vào, mới chậm rì rì nói: “Trong số mệnh cậu vốn nên có một người chị, nhưng bởi vì ngoài ý muốn mà không còn.”
Vương Hàng liên tục xua tay: “Cái này cậu không đúng rồi, nhà tớ chỉ có một độc đinh bảo bối là tớ thôi, đi đâu tìm cho tớ một người chị chứ.” Hắn đã nói mà, Kỳ Yến từ đầu đến chân, căn bản là không có một chút phong phạm cao nhân nào, làm sao có thể thật sự biết xem bói.
Lão đại và lão nhị ở bên cạnh cười ha hả xem náo nhiệt, ngay cả thịt nấu trong nồi cũng không tranh.
“Cậu đừng vội, tớ không phải còn chưa nói xong sao, ” Kỳ Yến mò thịt dê đã nấu xong vào trong bát, tiếp thu được ánh mắt nửa hoài nghi nửa chờ mong của Vương Hàng, để đũa xuống lau miệng nói, “Có điều nhà cậu tích thiện, đời tổ tông có lẽ còn từng xuất hiện đại thiện nhân hiếm thấy, công đức vẫn luôn phù hộ con cháu Vương gia các cậu, thế cho nên cuộc sống của các cậu tốt hơn nhiều so với người bình thường. Tục ngữ nói, cho dù phúc khí nhiều thì cũng phải tích phúc, rất nhiều người tổ tiên làm không ít chuyện tốt, nhưng mà bọn hậu bối gây thất vọng, dù có nhiều phúc khí nữa cũng đều lãng phí sạch.”
Nói đến đây, Kỳ Yến ngưng thần tới hai mắt, liền nhìn thấy trên đỉnh đầu Vương Hàng, mơ mơ hồ hồ xuất hiện vài luồng khí trong đỏ mang tím. Trong lòng chấn động, đây là công lực cậu tinh tiến à?
Trước đây nhiều lắm là cậu có thể từ tướng mạo người khác mà nhìn ra cuộc đời của họ vận thế phập phồng, nhưng mà tuyệt đối không thể dựa vào mắt thường nhìn được “vận khí” của đối phương, theo thuyết pháp trong tiểu thuyết tu chân, đây quả thực chính là từ luyện khí kỳ trực tiếp phi thăng đến tu thần đại năng kỳ, ăn gian cũng ăn đến mức người bình thường không tin được.
Vương Hàng thấy Kỳ Yến đột nhiên nhìn mình chằm chằm không nói, biểu tình còn mang theo chút kỳ quái, trong lòng mơ hồ cũng có chút khẩn trương lên, “Tiền, Tiền Tiền, cậu nhìn ra cái gì vậy?”
“Nhìn ra đời này cậu đều vận khí tốt, chỉ cần không làm ác, không tìm đường chết, chính là mệnh cách phúc thọ song toàn, ” nói đến đây, Kỳ Yến ra vẻ cao nhân rung đùi đắc ý nói, “Mệnh tốt đến mức khiến người ta đố kị.”
“Không có biện pháp, cái loại kỹ năng đầu thai này, người bình thường không thuần thục như tớ đâu.” Nghe được lời hay, không quản là thật hay là giả, trong lòng Vương Hàng vẫn là thực thỏa mãn.
Lão đại cùng lão nhị thấy thế đồng loạt xùy hai người bọn họ, “Lão tam, lão tứ, hai người các cậu đủ rồi đó, cúi đầu nhìn dưới đất, mặt các cậu rớt kìa, có còn cần không hả?”
“Đây cũng không phải là tớ nói nha, là Tiền Tiền nói tớ mạng tốt, ” Vương Hàng chỉ chỉ Kỳ Yến, “Cho dù không biết xấu hổ, đó cũng là Tiền Tiền, không quan hệ với tớ.”
Kỳ Yến làm bộ dạng lắc đầu thở dài: “Những phàm nhân ngu xuẩn các cậu, sao hiểu được tịch mịch của cao nhân?”
“Nôn!”
“Cậu đừng làm tụi này ghê tởm, còn muốn ăn lẩu không hả.”
“Mẹ kiếp, thịt dê của tui! Tiền Tiền, cậu trộm vớt nhiều thịt dê như vậy vào trong bát mình hồi nào thế!”
Kỳ Yến mắt thoáng nhìn: “Cao nhân động thủ, há là các người có thể nhìn thấy?”
Ba người khác trong phòng ngủ dùng cái lườm mắt để tỏ thái độ, sinh động hoạt bát đáp lại lời nói không biết xấu hổ của cậu.
Bữa cơm này ăn đến khuya, bốn người mang theo một thân mùi lẩu, say khướt hát nghêu ngao về ký túc xá, người duy nhất coi như tỉnh táo là Kỳ Yến mang bọn họ lên giường, rửa mặt xong trở về, thấy ba người bọn họ không có nôn mửa, hô hấp cũng bình thường, vì thế yên tâm trở lại giường mình đi ngủ.
Nửa đêm không biết ai nói mớ vài câu, Kỳ Yến mơ mơ màng màng trở mình, mặt hướng về phía cửa sổ, cả khuôn mặt đều rơi vào trong ánh trăng sáng tỏ.
Vài ngày sau, bốn người ký túc xá 4605 trước sau dọn ra khỏi ký túc xá, sau đó đều bắt đầu có tương lai riêng.
Làm độc đinh được sủng ái nhất trong nhà, Vương Hàng trở về nhà, liền được cả nhà nhiệt liệt quan tâm, biểu đạt trực tiếp chính là một bó tiền tiêu vặt to, còn có đầy bàn đồ ăn.
“Bà nội, con ăn không vô, ” Vương Hàng ôm bụng, cả người ngồi phịch trên ghế, nghe trưởng bối trong nhà tán gẫu nhiều chuyện.
Cái gì mà con gái Đông gia tìm một tra nam, hiện tại bị tra nam lừa tài lừa sắc, ngay cả cổ phần công ty cũng bị lừa đi rồi.
“Cho nên nói làm người nha, không giữ chút tâm nhãn là không được, ” mẹ Vương thở dài, “Con bé nhà kia lớn lên rất xinh đẹp, người cũng có tinh thần, sao lại gặp phải cái thứ như vậy.”
Ba Vương liên tục gật đầu, tỏ vẻ cực kỳ đồng ý với lời này.
Có điều hiển nhiên là mẹ Vương còn chưa đi ra từ trong cảm xúc phẫn nộ: “Nếu năm đó con gái của chúng ta không có sinh non, cũng lớn khoảng bằng cô bé nhà kia. Nếu ai dám lừa nó như vậy, tui khẳng định giết chết hắn…”
“Mẹ!” Vương Hàng oành một cái từ trên ghế bắn lên, “Mẹ mới vừa nói cái gì?!”
Con gái? Sinh non? Lượng tin tức này có chút lớn, hắn có chút không chấp nhận được.
Lúc này mẹ Vương mới nhớ tới con trai còn ở đây, thu liễm tâm tình nói: “Cô bé bị người ta lừa đó con quen à?”
“Không, con nói là cái câu sau ấy, ” Vương Hàng thật cẩn thận quan sát biểu tình của mẹ hắn, “Trước kia mẹ thật sự…”
Mang thai một đứa con gái, nhưng mà lại sinh non à?
Giọng mẹ Vương có chút trầm thấp, “Đều là chuyện hai mươi mấy năm trước, con hỏi làm gì.” Nghĩ đến đứa con gái đã thành hình đó, trong lòng bà liền có chút khổ sở, không nguyện ý nói thêm nữa.
Vương Hàng thấy sắc mặt bà mẹ nhà mình không dễ nhìn lắm, vì thế thực thức thời không hỏi tiếp, chỉ là tâm thần hoảng hốt ngồi trở lại trên ghế.
“Trong số mệnh cậu vốn nên có một người chị, nhưng bởi vì ngoài ý muốn mà không còn.”
Lúc trước khi Tiền Tiền nói với hắn những lời này, hắn căn bản không để ở trong lòng, thật không ngờ những lời này lại còn ứng nghiệm thật nhanh. Chẳng lẽ… Tiền Tiền thật sự là thiết khẩu thần toán, là cao nhân ẩn nấp nơi thành thị đông đúc?
Sau khi trở về phòng, Vương Hàng liền kích động gọi điện thoại cho Kỳ Yến, hận không thể để Kỳ Yến tính cho hắn một quẻ nữa!
Khi Kỳ Yến nhận được điện thoại của Vương Hàng, cậu đang giúp một cặp mẹ con xem bói, xác thực mà nói là, giúp đứa con trai trong cặp mẹ con này xem bói, chẳng qua đứa con trai này vẻ mặt không kiên nhẫn, ngược lại mẹ của cậu ta vô cùng khách khí, tuy rằng đối với Kỳ Yến ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, nhưng mà thái độ cũng rất tốt.
“Mẹ, đây là thời nào rồi mà còn tin cái này, ” cậu con trai ghét bỏ liếc Kỳ Yến một cái, “Dù cho mẹ muốn tính số mệnh, thì cũng tìm người giống chút. Người này không lớn hơn con mấy tuổi, có thể tính gì chứ?” Trên thực tế, cậu ta còn muốn nói, lấy cái bộ dạng tiểu bạch kiểm này, người này cũng không giống như là biết xem bói.
Kỳ Yến cười mà không nói, tầm mắt quét một lần trên người cậu con trai.
Rất tốt, thíu niên, cậu thành công khiến cho tôi chú ý.
Vì thế, ngay lúc mẹ của cậu trai chuẩn bị giải thích, Kỳ Yến mở miệng.
“Lệnh lang đời này vận số coi như không tồi, khi bốn tuổi hẳn là có một hồi thủy kiếp, nhưng may có quý nhân tương trợ, mới vượt qua kiếp nạn này. Năm mười hai tuổi cũng có một hồi tai hoạ, có điều coi như là hữu kinh vô hiểm. Tục ngữ nói, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, hai kiếp lớn nhất trong đời lệnh lang đều đã né qua, từ nay về sau sẽ không có lo lắng đại nạn nữa.”
Chuyện bốn tuổi, tuy cậu con trai không nhớ rõ, nhưng mà ở nhà thường thường nghe ba mẹ cậu ta nhắc tới, nói khi còn bé cậu ta rơi vào sông nhỏ, may mắn một vị quân nhân xuất ngũ đi ngang qua, mới cứu cậu ta một cái mạng nhỏ. Chuyện năm mười hai tuổi, cậu ta đã nhớ rất rõ ràng, năm đó cậu ta tốt nghiệp tiểu học, trên đường về nhà bị xe đụng phải, nhưng kỳ tích chính là, ngoại trừ cẳng chân bị gãy xương, cũng không có bị thương tích quá nghiêm trọng.
Đến lúc này, trong lòng cậu con trai đã có chút chột dạ, lại nhìn gương mặt trắng trắng nộn nộn của Kỳ Yến, không tự giác liền hạ tư thái, chỉ là miệng vẫn cứng: “Không chừng chỉ là trùng hợp thôi, khi còn bé ai mà chưa từng té ngã, xem với xét cái gì.”
Đúng, chính là như vậy, loại mánh khoé bịp người này, trong sách đã sớm vạch trần, cậu ta mới không tin đâu!
Hết chương 2