Đọc truyện Lừa Tình – Chương 19
Đoạn video kết thúc, sắc mặt của tân khách ở phía dưới vô cùng đặc sắc. Các phóng viên cũng không ngừng chụp. Mộ tổng phát hiện mình bị vợ cắm sừng ngay trong ngày hôn lễ? Tin này rất đặc sắc nha. Mộ Vân Triệt cười gằn hỏi:
“La Lệ! Chuyện này là sao? Tôi cần cô giải thích!”
“Triệt! Em…Em không phải… Triệt! Anh phải tin em!”
“Cô muốn tôi tin cô kiểu gì? Hạng phụ nữ lăng loàn như cô thật khiến tôi ghê tởm!”
Nước mắt La Lệ rơi như mưa, cô ta rất muốn giải thích, nhưng lại không biết nói gì. Nói rằng người trong video không phải là cô ta sao? Quay rõ ràng như thế, nói ra cũng không ai tin. Mộ Vân Triệt tuyên bố hủy bỏ đám cưới. La Lệ không ngừng gào khóc:
“Triệt! Đừng! Đừng mà! Em xin anh!”
Chỉ trong vòng một ngày, cô ta từ thân phận Tổng giám đốc phu nhân trở thành một người không nhà để về. Khiến cô ta bàng hoàng hơn, là Mộ Vân Triệt đã báo cảnh sát. Lúc trước, cô ta đánh cắp tài liệu của Hoàng Kim, cảnh sát đã truy tìm cô ta bao lâu nay nhưng cô ta xuất ngoại, Mộ Vân Triệt đành nói cảnh sát tạm gác lại, đợi anh khiến cô ta trở về nước rồi tính sau.. Không ngờ, Mộ Vân Triệt tuy kết hôn với cô ta nhưng vẫn không hủy bỏ đơn kiện. Đây là làm sao? La Lệ cướp lấy một chiếc xe bỏ chạy. Nhìn dàn xe cảnh sát không ngừng đuổi theo, cô ta tuyệt vọng vô cùng. La Lệ lái xe chạy ra biển, từ trên vách đá cao nhảy xuống. Cô ta biết, nhảy xuống biển cô ta còn cơ hội sống sót, nếu bị bắt vào tù, Hoằng Lâm hoặc Mộ Vân Triệt sẽ thuê người hành hạ cô ta sống không bằng chết. Cảnh sát đuổi đến nơi, vội vàng gọi cho lực lượng cứu hộ truy tìm tung tích La Lệ.
La Lệ rơi xuống biển.
Bên kia, Mộ Vân Triệt cũng không khá hơn bao nhiêu. La Tâm Di mất tích. Anh biết, nhất định Hoằng Lâm đã tra ra tin tức của cô nên mới đuổi đến bắt người. Mộ Vân Triệt mang theo tâm trạng sợ hãi đi tới sân bay. Anh đã liên lạc với cảnh sát quốc tế, yêu cầu họ tìm kiếm giúp anh. Chẳng ngờ, ngay ngày hôm sau, anh đã tìm được Tâm Di. Cô ở trong bệnh viện. Anh vừa đi đến vừa nghĩ, tại sao Hoằng Lâm lại dễ dàng buông tha cho cô như thế? Cậu ta không phải rất yêu Tâm Di sao? Ngay cả mật mã két sắt giữ tài liệu còn lấy ngày sinh nhật của cô để đặt. Nhưng khi đến nơi, anh hoàn toàn có thể hiểu được. La Tâm Di sảy thai.
Mộ Vân Triệt quỳ bên giường bệnh, khóc không thành tiếng. Đứa con của anh, con của bọn họ cứ thế mà đi. Nó thậm chí còn chưa biết thế giới này trông như thế nào? Cha mẹ nó yêu nó ra sao? La Tâm Di tỉnh, ôm lấy Mộ Vân Triệt khóc rống lên, lộn xộn nói:
“Anh ta… muốn cưỡng hiếp. Ô ô ô. Em chạy… thật đau bụng… anh ta trói lại… Quần áo bị xé. Máu… rất nhiều máu. Bụng đau. Ô ô ô.”
Tim Mộ Vân Triệt đau như bị xé nát. Anh ôm cô, không ngừng an ủi:
“Mọi chuyện đã qua rồi! Không sao nữa!”
An ủi cô, cũng an ủi chính mình. Mấy ngày sau, La Tâm Di đờ đẫn không ăn không uống, chỉ biết vuốt ve bụng mình. Mộ Vân Triệt nhìn cô gầy đi, vô cùng đau lòng.
“Vân! Con của chúng ta, đi đâu rồi?”
“Con đã lên thiên đường. Con rất vui vẻ! Con đã trở thành thiên sứ, sẽ phù hộ em.”
“Em muốn đi cùng con.”
“Tâm Di! Em đi cùng con, anh phải làm sao đây? Em nhẫn tâm bỏ anh lại một mình hay sao? Tâm Di! Một ngày nào đó con sẽ trở lại trong bụng em. Em vẫn còn có anh mà.”
La Tâm Di khóc. Cô khóc nguyên một ngày hôm đó để thương tiếc cho đứa con đã ra đi của hai người. Mộ Vân Triệt chăm sóc cho đến khi cô bình tâm lại rồi mới nhớ đến kẻ hại cô ra nông nỗi này: Hoằng Lâm.
Nghe cảnh sát kể lại, hôm đó Hoằng Lâm ôm La Tâm Di toàn thân đầy máu đến bệnh viện. Khi cảnh sát ập vào muốn bắt hắn đi, hắn chỉ cầu xin được ở lại cho đến khi La Tâm Di phẫu thuật xong. Nhưng để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát vẫn lôi hắn đi. Mộ Vân Triệt đến nhà tù thăm Hoằng Lâm. Cằm hắn lún phún râu, trông thảm hại vô cùng. Hoằng Lâm vội vàng hỏi:
“Tâm Di… Cô ấy sao rồi?”
“Hoằng Lâm! Cậu đã hại chết một mạng người, là con của tôi và Tâm Di. Cậu nói xem! Tôi nên bắt cậu trả giá như thế nào đây?”
“Tâm Di sao rồi?” Hoằng Lâm run rẩy hỏi lại “Cô ấy… hận tôi sao?”
“Ha ha ha.” Mộ Vân Triệt giận quá hóa cười “Cậu giết chết con của cô ấy, còn mong cô ấy yêu thương nhung nhớ cậu sao? Hoằng Lâm! Đừng vọng tưởng nữa! Tâm Di hiện giờ chỉ tiếc không giết được cậu.”
Hoằng Lâm tuyệt vọng trở lại phòng giam. Khóe mắt hắn rơi xuống một giọt nước mắt, thì thào:
“Tâm Di! Thực xin lỗi!”
Mộ Vân Triệt đưa La Tâm Di về nước. Bạch Diễm áy náy nhìn anh, anh thản nhiên:
“Không phải lỗi của cậu! Đừng bận tâm! Chúng tôi còn trẻ, sau này nhất định sinh một đội bóng cho cậu xem.”
Cơ mặt Bạch Diễm không ngừng giật. Một đội bóng? Cậu xem cô bé con kia là heo nái chắc?
Một ngày như bao ngày khác, La Tâm Di đã hoàn toàn bình phục, cô nói hôm nay muốn ở nhà làm một bữa cơm thịnh soạn, không muốn cùng Mộ Vân Triệt đến công ty. Anh bất đắc dĩ đồng ý. Nếu như cô đã khỏe hẳn thì anh cũng không cần lo lắng cô nghĩ quẩn nữa. Xe Mộ Vân Triệt vừa ra khỏi nhà, chuông điện thoại lập tức reo lên.
“Alô! Đây là nhà của Mộ tổng.” Đây là câu Mộ Vân Triệt dạy cô nói khi có người gọi tới.
“Tâm Di! Là chị đây.”
“Chị nào a?”
“Chị của em, La Lệ đây. Tâm Di! Em có thể ra ngoài uống với chị ly nước không?”
“Vân không cho phép em ra ngoài.” La Tâm Di thoáng do dự.
“Không sao! Chỉ một lúc thôi! Xin em!”
“Vậy… được rồi!”