Đọc truyện Lửa Hận Rừng Xanh – Chương 25: Đòn ghen gái dữ
Buổi sáng… Cuối hạ sơ thu. Trời cao mây xanh thẳm, gió mát nắng vàng nhảy múa trên chòm cây. Trấn sơn cước Yên Bái bỗng nhộn nhịp hơn lên, ngựa xe qua lại tấp nập, phố xa vui như ngày hội. Các sắc dân Kinh, Mán, Trại, Mèo, Thổ… từ các miền xa gần đổ tới, ngựa thồ, xe ngựa, khách bộ hành từng đoàn từng lũ, nam phụ lão ấu đủ hạng, mặt mày hớn hở, cười nói líu lo, y phục sặc sỡ coi rất vui mắt.
Giữa đám thổ dân ra vào thị trấn, có một cô gái mặc áo đen chẽn tay rộng đi từ phía ga vào, cạnh có con beo đen to lớn mang “sắc” hành trang vật dụng trên lưng. Con beo đen này to gần bằng con cọp coi hết sức dữ tợn, nhưng nó lại ngoan ngoãn đi bên cô gái, thỉnh thoảng mới giương mắt nhìn khách qua Võ cả mừng vội đưa tay vẫy gọi. Chiếc chài chèo tới, cách bờ mươi thước chàng trai thấy một ông lão chạc hơn năm mươi, bèn lên tiếng nhờ lão cho quá giang. nhưng mặt hoa trông ủ ê, não nùng hết sức. Nàng đi như gái chán đời, đầu cúi thấp, không buồn nhìn cảnh phố xá tấp nập bên mình.
Nàng đi giữa đường phố tưởng như đi giữa sa mạc, xe cộ đều phải tránh. Bỗng tới trước chợ lúc nào không biết. Cô gái ngẩng mặt lên, thở phào, khẽ vỗ đầu con beo, lẩm bẩm:
– À chợ tỉnh! Tội nghiệp mi từ qua chắc đói lắm, để ta kiếm thịt heo cho. Con beo kêu “hí hí” chồm lên vẻ mừng rỡ, cô gái rẽ vào chợ mua thịt cho beo ăn và lững thững rời chợ, tạt vào một tiệm cao lâu khách trú. Quán đông khách, nàng lên lầu, ngồi bàn góc, gọi rượu thịt tới nhắm như đàn ông. Nàng uống rất nhiều, lại cho cả con beo phục dưới chân ăn. Ngay khi đó, ngoài cửa quán, có một thớt ngựa khoang dừng trước thềm. Trên yên ngựa là một nữ lang trẻ đẹp uy nghi, mặc lối gái Thổ Thái quý tộc Tây Bắc “phá lãnh” đen viền thùy ba kim tuyến lấp lánh, ngoài còn khoác một cái áo choàng tía màu hoa láng, nhác trông ai cũng biết đó là một “bà chúa rừng xanh” về tỉnh, vì ngay khi nữ lang dừng ngựa, phía sau lại thấy một bọn năm, sáu gái hầu nữa lóc cóc đi tới. Nữ lang đưa mắt nhìn tiệm cao lâu khách
trú, đoạn ngoắt tay một cái. Cả đám chủ tớ xuống ngựa, vào quán, lên thẳng lầu.
Nhưng trên lầu hết bàn. Nữ lang đứng đưa mắt nhìn quanh, hai con mắt sáng quắc như hai mũi kiếm phát tiếng sang sảng như khánh gióng làm thực khách giật mình nhìn cả ra:
– Chủ quán đâu? Ta cần một bàn rộng! Tửu bảo giật mình chạy tới dạ ran, lăng xăng ngó quanh nhưng bàn nào cũng đầy khách, may sao có một bọn lái buôn người Kinh vừa ăn xong lập tức đứng lên nhường chỗ. Nữ lang dẫn bọn gái hầu vào ngồi. Mãi tới lúc thức ăn dọn lên nữ lang mới chợt để ý tới cô gái và con beo đen ngồi cuối phòng cạnh
cửa sổ trông ra ban công. Nữ lang vụt sáng mắt, vẻ ngờ ngợ gật đầu, cúi nói nhỏ gì với bọn gái hầu. Chủ tớ bàn tán thì thào, nữ lang vùng gọi giật:
– Giao Long Nữ!
Đang cúi đầu buồn bã, cô gái áo đen chợt ngẩng mặt lên và cặp mày liễu hơi nhướng lên khi tia mắt chạm nữ lang. Nữ lang chợt cười khanh khách:
– À! Không sai! Chính gái Giao Long! Này cô em! Nữ nhi tửu lượng khá lắm, uống cùng ta ly rượu tương phùng! Quán đâu? Một bình Mai Quế Lộ hảo hạng!
Tửu bảo đem rượu tới. Nữ lang lấy trong mình ra một chiếc chén ngọc, cầm bình rượu rót vào… Thực khách ngồi quanh đấy tò mò liếc trộm, bỗng sửng sốt như coi trò quỷ thuật, vì rượu Mai Quế Lộ trắng rót vào chén tới đâu đổi màu tới đó, lấp lánh nhiều màu. Chừng ly đầy, coi rượu đã đen sì như mực tàu, khói bốc như sôi sục.
Nữ lang cất tiếng khánh, giọng nói vang sang:
– Hân hạnh gặp đây, xin mời cô em chén rượu “bách vị” chúc sống bằng nhật nguyệt!
Đoạn sai gái hầu đưa sang. Cô gái áo đen không ai khác hơn Giao Long Nữ, từ đêm lên tầu tại Tân Kiêng, gặp chuyện Dâm Thần bắt đầm non lại là Thần họ Võ, cô gái buồn như chết, đi lang thang như kẻ mất hồn. Nghe giọng đầy vẻ đàn chị khiêu khích. Giao Long Nữ vẫn không tỏ vẻ tức giận, hỏi:
– Coi nàng như gái họ Khan miền ba biên giới!
– Ha ha! Cô em tinh ý lắm! Chính ta là Bắc Yên Thần Nữ đây! Giao Long Nữ nghe xong vùng thở dài, trầm lời:
– À, thì ra nữ chúa Phù Dung giả thê của “chàng”! Nữ lang quắc mắt:
– Sao lại giả thê? Ta là chính thất của chàng, lễ cưới long trọng nhất biên thùy, có thần dân, có Thánh Y Lãn Ông làm nguyệt lão thị kiến, sao dám bảo giả thê?
Gái hầu đem rượu tới dâng.
Giao Long Nữ vẫn buồn rầu bảo:
– Dầu vợ thật vợ giả, giờ cũng ích chi đâu? Chàng còn nhớ ai đâu? Tay đỡ lấy chén ngọc bốc khói, thoáng ngạc nhiên cầm lấy chiếc khay sắt trên tay tửu bảo, rót xuống vài giọt rượu. Khay bốc khói, rượu dùi thủng mặt
khay rớt xuống sàn, để lại mấy vết thủng lỗ chỗ tổ ong!
Thực khách thất kinh kêu “úy”, Giao Long Nữ buồn hỏi:
– Không thù oán sao lại mời rượu độc? Đây là “Bá độc cường toan đoạt hồn
tửu”! À! Nàng không phải là Bắc Yên Thần Nữ!
Nữ lang choàng áo tía quắc mắt:
– Cô em biết gì dám bảo không phải Bắc Yên?
Vẻ mặt buồn rầu, cô gái áo đen giơ cao chén ngọc, ngửi, trầm giọng bâng khuâng lơ đãng:
– Ta nghe Bắc Yên Thần Nữ, giả thê của Võ Minh Thần là người tài sắc vẹn toàn, nói năng khiêm tốn, không ưa gây sự. Lại nghe Bắc Yên có cô em ruột giống nàng như đúc, tài sắc cũng vẹn toàn nhưng hay nuôi lòng thù hận, thích mời người uống rượu cường toan! Nàng đó là Bá Diện Ma Quân Khan Sao Linh. Có lẽ đây là Sao Linh.
Nữ lang cười ré:
– Sao cô em biết rõ thế?
– Võ huynh kể! Nữ lang cười dữ tợn, lông mày xếch ngược:
– Võ huynh? Lúc nào cũng Võ huynh! Thì ra chàng đã kể cho cô em nghe! Nhưng chính chàng cũng chưa phân biệt nổi hai chị em huống chi cô em! Vậy ta nói thật cho hay! Ta chính là Bắc Yên Thần, ao ước gặp mặt cô em từ lâu. Nay hạnh ngộ xin mời cô em cạn một chén!
Giao Long Nữ từ tốn:
– Cám ơn. Nhưng nàng không phải là Bắc Yên! Võ huynh có nói Bắc Yên Phù Dung Nương uy nghi chững chạc, điềm đạm lắm. Chỉ có Bá Diện Ma Quân Khan Sao Linh tính dữ như chằn lửa, người cô độc, hay dùng chất cường toan. Nàng đúng là Bá Diện! Nhưng tại sao lại mời ta rượu độc?
Tự nhiên nữ lang long sòng sọc mắt, hét giận xung thiên:
– À! Ngươi nói thật? Võ Minh Thần khen Bắc Yên điềm đạm, chê ta là chằn lửa, trước mặt gái thuồng luồng? À, cả Bắc Yên, ngươi đều đáng uống rượu cường toan! Vì bọn ngươi ô mị chàng mới chê ta! Hà hà! Chính ta là Đông Âm Bá Diện, chính ta mới chính là vợ chàng!
Mấy câu cuối, đột nhiên nữ lang chuyển sang hàng chục giọng, nói hàng chục thứ tiếng, mỗi giọng vài tiếng, nghe chói chang như khánh gióng chuông khua, búa đóng lỗ tai người, làm đám thực khách quanh phòng giật mình, muốn vỡ màng tang, ai nấy đều buông vội đũa, bịt vội tai, nhìn cả lại.
Nhưng hai cô gái có vẻ như không để ý đến thực khách. Giao Long Nữ chợt thở dài trầm giọng:
– À, thì ra đúng là Đông Âm! Nhưng Đông Âm hay Bắc Yên cũng thế thôi!
Còn gì nữa đâu mà căm giận ghen tuông?
Nữ lang trợn mắt:
– Sao không căm giận? Ngươi lợi dụng có mối thù giống chàng, ngày đêm bám sát, ngươi đem chàng đi đâu suốt ba năm ròng? Uống rượu đi!
Giao Long Nữ bâng khuâng nhìn chén rượu độc, đoạn quay nhìn nữ lang xưng Đông Âm thở dài lắc đầu:
– Nàng ghen? À, trước đây cũng có lúc muốn đưa nhiều gái về âm phủ, nhưng nay… muộn hết rồi! Cả chị em nàng, cả Bạc Khao Lan Phi Mã Yên, cả ta, tất cả thua một kẻ gớm ghê rồi. Vì nó, chàng không còn nữa, hay nói đúng là chàng đã quên tất cả! Hỡi ôi! Hồ hải biến tang điền cũng chưa tang thương bằng chàng đã đổi lòng! Nhà ngươi có ghen cũng bằng thừa! Nàng và ta đều thua nó rồi!
Vừa nghe nói, nữ lang đứng sổ dậy, vỗ “rắc” mặt bàn thủng luôn một mảng theo hình bàn tay xòe, làm thực khách sợ hết vía.
– Ai? Nó là ai? Con nào? Trong thiên hạ lại còn có con nào độc chiếm được tình chàng? Nói mau! Ta đi mời uống rượu? Con nào?
– Số mạng! Ôi thôi! Số mạng đã cướp mất chàng rồi! Số mạng đã giết chết Minh Thần còn đâu?
Rắc cái nữa, lại một lỗ bàn thủng, nữ lang xô ghế, sấn một bước tỏ vẻ nóng nảy hết sức, mặt thoáng biến sắc:
– Số mạng? Ngươi nói sao? Chàng đã chết? Cúi đầu, Giao Long Nữ thở dài buồn mênh mông:
– Chưa chết, nhưng còn thảm hơn cái chết! Vì Võ Minh Thần xưa không còn nữa, nay chàng đã trở thành kẻ hoàn toàn xa lạ, cùng hung cùng ác cực
dâm, không còn tình yêu, không hiếu để, không đạo lý, không còn gì nữa, chao ôi! Chàng là Khôi Vĩ Dâm Thần! Nữ lang áo tía lùi lại rung giọng, mắt trợn trừng kinh dị.
– Ngươi nói sao? Chàng là Dâm Thần Khôi Vĩ, tên quái mới nhập giang hồ hắc đạo hơn hai năm, nhưng tiếng dâm đang tranh cùng Ma Vương Sắc. Tên ác ma heo nọc chuyên gặm nhũ đàn bà như chó gặm lại là Thần họ Võ quang minh như Liễu Hạ Huệ đời xưa? Vô lý! Không tin nổi!
Giao Long Nữ nhếch miệng cười chua cay:
– Phải, ai tin nổi. Chính ta chứng kiến trước mắt cùng Đổ Bác Thần trên chuyến tầu đêm đến vùng Tân Kiêng. Giờ còn tưởng như cơn ác mộng! Nhưng số mạng thế đó! Đêm ấy, chàng bắt cóc hai cô đầm con Tây Gầm, Sáu Việt Trì đòi xác thịt đầm non ngay trên tầu!
Nữ lang trầm mặt suy nghĩ, bỗng cười thốt:
– Điên ngôn! À, gái thuồng luồng xảo quyệt, đặt chuyện cho ta chán, để
nàng quyến rũ một mình! Uống rượu đi!
Tưởng Giao Long Nữ giận, nào dè nàng nhướng cao đôi mày hỏi:
– Rượu này uống vào liệu có tiêu nổi sầu vạn cổ chăng? Nếu tiêu nổi, tưởng nàng cũng nên dùng? Nhưng chỉ ngại rượu này nhẹ quá, chưa đủ quên sầu thời gian.
Dứt lời, Giao Long Nữ đưa luôn chén ngọc lên môi, ngửa cổ, uống ực và dốc ngược chén quăng vèo sang. Chén khô sạch, đảo một vòng và đặt êm trước mặt nữ lang.
Cả thực khách, nữ lang, gái hầu đều kinh dị. Nhiều kẻ kêu lên “úy trời đất”, nữ lang vùng kêu lớn:
– À, uống hết chén “Bá độc cường toan đoạt hồn tửu” của Đông Âm Thánh Quân Bá Diện thiên hạ vô song! Nếu không thủng ruột, gái thuồng luồng không là quỷ cũng ma ruột gỗ.
Lời vừa dứt, trông sang đã thấy Giao Long Nữ lừ đừ gục luôn mặt xuống bàn, bất động.
– Úy! Thủng ruột nát dạ dày rồi kìa! Rượu a xít sao không đứt ruột? Cả buồng ăn nhao nhao bàn tán. Đông Âm cười ré, đứng dậy bước sang chỗ Giao Long Nữ. Trong khi đó, phía ngoài thị xã bỗng xuất hiện một bóng nhân mã đen sì. Con ngựa từ trong bụi vọt ra đứng sững bên cao lầu. Kỹ sĩ là
một lão khách mặc xường xám dài lê, đội mũ rộng vành câm nín dòm sang thị trấn Yên Bái qua con sông rộng. Y có râu thưa mà dài, hai con mắt xanh biếc
coi dễ sợ. Cả người ngựa đứng im như tượng gỗ, chừng mấy phút, chợt có chiếc chài đi qua, y cất tiếng lơ lớ vọng hỏi:
– Hầy à, chú thuyền chài! Phải cái dinh công sứ bên kia? Cho ngộ sang! Chạm cặp mắt biếc, bác chài kinh gật đại, chèo riết, lão khách “tỉu nà” cho luôn ngựa xuống sông. Con ngựa lội sông rất tài, chỉ ngập ngang sườn. Sang sông là vào trấn.
Lão khách để mặc ngựa ướt, lững thững đi thẳng vào phố. Quanh cho tới phố đông, lão chợt túm lấy một chú lính khố xanh, hỏi:
– Nị à! Dinh sáu Tây Gầm đâu? Chú lính kêu:
– Ê, chú khách này làm gì dữ thế? Ngộ chỉ biết trại ông Năm!
Lão khách buông ra, lại đi. Tới gần chợ, lão tóm lấy một người lính khố đỏ Nùng đi bộ hỏi:
– Sáu Tây Gầm mới về Yên Bái, ở đâu? Phải sáu mới đem con gái về? Người lính Nùng lại chính thuộc hạ Tây Gầm ngạc nhiên hỏi lại:
– Nị có việc gì cần gặp quan sáu?
– Có chuyện riêng! Quan sáu cần ngộ à! Người lính chỉ trỏ mươi khắc rồi bỏ đi, lão khách cũng mất dạng phía trại binh. Lát sau chợt lại thấy lão khách xuất hiện gần chợ, rồi lừ đừ xuống ngựa. Vào tiệm cao lâu, khách lên thẳng gác. Đúng lúc đó, trên lầu thực khách đang xôn xao về chuyện uống rượu
cường toan của Giao Long Nữ, nữ lang Đông Âm thấy nàng gục, vừa sấn tới, cười ngất hỏi:
– Sao, cô em còn sống chứ? Tửu Chúa trùng rượu còn chưa uống nổi, cô em ruột gỗ sao dám uống?
Lay gọi mấy lần, ai cũng tưởng nàng đã chết, bất thần nàng ngẩng đầu lên, vẻ lơ đãng sầu thẳm cất giọng trầm u:
– Ta nghe rượu uống vào có thể tiêu sầu vạn cổ, nhưng sao chẳng thấy gì? Trời đất mênh mang, sao không nơi chứa lòng sầu? Nàng đã uống chưa?
Nữ lang cùng mọi người dồn mắt nhìn cô gái. Nữ lang kêu “cả chén rượu cường toan vào bụng còn sống nổi được sao, không phải tà ma, không quỷ pháp”. Cô gái áo đen chậm chạp đứng lên, con beo đứng dậy theo. Nàng ngó quanh gọi tửu bảo trả tiền, bỗng giật mình sửng sốt, đưa tay dụi mắt, lắp bắp “Trời! Ta tỉnh hay mơ ngủ thế này? Không lẽ ta mơ? Chàng đứng kia như bóng hình dĩ vãng…”.
Nữ lang lúc đó vẫn đứng trước mặt, thấy vẻ mặt lạ lùng, vội ngoảnh nhìn lạ, và cũng giật mình một cái, nhưng là giật mình đắc ý nhiều hơn.
Vị lão khách lúc này đứng ngay khung cửa cầu thang lên, đã đưa tay lột bỏ tấm mặt nạ da người từ lúc nào, và đang cởi áo dài xường xám, lột mũ nồi, hiện ra một chàng trai trẻ khôi vĩ, mặt lạnh như tiền đồng, mắt biếc màu xanh thép nguội.
– Thần… họ Võ! A! Vừa nhắc đến Thần lại thấy người đây! Chàng trai trẻ tuổi vẫn đứng câm nín như một bóng cô hồn, chẳng hiểu trong lòng nghĩ sao, nhưng chàng ta cứ đứng ngó trùng tia mắt biếc, quét từ nữ lang áo tía và cô gái áo đen.
Qua giây xúc động kinh sững, cô áo đen Giao Long Nữ lao đao gieo phịch người xuống ghế, phát tiếng xót xa cực độ:
– Lại gặp nhau đây… còn gì nữa đâu? Sao Linh! Nàng vừa ý chứ? Nàng
đang kiếm chàng, chàng tới đó!
Nữ lang áo tía tươi nét mặt, cười khanh khách:
– Thần chàng! Gái thuồng luồng vừa nói xấu, bảo chàng mới bắt cóc đầm
non, con gái sáu Tây!
Mãi lúc đó, chàng Thần mới phát âm:
– Đúng! Ta bắt đầm non con sáu Tây trên tầu đêm, nhưng đầm non đã trốn mất rồi! Ta ngờ có đưa cứu đem về trả sáu Tây, ta về Yên Bái kiếm, hai nàng vừa tới trấn này?
Giao Long Nữ buồn rầu không nói chi, nữ lang tỏ vẻ thích chí, thánh thót:
– Vâng! Thiếp mới tới! Thiếp kiếm chàng xanh lè bằng hai con đom đóm bay chập chờn trên ngọn cỏ lau, hướng về phía lùm cây rậm, xa xa có rặng núi trập trùng dưới trăng mờ sương lam. Không
chậm hơn Tần Thủy Hoàng, hơn cả cung vua Ả Rập, động Ma Vương. Thiếp sẽ tập trung ba ngàn mỹ nữ, lập đủ “bách cung” họp đủ gái đẹp Ta, Tầu, Thổ, Mán, Mèo, Khạ, Nhắng, Hmông, Trại, Mường. v. v… đủ các sắc dân, bộ tộc, mỗi mỹ nữ là kết tinh nhan sắc của từng miền!
Giao Long Nữ lúc đó tuy đang buồn nản ghê gớm về sự thay đổi kỳ dị của người yêu, nhưng nghe nữ lang áo tía dụ chàng Thần, hứa lập “cả trăm mỹ nữ”, cô gái cũng thấy bực hết sức, vùng thở dài, lắc đầu bảo:
– Nàng kia, ta nghe nàng cũng tay kỳ nữ đầy lòng kiêu ngạo, dẫu loài gái dữ cũng phải có lương tri, không loạn óc sao dám mở miệng nói câu điên cuồng thế? Chàng đang người anh dũng quang minh, bỗng mê tâm hành động
như quân hắc đạo, nàng không biết kiếm cách nào giúp chàng quay về đường chính, lại xúi thêm điều quấy, “trợ Kiệt vi ác” là thế nào? Nữ lang phát tiếng cười ré:
– Ngốc nữ! Ngươi là gái lang thang thiên hạ, sao chưa thông đạt chuyện đời? Đàn bà mỗi người có một cách yêu. Ta, ta có cách riêng của ta! Nếu chàng muốn, ta sẵn sàng lập mười cái Cung A Phòng, bắt cả ngàn mỹ nữ hầu chàng, miễn chàng về với ta! Với ta, cả đàn bà trong thiên hạ không đáng ngại bằng mấy đưa gái như ngươi!
Giao Long Nữ ngó đăm đăm ra phía chàng Thần, mắt bỗng trầm thêm nữa. Cô gái lẩm bẩm như nói để mình nghe:
– Không không! Dẫu cách nào cũng chỉ uổng công! Chàng đã để mất linh hồn, giờ chàng chỉ là Thần hiếp sát làm khổ đàn bà con gái, thù cha mẹ sâu như Đông Hải còn quên, chàng làm gì biết yêu ai? Nàng lầm rồi!
Nữ lang áo tía cười thét:
– Ha ha! Chính nàng lầm! Ngày nay lòng chàng không hợp với nàng, mà
hợp với ta! Nếu nàng chán nản, hay đi khuất, mặc ta với chàng!
Giao Long Nữ vụt cau mày, cao giọng:
– À, thì ra nàng sẵn sàng chiều theo tính ác của chàng để chiếm lòng chàng, miễn sao chiếm được! Dâm phu ác phụ! Nếu đến thế, thà ta chết, thà ta mất chàng, mất hết, chứ không khi nào vì lòng yêu ích kỷ cam tâm hùa theo tội ác để… tủi vong hồn các bậc phụ mẫu trong cõi u minh…
Dứt lời, bằng một cử chỉ hết sức điềm tĩnh và buồn vô tả, Giao Long Nữ giơ tay vỗ đầu con beo bước ra chỗ bọn nữ lang, nói:
– Ta nhường nàng! Ta đã uống rượu độc cường toan, giờ ta nhường nàng!Với ta, Võ Minh Thần ba năm trước đã chết rồi! Giờ chỉ còn Nhũ Hoa Thần. Ta chịu thua số mệnh.
Nói đoạn, nàng tiến ra phía cầu thang, nhưng ở khung cửa, chàng Thần đứng sững câm nín, chàng lùi ra phía ban công, Giao Long Nữ vụt rung giọng nói lớn:
– Anh cứ đi theo đường oan nghiệp, không nghĩ đến thù cha mẹ! Tôi không để cho quân thù khốn kiếp sống yên! Tôi sẽ đi tìm Giao Long Chúa, tôi sẽ thay anh tìm Ma Vương Sắc, tôi sẽ giết hết loài quái vật, báo oán cho các bậc sinh thành ra anh và tôi.
Nói xong, cô gái mở rầm cánh cửa thông ra ban công định vọt đi. Nhưng ánh mắt biếc của chàng tuổi trẻ Thần bỗng quét dọc từ nữ lang sang nàng. Thần vùng gọi:
– Giao Long Nữ! Khoan đi! Ta có điều muốn nói!
Cô gái ngoảnh mặt lại, Thần tiếp luôn, giọng thật khó hiểu:
– Thần này không loạn óc! Cần dùng mỹ nữ, nhưng Thần này vẫn yêu hai nàng! Hãy cùng nhau hòa hợp theo Thần này rời trấn về rừng! Rồi sẽ hiểu.
Giao Long Nữ nghe giọng hoàn toàn tỉnh táo, cô gái như tìm lại được giọng nói quen thuộc của cố nhân ba năm trước, nàng thoáng ngạc nhiên xoay hẳn người lại, ngó chàng chòng chọc. Nhưng nữ lang áo tía nói luôn gay gắt:
– Hòa sao được? Nàng ta sẽ phá hỏng việc lập cung mỹ nữ! Nàng đã nói thế, chàng còn đợi gì không dứt khoát! Giữa thiếp và nàng, chàng hãy chọn một! Thiếp xin lập cung mỹ nữ cho chàng tự do chia xẻ, nhưng không xẻ với gái thuồng luồng!
Chàng Thần nhìn hai cô gái đẹp bỗng phát tiếng trầm u:
– Thật đáng buồn…! Ta phải chọn vậy! Ta nặng lòng cả hai, nhưng nàng với ta dầu sao cũng cưới nhau! Đi thôi!
Nữ lang áo tía phất “ùm” lớn, từ đấy bắn vọt lên một cây nước cao hơn ba thước tây.
Rào rào nước đổ tung tóe, sóng dậy giữa dòng. Nước đổ hết lộ ra một chiếc độc mộc sơn “then” hình thù quái dị dựng ngược chiều khoảng ba mươi lăm độ. Thuyền đen vật đầu xuống mặt anh. Chính Đông Âm Bá Diện đó!
Lạnh lùng, chàng Thần khô giọng:
– Là ai cũng vậy thôi! Tiếp theo một cái khoát tay, nữ lang áo tía uyển chuyển bước qua cửa, bất thần chàng trai mặt trăng, đó là một hình người sáp, chỉ hở hai con mắt, lỗ mũi, coi không khác một cái xác ướp giữ mồ Ai Cập. Nó chào, phát tiếng trầm:
– Mời Cả bọn nữ tùy tùng giật nẩy mình, khựng lại, đánh tay vào sườn. Nhưng chàng Thần đã vung tay điện, chặt “véo véo”, cả bọn gục không kịp trở tay. Thực khách có kẻ kêu “úy” sững sờ khiếp vía. Giao Long Nữ cũng giật mình ngơ ngác trước chuyện xảy ra nhanh hơn sức tưởng tượng, chỉ còn biết
giương mắt phượng nhìn sững. Sực thấy chàng Thần cúi nhìn bọn Đông Âm, phát cười khô khan:
– Hà! Bá Diện nàng còn tính theo ám hại ta nữa chăng? Cho nằm ngủ một giấc! Tưởng ta lầm ư?
Giao Long Nữ vùng hỏi:
– Thần sao lại thế? Xem chừng nàng muốn theo anh?
Chàng trai nghiêm mặt:
– À, tưởng Thần này loạn óc, phối hợp cùng ả! Lầm to! Dứt lời bước vào, nhìn Giao Long Nữ, trầm giọng bảo:
– Chính nàng cũng lầm! Cả thiên hạ đều lầm! Ta làm Nhũ Hoa Thần là có nguyên do bí mật! Lại đây! Đã đến lúc nàng biết điều bí mật đó.
Ngạc nhiên, Giao Long Nữ chậm bước lại, mắt vẫn mở to nhìn Thần. Chàng trai quay đi ra chỗ cầu thang khuất đợi Giao Long Nữ lại gần, mới thấp giọng bảo:
– Biết vì sao Thần này phải hành động thế không? Cả Giao Long Chúa, Ma Vương Sắc… đều đi biệt tích! Chắc nó sợ ta tìm báo oán. Nếu không làm kế nhử, tỏ vẻ quên cả thù cha mẹ, làm sao dụ nó xuất đầu?
Giao Long Nữ ngó trừng trừng, nhưng trong lòng bỗng như sóng dậy khi nghe Thần tiết lộ cũng hữu lý, cô gái xúc động bước sát lại, rung lời “anh… làm thế để dụ nó”. Chàng trai gật đầu bảo:
– Chốn này bất tiện, ta nên đi chỗ khác! Cô gái theo xuống chỗ chàng, nhưng vừa bước một bước, bất thần chàng trai đã ngầm điểm một nhát vào huyệt gáy, cô gái bất ngờ gục liền. Ngay lúc đó tên tửu bảo từ dưới xồng xộc đi lên, cả sợ kêu “úy trời đất” quay đầu chạy xuống, chàng Thần điểm véo theo đến nơi, ngửa mặt phát tiếng cười như điên, chàng trai cúi xuống vác Giao Long Nữ lên vai, con beo đen vừa theo tới, nhảy chồm lên tát nhanh như cắt. “Xoạc!” trúng vai áo, chàng trai nổi giận đá tung ra một ngọn cước trúng mông sau, con thú bắn lộn xuống cầu thang.
Vọt vào, xốc luôn Đông Âm, chàng trai quét lia cặp mắt liếc nhìn thực khách hét chìm:
– Ngồi ăn như thường! Thực khách xanh mặt theo lệnh. Dưới nhà có tiếng beo rống, người la thất thanh, chàng trai lừ đừ bước ra phía ban công. Cửa ra bị gió đóng lại. Chàng trai dùng chân hất toang cửa định vọt ra.
Nhưng… một bóng trắng xóa đã đứng sững ngoài ban công, tà áo dài nhảy bay vừa khép lại: Đông Tửu Trại Lưu Linh!
– À… Cố hữu! Thì ra là chú lính Nùng báo không sai! Cố hữu vào tận Yên Bái bắt mỹ nhân.
Chàng Thần lùi lại. Chợt nhận ra mặt hai nàng vác trên vai hắn, Đông Tửu vùng cười lớn:
– Thế giới này thật loạn rồi, điềm tận thế chăng? Thủa này giờ mới thấy cóvụ bắt cóc người yêu! Ha ha! Sao lại bắt cóc người yêu?
Lời vừa dứt, bỗng nghe có tiếng chú khách la inh ỏi, lơ lớ dưới nhà “Lính nhà nước! Ý a! Cái này lính nhà nước đâu mà nhiều thế”. Chàng Thần đá tung luôn chiếc bàn lớn vào mặt Đông Tửu.
Đông Tửu vẫn đứng yên xòe tay gạt “rắc”. Chàng trai ném huỵch hai nàng xuống, quăng vèo mình ra phía cầu thang.
Đông Tửu chém sả theo một lưỡi tiểu kiếm, sát trốc đầu, hớt ngay chỗ tay vịn, chàng “vua rượu” nhảy tới, điểm véo véo hai nhát chỉ giải cách không. Cả hai nàng vùng tỉnh, chồm dậy, ngơ ngác:
– Chàng đâu rồi?
Đông Âm thấy gái hầu nằm một lũ, vội vung tay giải huyệt. Đông Tửu trỏ kiếm:
– Y vừa chạy xuồng cầu thang! Rất buồn là nhị vị cô nương toàn là gái trứdanh, cứ bị tình làm mờ con mắt, bất phân chân giả. Y vác hai cô lên vai định mang đi, y chỉ là giả Thần!
Ngay khi đó, bỗng nghe tiếng Tây hô như sấm:
– Vây chặt! Nó trên lầu! Voa là! Nó tẩu thoát cửa trước! Phơ! Nhiều tiếng hò hét, tiếp liền có tiếng súng nổ đì đẹt. Mọi người đổ xô nhìn xuống đường. Thấy quan quân phi ngựa tới như rươi, vừa phi vừa nhả đạn. Đông Tửu, Giao Long Nữ và bọn Đông Âm cùng lao xuống cầu núi đá chập chùng. Hai người bơi lại mới hay đó có một cỗ quan tài dựng trong hốc ván thuyền gác bên.
Hai người vẫn toan bắt quyết, đã thấy quỷ Đồng rõ giả chân?” Đông Âm rít lên “nếu không phải là chàng, thánh quân ăn thịt nó”. Cả ba xuống tới dưới đã thấy con beo từ ngoài phóng vào. Vọt ra cửa, chẳng thấy Thần đâu, chỉ thấy quan binh ào ào đổ tới, toàn lính kỵ binh, có bóng Tây
Gầm đứng giữa đám thủ hạ tứ chiếng, bắn đì đẹt. Bọn Đông Tửu vọt ra, còn thoáng thấy bóng chàng Thổ phỉ cuối phố chợ.
– Quan sáu! Coi chừng lạc đạn! Để ngu mỗ. Giao Long Nữ nhảy lên lưng beo, cùng Đông Tửu, Đông Âm thét ngựa đuổi theo như gió cuốn, vượt trước cả quan binh.
Lúc này chợ đang họp đông, phố xá đầy người, dân chúng đang qua lại. Bỗng nghe súng nổ đì đẹt, nhân mã rượt nhau như bắt giặc, thiên hạ hoảng
hồn réo gọi, dìu dắt nhau chạy như vịt. Có kẻ đâm rầm vào chân ngựa. Đông Tửu quát lớn:
– Tránh ra! Lời vừa dứt, một bọn mấy người đàn bà Kinh chạy qua đường, cắm đầu
lao thốc vào beo đen. Giao Long Nữ lật đật vỗ beo nhảy qua đầu, bọn này kêu ré, ngã chúi. Viên quan sáu Tây Gầm hô lớn:
– Nổi kèn hiệu báo cho đội tuần tra bìa trấn! Vòng các ngả! Kèn Tây thổi rền, các kỵ binh lập tức chia thành ba bốn đội chạy xé các ngả. Tây Gầm cầm một đội binh mạnh cứ phóng theo bọn Đông Tửu! Đường thẳng, bóng nhân mã đen xám vẫn thấp thoáng xa xa. Bọn Đông Tửu rượt qua hai, ba phố, vòng qua bìa trấn. Từ nẻo trước một tiểu đội kỵ binh Ả Rập do một viên đội Tây chỉ huy kéo ào tới ngay đầu ngã ba. Sực thấy bóng nhân mã đen phi ra, viên đội hô dừng. Tiếng hô vừa thốt, tiếng trung liên đã nổ dòn “tặc tặc” liền năm bóng ngã lộn nhào, còn hai chú Ả Rập thấy ô chĩa lia, vừa kịp trở súng, chưa kịp lên cò đã ăn đạn nhào nốt, hai ba kẻ đổ dần dần, chân móc dính bàn đạp bị ngựa chạy kéo lê mặt đường. Lạnh như tiền, chàng Thần giục ngựa phi như gió, mắt liếc quét lia dòm từng bóng đen chạy hai bên. Bọn Đông Tửu vọt tới, thấy ngựa chồm hí, xác lính nằm sóng xoài. Mấy
người bị ngựa chạy kéo lê dốc ngược đầu, Giao Long Nữ có vẻ như xúc động, rung giọng kêu:
– Ôi chao! Tay súng thần tốc này còn ai ngoài Thần họ Võ. Giờ lại xuống tay giết chết người như ngóe đến thế này đây!
Đông Tửu ngoắc tay trái, nói nhanh:
– Cô nương chớ vội buồn, mỗ đã bảo không phải là Võ Minh Thần đâu! Quan sáu! Ông cứ đi thẳng! Tây Gầm theo lời, bọn Đông Tửu lại rượt theo đường tay trái nhưng quanh co giây phút, bỗng phía trước mất dạng bóng ngựa đen…
Cả bọn gò thú nhìn quanh thấy một vùng bìa trấn, nhà cửa thung đồi chập trùng phong quang. Có một con đường rẽ vào sơn lâm, nhìn trụ cây số mới hay là đường Yên Bái Tuyên Quang. Ba người đứng quan sát, bỗng gặp một người Kinh đi bộ tới, Đông Tửu từ tốn hỏi. một người trung niên gật lia:
– À, có có! Chúng tôi vừa thấy, phải y cưỡi ngựa đen tay cầm cái ô không? Chà! Mặt lạnh coi thấy ghê!
Ba người vụt đi liền. Con đường Yên Bái Tuyên Quang chạy mút qua những dải nương đồi phong quang đẹp đẽ, hai bên đường có nhiều đồn điền
khai phá trồng chè. Vượt chừng bốn, năm cây số, tới khu đồn điền trà Đồng Lương, vẫn chẳng thấy ai. Chợt thấy một dân đồn điền đứng ngoài cổng. Đông Tửu vội dừng ngựa hỏi, người kia đáp liền:
– Phải người áo chàm cưỡi ngựa sau một mùa hè, các cô gái chợt lớn hẳn ra. Ba tháng qua quá đủ cho các cô nàng làm đẹp. Những làn môi đỏ tươi nở những nụ cười chúm chím, những cặp mắt đen láy long lanh như mắt nai, những vọt ra hai người khổng lồ, tay cầm thanh đại đao thật lớn chém bổ xuống tầng bệ cuối cùng, đại đao lia xé gió, cực hung hăng.
Thần Nữ giật mình, thấy bóng nhân mã đen phía trước.
Bóng này đang thả nước kiệu đại, vượt lên một ngọn đồi quang, sức ngựa băng đồi mạnh hết sức. Tới ngọn đồi, bóng nhân mã vụt phi nước phóng đi bước một, hình dạng in vào nền trời mây xanh coi uy nghi lạ, mũ rộng vành như nón quai thao trông đầy vẻ “giang hồ hảo hán”.
Đông Tửu reo “kia rồi”. Giao Long Nữ hỏi nhanh “giờ tính sao?” Đông Âm vẫn thắc mắc hỏi: “liệu có đúng không? Hay chính Thần họ Võ?”. Đông Tửu đanh giọng:
– Cam đoan không phải Võ Minh Thần! Giờ mỗ có thể nói quyết vậy! Nếu là Võ, việc gì y phải lừa đánh gục hai cô, bắt đem đi?
– Lỡ chàng biến tính? Có lẽ là chàng, nếu không, sao lại về đường này? Đại huynh không nhớ lời ước hẹn ba năm trước trên biên thùy Pi A Ya sao?
Đông Tửu nghe Giao Long Nữ nói đâm khó giải thích, nhưng vốn nhanh trí, chàng ta vùng bảo:
– Không phải y đâu! Mà dẫu có phải y càng tốt! Ta không thể để y hôn mê làm dữ mãi được, ta phải… bắt y lại ngay! Mỗ cần xem y có mắc chứng bệnh quỷ gì không?
Giao Long Nữ nghĩ mấy khắc, bảo:
– Chớ quên giờ anh ấy đã lợi hại phi thường!
– Ồ, ba người đánh một chẳng chột cũng què!
– A! Bác học! Ngươi định hại chàng què cẳng… là ý gì?
– Không không! Là mỗ nách chúng, lên tới bệ trên cầu thì chúng cũng nhảy vọt vào mất dạng. Trông lên nóc cổng có một tấm biển đen ngòm cẩn toàn bằng đống xương
sọ vệ cỏ cho êm. Lên tới ngọn, may thay chàng Thần lại dừng ngựa dưới một tàn cây bên đường, vẻ mơ màng câm nín, không hay vẫn bị rượt theo.
Đông Tửu “xuỵt” ra hiệu, cả ba vòng ba ngả, còn cách mười thước, chợt nghe chàng Thần phát âm khô:
– Định đánh trộm đó ư? Muốn về âm phủ chơi với quỷ à?
Tuy nói, nhưng vẫn không buồn quay lại. Ba người biết lộ, lập tức nhảy vọt tới, đứng vững ba phía. Đông Tửu cười khà:
– Chào cố hữu! Cố hữu to gan đứng mơ màng gì đấy?
Chàng đội mũ rộng vành ngoảnh nhìn lại, quét tia mắt một vòng, vùng cao giọng như reo:
– A! Hiền huynh Đông Tửu, đệ có ý đợi huynh đấy! A! Cả Giao Long Nữhiền muội nữa! Mà kìa! Lại cả nàng Khan cũng tới đây! Ôi chao! Ba năm xa cách như một giấc chiêm bao!
Bọn Đông Tửu ngó chòng chọc, Đông Âm nói lớn:
– Hừ! Vừa đánh gục người ta, giờ lại nói như mới gặp! Phải ba năm xa
cách như giấc chiêm bao, chàng Thần xưa nay giỏi cả nghề đóng trò!
Chàng tuổi trẻ nhìn ba người, vẻ ngạc nhiên nhíu chân mày hỏi:
– Sao mấy người nhìn mỗ… lạ vậy? Ba năm cách biệt, mặt mũi mỗ đây thay đổi lắm sao? Mà nàng Khan Bắc Yên hay Đông Âm đó? Đông Âm! Mỗ nhận ra rồi!
Đông Âm cười thét:
– Giờ mới nhận ra? Hà hà! Tưởng đã biết từ lúc gặp nhau trên lầu quán
Tầu chứ?
Chàng Thần càng lộ vẻ ngơ ngác, Giao Long Nữ buồn bã hỏi:
– Đến nước này anh còn định giấu ai nữa đây? Hai cô đầm non đâu? Chàng Thần cau mày, sực kêu khổ đượm ai oán bực mình:
– À, lại chuyện đầm non! Chính mỗ đang nát óc tìm kiếm đây! Đông Tửu cười ngất:
– Khỏi lo! Mỗ đã mạn phép đem đầm non về đoàn tụ với sáu Tây Gầm rồi.
Tưởng cố hữu biết rồi chứ? Nãy cố hữu đã hỏi thăm lính Nùng mà!
Chàng Thần thoáng tươi nét mặt, gật đầu:
– A! Hay lắm, huynh cứu được hai nàng! Nhưng đệ gặp giữa đường, thấy huynh đi một mình mà!
– À có gì đâu! Mỗ thấy bóng cố hữu, phải cho hai đầm non đi ẩn núp chứ! Chàng Thần ngó bạn, ngó hai nàng vụt cười ngất:
– À, nhà bác học đọc được cả chữ tượng hình từ thời nạn hồng cũng chẳng ra âm cảnh vì đây chỉ là “thế giới riêng của Ma Vương tứ túc tinh” dưới đáy Hắc Giang! Cả Hắc Giang! Cả trăng sao cũng chẳng phải trăng sao trên phải là Thần họ Võ, người anh em là Thần Nhũ
Hoa! Mỗ biết rồi đừng đóng trò nữa!
Đông Âm nói lớn:
– Bác học nói đúng! Ngươi là ai? Nói mau! Sao dám đội lốt người làm bậy, lại lừa đánh gục ta định bắt đi… làm điều càn rỡ?
Giao Long Nữ vốn tin Thần Nhũ Hoa là Thần Võ, lúc này cũng thấy xiêu lòng, nói to:
– À, bác học có lý! Ta vì quá thương chàng đến mờ cả nhỡn quang trí
khôn! Phải, Minh Thần không thể càn như lang sói, ngươi là ai? Nói mau! Chàng Thần nheo mắt dòm, vẻ khổ sở, bực bội, ngửa mặt than:
– Ôi chao! Mới có ba năm xa cách, thiên hạ sinh lắm chuyện lạ đời! Đến bạn chí thân của ta cũng còn u mê như người mất trí, nói chi đến bọn khác. Các bạn lầm to rồi! Mỗ đây mới chính là Thần họ Võ!
Cả ba đều lắc đầu:
– Không phải, ngươi là đứa mạo danh đội lốt, ngươi là ai? Chàng Thần vỗ đùi quát:
– Mơ ngủ hết rồi! Mà nếu mỗ không phải là Minh Thần, các bạn nghĩ sao? Đông Tửu cười hề hề:
– Bọn mỗ chỉ muốn minh oan cho Võ Minh Thần! Cảm phiền người anh em làm ơn thanh minh với thiên hạ giùm. Mỗ chỉ muốn phục hồi danh dự cho người bạn quý của mỗ! Xin người anh em về Yên Bái với bọn này.
Đông Âm hét:
– Bình sinh Thánh Quân Bá Diện chưa bị ai lừa nhục nhã như ngươi lừa!
Biết điều xuống ngựa quy hàng!
Chàng Thần nheo mắt liếc nhìn ba người lẩm bẩm:
– Điên hết rồi! Vàng thau lẫn lộn, hắc bạch bất phân, lộn xộn quá. Chợt Thần vùng nghiêm mặt bảo:
– Ta hiểu rồi! Tên khốn kiếp Nhũ Hoa Thần nào đó chắc vừa vào Yên Bái định bắt lại con gái Tây Gầm, nhưng “động” bỏ chạy, các bạn rượt theo thì gặp mỗ đây!
Cả ba cùng gật “còn gì nữa, đúng thế”, chàng Thần vùng đanh giọng:
– Nói lần cuối, chính mỗ là Võ Minh Thần, mỗ mới xuyên miền Hạ Hòa,
Cẩm Khê tới đây. Chúng ta sẽ cùng đi bắt Nhũ Hoa Thần!
Đông Tửu cười khà:
– Đúng thế, phải bắt được Nhũ Hoa Thần mới giải oan cho Thần họ Võbạn quý của ta được! Ngươi anh em là Nhũ Hoa Thần vừa giết tiểu đội Ả Rập!
Chàng Thần nhàng uyển chuyển hết sức.
Điều kỳ nữa là bầy chó sói này đều mặc quần áo sắc loè loẹt có tua có giải, chít khăn như người, nhưng vẫn thò đuôi Thần vẫn đứng yên, cau mày bảo:
– Ba người đều là kẻ thông minh khác người, sao nay cũng u mê đến thế?
Nói lần cuối: Mỗ không phải là Nhũ Hoa Thần.
Đông Tửu cười khà:
– Chuyện bắt cóc đầm non trên tầu, ai cũng bảo Dâm Thần Khôi Vĩ là Võ Minh Thần, chỉ có mỗ là không tin! Thần bạn mỗ không thể vậy được! Hà hà! Người anh em đừng nên lấy vải thưa che mắt thánh!
Nghiêm mặt, chàng Thần trầm giọng:
– Đúng! Huynh nghĩ thế là phải! Tên khốn đó không phải là Thần họ Võ
được, nhưng mỗ đây là Võ Minh Thần.
Đông Âm nhớ vụ bị lừa đánh gục, giận hết sức, vùng hét:
– Chính Bá Diện Thánh Quân này cũng tưởng tên bắt cóc gái là Thần họ Võ, nhưng giờ ta biết chắc không phải là chàng? Võ Minh Thần không có thủ đoạn đê hèn, lừa đánh gục đàn bà! Ta quyết bắt mi, căng da xẻ thịt vãn hồi thanh danh cho Minh Thần. Coi “Bạch cốt cường toan công” đây!
Lời vừa buông, tay Đông Âm đã xòe ra đánh vãi sang một luồng kình khí “vút” như có bàn tay khói chụp vào ngực chàng Thần. Nhưng chàng đã cất vọt lên như ảo ảnh “rào” cành cây sau lưng chạm kình khí gẫy nát, khói bốc lên mặt lá, cành cây xông mùi khét lẹt.
Đông Âm hét lớn, đánh thốc tay kia ra một luồng phản phong như vũ bão. Nghe “bùng” một tiếng tựa sấm nguồn, trông lại Đông Âm đã bắn tung khỏi lưng ngựa dật dờ bay xa tới ba, bốn mét, lật đật quạt mạnh hai tay lộn như trái cầu, đứng xuống đất, toàn thân chấn động tưởng chừng vỡ lồng ngực.
Cả ba đều kinh ngạc, thấy chàng Thần vẫn ngồi bất động trên ngựa. Đông Tửu tung vụt ra một đòn kình phong sặc hơi men. Chàng Thần lại bốc lên cao như ảo ảnh, chỉ còn ngựa không. Đông Tửu đánh gẫy cành cây lớn, thấy bóng Thần áo chàm dật dờ trên cao, thổi “phù” luôn một hơi. Nghe “bùng” tiếng lớn, đòn trúng hình Thần, Đông Tửu bắn đi mấy bộ, thất kinh lộn nhào đứng sau đuôi ngựa, Giao Long Nữ thoáng cau mày, bất thần đánh vụt ra một luồng kình khí, chỉ nghe vút tiếng như xé lụa, thoáng trong ánh nắng ngọn đồi có một vầng huyết khí bằng bàn tay người chụp xuống ngực chàng Thần.
Cả Đông Tửu, Đông Âm đều giật mình sửng sốt nhìn Giao Long Nữ, nhưng một luồng huyết khí vừa đánh tới chàng Thần, rào một cơn gió chẳng thấy chàng ta đâu nữa, chỉ thấy một luồng huyết khí lơ lửng trên ngọn đồi, to như cái nong, ngựa cũng biến đâu mất. Vầng kình khí đó cuồn cuộn đặc sệt như hổ phách, hút tiêu luôn luồng kình khí của Giao Long Nữ! Bỗng luồng khí hổ phách quay xoe xóe theo hình tròn càng lúc càng trở nên trong suốt, thình lình vụt chuyển sang màu xanh, trắng, tím, vàng, đủ ngũ sắc lóng lánh đẹp lạ thường, chỉ mấy giây lại đổi sang muôn màu, cứ thế chiếu sáng lòa, không khác một hiện tượng thiên nhiên kỳ dị, đứng cách xa năm, bảy bộ còn thấy nóng như lửa thiêu, rét buốt như ướp đá, làm ngựa thú sợ chồm dựng vó kêu hí vang lừng, quay đầu chạy. Đông Tửu, Đông Âm không chịu nổi, cũng phải giật lùi, ẩn sau gốc cây bụi rậm, vận sức chống chọi.
– Bí pháp càn khôn! Ngũ hành chân khí! Chỉ có Giao Long Nữ vẫn đứng yên, nhưng con beo nóng rát quá cũng lùi giật, cô gái nhảy xuống đất nói lớn:
– Chính Võ Minh Thần! Người này là Thần họ Võ! Chỉ có “người” mới cócàn khôn bí pháp!
Ngay khi đó, vầng khí như mây ngũ sắc càng lúc càng trong suốt, thoắt đã trong như pha lê, giữa vầng khí lạ chợt hiện lên hình bóng chàng Thần cỡi ngựa đứng sừng sững như một quái tượng nhìn ra. Hai con mắt sáng như điện chiếu tia cực kỳ uy mãnh.
Sực thấy chàng Thần giơ tay, cười hỏi:
– Sao? Giờ này đã tin mỗ là Võ Minh Thần chưa? Đông Tửu bước lại phía Đông Âm, Giao Long Nữ kêu lớn:
– Đúng Thần họ Võ, bạn quý của mỗ rồi! Chỉ có kẻ luyện thành bí pháp
của Bành Tổ mới có vầng khí ngũ hành kia!
Giao Long Nữ nói nhỏ:
– Đây đúng là anh Thần, nhưng cũng có thể là Nhũ Hoa Thần! Lời dứt, chợt thấy vầng khí ngũ sắc đảo vụt năm, bảy vòng thu nhỏ dần “vút” chui luôn vào mình, biến mất hiện ra chàng Thần cỡi ngựa đen đứng
dưới tàn cây cháy sém một vùng như mới bị lửa tàn.
Đông Âm ngó sững, cao giọng:
– À, thì ra đúng Thần họ Võ! Nhưng sao lại đánh lừa hạ gục định bắt ta đem đi?
Giao Long Nữ lẳng lặng bước lại gần, nhìn kỹ con ngựa, gật đầu “đúng rồi! Đây chính là con Thiết Phong Câu của Đông Quân soái Cờ Đen xưa!” Cô gái lùi ra vùng hỏi to:
– Võ Minh Thần! Anh từ thị trấn Yên Bái ra đây? Lắc đầu, chàng trai điềm đạm:
– Không! Xuyên rừng tới! Anh đâu đã về Yên Bái. Cả ba ngó nhau, mỗi người một ý, Đông Tửu vò đầu than:
– Đây là Thần bạn mỗ, còn tên bắt đầm non? Ôi chao! Điên đầu mất! Ngay khi đó, bỗng nghe có tiếng đàn bà nói lanh lảnh từ đâu vọng tới:
– Có gì mà phải điên đầu khó nghĩ? Chuyện giản dị lắm, có chi khó hiểu đâu? Một là Võ Minh Thần chẳng may mắc bệnh quỷ, bất thần lên cơn, lại hành động như quân vô đạo, hai là hiện trong thiên hạ có một tên nào đó giống anh Thần như đúc, chuyên hành động vô lương, khi thấy người ta lầm nó là Thần họ Võ, nó cũng nhận luôn cầu lợi! Thế thôi! Vì bán tín bán nghi, ai nỡ tận tình với cố nhân? Nếu không, sao nó thoát nổi?
Cả bốn người cùng ngoảnh mặt nhìn quanh, chỉ thấy một vài người dân, lại nghe tiếng nữ thánh thót:
– Nhưng theo kẻ này, không thể có chuyện Minh Thần mắc bệnh quỷ, làm
xằng. Đúng! Có một tên khác đội lốt tác quái!
Đông Âm quát lớn:
– Thực hư sao biết nổi?
– Dễ lắm! Sẽ có phen nó đi đêm lắm có ngày gặp ma, thể nào chả có lúc hai Thần đối diện! Chuyện giống nhau như đúc có thể chứng minh!
Lời dứt, từ trong bụi bên đường phóng vọt ra một bóng nhân mã. Trên lưng ngựa có một nữ lang mặc áo tía, mặt đẹp tuyệt trần, coi uy nghiêm đài các, vẻ lộng lẫy huyền bí, đúng là bà chúa ngàn. Nữ lang tóc bới đỉnh đầu, trâm cài lược giắt lấp lánh, đầu còn đính hờ một mảnh khăn màu. Coi mặt mũi, hình dáng giống Đông Âm Bá Diện như đúc. Ngựa vọt ra, nàng gò cương đứng gần chàng Thần, đối diện bọn Đông Tửu, cả mấy người cùng bật kêu sửng sốt:
– Bắc Yên Thần Nữ!
– Phù Dung Nương miền ba biên giới có mặt ở đây sao?
Nhưng Đông Âm Bá Diện vừa thấy cô chị ruột, đã quắc luôn mắt phượng, căm giận bừng bừng trỏ mặt hét lảnh:
– À, nghiệt tỷ Khan Mây Linh! Ma đưa lối, quỷ đưa đường, ta chưa kịp lên xứ Phù Dung báo oán, lại gặp ngươi chốn này! Ngươi đã cướp cả giang sơn, ngôi vị, còn cướp nốt nguồn vui cuối cùng của ta! Oan gia gặp oan gia, ta ngươi quyết chẳng đội trời chung.
Lời chưa dứt, ngựa đã chồm xẹt tới, Đông Âm Bá Diện vung tay đánh liền.
Nữ lang mới tới chính là Bắc Yên Thần Nữ. Thấy em gái làm hung cũng vỗ ngựa xẹt ngang, tung đỡ, quát:
– Sao Linh! Ba năm cách biệt, tưởng đã đổi lòng, sao mãi thù mẹ oán cha? Chuyện năm xưa, con nuôi con gửi, là theo đúng phép lệnh giòng Khan, lúc đó ta với mi còn đỏ hỏn đã biết gì chuyện đó? Mọi việc chẳng qua là số mạng, sao lại oán chị mi?
Phản phong bùng bùng, người ngựa dật dờ đưa thoi, Đông Âm hét “Mây Linh! Ngươi là vật mang họa cho ta! Vì ngươi mà ta phải lênh đênh tận miền Ả Rập đầy cát nắng”. Bắc Yên quát “Ba Tư quê gốc giòng Khan, mi sang đó cũng sống tại cửa tiểu vương lãnh chúa, được yêu chiều như bà hoàng, đâu phải đày ải chi miền cát nắng, mi mãi oán tiền nhân”. Đông Âm hét “ta thù số mạng, thù cát nắng, thù ngươi! Ta sinh ra tại miền tứ thời bát tiết, Xuân Hạ Thu Đông, không phải để sống đày đọa bên Ả Rập”.
Hai chị em xoắn lấy nhau, đánh toàn đòn chí mạng, giữa vùng kình phong, độc khí, bỗng nghe tiếng Bắc Yên nói lớn:
– Sao Linh, nếu ngươi muốn ngôi chúa xứ Phù Dung, ta sẵn sàng nhường cho mi đó!
– Ha ha! Ta không thèm ai nhường! Ta tự tay ta tạo nên hết! Nếu muốn nhường, phải nhường cả trượng phu!
Không thấy Bắc Yên trả lời, hai chị em lại xoắn lấy nhau đánh như vũ bão, người đứng ngoài chẳng biết ai là Bắc Yên, Đông Âm nữa! Đông Tửu than dài:
– Ôi chao! Tỷ muội thế huých tướng thù nhau! Ôi chao! Giống nhau như đúc, xem thế này thì đúng cái tên Nhũ Hoa Thần nào đó nó cũng giống Võ huynh như đúc còn gì nữa!
Giao Long Nữ đứng nhìn hai chị em Thần Nữ đánh nhau, lại quay nhìn chàng Thần, nghĩ thầm:
– Lời Bắc Yên Thần Nữ nói có lý. Một là chàng mắc bệnh có từng cơn, hai là có kẻ giống chàng, mạo nhận! Giờ ta cứ bám sát, tất có lúc phân rõ thực hư!
Lòng đang ủ rũ buồn thảm như mùa đông, bỗng lóe lên tia nắng mới đầu xuân ấm, cô gái giục thú lại gần chàng Thần, thỏ thẻ:
– Em vì quá thương anh, khổ thù phụ mẫu nên tâm thần rối loạn, không còn biết phân giả chân! Giờ cứ nhìn hai chị em Thần Nữ đủ biết có thể có đứa giống anh như đúc làm càn!
Chàng trai không giận, cười hỏi hai người:
– Giờ hiền huynh, hiền muội đã tin Thần này là Thần họ Võ chưa?
Đông Tửu vò đầu:
– Ôi chao! Giống gì mà giống dữ, không còn biết đường nào mà lần! Nếu vậy cái chàng Thần đã gặp trong Hang Ma là Thần Nhũ còn Thần Cẩu Quẩy to như người từ đâu xịch tới hoa viên.
Rất may hai người lúc đó lại ẩn kín trong một bụi cây, cao vài bộ, dòm vào. Con Hồng Cẩu Quẩy vọt mới thanh minh cùng thiên hạ được!
Giao Long Nữ chợt hỏi:
– Giờ anh tính sao? Mặt thoáng gợn nét buồn, Thần chậm rãi:
– Ba năm lìa xứ, khổ luyện bí pháp càn khôn, vừa về nước đã gặp chuyện bực mình! Ba năm đằng đẵng, thù sâu nung nấu, mong từng ngày gặp thù báo oán rửa hờn. Nay bị chuyện này, chẳng biết nên tính việc nào trước?
Giao Long Nữ trầm giọng:
– Em nghĩ, cứ nên tìm thù báo oán, xong sẽ tính chuyện Nhũ Hoa Thần! Thần gật đầu:
– Có lẽ nên làm thế! Sớm ngày nào, hồn oan phụ mẫu sớm siêu sinh! Phần em sao? Ba năm luyện…?
– Dạ! Muôn phần cực khổ, nhưng anh cứ yên tâm, em đã thừa sức móc thủng vầng huyết khí Giao Long! Độc khí bên ngoài không thể xâm nhập tạng phủ, nãy uống chén rượu độc cường toan bá độc của Đông Âm vẫn chẳng hề gì!
Đông Tửu mừng rỡ:
– Hay lắm! Nếu vậy còn đợi gì không liệu sớm cho xong thù tuyệt hận?
Nhưng cũng phải tính sao cho khỏi lầm lộn, lỡ khi gặp tên Nhũ Thần kia? Chàng Thần ra hiệu cho hai người lại gần, khẽ bảo:
– Dễ lắm! Cứ nhìn chuôi súng, biết liền! Súng này của Đại Sơn Vương Chúa Thập Vạn Đại Sơn tặng có khắc tên rõ ràng, bôi nhiều dấu máu! Nếu còn ngờ cứ nhìn tay trái có vòng càn khôn là mỗ.
Đoạn trỏ chị em Thần Nữ đang đánh nhau, bảo:
– Hai chị em Mây Linh, Sao Linh giống nhau như đúc, không sao phân biệt nổi! Mỗ đã có ước hẹn với Thần Nữ cứ thấy tai đeo khuyên là Bắc Yên!
Hai người trông ra, chị em họ Khan cũng vừa xẹt hai phía, mặt bừng sắc giận, quả nhiên nhìn một nàng thấy đeo khuyên bằng đồng bạc xòe, còn một nàng đeo mỗi tai móc liền nhau trên to dưới nhỏ hình ngọn tháp, vòng hướng. Giao Long Nữ quay bảo Thần:
– Sao anh không can? Thần lắc đầu:
– Cho đánh nhau chán đi! Sức tương đồng đánh cả đời chưa dứt! Ta về đồn điền! Nói xong, quay phắt ngựa, cùng Đông Tửu, Giao Long Nữ phi như gió xuống đồi.
Bỗng nghe tiếng gọi lanh lảnh kéo lê trong nắng đầu mùa:
– Võ lang! Chàng đi đâu? Khoan! Thiếp có điều muốn nói! Đã xuống đến chân đồi, bọn Thần vội dừng ngựa, thú trông lên, thấy hai chị em nàng Nữ chúa xứ Phù Dung vừa đánh nhau, vừa phi đại xuống, ngựa tới đâu cây bụi, lá cây bay mù, kình phong ào ào như gió bão. Thoáng hai người đã chạy xuống, Thần Nữ đeo khoen ba vọt tới chỗ chàng Thần đứng, định nói
chi đó, nhưng Đông Âm Bá Diện đã lồng lộn chồm lại đánh, hai chị em xoay đảo chung quanh bọn Thần.
– Chàng đi đâu rồi cũng tìm thấy, nhưng ngươi với ta phải thanh toán xong đại hờn, rồi sẽ liệu sau! Nếu ngươi muốn nói, dễ ta không có chuyện gì nói sao?
Hai nàng cứ xoay quanh ba người đánh rất dữ, trước còn dùng tay, sau tung luôn kiếm chém nhau, ánh thép sáng lòa, quật nhau xoang xoảng. Bỗng nghe tiếng Bắc Yên nói lớn:
– Hơn tháng trước, thiếp có liều xuống Cung A Phòng Ma Vương Sắc! Thật kinh khủng! Giờ A Phòng cung thủy của nó còn ghê hơn cả Thập Điện Diêm Vương! Có tới mười hai cửa vào, cửa nào cũng là cửa tử hết. Khói sương mù mịt, lửa cháy bừng bừng, nước sôi sùng sục, khí lạnh thấu xương, độc phong ào ào, chỗ nào cũng đầy ma xó, ma trành, chó sói cầm gươm dao, súng ống, ống thụt phun khí độc, những bóng phi nhân, phi thú, phi quỷ, phi ma xõa tóc ẩn hiện giữa khói sương mù mịt. Lọt được vào trong, tới một khu quái gở, tứ bề gương phản chiếu, luôn luôn biến đổi chập chờn như khu hang ma, nhà quỷ, ánh lân tinh xanh lè bay tản khắp nơi, chạm đâu cháy đó, chỗ nào cũng đầy cạm bẫy. Còn nhiều tầng dữ, thiếp đã liều lần vào được khu Mê Hồn Cung thì bại lộ, bóng ma hình quỷ hiện ra xua đuổi, phải may mắn lắm mới thoát ra được! Thiếp lại nghe dạo này Hồng Cẩu Quẩy tinh đã luyện được tới mức gớm ghê, còn lợi hại gấp đôi trước, chàng phải cẩn thận lắm mới được!
Đông Âm cũng vùng nói lớn:
– Chẳng phải liều, Đông Âm Thánh Quân đã dẫn Tửu Chúa Tiền Chỉ Huy xuống thăm Tây Sắc. Thiếp đã thám sát tận gốc, biết nó có một cái máy chạy
bằng thủy lực, vận chuyển các cơ quan cạm bẫy di động trận đồ! Nếu chàng muốn gặp Ma Vương, trước hết nên triệt cơ quan gốc! Thiếp cũng nghe nói Ma Vương Sắc hồi này mới luyện xong quỷ pháp thượng thừa, muốn giết nó phải nhử vào địa lôi phục mới xong!
Chàng Thần điềm đạm bảo:
– Cảm ơn hai nàng! Mỗ đã có cách riêng. Lưới trời lồng lộng, loài quái tinh dữ mấy cũng có phen lọt lưới trời! Dứt lời lại giục Đông Tửu, Giao Long Nữ vọt đi. Nhưng khi bữa nữa dâng Chúa Vương! Nàng tên Noong Slao, còn tân, nhũ đẹp nhất cung!
Hồng Cẩu Quẩy cười ré, thò tay vuốt tuốt từ bàn tay xuống bờ vai mỹ nữ Nhằng, gọi đại huynh là Đào Hoa Thần mới đúng! Ôi!
Đào Hoa Thần! Số đào hoa lắm vợ dữ…
Giao Long Nữ thẹn đỏ mặt, quay bảo chàng Thần:
– Như thế này bao giờ mới dứt đi được? Anh liệu cách nào chứ? Chàng Thần cũng chẳng biết tính sao cho gọn, vì đánh đuổi Đông Âm
cũng không nỡ. Nàng tuy táo tợn, đã liều dùng kế dữ đưa cả chàng vào giấc Vu Sơn, dẫu sao chẳng muốn hại chàng. Bỗng nghe Đông Âm hét:
– Việc gì phải liệu? Cô em cũng ở lại đây, định theo chàng ta tới đâu nữa? Giao Long Nữ vốn tay gái ương bướng, dữ chẳng phải hiền chi, từ lúc chán chuyện chàng Thần, sinh buồn mang mang như mất hồn, không thiết ganh đua cùng ai nữa. Nhưng giờ hy vọng chàng Thần lại càng sống dậy, hồn
nàng cũng sống dậy theo, tính cũ trở về, nghe Đông Âm hét “nước thượng”, cô gái vùng quắc mắt mắng:
– À, gái “ma trăm giọng” thật chẳng biết điều gì cả! Thù ghen ngược với chị ruột đã vô lý, lại giở giọng ma nữ với gái này là thế nào? Nàng lấy tư cách gì giữ ta lại nhỉ?
Đông Tửu mừng thầm, biết sắp có lối thoát bèn đệm thêm, gật gù:
– Kể ra Thần Nữ Bắc Yên còn tạm có tư cách!
Đông Âm Bá Diện lồng ngựa lại trỏ mặt Giao Long Nữ hét:
– Tư cách hay không, cô em ngoài cuộc sao biết nổi! Ta đem mình ra làm
“kế thí thân”, kẻ nào động tới, ta nguyền tử chiến!
Giao Long Nữ cũng không nhịn, cau mày:
– À! Thấy ta không buồn động thủ, càng làm tới, muốn sinh sự thử ra tay coi!
Chưa dứt lời, Đông Âm đã quật luôn ra một nhát kình phong mạnh như vũ bão, đánh trúng ngực Giao Long Nữ.
Nàng vẫn ngồi im, nghe “bùng” một tiếng lớn đã thấy Đông Âm hét lên, toàn thân bốc khỏi mình ngựa, bay dật dờ về phía sau quay như trái cầu bạt gió. Bá Diện đảo tay hãm được, hạ chân xuống mặt cỏ, đã xa đuôi ngựa hàng năm bộ, tay ôm ngực, trợn mắt vừa giận vừa kinh. Lập tức vận hết lực công, tiến lên, chực đánh nữa, nhưng chàng Thần vùng quát giật:
– Dừng tay! Sao Linh cô nương! Đụng “bí pháp càn khôn” có khi táng mạng! Giao Long nương tay!
Nhưng không kịp, tay tả Đông Âm đã đánh thốc ra một nhát “cường toan bạch cốt”, tay phải chém vèo lưỡi tiểu kiếm theo nhanh như gió thoảng! Lần thứ hai, Giao Long Nữ không động thủ, thấy nàng trầm mặt ngồi im, bỗng hình ảnh nàng vụt mờ biến sau một vầng mây khí màu hổ phách giống hệt hình người, lập tức phát ra tiếng “bùng” thứ hai, luồng khí xám Đông Âm bị hút tiêu, Đông Âm bắn đi mấy bộ, lưỡi kiếm văng trở lại kiếm xoẹt trốc đầu đứt luôn mảnh khăn thêu ngọn bạc trâm vàng, Đông Âm vừa cố hoành thân chụp được thanh kiếm đã lảo đảo ngồi phệt xuống đất, ôm ngực, mặt trắng bệch, muốn trào máu miệng.
Chàng Thần có dáng bất nhẫn định vọt lại, nhưng Giao Long Nữ đã thu vầng khí hổ phách, giơ tay cản, khẽ bảo:
– Không hề chi đâu anh, chỉ để nàng ta không còn ỷ đòn “cường toan bạch cốt” và không đuổi nổi chúng ta! Đi thôi!
Thần Nữ Bắc Yên vọt luôn ngựa tới, cách ba bộ, nhảy xuống đất, vừa chạy lại vừa kêu “Sao Linh có sao không”, tay đưa ra đỡ, nhưng Đông Âm đã vung tay gạt phắt, vừa thở vừa hét “Lui ra! Không cần ai, ta phải đánh chết gái thuồng luồng!” vừa đứng xổ dậy. Nhưng lại lảo đảo phải dựa vào thân cây, trợn mắt nhìn Giao Long Nữ toan mắng. Bỗng “véo” cô gái đã búng ra một viên linh đơn đỏ như chu sa bay vọt vào cuống họng Đông Âm, nàng bị nuốt chửng không kịp khạc ra. Giao Long Nữ giơ tay chào, giục chàng Thần, Đông Tửu vọt đi như gió cuốn. Thần Nữ Bắc Yên khẽ chép miệng nói nhỏ “Sao Linh! Em nên hồi tâm, làm lành lánh dữ, nếu cần, chị sẽ nhường ngôi chúa xứ Phù Dung cho em!” và lùi ba bước nhảy lên ngựa vọt theo bọn chàng Thần. Bốn người đi xa ngót trăm thước quanh co, còn nghe tiếng Đông Âm Bá Diện hét giọng lanh lảnh trong nắng vàng gió đầu mùa.
– Mấy con khốn này, tưởng đã chết xó nào, sao cũng đứng đây? Nhìn gì? Đỡ tao lên ngựa mau! À, bọn mi thấy Thánh Quân thua gái thuồng luồng lạ
lắm sao? Có gì phải lạ. Thì ra nó đã học được bí pháp càn khôn của Bành Tổ mất rồi… oOo Mặt trời ngã xuống rặng núi Tây đổ dài bóng cây rừng trên đường Yên Bái
– Tuyên Quang. Khách bộ hành xuôi ngược đã vắng, thỉnh thoảng mới có một, hai dân đồn điền rảo bước, vẻ vội vã chỉ sợ không về kịp nhà trước lúc hoàng hôn!
Bỗng từ phía thì trấn Yên Bái, khoảng cây số năm, có tiếng ngựa khua lóc cóc, rồi một toán nhân mã nhô ra sau khúc quanh đồi chè xanh mướt.
Khoảng bốn, năm người vừa nam, vừa nữ, cỡi ngựa khỏe đi sau, ba người đi trước. Tất cả đều mặc quần áo Mán, Thổ, đeo khí giới, giữa là một cô gái trạc hai ba, hai bốn mặc “phá” lãnh thủy ba, áo cũng viền, chần kim tuyến tựa lối Thái đen, ngoài choàng một cái áo rộng lòa xòa cũng màu đen thêu kim tuyến lấp lánh chói dưới nắng càng làm tôn nét óng ả của tấm thân thon lẳn, yểu điệu. Cô gái này có vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn. Cặp mắt hơi xếch sáng như hai vì sao, coi vừa thông minh vừa gan dạ, đa cảm, chỉ cần ngó qua, dân đường ngược cũng biết ngay nàng là nữ chúa rừng xanh, chắc là con tù trưởng lãnh chúa Mán Thổ có thế lực miền núi chi đó. Nhất hai bên nàng là một lão Mán trạc ngũ tuần và một bà Mán cũng tuổi đó. Cả hai đều mặc quần áo thêu ngũ sắc, tay cầm gậy, bụng dắt gươm gỗ, cờ đuôi nheo đỏ, mặt mũi coi âm u huyền bí, trên đầu lại chít khăn đỏ, kẻ quen sống trên thượng du có thể đoán ngay được đó là loại thầy mo, mụ ké hạng dữ thuộc sắc mán Hồng Thần ghê nhất sơn lâm.
Khách bộ hành gặp đám sơn nhân này, ai cũng tò mò nhìn trộm, ghê ghê. Nhất là bên chân ngựa cô gái lại có một con cọp vằn to như con bò mộng đi thình thịch, phía trước còn một bầy bảy tám con sơn cẩu to đùng đi “mở đường”, thấy ai cũng dòm như chực đớp!
Đám sơn nhân này có vẻ từ xa tới, người ngựa bám bụi đường, nhưng vẻ mặt ai nấy bình thản, chẳng có vẻ gì nhọc mệt. Riêng cô gái mặt mày tươi tỉnh, đầy hứng khởi, quay bảo thầy mo, mụ ké:
– Ta chắc tới kịp trước khi trời tối! Chỉ qua đồn điền Đông Lương vài cây thôi! Vùng này phong quang đẹp đẽ đấy chứ mụ ké à!
Hai người này vừa gật đầu đáp “dạ đẹp lắm mà”, bỗng nghe tiếng nhạc đồng khua vang, rồi một cỗ xe ngựa bon bon từ phía sau chạy tới, có bảy, tám tay súng xà cạp trắng theo hộ tống.
Đám sơn nhân vội tránh sang vệ đường cho cỗ xe lướt qua.
Đấy là một cỗ xe song mã sơn đỏ chót rất thịnh hành từ dạo Tây sang và nay chỉ còn ít vùng trên sơn cước dùng. Loại xe ngựa này không giống thứ xe ngựa chở khách thấp lè tè, bánh bơm, thường chạy đường Yên Bái – Tuyên Quang và loại xe độc mã chở hàng nhan nhản tại các miền thượng du. Xe có cửa sổ, rèm vắt cao, trong xe chỉ có ba bóng nữ, một cô chủ và hai cô hầu. Cô gái này người Kinh vẻ tiểu thư khuê các con quan mặc sơ mi lụa trắng. Mặt mũi đẹp mơn mởn, khi xe chạy ngang qua, cô tiểu thư này thấy đám sơn nhân lạ, bèn thò cổ ghé mắt cửa sổ dòm ra.
Vừa khi đó, cô nàng sơn nữ cũng ngoảnh mặt nhìn ngang, ngựa kéo xe tuy đã có miếng da che hai bên mắt, nhưng “đánh thấy mùi chúa sơn lâm” sơn cẩu lập tức vùng hí lên, cất vó trước không chịu đi nữa.
Hai, ba người lình xà cạp trắng vội phóng lên túm dây mang ngựa kéo ghì lại, nhưng mấy con ngựa kia cũng đánh thấy mùi cọp đều nhất loạt chồm hí loạn. Lính tráng cũng vừa trông thấy bóng cọp vằn, sơn cẩu, đi bên chân ngựa, sơn nhân ai nấy cũng đang ngạc nhiên lúng túng, chưa biết tính sao, thì nữ lang sơn cước đã rú lên mấy tiếng lạ tai, quát thánh thót:
– Gia thú! Bọn mi khá lui xa cho ngựa khỏi hoảng lồng! Lập tức, mấy con thú vẫy đuôi, men theo vệ cỏ, chạy tít phía sau, lũ ngựa kia mới thôi chồm hí, cô gái tiểu thư mỉm cười, nghiêng đầu thỏ thẻ “xin cảm ơn hiền tỷ” bằng tiếng Kinh. Cũng tưởng cô nàng kia không hiểu, nào ngờ nàng ta đã nghiêng mình đáp lễ bằng tiếng ta rất sỏi “có chi đâu hiền tỷ phải nặng lời”. Cỗ xe ngựa lóc cóc chạy đi, đám sơn nhân chậm đi sau cách xa dần đến
ngót hai trăm thước. Tới khúc đường quanh, đoàn xe ngựa khuất sau trái đồi. Khi đám sơn nhân vượt qua ngọn đồi, nhìn về nẻo trước, thấy đoàn xe
ngựa vừa tới cây cầu sắt dưới thung, tự nhiên cả đám lính hộ tống nhốn nháo, ngựa dừng lại nhất loạt, liền hai phát súng nổ rồi từ dưới gầm cầu có một luồng khói trắng bay phụt lên, người ngựa nhà gục hết.
Chỉ còn cỗ xe song mã phá chạy được qua cầu, xà ích bỗng ngã lộn cổ xuống đường nằm chết giấc.
– Hình như đằng kia có biến!Cô gái núi giơ tay ra hiệu ngừng dạt khuất vệ đường.
Dưới kia, cô gái Kinh nhà quan chưa hiểu chuyện chi, cũng dáo dác kêu
“Cướp rừng! Cướp rừng phải không?”.
Bỗng thấy một gái hầu ré lên “Con quái! Tiểu thư ơi! “. Từ dưới cây cầu nhảy vọt lên một con đười ươi to lớn, đầu thúng, cái mắt đèn pha, khật khưỡng tiến lại bên xe, nhe răng cười nhởn.
Cô tiểu thư chụp cây súng săn dựng bên chĩa bắn. Bỗng có bàn tay đỏ hỏn vuốt dài xiên “rắc” qua khung gỗ túm ngay lấy súng, giật phăng. Tiểu thư mất đà ngã chúi. Cạch! Cửa mở, một bóng quái nhảy tót lên ngồi lù lù, cười ré.
Cả hai cô hầu co dúm góc xe, trố mắt dòm bóng quái cao lênh khênh mặt đỏ, tóc bù xù, mặc áo rộng
Ma Vương ngửa mặt cười sằng sặc:
– Thằng ngốc! Chúa Ma Vương không bao giờ nhớ việc xảy ra đêm trước, sao nhớ được chuyện hai mươi năm xa hơn xưa!
Cô tiểu thư kêu thét “Huyết Quỷ đười ươi! Mi là quỷ đười ươi!” Quái nhân mũi vẹt thò tay vuốt má nàng, vuốt bấu cổ áo giật “soạt” cái bung luôn khuy, nó kéo xoạc sang hai bên neo cứng cánh tay, để lộ tấm thân trắng mịn như ngà, mảnh lụa đen lánh phập phồng ẩn hiện bóng chim uyên thổn thức kinh hoàng.
Cô gái nhà quan sợ hết hồn, vừa kêu thất thanh vừa co chân đạp thốc vào bụng, nào ngờ quái nhân gập luôn bụng ngậm dính bàn chân không sao rút nổi! Gái hầu sợ chủ bị hại đâm liều cầm “hoa ly” nện bốp xuống đầu quái nhân, nó cười ré, gạt nhẹ một cái, cả hai ả quay lơ, cứng đờ!
Con đười ươi đu tót lên ngồi chỗ xà ích giật cương cho ngựa chạy. Quái nhân nhả bàn chân cô gái ra, đóng ập cửa. Cô gái lùi vào góc xe, cuống cuồng xốc áo, nhưng quái nhân lại lột phăng áo ngoài, kéo thốc nàng lên “băng” dòm hau háu, cười sằng sặc”
– Hé hé! Hí hí! Gái con quan Nam đẹp không thua gái đầm non quan Tây! Bắt hụt đầm Tây được đầm ta… Gái ngoan chớ sợ! Ta không cho đười ươi ăn thịt đâu!
Vừa nói, nó vừa cúi xuống, thì miệng chúi cả mũi vẹt vào lồng ngực non tơ, cái lưỡi nó thè lè như lưỡi rắn, coi phát ghê! Cô gái dãy dụa, đấm đầu đẩy má nó ra, kêu khủng khiếp.
Trên sườn đồi cô nàng miền núi nhìn xuống cầu vụt hô “cứu mau”. Cả bọn theo vệ đường lao xuống như tên bắn. Cọp vằn, sơn cẩu chồm đi trước. Cỗ xe song mã đã lăn được mấy thước, đang chuyển nước ngựa lao đi. Trong xe, vì mải ngửi ngực thơm, quái nhân không để ý, bị cô gái co thốc gối lên trúng luôn cằm cái “bốp”. Cô gái vùng thoát, lùi ngửa ra đầu băng, quái nhân xoa cằm, nhe răng cười nhởn, có vẻ thích thú như con mèo vờn con chuột, nó nhoài mình giơ tay chụp với.
Phập! Bất thần quái nhân ré lên khủng khiếp, cô gái lạ lùng ngước trông lên, giật mình xúc động, thấy bàn tay quái nhân đã bị một mũi dao lá lan ghim dính vào, ngập lút cán.
Quái nhân bủn rủn cả tay chân, cố giật ra, hét “thằng khốn nào? Đười ươi đâu?”, “huỵch” đười ươi đổ rầm xuống vệ đường, kêu rống ngựa dừng vó, cỗ xe lắc mạnh, có tiếng quát lạnh như tiền:
– Quỷ mũi vẹt! Tại sao ta cứ gặp mi hoài? Cả Huyết Quỷ mũi vẹt cùng cô gái nhà quan đều nhìn ra, đã sịch thấy, bóng nhân mã đen đứng sững bên xe!
Kỵ sĩ là một chàng điển trai mặt lạnh, hai mắt sáng quắc, đầu đội mũ rộng vành như nón quai thao, ngó lừ lừ phát tiếng âm u:
– Mi còn một tay muốn chặt nốt? Đêm Tân Kiêng, tưởng mi đã đổi nghề
bắt cóc gái tơ!
Huyết Quỷ nghiến răng ken két, hét dữ:
– Nhũ Hoa Thần! Tưởng đứa nào, lại cũng mi! Sao lúc nào cũng gặp mi? Thiên hạ rộng lớn, gái đẹp đầy đường, lúc nào mi cũng phỗng “hàng sống” của ta!
Chàng Thần điển lạnh, không thèm nói nửa lời, chầm chậm giơ một tay lên, Huyết Quỷ đảo lia mắt dòm cô gái nhà quan, vẻ tiếc quá chừng, bất thần nó thở phì một cái, rồi cúi thốc xuống đớp luôn cái áo sơ mi, và nghiến răng giật mạnh bàn tay bị dao ghim vách xe! “Rắc”, tay rời vách lôi theo cả con dao còn cắm xiên, nó lắc mình định vọt, trai điển quát chìm trong họng “để áo nàng lại”. Huyết Quỷ dòm nảy lửa, nhả luôn áo sơ mi. “Rầm”, thoắt cái nó đã bắn vọt ra ngoài, để lại một lỗ thủng hình người ngồi giữa vách hồi xe. Cỗ xe nghiêng lắc rùng mình, cô gái dòm theo, Huyết Quỷ cùng con đười ươi chạy vụt qua cầu, rúc gọi dưới gầm cầu lên một con ngựa huyết, nhảy tót lên phi đại.
Nhưng từ trên đồi, cô nàng sơn cước đã dẫn bọn tùy tùng lao thốc xuống đầu cầu. “Rập!” Ngựa đàn đứng hình cung dương, cọp vằn, sơn cẩu chồm dựng, nhe nanh nhởn. Nữ lang áo theo kim tuyến vùng quát trỏ lảnh:
– À! Huyết Quỷ đười ươi! Ma đưa lối quỷ dẫn đường, lại gặp mi đây! Huyết Quỷ tay vẫn đeo dao ghim giật mình dòm lên, nhận ngay ra nữ lang đã bắt hụt trên biên thùy Trùng Khánh, nó không sợ, lại có vẻ mừng, quên
luôn đau đớn, đưa luôn cán dao lên mồm cắn “sột” ra, máu nhỏ tong tong, nữ lang dợm giơ tay, nhưng nó lừ lừ nhả luôn con dao xuống đất, cười ré:
– Mất gái Kinh, lại gặp gái “nhà gác”, cô em tới đây làm gì? Gặp Nhũ Hoa Thần? À à! Để ta buộc vết thương! Nó chém ta đứt một tay, vừa đâm một phát nữa!
Vừa nói y vừa giơ cả hai tay, nữ lang kia tự nhiên nhăn mặt có vẻ bất nhẫn quát:
– Mấy năm trước mi lửa thụt khói mê, suýt hại ta, mối thù đã mấy năm nay chưa trả, đêm ngày ta ăn ngủ không ngon, chỉ muốn tự tay đâm chết mi! Nhưng nay mi bị thương, cụt một tay, ta cho sống thêm mấy tháng chờ bình phục.
Mụ ké nói lớn:
– Quái dữ nuôi lòng dạ độc ác, có những đứa không thể hồi tâm, gặp trừ luôn, dứt hậu hoạn.
Lời vừa dứt, “bốp” từ ống tay một luồng khói trắng bay thốc về phía nữ lang tòng nhân. Nhưng mụ ké, thầy mo, nữ lang để ý đề phòng nhất loạt giơ tay, đẩy thốc kình phong xua bạt khói mê trở lại:
– A quỷ mũi vẹt! Mi vẫn quen thói xâu nuôi lòng dâm ác, không thể để mi sống với loài người!
Nữ lang hất hàm ra hiệu cho tòng nhân lùi lại, đoạn tiến ngựa lên chém vụt ra một lưỡi tiểu kiếm sáng lòa. Huyết Quỷ hụp đầu tránh, thả “bốp bốp” khói mê vào mặt nữ lang, nhưng nàng phất “phạch” tay áo xua khói mê, tay kia chém véo tiểu kiếm, Huyết Quỷ dùng hai ngón tay rút từ ngực áo ra một lưỡi bán nguyệt có xích quật đỡ “chát”, xích đứt lìa, ngựa xẹt ngang, kiếm đảo lia phạt xuống một đường chớp lóe! Phập! Bàn tay Huyết Quỷ rụng nốt, máu chảy đầm đìa.
Huyết Quỷ ré lên, thu tàn lực thổi phù ra một luồng khí độc. Nhưng vô ích! Nữ lang giờ bản lãnh đã vượt cao hơn mấy năm trước, chỉ đẩy tay một cái đã phát ra luồng kình phong đánh tan khí độc.
– Quỷ mũi vẹt! Ta giết mi trừ họa cho đàn bà thiên hạ! Một đường kiếm lóe, Huyết Quỷ bắn vọt mình tránh, bám cành cây, định quăng mình vào bụi cây bên đường, nhưng đường thép đã đảo vòng thúng phạt ngược lên rào rào, phập. Huyết Quỷ rụng xuồng ngồi lù lù trên ngựa trắng nắng loang, Huyết Quỷ cụt đầu máu phun phì phì, “bộp”! Cái đầu nó rớt trúng đầu ngựa, làm con vật giật mình nhảy chồm lên, thây cụt vẫn ngồi sững trên yên
ngựa, cái đầu lăn lông lốc trên cầu, rồi nhảy “bõm” xuống suối. Con ngựa lao thốc về phía Yên Bái, đười ươi dáo dác chạy theo.
Mụ ké hét “con quái này còn để làm gì”, tay phát luôn dao quắm, đười ươi bị sơn cẩu cọp rượt vồ, đang quơ tay đánh gạt, bị dao quắm chặt đứt một tay, đười ươi rống lên, cắm cổ chạy bừa. Mụ ké đảo ngựa nửa vòng phạt theo một nhát bay luôn cái thúng, rụng bổ xuống đường, con quái còn theo đà cứ chạy bừa, cái thây cụt khật khưỡng còn phi hàng chục thước nữa mới đâm vào thân cây ngã kềnh, máu phun phì đỏ. Còn cái thây Huyết Quỷ cũng đổ nhào xuống, tà áo móc quấn chỏm yên, ngựa cứ kéo lết dốc ngược thây cụt chạy như giông.
Nữ lang cùng tùy nhân nhìn theo. Cô gái lau kiếm thở phào “Thôi cũng xong một đời ác nhân, đứt một mối họa cho dân lành tứ xứ”. Cả bọn lóc cóc tiến về phía cỗ xe.
Ngay khi Huyết Quỷ bỏ chạy, cô gái nhà quan đã mừng rỡ nhìn ra cửa xe reo thánh thót:
– Anh Thần! Anh mới về? Trời ơi! Khiếp quá, suýt nữa thì nguy…
Nàng lom khom bước ra, bỗng chạm ánh mắt chàng trai, cô gái ngó sực thấy mình trần, thẹn đỏ mặt, chụp vội sơ mi dưới sàn xe, vừa mặc vừa nói:
– Mấy năm trước anh đã cứu em trên con đường này… Bữa nay cũng vậy… Anh giỏi chứ?
Chàng trai điển nhìn chòng chọc, chợt gái hầu reo “Tiểu thư ơi, cô Thổ ban nãy chém con quỷ”. Cả hai cùng nhìn mình chuyên đội lốt đội tên làm điều tệ hại, Võ chém liền! Lạ thay, lần này bỗng như có bàn tay nào gạt phải tay kiếm làm chàng đau điếng, lưỡi kiếm Anh Thần!
Chàng trai vẫn đứng yên bên cửa, chỉ gật đầu nhẹ “Nó chết là tới số rồi! Ta đã tha cho hai lần”. Rập nữ lang cùng đám tòng nhân đã tới. Nữ lang tươi như hoa nở, reo:
– Đại huynh mới về? Em nhìn từ xa đã ngờ ngợ! Đại huynh mạnh giỏi
chớ? Ồ, cách mấy năm trông huynh vẫn còn trẻ như ngày xưa…
Chàng trai mỉm cười:
– À hiền muội! Em từ đâu tới… lại gặp đây? Em đẹp hơn xưa! Cô gái bừng đỏ mặt, nhìn vào trong xe, hỏi:
– Đại huynh quen… cô nương đây?
Ngay khi đó thầy mo, mụ ké đã cứu tỉnh toán lính hộ tống cùng chạy lại. Chàng trai cười bảo:
– Hai cô cũng nên làm quen với nhau đi! Hai nàng ngó nhau ngỡ ngàng, có ý muốn để chàng Thần giới thiệu!
Ngay lúc đó, viên đội Kinh chỉ huy toán lính hộ tống chợt hỏi lớn:
– Phạm tiểu thư! Tiểu thư cho lệnh tiếp tục đi hay quay về Yên Bái?
Cô gái nhà quan nói vọng “Khoan đợi đấy”, đoạn nhìn nữ lang miền núi, lễ phép bảo:
– Em là Thủy Tiên, thân phụ em trị nhậm Yên Bái đã lâu! Em rất sung
sướng được gặp hiền tỷ!
Nữ lang nhoẻn cười, từ tốn:
– À thế ra hiền tỷ là Phạm Thủy Tiên đấy sao? Em có nghe anh Thần bảo mấy năm trước chị cũng bị quỷ mũi vẹt bắt cóc hụt, không nhờ anh Thần cứu, chắc hết đời rồi! Em là Bạc Khao Lan Pi A Ya!
Bọn tùy tùng của hai nàng thấy không khí thân thiện, cùng lảng ra chỗ đầu cầu nói chuyện, đợi. Chàng Thần hỏi:
– Hai cô nương tính đi đâu đấy? Thì ra nữ lang chính là nàng nữ chúa trên miệt lãnh thổ tự trị Phi Mã Yên
Sơn, nơi có nhà mồ Bành Tổ Lĩnh Nam. Nghe Thần hỏi, nàng hơi ngạc nhiên kêu:
– Trời! Đại huynh quên rồi sao? Em xuống tìm gặp huynh còn đi đâu nữa? Ba năm trước huynh chẳng hẹn ta gặp nhau sao?
– Em mới từ Hà Nội lên Yên Bái vào đồn điền anh hỏi thăm tin tức… Như sực nhớ ra, cô gái Thủy Tiên chợt kêu:
– À, gặp mừng quên khuấy! Em vừa tới Yên Bái, nghe được câu chuyện Phong Thần giận hết sức! Người ta bảo tên Nhũ Hoa Thần nào đó bắt cóc con quan sáu Tây Gầm Việt Trì chính là anh mới nhảm chứ! Em nghe tức hết sức!
Chàng Thần nhìn cô gái họ Phạm, mỉm cười. Nàng chính là bạn gái Thủy Tiên năm xưa quen chàng từ hồi mới hạ sơn tìm thù trả oán, cha làm tuần phủ Yên Bái, nhà cách đồn điền họ Võ vài cây.
Chàng trai điềm đạm bảo:
– Chuyện bắt cóc đó có nhiều uẩn khúc! Lại quá đằng kia hai cô sẽ thấy điều lạ! Bảo chúng từ từ theo sau cho tiện! Mình lên cả xe ngồi về đồn điền! Lan cũng bỏ ngựa cho nó dắt, mỗ làm xà ích!
Dứt lời, chàng chìa tay ra hiệu, Bạc Khao Lan ngoan ngoãn vẫy gái hầu lại, trao cương, còn nàng nhảy vào xe ngồi với Thủy Tiên. Hai nàng bảo tòng nhân đi sau.
Chàng Thần khép cửa, buộc cương vào bên xe, đoạn nhảy lên mui làm xà ích, giục ngựa đi liền. Cỗ xe song mã lóc cóc lăn bánh bon bon chạy. Tòng nhân của hai nàng lục tục kéo theo sau cách bốn, năm bộ trò chuyện vui vẻ.
Được chừng một trăm thước, cỗ xe đã cách tới bảy mươi bộ. Ngồi đầu nóc giong cương, chàng Thần nói chuyện vọng xuống với hai cô gái.
Bất thần chàng vỗ đốp vào đầu xe, “Rắc” tiếng khô dòn, vách xe thủng năm lỗ bay vút xuống mấy luồng trảo phong nhằm bổ cô gái thốc tới. Tình cờ đúng lúc đó Bạc Khao Lan đang tựa vách sau xe, bỗng thấy cây súng săn nằm góc sàn vội cúi nhoài mình nhặt lên cho Thủy Tiên.
Vút! Gió thoảng trốc đầu, tiếp theo “rắc” dòn. Vốn tay giỏi võ, cô gái đã biết ngay trảo phong chỉ, ngạc nhiên vội ngước trông lên, đã thấy năm lỗ thủng, Thủy Tiên cùng hai cô hầu vừa ngồi đơ như tượng. Vốn tài nhanh trí tuyệt vời, Khao Lan giật phắt người lên ngồi ngay đơ, tay vẫn cầm cây súng săn. Bỗng nghe tiếng chàng Thần gọi lớn:
– Hai cô mạnh giỏi chứ! Khao Lan nín thinh, lòng đầy kinh nghi! Lét đét! Roi quất, Thần cười ré, xe lao đi như điên. Ngay khi đó, từ hướng Yên Bái, bỗng nhô ra một thớt ngựa phi kiệu đại qua vùng đồn điền Đồng Lương, tới cây cầu sắt, trên ngựa, kỵ sĩ là một ông theo vội. Nhưng hơi muộn! Nhũ Hoa Thần và cỗ kiệu đã biến đâu mất. Bốn bề vắng hoe, cung điện A Phòng nằm từng dãy dưới trăng sao phi phàm đường nét in vào cụt đầu nằm gần xác áo đen cụt tay, cụt đầu, lão vùng lẩm bẩm “Quái xác ai như xác Huyết Quỷ đười ươi?” và cứ vỗ ngựa phi mau.
Sức ngựa rất hay, phút chốc đã thấy đám nhân mã lố nhố phía trước. Cả mừng, lão vụt tới như giông, xẹt ngang vệ cỏ, bỗng kêu mừng rỡ:
– Ai như thầy mo, mụ ké Pi A Ya? Đám sơn nhân thấy đều nhận ra reo lớn:
– Tiên sinh Nam Khấp! Xin kính chào ngài bấy lâu mạnh giỏi. Bọn tôi theo phò chúa nàng Khao Lan xuống tìm công tử tiên sinh Võ!
Ngựa cứ đi, lão kỵ sĩ chính là Nam Khấp, ông già thê lương vùng hỏi “cô nương đâu?”. Thầy mo kể qua chuyện kỳ ngộ. Nam Khấp vùng kêu nhỏ:
– Quái! Sao chỉ một chàng Thần? Còn bọn Đông Tửu đâu? Ôi thôi không khéo hai cô nguy rồi!
Ai nấy biến sắc ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, lập tức ào ào phóng theo Nam Khấp. Lão rạp mình vọt lên trước, quả nhiên thấy cỗ xe phi như gió vào
hẻm đồi. Nhưng tự nhiên cỗ xe bỏ đường rẽ tay phải, Nam Khấp vọt lên tạt ngang. Xe đã bỏ đường đá tới ba mươi bộ, ẩn sau bụi rậm, vụt dừng, từ trên nóc, chàng Thần quăng mình vèo xuống yên ngựa, bên xe dòm vào, phát cười âm u:
– Hà hà! Một Thổ, một Kinh, hai nàng đều đẹp! Thủy Tiên, Khao Lan để ta đưa về động!
Cả mấy nàng lúc đó đều bị điểm ngay đờ, riêng Bạc Khao Lan vẫn tỉnh như thường, vờ trợn mắt ngồi như tượng. Thấy thái độ kỳ quặc của Thần, cô gái càng thêm kinh dị, chưa biết tính sao. Thình lình nghe có tiếng kèn thê lương vờn ánh nắng, tiếp tiếng quát như sấm:
– Khao Lan cô nương! Coi chừng giả Thần! Giả Thần đó! Chàng Thần nhăn mặt quắc mắt biếc lạnh như tiền, thò vụt tay chụp cả
hai nàng một lúc. Nhanh như chớp, Bạc Khao Lan chĩa thốc cây súng săn quát lảnh:
– Giả Thần to gan! Đứng im!
Chàng Thần dừng tay điềm nhiên:
– Khao Lan giờ lại tin lão thổi kèn đám ma? Mau vác Thủy Tiên theo mỗ sẽ
biết!
Khao Lan dằn súng, cau mày:
– Thần họ Võ không khi nào hành động ám muội? Có thể nào lừa bắt cả người quen!
Bàn tay chàng Thần chụp “véo” gạt súng Khao Lan vật xuống sàn, tuy không định, tay chợt động cò. Đoàng! Đạn bắn vãi vào ngực chàng Thần, cô gái thất kinh, nhỏm dậy vừa kịp dùng ngọn súng gạt “keng” lưỡi kiếm chém sả xuống, nàng lại dùng súng gạt, nhảy vọt qua lỗ thủng hồi xe. Đúng lúc đó, Nam Khấp theo tiếng kèn vọt vào.
Gò ngựa cách xe bốn, năm mét lão dứt kèn nhìn chàng Thần hỏi:
– Bạn quý của lão đây sao?
Chàng Thần lạnh lẽo:
– Nam Khấp muốn gì? Định kết thù với mỗ?
Bạc xua xua, đoạn lại vọt qua cổng.
Két! Cánh cổng từ từ hé mở, hai người lao qua theo Quỷ Đồng Nhi vào thẳng dãy nhà lớn. Nhìn lại chó sói cả lũ đã ngồi Thần giận quát:
– À, giờ lại đòi xúc phạm đến cả di hài người quá cố? Được coi đây! Ngựa xẹt vòng thành xe. “Bốp” “đoàng” hai tiếng nổ, hai trái đạn quăng vào Nam Khấp, Khao Lan. Lão vung tay áo gạt tung đi.
Ba bốn cột khói tỏa rộng, mịt mù, hai người vọt lại cuối xe, chỉ thấy khói dày đặc, có tiếng âm u:
– Ta đi đây! Có ngày gặp lại! Nhưng Thần này không còn là bạn các người nữa! Khói tan, chẳng còn thấy bóng dáng chàng trai đâu nữa. Tòng nhân kéo tới ai nấy chia nhau sục sạo cũng vô ích. Thần như đã “ngấm” vào khói mù.
Mọi người bèn cứu tỉnh bọn Thủy Tiên. Ai nấy ngơ ngác như mê ngủ, bán tín bán nghi. Nam Khấp nói lớn:
– Đúng là giả Thần! Sau sẽ rõ, giờ ta cứ đến đồn điền họ Võ!
Cả mấy bọn nhập một, đánh xe ra lộ, đi mau. Tới cổng trại họ Võ thì
hoàng hôn vừa đổ xuống sơn lâm. Phạm Thủy Tiên trỏ chiếc cổng xây có cả vọng lâu, bảo mọi người:
– Cổng tiền đó, ta cứ đi thẳng! Đoàn nhân mã rẽ vào một con đường rộng trải đá cuội hai bên cây cối xanh um. Cổng đóng chặt. Trang trại rộng lớn, với những tòa ngang dãy dọc xây theo lối Tây, Tầu, ta hòa hợp, coi sầm uất, bề thế hết sức, nhưng tứ phía vắng ngắt.
Đoàn xe ngựa vừa tới gần cổng, bỗng thấy hàng chục họng súng chĩa ra, với tiếng quát giật giọng:
– Xe ai đứng lại! Phạm Thủy Tiên ló đầu ra gọi lớn. Có tiếng reo “A, Phạm tiểu thư”. Rồi
trên vọng lâu rải rác trong cổng hàng chục tay súng xuất hiện, có tiếng Kinh hỏi vọng xuống:
– Tiểu thư mạnh giỏi chứ? Sao có cả… người nhà gác thú dữ? Thủy Tiên nói luôn:
– Bạn thân cả đấy! Công tử đã về chưa?
– Dạ, tiểu thư muốn hỏi cậu hai Thần? Cậu hai về từ sáng nhưng cậu đi đâu hồi chiều chưa thấy về!
Mọi người nhìn nhau, lòng vẩn vơ nhiều cả niềm đau trong cõi âm dương. Thần Nữ vụt trỏ xuống hồ:
– Tiếng khóc dưới nước vọng lên! Chàng nghe rõ chưa?
Minh Thần cố lắng tai quả nhiên từ ngoài đường cỡi ngựa đen lao vụt vào như mũi tên. Mắt biếc quét lia, chàng gò ngựa, mặt tươi hẳn lên, reo:
– A! Phạm Thủy Tiên! Kìa! Lại có cả Bạc Khao Lan nữa! Hiền muội lâu nay mạnh giỏi chứ?
Cả đám cúi chào lễ phép, Bạc Khao Lan nắm tay Thủy Tiên nhảy xuống đất, quên cả chào hỏi luôn:
– Đại huynh đi đâu về đó? Chàng Thần nhảy xuống cùng Nam Khấp, thi lễ sực hỏi:
– Kìa, sao ánh mắt mọi người… ngó mỗ lạ thế? Lại mới xảy ra chuyện gì
chăng?
Khao Lan được dịp đáp liền:
– Dạ, chính thế! Chúng em vừa bị Nhũ Hoa Thần bắt cóc hụt. Nó nhận là
huynh. Trăm phần trăm giống. Nam Khấp tiên sinh bào “giả Thần”
Chàng trai vỗ đùi:
– À, lại tên khốn đó! Chính mỗ đang tìm nó đây! Sao không bắt?
– Nó quăng tạc đạn khói mù tẩu thoát! Khấp tiên sinh đòi xem di hài! Nhưng em cũng nổ được một phát trúng ngực!
Nam Khấp kể qua, khi nghe nói Khao Lan đã giết chết Huyết Quỷ đười ươi. Chàng Thần gật đầu tỏ vẻ hài lòng, đoạn quay bảo mọi người:
– Sẽ có ngày mỗ lột mặt nạ tên giả Thần khốn khiếp đó! Giờ xin mời tất cả vào trang!
Cả đám dắt ngựa, đánh xe, đi bộ theo chàng Thần vào cổng. Đầu óc ngổn ngang, Khao Lan, Thủy Tiên kín đáo dòm ngực áo chàng Thần họ Võ nhưng chẳng hề thấy vết thủng đạn chì nào ngoài áo chàm.
Khi vào tới thềm nhà chính trên đồi, đã thấy bọn Đông Tửu, Bắc Yên, Giao Long Nữ chạy ra đón.
Sau mấy năm cách biệt, gặp lại nhau, ai nấy đều mừng vui khôn cùng. Cả Hổ, người dưỡng tử lớn của ông già Võ Minh Phong vẫn chưa lập gia đình, Hổ ở nhà trông nom phần mộ, đồn điền, thì Thần về, đủ mặt khách ngang dọc biên thùy! Hổ mừng hết sức, sớm đã truyền gia nhân bày tiệc sẵn sàng.
– Đúng là thằng kẻ trộm quen phi thiền tấn bích! Làm hỏng hết nhà cửa người ta! Chàng Thần Võ! Trăm năm mới vớ được thằng mạo lốt. Sao lại thả hổ về rừng?
Thần ngửa mặt cười âm u:
– Giờ tất cả đều vô nghĩa! Với mỗ đây lúc này tất cả vũ trụ chỉ còn Ma
Vương Sắc!
Dứt lời, vùng hét lớn:
– tuổi xanh qua đi chậm chạp nặng nề mà trên đầu tóc đã điểm sương! Con ơi! Oán hận đã thấu trời xanh, tử khí oan hồn chập chờn cung lạnh, giọt máu con nít trổ nóc chạy như quân chóchết! Đêm nay không đứa nào làm náo loạn dinh Cầm! Dứt lời, nó hú một tiếng cụt, lũ chó sói ghé luôn vai khiêng vút cỗ kiệu lên, quay đầu lao vụt ngay xuống đồi.
Thần Võ hét: “Tây Sắc! Chạy đâu?” thân hình bắn vọt qua khung cửa, xuống sân, lao vút ra cổng như tên. Đàn chó sói phóng ùa theo kiệu.
Khi Thần ra tới cổng thì đàn sói Ma Vương đã tới gần chân đồi, ba bề bốn bên, lưng thú nhấp nhô như sóng cuộn. Thần hét:
– Tây Sắc! Quỷ mắt đỏ! Ta muốn nói chuyện với mi, chó sói!
– Đêm nay Chúa Ma Vương kỵ hấp sát! Bất luận mi là đứa nào cũng được tha!
Thần Võ vọt qua cổng, thoáng thấy bóng kiệu, bèn quật luôn một tràng trung liên, quét gục hàng chục con chó sói. Đồng loại nó ngoạm tha đi luôn. Xuống tới chân đồi, bỗng trước mắt Thần có một khóm sương trắng vơ vẩn. Thần xua bạt khói sương thấy bóng cỗ kiệu chó sói ẩn hiện phía hữu đồi, chàng liền xẹt ngang, ra sức vận tốc phi lướt ngọn cỏ.
Được một quãng thấy có cỗ kiệu dừng nẻo trước, chập chờn lắc lư. Thần cả mừng vừa phi tới, vừa tẽ đạn bao vây. Nào dè khi sịch tới bên, thì cỗ kiệu bỗng từ từ bốc cao, bốc mãi đến bốn, năm thước, lùi mãi. Thần bỗng khựng lại thấy mình sịch đứng bên bờ sông Nam Na sóng vỗ đì đạch.
Còn các hình Hồng Cẩu Quẩy chẳng thấy đâu nữa, riêng cỗ kiệu sơn son thếp vàng thì lơ lửng cách bờ sông chừng quãng ngắn. Khi chàng trai vừa hét gọi, cỗ kiệu cũng mờ dần rồi chìm biến mất trong trăng sương. Thần trơ mắt, ngó trừng trừng.
Dòng sông Nam Na cuồn cuộn mang hoa khói về ngã ba Hắc Giang, bốn bề vắng ngắt, trăng sương lạnh lùng. Còn đang ngạc nhiên, bỗng thấy Đông Âm từ đâu chạy tới gọi lớn:
– Chàng sao lại đuổi lối này?
Thần dậm chân bực bội:
– Tức chết mất thôi! Sao cỗ kiệu chạy ra bờ sông này, bốc lên mặt nước rồi
biến mất là thế nào?
Đông Âm tỏ vẻ ngạc nhiên, nhướng mày thỏ thẻ:
– Sao? Kiệu chạy ngả này? Ôi chao! Chàng mơ ngủ hoa mắt rồi! Thiếp xuống lưng đồi còn thấy cỗ kiệu Ma Vương chó sói chạy vút vào phía rừng tả Đông mà!
Thần dụi mắt, lòng thêm kinh dị, kêu lớn:
– Mỗ đâu có mê ngủ? Nhưng sao thấy kiệu chạy phía Đông, không gọi mỗ? Đông Âm cười xòa:
– Thiếp lại cho là cỗ kiệu không, Ma Vương chạy ngả này, chàng mới rượt. Vả, thiếp cũng không muốn chàng vội lao vào mõm sói khi Ma Vương Sắc dẫn
theo hàng ngàn “quỷ mắt đỏ”! Ít nhất trong đó cũng có vài trăm “quân sói” biết bắn súng!
Chàng Thần dậm chân kêu “Ôi thôi! Gái ngốc hại ta rồi! Ta đâu có ngại vào giữa rừng gươm súng”. Kêu xong quay đầu chạy như gió về phía rừng Đông, miệng hú gọi Thiết Phong Câu!
Thiết Phong nghểnh cao đầu, hếch mũi đánh hơi phi như tên bắn trong trăng sương, Đông Âm cũng lật đật rượt theo.
Nhưng chỉ mười dặm quanh co, đã bị Thiết Phong bỏ lạc hướng luôn, vì sức ngựa ô của chúa soái cờ đen chạy nhanh vô cùng khó giống nào theo kịp. Tuy vậy, cứ đánh hơi rượt “bắt” được sơn lâm sói, lại chỉ thấy một vài con đang chạy, mấy phen, đều không thấy bóng kiệu Ma Vương.
Mãi tới khi chợt thấy ngựa dừng rập ngay bờ Hắc Giang khúc gần Pa Sâm, nhìn mấy phía chỉ thấy nước trôi cuồn cuộn, trăng sương mơ hồ, quạnh quẽ. Chàng Thần Võ mới chịu đứng lại, không rượt tìm Ma Vương nữa!
– Trái đường rồi! Quay về hướng cũ thôi! Được rồi! Sớm muộn nó cũng về hang động, ta cứ theo thượng nguồn Hắc Giang tới biên thùy, vào sào huyệt nó, tất gặp! Đành để mất cơ hội đêm nay vậy!
Nghĩ đoạn, chàng quay ngựa chạy lộn về phía Tây xế, trong lòng vẫn chưa hết ngạc nhiên về cặp mắt mình tại sao khi không hoa lên nhìn thấy cỗ kiệu chó sói chạy ra bờ sông Nam Na?
Cỗ kiệu hiện trước mắt, tới bờ sông còn bốc ra ngoài dòng rồi mới dần dần mờ đi… Không lẽ chỉ là một bóng hình do ảo giác mà ra? Không lẽ đó là cỗ kiệu thật, Ma Vương đã dùng ma thuật quỷ pháp nào cho nó mờ đi như một thứ thuật tàng hình, ẩn thân.
Càng nghĩ, Thần Võ càng rối óc không sao hiểu nổi hiện tượng kỳ quái kia! Thấy đêm chưa hết canh ba, chàng định trở lại dinh tù trưởng Cầm Văn người nhận ra phía
trên toàn ghép pha lê dầy, khum khum như cái vung, dập dờn sóng vỗ bên trên, thấp thoáng có bóng thủy quái bơi lội.
– À đáy hồ Bỗng thấy một bóng tàn, tán tía, cáng gấm nghênh ngang quân kim cổ một đoàn đi tới, chàng trai biết Đông Âm đang sục tìm, vội tạt ngựa vào chỗ khuất, dùng thuật ẩn thân làm sương mù nhân tạo che kín cả người ngựa, quả nhiên Đông Âm cùng thủ hạ cứ đi thẳng hướng Đông Bắc.
Võ Minh Thần tế luôn về phía sơn trấn Lai Châu, không tạt vào vùng dinh họ Cầm bên sông Nam Na. Mấy chục giờ sau… Một chiều xế nắng. Hắc Giang nguồn thượng, trời nổi gió vàng hiu hắt, có một chàng tuổi trẻ đeo di hài mẹ sau lưng, cưỡi ngựa đen
đi ngược từ Đông Bắc ngạn Hắc Giang, lầm lì câm nín tiến vào miền sơn thủy “nghịch” nhất biên thùy, mặt khôi ngô buồn ngườiầu lâu hoa cái bằng đá trắng hếu hệt mẩu xương con mắt sâu hoắm trong có hai cái sọ người thắp đèn màu lân tinh, cái miệng là cửa ra vào, răng nhe lởm chởm là hàng trấn song trắng to bằng cái cột!