Đọc truyện Lửa Dục Khó Nhịn – Chương 4
Ba năm sau.
Có thể bước chân lên mảnh đất ở nước Pháp này, Doãn Tinh thật sự phải cảm ơn sự nhiệt Tinh giúp đỡ của A Triệt rất là nhiều, rốt cuộc A Triệt cũng nhận ra rằng hai người họ chỉ có thể làm bạn bè tốt của nhau, cho nên Tinh nguyện giúp đỡ cô ngàn dặm theo đuổi Tinh yêu mà tới đây.
Vừa tới nước Pháp thì Doãn Tinh nghĩ đủ mọi cách để có thể tiếp cận Phong Dực nhưng mãi vẫn không có cơ hội được gặp anh.
Thật ra, Doãn Tinh không biết rằng Phong Dực và ba người vệ sĩ kia cùng cô chủ Mulberry Vous Veinard của mình luôn ở Florence, vì Mulberry cùng với Quốc Vương nước láng giềng Lan Terry nối lại Tinh xưa không bao lâu thì kết hôn, đến nay đã được ba năm, cho nên Phong Dực không hề biết Doãn Tinh tới Pháp, hơn nữa còn ở Pháp lặng lẽ chờ anh. (Florence là các thủ phủ của vùng Tuscany thuộc Italy)
Ba năm trước vì không thể xin gia hạn ở lại Pháp lâu hơn, Doãn Tinh buộc phải nhờ vả A Triệt giúp cô ở lại Pháp du học, dựa vào năng lực của mình đã thi được vào học viện thời trang Hepburn do Mulberry thành lập.
Ba năm qua, mỗi tháng cô đều gửi bản thảo tiểu thuyết của mình về Đài Loan để xuất bản, còn cố gắng học thiết kế thời trang. Cô muốn dùng một diện mạo hoàn toàn mới để xuất hiện trước Phong Dực, hy vọng lúc vô Tinh gặp lại anh, có thể nhận được sự tán thưởng và trân trọng của anh, khiến anh yêu cô từ đáy lòng.
“Tinh, tác phẩm thiết kế lần này của em đã đứng đầu trong học viện, giám đốc có ý định đích thân đến học viện khen thưởng trao giải, em chuẩn bị tốt một chút.”
Thầy Moy là thầy hướng dẫn của Doãn Tinh, anh bước vào phòng, vui mừng báo với cô tin vui này.
“Có thật không ạ? thầy Moy, em thật sự có thể gặp giám đốc?”
Trong học viện Hepburn, mọi người đều gọi Mulberry là giám đốc, mà Doãn Tinh chờ đợi ngày được gặp Mulberry đã ba năm rồi.
Bởi vì cô biết nơi nào có Mulberry thì sẽ có vệ sĩ, như vậy thì sẽ có thể gặp được Phong Dực, cô thấy thật sự rất vui.
Moy không chú ý tới nụ cười trên môi cô, anh tiếp tục nhiệt Tinh nói: “Thật ra thì lần này giám đốc trở lại, là muốn chọn vợ cho bốn vị vệ sĩ, em biết không? Giám đốc hy vọng có thể tặng những bộ trang phục tốt nhất cho vợ của họ, đồng thời nhân cơ hội này tìm ra cô gái may mắn cho bốn vị vệ sĩ ưu tú của cô ta, làm bạn đời của họ. Tinh, em xinh đẹp, tài hoa như vậy, thầy tin rằng lúc đó em nhất định sẽ tỏa sáng trổ hết tài năng để tìm được cho mình người tình trong mộng.”
“Có thật không ạ? Lần này không chỉ là vì muốn khen thưởng cho em, mà còn muốn chọn bạn đời cho bốn vệ sĩ?” Thật tốt quá!
Ông trời cuối cùng cũng nghe được lời cầu nguyện của cô rồi, để cho cô có cơ hội được gặp Phong Dực, người mà cô đã chờ đợi suốt ba năm qua.
“Đúng vậy, Tinh à, địa vị của bốn vệ sĩ này ở Châu Âu không hề thua kém Nữ Hoàng thời trang, em đã gặp bọn họ chưa?” Moy rất thích Doãn Tinh, anh cho rằng cô gái Châu Á này chẳng những tốt bụng, lại có khả năng thiên bẩm về thiết kế thời trang, nhất định một ngày có thể trở thành người dẫn đầu trào lưu thời trang, một Nữ Hoàng thời trang mới.
“Thầy Moy, bình thường em đều ở trong phòng làm việc, vừa thiết kế vừa viết bản thảo, không có tâm trí nghĩ chuyện khác, lần này em có may mắn được gặp giám đốc, là ước mơ lớn nhất từ khi bước chân vào học viện trong ba năm nay, cho nên em chỉ muốn tập trung vào tác phẩm để được giám đốc khen thưởng, những việc khác em không để tâm, như lời thầy nói, vệ sĩ bên cạnh Nữ Hoàng thời trang ưu tú như vậy, sao có thể đến phiên một cô gái Châu Á như em mơ tưởng?”
Phong Dực vẫn là bí mật trong lòng Doãn Tinh, trong suy nghĩ của cô, anh có thể đã sớm quên việc họ phát sinh quan hệ gần gũi ba năm trước, có thể đã sớm quên người phụ nữ mà anh ôm ấp yêu thương này rồi.
Cô sẽ không để khoảng thời gian tốt đẹp ngắn ngủi đó làm cơ hội để người khác chê cười cô, tình cảm cô đối với Phong Dực là đơn thuần, là lặng lẽ chờ đợi anh.
“Tinh, em thật sự không biết hay giả vờ không biết?” Moy thở dài một hơi, đối với sinh viên vào học viện chỉ biết học và học, người làm thầy như anh thực sự không biết vui mừng hay lo lắng cho cô nữa, “Làm người đôi khi không nhất thiết chỉ tập trung vào một chuyện, em cũng nên cần quan tâm đến chuyện khác, trừ việc em cố gắng học tập để được giám đốc khen thưởng, em có biết có rất nhiều sinh viên nam trong học viện muốn theo đuổi em không? Em thật sự không biết mình rất có sức hấp dẫn hay sao?”
“Thầy Moy, em tới đây vì muốn theo đuổi ước mơ, em thật sự không có thời gian để chú ý tới những chuyện khác, em thực sự xin lỗi.” Cô là vì Phong Dực mà đến đây.
“Vậy nhất định là em không biết bên cạnh giám đốc có bốn vệ sĩ đúng không?” Moy hỏi.
“Em……Không có thời gian tìm hiểu.” Suy nghĩ một chút, Doãn Tinh quyết định giấu giếm chuyện mình biết bốn vệ sĩ đó.
“Bốn người vệ sĩ đó là Phong Dực, Ngân Ám, Tinh Liệt, Chức Hạo. Phong Dực là một người đàn ông phong lưu phóng khoáng; Ngân Ám thì là người có vẻ đẹp tà mị, Tinh Liệt có một cá tính bốc lửa, không đa nghi lại thiện lương, là một người đàn ông tỏa sáng như ánh mặt trời, về phần Chức Hạo, dáng vẻ cao sâu sa khó lường, không ai biết anh ta nghĩ gì. Tóm lại, bốn vệ sĩ mỗi người đều có ưu điểm. Không biết em thích mẫu đàn ông nào?”
Moy rất tò mò về cô gái Châu Á ưu tú này, cùng vì Doãn Tinh rất được lòng anh, cho nên anh rất yêu quý cô.
Moy vừa mở miệng là sẽ nói chuyện không ngừng, anh vốn là một người hiền lành lại nhiệt Tinh, Doãn Tinh cũng rất quý mến anh cho nên mới im lặng mỉm cười nghe anh huyên thuyên nói, huống chi cô cũng muốn biết thêm một chút chuyện về Phong Dực.
“Nghe có vẻ bốn người bọn họ rất tốt. thầy Moy, nếu bọn họ ưu tú như vậy, sao vẫn chưa tìm được tri kỷ bầu bạn mà phải nhờ giám đốc tìm giúp nửa kia cho họ?” Đây là điểm tò mò của cô.
“Em biết không? Bốn người đó từ khi còn nhỏ đã vào nhà họ Mulberry bảo vệ cho giám đốc, anh chỉ biết tất cả họ đều là cô nhi, bởi vì nhà họ Mulberry từng bị một lời nguyền, cho nên bọn họ phải đi theo giám đốc một tấc cũng không rời. Cho nên bọn họ làm sao có thời gian để tìm bạn tri kỉ? Những phụ nữ xung quanh họ ai mà không ham muốn được trở thành bạn đời của họ.”
Vì Moy từng tiếp xúc qua, cho nên anh nghĩ bốn người bọn họ chỉ tập trung bảo vệ người phụ nữ cao quý kia, nếu không Mulberry cũng không cần giúp bọn họ tìm bạn đời.
“Anh cảm thấy em rất hợp với một trong bốn vệ sĩ đó.”
“Tại sao?” Doãn Tinh kinh ngạc nhìn Moy.
“Chỉ là cảm giác thôi.” Moy cười nói.
Làm mình sợ chết khiếp! Doãn Tinh còn tưởng rằng tâm sự của mình đã bị thầy Moy phát hiện.
Đúng lúc cô đang mải suy nghĩ, âm thanh của thầy Moy lại truyền đến.
“Cũng may tôi có quen thân với Phong vệ sĩ. Tinh, trong số những sinh viên mà giáo viên như tôi rất tâm đắc, em là người mà tôi quý mến nhất, tôi rất muốn giới thiệu em với Phong vệ sĩ. Còn nữa, tài năng thiết kế của Phong vệ sĩ cũng thuộc loại hàng đầu đấy, nếu như em gặp phải vấn đề gì trong lúc thiết kế thì có thể học hỏi cậu ấy. Phong vệ sĩ là người đàn ông lịch sự ga-lăng, tôi tin rằng em nhất định sẽ rất vui khi gặp cậu ấy.” Moy rất hy vọng cặp kim đồng ngọc nữ này có thể ở bên nhau. Anh nhất định sẽ tác hợp cho hai người.
“Thầy Moy, em đã xem qua tác phẩm của Phong vệ sĩ.” Doãn Tinh quên che giấu sự kích động trong lòng mình, nói ra cách nhìn của mình đối với Phong Dực.
“Cậu ấy là nhà thiết kế giỏi nhất mà tôi từng gặp, thật không ngờ một người bận rộn như cậu ấy có thể cố gắng nhiều như vậy, mỗi lần nhìn tác phẩm của cậu ấy, cảm giác giống như lần đầu tiên nhìn thấy tâm trạng của cậu ấy vậy, một tác phẩm tràn đầy sinh lực.”
Trong mắt Moy lóe lên một tia sáng. Không thể nào! Cô gái nhỏ này còn giấu giếm gì đó nha! “Tinh, không ngờ em cũng có hứng thú với Phong vệ sĩ nha!”
Nghe vậy, Doãn Tinh mới phát hiện mình không cẩn thận tiết lộ tâm tư của mình, cô lúng túng cúi thấp đầu xuống.
“Tinh, chẳng lẽ trước đây giữa em và Phong vệ sĩ có xảy ra chuyện gì đó mà không muốn ai biết?” Moy nhìn Doãn Tinh muốn nói gì đó lại thôi, lập tức suy đoán.
“Thầy Moy, thật ra thì ba năm trước em và Phong vệ sĩ có vô Tinh gặp nhau ở Đài Loan, không giấu gì thầy, em tới Pháp cũng là vì anh ấy, nhưng em không biết anh ấy còn nhớ em hay không nữa.”
Doãn Tinh đem chuyện mình là một nhà văn ngôn Tinh ở Đài Loan, cùng với chuyện cô mơ thấy “mộng xuân” và may mắn tình cờ gặp được Phong Dực kể lại từng chi tiết cho Moy nghe.
Nghe xong tâm sự của Doãn Tinh, Moy cảm thấy ấm ức thay cho cô, nhưng lại cảm động trước tình cảm chân thành tha thiết của cô.
“Xem ra Phong vệ sĩ đã quên khoảng thời gian đó với em rồi, nếu không cậu ta đúng là kẻ chẳng ra gì. Nhưng mà ba năm nay, em là sinh viên ưu tú nhất học viện, tôi tin em nhất định có thể làm cho cậu ấy chú ý tới mình.” Moy hiểu rõ tính tình của Phong Dực, nhưng anh cũng không phải là khích lệ Doãn Tinh.
“Thầy Moy, tạm thời chuyện này thầy đừng nói với ai, kể cả Phong Dực được không?”
“Em muốn dùng cách của em để khiến cậu ấy chú ý tới mình sao?” Moy mỉm cười gật đầu.
“Thầy Moy, thầy thật sự rất hiểu em.” Doãn Tinh hết sức biết ơn Moy đã quý mến cô.
“Vậy em phải cố gắng lên, vì mình và Phong vệ sĩ phải thiết kế một bộ lễ phục đẹp nhất thế gian mới được.” Trong mắt Moy ánh lên một tia mong đợi.
“Thầy Moy, trong đầu em đã có ý tưởng rồi.”
Trong ba năm này, cô đã nghĩ ra một cách có thể để Phong Dực chú ý đến mình, cô nghĩ lần này có thể làm cho anh để ý tới mình.
“Tôi tin tưởng em!”
***
Tập trung lại khen thưởng trao giải cho người xuất sắc, xa hoa rình rang không thua kém gì với đại hội kén rể năm đó chút nào.
“Nhưng đại hội kén rể năm đó do Nữ Hoàng chọn chồng mới tổ chức, còn năm nay lại biến thành chọn vợ cho chúng ta.” Chức Hạo một thân tà mị, đứng cạnh ba người đàn ông ưu tú ngang hàng vui vẻ cười nói.
“Cô ấy cũng thiệt là! Kể từ sau đám cưới của cô ấy và Quốc vương, cô ấy không đi dạy dỗ tiểu hoàng tử và tiểu công chúa thì thôi, còn rảnh rỗi để ý tới chúng ta, nghĩ ra cái ý kiến buồn cười này, thiết kế lễ phục chẳng lẽ chúng ta không tự thiết kế được, còn bắt những cô gái kia phải thiết kế ra tác phẩm nọ kia, cái gì mà tìm bạn đời cho chúng ta chứ!” Tinh Liệt khịt mũi nói, bề ngoài nhìn anh có vẻ dịu dàng lịch sự, nhưng thật ra anh chính là người khá nóng tính nhất trong nhóm.
“Chọn thì chọn, huống chi có thêm một người bạn có gì mà không tốt?” Ngân Ám nở một nụ cười xinh đẹp nói.
“Ngân Ám nói rất đúng, tôi tán thành.” Phong Dực vừa liếc nhìn hội trường vừa nói, cũng không chú ý đến những người mẫu di chuyển trên sân khấu.
Theo ánh mắt của Phong Dực, ba người kia không nhịn được cũng liếc lên sân khấu một cái.
Nói thật, những tác phẩm này cũng rất bình thường, bốn người bọn họ nhắm mắt cũng có thể vẽ ra được, thật không biết những nữ sinh học viện này bình thường học cái gì.
“Phong, cậu xem, cái bộ trang phục màu trắng kìa! Căn bản là sao chép lại bộ trang phục thế kỷ mười chín, lúc đó không phải quý cô nào cũng mặc kiểu trang phục này sao? Aizz, cô sinh viên này xem ra chẳng có tí năng lực nào, không biết trong học viện học cái gì mà đến phong cách cá nhân cũng không có, xem ra sự nghiệp thiết kế của cô ta coi như đi tong!” Tinh Liệt tiếc nuối thở dài một hơi.
“Tôi nghĩ tình hình này chắc phải bảo giáo viên hướng dẫn bảo cô ta cút đi.” Chức Hạo không kiên nhẫn muốn đuổi người.
Bốn người đàn ông không ai sánh kịp, ánh mắt lạnh lùng đều lộ ra tia coi thường, tất cả đều không hứng thú cầm ly Whiskey uống một hơi, tâm trạng lúc này của mỗi người đều vô cùng khó chịu.
Nhất là Tinh Liệt, anh thầm mến Mulberry nhiều năm, hiện giờ cô rốt cuộc cũng đã có chốn đi về, nhưng trong lòng anh vẫn tràn đầy đau khổ.
Trong lòng ba người kia mặc dù không đau khổ nhưng cũng không được tự nhiên.
Một phần vì nể mặt mũi của chủ nhân nên không thể chuồn đi, bốn người không thể làm gì khác hơn đành kiên nhẫn ở lại, đợi đến khi Mulberry có thể tìm được vợ yêu tương lai cho bốn người bọn họ mới thôi.
“Này, Phong, cậu nhìn xem cô gái Châu Á mặc lễ phục màu tím bên kia xem?” Ánh mắt của Tinh Liệt bất chợi bị một hình ảnh hấp dẫn, anh nói nhỏ với Phong Dực bên cạnh, hai người còn lại cũng tham gia theo.
Trong nháy mắt toàn bộ bốn cặp mắt nóng bỏng đều hướng về phía một hình ảnh.
“Đúng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, gương mặt cô ta không trang điểm gì hết, còn trang phục của cô ấy được thiết kế theo phong cách nào vậy?” Chức Hạo kinh ngạc hỏi.
“Trang phục của thời Đường.” Phong Dực nhìn thoáng qua bóng dáng tím đó, mặc dù anh không nhìn thấy rõ khuôn mặt cô gái kia, nhưng lại thấy rõ bộ lễ phục mà cô ấy đang mặc.
“Oh my god! Bikini thời Đường của Trung Quốc sao?”
“Một sự kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, cổ đại và hiện đại, phóng khoáng và bảo thủ, trên tay cô ấy còn có một chấm đỏ, có phải nó được gọi là thủ cung sa hay không? Điều này chứng tỏ cô ấy là xử nữ đúng không?”
“Trang sức trên tóc cô ấy là mũ phượng của công chúa thời Đường sao?”
Cả bốn người đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc cùng tán thưởng, bọn họ tiếp tục bàn luận về tác phẩm của cô gái này.
“Thế nào? Tác phẩm của cô ấy không tệ chứ?”
Người đứng sau bốn người đàn ông lên tiếng, là thầy Moy.
“Thầy Moy.” Bốn người vừa nhìn thấy ân sư, đều lộ ra một nụ cười thân thiện.
“Thầy Moy, sinh viên đó là học trò của thầy sao?” Tinh Liệt biết Moy là giáo sư kỳ quái của học viện Hepburn, bình thường muốn anh ta thích một học trò khó hơn lên trời, huống chi là tán dương một học trò.
“Đúng vậy! Phong, cậu cảm thấy bộ lễ phục trên người cô ấy không tệ chứ?” Moy trả lời, nhưng không nhìn về phía Tinh Liệt, ngược lại nhìn sang Phong Dực hỏi.
“Thầy Moy, cô ấy có khả năng trời phú, nhưng mà vẫn thiếu thiếu chút gì đó.” Phong Dực híp mắt nhìn, thẳng thắn phê bình.
“Ừ, cô ấy thiếu một chút tình yêu để làm dịu đi.” Moy ngụ ý nhìn về phía Doãn Tinh, sau đó kín kẽ liếc nhìn Phong Dực một cái.
“Không thể nào! Thầy à, cô ấy thuần khiết như vậy sao?” Ngân Ám có chút hứng thú đối với con gái ngây thơ như thế này.
Phong Dực nghe thấy trong giọng nói của Ngân Ám có chút hứng thú, không biết vì sao trong lòng anh cảm thấy không thoải mái.
“Cô ấy tới từ Đài Loan, đang đợi một người, người kia giống như một cơn cuồng phong đi qua đời cô ấy, cho nên tác phẩm đó có tên là Luyến Phong.”
“Không phải là bộ lễ phục tuy bề ngoài khác nhau nhưng ý nghĩa của nó cũng giống như bộ Tử Luyến kia của Phong Dực hay sao?” Chức Hạo không nhịn xen ngang hỏi.
“Đúng vậy! Ba năm trước đây bộ lễ phục Tử Luyến của Phong chiến thắng tất cả những bộ lễ phục của các nhà thiết kế Châu Âu. Như vậy cô gái ấy đến đây là có chuẩn bị, hơn nữa cô ấy còn cố tình đặt tên cho tác phẩm của mình là Luyến Phong, không biết có phải là do quyến luyến Phong của chúng ta hay không thầy Moy?” Trong giọng nói của Ngân Ám có chứa một tia hài hước.
“Đáng tiếc cơn gió này quá mạnh, lại vô tâm vô tình, tới vô ảnh đi vô tung, ai có thể bắt được?” Tinh Liệt cũng tham gia vào hàng ngũ chế nhạo.
“Chỉ là, trong lòng của cơn gió này đã có đối tượng rồi, ai biết được ba năm trước cậu ta tới Đài Loan đã xảy ra chuyện gì, ba năm qua trong lòng vẫn chỉ có bóng dáng của một người, trừ khi là người ít nói dịu dàng, còn không thì bất kỳ người phụ nữ nào cũng đừng mong theo đuổi.” Ngân Ám tự nhủ, còn không quên huých vai bạn tốt một cái.
“Ba năm trước ở Đài Loan?” thầy Moy nhếch môi thoáng nở một nụ cười.
“Thầy Moy, đừng nghe bọn nọ hói lung tung. Ai biết lần này cô ấy có đoạt được giải hay không?” Phong Dực ngăn cản, lúc này trong đầu anh đã xuất hiện kết quả của cuộc so tài.
“Cô ấy đã sớm được giám đốc khen thưởng, nhưng mà lần này vì muốn tham gia vào cuộc thi tìm bạn trăm năm cho các cậu, cũng vì muốn công bằng, cho nên cô ấy đã thiết kế lại một tác phẩm để dự tuyển.”
“Quả không hổ là Nữ Hoàng thời trang, ánh mắt luôn độc đáo khác người, tôi thấy sự nghiệp thiết kế của cô gái này nhất định sẽ thành công rực rỡ.”
“Cuối cùng giám đốc kết duyên cô ấy với ai mới là quan trọng. Theo tôi biết thì cô ấy tới Pháp là vì một người đàn ông, về phần có thể trở thành nhà thiết kế hàng đầu hay không thì đó là chuyện của tương lai.” Ánh mắt thầy Moy cố tình nhìn về phía Phong Dực.
Mặc khác ba người kia cũng rất ăn ý đều cảm thấy có điểm kỳ lạ, ai nấy đều hiểu trong lời của thầy Moy ẩn hiện hàm ý sâu xa, dường như cố ý nhằm vào Phong Dực.
Ánh mắt của Phong Dực vẫn một mực nhìn theo bóng dáng kia.
Lúc này bóng dáng đó đột nhiên nhìn về phía bọn họ, khi tầm mắt lướt qua Phong Dực thì chợt dừng lại hơi hé môi mỉm cười.
Anh hít vào một hơi thật sâu, nín thở nhìn dung nhan xinh đẹp thuần khiết ấy.
Là cô ấy! Tim của anh truyền đến một hồi run rẩy.
“Cô ấy tên là gì, thầy Moy.” Phong Dực cố gắng che giấu tâm tình kích động của mình, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn có chút run run.
“Cô ấy tên là Doãn Tinh. Ở Đài Loan còn là nhà văn ngôn Tinh.” thầy Moy không nhịn được tiết lộ tin tức cho Phong Dực cố tình gợi lại trí nhớ trong anh.
“Là cô ấy…….”
Tuy âm thanh phát ra rất khẽ nhưng thầy Moy vẫn có thể nghe thấy được.
“Cô ấy thích thiết kế của cậu, Phong, sao cậu không tìm cô ấy nói chuyện một chút?” thầy Moy muốn hai người có thể thân thiết hơn cho nên cố tình tạo cơ hội.
“Đúng đó! Cậu còn không mau đi, coi chừng bị người khác nhanh chân hơn cưỡm mất đấy.” Ngân Ám cũng đã nhìn ra ý đồ của thầy Moy.
“Vậy tôi phải đi tìm cô ấy nói chuyện một chút.”