Lụa Đỏ

Chương 10


Đọc truyện Lụa Đỏ – Chương 10

Sau đó, nàng đang ngủ thì hắn đánh thức.

Nàng ngơ ngác mở mắt, ngồi thẳng dậy, không ngờ nàng
lại ngủ trên xe ngựa.

Hắn hỏi nàng: “Rất mệt sao?”

“Không phải . . . ” Nàng ngượng ngùng cười,
“Vì hôm nay lên đường, nên tối qua ngủ không ngon . . .”

Hắn không khỏi mỉm cười: “Nàng không hay ra
ngoài, khó tránh sẽ như thế, sau này quen rồi thì tốt hơn.”

nhẹ nhàng gật đầu, chợt nhớ khi nàng còn nhỏ, nương đã
từng đưa nàng ra khỏi thị trấn đến một cái thôn nhỏ thăm ông ngoại, rõ ràng
cũng chưa từng ra khỏi nhà, nhưng đêm ấy vẫn bình tĩnh như thường, ngày hôm sau
khi đến một vùng nông thôn ruộng đất vàng hực, bông lúa vàng ươm phủ khắp ruộng
lúa, nhìn thấy ông ngoại tóc đã hoa râm, tinh thần sáng rõ, nàng cũng không hề
có một chút hồi hộp.

Nhưng mà một đêm hôm qua lại không thể chợp mắt. . .
Là bởi vì điều gì đây?

Nàng còn đang suy nghĩ, hắn đã vén rèm xe nhảy xuống,
nói: “Nơi này là Nhược Mễ trấn, chúng ta sẽ ở lại đây.”


“Nhược Mễ trấn?” Nàng cười, “Một cái
tên kì lạ.”

“Tên trấn xuất phát từ một câu chuyện cổ.”
Hắn vừa đưa tay cho nàng vừa nói, “Có một vị hoàng đế khi đi nam tuần đến
nơi nay, cũng ngủ trên xe ngựa như người bình thường, khi đến nơi thì vẫn còn
buồn ngủ, ông ta liền nói, nơi này sao lại nhỏ như hạt gạo vậy, vì thế liền đặt
tên là Nhược Mễ trấn.”

Hắn đưa tay đỡ nàng, nàng đang nghĩ có nên tự mình
xuống xe hay không, nhưng vừa nghe thấy câu chuyện xưa về giấc ngủ của hoàng
đế, không khỏi liền đỏ mặt, ngẫm nghĩ một lát, thế là vẫn tựa vào tay hắn, cẩn
thận xuống xe.

Bọn họ vào một khách điếm, hắn bảo chưởng quầy chuẩn
bị hai gian phòng hảo hạng, cũng là hai gian phòng cạnh nhau, cửa sổ nhìn ra
con sông uốn lượn bên cái trấn nhỏ.

Nàng đang sắp xếp lại tay nải, hắn gõ cửa rồi tiến vào
hỏi: “Đói bụng

Đúng là nàng đang đói, nhưng nàng đã ngủ suốt cả một
đoạn đường, bây giờ lại nói muốn ăn cơm, ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình
thật muốn thành heo mà.

Vì thế nàng đỏ mặt lắc đầu: “Hiện tại cũng không
. . .Đợi một lát đi . . .”

“Nhưng ta đói bụng.” Hắn khẽ cười,
“Nàng đi theo ta không, ở đây có món điểm tâm đặc sản, nàng cũng có thể
nếm qua.”

Nói là đi theo tiếp hắn, nhưng khi tới quán ăn, hắn
vẫn xới cho nàng một bát cơm: “Đây là gạo tẻ nổi tiếng của Nhược Mễ trấn,
hương vị thơm nồng mềm dẻo, nàng thử một chút xem.”

Hắn lại gấp thức ăn cho nàng: “Tô bì kê *gà lăn bột* của
quán này không hề có ở nơi khác, nàng nếm thử xem hương vị thế nào?”

Hắn lại múc canh cho nàng: “Canh cá đậu hủ, rất
thanh.”

. . .


Vốn nàng đang đói bụng, ngửi thấy hương cơm mùi canh
thì bụng lại càng kêu vang, vì thế liền ăn hết thức ăn cùng bát cơm gạo tẻ thơm
lừng.

Hắn chậm rãi ăn cơm, thỉnh thoảng lại nhìn nàng, hoặc
là gắp thức ăn, múc canh cho nàng.

Sau khi ăn xong, nàng để đũa xuống, xấu hổ nói:
“Thật ra là ta đói bụng.”

“Ta biết.” Hắn thản nhiên nói, “Ngồi xe
ngựa cả một ngày, ta cũng đói.”

“Nhưng mà . . .” Nàng chỉ vào bát cơm của
hắn, “Vừa nãy huynh ăn ít như vậy.”

Hắn khẽ cười: “Lúc trưa ta có ăn qua, đáng lẽ
muốn đánh thức nàng, nhưng thấy nàng ngủ say như vậy, n không nỡ.”

Nàng giật mình đỏ mặt: “Thì ra . . . Huynh biết
là ta đói . . .”

Hắn cười cười gật đầu, sau đó gọi tiểu nhị đến tính
tiền.

Nàng lại đỏ mặt, có phần ăn hận, nghĩ thầm ngày mai
ngồi xe ngựa cũng không được ngủ như vậy.

Sắc trời dần buông, từng ngôi nhà của Thước Mễ trấn từ
từ sáng lên ánh đèn yếu ớt, từ xa nhìn lại trông như những ánh sao thấp thoáng.

Trở lại gian phòng ở khách điếm, nàng đang định bước

vào cửa, bỗng nhiên hắn nhẹ giọng nói ở bên cạnh: “Nghỉ ngơi sớm đi, ta ở
cách vách, nàng không phải sợ.”

Nàng ngẩn ra, sau đó gật đầu, trong lòng thoảng qua
một luồng hơi ấm.

Sau khi vào phòng, hắn vẫn còn đứng ở cửa, trên nét
mặt có hơi do dự.

“Vào ngồi một chút không?” Nàng mỉm cười hỏi
hắn, “Bây giờ còn sớm, ta còn chưa mệt.”

Hắn lắc đầu, chỉ lặng lẽ.

“Vậy . . . Ta phải đóng cửa?”

Cuối cùng hắn lên tiếng, giọng nói nghiêm nghị:
“Nếu có chuyện gì, nhất định phải lớn tiếng kêu lên.”

Nàng cười, gật đầu: “Ta biết huynh ở ngay cách
vách, huynh yên tâm.”

Lúc đó nàng đi đến bên cửa sổ, nhìn vào bóng ngọn đèn
của dân cư hai bên bờ phản chiếu trên mặt sông, gió lạnh thổi đến, mặt nước gợn
sóng dập dìu, cũng như đáy lòng nàng đang khẽ mỉm cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.