Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 311: Họ Không Phải Anh Em Ruột


Đọc truyện Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng – Chương 311: Họ Không Phải Anh Em Ruột


“Trừ phi thế nào?”
Sầm Dao tò mò sao anh đột nhiên nói một nửa thì lại dừng như vậy.

“Thật ra, họ không phải anh em ruột”
Thương Đình Lập nghĩ một lát, vẫn nói chuyện này cho Sầm Dao biết.

Anh biết tuy Dao Dao rất xem trọng Khương Oánh Oánh nhưng cũng sẽ không tùy tiện nói những chuyện riêng anh và cô đã nói cho cô ấy biết.

Đây là tự tin của anh với cô.

“Cái gì?”
Sầm Dao xém chút thì bị tin này dọa tới đụng vào nui xe.

Thương Đình Lập nhìn ngã tư đã biến thành đèn đỏ, anh ngừng nói chuyện, không tiếp tục nói những chuyện đó nữa.

Sầm Dao vốn còn muốn kéo anh tiếp tục nói.

Nhưng sau khi thấy Thương Đình Lập bắt đầu lái xe thì cô lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.

Lúc lái xe tuyệt đối không nên nói chuyện với tài xế, đây là quảng cáo được dán trong xe.

Sầm Dao nhớ kỹ những câu đó.

Đợi tới khi xuống xe, Sầm Dao lại bị sự sang trọng của trường học của Hựu Nhất làm cho ngạc nhiên tới mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Không phải Sầm Dao chưa từng thấy trường học, nhưng trường học trải thảm đỏ lót đường như trước mặt đây quả thật giống dáng vẻ lúc đi thảm đỏ của ngôi sao.


Những học sinh đi ra ngoài đều mặc vest đen đậm, chất liệu của quân không phải là loại sợi bình thường mà là một loại không nhìn ra.

Sầm Dao dùng ánh mắt của mình xem xét, chỉ có thể xác định nó là đồ may riêng, vì loại chất liệu này cô đã thấy rất nhiều trong tủ quần áo của Thương Đình Lập.

“Trường học của bọn nhỏ đều xa hoa như vậy sao?”
Sầm Dao líu lưỡi nói, sau đó quay đầu, ép hỏi: “Anh nói rõ ràng xem nào, anh có tham gia đầu tư vào trường học này phải không?”
“Dao Dao thật thông minh”
Thương Đình Lập nhẹ nhàng chạm mũi Sầm Dao.

“Không phải em thông minh mà rõ ràng trường học này giống y như gu thẩm mỹ của anh”
Tuy trong nhà không có trải thảm đỏ gì, nhưng cô sẽ không quên những tấm thảm trắng trong nhà.

Phải biết rằng, hai người họ đã ở trên đó trải qua biết bao đêm lãng mạn.

Sầm Dao đột nhiên suy nghĩ lệch lạc, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng.

Để che giấu suy nghĩ không biết tên vừa nấy, Sầm Dao dò đầu nhìn xung quanh bên trong trường.

Từng học sinh bước ra đều ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nhưng trong đám học sinh cả trai lẫn gái đó không có bỏng dáng của Hựu Nhất.

“Để anh gọi điện cho con”
Thương Đình Lập cũng quên mất, lúc cậu nhóc không ở nhà thì sẽ chơi cực kỳ điên cuồng.

Quả thật, Thương Đình Lập gọi rất lâu cũng không có người bắt máy.

Khó khăn lắm mới đợi được có người nghe, một câu bé đang lúc vỡ giọng, nói với giọng ồm ồm: “Alo, anh muốn tìm Thương Hựu Nhất sao? Bây giờ cậu ấy không có ở đây, anh nói cho tôi anh là ai, chờ cậu ấy về tôi sẽ nói lại với cậu ấy”
Thương Đình Lập lạnh mặt.

Anh đã sống lâu như vậy, lại bị một đứa nhỏ chưa dứt sữa nói chuyện bằng giọng điệu như thế này.

Trong lòng anh giận tới mức mỉm cười.

Nhưng chuyện này, anh ghi nợ toàn bộ lên người Hựu Nhất.

Anh bình tĩnh nói: “Bạn học à, vậy cháu nói với nó, ba nó gọi cho nó vài cuộc điện thoại mới biết được bây giờ nó bận rộn tới nỗi không bắt máy của người nhà được”
Bạn nam nghe điện thoại vừa nghe đối diện là ba của Hựu Nhất thì sợ đến tay chân run rẩy, điện thoại xém chút rơi khỏi tay.

Tức khäc không đoái hoài tới Thương Hựu Nhất còn đang tắm trong ký túc xá, gõ cửa phòng tắm, lớn tiếng kêu: “Thương Hựu Nhất, cậu tắm nhanh lên ra nghe điện thoại, ba cậu gọi điện cho cậu này”
“Râm”
Cửa bị đẩy mạnh ra từ bên trong.

Giọt nước sau khi tắm gội còn đọng trên đuôi tóc và khuôn mặt nghịch ngợm của Hựu Nhất, phát ra ánh sáng óng ánh.

“Ồn ào cái gì, yên lặng”
Hựu Nhất vừa cột chặt áo tắm trắng trên người vừa đưa tay lấy điện thoại của cậu nhóc, tùy ý ngồi trên ghế sofa mềm mại nhóc ấy mua lúc khai giảng, dựa người, không thèm để ý nói: “Ba, hôm nay ba gọi điện cho con làm gì? Không phải nói muốn để con đi được bao xa thì đi sao? Đột nhiên tìm con, có phải mẹ lại không để ý tới ba không?”
Đối với chuyện mẹ thường không để ý tới ba, Hựu Nhất cũng đã quen.

Nhưng dù sao chuyện như vậy cũng rất hiếm, càng nhiều là hai người họ ân ái trước mắt cậu nhóc và em gái.


Em gái còn nhỏ nhìn không hiểu, cậu nhóc lại nhìn đến khóe miệng run rẩy.

Cậu nhóc thật lo lắng, nếu nhìn tiếp như vậy, chỉ sợ cậu nhóc sẽ yêu sớm mất.

Sầm Dao vừa nghe tiếng của Hựu Nhất, lập tức cầm lấy điện thoại của Thương Đình Lập.

Giọng nói thanh nhã dịu dàng ân cần hỏi thăm cuộc sống ở trường của Hựu Nhất.

Vừa nghe đối người, Hựu Nhất lập tức khôi phục dáng vẻ bé ngoan.

“A, về nhà, ô, được ạ, con ra ngay đây”
Chỉ nghe vài câu trả lời đồng ý, bạn nam cùng ký túc xá đã thấy Thương Hựu Nhất vốn đang cà lơ phất phơ như lão đại tùy tiện lấy vài bộ quần áo từ trong tủ quần áo riêng ra, thay ngay tại ký túc xá.

Dù chưa tới mười tuổi, nhưng dáng người của Hựu Nhất rõ ràng là có tập thể hình.

Cơ bụng nở nang lộ rõ trên da thịt trắng nõn, không phải rõ ràng như những kẻ cơ bäp mà lại là nóc quần áo cởi quần áo thì có thịt, mặc quần áo lại gây.

Bạn nam chậc chậc hai tiếng, trong mắt lộ rõ ước ao và ghen ty.

Hựu Nhất mặc áo sơ mi trắng, quần đen được may riêng, đơn giản đi từ ký túc xá ra, khiến rất nhiều bạn nữ bên ngoài thỉnh thoảng lại nhìn lại.

“Thật không ngờ, vài ngày không gặp mà Hựu Nhất lại thay đổi nhiều như vậy”
Có lẽ là lúc nghỉ hè thấy hằng ngày, thoạt nhìn không hề rõ ràng.

Nhưng một vài ngày không gặp, thay đổi cũng có thể thấy được rõ ràng.

Tuy không cao lên nhưng khuôn mặt lại gầy hơn nhiều.

Sầm Dao lo lắng đi tới, sờ khuôn mặt hầu như còn da bọc xương của Hựu Nhất, nhíu mày, cho ra đánh giá: “Cộm tay quá, Hựu nhất, phải bồi bổ thêm cho con mới được.

Đi, hôm nay về nhà, mẹ nấu canh bổ cho con”
Hựu Nhất vốn định tới khuyên mẹ, cậu nhóc sẽ ở trường tiếp, không ra ngoài.

Nhưng khi thấy đôi mắt ngập nước của mẹ hiện lên gợn sóng, tức khắc không nói nên lời những tâm tư đó.


Hầu như không giãy dụa bao nhiêu đã lên xe.

Lúc cả nhà ba người về nhà, Manh Manh hiếm thấy được Thương Vân dẫn về rất sớm.

Sầm Dao càng vui vẻ, dự định làm một bàn đồ ăn.

Sau khi ăn uống no say, cả nhà bốn người tay nắm tay đi bệ trong vườn hoa.

Bầu không khí yên bình cực kỳ hài hòa.

Đúng lúc này, Thương Đình Lập bỗng mở miệng, nói với Hựu Nhất đang nắm tay em gái: “Đừng trọ ở trường nữa, con về nhà ở đi.

Con không ở, em với mẹ đều nhớ con”
“Vâng”
Hựu Nhất hiếm thấy không phản bác.

Lúc ở ký túc xá của trường, vốn dĩ cũng không tốt như cậu nhóc tưởng.

Cho dù có đủ tự do nhưng thiếu giọng nói lúc nói chuyện với nhau của ba mẹ, thiếu đứa em gái hay đùa dai kia.

Hình như cũng không thú vị lắm.

Sau một bữa cơm đã đem Hựu Nhất về nhà lại, Sầm Dao rất vui vẻ, vài ngày liền đều nấu cơm cho cả nhà.

Ngay lúc Sầm Dao lại chạy vào bếp làm một bàn đồ ăn thì đột nhiên có người gõ cửa.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.