Lựa Chọn Của Trái Tim

Chương 9


Đọc truyện Lựa Chọn Của Trái Tim – Chương 9

“Hầu như vậy,” anh nói. “Ít nhất là từ hồi có bọn trẻ con. Cứ tin chắc hôm nay mỗi đứa sẽ đều có một màn sụt sùi đi. Nhưng thế mới thú vị.” Anh ngả người về phía sau, giạng rộng chân. “Cô thích em gái tôi chứ?”
Vì mặt trời ở đằng sau nên nét mặt anh khó mà nhìn rõ. “Tôi thích cô ấy. Cô ấy… thật đặc biệt.”
“Nó cũng có vẻ bị cô cuốn hút. Nếu nó không thích cô, tin tôi đi – nó sẽ cho tôi biết ngay. Dù khá thông minh, nhưng không phải lúc nào nó cũng biết nên giữ mồm giữ miệng. Nếu cô hỏi tôi, tôi nghĩ nó được bố mẹ tôi bí mật nhặt về nuôi.”
“Tôi đâu có thấy vậy. Nếu anh mà để tóc mọc dài thêm chút nữa, khéo người ta lại nghĩ hai người là chị em gái.”
Anh cười. “Giọng cô giờ giống nó rồi đấy.”
“Chắc cô ấy đã có ảnh hưởng tốt đến tôi.”
“Cô đã có cơ hội gặp mọi người chưa?”
“Cũng qua loa. Tôi nói chuyện chút ít với Allison, nhưng chỉ có vậy.”
“Họ là những người tốt nhất mà cô sẽ gặp đấy,” Travis nói. “Giống một gia đình hơn là bạn bè.”
Cô quan sát kỹ Travis khi anh kéo chiếc mũ bóng chày khỏi đầu, bất chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra. “Stephanie bảo anh đến nói chuyện với tôi phải không?”
“Ừ,” anh thừa nhận. “Nó nhắc nhở tôi cô là khách của tôi, và tôi thật bất nhã nếu không đảm bảo rằng cô cảm thấy thoải mái.”
“Tôi ổn mà.” Cô phẩy tay. “Nếu anh lại muốn lái tàu thì cứ tự nhiên. Tôi hoàn toàn vui khi thưởng ngoạn quang cảnh.”
“Cô đã bao giờ đến mũi Lookout chưa?” Travis hỏi.
“Chưa.”
“Đó là công viên quốc gia, có một cái vịnh nhỏ rất tuyệt cho lũ trẻ bởi sóng ở đó không mạnh. Và ở phía xa – phía Đại Tây Dương – có một bãi biển cát trắng chưa hề bị tàn phá, gần như không thể tìm thấy nữa.”
Nói xong, Gabby quan sát khi anh chuyển chú ý sang Beaufort. Quang cảnh một mặt bên của thị trấn đã ở trong tầm mắt; ngay đằng xa bến du thuyền kia, nơi những cột buồm chỉ lên trời giống những ngón tay giương cao, cô có thể thấy những tiệm ăn xếp thành hàng trên khu phố biển. Ở mọi hướng, tàu bè và ca nô chạy vụt qua, để lại những cuộn nước trắng xóa phía sau. Dù không muốn nhưng cô vẫn nhận ra người anh khẽ dựa vào cô khi con thuyền lướt đi trên nước.
“Đó là một thị trấn đẹp,” cuối cùng cô nói.
“Tôi luôn luôn yêu nó,” anh đồng tình. “Khi lớn lên, tôi thường mơ chuyển đến một thành phố lớn, song cuối cùng, đây chính là đích dành cho tôi.”
Họ quay về phía vịnh. Đằng sau họ, Beaufort nhỏ dần; phía trước, vùng nước của vịnh Onslow ôm lấy Đại Tây Dương. Độc một đám mây lững lờ trôi trên bầu trời, căng phồng tròn trĩnh, như thể được nặn ra từ tuyết. Bầu trời xanh dịu trải trên mặt nước lấm tấm những lăng kính nắng vàng. Lúc ấy, những hoạt động sôi nổi của Back Sound nhường chỗ cho một cảm giác cô tịch, chỉ bị phá vỡ bằng hình ảnh một con tàu thi thoảng tiến vào vùng nước nông của Bãi Shackleford. Ba đôi uyên ương ở phía trước con tàu cũng đang sững sờ trước quang cảnh này giống như cô, và thậm chí cả lũ trẻ dường như cũng bớt ồn ào. Chúng ngồi mãn nguyện trên lòng người lớn, cơ thể giãn ra như đã sẵn sàng cho giấc ngủ. Gabby có thể cảm nhận cơn gió lùa qua tóc và cái ve vuốt của ánh mặt trời mùa hạ.
“Này Trav,” Stephanie gọi, “thế này được chưa?”
Travis cắt ngang cơn mơ màng và liếc nhìn quanh.

“Hãy đi xa thêm chút nữa. Anh muốn chắc chắn chỗ đủ rộng. Chúng ta có một lính mới trên thuyền.”
Stephanie gật đầu, và con thuyền lại tăng tốc.
Gabby nghiêng về phía anh. “Nhân tiện, chơi thế nào vậy?”
“Dễ thôi,” anh nói. “Đầu tiên tôi sẽ bơm dù căng, chuẩn bị để gắn đại vào nó bằng thanh ngang đằng kia.” Anh chỉ về phía góc thuyền. “Rồi, cô và bạn đồng hành sẽ đeo đai vào, tôi sẽ ghim chúng vào thanh ngang dài, rồi cô ngồi lên cái bục rộng đằng kia. Tôi bắt đầu quay tay và cô được nâng lên. Mất vài phút để lên được độ cao vừa phải, và rồi… vâng, cô sẽ trôi lơ lửng. Cô sẽ thấy cảnh tượng tuyệt đẹp của Beaufort cùng ngọn hải đăng, và – vì trời rất quang đãng – có thể cô sẽ nhìn thấy vài con cá heo, cá heo mỏ, cá đuối, cá mập, thậm chí cả rùa nữa. Tôi thỉnh thoảng còn nhìn thấy cả cá voi. Chúng tôi lái thuyền chậm để cô nhúng chân vào nước, và rồi lại bay vút lên. Hết sảy.”
“Cá mập ư?”
“Dĩ nhiên. Đây là đại dương mà.”
“Chúng có cắn không?”
“Một vài con. Cá mập đực có thể rất hung dữ.”
“Vậy tôi thà không bị nhúng nước, cảm ơn anh rất nhiều.”
“Không việc gì phải sợ đâu. Chúng sẽ không làm phiền tới cô.”
“Anh nói thì dễ.”
“Trong suốt những năm chơi trò này, tôi chưa bao giờ nghe thấy ai bị cá mập cắn khi chơi dù kéo. Cô chỉ ở dưới nước có lẽ là hai hoặc ba giây là cùng. Và thường thì đến tối cá mập mới kiếm ăn.”
“Tôi không biết nữa…”
“Vậy nếu tôi đi cùng cô thì sao? Cô sẽ thử chứ? Cô không nên bỏ lỡ.”
Cô ngập ngừng, rồi gật đầu thật nhanh. “Tôi sẽ nghĩ về điều đó,” cô đề nghị. “Tôi không hứa gì cả.”
“Thôi cũng được.”
“Tất nhiên rồi, anh đang giả sử tôi và anh cùng đi cơ mà.”
Anh nháy mắt khi lóe lên nụ cười. “Tất nhiên.”
Gabby cố phớt lờ cảm giác thấp thỏm trong dạ của mình. Cô với lấy túi xách và lấy ra một ít kem chống nắng. Sau khi vỗ nhẹ một chút vào tay, cô bắt đầu căng thẳng bôi kem lên mặt, cố gắng lấy lại khoảng cách.
“Stephanie kể anh là nhà du hành thế giới.”
“Tôi cũng có đi một chút.”

“Nghe cô ấy nói có vẻ nhiều hơn thế. Có vẻ hầu như anh đã tới khắp mọi nơi.”
Anh lắc đầu. “Ước gì là vậy. Tin tôi đi, còn rất nhiều nơi tôi chưa từng trông thấy.”
“Anh thích nhất là đâu?”
Anh mất một lúc để trả lời, mặt lộ vẻ đăm chiêu. “Tôi không biết nữa.”
“Vậy… anh khuyên tôi nên đi đâu?”
“Không phải như vậy,” anh nói.
“Ý anh là sao?”
“Đi du lịch là để trải nghiệm hơn là để nhìn ngắm…” Anh nhìn chằm chằm xuống mặt nước, tập hợp những suy nghĩ của mình. “Để tôi giải thích thế này. Khi tốt nghiệp đại học, tôi không biết chắc mình muốn làm gì, bởi vậy tôi quyết định bỏ một năm đi quan sát thế giới. Tôi có một ít tiền để dành – không nhiều như tôi nghĩ mình sẽ cần – nhưng tôi đã gói ghém một vài đồ dùng cùng chiếc xe đạp rồi bắt chuyến bay tới châu u. Tôi đã mất ba tháng đầu tiên ở đó chỉ để… làm bất cứ điều gì tôi thấy thích, và hiếm khi nó liên quan đến những gì mà tôi cho là phải đến xem. Tôi thậm chí không có một lịch trình theo kế hoạch. Đừng hiểu nhầm… tôi đã thấy rất nhiều. Nhưng khi nghĩ lại những tháng ngày ấy, tôi hầu như chỉ nhớ đến những người bạn tôi quen ở dọc đường và những khoảng thời gian tốt đẹp chúng tôi có với nhau. Giống như ở Ý, tôi đã đến tham quan đấu trường Colosseum ở Rome và những dòng kênh ở Venice, nhưng những gì tôi thực sự nhớ là những ngày cuối tuần ở Bari – thành phố xa xôi ở miền Nam đất nước mà có khi cô chưa từng nghe đến – với một vài sinh viên người Ý tôi tình cờ gặp. Họ đưa tôi đến một quán bar nhỏ, ở đó có một ban nhạc địa phương đang chơi, và mặc dù tất cả bọn họ không nói một từ tiếng Anh, còn từ vựng tiếng Ý của tôi chỉ đủ để đọc thực đơn, chúng tôi cuối cùng vẫn cười với nhau suốt cả đêm. Sau đó, họ dẫn tôi đến Lecce và Matera, rồi dần dần, chúng tôi trở thành bạn tốt. Ở Pháp, Na Uy và Đức cũng vậy. Tôi ở trong những nhà trọ tồi tàn khi buộc phải thế, nhưng phần lớn thời gian tôi đi thăm thú thành phố, và bằng cách này hay cách khác, gặp gỡ những người đề nghị tôi ở lại cùng với họ trong một thời gian ngắn. Tôi tìm những việc vặt để kiếm thêm tiền chi tiêu, và khi tôi đã sẵn sàng cho một nơi mới, tôi lại ra đi. Đầu tiên, tôi đã nghĩ dễ dàng như thế là bởi châu u và Mỹ rất giống nhau. Nhưng điều tương tự lại diễn ra khi tôi đến Syria, Ethiopia, Nam Phi, Nhật Bản và Trung Quốc. Đôi khi, gần như có cảm giác tôi đã được định mệnh sắp đặt phải đi cuộc hành trình ấy, như thể tất cả những người tôi gặp đều đã chờ đợi tôi từ lâu vậy. Nhưng…”
Anh dừng lại, nhìn thẳng vào cô.
“Nhưng giờ tôi đã khác với tôi hồi đó. Cũng như ở cuối cuộc hành trình, tôi đã khác với tôi ban đầu. Và tôi ngày mai sẽ khác tôi hôm nay. Điều đó có nghĩa là tôi không bao giờ có thể làm lại chuyến đi đó nữa. Dù cho tôi có đến đúng những nơi đó, gặp đúng những người đó, cũng sẽ không còn giống xưa. Trải nghiệm của tôi sẽ khác. Đối với tôi, đi du lịch nên như vậy. Gặp gỡ mọi người, học cách không chỉ hiểu một nền văn hóa khác, mà còn thực sự tận hưởng nó như một người bản địa, đi theo bất cứ điều gì thôi thúc gây ấn tượng với cô. Vậy làm sao tôi có thể giới thiệu một chuyến đi cho người nào khác, nếu tôi thậm chí không biết điều gì chờ đợi? Lời khuyên của tôi sẽ là liệt kê các địa điểm trên những tấm phiếu danh mục, tráo chúng lên, và rút ra năm cái ngẫu nhiên. Rồi chỉ việc… lên đường và chờ xem điều gì sẽ xảy ra. Nếu cô có thái độ phù hợp, sẽ không quan trọng cô dừng ở đâu hay mang theo bao nhiêu tiền. Đó sẽ là những gì cô nhớ mãi mãi.”
Gabby lặng thinh khi cô suy nghĩ về điều này. “Chà,” cuối cùng cô nói.
“Gì vậy?”
“Anh khiến điều đó nghe thật… lãng mạn.”
Trong sự yên lặng tiếp đó, Stephanie bắt đầu hãm cho thuyền chậm lại và Travis ngồi dậy thẳng hơn. Khi cô em gái liếc nhìn anh, anh gật đầu và đứng dậy. Stephanie giảm ga, để con thuyền chậm lại thêm nữa.
“Chúng ta đã sẵn sàng,” anh nói, và đi tới một chiếc hộp đựng đồ. Lôi ra một cái dù, anh hỏi. “Cô đã sẵn sàng cho một trải nghiệm mới chưa?”
Gabby nuốt nước bọt. “Tôi rất nóng lòng.”
Chương 9
Ngay khi dù đã căng và đai được cột chặt, Joe và Megan rời đất đầu tiên, theo sau là Allison và Laird, rồi Matt và Liz. Lần lượt từng đôi ngồi lên bục và được nâng lên không trung, sợi dây kéo được thả dần ra cho tới khi họ ở độ cao chừng ba mươi mét. Từ chỗ của Gabby trên thuyền, trông họ thật bé nhỏ và nhạt nhòa, lơ lửng trôi giữa bầu trời. Travis cầm lái thay Stephanie, anh giữ con thuyền ở một tốc độ ổn định, cua những vòng lớn, rộng, rồi cuối cùng từ từ dừng lại để những người trên dù dạt về phía biển. Khi chân họ vừa sượt qua mặt nước, anh rồ ga, và chiếc dù lại bay vút lên trời như một con diều được thả bởi thằng bé đang chạy trong công viên.
Mọi người ai cũng hồ hởi bàn tán khi về tới bục cất cánh, kể về các loài cá hay những chú cá heo họ vừa trông thấy, song Gabby vẫn cảm thấy mình càng lúc càng hoang magn khi lượt của cô đang đến gần. Stephanie đã nằm dài ra trong bộ bikini, tắm nắng cho da nâu và hớp từng ngụm bia ở phía trước con thuyền. Cô nâng chai bia lên chào.
“Chai này để mừng vì được quen biết chị.”

Travis quẳng chiếc mũ bóng chày của anh sang bên. “Đi nào,” anh nói với Gabby. “Tôi sẽ giúp cô đeo đai.”
Sau khi bước xuống thềm, Liz đưa cho cô chiếc áo phao cứu sih.
“Vui tuyệt cú mèo,” cô nói. “Cô sẽ thích mê thôi.”
Travis dẫn Gabby tới chiếc bục. Sau khi nhảy lên, anh cúi người, chìa một tay ra. Cô cảm nhận được hơi ấm bàn tay đó khi anh giúp cô lên bục. Chiếc đai nằm đó nhăn nhúm, và anh chỉ tay về phía hai cái vòng hở.
“Cô bước vào đó rồi kéo nó lên đi. Tôi sẽ thắt chặt giúp cô.”
Cô giữ vững người trước những cái giật mạnh của dải đai bằng bạt. “Thế này được chưa?”
“Gần được. Khi cô ngồi xuống bục, giữ dải đai to dưới đùi cô. Cô sẽ không muốn nó ở dưới… mông của cô đâu, ởi như vậy sẽ không đỡ được trọng lực của cô. Và có lẽ cô muốn cởi áo ra chăng, trừ phi cô không bận tâm nó ướt.”
Cô cởi nhanh chiếc áo, cố gắng không cảm thấy căng thẳng.
Nếu Travis có nhận ra sự ngượng ngùng của cô, anh cũng không thể hiện ra mặt. Thay vào đó, anh móc dải đai của cô vào thanh ngang, rồi đến dải của anh, và ra hiệu cho cô ngồi xuống.
“Nó đã ở dưới đùi cô chưa?” Travis hỏi. Khi cô gật đầu, anh mỉm cười. “Hãy thư giãn và tận hưởng, được chứ?”
Một giây sau, Joe nhấn bàn ga, chiếc dù căng lên, và Gabby cùng Travis được nhấc bổng khỏi boong thuyền. Cô cảm giác ánh mắt mọi người trên thuyền đang dõi theo khi họ bay lên theo phương xiên về phía bầu trời. Gabby bấu chặt lấy dải đai bằng bạt đến nỗi đốt các khớp ngón tay cô trắng bệch, trong khi con thuyền càng lúc càng nhỏ hơn. Lúc ấy, sợi dây nối với con thuyền hút lấy sự chú ý của cô như một cái bẫy thôi miên. Chẳng bao lâu cảm giác như thể cô đã lên cao hơn hẳn tất cả những người khác, cô đang định nói gì đó thì bỗng thấy Travis chạm vào vai mình.
“Nhìn đằng kia kìa!” anh vừa nói vừa chỉ. “Có một con cá đuối! Cô có nhìn thấy không?”
Cô nhìn thấy nó, đen và bóng nhẫy, di chuyển dưới mặt nước như một cánh bướm quay chậm.
“Và một tốp cá heo! Ở đằng kia! Gần bờ ấy!”
Kinh ngạc trước cảnh tượng, sự căng thẳng trong cô bắt đầu lắng xuống. Thay vào đó, cô bắt đầu chìm đắm trong quang cảnh của mọi thứ phía dưới… thị trấn, những gia đình đang nằm dài trên bãi biển, những con thuyền, mặt nước. Thoải mái rồi, cô lại thấy mình đang nghĩ chắc chắn cô có thể ở trên này cả giờ đồng hồ mà không thấy mệt. Thật lạ lùng khi trôi lơ lửng ở độ cao thế này, dễ dàng thả mình theo cơn gió, như thể cô là một chú chim. Mặc dù trời nóng, nhưng những cơn gió giữ cho cô mát mẻ, và khi cô đu đưa chân ra sau về trước, cô cảm thấy chiếc đai cũng đang đu đưa theo.
“Cô đã sẵn sàng xuống mặt nước chưa?” anh hỏi. “Tôi hứa sẽ thú vị lắm đấy.”
“Làm vậy đi,” cô đồng ý. Trong tai cô, giọng cô nghe tự tin đến lạ lùng.
Travis ra hiệu cho Joe bằng một loạt những dấu hiệu bằng tay nhanh nhẹn, và ở phía dưới cô, tiếng ầm ầm của con thuyền bỗng dưng giảm bớt. Chiếc dù bắt đầu hạ xuống. Chằm chằm nhìn khối nước đang lao tới gần, cô rà kỹ mặt nước để biết chắc không có gì ẩn núp phía dưới.
Chiếc dù hạ xuống thấp dần thấp dần, và mặc dù đã co chân lên, cô vẫn cảm thấy nước lạnh bắn tóe vào phần thân dưới. Ngay khi cô nghĩ mình sắp phải giẫm chân xuống nước đến nơi, chiếc thuyền tăng tốc và họ vút lên trời. Gabby cảm thấy adrenaline trào lên trong mình và chả buồn giấu nụ cười toe toét.
Travis huých cô. “Cô thấy chưa? Chả tệ chút nào!”
“Chúng ta làm lại được không?”
Travis và Gabby đi thêm mười lăm phút, xuống mặt nước thêm hai hay ba lần nữa; khi họ được đưa trở lại thuyền, mỗi cặp đi thêm một lần. Lúc đó, mặt trời đã lên cao và lũ trẻ bắt đầu nhặng xị. Travis lái thuyền hướng về phía vịnh ở mũi Lookout. Nước nông hơn, và Travis đỗ lại;
Joe quẳng mỏ neo qua mạn thuyền, cởi áo và lần theo mỏ neo xuống nước. Nước chỉ đến thắt lưng, và với sự thư thái đầy kinh nghiệm, Matt chuyển cho anh một thùng lạnh đựng đồ uống. Matt cởi áo và nhảy xuống; Laird chuyển một thùng lạnh cho anh, rồi theo anh xuống nước trong khi Travis vào thay vị trí. Khi Travis nhảy xuống, anh mang theo một vỉ nướng thay vỉ nướng di động nhỏ và một túi than bánh. Các bà mẹ cũng đồng thời nhảy xuống nước, ôm lấy lũ trẻ. Trong phút chốc, chỉ còn lại Stephanie và Gabby trên thuyền. Gabby đứng ở phía đuôi thuyền và nghĩ lẽ ra mình nên giúp một tay, trong khi Stephanie, có vẻ không hề hay biết đến những tiếng ồn ào, vẫn nằm dài trên chiếc ghế phía mũi thuyền, tiếp tục phơi nắng.
“Em đang đi nghỉ, bởi vậy em cảm thấy không cần phải vì dân phục vụ,” Stephanie thông báo, người cô vẫn bất động như chính con thuyền. “Vả lại họ thạo việc lắm, em chả thấy tội lỗi gì khi là một kẻ chây lười.”

“Em đâu phải kẻ chây lười.”
“Dĩ nhiên là phải rồi chị ạ. Đôi lúc ai cũng nên là một kẻ chây lười. Như Khổng Tử từng nói, ‘Người không làm gì là người đã không làm gì cả’.”
Gabby ngẫm nghĩ câu nói, rồi nhướng mày. “Khổng Tử nói vậy thật à?”
Vẫn đeo cặp kính mát, Stephanie nhún vai thật khẽ. “Không, nhưng ai thèm quan tâm chứ? Vấn đề là, họ xử lý được, và hầu như chắc chắn họ sẽ tìm được cảm giác kiểu như thỏa mãn trong tính siêng năng của mình. Em là ai mà lại tước đi của họ điều đó chứ?’
Gabby chống hai tay lên hông. “Hoặc có lẽ em chỉ muốn lười biếng.”
Stephanie cười nhăn nhở. “Như Jesus đã nói, ‘May mắn thay kẻ lười biếng nằm trên những con thuyền, vì họ sẽ được thừa hưởng một làn da rám nắng’.”
“Jesus đâu có nói vậy.”
“Đúng,” Stephanie đồng ý và ngồi dậy. Cô tháo cặp kính, chăm chú nhìn qua đó, rồi lau nó vào một chiếc khăn tắm. “Nhưng lần nữa, ai thèm quan tâm?” Cô liếc nhìn Gabby. “Chị thực sự muốn thồ mấy cái thùng mát hay những cái lều suốt quãng đường tới bãi biển ư? Tin em đi, trải nghiệm đó được đánh giá quá cao đấy.” Sau khi chỉnh lại chiếc áo bikini, cô đứng lên khỏi chỗ của mình. “OK, bãi biển thoáng rồi. Chúng ta đi là vừa.” Cô khoác chiếc túi đi biển lên vai. “Chị phải biết khi nào nên lười. Lười đúng chỗ là cả một nghệ thuật khiến ai ai cũng có lợi.”
Gabby ngập ngừng. “Chị không biết vì sao, nhưng chị cho là mình thích cách suy nghĩ của em.”
Stephanie cười vang. “Chị chả thích quá đi ấy chứ,” cô nói. “Bản tính của con người là lười nhác. Nhưng thật vui khi biết em không phải là người duy nhất hiểu được chân lý cốt lõi đó.”
Ngay khi Gabby bắt đầu phủ nhận thì Stephanie nhảy phắt xuống biển, nước bắn cao tận mép thuyền. “Đi nào,” cô nói, không để Gabby kết thúc, “Em đùa thôi mà. Và tiện đây, chị đừng có nghĩ ngợi nhiều về bất cứ điều gì chị đã làm hoặc không làm. Như em đã nói, những người này tìm thấy ý nghĩa khi làm những việc cỏn con đó: Chúng khiến họ thấy mình thật nam tính hay là người mẹ tốt, một cách mà thế giới nên vận hành theo. Là phụ nữ độc thân, tất cả những gì ta phải làm: hưởng thụ điều đó cho kỳ được.”
Công việc dựng trại – giống như xuống thuyền và dỡ đồ khỏi thuyền – được thực hiện theo trình tự bất thành văn, ai cũng có vẻ biết rõ phải làm gì. Một chiếc lều bung được dựng vào vị trí, bạt trải ra, nhóm than lên. Phù hợp với sự lười nhác lúc nãy lên thuyền, Stephanie chỉ đơn giản chộp lấy chai bia và khăn tắm, chọn lấy một chỗ và tiếp tục tắm nắng. Gabby, không biết làm gì hơn, trải khăn tắm của mình ra và làm tương tự. Cô cảm thấy tác động của ánh nắng gần như ngay tức thì, nằm đó cố gắng phớt lờ thực tế rằng – trừ Stephanie ra – dường như ai cũng đang làm gì đó.
“Chị cần kem chống nắng,” Stephanie chỉ dẫn. Không ngẩng đầu lên, cô chỉ vào chiếc túi mang theo mình. “Lấy tuýp 50 SPF ấy. Với làn da nhợt nhạt của chị, chị sẽ thành con tôm hùm trong nửa giờ nữa nếu không dùng. Trong đó có kẽm đấy.”
Gabby với lấy chiếc túi của Stephanie. Cô mất một lúc để thoa kem; mặt trời đúng là có cách trừng trị thê thảm nếu cô bỏ sót một chỗ nào. Không như các em hay mẹ mình, cô có làn da Ireland giống bố. Đó chỉ là một trong những tai họa ở mức trung bình của đời cô.
Khi đã sẵn sàng, cô nằm xuống khăn, vẫn cảm thấy day dứt vì chẳng làm gì giúp dựng trại hay chuẩn bị đồ ăn.
“Lúc nãy với Travis thế nào hả chị?”
“Ổn thôi,” Gabby nói.
“Chỉ để nhắc chị, anh ấy là anh trai em, chị biết rồi đấy.”
Gabby quay đầu để bắn sang Stephanie một cái nhìn nghi vấn.
“Ơ kìa,” Stephanie nói, “em chỉ nhắc để chị biết em hiểu rõ anh ấy đến thế nào.”
“Chuyện đó thì có quan trọng gì?”
“Em nghĩ anh ấy thích chị.”
“Còn chị thì nghĩ em tin rằng chúng ta vẫn đang là những cô bé lớp bảy.”
“Cái gì? Chị không quan tâm ư?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.