Đọc truyện Lựa Chọn Của Trái Tim – Chương 5
Cho đến giờ, vẫn chưa từng có lần binh, bang, bum nào cho Travis. Thậm chí gần giống cũng chưa. Đúng là anh có cô bạn gái hồi trung học, Olivia; mọi người trong trường có vẻ nghĩ họ hợp nhau hoàn hảo. Hiện giờ cô đang sống bên kia cầu tại thành phố Morehead, và thỉnh thoảng anh tình cờ gặp cô ở Wal-Mart hoặc Target. Họ nói chuyện một vài phút về những điều chẳng mấy quan trọng rồi vui vẻ đường ai nấy về.
Có vô số bạn gái sau Olivia, tất nhiên. Đằng nào thì anh cũng đâu có mù tịt về phụ nữ. Anh thấy họ hấp dẫn và thú vị, hơn thế nữa, anh thực sự thích họ. Anh tự hào về việc mình chưa từng gây ra, dù là rất mơ hồ, những gì bị cho là đổ vỡ đau thương cho cả anh lẫn những người tình cũ. Các cuộc chia tay đều từ hai phía, lụi tắt như ngòi pháo sũng nước, đối lập với tiếng pháo hoa nổ lớn trên trời cao. Anh coi mình là bạn của tất cả những cô người yêu cũ – kể cả Monica, người gần đây nhất của anh – và nghĩ họ cũng sẽ nói điều tương tự về anh. Anh không hợp với họ, và họ không hợp với anh. Anh đã chứng kiến ba người bạn gái cũ kết hôn với những anh chàng tuyệt vời, và anh được mời tới dự cả ba đám cưới. Hiếm khi anh nghĩ tới việc tìm kiếm sự gắn bó lâu dài hay bạn tâm giao cho mình, nhưng trong những lần hiếm hoi anh nghĩ tới điều đó, rốt cuộc anh luôn đi tới việc mường tượng tìm được ai đó cùng chia sẻ những niềm đam mê hoạt động và hướng ngoại với anh. Cuộc sống là để sống, chẳng phải vậy sao? Chắc chắn rồi, ai cũng đều có những trách nhiệm, và anh cũng không ngại điều này. Anh yêu công việc của mình, kiếm được một khoản khá, sở hữu một ngôi nhà và thanh toán đúng hạn các hóa đơn, nhưng anh không muốn một cuộc sống được cấu thành chỉ bởi những điều như vậy. Anh muốn trải nghiệm cuộc sống. Không, đổi từ đó đi. Anh cần phải trải nghiệm cuộc sống.
Anh đã như vậy từ nhỏ. Lớn lên, Travis là người có tổ chức và năng lực khi đi học, đạt điểm số tốt mà hầu như không phải chú tâm và lo lắng nhiều, nhưng, hầu như lúc nào anh cũng chỉ hài lòng với điểm B thay vì điểm A. Điều này khiến mẹ anh phát điên – “Tưởng tượng xem con sẽ làm tốt thế nào nếu như con phấn đấu,” bà lặp đi lặp lại mỗi lần nhận được bảng điểm gửi về nhà. Nhưng việc học không kích thích anh như đạp xe với tốc độ chóng mặt hoặc lướt sóng tại Bãi Outer. Trong khi những đứa trẻ khác nghĩ về thể thao là nghĩ đến bóng chày hay bóng đá, anh lại nghĩ đến việc lướt môtô trên không, phóng bay ra khỏi một con dốc đất, nghĩ đến cảm giác năng lượng chảy xiết trong mình khi anh tiếp đất thành công. Anh là một đứa trẻ khoái những môn thể thao mạo hiểm, thậm chí trước cả khi X Games chính thức ra đời, và khi ba mươi hai tuổi, anh hầu như đã chơi được tất cả.
Từ xa, anh trông thấy lũ ngựa hoang đang đứng thành bầy gần mấy cồn cát ở Bãi Shackleford, khi quan sát chúng, anh với lấy chiếc sandwich của mình. Gà tây tẩm bột phết mù tạt, một quả táo và một chai nước; ngày nào anh cũng ăn như vậy, sau một bữa sáng ngày nào cũng y hệt nhau với bột yến mạch, sữa đánh lòng trắng trứng và một quả chuối. Anh khao khát bao nhiêu cái cảm giác adrenaline đôi khi đột ngột tăng vụt, thì thực đơn của anh lại không thể nhạt nhẽo hơn bấy nhiêu. Bạn bè lấy làm lạ trước tính tự chủ nghiêm khắc đó, nhưng có một điều anh không nói với họ: thực đơn đó là kết quả của một khẩu vị hạn chế hơn là kỷ luật. Năm lên mười, anh bị ép ăn hết một đĩa mì Thái sặc mùi gừng, và anh đã nôn mửa gần như cả đêm đó. Kể từ ấy, chỉ một thoáng mùi gừng cũng đủ tống anh vào WC, nôn khan, và khẩu vị của anh không bao giờ còn như cũ nữa. Anh trở nên dè dặt trước đồ ăn nói chung, thích những gì đơn giản và đoán được trước thành phần hơn cái gì đó có mùi vị lạ; rồi dần dần, anh còn thôi ăn cả thịt muối. Giờ đây, sau hơn hai mươi năm, anh đã quá e ngại phải thay đổi.
Khi đang thưởng thức chiếc sandwich – đon giản và đoán được trước – anh ngạc nhiên trước hướng suy nghĩ của mình. Thế này không giống với anh. Anh thường không thiên về những suy nghĩ sâu xa. (Một nguyên nhân khác của ngòi nổ sũng nước quen thuộc, theo như Maria, bạn gái của anh sáu năm về trước.) Thường anh chỉ tiếp tục sống, làm những gì cần làm và tìm ra cách hưởng thụ nốt khoảng thời gian còn lại. Đó là một trong những điểm tuyệt vời khi còn độc thân: một người có thể làm hầu hết những gì anh ta muốn, bất cứ khi nào anh ta muốn, và tự vấn nội tâm chỉ là một phương án không bắt buộc.
Hẳn là bởi Gabby, anh nghĩ, mặc dù có đến hết đời anh cũng không thể hiểu nổi vì sao. Anh hầu như chẳng biết gì về cô, và anh nghi ngờ liệu mình đã có cơ hội tiếp xúc với một Gabby Holland thực sự hay chưa. Ồ, anh đã thấy một Gabby giận dữ tối hôm đó và một Gabby tự nhận lỗi mới đây thôi, nhưng anh không hình dung ra cách cô cư xử trong những trường hợp bình thường. Anh ngờ rằng cô có tính hài hước, mặc dù ngẫm kỹ ra, anh không chốt được lý do khiến anh nghĩ vậy. Và cô chắc chắn thông minh, anh có thể suy luận từ cơ sở công việc của cô. Nhưng ngoài đó ra, anh đã cố nhưng vẫn không thể hình dung ra cô trong một buổi hẹn hò. Mặc dù anh vui khi cô ghé qua, nhưng giá ai đó cho họ cơ hội để bắt đầu lại như những người hàng xóm. Anh biết rõ một điều là những người hàng xóm khó chịu có thể khiến người ta khốn khổ. Thằng cha hàng xóm của Joe là loại người chuyên đốt lá ngay trong ngày rực rỡ đầu tiên của mùa xuân, và cứ bảnh mắt ra sáng thứ Bảy là lại đi cắt cỏ, Joe đã hơn một lần thiếu chút nữa là nhảy vào nên nhau một trận với gã đó sau một đêm dài đằng đẵng với con bé con. Đôi khi Travis thấy dường như phép lịch sự thông thường đã biến mất khỏi trái đất như loài khủng long, và điều cuối cùng anh muốn là Gabby cảm thấy có bất kỳ lý do nào để né tránh anh. Có lẽ lần sau, khi bạn bè tới chơi, anh sẽ mời cô sang cùng..
Phải rồi, anh nghĩ, mình sẽ làm như vậy. Quyết định xong, anh thu cái thùng lạnh và bắt đầu quay về phía xe tải của mình. Theo lịch chiều hôm đó là một buổi phân hạng chó mèo như thường lệ, nhưng vào ba giờ, có vẻ ai đó sẽ mang tới một con tắc kè. Anh thích chữa trị cho tắc kè hay bất kỳ loài vật nuôi kỳ lạ nào; cái ý nghĩ anh hiểu rõ những gì mình đang nói, mà đúng là như vậy, luôn gây ấn tượng cho những chủ nôi. Anh thích thú nét mặt nể phục của họ: chả lẽ anh ta biết hết chính xác cấu tạo giải phẫu và chức năng sinh lý của từng sinh vật trên trái đất này. Và anh vờ như đúng thế. Nhưng sự thật chả lung linh đến vậy. Không, dĩ nhiên anh không thể biết chi tiết tường tận về mọi loài trên trái đất – ai mà biết được? – nhưng bệnh nhiễm trùng là bệnh nhiễm trùng và gần như được chữa trị cùng một cách, bất kể là loài nào; chỉ có liều thuốc là khác nhau, và điều đó anh phải xem lại trong cuốn sách tham khảo anh để nơi bàn làm việc.
Khi vào trong xe, anh thấy mình lại nghĩ về Gabby, tự hỏi liệu cô có chơi lướt sóng hay trượt tuyết bằng ván không. Có vẻ là không, nhưng đồng thời, anh lại có một cảm giác thật kỳ lạ, rằng không giống những người bạn gái trước của anh, cô sẽ sẵn sàng chơi một trong hai trò đó, nếu có dịp. Anh không biết chắc vì sao, và khi khởi động động cơ, anh đã cố xua đi ý nghĩ, gắng hết sức để thuyết phục bản thân rằng điều này không quan trọng. Có điều sự thật là, ở một khía cạnh nào đó, nó thực sự quan trọng.
Chương 5
Suốt hai tuần sau đó, Gabby trở thành chuyên gia trong lĩnh vực ra vào nhà lén lút, ít nhất là ở nhà cô. Cô không còn sự lựa chọn nào khác. Cô nói gì được với Travis đây? Cô đã xử sự như một con ngốc, còn anh ta khiến vấn đề càng tồi tệ hơn khi độ lượng đến vậy, điều này rõ ràng nghĩa là việc đi và về nhà đòi hỏi những nguyên tắc mới, trong đó tránh mặt anh ta là nguyên tắc số một. Điều duy nhất gỡ gạc danh dự cho cô – điểm tích cực duy nhất trong toàn bộ sự việc – là cô đã xin lỗi tại nơi anh ta làm việc.
Mặc dù vậy, càng lúc càng khó duy trì. Đầu tiên, tất cả những gì cô phải làm là đỗ xe trong gara, nhưng giờ khi Molly đã gần đến ngày sinh, Gabby buộc phải đỗ xe trên đường xe vào nhà để Molly có ổ nằm. Nghĩa là Gabby từ dạo đó phải đi và về khi đã biết chắc Travis không quanh quẩn đâu đây.
Dù vậy, cô đã giảm hạn định năm-mươi-năm xuống; giờ cô tính chỉ vài tháng hoặc có lẽ nửa năm là vừa. Khoảng thời gian xem ra cũng đủ lâu để anh ta quên, hay ít nhất cũng phai mờ dần ký ức về cách xử sự của cô. Cô biết thời gian có một cách kỳ lạ làm mờ đi những khía cạnh của sự thật, cho đến khi chỉ còn lại những gì mơ hồ không rõ nét, và khi ấy, cô sẽ quay về lịch sinh hoạt bình thường. Cô sẽ bắt đầu từ những điều nho nhỏ – một cái vẫy tay thi thoảng khi cô lên xe, cũng có thể là một cái vẫy tay từ hiên nhà sau khi họ tình cờ trông thấy nhau – và họ sẽ bắt đầu từ đó. Sớm muộn, cô nghĩ họ cũng ổn thôi – có thể một ngày nào đó cả hai lại cùng cười với nhau về cái cách họ gặp gỡ – nhưng cho đến lúc ấy, cô thích sống như một gián điệp hơn.
Cô phải thuộc lịch sinh hoạt của Travis, hẳn nhiên rồi. Điều này không khó – chỉ cần một cái liếc nhanh lên đồng hồ mỗi khi anh ta chuẩn bị đánh xe ra ngoài vào buổi sáng trong lúc cô quan sát từ căn bếp của mình. Đi làm về thậm chí còn dễ hơn; anh ta thường ở ngoài trời trên thuyền hoặc môtô nước khi cô về tới, nhưng bất lợi là, chuyện này khiến các buổi tối trở thành vấn đề tệ hại nhất. Vì anh ta ngoài đó, cô phải ở trong này, dù cảnh hoàng hôn lộng lẫy đến thế nào, nên nếu không tới chỗ của Kevin, thể nào cô cũng thấy mình đang nghiên cứu cuốn sách thiên văn, cuốn sách cô đã mua với hy vọng sẽ gây ấn tượng với Kevin khi họ cùng ngắm sao trời. Điều này, không may thay, vẫn chưa kịp đến.
Cô cho rằng mình hẳn đã có thể cư xử một cách trưởng thành hơn trong toàn bộ chuyện này, nhưng cô có một cảm giác khôi hài rằng nếu cô đối mặt với Travis, cô sẽ thấy mình nhớ lại thay vì lắng nghe, và điều cuối cùng cô muốn là gây thêm một ấn tượng còn tệ hơn những gì cô đã để lại. Bên cạnh đó, cô còn những điều khác phải lo.
Kevin là một. Phần lớn các buổi tối, anh đều ghé qua một lúc, thậm chí anh đã ở lại cuối tuần trước, dĩ nhiên là sau những hiệp golf thường lệ. Kevin mê mẩn golf. Họ còn ra ngoài ăn tối ba lần, xem hai bộ phim và bên nhau trong bãi biển chiều Chủ nhật, chỉ mấy hôm trước, khi đang ngồi trên sofa nhấm nháp rượu vang, anh đã tháo giày cho cô.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh nghĩ em muốn được xoa bóp bàn chân. Anh cược là chúng đang rã rời sau cả ngày phải đứng.”
“Em phải rửa chân trước đã.”
“Anh không quan tâm chúng sạch hay không. Và hơn nữa, anh thích nhìn những ngón chân của em. Em có những ngón chân thật xinh xắn.”
“Anh không phải là kẻ sùng bái bàn chân bí mật đấy chứ?”
“Không hề. Ôi, anh phát điên lên với bàn chân của em,” anh nói, bắt đầu cù bàn chân cô, cô liền rụt chân lại, cười phá lên. Một lát sau, họ hôn nhau say đắm, và khi anh nằm bên cạnh cô sau đó, anh nói với cô anh yêu cô biết nhường nào. Dựa theo cách anh nói, cô hồ như cảm thấy mình nên cân nhắc dọn đến sống cùng anh.
Việc đó thì tốt thôi. Đó là điều gần đây nhất anh từng nói về tương lai của họ, nhưng…
Nhưng sao? Luôn là vì thế phải không? Liệu sống với nhau là một bước tiến đến tương lai hay chỉ là một cách để duy trì thực tại? Cô có thực sự cần anh cầu hôn? Cô đã nghĩ về điều đó. Ừ thì… có. Nhưng sẽ không, cho đến khi anh sẵn sàng. Điều này tất nhiên dẫn đến những nghi vấn bắt đầu len lỏi vào suy nghĩ của cô mỗi lúc họ bên nhau: Khi nào thì anh sẵn sàng? Liệu có bao giờ anh sẵn sàng? Và dĩ nhiên, tại sao anh lại chưa sẵn sàng lấy cô?
Liệu cô có sai khi muốn kết hôn thay vì chỉ đơn giản là sống chung với anh? Chỉ Chúa mới biết, cô thậm chí không còn tự tin về điều đó nữa. Giống như một vài người lớn lên và biết mình sẽ kết hôn ở một tuổi nào đó, rồi điều đó xảy ra đúng với những gì họ dự định; những người khác biết mình không vội lập gia đình và dọn đến ở cùng người họ yêu, cách này cũng diễn ra tốt đẹp. Đôi lúc, cô cảm thấy mình là người duy nhất không có một kế hoạch rõ ràng; đối với cô, hôn nhân luôn là một ý niệm mơ hồ, một cái gì đó cứ thế… xảy ra. Và điều đó sẽ xảy ra. Phải không?
Nghĩ về điều này khiến cô đau đầu. Điều cô thực sự muốn làm là ngồi ở hiên nhà ngoài kia cùng một cốc rượu vang và quên hết mọi chuyện trong một lúc. Nhưng việc Travis Parker đang ở hiên sau nhà anh ta, lật xem tạp chí, khiến điều đó là không thể. Và thế là cô lại mắc kẹt trong nhà một buổi tối thứ Năm.
Cô ước Kevin không làm việc muộn để họ có thể cùng nhau làm gì đó. Anh có cuộc hẹn cuối ngày với một nha sĩ vừa mở phòng khám và bởi vậy cần đủ loại bảo hiểm. Điều đó không phải là tệ – cô biết anh rất tận tụy xây dựng sự nghiệp – nhưng sáng mai điều đầu tiên anh sẽ làm là cùng bố anh đi Myrtle Beach dự một cuộc hội nghị, và cô sẽ không có cơ hội gặp anh cho tới thứ Tư tuần sau, điều này nghĩa là cô sẽ còn bị giam hãm như một con gà. Bố Kevin đã thành lập một trong những công ty môi giới bảo hiểm lớn nhất Đông Bắc Carolina, và Kevin mỗi năm trôi qua càng gánh thêm nhiều trọng trách tại văn phòng của họ ở thành phố Morehead, khi mà bố anh đang dần đến tuổi về hưu. Đôi khi cô tự hỏi điều đó sẽ thế nào – có con đường sự nghiệp được vẽ sẵn từ khi anh mới chập chững đi – nhưng cô cho là còn nhiều điều tệ hơn, đặc biệt kể từ khi công việc phát đạt. Đành rằng có hơi hướng của sự thiên vị, nhưng không phải Kevin không có hướng đi của riêng anh; bố anh giờ chỉ làm chưa đến hai mươi tiếng một tuần, điều này có nghĩa là Kevin phải làm việc gần sáu mươi tiếng. Với gần ba mươi nhân viên, những vấn đề về quản lý là vô tận, nhưng Kevin có tài thương lượng với mọi người. Ít nhất, đó là những gì một vài người trong số họ đã nói với cô vào những lần cô tới dự tiệc Giáng sinh của công ty.
Đúng, cô rất tự hào về anh, nhưng dù vậy cô vẫn mắc kẹt vào những buổi tối thế này một cách hoài phí. Có lẽ cô sẽ tới Atlantic Beach, nơi đó cô có thể thưởng thức một ly rượu vang và ngắm mặt trời lặn. Trong một lúc, cô cân nhắc thiệt hơn. Rồi cô quyết định bỏ qua. Ở nhà một mình thì chẳng vấn đề gì, nhưng cái ý nghĩ uống rượu một mình trên bãi biển khiến cô có cảm giác như một kẻ thất bại. Người ta có thể nghĩ cô không có đến nổi một người bạn trên cõi đời, mà đâu phải vậy. Cô có nhiều bạn bè. Chỉ là chẳng ai trong số họ sống trong khoảng trăm dặm quanh đây. Nhưng nhận ra điều đó cũng chẳng khiến cô cảm thấy khá hơn.
Nhưng nếu cô mang theo con chó… giờ thì lại khác. Đó là một hành động quá đỗi bình thường, thậm chí là lành mạnh nữa kìa. Mất đến mấy ngày và gần hết đống thuốc cô có trong tủ thuốc thì cuối cùng cơn đau nhức của buổi tập đầu tiên cũng qua. Cô không quay lại lớp Vắt Kiệt nữa – mấy người ở đó rõ thật là những kẻ hành xác… nhưng cô bắt đầu giữ thói quen đến phòng tập khá đều đặn. Ít nhất cũng được vài ngày rồi. Cô đã đi tập vào cả thứ Hai và thứ Tư, và cô quyết tập sẽ sắp xếp thời gian đi tập vào cả ngày mai nữa.
Cô đứng lên khỏi chiếc sofa và tắt tivi. Molly không quanh quẩn ở đây, đoán rằng nó đang ở gara, cô đi tới đó. Cánh cửa gara được chặn mở, và khi cô bước vào, bật đèn lên, điều đầu tiên cô nhận ra những quả bóng lông đang ngọ nguậy, rên rỉ xung quanh Molly. Gabby gọi tên nó; tuy nhiên, chỉ một lát sau, cô bắt đầu hét lên.
Travis vừa mới bước vào bếp để lôi cái ức gà trong tủ lạnh ra thì đột ngột nghe thấy tiếng đập cửa điên cuồng.
“Bác sĩ Parker?… Travis?… Anh có trong đó không?”
Chỉ mất giây lát là nhận ra giọng Gabby. Khi anh mở cửa, mặt cô tái mét và kinh hoàng.
“Anh phải sang ngay.” Gabby thở hổn hển. “Molly nguy rồi.”
Travis phản ứng lại theo bản năng; khi Gabby bắt đầu chạy về nhà, anh lấy chiếc túi y tế ở sau ghế phụ trong xe tải, chiếc túi anh thỉnh thoảng vẫn dùng mỗi khi có điện thoại từ trang trại yêu cầu anh tới chữa cho lũ vật nuôi. Bố anh luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc giữ sẵn trong đó toàn bộ những gì anh có thể cần tới, và Travis thuộc lòng điều này. Lúc ấy, Gabby đã đi gần đến cửa, cô để mở cửa và biến vào trong nhà. Travis theo ngay sau và bắt gặp cô trong bếp, bên cạnh cánh cửa để mở dẫn vào gara.
“Nó thở dốc và nôn mửa,” cô nói khi anh nhanh chóng tới bên. “Và… có cái gì ấy thõng ra khỏi nó.” Travis hiểu ngay tình hình, nhận ra tình trạng sa dạ con và hy vọng anh không quá trễ.
“Để tôi rửa tay đã,” anh nói nhanh. Anh chà mạnh hai tay ở bồn rửa trong bếp, tiếp tục nói: “Cô có cách gì thêm áh sáng trong này không? Một cái đèn chẳng hạn?”
“Anh không đưa nó tới phòng khám sao?”
“Chắc chắn rồi,” anh đáp, giữ nguyên mức giọng. “Nhưng không phải ngay lúc này. Tôi muốn thử làm gì đó trước đã. Và tôi rất cần ánh sáng, được chứ? Cô có thể giúp tôi không?
“Vâng, vâng… tất nhiên rồi.” Cô biến mất trong căn bếp, một lát sau quay lại với chiếc đèn. “Nó sẽ ổn chứ?”
“Tôi sẽ biết mức độ nghiêm trọng trong một vài phút tới.” Giơ hai bàn tay ra giống một bác sĩ phẫu thuật, anh ra hiệu về phía chiếc túi trên sàn. “Cô có thể mang nó lại giúp tôi được không? Cứ để cái túi ở đây và tìm chỗ cắm đèn. Càng gần Molly càng tốt, OK?”
“OK,” cô đáp, cố gắng không hoảng hốt.
Travis lại gần con chó một cách thận trọng khi Gabby cắm đèn, nhẹ nhõm hơn khi thấy Molly vẫn còn tỉnh táo. Anh nghe thấy tiếng nó rên rỉ, một điều bình thường trong tình huống thế này. Sau đó, anh tập trung vào đống hình ống lòi ra từ âm hộ của nó, và nhìn qua lũ chó con, gần như chắc chắn nó vừa sinh con cách đây chỉ khoảng nửa giờ đồng hồ, một điều đáng mừng, anh nghĩ. Bớt khả năng bị hoại tử…
“Giờ làm gì nữa?” cô hỏi.
“Cứ giữ nó và thì thầm với nó. Tôi cần cô giúp giữ nó bình tĩnh.”
Khi Gabby vào vị trí, Travis ngồi xổm bên cạnh con chó, lắng nghe Gabby rì rầm thầm thì với nó, mặt của họ sát lại với nhau. Lưỡi Molly thè ra, thêm một dấu hiệu tốt. Anh nhẹ nhàng kiểm tra dạ con và Molly khẽ co giật.
“Có vấn đề gì với nó vậy?”
“Sa dạ con. Nghĩa là một phần dạ con bị lộn ra ngoài và nó đang thòi ra.” Anh sờ vào dạ con, khẽ trở nó để xem có chỗ nào bị vỡ hoặc hoại tử không. “Lúc nó sinh con có vấn đề gì không?”
“Tôi không biết,” cô nói. “Tôi thậm chí không biết nó đã đẻ. Nó sẽ ổn chứ?”
Tập trung vào dạ con, anh không đáp lại. “Lấy trong cái túi,” anh nói. “Cần có nước muối. Và tôi sẽ cần đến tuýp gel nữa.”
“Anh sẽ làm gì?”