Đọc truyện Lựa Chọn Của Trái Tim – Chương 2
Molly, con chó collie thuần chủng xinh đẹp, dễ thương của cô, nòi giống đã dành được bao giải thưởng – thứ đầu tiên cô mua cho bản thân sau khi hoàn thành khóa thực tập phụ tá bác sĩ tại trường Y Khoa Đông Virginia, giống chó cô vẫn hằng ao ước – đã tăng cân một cách đáng lưu ý trong suốt vài tuần nay. Thậm chí còn đáng báo động hơn, cô nhận ra mấy cái ti của Molly có vẻ đang to dần. Giờ cô có thể cảm thấy điều ấy bất cứ khi nào Molly lăn ngửa ra để cô gãi bụng. Và nó còn di chuyển chậm chạp hơn nữa. Gộp tất cả vào, Molly rõ ràng đang sắp cho ra đời một ổ chó con mà chả ai trên đời này thèm cả. Một con boxer và một con collie? Vô tình cô nhăn mặt khi cố mường tượng lũ cho scon trông sẽ thế nào, rồi cuối cùng buộc phải thôi không nghĩ đến nữa.
Chắc chắn là con chó của gã đó. Khi Molly động đực, con chó kia quả thực đã rình mò nhà cô như một thám tử tư, và nó là con chó duy nhất cô nhìn thấy lang thang quanh khu này nhiều tuần lễ. Nhưng gã hàng xóm của cô có bận tâm đến việc rào mảnh sân của anh ta lại? Hay giữ con chó trong nhà? Hay dựng một cái chuồng chó? Không. Có vẻ phương châm của anh ta là “Chó Của Tôi Phải Được Tự Do!” Điều này không làm cô ngạc nhiên. Anh ta dường như sống cuộc sống của chính mình với phương châm vô trách nhiệm tương tự. Trên đường đi làm, cô thấy anh ta đang chạy bộ, và khi cô trở về, anh ta đang đạp xe, bơi xuồng kayak, trượt patin hoặc ném bóng rổ ở đường lái xe trước nhà với một nhóm trẻ con hàng xóm. Một tháng trước, anh ta khai trương con thuyền đó, và giờ anh ta còn chơi cả lướt ván. Cứ như người đàn ông này còn chưa hoạt động đủ vậy. Chúa đã phù hộ cho gã đàn ông này không phải làm việc ngoài giờ dù chỉ một phút, và cô biết anh ta chẳng làm gì vào thứ Sáu. Công việc kiểu gì cho phép bạn mặc quần jean và áo phông đi làm? Cô không hình dung ra, nhưng cô nghi ngờ – với cảm giác thỏa mãn khá tàn nhẫn – rằng công việc đó chắc chắn cần đến cái tạp dề và một cái thẻ tên.
Thôi được, có lẽ cô không được công bằng lắm. Anh ta chắc cũng là một người tốt. Bạn bè anh ta – những người xem ra khá bình thường, thêm nữa còn có con cái – có vẻ thích thú bầu bạn với anh ta và thường xuyên lui tới. Cô nhận ra trước đây mình từng thấy một vài người trong số họ ở phòng khám, khi con họ mắc bệnh sổ mũi hoặc viêm tai. Nhưng còn Molly thì sao? Molly đang ngồi cạnh cửa sau, đuôi quất mạnh, khiến Gabby cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến tương lai. Molly sẽ ổn thôi, nhưng còn lũ chó con? Chuyện gì sẽ xảy đến với chúng? Sẽ ra sao nếu chẳng ai muốn chúng? Cô không thể hình dung mình mang chúng tới trại thú hoang hoặc SCPA(1) hay cái tên gì đó mà ở đây người ta thường gọi, để mặc họ giết chúng. Cô không thể làm vậy. Cô sẽ không làm vậy. Cô sẽ không để chúng bị giết.
Nhưng nếu vậy, rồi cô sẽ làm gì với lũ chó con?
Tất cả là lỗi của anh ta, vậy mà anh ta vẫn cứ ngồi đó trên hiên, hai chân ghếch lên như thể không có mối bận tâm gì trên thế giới.
Đây không phải là những gì cô mơ tới khi lần đầu trông thấy căn nhà. Ngay cả khi nó không thuộc thành phố Morehead nơi bạn trai cô Kevin đang sống thì cũng chỉ cách đó vài phút qua cầu. Căn nhà nhỏ, xây đã được gần nửa thế kỷ và theo tiêu chuẩn Beaufort thì rõ ràng cần tu bổ, nhưng cảnh tượng dọc con sông thật đẹp mắt, mảnh sân cũng đủ rộng để Molly chạy nhảy, và tuyệt hơn cả, cô có thể mua được nó. Chỉ vừa đủ, bởi vì còn có mấy khoản nợ cô đã vay để đi học ở trường đào tạo Phụ tá Bác sĩ, nhưng nhân viên cho vay tín dụng tỏ ra khá thông cảm mỗi lần cho những người như cô vay tiền. Những người học hành tử tế, nghề nghiệp đàng hoàng.
Không giống như quý ông Chó Của Tôi Phải Được Tự Do và Tôi Không Làm Việc Ngày Thứ Sáu.
Cô hít một hơi dài, nhắc nhở bản thân lần nữa người đàn ông này có thể là một người tốt. Anh ta luôn vẫy tay với cô mỗi khi trông thấy cô đỗ xe sau khi đi làm về, và cô nhớ không nhầm anh ta còn gửi lại một giỏ pho mát và rượu vang để chào đón cô trở thành hàng xóm khi cô mới dọn đến vài tháng trước. Cô không có ở nhà, nhưng anh ta bỏ chiếc giỏ trên hiên, và cô đã tự hứa với mình sẽ gửi một mảnh giấy cảm ơn, mảnh giấy cô chưa từng tìm được thì giờ mà viết.
Mặt cô một lần nữa lại bất giác nhăn lại. Đề cao đạo đức thế đủ rồi. Đồng ý, cô cũng không hoàn hảo, nhưng đây không phải chuyện về mảnh giấy cảm ơn bị quên lãng. Đây là chuyện về Molly và con chó lang thang của gã đàn ông đó, cùng những con chó con không ai cần đến, và giờ là thời điểm tốt để họ bàn bạc tình hình. Anh ta rõ ràng đang thức.
Cô bước ra khỏi hiên sau và bắt đầu hướng về phía bờ rào cao ngăn giữa nhà anh ta với nhà cô. Một phần trong cô, mong có Kevin bên cạnh, nhưng điều đó sẽ không xảy ra. Không phải sau cuộc cãi lộn sáng nay, nổ ra ngay sau khi cô tình cờ nhắc tới chuyện người anh họ đang chuẩn bị làm đám cưới. Kevin, vùi đầu vào trang thể thao của tờ báo, không đáp lại lời nào, hành xử như thể anh không nghe thấy cô. Bất cứ điều gì liên quan tới hôn nhân đều khiến anh câm như thóc, đặc biệt là gần đây. Cô nghĩ mình không nên ngạc nhiên – họ đã hẹn hò gần bốn năm (kém người anh họ cô một năm, cô đã cố chỉ ra), và nếu cô biết được điều gì về anh thì đó là khi Kevin cảm thấy đề tài không thoải mái, hầu như chắc chắn anh sẽ không nói lời nào.
Nhưng Kevin không phải vấn đề. Việc gần đây cô cảm thấy cuộc sống của mình dường như không giống với những gì hằng tưởng tượng cũng không. Cũng chẳng phải vì một tuần lễ khủng khiếp ở phòng khám, tuần mà cô bị nôn vào người đến ba – ba! – lần chỉ trong ngày thứ Sáu, một kỷ lục chưa từng bị phá ở chỗ cô làm, ít nhất là theo mấy người y tá không buồn che giấu nụ cười mãn nguyện của họ và sung sướng kể đi kể lại câu chuyện. Cũng không phải cô giận dữ vì Adrian Melton, tay bác sĩ đã có vợ chỗ cô làm, cứ thích chạm vào cô bất kỳ khi nào họ nói chuyện, bàn tay ông ta nấn ná tìm nguồn an ủi hơi quá lâu. Và cô hẳn nhiên cũng không cáu tiết với sự thật rằng từ đầu chí cuối, cô chưa một lần đứng dậy vì bản thân mình.
Không, thưa các vị, vấn đề là phải khiến quý ông Tiệc Tùng trở thành một người hàng xóm có trách nhiệm, thừa nhận thực tế rằng anh ta cũng phải có bổn phận tìm ra cách giải quyết cho vấn đề của họ giống như cô. Và khi cho anh ta biết điều đó, có thể cô sẽ đề cập luôn giờ đã khá muộn đừng có mà bật nhạc om sòm như thế (ngay cả khi cô thích nó), chỉ để anh ta biết cô đang nghiêm túc.
Khi Gabby hùng hổ đi qua thảm cỏ, hơi sương thấm qua đôi xăng đan ướt đẫm đầu ngón chân cô, ánh trăng hắt xuống bãi cỏ thành những vệt dài dát bạc. Cố gắng suy nghĩ xem chính xác mình sẽ bắt đầu thế nào, cô chả mấy chú ý. Phép lịch sự buộc cô trước hết phải đi tới cửa trước và gõ cửa, nhưng với tiếng nhạc ầm ĩ thế kia, cô ngờ rằng anh ta sẽ chẳng nghe thấy. Bên cạnh đó, cô muốn giải quyết cho xong chuyện này khi vẫn còn hăng tiết và sẵn sàng đối đầu trực diện với anh ta.
Khi tới gần, cô phát hiện ra một lỗ hổng trên hàng rào và hướng thẳng vào đó. Có thể đấy cũng chính là đường con Nobby đó lẻn qua và lợi dụng Molly đáng yêu, tội nghiệp. Trái tim cô một lần nữa thất bại, và lần này cô gắng giữ lấy cảm xúc đó. Điều này quan trọng. Hết sức quan trọng.
Tập trung khi đang làm nhiệm vụ, cô không để ý quả bóng tennis đang bay về phía cô khi cô vừa ló ra khỏi lỗ hổng đó. Tuy nhiên, cô đã nhận ra từ xa tiếng con chó đang lao về phía mình – nhưng vẫn ở xa – một giây trước khi cô bị xô ngã đập người xuống đất.
Khi nằm ngửa trên mặt đất, Gabby lờ mờ nhận ra có quá nhiều ngôi sao trên bầu trời sáng lóa, mờ ảo. Trong một chốc, cô tự hỏi vì sao mình không thể hít vào, rồi nhanh chóng quan tâm tới cơn đau đang bắt đầu lan ra. Tất cả những gì cô có thể làm là nằm đó trên bãi cỏ, chớp mắt mỗi lần cơn đau nhói lên.
Từ đâu đó xa xôi, cô nghe thấy một mớ âm thanh hỗn độn, và thế giới bắt đầu dần dần rõ nét lại. Cô cố tập trung và nhận ra đó không phải một mớ âm thanh hỗn độn; cô đang nghe thấy những giọng nói. Hoặc đúng hơn, một giọng nói. Có vẻ như đang hỏi cô có sao không.
Cùng lúc đó, cô từ từ nhận biết thấy những làn hơi ấm ấm, có mùi, kế tiếp nhau nhịp nhàng trên má mình. Cô chớp mắt lần nữa, quay đầu nhè nhẹ, và đối mặt với một cái đầu khổng lồ, lông lá, hình vuông ở trên cô. Nobby, cô lờ mờ kết luận.
“Áaaa…,” cô rên rỉ, cố ngồi dậy. Khi cô cử động, con chó liếm mặt cô.
“Moby! Ngồi xuống!” giọng nói vang lên, nghe gần hơn. “Cô có sao không? Có lẽ cô đừng nên gắng ngồi dậy vội!”
“Tôi ổn rồi,” cô nói, cuối cùng cũng nhấc được người vào tư thế ngồi. Cô hít vài hơi dài, vẫn cảm thấy choáng váng. Ôi chao, cô nghĩ, đau thật. Trong bóng tối, cô cảm thấy có ai đó đang ngồi xổm bên cạnh, mặc dù cô không nhìn rõ nét mặt anh ta.
“Tôi thành thật xin lỗi,” giọng nói cất lên.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Mobby vô tình xô ngã cô. Nó đang đuổi theo quả bóng.”
“Mobby là ai?”
“Con chó của tôi.”
“Vậy ai là Nobby?”
“Gì cơ?”
Cô đưa tay lên thái dương của mình. “Đừng bận tâm.”
“Cô có chắc là mình ổn không?”
“Vâng,” cô đáp, vẫn choáng váng nhưng cảm thấy cơn đau đã bớt dần. Khi bắt đầu nhổm dậy, cô thây gã hàng xóm đặt tay lên cánh tay mình, giúp cô đứng dậy. Việc này khiến cô nhớ lại những em bé mới biết đi cô trông thấy ở phòng khám, cố gắng giữ thăng bằng và đứng thẳng. Cuối cùng khi đã đứng vững trên đôi chân, cô thấy anh ta thả tay mình ra.
“Vài màn tiếp đón, phải không?” anh ta hỏi.
Giọng anh ta nghe vẫn xa xôi, nhưng cô biết không phải, và khi cô đứng trước mặt anh ta, cô thấy mình đang tập trung ngước nhìn một người cao hơn chiều cao 1m70 của cô ít nhất 15 phân. Cô không quen với điều đó, trong khi ngẩng đầu lên nhìn như thế, cô để ý đôi gò má góc cạnh và làn da sạch sẽ của anh ta. Mái tóc màu nâu gợn sóng, phần đuôi xoăn tự nhiên, hàm răng của anh ta trắng bóng. Nhìn gần từ dưới lên, anh ta khá điển trai – thôi được, rất đẹp trai – nhưng cô ngờ rằng anh ta cũng biết điều đó. Mải mê suy nghĩ, cô mở miệng định nói gì đấy, nhưng rồi lại thôi, nhận ra mình đã quên mất câu hỏi.
“Ý tôi là, cô ở đây, đang sang thăm nhà và rồi cô bị con chó của tôi xô ngã,” anh ta tiếp tục. “Như tôi đã nói, tôi thật sự xin lỗi. Thường thì nó sẽ chú ý hơn. Nói chào đi, Moby.”
Con chó đang ngồi chồm hỗm tỏ ra rất hài lòng, và nhờ đó cô bỗng dưng nhớ ra mục đích của cuộc viếng thăm. Bên cạnh, Mobyd đang giơ một chân để chào cô. Cũng đáng yêu đó – đấy là đáng yêu đối với một con boxer – nhưng cô không mủi lòng đâu. Đây chính là con chó khốn kiếp không chỉ chặn cô lại, mà còn hủy hoại cả Molly. Nó nên được đặt tên là Tướng Cướp, chắc chắn vậy. Hoặc khá hơn, Đốn Mạt.
“Cô có chắc mình đã ổn không?”
Cách anh ta hỏi khiến cô nhận ra đây không phải kiểu chạm trán cô mong đợi, và cô cố gắng gợi lại những cảm xúc có được trên đường sang đây.
“Tôi khỏe,” cô nói, giọng đanh lại.
Trong khoảnh khắc ngượng nghịu, mắt họ chạm trán, không nói lời nào. Cuối cùng, anh ta ra dấu qua vai bằng ngón tay cái. “Cô có muốn ngồi ở hiên không? Giờ tôi đang nghe nhạc thôi.”
“Tại sao anh nghĩ tôi muốn ngồi ở hiên?” cô hậm hực, cảm thấy tự chủ hơn.
Anh ta ngập ngừng. “Bởi vì cô sang chơi mà?”
Ồ vâng, cô nghĩ. Thế đấy.
“Ý tôi là chúng ta có thể đứng đây cạnh hàng rào nếu cô muốn,” anh ta tiếp tục.
Cô đưa tay để chặn anh ta lại, nôn nóng giải quyết cho xong vấn đề. “Tôi qua đây vì tôi muốn nói chuyện với anh…”
Cô khựng lại khi anh ta tự đập vào cánh tay mình. “Tôi cũng vậy,” anh ta nói trước khi cô có thể lại lên tiếng. “Tôi đã định qua thăm để chính thức chào đón cô tới khu này. Cô có nhận được giỏ quà của tôi không?”
Cô nghe có tiếng vo ve quanh tai và vẫy nó đi. “Có. Cảm ơn anh vì điều đó,” cô nói, thoáng bối rối. “Nhưng điều tôi muốn nói là về…”
Cô ngập ngừng khi nhận ra anh ta không chú ý. Thay vì thế, anh ta đang quạt quạt không khí giữa hai người. “Cô chắc là mình không muốn ra hiên sao?” anh thúc giục. “Quanh bụi rậm ở đây muỗi khiếp quá.”
“Điều tôi đang cố nói đến là…”
“Có một con trên dái tai cô kìa,” anh ta nói, vừa chỉ.
Tay phải cô hất lên theo bản năng.
“Con nữa kìa.”
Cô đập nó và nhìn thấy vệt máu trên ngón tay khi cô rút tay về. Gớm quá, cô nghĩ.
Cô phẩy tay lần nữa xua một đàn lớn hơn. “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Như tôi đã nói, là bụi rậm. Chúng đẻ trứng xuống nước và những nơi râm mát luôn ẩm ướt…”
“Thôi được,” cô dịu giọng. “Chúng ta có thể nói chuyện ở hiên.”
Họ hối hả bước đi và một lát sau thì thoát khỏi đó. “Tôi ghét muỗi, bởi thế nên tôi đốt mấy cây nến tinh dầu xả ở bàn. Mùi hương đó luôn đuổi được chúng. Bọn này càng về cuối hè càng khủng khiếp hơn.” Anh ta giữ khoảng cách giữa hai người vừa đủ để họ không vô tình va phải nhau. “Nhân tiện, tôi nghĩ chắc chúng ta chưa chính thức gặp gỡ. Tôi là Travis Parker.”
Cô cảm thấy một thoáng ngần ngại. Rốt cuộc, cô đâu có ở đây để làm bạn với anh ta, nhưng quy tắc xã hội và tập quán đã thắng thế, nên cô trả lời trước khi có thể ngăn mình lại. “Tôi là Gabby Holland.”
“Rất vui được gặp cô.”
“Vâng,” cô nói. Cô quyết định sẽ khoanh tay lại khi nói vậy, nhưng rồi theo tiềm thức cô đưa tay ra hai mạn sườn vẫn đang đau âm ỉ. Rồi sau đó, tay cô đưa lên tai đang bắt đầu ngứa.
Chằm chằm nhìn vào khuôn mặt trông nghiêng của cô. Travis biết cô đang tức giận. Miệng cô mím chặt lại, cái vẻ anh đã thấy ở những cô bạn gái. Bằng cách nào đó, anh biết cơn tức giận đang nhằm thẳng vào mình, dù không hiểu tại sao. Ý anh là ngoài việc cô bực mình chuyện con chó. Nhưng cũng không hẳn vậy, anh nghĩ. Anh nhớ cái vẻ mặt đặc trưng của em gái anh, Stephanie, dấu hiệu của quá trình tích tụ những cơn giận, chậm chạp nhưng lâu ngày, và thấy nó thật giống với nét mặt Gabby đang thể hiện lúc này. Như thể cô đã cố bắt mình thể hiện được như thế. Tuy nhiên, những điểm tương đồng với em gái anh chỉ có vậy. Stephanie lớn lên và trở thành một người đẹp được công nhận, còn Gabby cũng quyến rũ tương tự, nhưng không phải theo cách hoàn hảo như thế. Đôi mắt xanh biếc hơi quá to, cái mũi hơi dài quá, và mái tóc đỏ bao giờ cũng khó tạo kiểu, nhưng không hiểu sao những khiếm khuyết đó lại mang đến một nét yếu đuối cho vẻ đẹp tự nhiên của cô mà đa số đàn ông sẽ thấy bị lôi cuốn.
Trong yên lặng, Gabby cố tập trung tư tưởng. “Tôi qua đây vì…”
“Chờ một chút,” anh nói. “Trước khi bắt đầu, tại sao cô không ngồi xuống? Tôi sẽ quay lại ngay.” Anh bắt đầu đi tới cái thùng lạnh, nhưng được nửa bước đã quay người lại. “Cô muốn một chai bia chứ?”
“Không, cảm ơn,” cô nói, ước gì mình xong được vụ này. Từ chối ngồi xuống, cô quay người lại, hy vọng sẽ nói thẳng với anh ta khi anh ta trở lại chỗ cô. Nhưng chưa gì anh ta đã ngồi phịch xuống ghế, tựa người và gác hai chân lên bàn.
Bối rối, Gabby tiếp tục đứng đó. Điều này không đúng với những gì cô dự tính.
Anh ta bật lon bia và làm một hơi. “Cô không ngồi à?” anh ta ngoái lại hỏi.
“Tôi thích đứng hơn, cảm ơn anh.”
Travis liếc nhìn và lấy tay che mắt. “Nhưng tôi không nhìn rõ cô,” anh ta nói. “Đèn hiên phía sau cô chói quá.”
“Tôi qua đây chỉ để nói với anh một số chuyện…”
“Cô có thể bước vài bước sang bên được không?” anh ta yêu cầu.
Cô tỏ vẻ sốt ruột rồi di chuyển vài bước.
“Đã được chưa?”
“Vẫn chưa.”
Lúc đó, cô gần như đã tì vào cái bàn. Cô giơ hai tay lên trong tức tối.
“Có lẽ cô chỉ việc ngồi xuống,” anh ta gợi ý.
“Thôi được!” cô nói. Cô kéo một cái ghế và ngồi xuống. Anh ta đang khiến mọi chuyện hoàn toàn hỏng bét. “Tôi sang đây vì tôi muốn nói chuyện với anh…” cô lên tiếng, tự hỏi mình nên bắt đầu bằng tình hình của Molly, hay xa xôi hơn, bằng cách nói về chuyện một người hàng xóm tốt thì nói chung nên thế nào.
Anh ta nhướng mày. “Cô vừa nói thế rồi.”
“Tôi biết!” cô nói. “Tôi đã cố nói với anh, nhưng anh không để tôi nói hết!”
Anh thấy cô nhìn mình trừng trừng, cái cách em gái anh thường nhìn, nhưng vẫn không hình dung ra cô đang giận dữ vì điều gì. Sau một giây, cô bắt đầu nói, đầu tiên khá dè chừng, như thể đề phòng anh ngắt lời lần nữa. Anh không làm vậy, và xem ra cô đã lấy lại nhịp điệu của mình, lời nói càng lúc càng nhanh. Cô nói về việc đã tìm thấy căn nhà và háo hức thế nào, và việc sở hữu một căn nhà là mơ ước của cô suốt bao lâu, trước khi chuyển chủ đề sang Molly, những cái ti của Molly đang to dần ra sao. Đầu tiên, Travis không hiểu Molly là ai – khiến đoạn độc thoại này trở nên thật quái đản – nhưng khi cô tiếp tục, anh dần nhận ra Molly là con chó collie của Gabby mà thỉnh thoảng anh vẫn nhìn thấy cô dẫn nó đi dạo. Sau đó, cô bắt đầu nói về lũ chó con xấu xí, về việc giết chóc, và, thật kỳ quặc, giải thích gì đó rằng không phải chuyện “Bác sĩ Chạm-vào-người-tôi” hay vụ nôn mửa khiến cô cảm thấy như vậy, nhưng thành thật mà nói, anh chẳng hiểu gì cả cho đến khi cô bắt đầu chỉ về phía Moby. Điều đó khiến anh lờ mờ đoán ra cho đến khi biết chắc: cô cho là Moby phải chịu trách nhiệm đã làm Molly mang thai.
Anh muốn nói với cô đó không phải Moby, nhưng cô đang thao thao bất tuyệt, vì vậy anh nghĩ tốt nhất nên để cô nói hết trước khi lên tiếng phản đối. Cho tới lúc đó, câu chuyện của cô tự nó đã quay ngoắt sang hướng khác. Từng mảnh đời cô bắt đầu tuôn ra lộn tùng phèo, những mảnh vụn nghe có vẻ bột phát và không liên quan đến nhau, cùng với những lần bùng phát của cơn giận dữ ngẫu nhiên hướng vào anh. Tưởng như cô phải nói liên tục đến hai mươi phút hoặc tầm đấy, nhưng Travis biết không thể lâu đến vậy được. Ngay cả thế, việc đón nhận những lời buộc tội đầy tức tối từ một người lạ mặt về những thất bại của mình trong vai trò một người hàng xóm không phải dễ, cũng như anh không hưởng ứng cách cô nói về Moby. Moby, theo quan niệm của anh, đơn giản là một con chó hoàn hảo nhât thế giới.
Thỉnh thoảng cô tạm nghỉ, và trong những quãng ngắn đó, Travis cố gắng phản ứng lại một cách vô vọng. Không kết quả gì, bởi cô lập tức gạt anh sang một bên. Thay vào đó, anh lắng nghe và – ít nhất trong những lúc cô không lăng mạ anh hoặc con chó của anh – cảm thấy có dấu vết của sự tuyệt vọng, thậm chí bấn loạn về những gì đang xảy ra trong cuộc đời cô. Con chó, dù cô nhận ra hay không, cũng chỉ là một phần nhỏ những gì đang khiến cô buồn bực. Anh cảm thấy dấy lên lòng trắc ẩn dành cho cô và nhận ra mình đang gật đầu, chỉ để cô biết anh đang lắng nghe. Thỉnh thoảng cô lại hỏi anh một câu, nhưng trước khi anh có thể trả lời, cô đã trả lời hộ anh. “Không phải hàng xóm nên cân nhắc hành động của mình sao?” Có, rõ ràng là thế, anh định nói, nhưng cô đã nói trước. “Hiển nhiên phải có rồi!” cô gào lên, Travis lại thấy mình gật đầu lần nữa.
Tràng đả kích của cô cuối cùng cũng hạ màn, cô kết thúc, nhìn chằm chằm xuống đất, kiệt quệ. Mặc dù môi cô vẫn mím chặt thành một đường thẳng, Travis nghĩ anh trông thấy những giọt nước mắt, và tự hỏi có nên đề nghị mang cho cô một tờ giấy ăn. Chúng ở trong nhà – quá xa, anh nhận thấy thế – nhưng rồi anh nhớ ra ở gần vỉ nướng chả cũng có giấy ăn. Anh vội vàng đứng dậy, giật lấy vài tờ, mang chúng lại cho cô. Anh đưa cho cô một tờ, và sau khi cân nhắc, cô cầm lấy. Cô lau khóe mắt. Giờ cô đã bình tĩnh lại, anh nhận ra cô còn đẹp hơn lúc mới đầu anh trông thấy.
Cô hít một hơi run rẩy. “Vấn đề ở chỗ, anh sẽ làm gì?” cuối cùng cô chỏi.
Anh ngập ngừng, cố gắng xâu chuỗi lại ý của cô. “Về chuyện gì cơ?”
“Lũ chó con!”
Anh có thể nghe thấy cơn tức giận đang len lỏi trở lại, và anh giơ hai tay ra cố gắng trấn tĩnh cô. “Bắt đầu lại từ đầu nhé. Cô có chắc nó có thai không?”
“Dĩ nhiên tôi chắc! Anh không nghe thấy lời tôi nói à?”
“Cô đã đưa nó tới bác sĩ thú y khám chưa?”