Đọc truyện Lư Sơn Kỳ Nữ – Chương 23: Nói chuyện xưa trong núi vân vụ
Độc Cô Sách lắc đầu vừa cười vừa nói tiếp:
-Thịnh tình của lão tiền bối tại hạ xin ghi vào trong lòng, nhưng còn cái áo tới
này tại hạ không thể nào dám nhận. Dù lão tiền bối ở nơi đây không phải tranh đấu
với ai, nhưng sau này lệnh tôn Đổng Minh ra đời thể nào cũng phải dùng tới nó.
Hai người cứ một tặng cho một không nhận đưa đi đẩy lại hoài. Dật Tư thấy thế
liền thất cười xem lời nói:
-Cụ với hiền đệ đừng có tranh chấp như thế nữa. Việc này do tôi quyết định hộ
cho nhé?
Bách Biểu gật đầu đáp:
-Hay lắm, xin tiên tử can thiệp hộ cho. Có tiên tử giải quyết cho lão chắc lão đệ
không dám từ chối nữa.
Độc Cô Sách gượng cười và nói với Dật Tư rằng:
-Thưa chị tiểu đệ đã được Đổng lão tiền bối truyền thụ cho ba thế tuyệt diệu rồi
còn dám…
Dật Tư xua tay vừa cười vừa đỡ lời:
-Biểu đệ đừng có nói nhiều nữa, mau nhận lấy cái áo tơi ấy đi.
Bách Biểu thấy Dật Tư nói như thế mừng rỡ khôn tả vỗ tay và lớn tiếng cười nói:
-Tiên tử thật là ngời nhanh nhảu có khác.
Độc Cô Sách mặt mếu mó đang định nói tiếp, thì Dật Tư đã nói trước:
-Bây giờ ngu tỷ nhận thấy chỉ có một cách này là hợp lý nhất. Hiện giờ cụ Bách
Biểu ở nhà vô sự, hãy cho tiểu đệ tạm mượn cái áo để sử dụng trước. Chờ khi nào
Đổng Minh thành tài ra đời thì lúc ấy biểu đệ hãy trả lại để Đổng Minh được sử
dụng và biểu đệ còn phải phụ trách phó trợ dạy bảo Đổng Minh thêm nữa.
Nhận thấy lời nói của Tạ tiên tử rất có lý, Độc Cô Sách liền hỏi Bách Biểu:
-Đổng lão tiền bối nghĩ sao. Tại hạ đã tán thành ý kiến của biểu tỷ không từ chối
lão tiền bối nữa.
Bách Biểu gật đầu tỏ vẻ bằng lòng và còn giơ ngón tay cái lên khen ngợi:
-Dù sao Tạ tiên tử cũng không hổ thẹn là người chưởng môn của một phái. Quả
thật cao minh vô cùng khiến ai cũng phải kính phục.
Dật Tư thất cười đáp:
-Cụ lại nói bông tôi rồi. Tôi có cao minh gì đâu?
Bách Biểu vuốt râu vừa cười vừa trả lời:
-Tiên tử không những giải quyết hộ vấn đề nan giải hiện thời của lão và còn
giúp cho cả cháu Minh được một vị sư phụ rất lý tưởng nữa. Như vậy Bách Biểu
này không kính phục sao được.
Nói xong ba người tạm chia tay, Bách Biểu ở lại Điểm Thương trợ giúp phái
Điểm Thương mọi việc, còn Dật Tư với Độc Cô Sách thì lên đường đi núi La Phù
ngay.
Trong khi đi đường Dật Tư bảo Độc Cô Sách mặc cái áo tơi vào để phòng thân
trước.
Từ tỉnh Vân Nam đi đến tỉnh Quảng Đông phải đi chặng đường khá xa, nhưng
với khinh công của hai người khi đi tới tỉnh lỵ Quảng Đông mới là mùng bốn tháng
tám thôi, còn hơn mười ngày nữa mới đến tết Trung Thu, ngày hẹn ước của Bạch
Phát Quỷ Mẫu.
Hôm mùng bảy, hai người đi tới núi Vân Vụ, thấy nơi đây cảnh sắc khá đẹp, hai
người cùng leo lên trên núi thưởng thức phong cảnh một đôi ngày.
Khi lên tới trên đỉnh núi, Độc Cô Sách chỉ tay về phía những ngọn núi xung
quanh và nói:
-Biểu tỷ xem, tình thế nơi đây hiểm ác âm u không kém gì núi Vân Vụ ở khu
người Mèo tại tỉnh Quí Châu. Nhưng sao không nghe thấy nói nơi đây có ma đầu
hắc đạo hay ẩn thế cao nhân ẩn cư?
Dật Tư mỉm cười đáp:
-Núi Vân Vụ này không phải là không có kỳ nhân ẩn cư đâu. Khi kỳ nhân ấy
lừng danh thiên hạ thì ngu tỷ chưa ra đời.
-Biểu tỷ nói như vậy chả lẽ hồi đó mới đây đã có một vị ma đầu rất lợi hại ẩn cư
hay sao?
-Ngu tỷ chỉ lớn hơn hiền đệ mười tuổi thôi. Nhưng chuyện chưởng cố của võ lâm
vào hồi trăm năm trước đây thì ngu tỷ biết sao được. Nhưng hồi nhỏ ngu tỷ đã được
nghe người chưởng môn đời trước của bổn phái nói cho hay được ít nhiều đấy thôi.
-Chị hãy nói chuyện của kỳ nhân ẩn cư ở trên núi Vân Vụ này cho tiểu đệ nghe
trước đi?
Hai người liền kiếm một tảng đá lớn ngồi xuống nghỉ chân, rồi Dật Tư mới lên
tiếng kể:
-Hồi cách đây chừng ba mươi năm, lúc ấy trong võ lâm có rất nhiều nhân tài
xuất hiện nên trên giang hồ rất hỗn loạn và náo nhiệt. Trong giới chính phái có
Song Tuyệt, Nhất Tiên, Bán Ký và Tứ Dị là nổi tiếng nhất. Còn phái tài đạo thì có
Tam Hung Cửu Sát, Nhất Quái, Song Ma là khét tiếng nhất.
-Chỉ nghe thấy những tên ấy cũng đủ biết hồi đó nào nhiệt như thế nào rồi. Chắc
Song Tuyệt là ân sư và Nam Môn sư thúc phải không, còn Cửu Sát, Song Ma có lẽ
là Hoàn Vũ Cửu Sát và ¢m Dương Song Ma phải không? Nhưng còn Nhất Tiên,
Bán Kỳ và Tứ Dị trong chính phái với Tam Hung, Nhất Quái trong ta đạo sao đệ
không nghe thấy ai nói tới? Xin làm ơn nói cho tiểu đệ hay những chuyện của các
vị ấy để tiểu đệ được sáng trí thêm. Nhất là cái tên Bán Kỳ chắc vị này phải kỳ lạ
lắm mới được thiên hạ ban cho cái tên ấy?
-Để ngu tỷ nói từ chính phái kể trước. Nhất Tiên là sư tỷ của Ôn Sa tên là Man
Đà La Tiên Tử Như Huệ.
-Như tiên tử có còn sống ở trên đời này không?
-Man Đà La Tiên Tử công lực cao siêu lắm, có thể nói là người số một của thời
đó, không ai có thể sánh kịp, nhưng tính nết Như Tiên Tử rất khiêm hoà, có thể nói
là không bao giờ tranh chấp với ai cả. Nhưng nghe nói bà ta đã qui tiên ở trên đỉnh
núi Côn Luân cách đây hơn hai năm rồi.
Độc Cô Sách gật đầu, Dật Tư lại nói tiếp:
-Tứ Dị tức là bốn người chưởng môn đời trước của bốn phái: Điểm Thương,
Không Động, Thiếu Lâm và Võ Đang.
-Sao biểu tỷ lại không kể cho tiểu đệ nghe chuyện của Bán Kỳ trước? Nghe cái
tên Bán Kỳ ấy tiểu đệ cảm thấy thích thú lắm, đệ vẫn không hiểu tại sao người ta
lại gọi ông ấy là Bán Kỳ như vậy.
-Người đó tên là Nam Cung Giáp, ông ta được gọi là Bán Kỳ vì khí lực của ông
ta rất kỳ lạ, chứ võ công lại không kỳ. Bất cứ tuyệt học hay thế võ kỳ lạ gì ông ta
chỉ xem qua một lần là đã nghĩ được cách phá giải liền.
-Hiện giờ vị kỳ nhân ấy có còn sống ở trên đời không?
-Có một lần Nam Cung Giáp gặp Song Hoàn Quái Tú Trà Thiên Cảnh biệt hiệu
là Nhất Quái, hai người đấu với nhau. Ông ta địch không nổi bị Thiên Cảnh không
nể nang làm cho nhục nhã vô cùng, nên ông ta đã thề nặng từ đó trở đi quyết ẩn
tích vào một nơi, khổ tâm luyện tập cho tới khi nào luyện thành công kỳ công tuyệt
thế võ kỳ lạ huyền áo có thể đánh bại được Thiên Cảnh để trả thù tuyết hận bằng
không sẽ chết già ở trong xó núi, chứ không xuất hiện trên giang hồ nữa.
-Nam Cung Giáp tiền bối là người có trí lực kỳ tuyệt, kiến thức quảng bác và lại
quyết tâm trả thù cho được, như vậy thì chắc ông ta thể nào cũng thành công và trả
được mối thù đó phải không?
-Không những tiểu đệ nghĩ như thế mà lúc ấy các người trong võ lâm, ai cũng
đều nghĩ như thế. Ngay chính Song Hoàn Quái Tú Trà Thiên Cảnh bản thân cũng
hối hận và u uất hoài. Y hối hận là vi đôi bên đã kết thù kết hoán với nhau như thế
tại sao lúc ấy không tiện tay giết luôn Nam Cung Giáp để khỏi hậu hoạ có hơn
không? Còn y u uất là vì thấy trí lực của Nam Cung Giáp rất kỳ tuyệt, nay đối
phương đã thề nghiên cứu tuyệt nghệ để trả thù thì chắc đối phương thế nào cũng
phải nghĩ ra được những thế võ kỳ tuyệt để kiếm mình trả thù, nên y cứ lo âu suốt
ngày, lúc nào cũng phải đề phòng.
-Sau rồi kết quả ra sao? Nam Cung tiền bối có luyện thành công được tuyệt học
để trả thù tuyết hận không?
Dật Tư lắc đầu thở dài đáp:
-Sự thực thì trái hẳn với sự ước đoán của mọi người và còn xảy ra một chuyện
bất ngờ khác nữa.
Độc Cô Sách ngạc nhiên hỏi:
-Cái gì là bất ngờ thế?
-Điều bất ngờ thứ nhất là từ khi Nam Cung Giáp thề nặng ẩn tích đến giờ, không
còn ai nhìn thấy hình bóng ông ta đâu hết, và cũng không thấy ông ta xuất hiện
giang hồ nữa cho tới nay ông ta còn sống hay chết và đã luyện được môn tuyệt học
nào để trả thù chưa không một ai hay biết cả!
-Sự bất ngờ này rất dễ đoán, nếu không phải ôn gta đã chết rồi, thì trong khi khổ
luyện thần công thế nào cũng gặp sự gì trắc trở hay là ông ta tự nghĩ tài ba của
mình vẫn chưa có thể trả thù được nên ông ta mới không ló mặt ra nữa.
-Dù Nam Cung Giáp có luyện tập được tuyệt nghệ có thể đánh bại được kẻ thù
để trả thù tuyết hận để tái xuất giang hồ đi chăng nữa thì cũng không sao tìm thấy
Trà Thiên Cảnh nữa.
-Có phải Trà Thiên Cảnh đã chết rồi không?
-Việc này rất ít người hay biết và cũng có thể nói là kỳ đàm của võ lâm.
-Biểu tỷ nói đi, đầu đuôi câu chuyện ra sao?
-Người ta suốt ngày lo âu thì làm sao mà sống lâu được, từ khi Thiên Cảnh ngay
đêm lo âu Nam Cung Giáp tìm kiếm mình trả thù, y ở núi ẩn tích để Nam Cung
Giáp không sao tìm thấy. Trước khi ẩn tích, y cho tẩm đầy thuốc độc vào nhật
nguyệt song hoàn, đôi khí giới của y, để gặp Nam Cung Giáp, nếu địch không nổi
thì sẽ dùng đôi vòng tẩm thuốc độc đó mà liều thân cùng chết với kẻ địch một lúc.
-Trà Thiên Cảnh đã định tâm như vậy chắc chất độc tẩm ở trên đôi vòng của y
lợi hại lắm?
-Cổ nhân thường nói nhân tính không bằng thiên tính, biểu đệ dù thông minh
đến đâu cùng không thể đoán ra được Trà Thiên Cảnh định tâm hai người như vậy
sẽ kết quả như thế nào… Thiên Cảnh suốt ngày bôn tẩu ở trên rừng núi tránh sao
khỏi nhiễm phải sơn lam chướng khí lại thêm suốt ngày lo âu, thế là rút cục y bị
bệnh nằm ở trong một cái hang động ở núi Lục Chiếu.
Độc Cô Sách nghe tới đây, trố mắt nhìn Dật Tư hỏi:
-Chả lẽ tên ma đầu ấy lại bị chết một cách tầm thường như vậy hay sao?
-Y bi bệnh rất nặng, nhưng nhờ có nội công thâm hậu nên chưa đến nỗi bị chết
ngay, nhưng trong lúc bị bệnh nặng, thì có một vị cao nhân lấy mạng đi qua cửa
hang động.
-Cái gì là cao nhân lấy mạng?
-Đáng lẽ phải nói là hung tinh lấy mạng mới phải, nhưng vì vị hung tinh ấy lại là
sư thúc của ngu tỷ đã qau đời rồi, tên ông ta là Lam Công Tuyệt, làm sư điệt thì
phải tôn kính sư thúc, nên ngu tỷ mới gọi là cao nhân.
-Chả lẽ Trà Thiên Cảnh lại chết ở trong tay Lam tiền bối ư?
-Không đúng, không đúng, vì Thiên Cảnh suốt ngày nghi thần nghi quỷ, y bỗng
thấy có người đi qua cửa liền quát hỏi, Lam sư thúc rất giản dị trả lời y ba tiếng
“Lam Công Tuyệt”.
Độc Cô Sách nghe tới đó mới kêu ồ một tiếng và đỡ lời:
-Có phải ba chữ Lam Công Tuyệt với Nam Cung Giáp nghe hao hao giống nhau
không? (tiếng quan hoả của người Trung Hoa thì Lam Công Tuyệt với Nam Cung
Giáp hầu như đồng âm).
-Trà Thiên Cảnh sợ nhất là Nam Cung Giáp đã luyện thành công môn thần công
tuyệt kỷ tìm tới trả thù. Nên y vừa nghe thấy chữ Lam Công Tuyệt, tưởng là kẻ thù
đã tới, y liền nghĩ bụng: “Ngày thường ta còn có thể thí mạng với y một phen,
nhưng bây giờ ta đag đau nặng, chân tay yếu ớt không có một tý hơi sức, làm sao
mà kháng cự nổi, như vậy có phải là tha hồ để cho đối phương chém giết nhục nhã
không”.
Độc Cô Sách chờ đợi Dật Tư nói tiếp và xen lời:
-Thiên Cảnh là một tên hung ác khét tiếng, và cũng là người rất độc ác, y đã
nghĩ như thế, thì khi nào y chịu để lọt vào tay người? Chắc y dùng đôi vòng tẩm
thuốc độc khẽ rạch vào người một cái phải không?
-Biểu đệ đoán không sai tí nào, cho tới khi Lam sư thúc vào trong động. Thiên
Cảnh mới nhận ra không phải là Nam Cung Giáp, nhưng chất độc vẫn ngấm, gan
ruột sắp đứt đến nơi y liền thét lớn: “Ngươi không phải là Nam Cung Giáp thật,
làm cho ta chết oan uổng quá” nói tới đó thì mắt mũi mồm y đều ứa máu và tắt thở
luôn.
Độc Cô Sách cảm khái vô cùng, ngẩn người ra giây lát hỏi:
-Những chuyện mà biểu tỷ vừa kể các cao thủ của phái tà chỉ còn lại Tam Hung
là chưa thấy nói tới.
-Tam Hung tức là Vân Vụ Tam Hung. Bọn này hung ác ngông cuồng kiêu ngạo
vô cùng, chúng cấm tất cả các nhân vật của võ lâm đi qua núi Vân Vụ này không
được đem theo khí giới biểu đệ bảo chúng có phải là quái vật của võ lâm không?
-Vân Vụ Tam Hung là những ai? Sao họ lại cấm nhân vật của võ lâm đi qua đây
lại không được đeo khí giới như thế?
-Vân Vụ Tam Hung là: Vân Vụ tiên ông, Vân Vụ tiên cô và Vân Vụ tiên khách,
vì họ thấy núi Võ Đang có một chỗ gọi là Giải Kiếm Nhan nên ở núi Vân Vụ này
cũng lập mọt chỗ gọi là Giải Kiếm cốc. Họ qui định phàm nhân vật võ lâm muốn
đi qua núi Vân Vụ này là phải cởi khí giới ám khí đeo ở trên người ra dùng khăn
quấn gói lại cầm ở tay mới được đi qua, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng ít
nhất cũng bị Tam Hung bẻ gãy khí giới, phá nát ám khí.
-Biểu tỷ nói như vậy nếu ba mươi năm trước, chúng ta đi tới đây thì chắc thể nào
cũng bị phiền phức lắm.
Dật Tư chưa kịp trả lời, thì bỗng Độc Cô Sách nhìn thẳng về phía bên trái, vì hai
người đã nghe phía đó có tiếng động, tiếp theo đó có tiếng cười rất quái dị và
giọng lạnh lùng vọng tới:
-Thì ngay bây giờ vẫn bị lôi thôi rắc rối chứ chả riêng gì ba mươi năm về trước.
Tiếng nói vừa dứt, đã thấy trong rừng ở bên trái có một ông già mặc áo đen, tay
cầm gậy trúc lững thững bước tới.
Dật Tư ngạc nhiên thất sắc, vội đứng dậy hỏi ông cụ tóc bạc ấy ngay:
-Ngài là ai?
Ông già tóc bạc mồm cười và thớ thịt trên mặt không thấy rung động rồi đáp:
-Lão phu chính là một người trong nhóm Vân Vụ Tam Hung mà người vừa kể
đấy.
Độc Cô Sách liếc mắt nhìn ông ta một cái, rồi gật đầu vừa cười vừa đỡ lời:
-Tại hạ biết rồi, lão tiền bối là Vân Vụ tiên ông phải không?
Ông già tóc bạc lắc đầu thờ dài đáp:
-Ngươi đừng tưởng lão phu tóc bạc như thế này tức là Vân Vụ tiên ông đâu.
Ngươi phải biết hơn ba mươi năm nay hoàn cảnh đã thay đổi rất nhiều. Vân Vụ
tiên ông đã về trời rồi, cả Vân Vụ tiên cô cũng thế. Còn lão phu chính là Vân Vụ
tiên khách Phạm Long Sinh, mà năm xưa lão phu tự tin còn anh tuấn hơn cả ngươi
là khác.
Độc Cô Sách vừa cười vừa nói tiếp:
-Hoàn cảnh đã thay đổi rất nhiều, chả lẽ riêng có ác lệ năm xưa là hãy còn tồn
tại hay sao?
Vân Vụ tiên khách kêu “hừ” bằng giọng mũi rồi đáp:
-Lâu năm lão phu đã không bước chân vào giang hồ, đáng lẽ luật cũ của Giải
Kiếm cốc này quên đã lâu rồi, nhưng hôm nay các người đã nhắc nhở tới, thì lão
phu vẫn phải tuân theo qui ước năm xưa của Vân Vụ Tam Hung.
Nói tới đó, y nhìn Dật Tư, lạnh lùng nói tiếp:
-Ngươi hãy cởi kiếm ra trước.
Dật Tư cau mày lại, lắc đầu đáp:
-Tôi là người chưởng môn của một môn phái, xin thứ lỗi, không thể tuân lệnh
được.
Vân Vụ tiên khách nghe thấy câu “chưởng môn của một môn phái” liền trố mắt
lên ngắm nhìn Dật Tư và hỏi tiếp:
-Ngươi là chưởng môn của môn phái nào?
Dật Tư dõng dạc đáp:
-Tạ Dật Tư giữ chức chưởng môn của phái Điểm Thương ở Vân Nam.
Vân Vụ tiên khách đảo ngược đôi ngươi một vòng, ngẫm nghĩ giây lát, mới sực
nhớ ra một chuyện liền hỏi lại:
-Lão phu đã nghĩ ra rồi. Có phải ngươi là con nhỏ nhà họ Tạ, năm xưa được sư
phụ ngươi là Thanh Dương đạo trưởng ẵm về nuôi nấng dạy bảo từ hồi còn thơ ấu
phải không?
Bây giờ Dật Tư đã được làm chưởng môn rồi, nghe thấy Phạm Long Sinh nói
chuyện hồi nhỏ của mình, nàng cũng phải hổ thẹn đến mặt đỏ bừng.
Long Sinh chống gậy trúc xuống đất thở dài một tiếng nói tiếp:
-Phần vì ngươi là chưởng môn của phái Điểm Thương, phần thứ hai là vì năm
xưa lão phu với sư phụ của ngươi, Thanh Dương đạo trưởng đã gặp nhau mấy lần,
nên dù ngươi không giải kiếm lão phu cũng không trách cứ ngươi đâu.
Dật Tư biết Phạm Long Sinh là một ma đầu cái thế rất khó đối phó, tốt hơn là
mình không nên gây hấn với y. Cho nên nàng nghe thấy đối phương nói như vậy,
liền mỉm cười không nói năng gì hết.
Long Sinh hơi quay đầu lại trợn mắt ngắn nhìn Độc Cô Sách một hồi, ra vẻ ngạc
nhiên hỏi:
-Người tuổi trẻ này, sao ngươi không bỏ kiếm ở sau lưng xuống?
Độc Cô Sách tủm tỉm cười, không cởi kiếm ra thì chớ, mà trái lại còn hỏi lại Vân
Vụ tiên khách rằng:
-Nếu tại hạ không nghe lời của tiền bối thì sao? Sẽ có hậu quả như thế nào?
Long Sinh trợn ngược đôi mắt lên, lạnh lùng:
-Ba mươi năm trước nếu ngươi không nghe lời lão phu, thì hậu quả chỉ có một lối
là chết thôi, bây giờ lão phụ đã tự cảm thấy mình già rồi, không còn hứng thú giết
người như trước nữa. Cho nên nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ cướp vũ khí của
ngươi và bẻ huỷ nó đi.
Độc Cô Sách nghe đối phương nói xong liền ngửng mặt lên trời cười ha hả. Long
Sinh thấy thế giận dữ hỏi:
-Ngươi cười cái gì?
Độc Cô Sách vẫn cười và đáp:
-Tại hạ cười là vì nhận thấy lời nói của tiền bối vừa rồi chỉ có thể đối phó với
người khác được thôi, chứ không đối phó nổi với tại hạ đâu. Tại hạ có hai lý do để
không tuân theo lời tiền bối.
Long Sinh ngạc nhiên hỏi:
-Hai lý do gì thế? Ngươi cứ nói ra đi, để lão phu thỉnh giáo xem?
Độc Cô Sách trợn ngược đôi lông mày lên, cười vẻ kiêu ngạo đáp:
-Lý do thứ nhất là tiền bối không thể nào cướp nổi khí giới của tại hạ. Còn lý do
thứ hai là tiền bối cũng không sao phá huỷ nổi khí giới của tại hạ nốt!
Long Sinh cười khẩy, lắc đầu nói:
-Lão phu không tin.
-Tiền bối không tin thì cứ việc đánh cuộc với tiểu bối đi.
-Hay lắm! Hay lắm! Ngươi định đánh cuộc như thế nào?
Dật Tư sợ quá trớn thì cái xảy lại nảy cái ung, lúc ấy dù có muốn dàn xếp cũng
khó lắm. Nên nàng vội dùng “nhĩ ngữ truyền thanh” khẽ bảo Độc Cô Sách rằng:
“Biểu đệ, ma đầu này lợi hại lắm chúng ta lại đang có việc cần, nên việc gì cũng
vậy, chỉ tới mức độ nào thôi mà phải nên ngừng tay ngay mới đỡ phiền luỵ về sau”.
Độc Cô Sách không trả lời chỉ mỉm cười liếc nhìn nàng một cái, có ý bảo nàng
cứ yên tâm.
Dật Tư thấy vậy đành phải lẳng lặng đứng cạnh đó ngấm ngầm đề phòng hộ
chàng.
Độc Cô Sách rất điềm đạm, mỉm cười nói với Vân Vụ tiên khách người đã nổi
tiếng từ hồi ba mươi năm về trước:
-Tiền bối hỏi tại hạ muốn đánh cuộc như thế nào phải không?
Trước khi tại hạ trả lời câu hỏi này, hãy hỏi tiền bối định ra tay cướp khí giới của
tại hạ bằng cách nào?
Thấy Độc Cô Sách đứng ở trước mặt một người như mình, mà không có vẻ gì là
sợ cả, lúc nào cũng đầy vẻ hào khí. Nên y gật đầu đáp:
-Thực là làn sóng sau đẩy làn sóng trước, người mới thay người cũ có khác! Nếu
là ba mươi năm về trước Phạm Long Sinh này dám nói khoác là chỉ ra tay một cái
là đã cướp được của ngươi ngay, nhưng bây giờ lão phu không dám khinh thường
những người hào hùng tuổi trẻ như các người, mà phải quyết định mười hiêp, thì
thể nào cũng cướp được trong tay ngay.
-Con số mười hiệp thì tại hạ dám đánh cuộc! Để tại hạ thử nghĩ lại xem chúng ta
nên lấy cái gì để đánh cuộc mới được.
-Lão phu đã bế quan lâu nay, bảy ngày trước đây mới ra khỏi hang động bí mất,
không ngờ đêm nay lại gặp hai người ở đây, như vậy lão phu cũng đỡ buồn phần
nào. Cho nên chả cần gì phải dùng những vật dị báu để làm đồ đánh cuộc cả, mà
quý hồ có một chút gì để lấy lệ là được rồi.
-Tại sao lão tiền bối lại phải bế quan lâu năm đến thế?
-Lão phu muốn làm võ lâm đệ nhất nhân, không muốn để cho Song Tuyệt, Nhất
Tiên, Bán Kỳ, Tứ Dị, Cửu Sát, Nhất Quái, Song ma đứng ngang hàng với mình, mà
muốn tên tuổi của Vân Vụ tiên khách Phạm Long Sinh này đứng trên hết tất cả
mọi người!
-Khoá cửa lợi lộc nhưng cửa danh không thoát được, từ xưa tới nay ai ai cũng
như vậy cả! Chẳng hay hùng tâm cao trăm trượng của Phạm lão tiên sinh có thành
công hay không. Và đã có mấy thành nắm chắc là có thể làm nổi?
-Nếu không nắm chắc chính tàhnh, thì không bao giờ lại chịu khi quan ra khỏi
hang động bí mật cả.
-Phạm lão tiên sinh, chả hay hùng tâm tráng trí của tiên sinh đã thu hoạch được
bao nhiêu rồi? Có lẽ chưa thu lượm được kết quả, mà sự hao tổn của mình đã quá
lớn rồi phải không?
Long Sinh ngạc nhiên hỏi:
-Mỗ có mất mát gì đâu mà ngươi bảo là tổn thất quá lớn?
-Lão tiên sinh đã có biệt hiệu là Vân Vụ tiên khách, tất năm xưa ắt phải là một
người đẹp trai tuyệt thế, nhưng bây giờ tiên sinh đã biến thành tóc bạc da mồi bỏ
phí mất ba mươi năm trời, thời kỳ trẻ trung của mình, như vậy chả là hao tốn rất
nhiều rồi là gì? Lão tiên sinh thử nghĩ xem, dù tiên sinh có hoàn thành được tâm
nguyện thiên hạ vô địch đi chăng nữa, cũng như mặt trời xế chiều, chiếu sáng
không bao lâu rồi lặn ngay không?
Dật Tư nghe thấy chàng nói thế cũng phải gật đầu khen ngợi thầm, Long Sinh
đưa tay lên sờ mái tóc bạc, cảm khái vô cùng, hai mắt ngơ ngác lẩm bẩm nói:
-Người trẻ tuổi nói rất phải! Ba mươi năm trời, cuộc đời trẻ trung và hạnh phúc
biết bao, bây giờ muốn vãn hồi lại tóc xanh da hồng như trước quả thực không còn
lấy lại được nữa. Lúc này lão phu mới biết số vốn mà lão phu đã bỏ ra quá lớn
thực!
-Lão tiên sinh không nên cảm khái như thế vội hãy chờ đợi cuộc đánh đố của
chúng ta kết thúc xong. Độc Cô Sách xin tình nguyện hiến lão tiên sinh một môn
thanh xuân diệu dược.
Long Sinh lắc đầu gượng cười:
-Lão phu không được tin trên thế giới này lại có thuốc gì mà có thể cải lão hoàn
đồng được?
-Ba mươi năm về trước khi lão tiên sinh được người ta gọi là Vân Vụ tiên khách,
chắc lúc đó tuổi hãy còn trẻ?
-Phải! Lão phu lúc ấy mới ngoài hai mươi, là một võ lâm cao thủ trẻ trung nhất!
-Với tuổi tác của tiên sinh bây giờ chưa quá giáp mà với công lực của lão tiên
sinh đáng lẽ có thể tu luyện được sự trẻ trung mãi mãi mới phải, sao bây giờ lão
tiên sinh lại tóc bạc như thế? Cách đây không lâu tại hạ đã gặp Giang Tử Kỳ trong
nhóm của Cửu Sát với Thiên Diệu Lang Quân Tô Báo Văn, tuổi của họ cũng xấp
xỉ với lão tiên sinh thôi, nhưng sao trông họ lại chỉ như người mới ngoài ba mươi
thôi.