Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo

Chương 79: Phiên ngoại 2


Đọc truyện Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo – Chương 79: Phiên ngoại 2

Edit: Ry

Lư Dương cảm thấy mình đã thất sủng.

Mặc dù mọi người vẫn gọi anh là Lư cục cưng, nhưng từ khi Bé Kẹo Cưng được sinh ra, rõ ràng mọi người vì có cục cưng bé mà quên đi cục cưng lớn.

Ví dụ như lúc này, anh vừa mới ôm Nguyễn Miên lên đùi, muốn thân thiết một tí, môi còn chưa kịp rơi xuống môi Nguyễn Miên, tiếng òa khóc của Bé Kẹo Cưng đã truyền đến, thành công hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Nguyễn Miên.

Lư Dương ôm Nguyễn Miên không chịu buông tay: “Không sao đâu, ông nội đang ở trong phòng khách chơi với Bé Kẹo Cưng mà, không có việc gì.”

Nếu như Bé Kẹo Cưng xảy ra chuyện gì, ông nội Lư đã vội vàng gọi mọi người đến giúp rồi. Lư Dương không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Bé Kẹo Cưng đang làm nũng.

Đây là một trong những cách mà Bé Kẹo Cưng thường dùng để làm nũng, bé con cực kì thích giả vờ khóc, y y nha nha, òa lên nức nở rồi nghẹn ngào, nghe cực kì đáng thương, nhưng thật ra một giọt nước mắt cũng không có.

Người trong nhà đều biết chuyện này, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không nhịn được mà mềm lòng, để mặc cho bé con quậy phá.

Nguyễn Miên xoắn xuýt nhíu mày, mặc dù biết Bé Kẹo Cưng không sao, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà lo lắng.

Cậu đang do dự chưa quyết, Lư Dương đã nhanh chóng hôn lên môi cậu, trằn trọc dây dưa, muốn mang sự chú ý của cậu quay trở lại.

Nguyễn Miên vô thức ôm lấy cổ anh, chậm rãi đáp lại nụ hôn này.

Lúc này, tiếng khóc của Bé Kẹo Cưng lại lớn hơn trước, tiếp tục truyền đến đứt quãng.

Lần này, Nguyễn Miên không chút do dự đẩy Lư Dương ra, vội vàng nói: “Em đi xem con một cái.”

Nguyễn Miên đứng lên, không yên lòng đi ra ngoài, vứt bỏ Lư Dương, đi xem Bé Kẹo Cưng.

Lư Dương một mình ngồi lại trong phòng, nhìn vòng ôm vắng vẻ, cảm nhận được một chút tủi thân.

Mình anh sững sờ ngồi trong căn phòng trống rỗng một lát, cuối cùng đứng dậy, hết cách đi ra ngoài.

Ninh Mật Hương đang bưng phần bánh tart trứng vừa nướng xong, từ phòng bếp đi ra, hai người gặp nhau ở cửa. Lư Dương ngửi mùi bánh tart trứng thơm ngào ngạt, muốn hóa bi phẫn thành cơn thèm ăn, thò tay muốn lấy một cái.

Ninh Mật Hương nhanh tay đập lên tay anh một cái, dời khay bánh đi, không cho anh đụng vào.


“Bánh tart trứng có dâu tây này là làm cho Bé Kẹo Cưng, bánh của con ở trong phòng bếp ấy, tự vào lấy đi.”

Lư Dương nhìn Ninh Mật Hương vui vẻ đi xa, lại cảm nhận được một chút tủi thân.

Anh khẽ thở dài, chán nản đi vào trong phòng bếp. Anh vào trong bếp xem xét, trên mặt bàn rỗng tuếch, hoàn toàn không có cái bánh tart trứng nào.

Anh đảo một vòng quanh phòng bếp, cuối cùng tìm được bánh tart trứng ở trong lò nướng. Bên trong lò nướng là ánh đèn màu đỏ, bánh tart đã được nướng có màu hơi ố vàng, xem ra còn chưa chín, tạm thời chưa thể ăn được.

Anh im lặng một lát, quay người đi ra phòng khách. Ông nội Lư và Ninh Mật Hương không biết đã đi làm gì, trong phòng khách chỉ còn Nguyễn Miên và Bé Kẹo Cưng.

Bé Kẹo Cưng đã nín khóc từ lâu, đang vui vẻ ăn bánh tart trứng dâu tây, đôi mắt tròn xoe, trong veo sáng ngời, một giọt nước mắt cũng không có.

Bé con đã ăn xong một cái bánh, đang ăn chiếc bánh thứ hai.

Bé con cầm bánh tart trứng, ăn đến say sưa ngon lành, gương mặt trắng nõn dính chút vụn bánh, nhìn giống như một con mèo mướp nhỏ.

Bé Kẹo Cưng không còn giống như hồi mới sinh ra, bây giờ rất xinh đẹp đáng yêu, đôi mắt vừa lớn vừa tròn, bờ môi còn đỏ hơn những trái dâu căng mọng.

Bé Kẹo Cưng thanh khiết dễ thương, trắng nõn nà như cục tuyết, tất cả mọi người trong nhà nâng bé trong tay chỉ sợ tan, ngay cả những người khác cũng yêu thương bé con vô bờ.

Mỗi lần mọi người mang Bé Kẹo Cưng ra ngoài chơi, hàng xóm xung quanh, ai thấy bé cũng đều khen đứa bé này thật xinh đẹp.

Bé con lại không kiêu ngạo giống Lư Dương lúc nhỏ, mặc dù thích làm nũng, nhưng lại rất ngoan, lúc nói chuyện cũng nhỏ nhẹ thì thầm, gặp ai cũng khen, nói ngọt như thể được ngâm trong mật vậy.

Bé Kẹo Cưng dỗ ngọt hàng xóm xung quanh đến nỗi xoay vòng, nhà ai làm món gì ngon đều muốn mang một phần qua cho bé nếm thử. Ngay cả đám anh em to lớn thô lỗ trong quân đội của Lư Dương, đứng ở trước mặt bé cũng trở nên vô cùng dịu dàng, nói cũng không dám nói to, chỉ sợ dọa đến bé cưng.

Bé Kẹo Cưng còn là một Omega chính hiệu, mức độ cưng chiều của người trong nhà đối với bé con, so với “Omega giả” là Lư Dương năm đó, chỉ có hơn chứ không có kém.

Lư Dương đi qua, nhẹ nhàng bóp khuôn mặt mềm nhũn của Bé Kẹo Cưng.

Ninh Mật Hương đang bưng một chậu hoa, đúng lúc này đi từ cổng vào, thấy động tác của anh, bước chân dừng lại, lông mày dựng lên.

Mặc dù Lư Dương không dùng sức, nhưng da thịt của Bé Kẹo Cưng quá mềm quá non, trên gương mặt tuyết trắng đã lập tức hiện lên vệt đỏ.

Lư Dương lập tức nhận được ánh mắt sắc lạnh như tên bắn của Ninh Mật Hương: “…”


Anh vội vàng thả tay ra, xoa xoa cho Bé Kẹo Cưng, không thì lát nữa, có lẽ anh sẽ lại bị cái chổi của mẹ hầu hạ mất.

Ninh Mật Hương hừ nhẹ một tiếng, cho anh một cái nhìn cảnh cáo rồi bưng chậu hoa đi tiếp.

Bé Kẹo Cưng cũng không thấy đau, bé con thấy Lư Dương xoa mặt mình, còn tưởng là Lư Dương đang chơi đùa với mình.

Bé con cười khanh khách, lắc lư cơ thể bé nhỏ, leo lên đùi Lư Dương, ngoan ngoãn ngồi xuống, nũng nịu ôm lấy anh, hai cái chân nhỏ vui vẻ lắc qua lắc lại trong không trung, mềm mại nói: “Ba ba lớn, Bé Kẹo Cưng rất nhớ ba.”

Mấy ngày trước Lư Dương đi công tác đến thành phố An một chuyến, hôm nay mới trở về. Bé Kẹo Cưng đã mấy ngày không gặp anh, đương nhiên là nhớ.

Lư Dương ôm bé con nhỏ xíu đang ngồi trên chân mình, trái tim cũng mềm nhũn, nghe bé con nói vậy, không nhịn được cưng chiều vuốt sợi tóc mềm mại của con, mỉm cười nói: “Bé Kẹo Cưng, ba ba lớn cũng nhớ con.”

Ở bên ngoài có hung dữ cỡ nào, trước mặt Bé Kẹo Cưng, đều tự động biến thành ngón tay mềm.

Anh không khỏi thở dài trong lòng, thất sủng thì thất sủng đi, ai bảo chính anh cũng không nhịn được mà cưng chiều bé con này chứ.

Nếu như có thể, anh chỉ hận không thể đem mọi thứ tốt nhất trên thế giới này, dâng đến trước mặt bé con và Nguyễn Miên, để hai ba con cả đời sống vô tư hồn nhiên, cứ hạnh phúc và vui vẻ như vậy.

“Có nhớ ạ? Có nhớ nhiều như nhớ ba ba không ạ?” Bé Kẹo Cưng bẻ ngón tay hỏi.

Bà nội bảo, lúc ba ba lớn không ở nhà, người ba ba lớn nhớ nhất chính là ba ba, cho nên trong lòng bé con, nếu như ba ba lớn cũng nhớ bé con giống như nhớ ba ba, vậy tức là rất nhớ đấy.

Lư Dương bị Bé Kẹo Cưng làm cho phì cười, không khỏi nhìn Nguyễn Miên một chút.

Nguyễn Miên bối rối cụp mắt, không được tự nhiên sửa lại tóc cho bé con.

Lư Dương cong môi, nhẹ nhàng dỗ con gái yêu: “Ba ba lớn nhớ Bé Kẹo Cưng như nhớ ba ba vậy.”

Anh ngẩng đầu nhìn Nguyễn Miên, không nhanh không chậm nói: “Nhớ đến đêm không thể say giấc, nhớ đến cả trong mơ còn thức, đau đáu khôn nguôi*.”

*Nguyên văn: 夜不能寐, 朝思暮想, 魂牵梦萦 – Dạ bất năng mị, triêu tư mộ tưởng, hồn khiên mộng oanh. Hai câu đầu là câu thành ngữ thể hiện sự nhung nhớ, mình dịch bừa lấy cảm hứng từ bài Sóng =)) Câu cuối là một câu thơ trong bài thơ “Túy Thái Bình” của Lưu Quá, cũng mang hàm ý nhớ nhung khôn nguôi.

Bé con nghe không hiểu, chỉ biết là ba ba lớn rất nhớ mình, nên hài lòng lắc chân, cúi đầu tiếp tục ăn bánh tart trứng.


Nguyễn Miên lại nghe rõ ràng, cái tai lập tức đỏ bừng, lén lút trừng Lư Dương một cái.

Lư Dương nhếch môi, rất vui vẻ nhìn cậu, đôi mắt sáng ngời.

Bé Kẹo Cưng chớp đôi mắt to, nhìn bánh tart trứng trên tay một hồi, cầm muỗng nhỏ, run run xúc miếng dâu tây lên, sau đó giơ cao chiếc thìa.

Lư Dương có chút cảm động, nhẹ nhàng xoa đầu con gái yêu, đang muốn hé miệng, đã thấy Bé Kẹo Cưng giơ thìa nhỏ, đút dâu tây vào miệng Nguyễn Miên, bi bô nói: “Ba ba ăn.”

Lư Dương: “…”

Nguyễn Miên mỉm cười, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cũng không phụ lòng tốt của con, há miệng ăn dâu tây.

Bé Kẹo Cưng cười tủm tỉm nhìn ba ba, đợi ba ba ăn hết dâu tây còn vui vẻ vỗ đôi tay nhỏ, so với lúc mình ăn còn vui hơn.

Lư Dương cố ý hắng giọng một cái, nhắc nhở Bé Kẹo Cưng, bé còn có một ba ba đang ăn dấm ở đây.

Cuối cùng Bé Kẹo Cưng cũng nhớ ra ba lớn ở sau lưng, nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ, không ngừng nhìn bánh tart trứng trong tay, khẽ bĩu môi.

Bé con lề mề trong chốc lát, cẩn thận bẻ một miếng da bánh bé xíu, đút tới miệng Lư Dương: “Ba ba lớn ăn.”

Lư Dương: “…” Ba ba lớn thật sự không muốn ăn.

Người trong nhà đều biết, Bé Kẹo Cưng thích nhất là ăn dâu tây trên bánh tart trứng, không thích nhất chính là phần da bánh, bởi vì phần da bánh tart trứng hơi cứng, răng sữa nhỏ của bé con cắn nhiều sẽ bị ê.

Lư Dương nghẹn ngào không nói nên lời, buồn bực ăn giúp con gái phần da bánh, không khỏi vì mình mà yên lặng rơi lệ trong lòng. Không ngờ lại có một ngày, Lư cục cưng kiêu ngạo lại lưu lạc tới độ chỉ có thể ở nhà ăn da bánh cho con gái.

Nguyễn Miên nhìn vẻ mặt mất mát của anh, không khỏi len lén nở nụ cười, không biết biến từ nơi nào ra một quả dâu tây đỏ mọng, nhân lúc Bé Kẹo Cưng không chú ý, nhét vào trong miệng anh.

Lư Dương cắn dâu tây ngọt ngào trong miệng, con mắt lập tức sáng ngời, cả người trở nên hoạt bát hơn, vị dâu tây ngọt đến nỗi ngọt cả vào trong lòng anh.

Anh vẫn là cục cưng của thỏ con!

Lư Dương cảm động rớt nước mắt, cảm thấy mình sống lại rồi, còn có thể tiếp tục kiêu ngạo thêm 50 năm nữa.

Anh tranh thủ lúc Bé Kẹo Cưng không chú ý, vụng trộm nghiêng người sang, nhanh chóng hôn một cái lên mặt Nguyễn Miên.

Nguyễn Miên nắm lấy ngón tay anh, nhẹ nhàng vung vẩy, vui vẻ tươi cười.

Bé Kẹo Cưng không để ý hành động nho nhỏ của hai người, bé con cúi đầu, ăn nốt bánh tart trứng trong tay, vỗ tay phủi phần vụn bánh dính vào.

Lư Dương cầm khăn tay nhỏ bên cạnh, giúp bé con lau tay sạch sẽ, rồi lâu mặt nhỏ của bé.


Bé con ngửa đầu nhìn Lư Dương, hưng phấn nói: “Ba ba lớn, con biết nguyên hình của mình là gì rồi!”

Nguyễn Miên và Lư Dương nghe bé con nói vậy, không khỏi kinh ngạc một chút, đồng thời nhìn về cục cưng bé nhỏ của họ.

Từ sau khi sinh ra, Bé Kẹo Cưng vẫn chưa biến về nguyên hình lần nào.

Nguyễn Miên và Lư Dương đều là người thuần chủng, con của bọn họ đương nhiên cũng sẽ là thuần chủng. Cho nên mọi người vẫn luôn rất tò mò không biết nguyên hình của Bé Kẹo Cưng là gì. Nhưng chờ lâu như vậy rồi, Bé Kẹo Cưng vẫn không có dấu hiệu sẽ biến về nguyên hình.

Có vài đứa trẻ thuần chủng sẽ như vậy, nguyên hình xuất hiện tương đối trễ, khi còn bé không thể biết được nguyên hình của nó là gì.

Lư Dương và Nguyễn Miên nhìn nhau, không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ Bé Kẹo Cưng biến thành nguyên hình lúc bọn họ không biết sao?

Nguyễn Miên hơi hồi hộp hỏi: “Bé Kẹo Cưng, nguyên hình của con là gì?”

Lư Dương cũng căng thẳng nhìn con gái. Mặc dù bọn họ biết nguyên hình của Bé Kẹo Cưng chỉ có thể là sói hoặc thỏ, nhưng vẫn không nhịn được mà hồi hộp, có một loại xúc động chờ mong.

Bé Kẹo Cưng chớp đôi mắt tròn trịa, thần bí nhìn xung quanh một chút, như thể phát hiện ra chuyện gì ghê gớm, vẫy tay với hai vị ba ba, để bọn họ đưa lỗ tai tới gần.

Hai vị ba ba phối hợp cúi đầu xuống, vểnh tai lên, cẩn thận nghe con gái nói chuyện.

“Ba ba lớn là sói, ba ba là thỏ tai cụp, con là con gái, cho nên con chắc chắn là…”

Bé Kẹo Cưng cắn ngón tay, nhớ lại cụm từ mình vừa nghe được từ trên ti vi, bi bô thì thầm: “… Thỏ nữ lang*.”

Lư Dương: “…”

Nguyễn Miên: “…”

*Nguyên văn: 兔女郎, thỏ nữ lang, nghĩa là bunny girl, mấy cô gái chuyên mặc đồ thỏ phục vụ trong quán bar ấy, nói chung cũng gần với gái điếm. Hai vị ba ba cạn lời là vì bunny girl tiếng Trung đọc là thỏ nữ lang, có 3 chữ thỏ, nữ, lang, trong đó nữ lang = cô gái, vậy nên dịch đúng là “cô nàng thỏ” hay bunny girl. Bé con lại nghe chữ lang (郎) này thành lang – sói (狼), nên nghe được cụm từ tổ hợp của 3 từ kia mới khiến bé con hiểu nhầm như vậy =)))))) Chết thật nhà này để trẻ con xem ti vi kiểu gì mà xem ra được cái bunny girl vậy =))

TOÀN VĂN HOÀN.

_______________________________

(ノ≧∀≦)ノ (゛8^-^)8゙ ♪L(“▽`L)♪

Chân thành cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng Ry suốt quãng đường qua. Eo ôi thật sự đây có thể nói là lần đầu tiến Ry tự mình làm trọn vẹn một bộ truyện từ đầu tới cuối, có thể coi là đứa con đầu lòng luôn (Phủ Khai Phong là chỉ edit 1 tập trong số 10 tập thui hihi).

Ry bắt đầu edit từ năm lớp 10 nhưng số thời gian mình thật sự edit chắc không đến một năm (vì tôi lười hihi), bộ edit cũng ít, đến giờ mới có được bộ này là bộ đầu tiên hoàn thành nên thật sự kinh nghiệm vẫn còn thiếu rất nhiều ;___; Đội ơn mọi người đã cùng Ry đi đến cuối con đường ʚ♡⃛ɞ(ू•ᴗ•ू❁)

Hẹn gặp lại mọi người ở các bộ truyện sau!!! ♡(ŐωŐ人)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.