Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo

Chương 74


Đọc truyện Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo – Chương 74

Edit: Ry

Nguyễn Hằng lặng lẽ bật cười trong lòng, không ngờ nhiều năm không gặp, con thỏ nhỏ không còn dễ lừa như xưa nữa.

Nó suy nghĩ, thái độ trở nên nghiêm túc hơn, diễn càng thêm chân thành tha thiết, nó nói với Nguyễn Miên: “Anh, cứ coi như là bọn họ sẽ không ức hiếp anh đi, gia đình em vẫn muốn nên để làm chỗ dựa cho anh mà. Lúc kết hôn, nhà thông gia chắc chắn phải có mặt, nếu không thì trong ngày hôn lễ, bên phía anh ngay cả một người thân cũng không có, chuyện này mà truyền ra ngoài thì không hay ho đâu? Gia đình em cũng là vì anh thôi, chắc chắn phải đến tham dự lễ cưới của anh rồi.”

Đôi mắt hẹp dài của Lư Dương hơi híp lại, lạnh lùng nhìn nó.

Nguyễn Hằng bị anh nhìn nên dừng lại, trong lòng vô thức cảm thấy sợ hãi, có hơi do dự không biết có nên nói tiếp không. Nó không dám chọc Lư Dương, nhưng cũng không cam lòng từ bỏ.

Lư Dương bình tĩnh nhìn nó, rút từ trong ngực áo ra một cái danh thiếp, kẹp ở ngón tay đưa cho nó, lạnh nhạt nói: “Cút đi.”

Nguyễn Hằng nhìn danh thiếp mà lòng vui sướng. Nó không ngờ lại có thể bỏ qua Nguyễn Miên, trực tiếp có được cách thức liên lạc với Lư Dương, không khỏi cực kì mừng rỡ.

Hiện giờ Lư Dương chính là thiếu tướng của đế quốc, nếu như nó có thể móc nối với người có chức vụ cao như vậy, còn lo không thể nghênh ngang mà sống ở đế quốc sao?

Mặc dù bây giờ Nguyễn Miên và Lư Dương sắp kết hôn, nhưng không phải là vẫn chưa chính thức làm đám cưới sao? Chỉ cần bọn họ còn một ngày chưa kết hôn, nó vẫn còn cơ hội, mà bọn họ có kết hôn rồi, nó vẫn có thể tiếp tục cố gắng.

Suy nghĩ của nó vang lên, lúc nhận lấy danh thiếp, gian xảo ngẩng lên nhìn Lư Dương, đôi mắt tựa như lưỡi câu, nhẹ nhàng chớp một cái. Đôi mắt bình thường trông không có gì đặc biệt lại nháy lên chút nét quyến rũ, xem ra là đã được luyện tập vô số lần.

Lư Dương nhếch miệng tạo thành một độ cong trào phúng, nét mặt lạnh lùng, làm như không thấy gì, hờ hững dời ánh mắt.

Mắt chớp liên tục như thế cũng không sợ bị rút gân nhỉ, còn không đẹp bằng thỏ nhỏ nhà anh khi ngáp.

Nguyễn Hằng không tìm thấy lí do để tiếp tục ở lại nữa, đành phải lưu luyến rời đi.

Nhậm Cách tự mình đưa nó ra ngoài, xác nhận là nó đã đi xa rồi mới thở dài một tiếng.

Nguyễn Miên đợi Nhậm Cách quay lại, không nhịn được hỏi: “Sao Nguyễn Hằng lại trở thành như thế này vậy?”


Nhậm Cách thở dài: “Ban đầu anh không muốn để em biết mấy chuyện này, tránh thêm phiền não, không ngờ hôm nay lại để em gặp phải nó.”

Anh lại rót cho Nguyễn Miên và Lư Dương một chén trà, hơi ngừng lại rồi tiếp tục nói: “Tiểu Miên, sau khi nhà chú hai em phá sản, lúc đầu bọn họ vẫn còn chút tiền trong tay, tiếc là bọn họ lại không biết quý trọng. Bọn họ không muốn chấp nhận sự thật là mình không có tiền, vẫn muốn duy trì thể diện của kẻ có tiền, cho nên luôn vung tay quá trán. Số tiền kia vốn không nhiều, cũng nhanh chóng cạn kiệt.”

Nhậm Cách nâng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm: “Sau khi họ tiêu hết tiền, chú hai em cả ngày mượn rượu giải sầu, dì anh thì không chịu đi làm, thế là chạy đi vay tiền khắp nơi, cả nhà không ai làm việc đàng hoàng. Còn Nguyễn Hằng, nó mắt cao hơn đầu, cả ngày chỉ muốn đi tìm một Alpha xuất sắc làm chỗ dựa. Nó cho rằng chỉ cần nó gả được vào nhà quyền quý là gia đình họ có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý.”

Nguyễn Miên khẽ cau mày, nghe anh nói xong, không nhịn được hỏi: “Mấy năm qua bọn họ vẫn luôn trải qua như vậy?”

“Ừ.” Nhậm Cách gật đầu, khẽ nói: “Tốt nghiệp xong, Nguyễn Hằng cũng không nghiêm chỉnh làm việc, hầu hết thời gian đều dùng để nghĩ cách tham gia các loại tiệc tùng. Mà để đến những buổi tiệc đó, nó cần phải mua quần áo, đồ trang sức, để mua được thì cần phải có tiền, nên sau đó nó cũng bắt đầu vay mượn khắp nơi. Vay nhiều quá nên cũng không còn ai cho nó vay nữa, nó lại bắt đầu đi xin tiền khắp nơi. Mỗi lần cùng đường là nó sẽ đến đây xin anh.”

Lư Dương nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Tài sản của bọn họ chỉ còn lại ngôi biệt thự kia?”

Nhậm Cách nhẩm tính một chút rồi gật đầu, anh nói: “Đại loại vậy. Bọn họ vốn không còn bao nhiêu tiền tích trữ, sau này còn bị lừa mấy lần, Nguyễn Hằng luôn giả vờ làm người có tiền, muốn tìm người giàu có. Nhưng nó không biết nhìn người, bị mấy tên lừa đảo lừa tiền, nên bây giờ gần như cũng không còn sót lại cái gì, cũng đã đến đường cùng rồi.”

Nguyễn Miên cúi đầu, không khỏi có chút thổn thức: “Nhiều năm rồi em không gặp họ, không ngờ cuộc sống của họ lại thay đổi nhiều như vậy.”

Nhậm Cách nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu: “Tiểu Miên, anh khuyên em tốt nhất là đừng đến gần họ. Anh không còn cách nào khác mới đành phải tiếp tục giúp đỡ họ, dù sao cũng là họ hàng thân thích, thật sự là không đành lòng vứt bỏ. Nhưng em không giống anh, em đã cắt đứt quan hệ với họ rồi, nếu vậy thì không cần liên lạc lại với họ làm gì. Em không nợ bọn họ cái gì hết, đây là bọn họ nợ em.”

Nhậm Cách là người đứng ngoài quan sát, anh đã thấy hết cách đối xử của nhà họ Nguyễn với Nguyễn Miên những năm qua. Mặc dù Ngô Vĩnh Quyên là dì của anh, nhưng anh cũng không ưa cách làm của Ngô Vĩnh Quyên. Hiện giờ Nguyễn Miên sắp nghênh đón cuộc sống mới, nên anh muốn cậu hoàn toàn thoát khỏi sự quấy nhiễu của bọn họ, không cho bọn họ làm phiền cậu nữa.

Nguyễn Miên gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Cậu hiểu rõ nhất là đám người bên nhà chú hai, nếu như bây giờ cậu liên lạc lại với họ, chắc chắn sau này bọn họ sẽ lợi dụng quan hệ của Lư Dương, ra ngoài gây chuyện phiền toái.

Hiện giờ Lư Dương là quân nhân, quân kỉ nghiêm khắc, anh lại là tướng quân, càng phải làm một tấm gương tốt.

Nguyễn Miên biết cậu tuyệt đối không thể để cho người nhà họ Nguyễn gây thêm phiền phức cho Lư Dương, chứ với tính cách của bọn họ, không biết bọn họ sẽ còn gây ra bao chuyện lớn nữa.


Với cậu mà nói, Lư Dương mới là người quan trọng nhất trên thế giới này, hễ là chuyện có khả năng tổn thương đến Lư Dương, cậu đều sẽ lập tức cắt đứt quan hệ.

Mặc dù ba người nhà đó đáng thương, nhưng cũng đáng đời. Ba cậu năm đó hết lòng quan tâm giúp đỡ bọn họ như vậy, bọn họ dùng tiền của ba cậu, tiêu dao sung sướng nhiều năm như thế, hiện giờ chỉ là trở về sinh hoạt mà họ vốn nên có mà thôi.

Mặc dù cậu thổn thức, nhưng cũng sẽ không để cho mình sa vào sự trói buộc mang tên tình thân của bọn họ.

Nếu như năm đó cậu để cho bọn họ tùy ý sắp xếp, bây giờ chỉ e là cậu đã bị tùy tiện gả cho một người họ Ngô nào đó, sẽ không thể ở bên Lư Dương như bây giờ. Cứ nghĩ tới chuyện này là cậu cảm thấy sợ hãi, càng không muốn đến gần người nhà họ Nguyễn nữa.

Mặc dù cậu không hận họ, nhưng cũng sẽ không lấy ơn báo oán.

“Vậy là tốt rồi.” Nhậm Cách nghe Nguyễn Miên nói vậy, thấy an tâm hơn một chút.

Anh ngẩng đầu nhìn Lư Dương, cố ý nhắc nhở riêng: “Vừa rồi em cho Nguyễn Hằng danh thiếp, nhưng lúc nó gọi đến, em tốt nhất đừng bắt máy, anh nghĩ là nó có chút tâm tư không tốt với em.”

Nguyễn Hằng vẫn luôn muốn tìm một Alpha ưu tú, Lư Dương chắc chắn là mục tiêu phù hợp nhất. Nhậm Cách thấy không cần nghĩ cũng có thể đoán được Nguyễn Hằng đang toan tính điều gì.

Nguyễn Hằng vốn không có ý tốt, muốn liên lạc với Nguyễn Miên là giả, chỉ sợ muốn quyến rũ Lư Dương mới là thật.

Lư Dương nhếch môi, ngón tay nhẹ nhàng xoa môi, cười như không cười mà nói: “Tôi biết.”

Nhậm Cách: “…” Sao anh lại có cảm giác bộ dạng Lư Dương có vẻ càng không có ý tốt.

Nguyễn Miên nhớ tới ánh mắt vừa rồi Nguyễn Hằng nhìn Lư Dương, không khỏi không thoải mái nhíu mày. Bây giờ cậu mới nhớ ra, mới hiểu được năm đó Ngô Vĩnh Quyên mời Lư Dương tới nhà bọn họ là vì cái gì.

Khi ấy, bọn họ rõ ràng là muốn tác hợp cho Lư Dương với Nguyễn Hằng. Năm đó, chuyện tình cảm cậu vẫn còn ù ù cạc cạc, vậy nên không phát hiện ra quyết định này của bọn họ, còn đần độn mời Lư Dương tới. Cũng may là Lư Dương thông minh, không thì không biết sẽ kết thúc như thế nào nữa.


Cậu nghĩ mà sợ, nắm lấy tay Lư Dương, nửa ngày cũng không buông ra.

Lư Dương mỉm cười, sờ lên lòng bàn tay cậu trấn an.

Nhậm Cách vẫn không an tâm như cũ, có chút lo lắng nói: “Bây giờ bọn họ biết hai đứa đã trở lại thủ đô, cho dù hai đứa không nhận điện thoại thì có khả năng bọn họ sẽ nghĩ cách khác để liên lạc. Thật ra thì sớm muộn chuyện này cũng sẽ trở thành nỗi lo, bọn họ bây giờ chính là vua cũng thua thằng liều, nếu như nhận ra hai đứa sẽ không cho bọn họ lợi ích, không biết sẽ còn nghĩ ra biện pháp gì để đòi tiền hai đứa nữa.”

Lư Dương gật đầu, hiếm khi không phản đối Nhậm Cách, thuận theo nói: “Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Lư Dương nhìn Nguyễn Miên, dặn dò cậu: “Miên Miên, trong khoảng thời gian này, anh sẽ đưa đón em đi làm, nếu như em vô tình gặp phải bọn họ, cứ trốn đi là được.”

“Vâng.” Nguyễn Miên gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo. Cậu len lén mỉm cười, thật ra bây giờ Lư Dương cũng đưa đón cậu hàng ngày, cho nên vốn không có gì khác nhau.

Lư Dương đưa tay nắn mặt cậu một cái, đứng lên nói: “Đi nào, không còn sớm nữa, phải về nhà thôi.”

Nguyễn Miên gật đầu, ôm bức vẽ Nhậm Cách tặng bọn họ, đứng lên: “Anh Nhậm, vậy bọn em về trước đây, cám ơn món quà của anh ạ.”

“Đừng khách khí.” Nhậm Cách tươi cười: “Tiểu Miên, chậu hoa em thích kia, hay là anh cũng tặng em luôn nhé. Bình thường anh cũng bận việc, không có thời gian chăm sóc nó, em mang nó về đi, lúc rảnh rỗi cũng có thể ngắm hoa, vừa nuôi cây vừa có thể hồi tưởng lại quãng thời gian em ở nhà anh.”

Lư Dương nghe thấy câu cuối của anh, không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu lườm anh một cái, nói với giọng điệu cứng rắn: “Không cần. Mẹ tôi đã mua rất nhiều hoa để bày ở trong nhà mới của bọn tôi, đợi sau khi chúng tôi kết hôn, hoan nghênh anh đến nhà chúng tôi tham quan, tiện thể thưởng thức hoa trồng ở nhà chúng tôi. Còn chậu hoa kia của anh, nhà chúng tôi không có chỗ để đâu.”

Nhậm Cách cười hai tiếng trầm thấp, khẽ ho rồi nói: “Được, vậy tạm thời cứ để anh chăm sóc chậu hoa này. Thật ra anh cũng không nỡ tặng nó đi, bởi vì mỗi lần anh nhìn thấy chậu hoa này, anh đều nhớ tới Tiểu Miên, nhớ tới quãng thời gian vui vẻ kia.”

Lư Dương nghe thế càng tức. Chậu hoa này mang đi thì không được, mà để lại cũng không xong.

Nguyễn Miên nhìn khóe môi kéo căng của Lư Dương, không khỏi mỉm cười, ngẩng lên nói với Nhậm Cách: “Anh Nhậm, anh đừng trêu Lư Dương nữa. Bọn em về đây, anh cũng nghỉ sớm đi nhé.”

“Ừ.” Nhậm Cách dịu dàng trả lời, cũng không nhắc lại chuyện chậu hoa để trêu chọc Lư Dương nữa, tự mình tiễn bọn họ ra ngoài.

Trước khi ra cửa, Lư Dương liếc nhìn bồn hoa khó coi kia, nắm tay Nguyễn Miên nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhậm Cách đứng ở cổng, đưa mắt nhìn bọn họ đi xa.

Lư Dương quay đầu lại nhìn, Nhậm Cách nở nụ cười với anh, gương mặt hiền hòa nho nhã, như thể cái người vừa rồi cố ý chọc tức Lư Dương không phải là anh vậy.


“Còn trẻ mà đã cười như con hồ ly.” Lư Dương không nhịn được khẽ hừ một tiếng, quay đầu lại, tức giận nói: “Thỏ con, sau này em tuyệt đối không được đến nhà tên đó một mình.”

Ai biết cái tên Nhậm Cách này thừa dịp anh không có ở đây, sẽ lại nghĩ ra cái hồi ức chuyện xưa đồ vật gì đó, khiến cho Nguyễn Miên lại nhớ đến anh ta chứ.

Nguyễn Miên mỉm cười, hỏi anh: “Lư cục cưng, sao anh lại ăn dấm vậy?”

Lư Dương khẽ xì một tiếng: “Không có, còn lâu anh mới ăn dấm.”

Anh là Lư Dương, là Alpha oai nghiêm nhất đế quốc, tuyệt đối sẽ không ăn dấm!

Nguyễn Miên giơ tay, nhẹ nhàng phẩy phẩy trước mũi, tiếng nói mang theo ý cười: “Thế sao em lại cảm thấy có vị chua nhỉ?”

Lư Dương không tiếp tục nữa, mỉm cười, anh bỗng cúi xuống, khẽ hôn lên môi Nguyễn Miên, tươi cười hỏi: “Bây giờ còn thấy chua không?”

Con ngươi đen nhánh run lên, Nguyễn Miên nhẹ nhàng mím môi, nhìn vào mắt anh, cậu nói: “Hình như có vị ngọt.”

Lư Dương ôm cậu vào trong ngực, gương mặt dưới ánh đèn đường lộ ra vẻ rất đỗi dịu dàng, giọng cũng mang theo vị ngọt như ngâm trong kẹo: “Như thế này có phải sẽ càng ngọt hơn không?”

Nguyễn Miên ôm eo anh, mặt dán vào bộ ngực của anh, ngửa đầu tươi cười: “Ừm, bây giờ là Lư cục cưng ngọt ngào, không phải là Lư cục cưng chua chua nữa.”

Có Lư Dương ở đây, tâm trạng vừa rồi bị Nguyễn Hằng ảnh hưởng của cậu lập tức khá hơn rất nhiều, cả người đều ngọt ngào, quên đi chuyện phiền lòng lúc nãy.

Lư Dương hôn lên trán cậu, cười nói: “Để cho Lư cục cưng không biến chua, thỏ con cần phải cố gắng thật nhiều nha.”

“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Nguyễn Miên mặt mày cong cong, chào theo kiểu nhà binh, nói bằng giọng trong veo.

____________

Không hiểu sao mấy chương sau tự nhiên chương nào cũng 3k chữ trở lên 「(゚ペ)

5 chương nữa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.