Đọc truyện Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo – Chương 56
Edit: Ry
Lúc đầu Lư Dương muốn đi bệnh viện đón Nguyễn Miên tan tầm, cuối cùng vừa mới ra khỏi quân khu đã nhận được tin nhắn của Nguyễn Miên, cậu nói là muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho Nhậm Cách nên đêm nay không về, anh không cần phải đến bệnh viện đón cậu.
Lư Dương dừng bước, bỏ di động vào túi, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, tự nhủ trong lòng, phải để cho Nguyễn Miên tự do kết bạn, cố gắng khống chế xúc động muốn đến bệnh viện kéo Nguyễn Miên về.
Anh tỉnh táo lại, mở to mắt, mỉm cười, thu cái chân muốn ra khỏi quân doanh lại, trực tiếp đổi hướng đi về phía sân huấn luyện.
Nếu thỏ nhỏ đã không về ổ thì anh về làm cái gì? Làm một con sói cô đơn tịch mịch lạnh lẽo? Đương nhiên là anh muốn ở lại tiếp tục huấn luyện tân binh, phấn đấu vì tương lai rạng ngời của đế quốc rồi.
Thế là… Đêm hôm đó, đám người trong quân doanh phải hứng chịu cuộc huấn luyện cực kì tàn ác. Chẳng những khối lượng huấn luyện tăng lên, nửa đêm còn bị tập kích đột ngột, thậm chí còn bị triệu tập khẩn cấp những hai lần, khiến cho bọn họ khổ không thể tả, mệt mỏi vô cùng mới được tha cho về đi ngủ.
Ngày thứ hai, Lư Dương lẳng lặng đợi hết một ngày, cuối cùng cũng đến giờ tan làm. Anh vội vàng cầm chìa khóa xe lên, miệng ngâm nga một bài ca, chuẩn bị đi tha thỏ nhỏ về ổ.
Anh vừa cầm chìa khóa lên, điện thoại lập tức tinh tinh vang lên. Anh nhíu mày nhìn sang, trên màn hình đang hiện một tin nhắn có nội dung giống hệt hôm qua, đến từ một con thỏ nhỏ rất không nghe lời.
Khóe miệng Lư Dương kéo căng, tiếng ngâm nga lập tức dừng lại. Anh đứng yên tại chỗ một lát, hít vào thở ra đến mấy lần.
Lần này anh không quay lại sân huấn luyện tra tấn tân binh nữa, mà vì việc nghĩa quyết không chùn bước, lái xe thẳng ra khỏi quân doanh.
Nực cười, để cho thỏ nhỏ tự do quá, vợ cũng sắp chạy mất với người ta rồi.
Anh nghĩ đến hai tên tình địch đã dây dưa không biết bao nhiêu năm vẫn không chịu rời đi ở bệnh viện, lập tức cảm thấy đau đầu.
Trong bệnh viện, Nhậm Cách tựa vào thành giường bệnh, nhìn Nguyễn Miên đang mất tập trung gọt vỏ táo, không khỏi cười trừ, ấm áp nhắc nhở cậu: “Tiểu Miên, em cẩn thận một chút, coi chừng cắt vào tay.”
Nguyễn Miên lấy lại tinh thần, hơi lúng túng ngẩng đầu cười với anh, rồi cúi cầu chăm chú gọt táo, sau đó đưa táo cho Nhậm Cách.
Nhậm Cách cầm táo cắn một miếng, mỉm cười nhìn cậu: “Cãi nhau với Lư Dương à?”
“Không có.” Nguyễn Miên lắc đầu, khẽ cười một cái nói: “Bọn em sẽ không cãi nhau đâu, dù có cãi nhau thì chiến tranh lạnh không đến một tiếng đã làm hòa. Từ nhỏ đến lớn đã vậy rồi, em luôn không thể khống chế bản thân mình, trong chốc lát đã quên mất nguyên nhân cãi nhau.”
Cậu nhớ tới Lư Dương, trên gương mặt vô thức hiện lên ý cười dịu dàng. Nhậm Cách nhìn phản ứng của cậu, không khỏi có chút hết cách.
“Vậy hai ngày nay em làm sao thế, sao bỗng nhiên lại trốn ở chỗ anh không chịu về nhà? Ngoại trừ cậu ấy ra thì anh không nghĩ là có ai khác có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của em như vậy đâu.”
Nguyễn Miên cũng không định giấu diếm Nhậm Cách, cúi đầu khẽ nói: “Em có chút chuyện nghĩ không ra.”
Trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại những lời của Lý Chiến ngày hôm qua, có làm thế nào cũng không nghĩ ra đáp án. Cậu muốn đi theo Lư Dương, cả đời này ở bên anh, thế nhưng cậu lại không xác định được tình cảm Lư Dương dành cho cậu hiện giờ là gì.
Cậu không định cuỗm mất Lư Dương, cũng không muốn dùng hôn ước để trói buộc anh. Thế nhưng muốn cậu chủ động mở miệng nói hủy hôn ước, cậu thật sự không làm được. Chỉ cần nghĩ về chuyện đó dù chỉ một chút xíu thôi cậu đã có cảm giác bị tổn thương, đau lòng khổ sở vô cùng.
Cậu trong chuyện tình cảm vốn có chút ngây ngô, nay lại càng không khỏi càng nghĩ càng loạn.
Nhậm Cách dịu dàng nhìn cậu, kiên nhẫn nói: “Nếu như em cần ai đó lắng nghe, anh có thể nghe em nói một chút. Mặc dù kinh nghiệm trong chuyện tình cảm của anh không nhiều, nhưng dù sao anh cũng lớn hơn em một chút, biết đâu có thể cho em lời khuyên.”
Nguyễn Miên lắc đầu: “Anh Nhậm, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đầu ạ. Nếu như em thật sự nghĩ mãi không ra, em sẽ trực tiếp đi hỏi Lư Dương.”
Bởi vì Lư Dương quá quý giá cho nên cậu mới không biết phải làm sao bây giờ. Nhưng đây là vấn đề giữa cậu và Lư Dương, cậu không muốn nhờ người khác giải quyết giúp.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi gặp phải vấn đề gì đó, điều đầu tiên cậu làm luôn là tìm tới Lư Dương để trao đổi, đây là thói quen từ xưa của cậu. Mặc dù lần này là vấn đề giữa cậu và Lư Dương, nhưng nếu như nhất định phải tìm một người để bàn bạc, cậu cũng sẽ đi tìm Lư Dương, đây là điều chắc chắn không thể nghi ngờ.
Nhậm Cách nhìn cậu, hết cách thở dài một tiếng: “Tiểu Miên, tính cách của anh vốn rất cố chấp. Thứ anh muốn có, nếu như không phải thật sự không còn cách nào khác, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Nhưng em có biết vì sao anh lại cứ thế từ bỏ chuyện theo đuổi em không?”
Nguyễn Miên im lặng lắc đầu. Năm đó Nhậm Cách muốn giúp cậu, đề xuất chuyện sẽ đính hôn với cậu, cậu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, vẫn luôn cảm kích tấm lòng này của anh. Thế nhưng lúc đó, cậu không biết là Nhậm Cách thật sự muốn kết hôn với cậu, cậu còn tưởng là Nhậm Cách không chấp nhận cách làm của Ngô Vĩnh Quyên nên mới muốn giúp cậu.
Sau này lớn lên, qua mấy lần gặp lại Nhậm Cách, cậu mới rõ ràng được phần tình cảm kín đáo này của anh. Sau khi cậu đính hôn với Lư Dương, Nhậm Cách vẫn luôn giữ đúng mực, cũng chưa từng nhắc lại chuyện năm đó, cậu còn tưởng là Nhậm Cách đã sớm buông tay.
Nhậm Cách nhìn quả táo trong tay, thấp giọng nói: “Bởi vì ngoài Lư Dương ra, từ sâu trong tư tưởng em chưa từng suy nghĩ tới chuyện ở bên một ai khác. Anh không biết nên hình dung như thế nào. Em và Lư Dương, dường như luôn có một tấm lưới vô hình được dựng lên bao xung quanh cả hai, trong lưới chỉ có hai đứa, cũng không chứa thêm được bất kì ai khác.”
Anh dừng lại một chút, cười nói: “Chỉ cần tấm lưới kia còn tồn tại, em sẽ không bao giờ cảm nhận được tình yêu mà người khác dành cho em, cũng sẽ không thể đáp lại họ, như thể em vốn sẽ không bao giờ cân nhắc tới một ai khác. Cho nên, anh hoàn toàn không thấy được chút hi vọng nào từ em, bởi vì anh biết tấm lưới đó sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất. Anh thậm chí còn chưa bắt đầu cạnh tranh với Lư Dương để theo đuổi em, trái tim em đã đưa ra phán xét đóng cửa với anh rồi.”
Nguyễn Miên có chút áy náy, cậu rũ mắt nói: “Anh Nhậm, em xin lỗi.”
“Anh không có ý trách em.” Nhậm Cách tươi cười, thoải mái nói: “Anh đã buông tay rồi, chẳng qua không nhịn được có chút hâm mộ Lư Dương, hâm mộ cậu ấy có thể có được phần tình cảm thuần khiết này của em.”
“Cậu ấy đối xử với em rất tốt.” Nguyễn Miên nói.
Nhậm Cách nhìn Nguyễn Miên đến lúc này rồi vẫn còn thay Lư Dương nói chuyện, hết cách lắc đầu: “Em đấy, cũng may là Lư Dương thật sự đối xử tốt với em. Nếu không lỡ cậu ta có bán em đi thì chắc em cũng sẽ thay thằng bé đếm tiền mất.”
“Sao tôi lại bán Miên Miên đi? Anh đừng có tranh thủ lúc tôi không ở đây mà châm ngòi li gián tình cảm của chúng tôi.”
Lư Dương đẩy cửa bước vào, trên mặt đeo kính râm, tay cầm giỏ hoa quả, nhìn cực kì khí thế.
Anh cảm thấy trước mặt tình địch, người thua cũng không được thua trận*. Cho nên lúc xuống dưới lầu, anh đã mua một giỏ hoa quả, giả vờ như mình đến thăm bệnh, cố gắng ra vẻ như mình không hề vội vàng đến đây.
*Nguyên văn: 输人不能输阵, người thua cũng không được thua trận. Câu này mang hàm ý khích lệ dù bạn có tệ đến thế nào thì cũng hãy làm hết sức mình.
Nguyễn Miên nhìn thấy Lư Dương thì kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây, không thấy tin nhắn tớ gửi cho cậu sao?”
“Tin nhắn nào? Tớ không thấy gì hết.” Lư Dương giả vờ như không biết, nói dối không chớp mắt, đặt giỏ hoa quả lên bàn.
Nhậm Cách nhìn thấy giỏ hoa quả trong tay anh, nở nụ cười, cố tình cầm quả táo lên cắn một miếng, nói với giọng lạnh nhạt: “Em không cần mua cho anh nhiều hoa quả như vậy đâu, anh ăn quả táo này là được rồi. Tiểu Miên vừa mới gọt cho anh xong, anh ăn vào thì thấy cái này ngon hơn tất cả những loại quả khác.”
Gân xanh thoáng hiện trên trán Lư Dương, biết rõ Nhậm Cách cố tình chọc tức mình, nhưng vẫn không nhịn được mà tức giận. Anh đỏ mắt nhìn quả táo trong tay Nhậm Cách, rất muốn chạy qua giành lấy quả táo đó.
Anh cố gắng nhắc nhở mình đã là một người lớn chín chắn, không thể như hồi bé dễ dàng bị Nhậm Cách chọc giận như vậy được.
Lư Dương ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng giật giật, giả vờ như lơ đãng nói ra: “Miên Miên là bác sĩ, anh là bệnh nhân, em ấy đối xử với bệnh nhân rất cẩn thận, gọt vỏ táo là chuyện bình thường. Anh đã ăn được táo thì xem ra cũng không còn vấn đề gì nữa rồi, không cần có người chăm sóc nữa. Đã vậy thì tôi sẽ đưa Miên Miên về, dù sao thì bác sĩ cũng cần nghỉ ngơi, em ấy ở đây chăm sóc anh như vậy, vị hôn phu tôi đây thấy rất đau lòng.”
Lư Dương nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ “đau lòng”, hai mắt đã rực lửa rồi.
Nhậm Cách cắn hai ba miếng đã ăn xong táo, nghe Lư Dương cố gắng che giấu sự tức giận, không nhịn được khẽ cười: “Anh cũng thấy thương Tiểu Miên, nhưng Tiểu Miên không yên tâm anh ở đây một mình, anh cũng không thể phụ lòng em ấy được.”
Lư Dương khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng: “Lớn như vậy rồi còn cần người chăm sóc sao.”
“Anh đã không còn là tình địch của em từ nhiều năm trước rồi.” Nhậm Cách từ tốn nói: “Ngược lại, chính em mới là người nên suy nghĩ một chút, vì sao Tiểu Miên tình nguyện ở lại đây chăm sóc cho anh cũng không muốn về nhà nhìn em.”
“Anh!”
Nguyễn Miên lập tức đứng lên, ngăn cản sự đấu đá ấu trĩ của bọn, cậu đi đến bên cạnh Lư Dương, chào tạm biệt Nhậm Cách: “Anh Nhậm, bọn em về trước đây.”
Đã hai ngày cậu không nhìn thấy Lư Dương rồi, vốn đã hơi nhớ anh, hiện giờ Lư Dương lại tới đón cậu, cậu sẽ không để Lư Dương một mình quay về.
Nhậm Cách trêu chọc Lư Dương xong, tâm trạng rất tốt, gật đầu nói: “Ừ, đi đường cẩn thận nhé.”
Lư Dương không cho bọn họ thêm thời gian lưu luyến, lập tức nắm tay Nguyễn Miên kéo ra ngoài phòng bệnh.
Lúc đầu anh tưởng là cuối cùng cũng tránh xa khỏi tình địch, cuối cùng mở cửa ra lại thấy Vương Đại Lực đang đi tới ở phía đối diện.
Vương Đại Lực đang xách trong tay hai hộp cơm, thấy bọn họ thì dừng chân, do dự một chút rồi kiên trì đi tới. Đầu tiên là chào Lư Dương một tiếng, sau đó quay đầu sang nhìn Nguyễn Miên: “Tiểu Miên, sao cậu bảo là tối nay ở lại bệnh viện mà? Tôi vừa mới mua cơm cho cậu xong, cậu không ăn à?”
Nguyễn Miên liếc nhìn hai hộp cơm trong tay cậu ta, giải thích: “Cám ơn cậu, Đại Lực. Tôi không ăn ở đây, Lư Dương tới đón tôi nên tôi định đi về. Hay là cậu cầm cơm sang cho Thẩm Thừa ở phòng trị liệu đi, hình như cậu ấy chưa tan làm đâu, cậu mang qua cho cậu ấy ăn đi.”
Hai tay Lư Dương đút túi đứng ở bên cạnh, nghe bọn họ nói chuyện, mặt mày lạnh như băng, yên lặng nhìn bọn họ, buồn bực khẽ híp mắt.
“Cũng được. Coi như hôm nay thằng nhóc Thẩm Thừa kia có lộc ăn. Cậu ta nói là tiền lương tháng này đã tiêu hết rồi, lúc đầu còn tính là phải tiết kiệm, tính tối nay về nấu mì ăn kia kìa.”
“Sao chưa gì cậu ấy đã tiêu hết tiền lương rồi, vậy cậu đem đồ ăn cho cậu ấy đi, ăn mì nhiều không tốt cho sức khỏe.”
…
Lư Dương nghe hai người bọn họ tôi một lời cậu một câu, nói liên tục không dừng lại được, mặt mày hơi nhăn nhó, giấu đầu hở đuôi vươn ngón tay, đẩy kính mắt lên.
Anh yên lặng nghe một lát, cuối cùng không nhịn được, bờ môi chậm rãi mở ra: “Gà nhi, lông gà của cậu…”
“Tôi có việc nên đi trước đây!”
Vương Đại Lực vừa nghe thấy hai chữ lông gà, lông tơ trên người đã dựng hết lên. Lư Dương chưa nói xong cậu ta đã dốc hết sức bỏ chạy, ngay cả một sợi tóc cũng không để lại.
Lư Dương nhìn bóng lưng đang chạy điên cuồng của cậu ta, chậm rãi nở một nụ cười.
Tình địch nhiều thì sao, kẻ nào đến diệt kẻ đấy!