Đọc truyện Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo – Chương 51
Edit: Ry
Lư Dương và Nguyễn Miên đi tới, Lư Dương vỗ vai Vương Đại Lực, mỉm cười hỏi: “Gà nhi, trốn cái gì?”
Y tá và Thẩm Thừa đồng thời ngẩng đầu nhìn anh, rồi sợ hãi nhìn Vương Đại Lực. Vừa rồi bọn họ đều nghe được cái xưng hô “Gà nhi”, nhưng không ngờ là anh đang gọi Vương Đại Lực.
Vương Đại Lực cứng ngắc quay người lại, nhìn thấy gương mặt vẫn xinh đẹp như xưa của Lư Dương, trong lòng không khỏi thổn thức. Cậu ta đã từng ngày nhớ đêm mong gương mặt này, giờ nhìn thấy chỉ muốn rớt nước mắt.
Vương Đại Lực hơi nghiêng đầu nhìn sang Nguyễn Miên, Nguyễn Miên nghịch ngợm nháy mắt với cậu ta, hết nhìn Lư Dương lại nhìn sang cậu ta, vẻ mặt trêu ghẹo.
Vương Đại Lực càng muốn rớt nước mắt: “…” Bây giờ tôi thật sự không còn thích cậu ta, người tôi thích là cậu.
Nhưng tôi không dám nói, vì có nói ra cũng vô dụng.
Vương Đại Lực vuốt trán, đột nhiên cảm thấy mối quan hệ này có hơi phức tạp, cậu ta không tiếp nhận nổi.
Y tá nhỏ khép lại bờ môi kinh ngạc, vội vàng nói một tiếng với Vương Đại Lực rồi cầm bệnh án chạy mất. Cô cảm thấy mình không thích hợp đứng đây nữa.
Cuối cùng Thẩm Thừa cũng tỉnh dậy khỏi cái xưng hô “Gà nhi”, y nhìn Lư Dương, quay sang hỏi Nguyễn Miên: “Người này là…”
“Đây là hôn phu của tôi, Lư Dương.” Nguyễn Miên mỉm cười nói.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Miên chính thức giới thiệu Lư Dương là hôn phu của mình, không khỏi cảm thấy thật mới mẻ, trái tim không hiểu vì sao lại nhảy lên hai lần.
Thẩm Thừa không khỏi kinh ngạc quan sát Lư Dương, có thế nào y cũng không ngờ vị Alpha mạnh mẽ này là hôn phu của Nguyễn Miên.
Y thấy tính cách của Nguyễn Miên dịu dàng như vậy, cho rằng hôn phu của cậu cũng sẽ là một người ôn hòa thật thà, không ngờ lại là kiểu Alpha dũng mãnh khiến cho người ta phải sợ hãi như Lư Dương.
Lư Dương hiển nhiên rất hài lòng với lời giới thiệu của Nguyễn Miên, khuôn mặt lạnh lùng ban đầu cũng trở nên mềm mại hơn. Anh nở nụ cười với Thẩm Thừa, chủ động vươn tay: “Chào cậu, tôi là Lư Dương, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Lần trước, khi Thẩm Thừa nhìn thấy Lư Dương, y chỉ cảm nhận được khí thế cực kì áp lực từ người anh, cảm thấy anh lạnh lùng và khó gần, không khỏi có chút căng thẳng. Giờ đột nhiên lại thấy anh cười như vậy, vô thức thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thẩm Thừa bắt tay với Lư Dương, nhẹ nhàng cười nói: “Hóa ra anh là hôn phu của Tiểu Miên, nghe danh đã lâu, tôi là bạn học của cậu ấy, tên tôi là Thẩm Thừa.”
Cuối cùng Vương Đại Lực cũng tỉnh lại khỏi cái tên “gà nhi”, đứng ở bên cười với Lư Dương một cái: “Lư Dương, cuối cùng cũng gặp cậu, lâu rồi không gặp, giờ cậu trở nên ưu tú hơn nhiều.”
Cậu ta vừa dứt lời đã thấy Nguyễn Miên trừng mắt với mình một cái, nắm lấy tay Lư Dương, công khai thể hiện chủ quyền.
Vương Đại Lực khóc không ra nước mắt: “…” Tôi chỉ đang khách sáo thôi, thật sự không muốn gặp Lư Dương đâu, càng không muốn tranh cậu ta với cậu. Thật ra bây giờ tôi muốn tranh giành cậu với cậu ta cơ.
Tuy nhiên, lời cậu ta vừa nói là thật, hiện giờ Lư Dương thật sự rất ưu tú. Nhưng Lư Dương càng ưu tú thì cậu ta càng buồn thối ruột.
Vương Đại Lực không nhịn được ngẩng đầu cẩn thận quan sát Lư Dương, đánh giá xong, tâm tình cậu ta lập tức trở nên phức tạp. Cậu ta đã từng kiêu ngạo vì mắt nhìn người của mình năm đó, nhưng hiện tại lại vì thấy bản thân không có cửa so sánh với Lư Dương mà cảm thấy lòng mình chua xót.
Lông mày Lư Dương đậm hơn so với trước, đường nét ngũ quan cũng trở nên rõ nét, sự ngông cuồng kiêu ngạo không chịu gò bó của anh chẳng những không giảm đi, mà còn trở nên hòa hợp với chính con người anh bây giờ, tạo thành một thứ ánh sáng sắc bén khiến cho ánh mắt người khác đều bị anh hấp dẫn.
Thứ mê người nhất của anh mãi mãi là sự tự tin kia, mặc dù hiện giờ Vương Đại Lực coi anh là một tình địch đáng khâm phục, nhưng lại không thể không thừa nhận, Lư Dương vẫn ưu tú như xưa, thậm chí còn ưu tú hơn năm xưa rất nhiều.
Lư Dương nhìn Vương Đại Lực, khẽ cười một cái, ánh mắt liếc nhìn cái bảng tên trước ngực cậu ta: “Gà nhi, không ngờ cậu cũng chọn làm bác sĩ, cảm ơn cậu mấy năm nay đã chăm sóc Miên Miên.”
Thẩm Thừa đứng ở bên cạnh, nghe được xưng hô như vậy, khóe miệng không khỏi lại kéo căng. Y lúng túng nở nụ cười, nói với Lư Dương: “Hóa ra mọi người đều quen biết nhau. Đúng rồi, con thỏ của anh hiện giờ thế nào rồi?”
Lư Dương nghe y hỏi vậy, cười như không cười nhìn Nguyễn Miên một cái.
“Ngoan lắm, trưa nay còn ăn hết một đĩa cà rốt. Có điều gần đây nó thích làm nũng, lúc ra ngoài cũng phải dùng móng vuốt nhỏ ôm lấy tôi.”
Vành tai Nguyễn Miên nóng lên, muốn rút tay về, thế nhưng cậu mới hơi nhúc nhích một chút đã bị Lư Dương nắm chặt tay, còn khẽ cào vào lòng bàn tay cậu, không cho tay cậu rời đi.
Vương Đại Lực câm nín nhìn động tác nhỏ của hai người bọn họ, đau thấu tim gan. Cậu ta không cần hỏi cũng biết con thỏ tai cụp ngày đó Thẩm Thừa nhìn thấy là ai.
Cậu ta ôm ngực, không nhịn được nghĩ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì có khi cậu ta thật sự cần bơm một liều máu gà để bổ sung.
Thẩm Thừa cười cười, cảm thấy Lư Dương đang mô tả người chứ không phải thỏ, nhưng y vẫn có thể thấy được Lư Dược cực kì yêu thích chú thỏ này.
“Con thỏ tai cụp kia đúng là rất đáng yêu, có dịp tôi cũng muốn gặp lại nó.”
Nguyễn Miên không muốn để cho Thẩm Thừa tiếp tục nói về chuyện thỏ tai cụp nữa, chỉ vào hộp cơm trong tay Lư Dương, hơi sốt ruột nói: “Bọn tôi mua cơm trưa cho các cậu này, mau ăn đi không nguội mất.”
Thầm Thừa nhìn thấy hộp cơm, lập tức hoan hô một tiếng, kích động nói: “Tiểu Miên, cậu đúng là thần tiên mà! Tôi đang đói đến chóng mặt đây, còn tưởng là trưa nay phải ăn mì tôm chống đói chứ.”
Nguyễn Miên tươi cười, đưa hộp cơm cho y rồi nói với Lư Dương: “Cậu đừng đi vội, vào trong này một lát, tớ bôi thuốc thay băng cho cậu.”
“Lư tiên sinh bị thương sao?” Thẩm Thừa hỏi.
“Ừ, tay cậu ấy bị thương.” Nguyễn Miên vừa trả lời vừa dẫn Lư Dương vào trong phòng.
Lúc này Thẩm Thừa mới để ý thấy tay Lư Dương quấn một lớp băng rất dày, trông có vẻ khá nghiêm trọng khiến cậu ta có chút áy náy, lập tức cảm thán trong lòng, Lư Dương bị thương ở tay mà vừa rồi còn giúp bọn họ xách cơm lâu như vậy, đúng là người tốt mà.
Vương Đại Lực nhìn đống băng bó trên tay Lư Dương, im lặng một cách kì lạ. Cậu ta cảm thấy vết thương của Lư Dương có lẽ sẽ không như Thẩm Thừa đang nghĩ.
Sự áy náy và cảm động tràn lan trong lòng khiến Thẩm Thừa chủ động đi lên phía trước mở cửa cho mọi người vào trong. Sau khi vào phòng, y đặt cơm hộp trong tay xuống, quay người vội vã giúp Nguyễn Miên lấy dụng cụ xử lý vết thương.
Y cầm thuốc sát trùng, đặt lên mặt bàn, hỏi cậu: “Có cần gây tê rồi khâu lại lần nữa không?”
“Không cần.” Nguyễn Miên vừa nói vừa tháo từng lớp từng lớp vải băng bó trên tay Lư Dương, lộ ra vết thương bên trong.
Thẩm Thừa nhìn vết thương trên tay Lư Dương, đột nhiên câm nín: “…”
Y không thể tin được chớp chớp mắt, xong lại tiếp tục chớp mắt, vết thương trên tay Lư Dương vẫn không thay đổi, vẫn là một vết xước bé xíu.
Vương Đại Lực đứng ở bên cạnh, dùng vẻ mặt tôi đã thấy hết tất cả từ trước.
Biết ngay sẽ là như này mà!
Nguyễn Miên ngẩng đầu cười với Thẩm Thừa: “Anh Thẩm, mau đi ăn cơm đi, cái này tôi xử lý là được rồi.”
Thẩm Thừa: “…Ừ.” Đúng là y nên đi ăn cơm, bởi vì có ở lại thì cũng chẳng có cái gì để giúp! Nguyễn Miên hoàn toàn có thể tự mình xử lý!
Y chậm rãi đi đến cạnh bàn, mở hộp cơm ra, gắp vội mấy miếng. Thấy đồ ăn vẫn còn ấm, y không khỏi thỏa mãn nở nụ cười, cảm giác mình vừa sống lại.
Thẩm Thừa vừa lấp đầy cái bụng rỗng, vừa huých Vương Đại Lực bên cạnh, khẽ hỏi: “Sao ông lại biết hôn phu của Tiểu Miên vậy? Tôi nhớ là mấy năm nay anh ta đâu có về đâu, ông quen từ trước nữa rồi à?”
Vương Đại Lực vừa gắp thức ăn vào miệng vừa bình thản trả lời: “Tôi với hai người họ học chung trường cấp ba, tôi từng theo đuổi Lư Dương nên quen biết hai người bọn họ.”
Thẩm Thừa lập tức há to miệng, nửa ngày cũng không khép lại được. Y nhìn Vương Đại Lực, kinh ngạc vô cùng: “Trước kia ông với Tiểu Miên là tình địch?”
Vương Đại Lực không muốn trả lời câu hỏi khiến cho lòng người tan nát này, cúi đầu tiếng tục nhồm nhoàm ăn cơm.
Thẩm Thừa quay sang quan sát gương mặt xinh đẹp của Lư Dương, cảm thấy việc Vương Đại Lực thích anh cũng không có gì kì lạ. Y miễn cưỡng đè xuống sự kinh ngạc, xấu hổ cười với Vương Đại Lực: “Không ngờ ông lại là người ủng hộ tình yêu giữa Alpha với Alpha, cũng đang rất thịnh hành đấy.”
Vương Đại Lực cũng không giải thích hồi đó Lư Dương là một Omega, chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Thẩm Thừa nhớ lại cách thức ở chung của Vương Đại Lực và Nguyễn Miên mấy năm nay, không nhịn được cảm thán: “Ông với Tiểu Miên đúng là quan hệ tình địch của thời đại mới. Nếu như tất cả tình địch đều có quan hệ giống như hai người thì thế giới này sẽ hài hòa hơn nhiều.”
Trái tim Vương Đại Lực vỡ nát.
Thẩm Thừa không nén nổi tò mò, y hỏi: “Lúc đó ông theo đuổi Lư Dương, rồi sao nữa? Anh ta từ chối ông rồi đến với Tiểu Miên à?”
Vương Đại Lực đặt đũa xuống, nhìn về phía Lư Dương: “Lúc đầu tôi theo đuổi cậu ta, mỗi lần tôi thổ lộ là một lần cậu ta đập tôi. Nhưng tôi không chịu từ bỏ, còn đuổi theo tới tận bộ đội.”
Bây giờ cậu ta nhớ lại cũng muốn đánh bản thân hồi đó một trận.
Thẩm Thừa bị sự kiên trì của cậu ta làm cho cảm động, vội vàng hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Vương Đại Lực ngẫm nghĩ, tóm tắt đơn giản lịch sử theo đuổi của mình: “Sau đó thì biến thành cậu ta mỗi ngày đều ăn cơm, đi ngủ và nhổ lông gà.”
Thẩm Thừa không hiểu: “Sao tự nhiên lại có lông gà?”
Trong đầu Vương Đại Lực hiện lên hình ảnh bản thân là một con gà trụi lông, không khỏi cảm thấy trái tim thêm tan nát.
Cậu ta khóc không ra nước mắt, vỗ vai Thẩm Thừa, tổng kết một câu: “Dù sao thì kết quả cuối cùng chính là tôi có thêm một cái tên gọi “gà nhi”.”
Thẩm Thừa: “…” Bỗng thấy hơi thông cảm.
Dưới ánh mắt thương hại của y, Vương Đại Lực khẽ thở dài, cầm lấy đũa, tiếp tục ăn cơm.
Thầm Thừa cầm đùa gắp vài miếng cơm, trong lòng vẫn rất tò mò về mối quan hệ của ba người bọn họ. Không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Miên và Lư Dương các đó không xa.
Nguyễn Miên vừa sát trùng vết thương cho Lư Dương xong, đang cúi đầu giúp Lư Dương bôi thuốc, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng thổi lên vết thương. Lư Dương vẫn luôn rên rỉ kêu đau bên tai cậu, người không biết còn tưởng vết thương của anh nặng vô cùng.
Thẩm Thừa nhíu mày quan sát bọn họ một lúc, không nhịn được uyển chuyển hỏi Vương Đại Lực: “Lư tiên sinh là quân nhân thật à?”
Bây giờ y đang nghi ngờ Lư Dương là một tên giả mạo quân nhân, rất có thể Nguyễn Miên đã bị lừa.
Vương Đại Lực cúi đầu ăn cơm, nghe y hỏi vậy cũng không thèm ngẩng đầu lên mà trả lười: “Cậu ta chẳng những là quân nhân thật mà còn là thiếu tướng thành phố An.”
Động tác ăn cơm của Thẩm Thừa khựng lại, đột nhiên ho khụ khụ vài tiếng, kinh ngạc khàn giọng hỏi: “Thiếu tướng?”
Thiếu tướng thành phố An, đó không phải là người đứng đầu quản lý cả thành phố sao? Là vị tướng cao nhất trong quân đội kia?
“Ờ, chính là cái vị thiếu tướng mà chúng ta muốn đến đây thực tập cũng phải thông qua sự cho phép của cậu ta đấy.” Vương Đại Lực hết cách thở dài, rót cho Thẩm Thừa một cốc nước, đưa tới tay y.
Thẩm Thừa nhận lấy cốc nước, uống mấy ngụm mới bình tĩnh lại không ho nữa.
Y vỗ ngực, ngẩng đầu nhìn Lư Dương và Nguyễn Miên, không khỏi càng thêm cạn lời: “…”
Y bỗng thấy rất muốn về nhà.
Thành phố An có một vị thiếu tướng như thế này, y cảm thấy cực kì nguy hiểm!