Love Paradise

Chương 2: Cậu cứ đợi đấy!


Đọc truyện Love Paradise – Chương 2: Cậu cứ đợi đấy!

Cả lớp quay ra thì trợn tròn mắt khi thấy một “ thằng bé ” cực kì handsome đang đứng ở cửa lớp, mặt vênh lên trời, tay đút túi quần, điệu bộ ngạo nghễ vô cùng. Ánh mắt cậu ta vừa từ kiêu ngạo lại chuyển sang ngạc nhiên hết sức khi thấy toàn bộ học sinh lớp 11A1 đang…ăn kẹo. ( toàn bộ thì ko đúng lắm đâu anh ). Nhưng cơ mặt lại ngay lập tức giãn ra, nhếch môi 1 cái trông là muốn đấm, đầu cồn lởn vởn cái suy nghĩ “ha ha vào đúng lớp rồi”. Cô Mai nghe thấy tiếng nói liền từ từ lách người ra khỏi lũ học sinh vẫn còn đang đơ ra, thấy cậu ta thì hỏi:

– Em là học sinh mới hả?

– Vâng!_Cậu ta cao ngạo đáp nhưng vẫn có phần lễ phép

– Vậy vào đây.

Cô giáo bảo cả lớp về chỗ, riêng Nhật Linh thì vẫn đứng đó vì đã có chỗ ngồi đâu.

– Em giới thiệu đi_ Cô Mai cười tươi nhìn cậu nhóc kia

– Chào, tên tôi là Vũ Khải Minh._ Khải Minh chỉ nói ngắn gọn thế thôi, rồi lại nhìn quanh cả lớp, mặt thì ko bớt kiêu đi chút nào khiến cả lớp tức ói máu.

Đột nhiên ánh mắt cậu ta sáng lên, nhìn về phía cuối lớp nơi 1 con người đang ngồi nghe nhạc rồi phi như con thiêu thân xuống ngồi ngay bên cạnh

– Hè lố anh Trọng Khôi_ Khải Minh cười toe toét, thái độ quay phắt 180 độ so với lúc đầu, trên mặt in rõ 2 chữ “trẻ con”

– Sao? Nãy còn lạnh lùng lắm mà._ Đáp lại cái vẻ mặt dễ thương chết người của Khải Minh thì cậu – Vũ Trọng Khôi lại nhàn nhạt phun ra 1 câu làm Minh ngại ngại mà gãi đầu

– Hì hì, thì cho cool 1 tí_ Khải Minh cười hì hì, trông ngố cực kì

– Thôi đi ông._ Trọng Khôi kí đầu Minh 1 cái đau điếng khiến cậu nhóc ôm đầu nhăn nhó

Từ nãy cả 2 nói chuyện tự nhiên quá mà không biết có mấy chục con mắt đang nhìn mình chằm chằm, cả lớp cứ trố mắt ra, hết ngạc nhiên này tới bất ngờ nọ. Lạ à nha! Trọng Khôi nói chuyện với học sinh mới thân thiết vậy ư? Mà còn nữa, Khải Minh ban đầu lạnh lùng, kiêu ngạo bay đâu mất rồi?


– Khải Minh à em lên đây đi, cô chưa sắp chỗ mà._ Cô Mai lên tiếng cắt đứt mấy cái suy nghĩ của học sinh trong lớp, cậu học sinh này cũng khiến cô ngạc nhiên từ nãy tới giờ đấy.

– Cô ơi em muốn ngồi đây._ Khải Minh nói lên với cô giáo, trưng ra cái bộ mặt dễ thương hết sức mà theo cậu thì ai nhìn cũng ko thể cưỡng lại được.

Nhưng tiếc thay, đối với cô Mai thì nó lại vô tác dụng. Tại sao à? Như đã nói ở trước rồi đấy, lớp này toàn mĩ nhân cả, hiển nhiên 1 điều là cô Mai đã miễn nhiễm với trai đẹp rồi, kể cả cái bộ mặt cún con đó cũng ko ngoại lệ dù Khải Minh có mang trên người gương mặt baby búng ra sữa. Thế là anh chàng nhà ta đành hậm hực đi lên đứng cạnh Nhật Linh. Còn cô….Hừ…cô thấy phiền với tên này rồi đấy, làm cô đứng nãy giờ mỏi hết cả chân

– Cô, chỗ._ Nhật Linh nhíu mày nhìn cô, bực rồi =.=’

Cô Mai liền cười trừ rồi hỏi:

– Thế 2 em muốn ngồi đâu?

– Như cũ ạ_ Đồng thanh luôn( ý là Khải Minh với Trọng Khôi, Nhật Linh với Bảo Trân )

– Ko được_ Cô mai phản đối ngay( thế còn cho người ta chọn làm gì )

– Why?_ Đồng thanh tập 2

– Nhà trường đã quy định nam nữ bình đẳng nên ngồi trai với gái cũng chẳng sao, vậy nên, đổi cho nhau đi_ Cô Mai ôn tồn giải thích với cái lí do rất là “củ chuối”…

Cả 2 bực mình lắm nhưng ko làm gì được nên đành hậm hực về chỗ, riêng Khải Minh vẫn bị giữ lại để hỏi cung

– Này Khải Minh, cậu quen Trọng Khôi à?_ Câu này ko ai khác là củaThái Dũng đại ca, lớp trưởng thì phải giải đáp thắc mắc cho cả lớp chứ

– Hi, anh Khôi là anh họ của mình đó._ Nói rồi cậu nhóc cười tươi, tay chỉ chỉ Trọng Khôi, lại khiến cho cả lớp đơ tập nữa.

Cái quái gì thế này, hình như cậu ta bị động kinh thì phải á, có ai giải thích hộ cái. Thái độ tự dưng thay đổi 180 độ là sao trời? Tuy ngạc nhiên từ nãy rồi nhưng bây giờ khi nghe cậu ta nói, làm cả lớp còn đứng hình vì bất ngờ nữa. Dường như hiểu được suy nghĩ của mọi người, Khải Minh ôn tồn nói

– Không cần ngạc nhiên như vậy đâu, chẳng qua là mình muốn gây ấn tượng với các cậu chút thôi, cool 1 tí không được à?_ Ngây thơ hỏi lại

– À không không_ Mọi người lại cười xuề xòa, trong lòng thì nghĩ “thằng cha này khùng ghê”

Khải Minh cười nhẹ rồi về bàn vừa được sắp_ nơi có 1 cô gái đẹp như tiên đang ngồi, Bảo Trân nhà ta chứ ai, nhưng đáng tiếc là cô nàng đang mải đọc mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu nên chẳng nghe cô giáo nói gì sất, cứ nghĩ là Nhật Linh sẽ ngồi với mình như trước thôi.

– Ê, Nhật Linh ơi,nam chính cầu hôn nữ chính kìa! Trời lãng mạn phải biết, hì hì!!_ Bảo Trân đang đọc truyện thì reo lên sung sướng hơn bắt được vàng, ngay lập tức quay sang bên cạnh, đôi mắt vẫn ánh lên một tia mơ mộng và thích thú. Đập vào mắt cô nhóc là khuôn mặt đẹp trai không tì vết, thừa tiêu chuẩn trở thành mĩ nam Hàn Quốc (theo như con mắt tinh tường của Bảo Trân).tèn tén ten và đó không phải ai khác chính là hotdog à không hotboy Khải Minh nhà chúng ta!Khải Minh lẳng lặng ngồi vào chỗ thì ngay lập tức bị thu hút bởi người con gái ngồi bên cạnh : khuôn mặt trái xoan trắng hồng,đôi môi đỏ tươi như trái dâu tây. Nhưng điều mà cậu thích nhất ở cô gái này là đôi mắt màu nâu sữa rất đẹp mà cô đang dùng để nhìn cậu lúc này.

– Chào cậu, mình tên là Vũ Khải Minh, rất vui được làm quen!

– Ơ…à ừ chào cậu,mình là Khương Bảo Trân, hận hạnh_ Nhận ra mình bị thất thố vì ngắm trai đẹp tương đối lâu (phải là quá lâu mới đúng), Bảo Trân vội bay trở về mặt đất, bây giờ mới nhận ra một sự thật phũ phàng là Nhật Linh không ngồi cùng mình.

Xuống thăm dò tình hình của Nhật Linh xem nào.Cô cứ thế tiến về bàn mình mà ngồi thôi, chẳng buồn ngó xung quanh, lôi quyển sách ra và đọc. Nhưng người xưa nói cấm có sai: đời không như là mơ. Cô vừa mới liếc mắt trên vài dòng chữ đã nghe thấy tiếng nói của cái con….gì gì đấy bên cạnh mình


– Ra chỗ khác!*Con trai? Thảo nào nghe giọng khàn khàn*

Cô quay sang, ngước lên nhìn Trọng Khôi bằng 1 gương mặt… à..ờ… bất cần đời.

– Tôi?_ Cô chỉ vào mình.

Lúc này Trọng Khôi mới nhìn rõ được khuôn mặt cô. Da trắng, mắt 2 mí màu tím nhạt bí ẩn, cái mũi thẳng nhỏ thon, đôi lông mày lá liễu, hàng mi dày cong vút. Đặc biệt hơn cả là ở đôi môi cherry đỏ mọng mà không cần son, quả đúng là 1 tuyệt sắc giai nhân.

Nhanh chóng thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, cậu nhíu mày nhìn cô đầy khó hiểu:

– Chẳng lẽ là tôi?_ Lại bắt chước cô, tự chỉ vào mình.

– Đúng!

– Cậu…

– Tôi sao?

– Không nói nhiều, đi ra!

– Why? (Tại sao?)

– Của tôi

– What is yours? (Cái gì của cậu?)

– Cái bàn.

– Sao tôi phải tin?

– Không tin?


– Đúng!

– Tại sao?

– Không ghi tên cậu.

– Được_ Nói rồi cậu lấy ra 1 cây bút rồi ghi chữ Trọng Khôi to tướng ở trên bàn mà chẳng nghĩ gì đến hậu quả, ai đó nhếch mép cười. >_

Chỉ chờ có thế, bạn Nhật Linh nhà ta liền đứng dậy

– Thưa cô, *chỉ Trọng Khôi* vi phạm nội quy nhà trường_ Cô chỉ cần nói thế thôi là cô Mai sẽ hiểu ngay vấn đề

Cô Mai nghe vậy liền đi xuống, thấy dòng chữ to tướng bát đại ấy thì đùng đùng tức giận

– Trọng Khôi, sao em lại làm vậy, em biết là học sinh không được viết lên bàn mà

– Em xin lỗi_ Trọng Khôi cúi đầu

– Nhật Linh?_ Cô Mai quay sang hỏi Nhật Linh 1 câu, bởi cô là Hội trưởng hội học sinh của trường mà.

– Dọn dãy A_ Ngắn gọn, súc tích nhưng lại giáng 1 đòn thật đâu vào đầu của Trọng Khôi

Cậu đen mặt quay sang nhìn Nhật Linh, dám lừa cậu, lại còn đưa ra hình phạt rất nặng nữa, thật to gan. Cậu hừ lạnh 1 tiếng rồi nhìn cô với con mắt “Giỏi lắm, cậu cứ đợi đấy!”. Còn cô thì chẳng thèm quan tâm, nhàn nhã ngồi xuống và đọc sách.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.