Đọc truyện Love Love Love – Chương 18(Ẩn Dấu)
Ngày hôm sau. Tôi đến lớp.
Không một ai?
Hôm nay được nghỉ sao? Không? Tôi đánh vào đầu mình một cái và mỉm cười. Bởi vì mọi người đi đâu đó thôi. Họ vẫn đang để cặp ở đây mà.Tôi vừa định bước vào lớp.
_Chị Mỹ Anh. Chị Mỹ Anh…- tôi thấy tiếng thở gấp của thằng Tí, nó đang chạy về phía tôi.
_Sao vậy nhóc?- tôi mỉm cười và cốc đầu nó một cái.
Nó liền giữ tay tôi lại. Nghiêm túc nhìn tôi rồi nói với một ánh mắt thật đáng sợ:
_Bây giờ không phải thời gian đùa nữa. Có chuyện lớn rồi chị ơi!
_Chuyện gì vậy?
… Tôi hớt hải chạy theo nó… Đến nơi…
Không thể tin được. Cậu ấy… Sao lại nằm ở đấy? Khuôn mặt trắng bệch mất sức sống.
_Chị quen biết người đó chứ?- nó thở hổn hển nhìn tôi hỏi.
_Chị biết!- tôi sợ hãi nhìn nó.
_Đó là ai?
_Đó là người bạn thân hồi trước của chị. Cậu ta tên là: Linh Đan.
_Tối hôm qua chị có đến trường chứ?
_Có.- tôi thấy mình hơi run. Lẽ nào…?
_Chị Mỹ Anh, từ giờ phút này trở đi, mọi lời nói, hành động của chị sẽ bị cảnh sát theo dõi.- nó nói tôi với một giọng nghiêm túc- do vậy chị phải cẩn trọng với lời nói và hành động của mình. Cho dù chị chưa đủ tuổi trưởng thành đi chăng nữa.
_Đại ca!- thằng Tèo hớt hải từ đằng xa chạy lại.
_Hớ?- tôi nhìn nó. Tim tôi đập mạnh như sợ có một điều gì đó sắp xảy ra.
_Cảnh sát đã đến đây rồi. Họ suy đoán nạn nhân tử vong cách đây 10 tiếng. Qua camera có thu được những hình ảnh cuối cùng của chị và nạn nhân đứng trên ban công. Còn những thước phim sau do sự cố mất điện nên không được ghi lại. Thế nhưng ban nãy khi kiểm tra đường dây điện họ phát hiện ra rằng: trong khoảng thời gian 8h29 thì đã bị ngắt điện, và trong khoảng 2 tiếng đồng hồ sau đó. Đã có ai đó nối điện trở lại. Do vậy hiện nay, chị là người bị nghi ngờ nhiều nhất. Đồng thời hiện nay họ chưa khám nghiệm tử thi nên chưa phát hiện ra điều gì đặc biệt nhưng theo suy đoán ban đầu, nạn nhân đã tử vong do ngã từ trên tầng cao xuống.
Tôi sững sờ. Nhất thời run lên một cái. Vậy ra người tối qua tôi gặp không ai khác đó chính là Linh Đan. Tôi không hề biết gì.
_Mỹ Anh.- một tiếng nói từ xa vọng lại như an ủi tinh thần cho tôi- Cậu đã biết tin rồi!
_Khải à? Giờ tôi phải làm sao đây?
_Cậu cứ bình tĩnh. Tôi sẽ giúp cậu.- cậu ta nhìn tôi và ánh mắt tràn đầy thần khí khiến cho tôi an tâm thêm phần nào.
“Xin mời em Hoàng Mỹ Anh lớp 11A0 lên phòng ban giám hiệu. Xin nhắc lại một lần nữa, xin mời em Hoàng Mỹ Anh lớp 11A0 lên phòng ban giám hiệu.”
Cả ba con người đều nhìn chằm chằm tôi khích lệ tinh thần cho tôi.
Tôi gât đầu, vững vàng cất bước đi. Bỗng chốc tôi nhìn thấy từ phía đằng xa. Cô bạn cùng bàn- Thanh Nhã, đang đứng nhìn tôi. Nhìn theo những bước chân tôi đi và mỉm cười một cách đầy thân thiện.
Tại phòng hiệu trưởng.
“cốc, cốc, cốc”
_Mời vào.- tiếng thầy hiệu trưởng vang lên.
_Dạ, chào thầy.- tôi bước vào.
_Vào đi.- thầy mỉm cười nhìn tôi. Đến khi tôi bước đến chỗ thầy, thầy lại ra lệnh- em ngồi xuống đi.
Tôi ngồi xuống và liếc nhìn căn phòng này. Đây là một căn phòng gọn gàng sạch sẽ với tông màu chủ đạo là màu ấm nên khiến con người không quá bị áp lực.
_Được rồi.- thầy mỉm cười- bây giờ tôi sẽ để cho cảnh sát ngồi nói chuyện với em.
Thầy hiệu trưởng bước ra ngoài và người cảnh sát đang ngồi ở phía bên cạnh liền nhếch miệng cười. Cái điệu cười ấy khiến cho tôi hơi ớn lạnh.
_Chào cháu.
_Chào chú.
_Trước khi bắt đầu cuộc điều tra cháu có gì muốn nói không?
_Vì hiện tại cháu chỉ trong tình trạng bị nghi ngờ, cháu có bị tạm giam không?
_Không bởi chú không xin giấy phép của cơ quan.- một hồi- chúng ta bắt đầu được rồi chứ? Kể từ bây giờ mọi lời nói của cháu sẽ được ghi âm lại.
_Vâng.
_Linh Đan là bạn thân của cháu?
_Vâng.
_Thông qua điều tra từ một số người bạn của Linh Đan cho thấy, cháu và Linh Đan có hiềm khích với nhau khi còn bé?
_Không có ạ.
_Vậy sao hai người không chơi thân với nhau nữa?
_Mẹ cháu phá hoại gia đình của bạn ấy.- tôi nói xong liền nhìn ông cảnh sát, tôi thấy đáy mắt ông ta lộ ra một tia châm biếm.
_Tối hôm qua cháu đến đây làm gì?
_Tìm một số đồ đạc mà cháu cần tìm. Chú có thể xem qua camera.
_Sao cháu lại đi lên sân thượng?
_Cháu thấy lạ bởi cháu nghe thấy một số tiếng động cùng một bóng đen.
_Như những nữ sinh khác thì họ sẽ thấy sợ, tại sao cháu không thấy sợ?
_Cháu tò mò.
_Chỉ thế thôi?
_Vâng.
_Được rồi. Chúng ta kết thúc tại đây.
Thế rồi chú ta nhanh nhẹn bước ra ngoài.
Tôi cũng bước ra ngoài. Khải cùng hai thằng Tí và Tèo cũng đang chờ tôi.
_Mỹ Anh.- Khải gọi tôi.
_Đại ca!- hai thằng Tí và Tèo chạy lên phía trước tên Khải- họ không làm khó chị đấy chứ?
_Không có!- tôi mỉm cười nhìn hai người bọn họ.
_Đại ca, vừa rồi bọn em đã bàn bạc rằng chúng ta sẽ xem lại camera một lần nữa để xác định rồi đi lên phía sân thượng xem xét.
_Được- tôi gật đầu, đồng ý