Love Game - Trò Chơi Tình Yêu

Chương 24


Bạn đang đọc Love Game – Trò Chơi Tình Yêu: Chương 24

CHÁP 25
…………………………………
Ngồi thẳng người dậy, xoay lại, đặc thân đè lên mình Tuấn, Gương mặt Phương trở nên nghiêm túc hẳn đí…( có nghĩa tỉnh ngủ rồi đấy…!)
“ Anh đang giấu em chuyện gì phải không…?”
Dù rất muốn hỏi thẳng, nhưng cái nhỏ cần lúc này là sự chân thật của Tuấn. Đúng vậy, Phương muốn không cần phải hỏi, mà muốn tên này tự giác “ thật tình khai báo” ra………
Nhìn thẳng vào mắt Tuấn, khiến cho tên này trở nên bất động …………
Rồi sau đó, Tuấn cũng dừng bình tĩnh lại, đưa lên nắm chặt hai cánh tay nhỏ, lạnh lùng nói……
“ Thật sự em muốn biết sao ?”
“ Đúng vậy”
Dức khóat trả lời, đôi mắt không hề lãnh tránh cái nhìn buốt giá , lạnh lùng của Tuấn.
………………….
Nhìn nhỏ một hồi lâu , mắt nhắm lại , thở dài một cái rồi đẩy tay ôm đầu nhỏ vào, giọng trầm ấm ..-
“ Anh không có được một cuộc sống như người bình thường”
Tay vuốt tóc nhỏ….. Tuấn nói tiếp..-
“ Được sinh ra trong một gia đình… , àh không,… không đáng được gọi như thế……………”
Kể lại tất cả những gì tên này đã trải, đã phải chịu đựng…….., phải không giấu bất kì điều gì về bản than mình hết. Một cuộc sống đã sớm tắt đi những tiếng cười chân thật , mà thay vào đó là phải cười xuôi với đời……
Một tuổi thơ không đáng được gọi như thế, đã lấy đi tất cả những gì của một đứa trẻ vẫn còn trong độ tuổi long nhong , chơi đùa.
……………………………………….
Sống với lớp vỏ bọc bao quanh, một niềm tin chưa bao giờ được tốn tại………… Tất cả đã trở nên khép khín.!
………………..
Tựa đầu vào người Tuấn, dòng nước mắt lăng dài, theo đó mà rơi, xuôi dọc theo thân thể người bên dưới.
Đúng là đồ ngốc, thật quá vô tâm – ích kỉ . Tự trách bản thân mình , có khi nào nhỏ chủ động tìm hiểu về gia đình Tuấn …? – Không.
Chưa bao giờ nhỏ quan tâm điều đó, trong đầu lúc nào cũng chỉ mung lung…

….
…..
Cứ thế, hàng ngàn hàng vạn câu hỏi đầm chồi trong trí Phương. Chưa bao giờ nhỏ nghĩ đến vấn đề này….
Đúng thật là một con ngốc.
Chồm người dậy, Phương hôn phớt lên môi Tuấn, giọng run run –
“ Em xin lỗi…..”
“ Em chỉ biết mỗi tình yêu mà không hề biết rằng điều gì đã khiến anh tồn tại….”
“ Em là một đứa ích kỉ..”
Khóc khút khít bên vai Tuấn, vỗ nhẹ lên đầu nhỏ, Tuấn mắng yêu..-
“ Ngốc..!”
Nhỏ cứ thế, cúp mặt xuống, ngừoi run bần bật lên, nhưng không nấc thành tiếng…., một khỏang thời gian sau…
Chợt Phương ngước đầu dậy,…-
“ Anh đừng làm chuyện gì ngu ngốc nhé, đừng đầu nữa…em không muốn chuyện gì đó sẽ xảy ra với anh..”
Đôi mắt có phần hỏang sợ trong Phương.
Vuốt trán , Tuấn hôn nồng vào, nhéo mũi nhò, mỉm cười một cái…..
“ Yên tâm ,………….em không tin anh àh..”
“ Nhưng..”
“ Sụyt..!”
Đưa tay che lên làn môi quyến rũ của nhỏ, vòng tay âu yếm người Phương..
“ Chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh….như thế là đủ…..”
Tiếng sát trao nhỏ nụ hôn dài,…..
Hình như nhỏ còn một điều chưa hỏi, đẩy người Tuấn ra, cặp mắt long lanh , đầy thắc mắc…-
” Em muốn………….”

” Có phải em muốn hỏi Phong là người như thế nào ?”
Nhìn thoáng qua mắt Phương, tên này thừa sức biết, thành ra cắt ngang lời nhỏ…., .Gật nhẹ cái đầu, Tuấn dịu
giọng nói..-
” Phong cũng không khác anh là mấy….”
” Cái gì..!!”
Chưa nói hết câu , nhỏ đã nhảy khẩn lên, mặt trở nên kinh ngạc , đầy sững sốt….
” Thế….”
Cốc..!
Kí một cái vào đầu Phương, rồi kéo người nhỏ lại,..-
” Này em nghe anh nói hết đã”
Cuối cùng nhỏ cũng im thinh thích, dán sát gương mặt mình vào, chăm chú nghe…..
Thở một miếng…lấy hơi cái đã nào…!
” Phong là người đứng đầu một tập đoàn khá mạnh. Nhưng cũng giống anh, rất ít người biết tới vì hầu như chưa bao giờ ra mắt trong cái cuộc kí kết, trừ lúc sang nước ngoài, “…..
Nhìn nhỏ vài giây, vuốt má Phương nói tiếp..
” Em chỉ cần giữ riêng ình là được, không nên nói cho Nghi, đừng hiểu nhầm ý anh…” ” Là đàn ông, khi nào họ cảm thấy đến lúc phải nói, tự động mọi chuyện sẽ được giải quyết, nếu em muốn giúp , cái tốt nhất – hãy tin vào tình yêu giũa hai người đó…”
Phụng phịu xuống, đúng thật là nhỏ định lát sau vào lớp sẽ xả hết cho nó nghe, chưa gì đã bị tên này chặn đầu lại, nằm rộp xuống người Tuấn, suy nghĩ mơ hồ, vòng vong…. Phương thỏ thẻ…-
” Tại sao người đó lại là em…..”
Hôn lên đầu nhỏ, Tuấn cười nói âu yếm…-
” Thật sự anh cũng không hiểu vì sao………………có lẽ em tồn tại chỉ để thuộc về anh ….chắc là vậy rồi..”
Giật nảy người lên, ngổi chỏm dậy…., phồng má ,trợ mắt, đánh liên tiếp lên người Tuấn-
” HA, ai cho anh tự cao hả,….chết này…chết này…..”
” AHA, mát mắt….!”

” ???”- Chưa hiểu ý tên đó.
” Đúng là vợ anh có khác “- Mắt vẫn dán chầm chầm vào vật thể sống…..
Nhìn xuôi theo đường mắt của Tuấn, tá hỏa hồn lên, lấy tay kéo chăn, che người lại, mặt đò như gất, xấu hổ ko lỗ chui….
” Á….Á…..a anh nhìn cái gì vậy, biết ngay khỏi đây, tên chết tiệt..”
RẦM…..( xong đời em)
Một sinh vật lạ vừa mới bị ném văng ra khỏi căn phòng ấy..
………………………..
………………….Reng…..reng…..reng……!
Tiếng chuông vào lớp ngân vang, vừa bước vào lớp đã thấy nhỏ và tên “đáng ghét” ( với nó ) đang ngự trị trong ổ mình.
Lập tức chạy như tên lửa, nó ào xuống chỗ Phương, tay sờ tay xách. Kéo người nhỏ dậy, trái – phải, trên – dưới, xoay vòng vòng làm Phương đầu quay tu tủ theo. Gương mặt nó hấp tập, giọng rằng hỏi..-
” Mày không sao chứ, vết thương còn đau không, có bị chỗ nào nặng không…….”
” STOP”
Dùng tay bịch mỏ nó lại, Phương nhấn vô trán nó.
” Mày nhã phanh vừa vừa thôi, chờ tao nữa……”
Ôm nó một cái thật thân thiết…..nhỏ cười tủm tỉm nói..-
” Tao xin lồi , khiến mày lo sốt vó lên. Nhưng tao không sao cả mày đừng lo”
” Thật sao…!”
Nhìn con bạn mà vẻ mặt nó không chút nào yên tấm. Liềt xéo, phóng tia lửa sang Tuấn, và cả hắn nữa…
Thấy thế, tên đó kều tay hắn, có chút ngạt nhiên…ngây thơ hỏi..-
” Sao vậy, lại gây à”
Quay sang thằng bạn chí cốt, hắn thở dài, gương mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi ( thức trắng đêm qua mà ), nắm bẹp xuống bàn, đáp-
” Ừ, nhưng nguồn boom phát ra từ bên mày đấy…..đặt mìn cho cố vào…làm quân tao chết lây hết.”
” HA…..HA….HA……”- cười sặc sụa, vỗ tay vào lưng hắn…bộp…bộp…
Đôi mắt thôi không phóng điện + lửa nữa, nhìn Phương, giọng hấp tấp…-
” Thế mày có biết nguyên nhưng không..!”
” Thì…….”- mén tí nữa nói toẹt ra, may mà thắng kịp……ngưng một lúc nhỏ –

” Vì tên ngốc đó làm mích lòng người khác nên tao bị hưởng ké đấy mà”- tay gãi gãi đầu, diễn như thứ thiệt.
Ánh mắt nghi ngờ – ” Thiệt không, ..hay mày cũng giấu tao chuyện gì !!”
Hất vai con bạn, Phương tỏ vẻ hờn mát….-
” Tao mà mày cũng không tin àh” ( còn gì nữa…!)
Nó đứng như trời trồng không biết phải nói gì hết, thấy thế Phương liền nắm tay nó giật giật , nhõng nhẽo…
” Mày nỡ để một người đang bị thương đứng như vậy tới hết tiết hả…!”
Sự nhớ là mình đang chắn ngang đường vào bến của nhỏ, nhanh như cắt, nó và Phương tiếng xuống chỗ ngồi.
, sự hoài nghi trong nó chợt được xóa dần hết.
Quay xuống bàn hắn, với gương mặt xinh xắn, tươi rói trở lại. Nó mỉm cười làm Phong đỏ mặt. Nhìn như thế, mà lòng Phương thấy rây rứt, chỉ riêng nó vẫn không biết được sự thực, tới lượt nhỏ liết xéo Phong bằng ánh mắt sắt thép
( chắc còn lâu…!)
Đột nhiên thấy ơn ớn luồn khí lạnh, dây vào sống lưng..( chắc mấy bạn biết ai rồi nhỉ…)
Tiết học cứ thế mà trôi dần dần đi…………
Ca thứ 4: Môn Lí
…Bộp….bộp….bộp..
” Nào, các em chuẩn bị lấy giấy ra, chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra nhò về các công thức. Cô muốn biết các em có coi lại bài trong suốt kì nghỉ không….nhanh nào…”- bà cô nói, tay cứ vỗ vào nhau lia lịa.
” HẢ, CÁI GÌ ………”
” SAO LẠI THẾ………..??”
” ĐỪNG MÀ CÔ ƠI…..”
” Miễn bàn luận, nhanh lên nào….”- dứt khoát , với câu nói đó, bà cô khiến cho đứa nào mặt cũng méo lên méo xuống..( trừ hai tên quái đảng ngay góc dưới kia…!)
Nó nhìn Phương…..!
Phương nhìn nó……!
Hai đứa khóc rồng cho số phận……Chỉ còn chiêu duy nhất….
Ngôi sao sáng , lấp lánh , lấp lánh hiện ra….ngay trong
đôi mắt của hai cô nương nhà ta…………….
Nó và Phương sẽ làm cái trò gì trong suốt giờ kiểm tra đây………….?
Các bạn đón xem tập sau nhé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.