Love Game - Trò Chơi Tình Yêu

Chương 15


Bạn đang đọc Love Game – Trò Chơi Tình Yêu: Chương 15

CHÁP 16
Quay về với hai nhân vật ngốc của chúng ta ,sau khi đã vật lộn với nhau từ sáng tới chiều ( nội công thâm hậu, bái phục …bái phục…! ).
Nhỏ dường như chết luôn ấy chứ, thở không nổi nữa, người ướt đẫm, vẫn còn đang thiếp bên cạnh tên “ác ôn” (kẻ đã làm nhỏ ra thành thế này ). Bản thân hắn cũng rất là mệt, ngồi nghĩ thẩn thơ một chút-
, quay sang nhìn nhỏ, Tuấn mỉm cười, chồm người xuống ôm lấy nhỏ. Hôn lên gương mặt hồng hồng đỏ đỏ, đáng yêu ấy.
Nằm được một chút, chợt nhỏ cũng tỉnh dậy, mệt rã cả người, nhỏ đẩy đẩy nhẹ người Tuấn, ngước lên hỏi-
“ Uhm..mm.. mấy giờ rồi…”
Cô người yêu bé bỏng cuối cùng cũng dậy, chóng tay lên đầu, Tuấn vuốt những sợi tóc rối ren trên trán nhỏ, ân cần nói –
“ Em ngủ suốt buổi chiều rồi đấy, hum..m.. ,gần 6 giờ rồi”
Phương dù đôi mắt vẫn chưa mở hết , nhưng vẫn chăm chú nghe. Chợt nhỏ ngồi dậy định đi tắm ,nhưng vừa nhỏm lên một chút thì lại nhói buốt cả phần dưới. Thấy mặt Phương nhăn nhó, Tuấn đóan thế ( Ặc..) , nên ngồi dậy đỡ , bế nhỏ vô bồn…
“ Ứm…!, này em tự đi được mà, bỏ xuống coi kì quá!”- dảy nảy khi bất ngờ bị ẫm lên.
“ Đi không nổi mà còn……”- mắng yêu nhỏ, hình như tên này lại có ý đồ gì đây, tự nhiên mắt sáng lên như lửa. Khiến cho nhỏ Phương bỗng thấy rùng mình.
“ Để anh giúp em tắm nhé!”
– hớn hở , chân đi kèm theo giọng nói, nhanh nhẩu ùa vào phòng tắm, không cho nhỏ kịp trả lời.
“ Này này, anh muốn giết em nữa đấy hả…”
“ Không muốn đ.â.u….”
“ Này,….!”
Sau khi bóng người mất, không gian dường như trở lại yên lắng, trong căn phòng đó, chỉ còn thấy sự hiện diện của vết đo đỏ ,nhòe nhạt trên chiếc ga giường . Muộn rồi Phương ơi, trên đời khó ai có thể cản nỗi tên này. Nói chơi vậy thôi chứ, ^^! Thật ra Tuấn không làm gì cả, chỉ giúp nhỏ tắm sau đó lại bồng ra, thay đồ cho nhỏ. Từ nãy tới giờ , nhìn cử chỉ của tên đó, nhỏ tự hỏi ( Khóai ghê nhỉ !!!).
Sảng khóai trong người từ lúc bước ra khỏi phòng tắm, nhỏ lại được Tuấn đặc lại lên giường một cách nhẹ nhàng. Rồi cũng tới lượt tên này vô trỗng.
Nhìn đồng hồ, thở dài từng tiếng…., thấy nhỏ cứ ủ rủ, Tuấn bèn bước lại gần, ngồi xuống trước mặt ,đưa hai tay ra ôm chầm đùi nhỏ. Cười ấm áp:-
“ Đi dạo nhé! Chịu không ?”
Uhm, đúng rồi, bây giờ nhỏ rất cần không khí, chứ cứ ở trong cái phòng này thì lại bị cái cảm giác, hình ảnh đó hành hạ. Gượng chết đi được. Nhỏ gật đầu lia lịa, nhưng….khổ nỗi , bây giờ cả đứng nhỏ cũng không vững, nói gì tới đi dạo hả trời….
Nhìn Tuấn mà , mặt méo mó trả lời – “ Nhưng…….đi bằng cách nào…?”
Hôn nhẹ lên trán nhỏ, Tuấn đứng dậy xoay người rồi lại ngồi xuống, đưa tay ra sau chỉ chỉ vào tấm lưng rộng của mình-
“ Thì đi theo kiểu này này….”
Cười khúc khích trước cử chỉ cảm động ấy, Phương cuối người xuống chòang tay qua cổ Tuấn, nhè nhẹ dựa vào.
………….

Tại công viên COTT! , phía trước chung cư…..
“ Nghi !, ngày mai anh có vài chuyện, không đến trường được ..”- tay trong tay rão bước đi, đột nhiên hắn dừng lại.
“ Hở..! lại nghĩ à…, nhưng là chuyện gì thế”- đang cười vui sướng , chợt nghe Phong nói, mặt nó buồn hẳn ra, quay đầu nhìn hắn, đôi mắt nó căn to chớp chớp, tò mò..
“ Chuyện nhà thôi, yên tâm . Anh chỉ vắng có một ngày !”- đặc tay lên đầu nó xoa xoa.
Nhìn Phong, có lẽ hắn không muốn nói cho lắm, dù rất thắc mắc nhưng nó không hỏi nữa. Vì ,con tim nó luôn tin hắn. Không trả lời lại, nó cười nhỏ, ôm chặt cánh tay hắn tựa đầu vào.
……………………Tại một khúc đường gần đó…..
“ Này, hay anh cho em xuống đi ,mọi người đang nhìn kìa, kì cục quá àh”- vỗ vỗ trên lưng Tuấn, nhỏ gượng ghịu ấp mặt xuống nói.
Cười ha…hả…., Tuấn không ngay lời nhỏ, ngược lại còn…..
“ Anh Yêu Em , Phương”
“ Anh Yêu Em”
“………………….”
Hàng ngàn, hàng vạn con mắt nhìn hai đứa rất chi là khác lòai ( kinh ngạc đúng hơn !)
Căng con mắt ra nhìn Tuấn, lần này không còn vỗ vỗ như hồi nãy nữa mà nhỏ đánh túi bụi.
“ Anh điên hả , có im không thì bảo” Mặt đỏ tía lên, Phương dẫy dãy, nhưng hình như Tuấn không hề dừng lại,……. đành phải dùng tay che cái loa đó lại.
Cứ như thế tiếng la từ từ mỗi lúc một gần……..
..3……2…….1……..
Cái cặp ngốc nghếch ấy vẫn……., người vùng vẫy cái miệng mình ,để nó thóat ra và tiếp tục họat động, người thì cứ giữ chặt khưng khưng không cho cái loa chết tiệt ấy phát ra thêm một tiếng nào…….Mà không hề để í thấy ,ngay trườc mặt mình có 4 con mắt đang trố ra nhìn họ một cách kinh ngạc, quái đảng.
Đang bước đi , chợt từ đâu nghe tiếng la sao quen quen quá, Phong liền nắm tay lôi nó đi theo âm thanh đó…..thì…phát hiện khu vui chơi đã để xổng mất con khỉ điên này (trong mắt hắn ). Thành ra bây giờ trước mặt hắn , cái thằng bạn hách dịch, chuồng từ sáng tới giờ đang tung tăng ,vui vẻ, hạnh phúc bên cô bạn của nó.
“ Chật…chật …”
– đúng vậy hắn không còn biết nói gì khác ngòai cách đứng lại nhìn hai người đó mà chật…chật…!
Nó thì hồn bay phách tán……chẳng…chẳ.n..g…phải nhỏ với tên đó mấy bữa trước vẫn còn ngó lơ nhau sao……..Sao tự dưng lại thành thế này….còn ôm ấp , bồng bế nhau…. nữa…….
Chóang váng…chóang váng…
Rồi vài lát sau nó cũng tỉnh –
“ CON KIA, THẾ NÀY LÀ THẾ NÀO !!!!”
– hét tóang lên , khiến hắn đứng bên cạnh cũng xiêng xẹo vì tiếng hét đó.

Tám mắt nhìn nhau……!!!
Chết cha! Biết tỏm nó đã phát hiện , không kịp phản ứng , nhỏ chỉ cuối đầu, núp sau người Tuấn.
Sau khi nhỏ vừa thực hiện xong hành động không khác gì tên trộm trốn thuế, thì nhỏ thì thầm sau gáy Tuấn-
“ Không quen , không quen” Chiều theo người yêu vậy , đành phải giả điên, khi vừa bước ngang qua hắn, Tuấn cứ im liềm nhìn thẳng phía trước không thèm quay đầu lại.
Phong thấy là lạ, nên khi “thằng bạn” đi ngang, hắn dơ tay vịnh vai lại –
“ Này, tao tàng hình àh?”
Diễn bộ mặt ngu hết cỡ, quay ngang, đưa ánh mắt bồ câu hình “thằng bạn”-
“Hở……..! ( 3 giây sau) không quen không quen!”- .
Phương ,dù mặt thì úp xuống nhưng miệng vẫn pha chèm “ừ ừ, không quen”- cứ thế rồi hai đứa khùng lại tiếp tục bước đi.( Sax…con vác thằng đi ấy chứ).
Được một đoạn ( khỏang cách giữa hai cặp 3m) , đột nhiên cả hắn và tên kia đều cười thất thừng lên…….
“ HA….HA….HA…A……”
Làm hai đứa tụi nó hình sững sờ….nhưng vài phút sau cả tụi nó cũng thế.
Tuấn cười vì thật sự tên này nhịn không được, làm cái trò này tuế quá, thì ra khả năng diễn xuất của mình lại tệ đến như vậy. ( có nguyên nhân…Duyệt! )
Hắn cười ,vì thái độ của thằng bạn, cả gương mặt của tên đó nữa. Ngu hết cỡ!!! ( có nguyên nhân..Duyệt! )
Còn Phương, từ khi Tuấn quay đầu tự thú thì nhỏ đã biết thế nào cũng bị nó xé xát ra, nên đành phải cười ấy gượng trong đau khổ…( cũng có nguyên nhân….Duyệt!)
Nó thì chả hiểu mô tê gì, thấy mọi người hứng chí cười, tự nhiên nhỏ cũng cười cho vui ( Sax…cười cũng có vụ ké nữa hả trời! …chật..Không Duyệt!)….
Bây giờ khu vui chơi không chỉ có sổng một con mà cả bầy đó chứ, ……..
Một trận thả ga đã kết thúc, Tuấn quay lại tiếng về phía bên nó. Vừa bước lại nó đã nhanh miệng đốp trước –
“Sao mày không đến…….” – đang nói chợt mới nhận thấy từ nãy giờ con bạn mình đang ngoan ngoãn ngồi gọn trên kia , tay chỉ lên xuống lia lịa, mặt ngu hết sức – “ Sao..o.. vậ.y.y….!”
“Àh….h..[“ là do mình ngã, trật mắt cá nên mới..i. thế này”]”- Tuấn chưa nói được gì sau từ àh đó đã bị con Phương bịch mõ.
“ Này, thả em xuống được rồi đấy”- kèm theo lời nói, nhỏ lẫy vẫy cồm cồm chân xuống, thấy thế tên này cũng nhẹ thả nhỏ xuống.
Con bạn bạn chạm đất nó đã vội bay tới vác tay nhỏ đỡ lại…………
…………………………….Một lát sau………
“ Này, mày phá mất cuộc đi dạo lãng mạng của tao rồi đấy (Ặc..)”-
Vừa đi vừa đúc tay vào túi quần, Tuấn châu mày ,nhai nhãi thằng bạn.

Hắn không trả lời gì hết, vẫn cứ bớt ung dung, lát sau bước chân dần chậm lại, dù miệng nói nhưng hắn vẫn đưa mắt về phía trước tụi nó đang đi. – “ Khỏi đánh trống lãng, mày…”
Không để hắn nói hết câu , Tuấn quay qua, khuôn mặt bỗng lạnh đi, đôi mắt trở nên rất nghiêm túc –
“ Tao thật lòng đấy”
Sau đó lại dịu xuống , ngước về phía trước, nhìn Phương bằng ánh mắt chứa đầy sự yêu thương. Hắn cũng không nói câu nào nữa, theo sau hai đứa nó. Cả hai thằng đều mỉm cười thật ấm áp.
………………………………
Dòng do tới ,dòng do lui . Cuối cùng nhỏ cũng khai hết cho nó nghe. Lúc đầu nó sững sờ, hét tóang lên, lắc lắc con nhỏ lia lịa chỉ với mỗi một câu-
“Thiệt hả – thiệt hả – thiệt hả…….”
Dằng pha với nhau một tì, hai tụi nó ôm nhau cười tủm tỉm, chọc ghẹo tới chọc ghẹo lui. Đúng đấy, nó rất mừng cho Phương, vì thật sự nó cũng cảm nhận được sự thật lòng của Tuấn. ( phải hông dạ ???)
Sau cuộc đi dạo đó , đèn nhà ai nấy sáng. Hắn đưa nó về , còn con Phương thì ngoan ngõan trèo lên lưng tên kia lại………..
Sáng sau đó , đúng như lời đã nói, hôm nay hắn nghĩ học. Nó rất muốn hỏi vì sao nhưng rồi lại thôi, ngồi trong lớp hay xuống canteen, mặc dù con bạn vẫn luôn đi cạnh nó. Nhưng đôi lúc thấy nhỏ và Tuấn đùa cợt, thủ thỉ với nhau nó lại có chút cảm giác “ghen ghét”.
“Ghen”, vì nó ước gì mình bây giờ cũng được như vậy.
“Ghét”, vì hôm nay hắn vắng mặt. Tại Tập Đòan KEY……
“ Nghe đâu, hình như chưa bao giờ cậu xuất hiện trong các cuộc kí kết, dù họ có là đội tượng mạnh. Cậu làm tôi vinh hạnh quá.!” – Ông Khải đứng dậy bắt tay niềm nở.
Hắn , dù trên gương mặt không hề thay đổi nét lạnh lùng, nhưng cũng từ tốn mỉm cười lại.
Hôm nay chính thức họ sẽ kí kết hợp tác. Do tập đòan KEY , lần trước không may đã thu mua số ngay số hàng không cáo giá thuế. Khiến cho họ phải ôm trọn, bù lại các khỏang nợ từ nhỏ tới lớn cho các tư nhân.
Nay SPY chủ động giúp họ chi trả 45% khỏang nợ ấy với điều kiện, sẽ để SPY có quyền được nắm trọn 5% phần trăm cổ phần trong hợp đồng của các cổ đông lớn.
……..
Sau cuộc trò chuyện phong vong bao gồm những nội dung, điều khỏang giữa hai bên. Hắn quay trở lại công ty . Hầu như rất hiếm khi hắn ở lại công ty làm việc, thường thì sẽ ôm hết cả đồng về nhà . Nhưng lần này , đối mặt với KEY trong vai trò người trợ giúp ( nói cách khác cũng là một cổ đông bỏ vốn đầu tư), thì hắn phải thật sự cần sự trợ giúp của các nhân viên khác.
Sở dĩ hắn không sợ danh tính lộ , vì hầu hết trong mọi trường hợp kí kết ,chưa bao giờ có chuyện báo đăng – bài viết gì cả. Đơn giản hắn là nhà đầu tự – không phải nhà từ thiện.
Mỗi ngày từng giây từng phút, sự tồn tại của mọi kí kết chỉ cách nhau vài phút, bao gồm cả công ty nhỏ lẫn tập đòan lớn.
Trở về công ty, hắn gọi thư ký vào , yêu cầu thu thập tất cả những tài liệu trước giờ, cách cấu trúc nền tản của KEY. Làm cho có lệ vậy đấy, thật ra hắn đã sớm có trong tay những tài liệu ấy.
………….Cộc..cộc..cộc…
“ Vào đi”
Một cô gái khá trẻ, ăn mặc không cầu kì, rất trang nhã, tóc ngang vai bước vào.
“ Thưa, đây là những tài liệu, tôi thu thật được như sếp đã bảo”
“ Được rồi, để đó đi”- giọng nói lạnh lùng không hề thay đổi. Thậm chí một cái nhìn cũng không có, vì giờ đây, cặp mặt của hắn đang dán vào mán hình mà bấm gõ lia lịa.
Từ lúc bước vào cô thư kí rất phần ngạc nhiên, ngay từ đầu đi làm cũng đã không gặp được sếp, cứ thế suốt cả mùa cũng vậy. Thế mà hôm nay lại được tận mắt nhìn sếp.
Người ta thường bảo “cái nhìn đầu tiên luôn là một cánh cửa”, nó mở ra bao nhiêu trạng thái cảm xúc của đôi bên ( trong trường hợp này hình như có một bên mở àh!!^^! ).
Đúng vậy, cái vẻ lạnh lùng, lẫn gương mặt kênh kiệu kia không làm cô thấy ghét mà ngược lại tim đập mỗi lúc một mạnh hơn. Không ngờ , sếp lại trẻ như vậy, hơn nữa còn rất đẹp trai. Sự lạnh lùng ấy không làm cô cảm thấy nên xa lánh , nó thu hút – dẫn dụ cô thì đúng hơn. Chết lặng mà đứng đó, con mắt cứ dán dao dáo vào người hắn.

Chợt cảm thấy lạ, sao vẫn chưa đi nhỉ, ngước lên hắn hỏi –
“ Còn gì sao?”
Cô gái lúc này mới sực tỉnh lại, bối rối , ngường ngùng đáp – “ Dạ..vâng… không còn gì ạ”
“ Được rồi, tiếp tục làm việc đi”- nói xong hắn thảng thiên cuối xuống tiếp tục……
Cô cũng rục rè , lững thững bước ra.
….Cạch…
Đóng cửa lại, đưa tay chạm tim mình…. , sao đó lắc lắc đầu lại, cô ít một hơi mạnh – “ Quay trở lại nghĩa vụ thôi”
Về phần hắn gần suốt cả **** chiều , vẫn cắm cuối vào công việc, (làm bù , chuẩn bị sẵn cho cả tuần mà). Chợt đưa tay để ý tới đồng hồ.
, hắn dừng lại , lấy áo khóac , bước ra khỏi phòng .
Vừa định ra tiếng ra cửa, chợt hắn khựng lại …..
“ Sao giờ này cô còn ở đây”- có phần ngạc nhiên khi thấy cô thư kí vẫn còn ngồi lại , cặm cụi với cái máy. Hắn hỏi.
Giật mình bởi tiếng người, cô ngước lên , vội trả lời –
“ Ơ…., à dạ vì tôi thấy sếp chưa về, vả lại cũng còn vài tài liệu chưa xong..”
Ngó qua thóang lại, hắn thấy cũng đã tối rồi, lại cũng một phần chính hắn đã giao quá nhiều cho thư kí , nên…, quay lại nhìn cô hỏi – “ Cô đi bằng gì ?”
Ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời – “ Dạ, tôi đón xe buýt”
Không lôi thôi nữa, hắn gõ cốc cốc lên bàn ấy –
“ Nhanh đi , tôi đưa về”
Không kịp chờ người khác có đồng í không, hắn đã quay tích ra cửa.
Ngỡ ngàng với mọi hành động của sếp, động nhiên cô cảm thấy vui vui trong lòng. Trên xe…..
“ Sau này tan ca cô cứ về như mọi người, không cần phải đợi”- giọng không hề thay đổi, miệng nói mắt vẫn ung dung nhìn phía trước ( Sax, tác giả bị khùng , lái không nhìn trước thì nhìn chỗ nào trời! ^^! ).
Cô gái chỉ gật gật “ Vâng” một tiếng.
Từ sao đó , hắn không nói thêm bất cứ một câu nào nữa, cô cũng lặng thinh, vì chẳng biết phải nói cái gì hết. Cái vẻ mặt lạnh tanh ấy , khiến cho người khác khó mà mở miệng bắt chuyện.
Sau khi đưa cô gái về, hắn vòng xe lại chạy về hướng nhà nó.
Do 10 giờ mới tan ca cho chính mình , cộng thêm phải đưa thư kí về nữa. Thành ra bây giờ đã cận 12 giờ.
Hắn không chạy thẳng tới nhà nó, mà đậu lại một góc nào đó, rồi đi bộ.
Bước chân ngày càng gần tới cánh cổng trắng cao ngần phía trước căn biệt thự. Nhìn lên dãy phòng nó, đèn đã tắc. Hắn nghĩ có lẽ nó đã ngủ rồi, – nghĩ thế…….
Quay người bỏ đi , chợt giật thóc tim lên vì………..
Vì cái gì vậy…….., chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.?
Đón đọc Cháp sau nhé..^^!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.