Love Again, Yêu Lại Từ Đầu

Chương 27: Bệnh viện nhi RC Zhao (p2)


Đọc truyện Love Again, Yêu Lại Từ Đầu – Chương 27: Bệnh viện nhi RC Zhao (p2)

Hôm nay tiếp tục nhạc Trung nữa nhá

————————–

“Thôi thôi chị đùa mà. Tiếp theo đây là sự xuất hiện của ca sĩ Ariana hiện tượng toàn cầu trong năm qua đã trở lại, em thấy chị giới thiệu em oách chưa?” Chuyên viên trang điểm đột nhiên hùng hồn nói lớn tiếng,
cũng may ở đây không có nghệ sĩ khác, chỉ có hai người, trợ lí và
stylist của cô thôi.

Thấy chị ta nhiệt tình như vậy Mạch Nha bất giác bật cười. “Chị làm quá rồi, ha ha.”

“Rmmm..rmmm”

Nhà tạo mẫu tóc đang chuẩn bị làm tóc cho cô, thấy điện thoại trên
bàn reo lên, hảo ý nhắc nhở. “Điện thoại của em reo kìa Mạch Nha.”

“Cảm ơn chị.” Cô gật đầu, ngay sau đó liền tiếp, “Alo?”

Bên kia nói gì đó khiến mặt mày cô đang vui vẻ liền biến sắc.

“Tôi về ngay!” Cô lớn tiếng nói rồi cúp máy, thu dọn đồ đạc xong gấp
gáp nói với mọi người. “Thật xin lỗi, mấy chị chuyển lời xin lỗi đến đạo diễn cùng mọi người dùm em. Hiện giờ em có việc gấp cần xử lý, không
thể chậm trễ được. Chuyện này trên đường đi em sẽ gọi điện báo cho chủ
tịch, chào nhé!” Bóng cô mất hút sau cánh cửa, mọi người cũng chưa hoàn
hồn lại, ú ớ gì đồng loạt nhìn nhau ngẩn ngơ.

Lý do Mạch Nha bỏ tất cả lịch trình cho ngày trở lại showbiz vì tập đoàn xảy ra một chuyện lớn!

Vận dụng kĩ năng lái xe tám năm của mình để có thể chạy nhanh nhất,
rốt cục cũng tới. Nhìn bảng hiệu kia chính là một trong mười khách sạn
đắt đỏ nhất Paris-La Vanci, không thể phủ nhận nơi đây chính là thiên
đường nghỉ dưỡng, du lịch của đại gia. Bày trí đẹp mắt tinh xảo đến

người xem không ngừng cảm thán độ sang trọng của nó, mà cô hiện giờ
không có tâm trạng thưởng thức đó.

Vừa đến nơi Mạch Nha liền quăng xe cho bảo vệ tự di chuyển, không để ý những chiếc xe cảnh sát đang đỗ ở ngoài kia vô cùng nhiều. Cô cấp tốc
chạy như bay vào khách sạn, cũng không để ý gương mặt và cả trang phục
của mình là một thân hoa hoa lệ lệ tiến vào, khiến mọi người còn tưởng
diễn viên nào đến đây quay phim ngắm nhìn đến mê đắm.

Vốn dĩ muốn đi thang máy thường nhưng ai ngờ bốn thang máy lúc này
chật cứng người, từ cảnh sát nhân viên đến khách hàng, cũng may cô và
chủ khách sạn này giao tình cũng không tồi, liền gọi cho người đó nói
dăm ba câu gì đó, rốt cục mình cô đặt cách được đi thang máy của Tổng
tài. Nhân viên kinh ngạc xen lẫn cung kính dẫn cô tận tình đến nơi.

Tầng mười chín chật nít người, trong số đó nhiều nhất là người của
cục cảnh sát và đội điều tra. Vừa mới tới chẳng hiểu chuyện gì xảy ra,
trong điện thoại A Bảo chỉ báo cho cô có chuyện lớn xảy ra rồi bảo cô
mau tới khách sạn này. Nghe giọng điệu của A Bảo gấp gáp cùng hơi hoảng
như vậy là lần đầu tiên, cô biết chuyện đó không nhỏ nhưng ai ngờ lại
lớn như thế này. Rốt cục là chuyện gì mà kinh động đến cảnh sát và đội
điều tra như vậy?

Thấy A Bảo đang đứng đó với Trưởng phòng Marketing, Mạch Nha đi tới
định gọi hai người liền bị cảnh sát giữ lại. “Xin mời cô tạm tránh đi,
hiện giờ ở đây có án mạng, xin cô vui lòng hợp tác với cảnh sát.”

Hai mắt cô trợn to. Cái, cái gì? Án mạng!? Rốt cục cái quái gì đang
diễn ra thế này? Mạch Nha không nhịn được muốn la lên, nhưng rất nhanh
cô đánh bay cái ý nghĩ đó. Nở nụ cười nhẹ nhàng nói với cảnh sát viên :
“Ở bên đó có cấp dưới của tôi, hiện tại tập đoàn của tôi đang vướng vào

vụ việc này. Có thể cho tôi qua để nắm rõ tình hình chứ?”

Cảnh sát viên dường như nhíu mày cân nhắc. Có ai chắc chắn là cô ấy
không nói gạt chứ? Anh ta nghe nói người có liên quan điều là Thư ký Chủ tịch, Trưởng phòng Marketing, nếu như cô ấy nói bọn họ là cấp dưới của
mình thì, hừm, không thể nào đây là bộ dạng của Chủ tịch một tập đoàn
lớn được!

Thấy ánh mắt của cảnh sát viên đánh giá mình từ trên xuống dưới, loại ánh mắt như kiểu mấy bà nội trợ đánh giá thịt nào tốt thịt nào không
tốt.

Cô không khỏi dở khóc dở cười, bộ dạng của mình hiện tại nói khó coi
cũng không phải, chỉ là khoa trương, lộng lẫy như ca sĩ đang diễn trên
sân khấu thôi. Bởi thế người ta nhìn mình kì dị như thế là phải rồi.

“A Bảo!” Cô không nhẫn nại nữa, lớn tiếng gọi thư ký của mình.

A Bảo vừa nghe thấy cô gọi liền đi về phía cô, lúc vừa nhìn thấy cô
ánh mắt anh ta cũng có hơi giật mình một chút. “Thật xin lỗi, đây là
Tổng tài của chúng tôi, anh có thể nhường đường để Tổng tài của chúng
tôi vào xử lý chuyện riêng được rồi.”

Cảnh sát viên chỉ biết câm nín nhìn Mạch Nha không tin mà gật đầu.

Sau khi vào được bên trong, cô thấy đội điều tra đang tìm kiếm vật
chứng, không những có thêm đội khám nghiệm tử thi ở đây nữa. Nhíu nhíu
mày, cô bất an nói : “Nói rõ mọi chuyện tôi nghe xem.”

A Bảo thuật lại mọi chuyện cho Mạch Nha nghe.


Đại loại là như thế này. Trưởng phòng Marketing của tập đoàn Mạch Nha tên là Elleisa, vào ngày hôm nay khoảng giữa trưa có hẹn đối tác tập
đoàn F.I.N để thương lượng chuyện hợp đồng. Vốn tưởng rằng hẹn tới khách sạn chỉ ngồi ở nhà hàng uống trà rồi bàn hợp đồng thôi, nào ngờ đối tác hẹn mình ở phòng 209. Vốn là người tận tụy với công việc và tập đoàn,
Elleisa nghĩ đã tới nước này rồi chỉ còn thuyết phục mà thôi. Thân là
Trưởng phòng Marketing nên tiếp xúc với xã hội từ rất sớm, cũng hiểu
được loại đạo lý kí hợp đồng theo phương thức giao dịch bằng thân thể,
cô nghĩ đối phương gọi cô lên đó chắc chắn cũng chẳng tốt lành gì.
Elleisa trước tiên đưa cho nhân viên của khách sạn nhận lấy cái máy nhỏ
như mp3, dặn dò khi nào nó mà reo lên thì lập tức xông vào phòng 209
ngay không cần lý do, sợ bọn họ không làm theo lời cô nói cô còn hù doạ
là nếu không sẽ có án mạng xảy ra.

Vào phòng chào hỏi đối tác mới biết đây chính là bạn trai cũ của cô,
trước đây do thói lăng nhăng nên cô đã bỏ anh ta. Mặc dù còn oán giận và ghét anh ta vì những việc làm trước đây, nhưng cô cũng phải tạm gác mọi chuyện cá nhân sang một bên, làm tròn trách nhiệm một nhân viên gương
mẫu cho tập đoàn. Đàm phán được khoảng một tiếng cuối cùng anh ta cũng
chịu ký hợp đồng, nào ngờ cô đột nhiên ngất xĩu. Sau khi tỉnh lại thì
thấy anh ta đã nằm bất tỉnh ở đối diện, trên bàn phía anh ta ngồi máu
chảy thành vũng, cô hoảng hốt la lên, sau đó không hiểu sao lại có cảnh
sát xông vào phòng, cô bị kết tội tạm thời.

Trầm mặc hồi lâu Mạch Nha mới nhận xét : “Chuyện này có người gài bẫy tập đoàn chúng ta, hoặc là thù cá nhân với Elleisa. Nhưng tôi không
hiểu hắn lộ liễu như vậy để làm gì?”

Đúng vậy, nếu hắn có ác tâm hãm hại thì cần gì phải bày ra một kế hoạch hao công sức như vậy rồi tự tay báo cảnh sát đạp đổ nó?

A Bảo cùng Elleisa im lặng, xung quanh chỉ còn tiếng xử lý hiện trường của cảnh sát.

“Rmm rmmm..” Bỗng điện thoại Mạch Nha reo lên, cô hoàn hồn bắt máy. “Hello?”

[Chào tiểu Triệu tổng!] Giọng nói này…? Cả cái thái độ thất lễ này nữa…

Não Mạch Nha hoạt động hết công suất, rốt cục cũng lôi ra được một cái tên. “Quý Ngạn Cổ-Quý tổng?”

Tiếng cười trầm thấp như ma quỷ vang lên, tiếp đó là giọng nói khàn
khàn gợi cảm như vừa trải qua trận kích tình. [Không ngờ em còn nhớ
anh.]


Bất an trong lòng Mạch Nha sôi sục lên, hắn ta gọi cho cô là ý gì
chứ? “Thật là vinh hạnh cho tôi, hôm nay có chuyện gì mà Quý tổng phải
đích thân gọi cho tôi thế?”

[Nghe nói nhân viên của em đang vướng phải một vụ án mạng. Nếu xử lý
không tốt, tập đoàn cũng có thể sẽ xuống dốc…] Tiếng nói rất nhẹ như là
đang thì thầm một câu nói tràn ngập tình ý với người yêu vậy.

Ánh mắt Mạch Nha đột nhiên lạnh đi, khiến A Bảo và Elleisa đứng cạnh cũng bất giác lùi lại. “Sao Quý tổng biết chuyện này?”

[TV bắt đầu phát sóng rồi. Còn nhìn thấy em một thân như vịt trắng
đang đứng ở góc phải nói chuyện với nhân viên.] Cô nghe thấy hắn cười
nhẹ.

Đây là cười nhạo mình à? (°_°)

Căng thẳng nắm chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào da thịt bên trong lòng bàn tay. Mạch Nha thăm dò, “Điều kiện là gì?”

[Một đêm hoan ái!]

Σ(゚д゚lll)

Lời nói như tiếng sét đánh thẳng vào lòng mình, Mạch Nha không biết nên nói gì nữa, cô cứng đờ như một pho tượng.

[Quyền quyết định là ở em, thời hạn là ba ngày. Anh khuyên em đừng
chần chừ lâu quá, không tốt cho giá cổ phiếu.] Giọng nói như ma như quỷ
thôi miên cô, sau đó anh ta dập máy trước.

Thấy cô nghe xong điện thoại vẫn đứng thất thần ở đó, Elleisa tiến đến hỏi. “Chị không khoẻ sao Tổng tài?”

Bừng tỉnh đại sự, Mạch Nha lắc đầu, nghiêm mặt nói : “Không. Cô đem
hết tình tiết chuyện xảy ra hôm nay kể lại chi tiết hơn đi, rồi chúng ta cùng nhau xem xét những điểm khả nghi, thời gian cảnh sát cho ta không
còn nhiều nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.