[Lous Family Hệ Liệt] - Bộ 4 - Dấu Chân Người Tình

Chương 9: Song sinh (2)


Đọc truyện [Lous Family Hệ Liệt] – Bộ 4 – Dấu Chân Người Tình – Chương 9: Song sinh (2)

Raven chán ngắt ngồi trên ghế sô pha nhìn người đàn ông đang bất tỉnh trên ghế đối diện. Để đem được hai người bọn họ đến đây, hắn và Sol tốn không ít công phu để dọn dẹp cái đám người đi theo bọn họ. Không cần nghĩ cũng biết là hành tung của Denis đã bị Hắc Quỷ chú ý bởi những người mà hắn một phát bẻ gãy cổ toàn là cấp “Dạ” trong Hắc Quỷ, còn những người còn lại dù được huấn luyện rất tốt nhưng nhìn là biết người được cử đi bảo vệ nên hắn chỉ đánh ngất rồi chất đống một góc mà thôi. Thật ra Raven khá tò mò về người được Denis tin tưởng này, anh ta còn khá trẻ, hắn và Sol cũng điều tra ra không ít thông tin về Mad, nhưng đến cùng anh cũng chỉ là một thiếu gia nhà giàu bình thường mà thôi, à, hơi nổi tiếng một chút bởi học thức và sự nghiệp… nhưng như thế chưa đủ khả năng để bảo vệ Denis.

Mad từ lúc bị đặt xuống ghế đã tỉnh nhưng anh giả vờ không tỉnh dậy, Denis đang nằm trong tay bọn họ mà anh thì không biết mục đích của họ là gì. Trong đầu anh lập nên hàng ngàn phương án để có thể thoát khỏi đây nhưng lúc này chẳng biết bọn họ đem Denis giấu ở đâu nên anh không thể manh động.

Raven nhìn một lúc lại buồn chán, quyết định đi vào tìm Sol, y đã trốn biệt trong phòng với cậu nhóc kia mấy tiếng đồng hồ. Hắn xuống tay rất nặng nên biết chắc giờ này cậu ta chưa tỉnh nên Sol ngồi trong đó chỉ để nhìn người ta ngủ mà thôi. Raven vừa đi ngang chiếc ghế Mad đang nằm bỗng dưng phản xạ có điều kiện mà tấn công người trên ghế. Mad biết mình đã lộ nên bật một phát tránh ngay được cú đấm của Raven ngay mặt mình, sau đó ngay lập tức dùng những thế phòng vệ mà Adam dạy khóa mọi hành động của đối phương.

Hai người đối mắt trừng nhau, ai cũng không làm gì được ai. Raven nhướng mắt, tên này ghê thật, ra tay nặng vậy mà hắn tỉnh thật mau. Trong lòng Mad cũng âm thầm kinh hãi, ở đâu ra một tên có thân thế tốt thế này, nếu không phải anh phản xạ nhanh có khi lại ngất thật lâu ấy chứ!

Raven bỗng nhếch môi, Mad cảnh giác đề phòng, ngay khi hai người sắp tìm điểm yếu của đối phương mà hạ thủ thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

– Đừng trừng mắt nữa! Buông anh ta ra!

Hai người đồng thời quay lại nhìn, Mad mừng rỡ kêu lên:

– Denis, em không sao chứ?

– Hừ! – Raven hừ khẽ, lập tức thoát khỏi trói buột của Mad chỉ trong vài động tác.

Mad không bận để ý tới Raven nữa vì biết hắn không có ác ý, anh vẫn đang chăm chú nhìn Denis, nhưng cảm thấy là lạ chỗ nào ấy! Đúng rồi, khí chất không giống…

– Cậu… không phải Denis! Denis đâu?

Sol đánh giá người đàn ông anh tuấn trước mặt, âm thầm gật đầu. Denis mặc dù ngốc nhưng lại chọn người rất tốt, chỉ là tương lai trùng trùng nguy hiểm phía trước, Sol không biết liệu người đàn ông này có đủ sức bảo vệ cậu hay không?

– Em ấy vẫn chưa tỉnh, đang ngủ ở bên trong! Anh không cần lo lắng!


– Cậu là ai? Hai người bắt chúng tôi tới đây có ý gì? – Mad nhíu mày.

Sol bình thản tiến lại sô pha, tự nhiên mà rót trà. Raven thấy y không để ý đến mình thì hơi tức giận, chạy lại ngồi kế bên Sol, rất bá đạo mà đem y ôm vào lòng. Mad nhìn mà nhíu mày, nhìn thấy một người giống hệt Denis bị một tên đàn ông khác ôm, trong lòng anh rất khó chịu. Sol không phản kháng để mặc Raven làm nũng, đưa mắt nhìn Mad, nhẹ nói:

– Anh ngồi đi, chúng ta nói chuyện!

Mad ngồi xuống chiếc ghế ban nãy, nghiêm mặt nhìn Sol. Sol nhẹ thở ra, bắt đầu kể lại một câu chuyện xưa, dường như câu chuyện đó chẳng liên quan gì đến y nhưng Mad biết, đó là cội nguồn của những gì đang diễn ra, bí mật về thân thế của Denis và của cả người đang nói kia.

– Anh học tâm lý nhưng lại có một người anh là bác sĩ xuất sắc nhất nhì thế giới, chắc đã từng nghe qua cái tên Rolan Broadman?

– Tiến sĩ hàng đầu trong công nghệ di truyền? – Mad sửng sốt.

– Đúng vậy! – Sol gật đầu: – Tên thật của ông ấy là Rolan Decarp Norado, cũng chính là người sáng lập ra gia tộc Norado mà anh từng biết đến!

Mad cảm thấy mọi hiểu biết của mình dường như quá ít ỏi trong hoàn cảnh này. Ai có thể ngờ được, giáo sư nổi tiếng từng được Louis nhắc đến mỗi ngày với anh bằng biểu cảm sùng bái lại mà người đứng đầu gia tộc đã diệt vong kia. Không có gì có thể thể hiện sự hoang mang của anh lúc này nhưng anh vẫn muốn biết lý do tại sao Denis lại lưu lạc đến mức này.

Sol biết Mad là người thông minh nên tiếp tục dùng giọng điệu lạnh nhạt kể:

– Ông ấy là ông ngoại của chúng tôi!

Lần này Mad thật sự dùng biểu cảm ngẩn ngơ để nghe kể chuyện, hoàn toàn chẳng có gì trong đầu có thể dùng được lúc này.

– Denis và tôi là anh em sinh đôi! Mẹ chúng tôi là con gái lớn của ông ấy, cũng là một tiến sĩ di truyền học, bà dùng hạnh phúc của cuộc đời mình theo ông nghiên cứu cái gọi là cực hạn của di truyền, và sinh ra chúng tôi bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Chúng tôi không có cha, và tất nhiên ý nghĩa tồn tại thực sự chỉ là vật thí nghiệm mà thôi!

Bàn tay đang ôm Sol của Raven bỗng siết chặt lại, Sol vỗ vỗ tay hắn ý bảo y không sao mới khiến hắn bình tĩnh lại, nhưng Sol biết, lúc này hắn đang vô cùng khó chịu.


Mad lúc này chẳng nói gì, anh chỉ một mực lắng nghe, trong tim bỗng thấy khổ sở lạ. Sự đau đớn âm ĩ này tất nhiên vì cuộc đời Denis mà trỗi lên, cũng một phần vì cậu thanh niên đang ngồi trước mặt anh đây, nhưng có lẽ y không cần vì y đã có một bờ vai đáng tin cậy để tựa vào.

– Đừng cảm thấy khổ sở! Rất may chúng tôi có một người dì rất tốt, bà ấy dường như dành tất cả mọi yêu thương trên thế giới này để bù đắp phần tình cảm thiếu hụt mà chúng tôi không có, cho nên tôi và Denis rất hạnh phúc!

– Vậy tại sao gia tộc Norado lại diệt vong?

Đây là điều mà không chỉ Mad thắc mắc mà cả Raven đang buồn bực cũng phải dỏng tai lên lắng nghe, hắn đã hỏi rất nhiều lần mà Sol chẳng chịu nói, hắn chỉ biết một điều rằng nó liên quan đến “Hắc Quỷ”.

Sol thở dài:

– Rolan có một người bạn lâu năm, hắn ta cũng từng là một nhà di truyền học có tiếng nhưng vì hắn nghiên cứu mà không tiếc dùng sinh mạng con người để thí nghiệm nên khi bị phát hiện, hắn bị tước bằng tiến sĩ và bị tống vào tù! Sau khi ra tù, hắn giả vờ như đã thay đổi hoàn toàn thành một người tốt, khiến Rolan tin tưởng và chia sẻ nghiên cứu mới nhất của ông, cũng là nghiên cứu thành công nhất, một thứ được ông ưu ái đặt tên: “Bí mật của Eva”, với ý nghĩa là tạo ra một thế hệ mới đầy năng lực.

– Thứ đó là gì? Chiếc chìa khóa kia là cậu đưa cho Denis? – Mad hỏi.

– Đúng vậy! Chiếc chìa khóa đó là mấu chốt để mở ra chiếc rương đựng “Bí mật của Eva”. Thật chất trong chiếc rương đó chủ yếu là nghiên cứu năm ấy của Rolan về việc cấy ghép gen, khiến đứa trẻ khi sinh ra đã có năng lực hơn người! Chỉ là nó quá nguy hiểm và có khả năng gây hại nên ông đem nó khóa lại và giấu đi, khiến nó trở nên thần bí, tuy nhiên không thể phủ nhận rằng ai có được nó sẽ tạo ra được một đội quân sát thủ từ những đứa trẻ bé tí!

Mad hoàn toàn kinh hãi:

– Vậy ông ấy bây giờ đang ở đâu? Nghe Louis bảo, năm đó ông ấy đi dự hội nghị nào đó rồi bị tai nạn qua đời, có đúng thế không?

– Ông ấy qua đời thì hoàn toàn đúng sự thật nhưng không phải chết vì bị tai nạn mà chết vì tự thiêu! – Sol rét lạnh nói.

Mad rùng mình, phải như thế nào mà một người tài giỏi như thế dùng cách ác liệt cùng cực trong đau đớn để tự kết liễu mình?


– Nếu ông ấy chết cùng cái thứ bí mật kia thì tốt rồi! Em cũng không phải chật vật từng ấy năm! – Raven tức giận nói.

– Raven, thật ra dù ông ấy cho đem “Bí mật của Eva” thiêu thành tro, em cũng hoàn toàn không tránh khỏi việc bị “Hắc Quỷ” truy bắt!

– Tại sao?

– Như tôi đã nói, ông ấy tin tưởng người bạn kia nên đem thành quả nghiên cứu ra chia sẻ khiến người ấy nổi lên dã tâm chiếm đoạt! Đúng là hắn đã đoạt được nhưng chỉ là một bản nghiên cứu không đầy đủ, còn “Bí mật của Eva” thật sự chỉ có tôi mới biết, và chìa khóa mà Denis giữ mới có thể mở ra! Cho nên hắn truy sát chỉ tôi chỉ để tìm ra nơi giấu nó.

– Vậy tại sao cậu không giữ chìa khóa luôn mà đưa cho Denis? – Mad khó hiểu hỏi.

– Vì để chỗ em ấy an toàn hơn tôi bây giờ! – Sol nhẹ giọng nói.

Mad ngẫm nghĩ lại câu chuyện của Sol vừa kể, hỏi:

– Vậy nên Rolan một đêm tự thiêu khiến cả gia tộc Norado diệt vong, cậu và Denis làm sao thoát?

– Là mẹ và dì đưa chúng tôi đi! Rất không may là mẹ tôi và tôi bị “Hắc Quỷ” bắt lại, chỉ có dì và Denis cùng chồng dì ấy chạy thoát! Vì bảo vệ bí mật mà dì phải tìm một người bạn khác của Rolan, nhờ ông ấy kìm hãm một phần ký ức của Denis khiến nó trở thành một đứa trẻ bình thường, vô tư mà sống. Tôi và mẹ bị bắt, vậy nên cũng mất liên lạc với dì, cũng may khi tôi thoát được khỏi “Hắc Quỷ”, số điện thoại cũ của dì vẫn dùng được nên mới có thể liên lạc. Sau đó không lâu tôi lại hay tin dì bị tai nạn qua đời, chỉ còn mỗi Denis đơn độc nên mới quyết định đi tìm nó! Sau đó thì anh biết rồi đó.

Nghe giọng kể thản nhiên của Sol nhưng Mad biết trong đấy y đã gặp không biết bao nhiêu trắc trở cùng nguy hiểm, mà cái tổ chức “Hắc Quỷ” kìa đúng là không đơn giản.

– Hắc Quỷ do người kia sáng lập?

– Đúng vậy! Nó rất nguy hiểm, được huấn luyện như một căn cứ quân sự, người trong đó được chia làm 3 cấp bậc, là Minh – Ám – Dạ, chịu sự quản lí của một người được gọi là Nhật Quỷ! – Giọng Raven đều đều nói: – nhưng mà hiện nay người sáng lập ra nó đã đi chầu trời nên người đứng đầu là Nhật Quỷ!

Mad nheo mắt nhìn Raven, hắn ta khiến anh kiên kị, một người mạnh mẽ nhưng đầy nguy hiểm:

– Sao cậu lại rành như thế?


– Tôi từng là người đứng đầu cấp Ám của Hắc Quỷ! Mà người đứng đầu hiện tại là bố nuôi của tôi! – Raven cà lơ phất phơ đáp.

Mad nhướng mày, lại đưa mắt nhìn Sol, có chút hiểu vì sao Raven lại ở đây và rời khỏi tổ chức kia.

– Nói đến đây đủ rồi! Hiện tại tôi muốn nhắc nhở anh, Hắc Quỷ đã chú ý đến Denis, dì của tôi gặp tai nạn có thể liên quan đến bọn họ nên Denis đang gặp nguy hiểm! Mặc dù em ấy chẳng nhớ gì, cơ thể cũng yếu đuối hơn tôi cho nên anh cần chuẩn bị mọi tình huống có thể xảy ra cho Denis.

Mad trầm trọng gật đầu.

– Hai người hiện tại ở đâu?

– Đợi Denis tỉnh lại chúng tôi sẽ rời khỏi đây! Denis nhờ cả vào anh, hiện tại tôi không thể bảo hộ nó, nhưng nếu có cơ hội, tôi sẽ đưa Denis đi! – Sol buồn bã đáp, việc không thể chăm sóc em trai khiến y rất bất đắc dĩ.

– Không cần! Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt!

Sol ngẩn ra, chăm chú nhìn Mad:

– Hai người…

– Đúng vậy! Denis là người yêu của tôi cho nên tôi sẽ bảo hộ em ấy bằng cả sinh mạng mình, cậu có thể yên tâm.

Sol định nói gì đó nhưng bất chợt quay đầu nhìn phía cửa phòng, Denis đang đứng nơi đó, trên mặt ướt đẫm hai hàng nước mắt, cậu nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, cũng phần nào nhớ ra, liên hệ với cơn ác mộng đêm hôm đó dần dần rõ ràng, người kia là anh trai cậu, một người mang cùng dòng máu lẫn một nửa sinh mệnh của cậu.

– Denis… – Sol xúc động gọi.

– Anh… anh trai…

Sol mỉm cười gật đầu, chạy vội lại ôm cậu. Đôi mắt không kìm nén được nước mắt, bọn họ đã xa cách rất nhiều năm rồi, 13 năm dài đăng đẳng. Lúc này chỉ biết ôm nhau mà khóc, vui mừng vì được gặp lại nhau…

Mad và Raven không lên tiếng, yên tĩnh nhìn màn trùng phùng ngắn ngủi giữa hai người mà họ yêu nhất…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.