Đọc truyện [Lous Family Hệ Liệt] – Bộ 4 – Dấu Chân Người Tình – Chương 7:
Rất nhanh Mad đã tìm ra nguồn gốc của chiếc chìa khóa thần bí kia. Adam khi đưa cho anh tập tài liệu, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Cẩn thận mọi thứ! Có việc cứ tìm anh!” khiến Mad rất sửng sốt, nhưng rất mau anh đã hiểu vì sao.
Chiếc chìa khóa được sở hữu bởi một gia tộc lâu đời ở Anh nhưng hiện tại chẳng ai biết họ ở đâu, dường như chỉ trong một đêm gia tộc ấy hoàn toàn biến mất trên trái đất – Gia tộc Norado. Bọn họ rất giàu có, lại sở hữu một trí tuệ phi thường trong công nghệ di truyền nên rất nhiều tài liệu của họ được y học thế giới biết đến. Nhưng vài thập kỷ trôi qua, chẳng hiểu vì sao vinh quang gia tộc Norado ngày càng lu mờ, gia tộc xuống dốc, người đời dần quên đi họ…
Sự tích kể lại có rất nhiều, rằng gia tộc vì sở hữu một thứ có thể khiến con người có được sức mạnh siêu nhiên, làm cho nhiều quốc gia trên thế giới e ngại mà dẫn đến diệt vong. Cũng có người nói rằng, gia tộc Norado vì đắc tội một tổ chức hắc ám nào đó mà bị hủy thi diệt tích… nhưng mọi thứ tổng kết lại đều liên quan đến một thứ có tên gọi là “Bí mật của Eva”, mà chiếc chìa khóa để mở thứ ấy đang nằm trên tay Mad.
Đọc những dòng sơ lược trên giấy, Mad cảm thấy chiếc chìa khóa trên tay như nặng ngàn cân. Đó phải là thứ gì mà dù gia tộc kia thà biến mất cũng muốn bảo vệ? Và chiếc chìa khóa quan trọng đó sao lại đến tay Denis, liệu cậu và gia tộc kia có mối quan hệ thế nào? Mad không biết liệu có nên đi tìm sự thật bởi cái sự thật ấy sẽ bao hàm trùng trùng nguy hiểm mà Denis thì quá bé nhỏ, mỏng manh…
Mad thở dài cất tập tài liệu vào ngăn tủ, anh ngã lưng ra ghế, trong đầu là những suy nghĩ miên man rối bời…
Dạo gần đây Denis tránh mặt Mad, cậu luôn tìm lí do để không chạm mặt anh quá lâu. Sau nụ hôn đêm đó, mối quan hệ của họ dường như đi vào bế tắc, Denis rất muốn biết trong lòng Mad, cậu là gì nhưng lại sợ nhận được đáp án: “Đó là một sai lầm!” từ anh. Vậy nên cậu lựa chọn các trốn tránh. Đến Rei còn nhận thấy bầu không khí ngượng ngập trong nhà nữa là…
– Hai người làm sao vậy? – Rei quay sang Denis hỏi nhỏ.
– Hả? Chúng tôi… đâu có gì!
– Còn bảo là không có gì, anh buồn ra mặt kia kìa! – Rei bĩu môi.
Mad giả vờ không nghe thấy, nhắc nhở:
– Rei, ăn cơm đi! Denis, ăn xong lên phòng sách đợi tôi, tôi có chuyện muốn nói với em!
Denis gật đầu, trong lòng bồn chồn không yên. Phải chăng thầy sẽ giải thích về nụ hôn hôm đó và bảo cậu hãy xem như chưa từng diễn ra? Denis thấy lòng mình trĩu nặng, từ lần Mad đến nhà cậu, cho cậu sự ấm áp sau sợ hãi, Denis biết cậu đã thích anh, nhưng cậu không dám thổ lộ vì Mad chưa từng có hành động nào chứng tỏ anh thích cậu cả. Denis rất nhát gan nên cứ âm thầm mà thích anh, chỉ là nụ hôn hôm ấy khiến cậu đắn đo rất nhiều ttịch hiên, rất muốn anh biết mình thích anh nhưng lại sợ bị từ chối, phải rời xa sự ấm áp mà rất lâu cậu mới tìm được này…
Mad không biết Denis đang nghĩ gì nhưng cũng không muốn giải thích, ăn xong bữa tối anh liền lên phòng sách, cứ ngỡ Denis đã đợi nhưng lại chẳng thấy đâu. Denis chần chừ mất mấy tiếng mới mò lên, cậu dè dặt gõ cửa, nghe được tiếng đáp của Mad mới mở cửa bước vào. Cậu vừa vào đã bị một lực mạnh mẽ túm lấy, ghì vào cánh cửa sau lưng. Denis chưa kịp hoảng sợ đã bị một nụ hôn cuồng nhiệt bao vây, cậu cứ thế ngây người đón nhận sự xâm chiếm mãnh liệt từ người kia.
Mad điên cuồng cắn mút môi lưỡi cậu, anh không thích nhìn vẻ dè dặt lẫn tránh trên gương mặt cậu. Với một người tinh tế như Mad, từ lâu anh đã nhận ra Denis có tình cảm khác với mình nhưng anh chưa vội ngỏ lời vì muốn xác định tình cảm của chính mình với Denis. Càng tìm hiểu về thân thế cậu, Mad càng muốn đem thân thể nhỏ bé này bảo vệ trong lòng, để cậu không phải sợ hãi nữa.
– Ưm… – Denis phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt, cậu hoàn toàn choáng ngợp trước nụ hôn mạnh mẽ của anh.
Mad hôn đến khi cả hai sắp tắt thở mới buông ra, trán anh kề trán cậu cùng nhau thở hổn hển. Đôi môi Denis đỏ mọng vì sưng, cậu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh nhưng vẫn nén lòng không lên tiếng…
– Vì sao không hỏi lý do tôi hôn em?
Denis cụp mắt. Mad thở dài ôm cậu vào lòng.
– Denis, tôi thích em! Tôi muốn bảo vệ em…
Denis ngẩn đầu nhìn anh, trong mắt là niềm vui sướng lấp đầy, cậu có chút không dám tin những gì mình vừa nghe, đáp lại cậu là ánh mắt dịu dàng đầy chân thành của Mad. Denis xấu hổ vùi đầu vào ngực anh khiến Mad bật cười. Anh đột nhiên dùng sức bế bổng cậu lên làm Denis kinh hô ra tiếng, ôm chặt cổ anh.
– Tôi cho em xem thứ này!
Mad ôm cậu lại ghế sô pha trong phòng, đặt cậu ngồi lên đùi rồi từ tốn đưa tập tài liệu cho Denis. Tư thế hai người ám muội như vậy làm Denis có chút không tự nhiên mà cứng ngắt, đến khi nhìn rõ thứ Mad đưa, cậu chỉ còn sự thảng thốt mà quên luôn ngại ngùng.
– Đây là…
– Thứ chúng ta tìm được liên quan đến em…
Thời gian tiếp theo đó, Denis hoàn toàn dùng bộ mặt đờ đẫn lật giở từng trang giấy. Bên trong chủ yếu nói về thứ gọi là “Bí mật của Eva” và một ít thông tin về gia tộc Norado, thông tin cũng không nhiều lắm nhưng theo người ta kể lại rằng, lần cuối cùng họ biết đến cái tên Norado là một căn biệt thự chìm ngập trong biển lửa, chẳng biết còn ai sống sót hay không và thứ gọi là bí mật kia cùng thất tung từ đó.
– Em… có phải là người còn sống sót của gia tộc này không?
– Denis, đến lúc sử dụng số điện thoại thần bí kia rồi và để biết được lí do tại sao người đó lại trao em chiếc chìa khóa…
———-oOo———-
Trong một phòng tổng thống sang trọng, một người đàn ông trung niên vô cùng anh tuấn đang nhíu mày nghe cấp dưới báo cáo. Ở người này toát lên lãnh khí khiến người khác không thể xem thường, đó là mùi vị của sự nguy hiểm.
– Mad Lous? Thật không ngờ con chuột nhỏ lại được tứ thiếu nhà Lous bao dưỡng. Xem ra chúng ta cần tạo quan hệ với gia đình danh tiếng bậc nhất này rồi…
Tiếng cười trầm thấp vang lên khiến người ta lạnh người, người đàn ông lại tiếp tục lên tiếng:
– Không thấy tung tích thằng Raven sao?
– Không thưa ông chủ!
Người đàn ông nhíu mày:
– Hừ! Tên phản bội đó không thể nào xa con chuột nhỏ kia… tăng thêm người tìm kiếm, bắt được nó thì đem về đây cho ta!
– Vâng!
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, chuẩn bị cho tầng tầng lớp lớp âm mưu. Còn ở nơi kia thành phố, Raven đang nhíu mày đầy lo lắng nhìn thân ảnh nhỏ nhắm đang cuộn tròn trong lòng mình, cả người đang run rẩy không ngừng vì đau đớn, đôi khi không kìm chế được mà bật ra vài tiếng rên rỉ.
– Sol…
– Raven… ôm em… ôm em…
Raven ôm chặt Soul vào lòng, mỗi khi Sol như thế, hắn so với y còn đau hơn gấp bội nhưng hắn chỉ có thể cắn răng mà ôm chặt lấy y, chờ đợi từng giờ từng phút đến khi thân ảnh kia không còn run rẩy nữa. Nếu trên đời có thứ gì khiến Raven thống hận nhất thì đó chính là “Bí mật của Eva” và Hắc Quỷ, bởi chính vì chúng mà Sol của hắn chưa từng có một ngày ngủ yên…
– Sol…
– Em… không sao… – Sol yếu ớt trả lời, vòng tay ôm quanh hông Raven siết chặt.
Để trả giá cho thứ gọi là “Bí mật của Eva”, người sở hữu nó mỗi tháng sẽ trải qua một ngày sống không bằng chết, chịu đựng từng mạch máu co rút trong cơ thể cùng thứ ảo giác khiến người ta phát điên… Sol của hắn đã phải chịu thứ đáng sợ này 20 năm, mà nó vẫn sẽ còn tiếp diễn đến khi cậu chết…
Raven rất muốn đem thứ gọi là bí mật kia ra ánh sáng để tìm cách cứu Sol nhưng y rất cứng đầu, thà chết cũng không nói nó ở đâu. Raven chỉ hi vọng đứa em duy nhất của y biết nơi cất giấu nó, để hắn có thể mau chóng cứu được cậu.
– Raven… hôn em…
Raven nhanh chóng đáp lại y, mỗi lần Sol bình ổn sau đau đớn sẽ hướng y cầu hoan, mà hắn thì chưa bao giờ từ chối, vì hắn biết đây là biện pháp duy nhất khiến Sol có thể quên đi những thứ loạn thất bát tao trong đầu.
Hai thân thể nóng ấm nhanh chóng dán lấy nhau, hai thân ảnh giao triền mật thiết, tiếng rên rỉ trầm thấp nhanh chóng vang lên trong không gian yên tĩnh, lay động mãi, thật lâu mới chấm dứt.
Sol thở hổn hển nằm trên ngực Raven, bên dưới hai người vẫn tương liên mật thiết. Raven yên tĩnh bình ổn hơi thở sau kích tình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trải đầy sẹo của Sol.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn liên tục nhấp nháy nhưng hai người vừa trải qua kích tình kịch liệt nên chẳng để ý, một lát sau lại trở về yên tĩnh. Trong đầu Sol lúc này vẫn đang quay cuồng một bài thơ, y lẩm bẩm đọc còn Raven vẫn cứ yên tĩnh như thế lắng nghe, nó dường như đã quá quen thuộc với hai người…
Nàng Eve ngủ say trong quên lãng
Nơi ngọn lửa sáng bừng giữa trời đêm
Nơi hoàng hôn chẳng thể nào rọi đến
Nơi bóng tối bao phủ khắp đất trời
Nàng Eva ngủ say trong quên lãng
Đi về phía đông nơi vườn địa đàng
Tìm tình yêu bí mật nhất của nàng
Là chìa khóa mở ra chân trời mới
Hãy để nàng ngủ say trong quên lãng
Đừng để ác ma thiêu rụi tôn nghiêm
Hỡi hậu duệ Norado hùng mạnh
Bảo vệ Eva là sứ mệnh cuối cùng
– Thế nào? – Mad hỏi.
– Không bắt máy! – Denis cầm điện thoại thở dài, lúc nãy cậu đột nhiên thấy cả người không thoải mái nên được Mad lo lắng ôm về phòng, bây giờ họ đang thân mật ôm nhau trên giường, thập phần ấm áp.
– Em khỏe chưa? Sao đột nhiên lại đổ mồ hôi lạnh thế? – Mad lo lắng hỏi, xem ra phải nhanh chóng nhờ Louis kiểm tra toàn thân cậu lần nữa.
– Em không sao! Lâu lâu lại bị, một lúc là hết!
– Sau này nhất định phải nói cho anh! – Mad nắm tay Denis xoa nhẹ.
– Ừm… – Denis mềm mại lên tiếng, tìm một tư thế thoải mái trên người Mad tựa vào – Người kia không bắt máy, chúng ta phải làm sao?
– Chờ! Nhất định họ sẽ lại tìm đến…
Mad nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vầng trăng đỏ như máu khiến đêm càng thêm đáng sợ. Anh ôm siết Denis vào lòng, xem ra anh cần chuẩn bị vài thứ, cuộc sống sau này không còn yên bĩnh nữa…