[Lous Family Hệ Liệt] - Bộ 4 - Dấu Chân Người Tình

Chương 15: Trước giờ giông bão


Đọc truyện [Lous Family Hệ Liệt] – Bộ 4 – Dấu Chân Người Tình – Chương 15: Trước giờ giông bão

Khi Mad làm xong công việc mỗi ngày của mình ở thư phòng, trở về phòng nghỉ ngơi thì đã gần nửa đêm. Cuộc trò chuyện trong bữa ăn không làm tâm trạng mọi người bớt phấn khởi dù việc mà họ nói đến chẳng vui chút nào, bù lại điều đó là thời gian tới bọn họ sẽ ở cùng nhau và sẽ có những tiếp xúc thân thiện hơn trong quá trình trở thành đồng minh, bạn bè, hơn nữa là người thân.

Mad hoàn toàn bất ngờ khi trông thấy Denis đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, mái tóc vẫn còn ướt sủng nước và đang được cậu lau như có như không vì tâm hồn cậu không ở đó. Mad mỉm cười lẳng lặng ngồi xuống sau cậu, bất chợt ôm người vào lòng và đặt lên chiếc cổ thon gầy một nụ hôn đượm tình.

– Sao chưa ngủ nữa?

– Mad… em không ngủ được! – Denis quay lại nhìn anh, ánh mắt lấp lánh niềm vui thích.

– Em suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy? – Anh đỡ lấy chiếc khăn từ tay cậu, thay cậu lau khô mái tóc bị người bỏ mặc kia.

– Em nghĩ về Sol, chắc anh ấy đã nếm trải không ít khổ cực mà em lại sống vô tư chẳng biết gì… em thấy mình thật vô tâm…

– Bé ngốc! Em không nhớ gì mà, với lại Sol sẽ không vui vẻ gì nếu em cũng trải qua cuộc sống như cậu ấy, em không cứng cỏi được như Sol, cũng không đủ mạnh mẽ để sống cuộc sống đó. Nói thật, anh cảm thấy may mắn vì em đã thế…

– Mad…

– Ngủ nào, đã khuya lắm rồi! Bọn họ đã ngủ từ lâu, em đừng suy nghĩ vu vơ nữa!

Mad không cho cậu phản kháng đã đem người ấn xuống giường, đắp chăn lại ngay ngắn rồi đặt lên trán Denis một nụ hôn ngủ ngon. Denis nhìn anh, đỏ mặt nói:

– Muốn ở đây nữa! – Cậu chỉ vào môi mình.

Mad bật cười, hôn lên đó, khai mở khớp hàm cậu luồn lưỡi vào trong trêu ghẹo, đến khi Denis hết hơi mới vừa lòng tha cho.

– Mad… ngủ ngon!

– Ừm…

Mad đưa tay tắt đèn rồi cũng nằm xuống bên cạnh. Denis liền vùi mặt vào ngực anh, tìm tư thế thoải mái bắt đầu ngủ. Bên ngoài trời chuyển âm u, không khí lạnh bắt đầu cho một cơn mưa sắp đến nhưng trong phòng chỉ có ấm áp vây quanh…

Trong phòng bên cạnh lại là không khí khác, Sol nằm trên giường đưa mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài đã lất phất mưa bay, chẳng biết đang nghĩ gì mà ngẩn người, Raven nằm bên cạnh trêu chọc thế nào cũng không phản ứng.


– Này… em đừng lơ anh chứ? – Raven than thở cắn lên ngực ai đó một cái.

– Ân… Raven, đừng quậy!

– Anh không quậy!

Sol bất đắc dĩ quay lại nhìn người nào đó đang bất mãn, bật cười.

– Anh không quậy chứ làm gì? Mau ngủ đi!

– Anh muốn làm!

– Không được! Ở đây là nhà Mad, bọn họ ngủ rồi, lỡ bọn họ nghe thấy thì sao…

Mắt Raven mị lên:

– Em đang xấu hổ à?

– Cứ cho là vậy đi… – Sol đỏ mặt.

– Hừ! Anh mặc kệ! – Nói rồi hóa thành sói…

Hai tiếng sau đó, một bàn tay trắng nõn ủ rũ buông xuống giường, tiếng thở dốc vẫn còn vang vọng. Raven nằm trên tấm lưng nhỏ bé đầy sẹo của Sol mà lòng đau như cắt, nhớ đến khi họ lần đầu gặp nhau vậy mà kinh, hắn không biết nếu lúc đó bản thân không phản bội lại Hắc Quỷ thì lúc này y thế nào. Đối với Sol, tâm hắn chỉ có yêu thương cùng đau đớn, hắn cũng hận mình tại sao không gặp y sớm hơn, phải chăng lúc đó y sẽ chịu ít đi một chút đau đớn…

– Ưm… Raven…

– Anh đây…

– Đừng cho Denis biết việc em bị đau mỗi tháng, em ấy sẽ lo lắng…


Raven rất bất đắc dĩ, hắn còn muốn từ Denis tìm ra “Bí mật của Eva” để tìm thuốc chữa trị cho y, nhưng bên ngoài hắn vẫn hứa. Việc này có lẽ nói với Mad thì tốt hơn, tránh cho hai anh em bọn họ đều đau lòng lẫn nhau.

– Anh biết rồi, ngủ đi!

– Em yêu anh… – Sol lẩm nhẩm rồi ngủ mất.

Hắn cười khẽ, để lại lên lưng y thêm một dấu hôn rồi nhắm mắt lại…

———-oOo———-

Hôm sau Adam bất chợt đến trường tìm Mad khiến anh vô cùng bất ngờ.

– Sao anh lại đến đây?

– Tiện đường ghé qua một tý! – Adam mỉm cười.

Dáng vẻ hai người đàn ông vô cùng anh tuấn đứng cùng một chỗ không biết đã đánh gục biết bao trái tim thiếu nữ lẫn thiếu nam xung quanh. Mad đau đầu nhìn xung quanh một chút rồi kéo Adam đi.

– Đi chỗ khác nào! Ở đây một lúc nữa là cả trường kéo tới mất thôi! – Mad bất đắc dĩ nói.

– Xem ra em rất được hoan nghênh a!

Mad liếc xéo:

– Anh nhìn lại mình xem! Cả người phát sáng, đâu chỉ mình em!

Adam lắc đầu bật cười. Hai người ra khỏi cổng trường, tìm một quán cà phê có thể xem là yên tĩnh đi vào, mặc dù không tránh được những ánh mắt tò mò lia từ mọi phía đến.

– Có chuyện gì hả?


– Cũng không có gì quan trọng lắm! Christian mời cả gia đình chúng ta đến khu resort bãi biễn của hắn, anh đến để báo cho em biết. Anh nghĩ em nên đến, tránh để hắn ta có thể ra tay trong lúc anh không ở đây…

– Vâng! Em sẽ đến, có lẽ sẽ đem đến cho ông ấy một bất ngờ nho nhỏ!

– Về vấn đề an toàn, em có thể yên tâm! Bố Rick đã đem thế lực ngầm của mình an bài đâu vào đó, đến một con ruồi cũng khó lọt cho nên Denis sẽ không phải lo lắng. À, còn vật này nữa! Bố bảo anh đưa cho hai đứa.

Adam lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một đôi bông tai bằng đá saphia đen tuyền, vô cùng đơn giản.

– Đây là thiết bị định vị mới nhất mà công ty anh nghiên cứu, được bố thiết kế lại thành một đôi bông tai, hai đứa mỗi người một chiếc, có thể định vị lẫn nhau!

– Ồ, đẹp đấy!

– Cách sử dụng cũng đơn giản lắm! Mỗi chiếc có một mã số, chỉ cần đánh mã số đó vào đây sẽ tìm ra vị trí ngay lập tức! – Adam lấy ra thêm một chiếc máy nhìn như điện thoại, khá nhỏ,vô cùng tiện lợi đặt lên bàn: – Mỗi thành viên trong nhà anh điều trang bị một chiếc thế này, cho nên mọi người sẽ chăm sóc lẫn nhau!

– Cám ơn anh!

– Được rồi! Anh phải về công ty đây! Nhớ dặn dò Denis mọi thứ, tốt nhất em nên dạy em ấy vài chiêu phòng thân để tự em ấy cũng có thể bảo vệ mình.

Mad cười, gật đầu. Đúng là nên dạy Denis vài thế phòng thân nếu chẳng may anh không đến kịp.

Adam ngồi trò chuyện thêm một lát rồi cũng đi, Mad trở về trường học, vào phòng làm việc bắt gặp ngay Denis đang ngồi trên chiếc ghế xoay của anh đu đưa qua lại, trông rất thoải mái.

– Sao em lại đến đây? – Mad vội vào phòng, không quên khóa cửa.

– Em đi siêu thị cùng anh hai và Raven, bọn họ muốn đi thăm thú vài nơi nữa nên em ghé vào đây! Anh đi đâu mới về à? – Denis đứng dậy, đi lại gần Mad liền bị anh ôm lấy.

– Ừ, anh cả đến tìm! Anh có thứ này cho em nè! – Mad bật cười kéo cậu lại ghế sô pha, Denis vô cùng tò mò nhìn anh lấy trong túi ra một chiếc hộp nhung đen: – Đây, cho em một chiếc!

– Này… – Denis nhìn chiếc bông tai nhỏ anh đưa, phụng phịu: – Em đâu phải con gái!

– Anh cũng đeo mà! Này là thiết bị định vị công ty anh cả sản xuất! Sắp tới chúng ta phải đi du lịch cùng cả nhà, vật này có thể khiến anh an tâm hơn!

– Ồ! – Nghe vậy Denis an tâm, lấy chiếc bông tai lên ngắm nghía, càng nhìn càng thích. Cậu và Mad đeo đồ tình nhân a!


Thấy cậu thích Mad cũng hài lòng, nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ ăn trưa, anh vội gọi hai phần cơm bên ngoài cùng cậu trải qua bữa trưa vui vẻ ngọt ngào của hai người. Sau đó cho Denis ngủ một giấc, còn mình thì tiếp tục làm việc. Bọn họ quyết định hôm nay tan tầm sẽ cùng đi bấm lỗ tai, mà việc này nhờ Louis sẽ vô cùng hợp lí.

———-oOo———-

Hai ngày sau đó, khi Mad lấy được giấy nghỉ phép năm dưới sự lưu luyến của các thầy cô và hàng ngàn học sinh trong trường, anh vui vẻ dắt tay người tình nhỏ của mình cùng hai kẻ ăn bám – hiện đã hóa trang che đi khuôn mặt thật, lái chiếc porsche xanh sậm vô cùng thời trang của mình đi đến khi resort mới khai trương – Resort Angel Black của tập đoàn Bray, hưởng thụ kỳ nghỉ với rất nhiều điều bí ẩn cùng gia đình mình.

Lúc này, Denis vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông điển trai bên cạnh. Sáng nay, cậu bị anh dựng dậy thật sớm sau một trận điên cuồng đêm trước, đã bất mãn vô cùng còn bị anh quay tới quay lui bắt mặc lên người bộ đồ đôi có hình chim cánh cụt vô cùng con nít kia. Denis tức giận chạy sang méc anh trai, chẳng những không được bệnh vực còn bị anh trai săm soi từ trên xuống dưới rồi phán cho một câu: “Thật giống em!”. Vì vậy lúc này, Denis tức giận!

Mad buồn cười xoa đầu cậu:

– Vẫn còn giận? Anh thấy chúng rất đẹp mà! Trông rất… – Mad ngẫm nghĩ: – “Tình thú”!

– Tình thú cái đầu anh! – Denis đập văng móng sói của ai kia, chẳng thèm đoái hoài tới anh nữa mà quay xuống dưới nhìn hai người phía sau, lúc này đang vô cùng “mắc ói” – em đút anh ăn, anh đút em ăn: – Hai người vẫn chưa xong à?

Raven chẳng thèm lên tiếng, Sol lại càng biến nhác há miệng ra chờ người bên cạnh đút sanwich thịt xông khói ngon lành. Vì hôm nay dậy quá sớm nên họ vẫn chưa ăn gì.

– Em ghen tị à? – Sol mỉm cười hỏi lại.

– Xí, ai thèm ghen tị với anh! – Denis đỏ mặt, vì giận Mad nên cậu nhịn đói đến giờ.

– Mau bảo ông xã em bón cho em ăn đi! Đừng làm phiền anh! A… – Sol lại cắn một miếng Raven đưa đến.

Denis buồn bực ngồi ngay trở lại. Mad thấy người yêu giận dỗi hơn lâu cũng đâm ra lo lắng:

– Em đói bụng không? Anh có chuẩn bị một ít thức ăn sáng để trong túi phía sau ghế kìa, em lấy ra ăn đi!

Denis hừ một tiếng, nhưng tay thì nhanh chóng thò ra sau mò mò, kỳ tích lấy ra được một đóng món cậu thích lẫn thức uống ngon tuyệt bổ dưỡng, lúc này mới nguôi nguôi giận.

Mad đúng lúc bổ sung thêm một câu:

– Em đừng giận nữa! Một lát gặp anh ba và Rei, chẳng biết ai nổi hơn ai đâu!

Denis nhớ đến mái tóc đỏ rực của tam thiếu cùng vẻ đẹp yêu nghiệt của cậu út nhà Lous, cảm thấy thẩm mỹ của người yêu mình còn tốt chán. Thế là hết giận!

Mad cười cười liếc cậu một cái, thấy người nào đó đã vui vẻ trở lại liền chăm chú lái xe. Một tiếng sau đó họ mới đến nơi, mở ra trước mắt là một nơi đẹp y như thiên đàng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.