[Lous Family Hệ Liệt] - Bộ 3 - Tử Lam

Chương 14: Không có điều gì đau đớn bằng việc em không nhận ra tôi


Đọc truyện [Lous Family Hệ Liệt] – Bộ 3 – Tử Lam – Chương 14: Không có điều gì đau đớn bằng việc em không nhận ra tôi

Louis nhìn Nick đang ngồi yên trước mặt, lạnh nhạt thông báo.

– Tôi muốn tham gia triển lãm ở bảo tàng thành Rome!

– Louis, cậu vẫn chưa khỏe hẳn, không thể đi xa như vậy được. Hay là đợi một thời gian nữa đi, được không?

Louis không nói gì mà bỏ về phòng, đóng cửa. Nick cười khổ, Louis dạo gần đây rất khó chiều, cậu khiến hắn không biết làm sao. Thành phố Rome lúc này rất loạn bởi cuộc tàn phá nảy lửa của Ilovastor và Cavallone, hắn cũng rất muốn về nhưng lão Udy không cho phép. Với lại gần đây dưới trướng Cavallone đột nhiên xuất hiện một đường chủ mới chuyên khó dễ hành động của bọn họ, khiến họ ăn không ít khổ. Nick đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng Adam sau khi ra tù sẽ làm gì nhưng hắn sẽ không bao giờ tin tưởng người đang làm mưa làm gió ấy chính là Adam.

Tối hôm đó Louis bỏ ăn, hắn khuyên mãi không được đành thôi. Chẳng biết bên gia tộc có chuyện gì mà lão Udy gọi hắn về gấp như vậy, hắn cứ thế xuất phát trong đêm mà không hay biết Louis đang đứng bên cửa sổ nhìn theo, khóe miệng nâng lên một cách vui vẻ.

Hôm sau khi đang ngồi trò chuyện cùng vài đường chủ thì hắn được thuộc hạ báo tin Louis mất tích. Hắn cười khổ, biết ngay cậu sẽ không ngoan ngoãn mà.

– Cho người lập tức đi tìm! Tìm được người thì đưa về gia tộc luôn!

Lúc này Louis đang nhàn nhã tựa lưng vào ghế xa bus, lắc lư đi đến Rome. Vì đi xe công cộng, lên lên xuống xuống, chuyến này qua chuyến kia nên bọn thuộc hạ của Nick chưa được vài tiếng đã hoàn toàn mất dấu cậu.

Louis cười khẽ bước ra từ một tolet công cộng, bộ dáng xinh đẹp nay đã biến thành một người đàn ông trung niên vô cùng bình dị không khiến ai chú ý. Cậu lại bắt xe một đường đi đến thành phố xa hoa, trụy lạc kia.

Thời gian giả dối bên cạnh tên kia nên kết thúc rồi, mặc dù cậu vẫn không nhớ mình là ai nhưng cậu biết mình nên đi tìm ai để biết rõ mọi chuyện, huống chi đã quá lâu rồi cậu không thăm thú thế giới bên ngoài rồi.

———-oOo———-

Khu triển lãm đấu giá cổ vật thuộc bảo tàng Napoleon đang được kiểm tra nghiêm ngặt để chuẩn bị cho buổi đấu giá diễn ra vào ngày mai. Adam đứng trong một góc tối nhìn mọi người bận rộn, trên tay điếu thuốc vẫn không ngừng cháy. Từ lúc biết Louis mất tích, anh bắt đầu nghiện thuốc, Adam từng tưởng tượng ra nếu Louis biết sẽ xử lí anh thế nào, nhưng tìm kiếm đã hai năm, một sợi tóc cậu anh cũng không tìm thấy, có phải anh quá vô dụng rồi không?

Lúc này một người đến gần, thấp giọng nói:

– Nhị đường chủ, có tin mới!

– Hửm?

– Đại đường chủ vừa gởi tin của tổng bộ qua, nói là ngày mai rất có thể bên kia sẽ cho người qua cướp bảo vật “Dây chuyền nàng tiên cá”, bảo chúng ta cẩn thận đề phòng.

Adam cười lạnh:

– Chưa tìm bọn họ mà bọn họ đã nhịn không nổi?

– Bố già cũng nhắc nhở, buổi đấu giá ngày mai rất quan trọng, hy vọng sẽ không có gì sơ suất.

– Tôi biết rồi!

Người vừa đến gật đầu chào rồi đi mất, Adam đứng trầm tư thật lâu mới nhấc chân rời khỏi…


Louis đứng trước của bảo tàng, trong lòng đang tính toán làm sao để vào được, nghe đâu chỉ những người có thư mời mới có thể tham gia. Bảo vật lần này gia tộc Cavallone đưa ra không tầm thường, nghe nói “Dây chuyền nàng tiên cá” là cổ vật đã gần ngàn năm, được khảm một viên ruby đỏ vô cùng xinh đẹp, tuy nhiên Louis vẫn thích các loại đồ cổ đi kèm khác như dao giải phẩu thời Louis V…Xem ra phải đến vài nơi hỗn tạp để tìm chút thông tin, như vé đen chẳng hạn.

Louis vừa quay lưng đi thì Adam cũng lái xe ra tới, bọn họ cứ thế lướt qua nhau như chưa từng quen biết…

Louis từ một người mua bán tin tức tìm được một vài nơi bán vé đen. Cậu vui mừng cải trang một chút rồi đi vào. Bên trong rất ồn ào, từ thông tin cậu có được, chủ nhân của tấm vé mời vì bị tai nạn nên không thể đến, bị tên em họ của hắn lấy được nên đem ra ngoài bán lại kiếm chút tiền. Thông tin này khiến rất nhiều người rục rịt.

Louis đến quầy bar, gọi cho mình một cốc brandy, loại rượu này không mạnh lắm. Cậu chờ không lâu lắm thì tên kia xuất hiện, vài người chạy đến tìm hắn thương lượng nhưng có lẽ vì giá quá thấp, không khiến hắn hài lòng. Louis cười khẽ gọi:

– Anh bạn, có muốn một ly không? Đảm bảo anh sẽ hài lòng!

Nghe ra ẩn ý trong câu nói của Louis, hắn rất vui vẻ lại gần.

– Trông anh có vẻ bực dọc, thế nào?

– Hừ, còn không phải bọn kia quá keo kiệt! Đã muốn mà còn không chịu bỏ tiền!

– Tôi đây cũng rất hứng thú với thứ đó! Nói đi, anh muốn bao nhiêu?

– Yo, trông cậu bình thường thế mà ra tay mạnh dữ. Bao nhiêu thế nào? – Hắn xòe vài ngón tay ra.

– Thành giao! Bây giờ tôi không có tiền mặt, chỉ có vài thỏi vàng, anh muốn tôi đổi chúng ra hay giao dịch luôn?

– Hắc hắc, làm ăn với anh bạn thật thích, giao dịch luôn!

Louis không nói gì mà móc từ túi áo ra một cái túi nhỏ, bên trong nặng ịch. Tên kia kiểm tra thật giả rồi hắc hắc cười đưa tấm thiệp mời cho cậu. Louis thanh toán tiền rượu xong thì lỉnh mất, chẳng may khi ra cửa còn va trúng người. Người đó nhíu mày nhưng không lên tiếng, còn có việc quan trọng hơn cần làm.

Eden xông vào bar, túm ngay tên đang vì vàng mà sáng mắt quẳng cho thủ hạ khiến hắn hoảng sợ hét lên.

– Ridan, người cũng to gan lắm rồi!

– Đại ca… tha mạng, em không dám!

Eden chẳng thèm nghe:

– Đem đi, mang về cho Adam xử lí!

———-oOo———-

Trong một căn nhà kho bỏ hoang, Adam đang thoải mái ngồi trên đivăng hút thuốc, Eden ngồi bên cạnh nghịch điện thoại, vây quanh họ là một đám người. Ridan bị ép quỳ trước mặt anh, cả người run rẩy.


– Này là sao?

– Hắn ta bán thiếp mời cho bọn tạp nham bị em bắt được!

– Ồ! Nói đi, bán cho ai rồi?

– Không… không biết… – Hắn sợ hãi nói.

– Hừ, không biết mà dám bán! – Eden lạnh mắt liếc hắn.

– Có nhớ rõ bộ dáng không? – Adam vẫn từ tốn hỏi.

– Nhớ… hắn còn rất trẻ, vì quá tối nên không nhìn rõ mặt nhưng ánh mắt hắn rất đẹp, dáng người cũng rất cao, khoác chiếc áo măng tô màu đen có mũ trùm.

– A! – Eden đột nhiên la lên.

– Sao thế?

– Em đụng tên đó ngay cửa quán, có lẽ nếu hắn đến em sẽ nhận ra!

– Ừm, vậy ngày mai giao việc bắt người cho cậu! Còn tên này, bảo nhà hắn mang tiền chuộc tới, không thì cứ vứt xuống biển cho cá ăn!

Eden cười khẽ:

– Anh biết không, anh làm việc đều cho người ta hai lựa chọn, như thế là không tốt, cần phải tàn nhẫn hơn!

– Tôi chỉ cần tàn nhẫn với một người!

– Haiz, mặc kệ anh! À, đây là mấy thỏi vàng lấy được từ người tên đó, anh muốn làm gì thì tùy.

Eden thảy cho Adam, anh nhìn cũng không nhìn cứ thế bỏ vào túi rồi chuẩn bị đi về.

– Adam này! – Eden gọi.

Anh quay lại nhìn cậu và ngay lập tức bị cưỡng hôn, Eden mạnh bạo ngấu nghiến môi anh. Anh chỉ lạnh mắt nhìn sau đó dứt khoác đẩy ra, lạnh nhạt nói:

– Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng! – Nói xong bỏ đi.

Eden điên tiếc:


– Anh cmn có biết hôn là gì không? Thật sự không muốn suy nghĩ lại sao?

Adam dừng chân nhưng không quay đầu lại.

– Eden, bỏ cuộc đi! Định mệnh cho tôi và cậu mãi mãi là hai đường thẳng song song, đời này tôi chỉ có thể phụ cậu, mà có lẽ kiếp sau hay sau nữa cũng thế… Ngoài Louis ra, đối với tôi ai cũng đều là “tạm bợ”.

———-oOo———-

Ngày hôm sau, buổi đấu giá được khai mạc vô cùng long trọng, Eden nhàm chán liếc mắt nhìn màn hình. Lời cự tuyệt của Adam tối qua đã khiến cậu mất đi hăng hái, anh lúc này cũng không ở đây nên tất nhiên cậu muốn lười biếng.

Louis đã quan sát được vài món thú vị, cậu không nhớ mình học ngành gì nhưng đối với dao kéo lại vô cùng hứng thú. Cậu đang chăm chú nhìn một con dao giải phẫu có vẻ rất cổ, nhìn chăm chú đến nỗi chẳng biết tới ai quanh mình.

Adam nhìn bóng lưng cậu từ đằng xa, có chút quen thuộc mà anh không để ý, thấp giọng nói với người bên cạnh:

– Chú ý người mặc áo khoác đen kia!

– Vâng!

Buổi đấu giá nhanh chóng bắt đầu với những cổ vật từ nhỏ đến lớn, Louis nhìn con dao giải phẫu kia mà ngứa ngáy, tiếc là số tiền cậu mang theo không nhiều đến vậy. Eden nhàn nhã đi dạo quanh phòng đấu giá, bắt gặp bóng dáng kia đang ngồi trong góc, khóe môi cậu nhếch lên một nụ cười thích thú.

– Thật là tốt, ông đây đang cần người phát tiết bực bội đây!

Tiêu điểm của ngày hôm nay là chiếc vòng cổ có tên “Dây chuyền nàng tiên cá”, khi nó được mang ra cả khán phòng như vỡ òa. Các phe cũng bắt đầu bạo động muốn cướp đoạt. Louis cảm thấy tình hình không ổn nên quyết định chuồn trước, bản thân cậu thân cô thế cô sao đấu lại cả đám người trên tay cầm súng ống lạnh lẽo kia, cậu nhanh chóng mất hút sau ngã rẽ mà không biết Eden cùng vài người của nhà Ilovastor trà trộn vô đều chú ý đến cậu.

Eden mặc kệ tất cả mà đuổi theo Louis, người nhà Ilovastor cũng đuổi theo. Bên kia súng nổ ầm ầm, bên trong này nguy hiểm rình rập. Louis chạy một hơi, thấy không ai chú ý đến mình thì thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định tìm cửa ra thì bị chặn đường.

– Đứng lại, không tôi bắn! – Eden cười khẽ chĩa súng về phía Louis đang đội mũ trùm đầu. Louis bình tĩnh nhìn người trước mặt, cậu ta rất trẻ, cũng rất đẹp nhưng là vẻ đẹp nguy hiểm y như khẩu súng cậu ta đang cầm.

– Tại sao chứ?

– Cậu không phải người được mời!

Louis im lặng, bọn họ đã chú ý đến cậu. Phía sau người của Nick đuổi tới, thấy Louis đang bị uy hiếp thì không dám manh động, dù sao gia chủ dặn dò phải bắt sống cậu ta. Eden sắc mặt càng vui vẻ, thì ra đúng là cá to nhà Ilovastor.

– Mau bỏ mũ xuống! – Eden ra lệnh.

Louis túm chặt áo, đang tính toán làm sao để thoát thân. Eden chờ đợi đến phát bực.

– Cậu cho là tôi không dám bắn à? – Eden không chờ nữa mà nhắm súng bắt ngay chiếc mũ trùm trên đầu Louis. Đúng lúc Adam đuổi theo trông thấy, anh hoảng sợ hét lên:

– Eden, dừng tay!

Hai tên thuộc hạ của Nick cũng rút súng ra bắn trả, Adam bất chấp nguy hiểm ôm lấy Louis ngã nhào vào cánh cửa đối diện khiến Eden sửng sốt đến quên phản ứng, bị bắn trúng một phát. Cậu ăn đau nhíu mày, núp sau bức tường tức giận:

– Adam, anh cmn điên à?


Người của Cavallone nhanh chóng đuổi tới, xử lí nhanh gọn mọi thứ. Eden bất chấp vết thương vẫn liên tục chảy máu của mình, tức giận đạp cửa vào.

– Adam chết tiệt, anh muốn chết cứ nói, ông đây một phát bắn chết anh…

Eden nhanh chóng im bặt bởi hai người bên trong. Adam đang gắt gao ôm lấy người kia, vẻ mặt anh không kìm nổi sự mừng rỡ như điên. Eden đang muốn hỏi xảy ra chuyện gì nhưng chỉ một chữ của Adam đã đủ hiểu tất cả.

– Louis…

Nhìn anh xúc động ôm người ta chặt như vậy, Eden không cam lòng liếc người kia. Cậu ta đúng là xinh đẹp nhưng điều đó không có nghĩa cậu không bằng, Eden thật muốn biết ở Louis có cái gì đặc biệt mà khiến Adam sống chết muốn tìm…

Chờ xúc động qua đi, Adam mỉm cười vuốt tốc Louis, gấp gáp hỏi:

– Louis, sao em lại ở đây? Em đã đi đâu vậy?

Louis chăm chú nhìn người đàn ông rắn rỏi trước mặt, có chút cảm giác thân thuộc khó hiểu cùng chút đau đớn khiến cậu bối rối. người này là ai sao lại khiến cậu khó chịu đến vậy…

– Louis?

– Anh… là ai? Chúng ta quen nhau sao? – Louis ngập ngừng.

Bàn tay Adam cứng ngắt giữa không trung. Louis đang nói với anh điều gì? Eden cũng sửng sốt không kém, chuyện này là sao?

Adam run rẩy chạm vào cậu, như thể không tin được hỏi lại:

– Em vừa hỏi anh là ai?

– Đúng vậy…

Có thứ gì đó vụn vỡ trong anh, có thứ gì đó tan nát ở đáy lòng. Còn gì đau đớn hơn việc người anh yêu hơn cả mạng sống không nhớ ra anh…

Eden nhìn vẻ hoang mang và đau đớn trong mắt Adam, không đành lòng gọi khẽ:

– Adam… anh bình tĩnh chút đi! Trước cứ đem cậu ấy về tổng bộ, bố của anh đang ở đó, biết đâu sẽ giúp ích được cũng nên…

– À… – Adam nhìn Louis một chút rồi nói: – Eden, cậu giúp tôi mang Louis về, ở đây tôi sẽ giải quyết!

Adam giao phó xong liền biến mất, anh không biết nếu mình ở lại sẽ vỡ vụn đến mức nào… vì anh mà Louis trở nên như thế! Louis nhìn theo anh, sự khó chịu trong lòng ngày một lớn hơn…

Eden nhìn người vẫn ngây ra, cười khổ:

– Đi thôi! Ông đây không muốn trước khi đưa cậu về đã ngỏm vì mất máu!

– Anh ta là ai?

– Muốn biết thì tự mà tìm hiểu! Chờ cậu nhớ lại, ông đây sẽ chính thức cướp Adam từ tay cậu, lo mà giữ đi! Hừ…

(Hy: Tiểu tam lên sàn (≧◡≦), cơ mà ta thích tính cách bé này á!)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.