[Lous Family Hệ Liệt] - Bộ 2 - Cuộc Chiến Giữa Cáo Và Sói

Chương 4: Thật may vì hắn không sao


Đọc truyện [Lous Family Hệ Liệt] – Bộ 2 – Cuộc Chiến Giữa Cáo Và Sói – Chương 4: Thật may vì hắn không sao

Diamonds Lous – một khách sạn năm sao được xây dựng bởi tập đoàn Lous, tối nay diễn ra một buổi dạ tiệc sang trộng nhằm ra mắt bộ sưu tập trang sức mang tên “Devil “s Heart”, được thiết kế bởi Rick Cassie. Buổi tiệc thu hút rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở nhiều lĩnh vực. Bộ trang sức này sẽ được bán đấu giá trực tiếp nên mọi an ninh ở khách sạn đều được triển khai chặt chẽ.

Adam đang đứng ở một góc hội trường, trên người là một bộ vest Armani sang trọng làm tôn lên vóc dáng anh. Bên cạnh là Louis với bộ vest trắng tinh tế khiến y lại càng thêm mị hoặc. Một người đàn ông đứng đối diện họ, đôi mắt hổ phách lấp lánh ý cười dịu dàng, nhìn vẻ bề ngoài thư sinh này chẳng ai có thể nghĩ ông đã lớn lên trong một gia tộc khét tiếng ở Ý – Rick Cassie.

-Ta đã lo liệu xong bên đó! Gino an toàn rồi.

-Vậy thì may quá!

-Đúng là ta đã quá xem nhẹ năng lực của con rồi, Adam. Con biết từ bao giờ? –

Rick cười khổ nhìn con trai cả.

-Lúc con tiếp nhận một số sự vụ của tập đoàn. Con đoán bố Ray cũng biết, chỉ là ông ấy giả vờ thôi!

-Haiz, cái tên ngốc đó! Mà tại sao thằng Fie lại biết Gino vậy? Chuyện này khiến ta bất ngờ. Với tính cách của nó sẽ không thích dáng người “mảnh khảnh” (bên ngoài) của Gino mới phải?

Adam đưa mắt nhìn tên ngốc nào đấy đang nổi máu “mê trai” chạy lung tung khắp nơi kia, thở dài.

-Con nghe Gino nhìn trúng nó, rồi tới chỗ con đòi người, con bán nó luôn, cho bỏ cái thói long bong! Bố nhìn nó mà xem, chẳng chút hình tượng, con thật chẳng biết tên kia nhìn trúng nó chỗ nào.

Rick cũng nhìn theo, Fie lúc này đang thẹn thùng trước một anh chàng đô con đang gác cửa. Nếu không phải bây giờ đang đông người, Rick có thể tưởng tượng được cảnh nó nhảy bổ vào người ta thế nào…

Lúc này Tô Lị vừa lúc bước vào khiến Fie chú ý, cậu ném vẻ mê trai qua một bên, đi đến cạnh Tô Lị, nghi hoặc hỏi:

-Gino đâu?

-Thiếu gia đang đến!

-Sao cậu không đi cùng hắn?

-Thiếu gia đi đón một người!

Fie nhíu mày, ai quan trọng đến nỗi chính hắn phải đi đón chứ? Fie đang xoắn xuýt thì Gino đã dắt tay một người phụ nữ xinh đẹp bước vào khiến mọi người xôn xao. Fie sửng sốt nhìn hắn, hắn ta cũng đảo mắt nhìn cậu rồi nhanh chóng dời đi, cúi đầu nói khẽ gì đó với người bên cạnh. Người phụ nữ nghe xong thì nhìn Fie một cái rồi không chú ý nữa.

Tô Lị đứng bên cạnh Fie có thể thấy cả người cậu đang run lên, y nghe Fie mắng khẽ:

-Chết tiệt! Anh dám lơ tôi à? Còn ả kia là thế nào?

Tô Lị thật có xúc động ném bay cái hình tượng nghiêm túc của mình mà ôm cột cười, nhưng y vẫn phải nhịn đến đau khổ. Người phụ nữ đi bên cạnh thiếu gia không ai khác ngoài người đã nuôi lớn ngài – Sara, vì bộ dáng nàng trẻ hơn số tuổi của nàng rất nhiều nên chẳng ai biết thật ra nàng đã gần 50 tuổi. Là người phụ nữ Gino kính trọng nhất và là người phụ nữ Bố già yêu thương mà kiên kị nhất.

Fie cảm thấy thật ủy khuất, cậu đã đến sớm chỉ để đợi hắn tới, này thì hắn tới mà còn đem theo phụ nữ, coi cậu là người chết à? Không nhìn bọn họ được nữa, cậu xoay người đi chỗ khác, khi đi ngang qua chỗ anh bồi bàn thì túm luôn chai rượu của anh ta cùng một cái lý rồi biến mất sau một cánh cửa. Cậu quyết định phải uổng thật say rồi ném cái tên trăng hoa kia ra khỏi đầu.

Gino đưa Sara đến chỗ Rick, sau đó đảo mắt tìm Fie nhưng chỉ thấy Tô Lị – đang ra dấu về phía cánh cửa đằng kia. Hắn thở dài, một lát phải đi dỗ ngọt cậu rồi.

-Sara, em càng ngày càng xinh! – Rick cho bà một cái ôm thân thiết.

-Anh cũng không thua kém đâu! – Sara mỉm cười.

-Lần này mắc công em sang tận đây coi bộ việc không nhỏ?


-Hừ, tên đó ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám tập kích bảo bối của em, chuyện này cũng tại tên ngốc Damio (Bố già) kia làm việc tấc trách, em về sẽ cho hắn biết tay!

-Cũng chỉ có em mới dám nói hắn ta như vậy! – Rick bật cười.

Adam nhìn Gino đang sao lãng, cười khẽ. Tên này 8 phần là hồn bay theo tên ngốc kia rồi.

-Chào cô, cháu là Adam!

-Cháu là Louis!

Sara nhìn 2 chàng trai ưu tú trước mắt, hài lòng mỉm cười:

-Không tện, anh có 2 đứa con tốt đấy!

-Em quá khen rồi! Bọn chúng còn phải cố gắng rất nhiều.

-Gino, con nên tìm chỗ nào đó mà nghỉ một chút đi! Ta sẽ trò chuyện với Rick.

-Vâng!

Gino gật đầu với mọi người rồi đi theo hướng Tô Lị chỉ. Fie đang vô cùng bực tức trốn ra ban công uống rượu một mình.

-Gino chết tiệt! Hắn ta xem mình là gì chứ? Gọi thì đến, đuổi thì đi à? Tôi chả cần, hôm nay tôi đi tìm trai cho anh biết, cho anh tức chết… đồ khốn…

-Vậy em muốn tôi một phát bắn chết hắn hay một dao cắt đi cái đó của em để em không còn ra ngoài dụ dỗ trai được nữa?

Giọng nói trầm thấp cùng mùi hương quen thuộc bao trùm lấy Fie khiến cậu run lên, cơn tức lại càng sôi sục. Cậu quay ngay người lại, đập vô ngực Gino một cú thật mạnh, hắn nhíu mày nhưng vẫn chăm chú nhìn cậu, đôi tay rộng lớn giam cậu vào trong ngực.

-Hết giận chưa?

-Hứ! Tôi không giận.

-Thế em ở đây uống rượu một mình làm gì?

-Thích!

Gino thở dài, kéo cậu vào ngực, cúi đầu hôn xuống. Thấp giọng giải thích:

-Người đó mà người nuôi anh lớn, có thể coi như mẹ nuôi của anh đi! 

Fie đang vùng vẫy nghe xong thì sựng lại, tiếp tục làm sâu nụ hôn của hai người, bị hắn hôn đến cả chân cũng nhuyễn đành dính chặt lấy hắn. Gino lần mò kéo tuột quần cậu xuống, cảm giác mát lạnh nơi mông làm Fie hoảng hồn:

-Này, anh làm gì?

-Làm em chứ làm gì! – Bàn tay hắn xoa nắn hai gò mông đàn hồi vô cùng tốt của cậu, môi lưỡi cũng không nhàn rồi bắt đầu châm lửa khắp nơi. Chúa biết một ngày rồi hắn không được chạm vào cậu nên có bao nhiêu nhớ…

-Dừng…ưm… đây là bên ngoài đó… sẽ có người nhìn thấy… – Cậu kháng nghị.


-Mặc kệ bọn họ! – Gino cắn lên đầu v* cậu bên ngoài áo sơ mi khiến Fie rên khẽ một tiếng vì đau, ngón tay hắn cũng thừa cơ chen vào phía sau khiêu khích dục vọng cậu.

-A…nhẹ chút…

Bị hắn vừa cắn vừa đâm, chẳng mấy chốc cậu đã buông vũ khí đầu hàng. Hai chân vòng quanh eo hắn, đôi mắt mơ màng thúc giục.

-Mau vào…ân…

Gino rút tay ra, đôi mắt như xám hơn chăm chú nhìn bộ dạng câu nhân của cậu, vật sưng to bên dưới được hắn thả ra chạm vào cậu khiến Fie càng khó nhịn bởi sức nóng nó tỏa ra.

-Ân… cho em… Gino, mau vào…

-Như thế nào?

-Ân…đáng ghét…thật khó chịu…

-Em thật dâm đãng a!

Hắn cười khẽ đỡ lấy hông cậu đặt lên lan can, Fie ôm chặt cổ hắn nhìn hắn đầy khao khát. Không để cậu chờ lâu, hắn đỡ ngay phân thân đâm vào bên trong cậu, lồi lõm khích chặt khiến hai người đều thở ra sung sướng.

-Thích không?

-Thích…nóng quá…ân…anh mau động…

Hắn chậm rãi động, cảm nhận cậu bao bọc lấy hắn, cảm giác thỏa mãn bao trùm khiến hắn càng điên cuồng chiếm lấy cậu. Fie cũng thỏa mãn đến quên mất hiện tại mình ở đâu…

-A…sâu quá… thoải mái…ân…

-Hắc, cục cưng, em la nhỏ thôi kẻo mọi người kéo vào xem “xuân cung sống”

đấy! – Hắn cắn khẽ vành tai cậu trêu chọc.

Câu nói của hắn làm cậu tỉnh táo lại, cậu hoảng sợ nhìn ra sau hắn, bên dưới co chặt lại khiến hắn rên lên.

-Em…thả lỏng…

-Anh…nhanh chút…ân…

Cảm giác lo sợ khiến cậu càng mẩn cảm, mỗi lần đâm rút của hắn gần như rút theo linh hồn cậu khiến Fie khoái hoạt muốn hét chói tai, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, cắn chặt chiếc áo vest Gino mặc, chịu đựng tần suất ra vào ngày càng nhanh của hắn cho đến khi đạt cao trào mà không có bất cứ đụng chạm nào. Fie cả người ướt sủng mồ hôi, thở hồn dập chờ khoái cảm đi qua, chiếc mũi lúc này mới cảm giác được điều bất thường. Cậu nghe được mùi tanh nồng của máu lẩn quẩn xung quanh, cậu nhíu mày đẩy hắn ra, bàn tay sờ lên ngực hắn, sự nhớp nháp và nóng hổi khiến cậu phát điên, trừng mắt nhìn hắn mắng to:

-Chết tiệt, Gino! Anh là kẻ điên à, bị thương nặng như vậy còn động dục?

-Nhìn em anh không nhịn được!

Fie vừa hạnh phúc vừa giận đẩy hắn ra, nhảy xuống lan can. Đôi chân run rẩy giữ thăng bằng, mặc kệ chất lỏng ai kia để lại chảy ra ngày một nhiều, kéo quần lên rồi túm lấy cái tên không biết sống chết kia hùng hổ lôi đi.


Tô Lị sửng sốt thấy Fie mặt hung thần ác sát kéo thiếu gia nhà mình đi như bay, muốn chạy theo nhưng bị Gino trừng đành phải đứng yên một chỗ. Sara đưa mắt nhìn qua, khẽ nhíu mày. Adam hiểu ý lên tiếng:

-Đó là Fienis, em trai cháu!

-Ồ!

Rick nhìn nàng chỉ thầm lắc đầu, có thể nghĩ được sắp tới Fie sẽ bị nàng huấn luyện thành “con dâu” mình đồng da sắt.

-Sara, nó là con anh!

-Uầy, anh đừng lo! Em sẽ không làm gì nó đâu mà, anh nhìn Gino thì biết, bị nó nắm cổ lôi đi như vậy mà còn vui vẻ cười thì em còn có thể làm gì.

-Hi vọng là vậy!

Ray đi đến cạnh ông, hôn lên má một cái rồi thì thầm:

-Thằng Fie làm sao mà vội vàng vậy?

-Em cũng không biết?

Sara đánh giá người đàn ông điển trai trước mặt, âm thầm gật đầu. Ông quả không phải người tầm thường, đáng để  Rick yêu thương.

-Xin chào, Sara Clayden!

-Raymond Lous! Hân hạnh được gặp em.

-Chúng ta nên ăn chút gì đó, em vừa xuống máy bay vẫn chưa có gì bỏ bụng… – Sara than thở.

-Cô Sara, mời đi bên này!

Mọi người cùng kéo nhanh qua một chiếc bàn, Sara quay qua nói với Adam.

-Cháu có thể mời một bác sĩ đáng tin đi xem Gino không?

-Làm sao ạ? – Louis bên cạnh hỏi.

-Nó bị thương!

Adam và Louis sửng sốt:

-Để cháu đi xem!

-Louis là bác sĩ ngoại khoa! – Adam giải thích.

-Vậy ta yên tâm rồi!

Sara mỉm cười ngồi vào bàn bắt đầu ăn uống. Louis vội vã đi tìm Fie – lúc này đang đè Gino xuống giường, xé toạt mấy mảnh vải trên người hắn ra. Gino mặc kệ cậu xé, như không có gì lên tiếng:

-Em có thể cởi mà, đây là chiếc thứ ba bị em xé rồi đó! =)))))

-Câm miệng!

Fie ném chiếc áo đi, nhìn mảnh vải quấn trên ngực hắn ước đẫm máu, cậu vừa đau lòng vừa tức giận trừng hắn. Gino xoa đầu cậu an ủi:

-Không sao đâu! Chỉ bị thương ngoài da.


-Như thế này mà là ngoài da hả? Gần tim này, sẽ chết đó biết không?

Fie hét lên với hắn, đôi mắt đỏ hồng cố nén nước mắt trừng hắn, cả thân hình run lên vì kích động. Gino nhìn cậu như vậy đau lòng muốn chết.

-Được rồi… anh xin lỗi mà! Đừng khóc, ngoan…

-Gino chết tiệt! Anh là đồ khốn… hic…

Fie nhìn hắn bật khóc như một đứa trẻ, khi thấy máu đỏ tươi trên người hắn, cậu thật sợ hãi cũng cảm thấy thật may mắn vì hắn vẫn còn xuất hiện trước mặt cậu. May mà hắn không sao!

-Fie, ngoan…đừng khóc…

Gino kéo cậu lại, hôn lên khắp mặt cậu trấn an. Louis đứng ngoài cửa mỉm cười, xem ra Fie nhà ta đã tìm được người gởi gắm.

-Khụ… – Louis đánh tiếng ho một cái.

Cả hai người trong phòng đều nhìn y, Fie càng kích động hơn:

-Anh hai, xem hắn!

-Rồi, chẳng phải anh đến xem đây sao? Không chết được đâu!

Gino túm chặt tay cậu, nói khẽ:

-Em nên ra ngoài đi, một lát hãy vào!

-Không!

Louis mặc kệ bọn họ liếc mắt đưa tình, y dùng kéo cắt băng vải đã ướt đẫm máu ra, nhìn vết thương sâu hoắm chỉ cách tim vài phân thì mày nhíu chặt, chú tâm xử lí vết thương đâu vào đấy mới dặn dò:

-Chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, cấm chuyện phòng the và hoạt động mạnh! Lần này cậu thật may mắn a, chỉ kém có một xí là đi đời nhà ma!

-Tôi biết! – Gino cười khẽ, vẫn nắm chặt tay người nào đó đang muốn lồng lộn lên: – anh không sao mà!

-Vậy còn bảo không sao? Chết tiệt! – Fie đau lòng mắng khẽ.

-Nghỉ ngơi đi! Xem ra hai người không dự tiệc được, tôi sẽ thông báo lại với bọn họ.

-Cám ơn anh, anh hai!

Louis sửng sốt rồi mỉm cười đi ra ngoài, lịch sự đóng cửa lại. Gino nhìn Fie, mệt mỏi lúc này kéo về khiến hắn buồn ngủ.

-Em nên đi tắm một chút…

-Sao chứ?

-Rửa sạch bên trong đi, để vậy không tốt… mặc dù anh rất thích! – Hắn dùng vẻ mặt đứng đắn thốt ra những lời đó khiến Fie vừa tức vừa xấu hổ.

-Mặc kệ anh! Đáng ghét…

Fie trừng hắn một cái khiến hắn cười hắc hắc, rồi chạy tuốt vào phòng tắm đóng cửa lại, nghe lời hắn tắm rửa. Gini mỉm cười, lúc ấy bị tập kích, hắn hoàn toàn không sợ hãi. Bản thân từ bé đã là người thừa kế của gia tộc Cavallone tiếng xấu vang xa, mỗi ngày đều sống trong sự ám sát từ tứ phía khiến từ lâu hắn đã xem nhẹ sống chết, nhưng khi hắn trúng đạn, hắn đã sợ hãi. Hắn sợ mình sẽ không còn trông thấy cậu, thấy được vẻ ranh mãnh tinh nghịch của cậu, người mà lần đầu tiên gặp mặt đã thu hút hắn. Vậy nên hắn muốn quý trọng mạng sống của mình, không lựa chọn đối đầu trực tiếp mà chờ người đến cứu. Và hắn sống chỉ trong đường tơ kẻ tóc. Hắn đã cười thật to trước khi ngất đi vì mất máu, chỉ vì hắn được sống mà về gặp cậu.

Khi Fie trở ra thì Gino đã mệt mỏi ngủ say. Cậu leo lên nằm cạnh hắn, bao nhiêu tức giận lúc này đều chạy biến hết, chỉ còn sự đau lòng. Fie vuốt ve tóc hắn, mái tóc bạch kim thật dài chảy qua từng kẻ tay cậu khiến Fie xúc động muốn khóc. Thật may hắn không sao cả! Mặc dù hắn và cậu chỉ mới quen biết không lâu nhưng Fie thừa nhận cậu bị hắn đánh gục, trái tim 30 năm qua chưa có ai chạm vào đã vì hắn mà rung động nên cậu sẽ sợ hãi nếu hắn mất đi…

Fie nằm ghé vào hõm vai hắn, trái tim vì xúc động cũng bình ổn trở lại, an tường ngủ say cạnh hắn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.