Đọc truyện Lột Xác – Chương 183: Cứu người (1)
Phó Cảnh Phi nhìn vẻ mặt khẽ biến của Hứa An Chi, ngược lại vẻ mặt rất nhẹ nhàng: “Chúng ta hàng ngày sống quá dễ chịu, đều đã quên phải cảnh giác bất cứ lúc nào.”
Hứa An Chi khó tin lắc đầu: “Đúng như cậu nói, chúng ta đã lâu rồi không gặp phải khiêu chiến.”
Không nói địa vị của Phó gia ở thành phố Long, thủ đoạn sắc bén, thành phố Long này không có mấy ai dám trêu chọc.
Nhưng có lẽ bởi vì như vậy, như Phó Cảnh Phi đã nói, hàng ngày sống dễ chịu quá lâu, không có gặp phải bất cứ phiền phức gì, cho nên mới bỏ quên điểm này.
“Sau lần này tôi sẽ thanh lý toàn bộ người ở bên cạnh một lần.” Phó Cảnh Phi lạnh lùng nói. “Chuyện như vầy tuyệt đối không thể xảy ra lần thứ hai.”
“Vậy cũng tốt, nhưng mà xem ra Mộc Lạp Lạp lần này cũng là vì…”
Nụ cười của Phó Cảnh Phi vô cùng tàn khốc: “Những người đó tôi sẽ khiến cho bọn họ đều trả giá thật lớn.”
Hứa An Chi tán thành: “Nếu không thì lần này Mộc Lạp Lạp chịu khổ vô ích?”
“Ừm.” Vẻ mặt Phó Cảnh Phi lạnh tới cực điểm. “Cậu có rãnh đi cùng với tôi xem người kia khai báo ra sao không?”
“Đương nhiên phải đi rồi! Cho dù không có rãnh tôi cũng phải đi đó biết không!” Nụ cười trên mặt Hứa An Chi rất là hưng phấn. “Đã lâu rồi tôi không nhìn thấy kẻ phản bội xuất hiện, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ?”
Phó Cảnh Phi bất đắc dĩ: “Biết cậu thích xem náo nhiệt mà.”
“Có điều… bây giờ còn chưa có tung tích của Lạp Lạp.”
“Yên tâm đi, sẽ nhanh chóng biết được thôi.” Khôi phục bình tĩnh, Phó Cảnh Phi đã trở lại thành diêm vương la sát khiến rất nhiều người ở thành phố Long run sợ trong lòng kia.
Hứa An Chi cùng Phó Cảnh Phi ra khỏi biệt thự, đứng bên ngoài là vệ sĩ bên cạnh Phó Cảnh Phi.
Bọn họ nhìn thấy Phó Cảnh Phi đi ra, khom lưng nói: “Boss.”
Ánh mắt thản nhiên của Phó Cảnh Phi xẹt qua trên mặt bọn họ, nhẹ giọng nói: “Người đội kia đều ở cửa nhà Mộc gia ư?”
“Đều ở đó.” Một vệ sĩ trả lời.
“Rút hết bọn họ về đây.” Trong ánh mắt của Phó Cảnh Phi có khí thế bễ nghễ nhìn vạn vật, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người ta kinh đảm run sợ.
“Nhưng chẳng phải cần có người canh bên Mộc gia ư? Từ bỏ bên đó sao?”
Dáng người Phó Cảnh Phi cao ngất, hai tay xuôi ở bên người, một động tác đơn giản đều cho cảm giác khí phách ngút trời.
Anh nói: “Gọi về.”
Mệnh lệnh của Phó Cảnh Phi vĩnh viễn không cho người cự tuyệt, người nọ lập tức lĩnh mệnh: “Dạ, tôi lập tức đi thông báo, kêu bọn họ trở về.”
Hứa An Chi yên lặng tiến đến bên cạnh Phó Cảnh Phi: “Cậu đã biết là ai?”
Phó Cảnh Phi bình tĩnh gật đầu.
Hứa An Chi lại hỏi: “Làm sao cậu phát hiện ra được là ai?”
“Đến lúc đó thì cậu sẽ biết.” Phó Cảnh Phi không có ý định nói cho Hứa An Chi biết bây giờ cũng bởi vì hiện tại có nhiều người ở đây, không thích hợp nói bí mật của chuyện.
Sau khi thông báo truyền đi một chút thì Phó Cảnh Phi lại liên lạc với Khương Nghị. Rất nhanh, mấy người tâm phúc bên cạnh Phó Cảnh Phi đều tới hiện trường.
Ngay cả Phó Ngộ cũng tới.
Lúc thấy Phó Ngộ, Hứa An Chi nhướn mày, đại khái hiểu ý tứ hôm nay của Phó Cảnh Phi.
Có lẽ là anh muốn triệt để dựng lên địa vị của mình, coi như là chuẩn bị sau này có một ngày tiếp nhận Phó gia.
Nếu muốn cáng đáng một gia tộc khổng lồ như Phó gia, không phải chỉ có năng lực là đủ, dã tâm cùng quyết đoán đều ắt không thể thiếu.
Nhưng Phó Cảnh Phi từ trước đến nay đều có vẻ không hứng lắm. Mặc cho tất cả mọi người nói anh đã nhất định là người thừa kế, Phó Cảnh Phi cũng không có biểu hiện ra bất kỳ cái gì gọi là hưng phấn, anh vẫn bình tĩnh làm việc của mình như trước, khiến người ta không moi móc ra được bất kỳ tật xấu gì.
Nhưng thật sự đã đến lúc cần thiết phải tiếp quản Phó gia, vậy nên cần dựng lên đầy đủ quyền uy ở nội bộ Phó gia, khiến cho tất cả mọi người đều sợ anh, khiến cho tất cả mọi người đều phải vì uy nghiêm của anh mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có lẽ là trước đây Phó Cảnh Phi quá mức thờ ơ nên mới khiến cho có vài người nghĩ rằng có thể có cơ hội để lợi dụng.
Nhưng Hứa An Chi là tâm phúc chân chính của Phó Cảnh Phi, anh ta biết mọi thứ có liên quan đến Phó Cảnh Phi, đương nhiên biết thực lực thật sự của Phó Cảnh Phi, cũng biết suy nghĩ của những người đó ngu xuẩn cỡ nào.
Bây giờ Hứa An Chi nghĩ lại thậm chí cảm thấy Phó Cảnh Phi vẫn còn thật khiêm tốn.
Thế nhưng lúc này đây Mộc Lạp Lạp gặp chuyện đã triệt để chọc giận Phó Cảnh Phi, khiến anh không ẩn nhẫn nữa.
Ngoại trừ trong phút chốc lúc ban đầu Phó Cảnh Phi cảm thấy khiếp sợ và khó tin, anh rất nhanh chóng xác định Mộc Lạp Lạp chắc chắn đã gặp phải chuyện không thể xử lý.
Anh nguyện ý tin tưởng cô.
Về phần ai dám làm như vậy, đương nhiên chỉ còn lại có một Mộc Diệp.
Có điều lúc này đây bên cạnh mình xuất hiện nội gián, điều này khiến Phó Cảnh Phi cảm thấy cần phải chỉnh đốn lại thật tốt. Nếu không thì sau này lại xảy ra chuyện như vầy, bất kể đối với ai – Phó Cảnh Phi hay là Mộc Lạp Lạp mà nói, đều không phải là chuyện tốt.
Nếu Phó Cảnh Phi trông coi Phó gia, như vậy sau này sẽ tiếp xúc được rất nhiều cơ mật, nếu như bị người phản bội ắt sẽ tạo thành tổn thất cực lớn.
Nếu bởi vì bên cạnh mình xuất hiện kẻ phản bội dẫn đến Mộc Lạp Lạp bị thương tổn, anh càng không cho phép.
Cho nên có lẽ đây là lần giết gà doạ khỉ lớn nhất những năm gần đây của Phó Cảnh Phi.
Sau khi Phó Ngộ đến, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cười đùa nói: “Đây là sao? Tìm được Lạp Lạp rồi?”
“Chưa.” Phó Cảnh Phi nói cho cậu ta biết. “Vì chuyện khác.”
Hứa An Chi vỗ vỗ vai Phó Ngộ, lời lẽ chân thành nói: “Sau này có lên thuyền giặc cũng không cần nghĩ xuống.”
Phó Ngộ đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không hiểu được chuyện gì xảy ra.
Nhưng Hứa An Chi lại rõ ràng.
Phó Cảnh Phi và anh cả của mình là đồng minh cùng một chiến tuyến, Phó Ngộ đương nhiên cũng đứng về phía này.
Phó Cảnh Thành mong muốn Phó Cảnh Phi có thể quan tâm nhiều đến Phó Ngộ, để cậu ta theo Phó Cảnh Phi học tập, cho nên Phó Cảnh Phi đây là thật sự định kéo Phó Ngộ vào phe của anh.
Trước kia Phó Ngộ tối đa chỉ là chân chạy vặt nhắn tin, hoàn toàn chưa từng làm chuyện gì có ý nghĩa thật sự, hơn nữa cậu ta bây giờ là nhân viên thuộc thể chế nhà nước, thân phận coi nhà tương đối đặc biệt.
Tuy nhiên Phó Cảnh Thành là người làm cha, lúc mình còn tại vị đều tất nhiên sẽ tìm cách đề bạt Phó Ngộ. Cậu ta phải mau sớm thành thục, nếu không đối mặt với sự xảo quyệt đa dạng của thể chế thì đối phó ra sao?
Phó Ngộ không thể tiếp tục làm một gã con ông cháu cha chỉ biết sống phóng túng, bản thân cậu ta cũng biết đã đến lúc mình nên gánh vác một ít trách nhiệm, cho nên gần đây luôn học tập cùng Phó Cảnh Phi.
Về phần tại sao Phó Cảnh Phi có thể vượt qua những người cùng tuổi này, Phó Cảnh Thành làm anh cả đã nói với Phó Ngộ như vầy: “Phó Cảnh Phi là được ông cụ đích thân nuôi lớn, tầm mắt của chú ấy không phải con có thể so sánh được.”
Ông cụ Phó gần như đem kinh nghiệm suốt đời mình truyền thụ cho Phó Cảnh Phi. Phó gia không phải ai cũng có tư cách này, cho dù bọn họ đều là con cháu của ông cụ nhưng cũng không từng được tiếp thụ cảm giác đích thân giáo dục như vậy.
Ông cụ Phó đã truyền thụ cho con cháu rất nhiều thứ, nhưng không phải ai cũng có thể gần như tiếp nhận tất cả giáo dục từ ông cụ như Phó Cảnh Phi.
Cho nên rất nhiều người nói Phó Cảnh Phi không giống như nhiều đứa cháu của Phó gia, mà rất giống như một đứa con của ông cụ.
Phó Cảnh Phi hầu như thừa kế tất cả ưu điểm năm xưa của ông cụ, bất kể là sự quyết đoán hay là sự uy nghiêm.
Ban đầu Phó Ngộ thật sự không hiểu, nhưng sau đó từ những chuyện xảy ra, cậu ta rốt cuộc hiểu được nguyên nhân hôm nay Phó Cảnh Phi đặc biệt gọi cậu ta đến.
Trung thành là điều rất quan trọng, nhất là thời chế độ quân chủ.
Phó Cảnh Phi trời sinh là người có khí thế lãnh đạo khiến anh nhất định là cấp trên, nếu mai sau Phó Ngộ muốn phụ tá anh thì phải học được chuyện thứ nhất chính là trung thành.
Những người rút về từ Mộc gia đã nhanh chóng đến. Phó Cảnh Phi trước đó đã kêu Khương Nghị phái một nhóm người thực lực mạnh nhất đi bảo vệ Mộc Lạp Lạp, lần này cũng là đội đó đang canh ở bên ngoài Mộc gia.
Người Khương Nghị phái đi đều là tuyển chọn mới nhất, có vài người thậm chí là bộ đội mới xuất ngũ, kỹ thuật chiến đấu đều trong thời gian mạnh mẽ nhất, làm một vệ sĩ là hoàn toàn hài lòng.
Khi bọn họ từ trên xe bước xuống, trong ánh mắt không chút kinh ngạc nào của Hứa An Chi cùng ánh mắt buồn bực của Phó Ngộ, Phó Cảnh Phi vừa rồi vẫn im lặng đứng đó đã bước chân vững chãi đi tới, sau đó một cước đá vào trên người người kia.
Những người này thật ra đều là những người đàn ông thẳng thắn cương nghị, trước đây đều đã chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, nhưng từ sau khi xuất ngũ thì công việc hiện nay đối với bọn họ mà nói thật ra chỉ là một công cụ kiếm tiền, mặc dù lúc bọn họ nhận việc đã được tiếp thụ qua, phải trung thành đối với người thuê họ.
Nhưng ở trong mắt những người này, người thuê họ vĩnh viễn chỉ là người thuê, giữa bọn họ chỉ có lợi ích tiền bạc, sẽ không trung thành như bảo vệ quốc gia mình trong quá khứ.
Khi Phó Cảnh Phi đạp một người trong bọn họ té trên đất thì đám đàn ông này đều nóng mắt.
“Boss, anh làm gì vậy?”
“Boss, anh gọi chúng tôi về là vì mục đích này?”
Đối mặt với những người đàn ông vóc người to lớn này, Phó Cảnh Phi ngược lại ngay cả ánh mắt cũng không có biến hoá chút nào.
Anh hoạt động gân cốt một chút, một cước vừa rồi như thiết bản đánh vào người kẻ xui xẻo kia, giày da giẫm lên trên người hắn, kiềm chặt hắn lại.
“Cậu biết cậu đã làm gì không?” Giọng của Phó Cảnh Phi hoà nhã, như là đang bình thản nói đến thời tiết hôm nay.
“Boss… Anh buông tôi ra!”
“Buông cậu ra? Chờ đến khi cậu thừa nhận cậu đã làm gì thì tôi sẽ buông cậu ra.” Phó Cảnh Phi tăng thêm lực chân.
Anh nhìn có vẻ gầy gò nhưng sức mạnh khác thường.
“Số 6, cậu không phạm sai lầm, làm sao có thể bị đối xử như thế?!”
“Cùng lắm thì công việc này không làm, chúng ta không phải là đến để chịu lăng nhục!”
“Số 6! Cho anh ta biết tay một chút! Chúng ta cũng không phải là người dễ bị ăn hiếp!”
Những vệ sĩ này nhìn đồng bạn của mình bị lăng nhục như vậy, lập tức tinh thần quần chúng xung động, thậm chí nhìn như muốn xông lên đối kháng với Phó Cảnh Phi.
Số 6 bị Phó Cảnh Phi đạp ở dưới chân, cũng chính là người vệ sĩ chịu trách nhiệm an toàn của Mộc Lạp Lạp vào ngày cô bị mất tích, trán toát mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng bi thương.
Số 6 bị Phó Cảnh Phi đạp ở dưới chân, cũng chính là người vệ sĩ chịu trách nhiệm an toàn của Mộc Lạp Lạp vào ngày cô bị mất tích, trán toát mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng bi thương.
Hắn không phải là không nghĩ đến, nhưng mà vừa rồi động tác của Phó Cảnh Phi rất nhanh, hơn nữa mang theo sức mạnh cực lớn, ra tay vào lúc hắn hoàn toàn không có phòng bị, khiến bây giờ hắn hoàn toàn bị kềm chế.
Phó Cảnh Phi lạnh lùng lườm bọn họ, ngoài dự đoán của mọi người thả chân ra. Anh lui về sau một bước, dáng người tràn đầy khí thế: “Đứng lên.”
Số 6 liền từ dưới đất bò dậy, một thân bùn đất rất là thảm hại.
Trong mắt Phó Cảnh Phi là một mảnh lạnh lẽo: “Cho cậu một cơ hội, nếu cậu đánh ngã tôi, tôi tạm tha cho cậu, nếu cậu không thể, cậu biết kết quả rồi đó.”
Những vệ sĩ theo số 6 trở về đều kích động: “Con mẹ nó bỏ công việc này đi, số 6, đánh nó thật mạnh vào!”
Hứa An Chi ở một bên tấm tắc: “Đây là muốn tạo phản nha…”
Phó Ngộ thì là càng xem càng hiểu rõ, càng hiểu rõ càng kinh ngạc, ngay cả sắc mặt cũng trắng vài phần.
Bây giờ cậu ta rốt cuộc hiểu rõ ý của Phó Cảnh Phi gọi cậu ta đến, đây không phải là muốn cậu ta sớm học tập trung thành như thế nào ư?
Số 6 siết nắm tay, nhìn chòng chọc Phó Cảnh Phi. Hắn không giống như đồng bọn của hắn, bọn họ không biết chút gì chuyện đã xảy ra, cho nên mới hưng phấn như vậy.
Mà số 6 lại bởi vì rất rõ ràng, trong lòng của hắn hiểu rõ, biết mình đã làm gì, cũng biết chuyện mình làm đã bị Phó Cảnh Phi phát hiện, cho nên lúc này trong lòng hắn ngược lại là một mảnh bi thương.
Bởi vì kết quả hắn có thể gặp phải chắc chắn sẽ khiến hắn không có sức nhận lấy.
Nhưng chuyện là hắn tự chọn làm, không có tư cách hối hận.
Có điều hôm nay Phó Cảnh Phi cũng cho hắn một cơ hội chạy thoát. Nếu như hắn đánh ngã được Phó Cảnh Phi, như vậy hắn thật sự tìm được đường sống trong chỗ chết…
Tuy rằng vừa rồi Phó Cảnh Phi chế ngự hắn, nhưng số 6 cho rằng đó là vì dưới tình huống hắn không có chuẩn bị, bây giờ Phó Cảnh Phi không thể ra tay bất chợt được nữa, hắn đã chuẩn bị xong, tại sao phải sợ anh ta?
Là một người trải qua giữa mưa bom bão đạn, số 6 cảm thấy hôm nay mình nhất định có thể thắng.
Bây giờ mới thật sự là hắn nắm tính mạng của mình trong lòng bàn tay…