Đọc truyện Lột Xác – Chương 180: Kẻ phản bội là ai (1)
Sau khi Phó Cảnh Phi họp xong, hỏi Khương Nghị trước tiên: “Bên Lạp Lạp sao rồi?”
Khương Nghị nói: “Hiện giờ không có tin tức gì, chắc còn ở Mộc gia.”
“Giờ còn chưa kết thúc ư?” Phó Cảnh Phi cau mày, hơi khó hiểu tại sao bây giờ Mộc Lạp Lạp vẫn còn ở Mộc gia.
Khương Nghị giải thích: “Người đi theo Mộc tiểu thư còn chưa có truyền về tin tức, cho nên Mộc tiểu thư lúc này chắc còn ở Mộc gia.”
“Ừm.” Phó Cảnh Phi đáp một tiếng. Vì thân phận người tham gia hội nghị lần này quá quan trọng nên anh phải đích thân theo, liền để cho Khương Nghị chú ý đến tình hình bên kia.
Phó gia có thể sừng sững không ngã ở thành phố Long cũng bởi vì quan hệ không tệ với các phe phái, trong này đều là những người ngồi ở vị trí cao quan trọng cần không ngừng bảo toàn.
Vị Bộ trưởng tới ngày hôm nay cũng là nhờ có mối quan hệ của anh cả Phó Cảnh Phi, có hiệu quả thúc đẩy đối với những vụ làm ăn ở trong tay Phó Cảnh Phi.
Vì khi Phó Cảnh Phi cùng vị quan trọng này ăn cơm tối xong, đưa về khách sạn, lúc đó vẫn không có tin tức của Mộc Lạp Lạp, vẻ mặt tất nhiên không thể vui được.
Phó Cảnh Phi từ Shangri-La đi ra, ngồi lên xe, Khương Nghị đã ngồi ở đằng trước.
“Vẫn không có tin tức?”
“Không có ạ.” Vẻ mặt của Khương Nghị cũng hơi đổi, có chút nặng nề. “Tôi đã liên lạc với bên kia, đều nói không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng tôi gọi điện thoại cho Mộc tiểu thư lại không có trả lời.”
Đầu chân mày Phó Cảnh Phi ngưng lại, mắt sáng như đuốc: “Liên lạc cô ấy không được?”
“Vâng, gọi điện thoại thấy tắt máy.”
Phó Cảnh Phi cau mày nói với tài xế: “Đi Mộc gia.”
“Vâng, thiếu gia.”
Dọc đường đi Khương Nghị đều cố gắng hỏi tình hình bên phía Mộc gia, nhưng trước sau đều được câu trả lời giống nhau.
“Mộc tiểu thư chưa hề rời khỏi Mộc gia, cho nên chắc còn ở đó.”
Cánh tay Phó Cảnh Phi chống trên khung cửa sổ, đầu óc liên tục xoay chuyển suy nghĩ điều gì.
Nếu không có tình huống ngoài ý muốn, điện thoại của Mộc Lạp Lạp sẽ không mãi không thông, hơn nữa thời gian cô về Mộc gia đã dài như vậy, không nên một chút tin tức cũng không có.
Trừ phi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Boss, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Khương Nghị hỏi.
“Tôi gọi điện thoại cho Mộc Chính Thịnh trước.” Phó Cảnh Phi không chút do dự bấm điện thoại của Mộc Chính Thịnh, gương mặt đẹp ẩn trong bóng tối.
Nhưng điện thoại gọi không thông, vẫn không ai nhận.
Chân mày Phó Cảnh Phi nhíu chặt, môi căng thành một đường thẳng, thái độ không vui đang từ từ phát ra.
Nếu như là trước đây, khả năng lớn nhất Phó Cảnh Phi có thể nghĩ đến bây giờ chính là Mộc Lạp Lạp về Mộc gia, rốt cuộc chạy trốn khỏi anh, không muốn quay lại nữa.
Nhưng nếu nói Mộc Lạp Lạp thoả hiệp trong thời gian dài như vậy, thậm chí còn bằng lòng ở bên anh, đều chỉ vì có thể trở lại Mộc gia, Phó Cảnh Phi tuyệt đối sẽ không tin.
Cho nên anh không có hoài nghi Mộc Lạp Lạp chạy trốn khỏi anh.
Nhưng bây giờ Mộc Lạp Lạp mất đi tin tức, dù cô có ở Mộc gia hay không và ở lỳ ở Mộc gia để làm gì, Phó Cảnh Phi đều sẽ trước hết tìm ra cô, mang đi.
Chuyện sau đó thì sau đó hãy nói.
Bây giờ mục đích quan trọng nhất là tìm được Mộc Lạp Lạp trước.
Nếu như cô thật sự muốn rời khỏi anh… Không có nếu như.
Phó Cảnh Phi nắm chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, biểu hiện anh lúc này đang đè nén tâm trạng của mình như thế nào.
Tuy bên ngoài Khương Nghị coi như là mặt tê liệt, bộ dáng rất bình tĩnh, nhưng thật ra tim đều đã vọt đến cổ, không ngừng cầu nguyện ở trong lòng: Mộc tiểu thư ơi, cô tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nha, nếu cô có chuyện gì thì cuộc sống của bọn tôi nhất định sẽ là những ngày khổ sở nhất đó biết không…
Trên cơ bản, hôm nào Khương Nghị nhìn sắc mặt của ông chủ nhà mình là có thể biết hôm đó anh và Mộc Lạp Lạp chung đụng như thế nào.
Nếu như hôm đó là mặt đen đi làm thì nhất định Mộc Lạp Lạp lại chọc giận Phó Cảnh Phi.
Nếu như hôm đó khoé miệng của ông chủ vẫn mang theo một chút ý cười nhợt nhạt, như vậy hai người đã chung đụng không tệ.
Đối với khí thế vừa mạnh mẽ lại khiếp người của Phó Cảnh Phi, Khương Nghị làm thư ký số một bên cạnh Phó Cảnh Phi có thể nói là mỗi ngày đều nhận áp lực như vậy, nhưng không hề quen được.
Nếu không phải cậu ta trời sinh mặt tê liệt, biểu cảm gì cũng sẽ không viết lên mặt, thì đã sớm bị xa thải bởi vì biến hoá trong lòng mỗi ngày.
Nói cho cùng, cậu ta là một thư ký thích oán thầm trong bụng…
Lúc này cậu ta chỉ nhìn vẻ mặt của ông chủ nhà mình là biết chuyện rất nghiêm trọng. Hôm nay cậu không cần nghĩ đến đúng giờ về nhà ngủ, nhìn nét mặt bình thản nhưng thật ra sóng cuộn mãnh liệt của Phó Cảnh Phi là có thể báo hiệu có chuyện lớn xảy ra.
“Hôm nay là ai chịu trách nhiệm an toàn của Lạp Lạp?”
Khương Nghị không chút ngập ngừng trả lời: “Số 6 và số 7”
“Kêu bọn họ canh kỹ ở bên ngoài Mộc gia, không cho phép bất cứ ai ra vào.” Phó Cảnh Phi ra lệnh.
“Vâng, tôi lập tức nói cho bọn họ biết.”
Xe chạy nhanh ở trên đường, Phó Cảnh Phi không nói một lời nhìn chằm chằm phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, trên người tản ra áp suất nhàn nhạt thật là đáng sợ.
Lòng Khương Nghị không ngừng lo lắng, chỉ mong Mộc tiểu thư ngàn vạn lần vẫn còn ở Mộc gia, tốt nhất là bởi vì điện thoại di động hết pin nên mới không nghe điện thoại, nếu không thì chuyện thật sự rất nhức đầu…
Vì vậy dọc đường đi cậu ta ngoài mặt không chút cảm xúc nhưng bên trong thì bổ não, xe rất nhanh đã đến khu biệt thự chỗ Mộc gia ở.
Lúc bọn họ tới nơi, số 6 và số 7 đều đang canh giữ bên ngoài biệt thự Mộc gia, ngồi trên một chiếc Cherokee* màu đen
(*tên đầy đủ là Jeep Cherokee, là một loại xe SUV do hãng Chrysler chế tạo)
Nhìn thấy xe của Phó gia, hai người cùng xuống nghênh đón. Phó Cảnh Phi không chút do dự tự mình mở cửa xe ra, dáng người cao ngất cho dù so với số 6 và số 7 là bộ đội đặc chủng xuất ngũ cũng không kém chút nào, tuy nhiên bao bọc trong tây trang hơi lộ ra thon gầy.
Nhưng người rõ ràng nhất là Mộc Lạp Lạp, cô hoàn toàn biết thân hình trông có vẻ gầy gò này trên thực tế tràn đầy bao nhiêu sức mạnh.
Có điều bây giờ cô không có ở đây nên không cách nào tưởng tượng.
Giọng của Phó Cảnh Phi trầm thấp nghiêm túc hỏi số 6 cùng số 7: “Lạp Lạp chưa từng đi ra?”
“Chúng tôi luôn canh ở chỗ này, Mộc tiểu thư không hề rời đi.” Người nói chuyện là số 6, mang tai nghe, trên người trang bị rất tân tiến.
Phó Cảnh Phi nhàn nhạt liếc anh ta một cái, gật đầu không nói nữa.
Anh xoay người đi nhấn chuông cửa Mộc gia.
Đèn đường bên cửa đổ xuống toả ra vầng sáng lờ mờ, bao phủ xung quanh Phó Cảnh Phi khiến toàn thân anh nhìn có vẻ vừa thần bí vừa khiếp người.
Cho đến khi có người mở cửa, vẻ lạnh lùng đến vô cùng trên mặt Phó Cảnh Phi mới hơi thu liễm một chút, anh nói: “Xin chào, tôi là Phó Cảnh Phi, tôi tới đón Mộc Lạp Lạp.”
“…Phiền ngài chờ ở chỗ này một lát, tôi đi thông báo cho tiên sinh.”
Phó Cảnh Phi cũng không có xông vào, mà là đặc biệt kiên nhẫn chờ ở bên ngoài, trong ánh mắt như che phủ một lớp sương mù dày đặc.
Rất nhanh có người từ trong nhà đi ra, khoảnh khắc Mộc Chính Thịnh thấy Phó Cảnh Phi thì rất nhiệt tình chào hỏi: “Thì ra là Phó thiếu gia à, hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới đây? Mau mau, mời vào…”
“Không cần, bác trai, cháu là tới đón Lạp Lạp, phiền bác báo cho cô ấy một tiếng, có thể về nhà rồi.”
Thái độ của Phó Cảnh Phi rất rõ ràng, hôm nay tới đây cũng không có ý gì khác, chỉ là vì Mộc Lạp Lạp.
Hơn nữa, câu nói “có thể về nhà rồi” trong miệng anh làm thế nào cũng nghe ra được ý muốn độc chiếm trong đó, triệt để đem Mộc Lạp Lạp vào bên trong địa bàn bảo vệ thuộc về mình.
Vẻ mặt của Mộc Chính Thịnh thay đổi một chút, nhưng vẫn duy trì nụ cười trên mặt: “Cảnh Phi, cậu đừng nói chơi, Lạp Lạp thật vất vả mới về nhà, sao muốn đi theo cậu chứ.”
Ông ta đổi xưng hô, nhìn như đang rút ngắn quan hệ với Phó Cảnh Phi, nhưng trong lời nói mang ý cự tuyệt cũng rất đậm.
“Bác trai, cháu không phải là đến hàn huyên với bác, nếu bác không muốn thông báo cho Lạp Lạp thì thứ lỗi cho cháu ngày hôm nay mạo muội.” Thái độ của Phó Cảnh Phi càng thêm rõ ràng và cứng rắn, hôm nay bất kể như thế nào cũng muốn mang Mộc Lạp Lạp đi.
Trán Mộc Chính Thịnh có mồ hôi lạnh toát ra, nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ: “Lạp Lạp đã thật lâu không có gặp mặt với người làm cha là tôi đây, Cảnh Phi à, cậu hãy về trước đi, khoảng thời gian trước nhờ có cậu chiếu cố, sau này tôi sẽ rút ra thời gian đặc biệt tới cửa cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Phó Cảnh Phi dầu muối không vào, bước lên trước một bước nhỏ, thân hình cao to cho Mộc Chính Thịnh áp lực rất lớn. “Cháu chỉ cần mang Lạp Lạp đi.”
Mộc Chính Thịnh cũng là một người đã lăn lộn trên thương trường rất nhiều năm, ông ta tới tới lui lui đã gặp không ít nhân vật lợi hại, nhưng người tuổi như Phó Cảnh Phi mà đã tu luyện được khí thế bức người như vậy vẫn là lần đầu.
Cho nên dù ông ta không thừa nhận bị khí thế của Phó Cảnh Phi ảnh hưởng đến cũng không được.
Điều này khiến ông ta nhớ tới lúc từng gặp ông cụ Phó, cũng là như vầy.
Người nhà họ Phó hình như từ lúc sinh ra đã mang theo bản lĩnh tài trí hơn người, cho dù không lộ ra bất cứ thái độ kiêu ngạo nào nhưng vẫn giống như là đang coi thường người ta.
Mộc Chính Thịnh hít một hơi, lạnh lùng nói: “Hôm nay Lạp Lạp đã trở về thì không đi nữa, vẫn là mời Phó thiếu gia về đi.”
Phó Cảnh Phi híp mắt lại: “Bác trai nói cái gì?”
“Tôi nói, Lạp Lạp hôm nay trở về thì không định đi nữa, nó là con gái của tôi, đương nhiên tôi biết nó muốn làm gì, khoảng thời gian trước nhờ có cậu chiếu cố, nhưng nếu Lạp Lạp đã trở về thì sẽ không cần tiếp tục quấy rầy nữa.”
“Cháu sẽ không cảm thấy phiền phức.” Phó Cảnh Phi hơi nghiêng mặt, sóng mũi cao cùng hốc mắt sâu như cất giấu rất nhiều cảm xúc, khiến cho người ta nhìn không rõ lắm suy nghĩ trong lòng anh. “Bác trai, bác chỉ cần để Lạp Lạp đi ra gặp cháu là được rồi, còn cô ấy có bằng lòng rời đi cùng cháu hay không là cô ấy quyết định.”
Đương nhiên, Phó Cảnh Phi nghĩ, đây chỉ là một lý do thoái thác mà thôi.
Cho dù hôm nay Mộc Lạp Lạp dám nói cô không muốn rời đi… Phó Cảnh Phi cảm thấy mình vẫn sẽ trói cô ấy đem đi.
“Xin lỗi nha Phó thiếu gia.” Chợt có giọng nói vang lên cắt ngang trò chuyện, Mộc Diệp đi ra cửa, đứng cách xa cười. “Nhưng mà chỉ nói chỉ không muốn rời đi cùng anh.”
Con ngươi thâm trầm của Phó Cảnh Phi như dao nhọn đâm về phía Mộc Diệp, anh nói: “Kêu Lạp Lạp đi ra gặp tôi.”
Mộc Diệp nhún vai: “Nhưng mà chỉ nói chỉ không muốn gặp anh, hôm nay chỉ trở về liền nói với chúng tôi nhiều lời trong lòng chỉ. Chị ấy sau này đó hả, vẫn muốn sống ở Mộc gia, sẽ không quay lại với anh nữa.”
“Thật sao?” Khoé miệng Phó Cảnh Phi nổi lên nụ cười nhạt, không chút khách khí. “Cô nghĩ tôi sẽ tin lời của cô ư?”
“Phó thiếu gia không tin thì thế nào? Anh xem, chị có phải là không muốn đi ra gặp anh không?” Mộc Diệp cười rất là đắc ý.
Ả che môi cười duyên, rồi như nghĩ tới điều gì, nhắc nhở Mộc Chính Thịnh: “Đúng rồi ba, không phải ba muốn nói chuyện với Phó thiếu gia ư, sao quên mất rồi?”
Mộc Chính Thịnh nhìn Mộc Diệp một cái, mới như là rốt cuộc quyết định nói với Phó Cảnh Phi: “Vốn định hôm khác đến cửa nói xin lỗi, nhưng nếu hôm nay Phó thiếu gia đã tới, vậy tôi cũng nên nói. Lạp Lạp nhà chúng tôi khó có thể hưởng thụ được yêu thương của Phó thiếu gia, Mộc gia chúng tôi cũng chỉ là một gia tộc bình thường, không có cách nào so với nhà giàu sang quyền thế như Phó gia, miễn cho người ta nói Lạp Lạp nhà chúng tôi trèo cao, tôi nghĩ, hôn ước của cậu và Lạp Lạp thì thôi đi.”
Phó Cảnh Phi tiêu hoá một ít lý do thoái thác của Mộc Chính Thịnh, nụ cười khoé miệng rất ư lạnh lùng: “Ý của bác là, muốn từ hôn?”
“Tuy rằng Mộc gia chúng tôi chỉ là tiểu môn tiểu hộ, nhưng cũng sẽ không khom lưng vì quyền thế, ban đầu đồng ý Lạp Lạp và cậu hứa hôn là tôi xung động, nhưng nếu ngay từ đầu cậu đã từ hôn thì chứng minh nhà chúng tôi cũng có thể cự tuyệt. Tóm lại, Phó thiếu gia, mong cậu thứ lỗi, ở thành phố Long này người có thể xứng đôi với cậu không phải là không có, còn Lạp Lạp nhà chúng tôi, cậu hãy buông tha cho nó đi.”
Trên thực tế, lời yêu cầu từ hôn của Mộc Chính Thịnh khiến trong lòng Phó Cảnh Phi dậy sóng không nhỏ, tuy nhiên vẻ mặt của anh nhìn vẫn bĩnh tĩnh, không để lộ chút biểu cảm.