Lột Xác

Chương 168: Sẽ không cho là tôi để ý cô chứ (2)


Đọc truyện Lột Xác – Chương 168: Sẽ không cho là tôi để ý cô chứ (2)

Thật ra Mộc Diệp cũng không phải là hiểu rất rõ con người của Thẩm Văn Xương, tuy rằng ả biết Thẩm Văn Xương thích ả, cũng sẵn lòng làm rất nhiều chuyện vì ả, đối với ả rất cưng chiều.

Nhưng trong lòng ả vẫn có chút sợ Thẩm Văn Xương. Dù sao Thẩm Văn Xương không giống như Ngôn Viễn, có thể dễ dàng bị ả nắm bắt.

Mộc Diệp làm cho Thẩm Văn Xương thích ả cũng mất công sức một hồi. May là Thẩm Văn Xương thích loại tính cách dịu dàng và hiểu ý người như ả, hơn nữa mỗi lần Mộc Lạp Lạp ra tay với ả Thẩm Văn Xương đều nhìn ở trong mắt, lại tỏ ra rộng lượng, khiến Thẩm Văn Xương yêu thương ả, cuối cùng triệt để thích ả.

Mộc Diệp đã sớm quyết ý phải bắt giữ Thẩm Văn Xương, tuyệt đối không buông tha một người có thể lợi dụng như hắn. Bất kể là gia thế hay địa vị của Thẩm Văn Xương đều có thể thoả mãn toàn bộ lòng hư vinh của Mộc Diệp. Hơn nữa, ả cũng hiểu được chỉ có người đàn ông như Thẩm Văn Xương mới xứng với ả.

Đương nhiên, người như Phó Cảnh Phi hoàn toàn không ở trong phạm vi suy xét của Mộc Diệp.

Nếu không phải Mộc Lạp Lạp, Mộc Diệp ngay cả tư cách gặp Phó Cảnh Phi cũng không có, Phó Cảnh Phi càng chắc sẽ không lấy mắt nhìn ả.

Ở trong mắt Phó Cảnh Phi, nguyên nhân duy nhất khiến anh nhớ tới Mộc Diệp có lẽ cũng chỉ là điểm ả là em gái của Mộc Lạp Lạp.

“Văn Xương.” Mộc Diệp cố gắng khai thông với Thẩm Văn Xương.

Nhưng Thẩm Văn Xương chỉ nói: “Có chuyện gì, trở về rồi hãy nói.”

Mộc Diệp cứ thế thấp thỏm dọc đường.

Lúc này trong lòng ả cực hận Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi, nhất là Mộc Lạp Lạp. Ả làm sao có thể chịu được hôm nay danh tiếng của Mộc Lạp Lạp đã vượt lên trước ả, còn bẻ lại một ván?

Nhưng tương tự, ả hận nếu không phải Phó Cảnh Phi, hôm nay ả có thể hoàn mỹ kích thích Mộc Lạp Lạp, làm cho Mộc Lạp Lạp đi lừa gạt cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi.

Nhưng xem từ tình huống ngày hôm nay, có rất nhiều chuyện đã vượt ra khỏi tưởng tượng của ả.

Mộc Diệp không khỏi nghĩ, lẽ nào Mộc Lạp Lạp đã cùng một chỗ với Phó Cảnh Phi? Sao cô ta có thể không hận Phó Cảnh Phi?

Ả tự nhận là hiểu rất rõ tính cách của Mộc Lạp Lạp. Mộc Lạp Lạp chán ghét Phó Cảnh Phi như thế, làm sao có thể thay đổi cái nhìn đối với Phó Cảnh Phi nhanh như vậy? Đây quả thật là chuyện ngàn lẻ một đêm!

Như vậy rốt cuộc bởi vì cái gì khiến Mộc Lạp Lạp hôm nay như biến thành người khác?

Ả nghĩ mãi không ra.

Trở lại nơi của Thẩm Văn Xương, biệt thự này bây giờ là Mộc Diệp cùng hắn ở chung. Mộc Diệp thỉnh thoảng sẽ quay về Mộc gia, thỉnh thoảng ở cùng chỗ với Ngôn Viễn, thời gian còn lại đa số đều sống cùng Thẩm Văn Xương ở chỗ này.


“Em muốn nói cái gì thì nói đi, anh nghe em giải thích.” Biểu hiện của Thẩm Văn Xương rất bình tĩnh, nhưng như vậy ngược lại khiến Mộc Diệp rất sợ.

“Xin lỗi, Văn Xương.” Mộc Diệp không nguỵ biện, ả tựa vào vai Thẩm Văn Xương, dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn. “Em biết anh chắc chắn rất thất vọng, em gạt anh, em biết đây là lỗi của em.”

“Mộc Diệp, em không chỉ lừa tôi một lần.” Cộng với lần hãm hại kia, đây là lần thứ hai.

Mộc Diệp cười rất thê lương: “Bởi vì em quá quan tâm anh, cho nên mới phải lừa anh. Em sợ sau khi anh biết cái em không hoàn mỹ kia thì sẽ không thích em.”

Thẩm Văn Xương cau mày.

Mộc Diệp nói: “Thật ra em cũng không hoàn toàn thiện lương như vậy, em biết tức giận, sẽ tức giận, nhưng mà anh biết không, em từ nhỏ đã là đứa con gái ngoài giá thú, từ nhỏ tới lớn học nhiều nhất là làm sao nhìn sắc mặt người ta mà làm việc. Mẹ em thường đánh em, chỉ cần lúc bà ấy không vui là sẽ đánh em, còn mắng em vì sao không là con trai, nói nếu em là một đứa con trai thì ba sẽ nhận bọn em về nhà. Cho nên em chỉ có thể vô cùng nghe lời, giả bộ đặc biệt ngoan, như vậy không phạm phải sai lầm, mới sẽ không khiến mẹ đánh em. Sau khi lớn lên cũng là như thế, em sợ người khác biết em không phải hoàn mỹ, em sợ mọi người sau khi biết sẽ không thích em. Nhất là anh, Văn Xương.”

Thẩm Văn Xương yên lặng nghe Mộc Diệp kể lể, vẻ mặt hơi thay đổi.

“Em quá yêu anh, cho nên em mới sợ anh sẽ không thích em, em lo được lo mất, sợ anh bởi vì em không tốt một chút là không cần em nữa. Văn Xương, anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời em, em có thể không muốn gì cả, chỉ cần anh.” Nước mắt Mộc Diệp chảy xuống khiến người ta thương cảm. “Cho nên khi em bị Mộc Lạp Lạp khi dễ, em cũng biết nghĩ đến trả thù, em chỉ là người bình thường, em không phải là có thể luôn chịu được. Cho nên em làm những chuyện kia đối với chị ta, bởi vì em phát hiện, chỉ biết nhường nhịn trái lại vô dụng, còn có thể khiến Mộc Lạp Lạp ức hiếp em hơn. Em thật sự không chịu nổi mới có thể như vậy… Nhưng mà sau khi em làm những chuyện kia, thật ra vẫn luôn rất sợ, em sợ anh biết, sợ anh sẽ không cần em.”

“Chị ta là chị của em, từ nhỏ mọi thứ đều là của mình, có thể vĩnh viễn không kiêng dè gì cả, cho dù thế nào đều có người cưng chiều chị ta như vậy, giống như Phó Cảnh Phi. Nhưng em chỉ có anh, Văn Xương, em yêu anh.”

Mộc Diệp phân tích một hồi, có thể nói là chí tình chí nghĩa, cảm động sâu sắc.

Nếu Mộc Lạp Lạp nghe được những lời này của ả, khẳng định sẽ ở một bên rơi lệ nói: quá cảm động, cô suýt nữa là tin.

Mộc Diệp luôn có loại bản lãnh này, có thể nói dối hoàn toàn không đỏ mặt, cái gì cũng nói giống như có thật.

Những lời này của ả thật đúng là không giống như giả, hơn nữa nói vô cùng thật lòng thật dạ, đủ cảm động, còn có thể thoả mãn tâm lý đàn ông của Thẩm Văn Xương.

Dù sao có một người phụ nữ yêu mình như thế vẫn rất khiến người như hắn cảm thấy thoả mãn.

Thẩm Văn Xương vuốt vuốt tóc Mộc Diệp, thở dài, lại tha thứ cho ả lần nữa: “Sau này đừng bao giờ… làm loại chuyện ngu xuẩn như thế này nữa. Nếu Mộc Lạp Lạp làm gì nữa thì nói cho anh biết. Anh… sẽ giúp em.”

Mộc Diệp rất cảm động gật đầu: “Văn Xương, cảm ơn anh.”

Ả cúi đầu, tựa vào ngực Thẩm Văn Xương, nụ cười khoé miệng lại vô cùng âm u lạnh lẽo.


Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi cùng ngồi xe trở về. Cô ở trên xe vô cùng hưng phấn, thật có chút đứng ngồi không yên: “Ôi chao, hôm nay rốt cuộc xả được cơn giận, em thật vui vẻ.”

Phó Cảnh Phi đè tay cô lại làm cho cô ngồi xuống đàng hoàng: “Biết em vui rồi, hưng phấn rồi lại hưng phấn.”

Bởi vì trên mặt Mộc Lạp Lạp vẫn treo nụ cười, gương mặt đỏ hây hây, màu sắc mê người khiến anh rất muốn tới cắn một cái.

Anh đây cũng là suy nghĩ cho Mộc Lạp Lạp, nếu như anh nhịn không được ở chỗ này làm chút gì đối với cô, anh tin rằng khoảng thời gian tương lai rất dài Mộc Lạp Lạp sẽ không để ý tới anh.

Tuy rằng anh thật muốn thử một chút… Nhưng mà không gấp được.

Suy cho cùng lúc Mộc Lạp Lạp xấu hổ lên thì ngược lại sẽ cắn người.

“Cơn giận này em nín thật lâu.” Mộc Lạp Lạp lộ ra vẻ vui mừng ngây thơ. “Tuy đây chỉ là bước đầu tiên, nhưng cũng tốt là cho Mộc Diệp một bạt tai nặng nề, khiến ả biết em không phải dễ chọc như vậy.”

“Đúng đúng đúng, em là người của anh, ai dám đến trêu chọc em?”

Mộc Lạp Lạp vẻ hơi xấu hổ lườm Phó Cảnh Phi một cái: “Hôm nay anh nên chậm một chút, anh vừa tới liền đoạt đi tất cả nổi bật của em.”

Bàn tay Phó Cảnh Phi chậm rãi xoa nhẹ gáy Mộc Lạp Lạp, anh sâu kín nói: “Em còn muốn thể hiện thế nào nữa?”

Mộc Lạp Lạp ho nhẹ một tiếng. Đương nhiên sẽ không nói cho Phó Cảnh Phi biết thời điểm đó cô cảm thấy mình vô cùng bảnh, vô cùng thu hút.

Có điều tuy cô không nói nhưng Phó Cảnh Phi cũng đoán được cô đang suy nghĩ gì.

“Nếu anh không đến, em liền đắc ý ngút trời.” Phó Cảnh Phi hữu ý vô ý vuốt ve da gáy cô, dấy lên một trận cảm xúc tê tê.

Mộc Lạp Lạp nhịn không được giật giật thân thể, muốn thoát khoải loại cảm xúc kỳ quái này.

Phó Cảnh Phi trầm giọng nói: “Đừng lộn xộn.”

Bộ áo Mộc Lạp Lạp mặc hôm nay có một chỗ rất khêu gợi, lúc này vừa vặn hiện ra ở trong mắt Phó Cảnh Phi, không ngừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng trong lòng Phó Cảnh Phi.

“Tại sao chứ, để em hưng phấn một chút không được sao.” Mộc Lạp Lạp còn chưa dự báo được nguy hiểm tới gần, chẳng qua cảm thấy giọng nói của Phó Cảnh Phi sao đột nhiên khàn khàn…


Phó Cảnh Phi cười hừ một tiếng, kề tai cô nói: “Nếu em muốn ở chỗ này, anh sẽ không từ chối.”

Trong nháy mắt Mộc Lạp Lạp hiểu ý của Phó Cảnh Phi, mặt cô liền cứng lại, theo ánh mắt của Phó Cảnh Phi thấy được phong cảnh tốt ở trước người mình.

Chết tiệt! Hôm nay cô không nên mặc bộ áo này!

Áo được cắt may vừa khít ở khuôn ngực, bình thường nhìn chỉ là một chỗ gợi cảm nho nhỏ, nhưng vào lúc này lại tràn đầy vẻ khêu gợi.

Lúc Mộc Lạp Lạp đang hối hận thì Phó Cảnh Phi bỗng nhiên nói: “Ai đưa tới bộ áo này vậy?”

Anh rõ ràng phân phó chỉ cho Mộc Lạp Lạp mặc những bộ quần áo khiêm tốn nhất, sao có thể khêu gợi như thế?!

Vốn đã đủ quyến rũ, lại mặc hấp dẫn như vậy, trêu chọc lòng của anh đều muốn thiêu cháy.

Phó Cảnh Phi nghĩ hôm nay trở về anh nên thảo luận thật tốt lần nữa với người phụ trách việc này…

Mộc Lạp Lạp đương nhiên sẽ không nói đây là quần áo trước kia của cô, lúc ấy không có để trong tủ cho nên không bị Phó Cảnh Phi thanh lý.

Mộc Lạp Lạp ở trong mắt Phó Cảnh Phi tóm lại là làm thế nào cũng đều giống như đang quyến rũ anh, càng không muốn thấy cô phô bày quá đẹp ở trước mắt người khác.

Mặc kệ thế nào, Mộc Lạp Lạp đều chỉ có thể là của một mình anh.

Phó thiếu gia rất cố chấp nghĩ.

“Cảnh Phi.” Mộc Lạp Lạp nằm ở trên đùi Phó Cảnh Phi, cố ý mở to hai mắt làm vẻ dễ thương.

Ánh mắt Phó Cảnh Phi tối sầm lại. Người phụ nữ chết tiệt này đang làm cái gì đây?

Từ góc độ của anh nhìn xuống, không chỉ nói Mộc Lạp Lạp cảnh xuân sống động mà ngay cả ánh mắt xinh đẹp của cô cũng tràn đầy sức quyến rũ.

Phó Cảnh Phi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Gì?”

“Em là của anh.” Cô nhìn chằm chằm vào mắt Phó Cảnh Phi, nói ra một câu hoàn toàn không báo trước như vậy.

“…” Phó Cảnh Phi yên lặng khoảng mấy giây, sau đó liền đẩy Mộc Lạp Lạp ra, nhanh chóng mở cửa sổ xe xuống.

Về phần động tác này là thế nào… Tơ máu đỏ trong mắt Phó thiếu gia có thể biểu hiện tâm tình lúc này của anh đang run rẩy.

Đôi khi anh thật sự ước gì có thể nuốt Mộc Lạp Lạp vào bụng, để cho cô và mạch đập của mình hoà làm một thể cùng hít thở, như thế thì sẽ không bao giờ mất cô.


Càng không thể nào chịu nổi sự khổ sở Mộc Lạp Lạp trêu chọc, hết lần này tới lần khác người phụ nữ này còn không biết cô ở trong mắt anh hấp dẫn cỡ nào.

Trong mắt Phó Cảnh Phi, mỗi ánh mắt mỗi động tác của Mộc Lạp Lạp đều có thể đánh vỡ nội tâm bình tĩnh của anh.

Trên thế giới này cũng chỉ có Mộc Lạp Lạp có bản lãnh như thế.

Mộc Lạp Lạp không ngờ tới mình cố ý quyến rũ một chút, Phó Cảnh Phi sẽ có phản ứng lớn như vậy, cô ngượng ngùng nói: “Em không phải cố ý…”

Phó Cảnh Phi nghiến răng nói: “Em tốt nhất là không phải cố ý.”

Nếu không thì anh không ngại để cho cô nếm thử kết cục cố ý quyến rũ anh là cái gì.

Mộc Lạp Lạp le lưỡi, nói: “Em chỉ muốn nói em đã ở cùng với anh, cho nên anh hoàn toàn không cần lo lắng em còn sẽ rời đi gì gì đó. Anh xem, hôm nay ba nói xin lỗi với em, em cũng không có đáp lại ông ta.”

Phó Cảnh Phi trong gió thu gào thét đã bình phục nội tâm, anh quay cửa xe lên, ánh mắt rốt cuộc biến thành một mảnh sáng trong.

“Được, anh tin.” Phó Cảnh Phi hôn Mộc Lạp Lạp một cái, bày tỏ tín nhiệm đối với cô.

“… Sau này em muốn mặc quần áo gì thì tự em quyết định nhé.” Mộc Lạp Lạp rốt cuộc lộ ra mục tiêu của mình.

Phó Cảnh Phi cứng người, hung hăng nói: “Đừng mơ!”

Mộc Lạp Lạp dựa vào anh kêu rên một tiếng: “Không có dân chủ một chút nào!”

“Ai nói dân chủ với em? Ở chỗ anh, đừng hòng.”

Mộc Lạp Lạp làm mấy cái mặt quỷ, bằng mặt không bằng lòng đáp ứng, dù sao thì sau này cô còn có thể cãi lý nữa.

Rốt cuộc đã KO* Mộc Diệp một lần thật nặng, Mộc Lạp Lạp ngay cả buổi tối ngủ cũng cười.

(*là knockout)

Cô thật vất vả mới thoát khỏi Phó Cảnh Phi ngủ ở phòng của mình, thế nhưng nửa đêm vẫn bị Phó Cảnh Phi ôm cả người lẫn chăn vào phòng của anh.

Đón ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt dịu dàng tình cảm của Phó Cảnh Phi cứ dừng trên mặt Mộc Lạp Lạp như vậy, nhìn rất lâu.

Anh dùng ngón tay miêu tả ngũ quan của Mộc Lạp Lạp, dừng lại một lát ở khoé miệng cong cong của cô, không tự chủ ngay cả khoé miệng của mình cũng cong lên.

Ngay cả bản lãnh lớn như vậy Mộc Lạp Lạp cũng có, có thể trong lúc ngủ cũng ảnh hưởng đến tâm tình của anh.

Đem Mộc Lạp Lạp dựa sát vào ngực mình, ôm toàn bộ cô vào trong ngực, Phó Cảnh Phi mới hài lòng ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.