Đọc truyện Lột Xác – Chương 166: Ngược cặn bã (3)
Người đi vào mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, đáy mắt có kiêu ngạo bễ nghễ, hai tay anh cắm ở trong túi quần, dáng người cao ngất, đôi mắt quyến rũ kia lạnh lùng quét qua mọi người.
Phó Cảnh Phi cong môi cười, trầm giọng nói: “Tôi thích, thế nào?”
Mộc Lạp Lạp trợn to hai mắt nhìn. Sao Phó Cảnh Phi vào được? Chẳng phải đã nói chờ cô gặp phải chuyện gì không thể giải quyết được thì anh mới đến giúp sao, bây giờ anh tiến vào, chuyện không phải không dễ chơi mà?
Phó Cảnh Phi mà biết được trong đầu Mộc Lạp Lạp đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ nghiêm phạt cô thật tốt.
Thủ hạ của anh đã sớm trà trộn vào, trực tiếp tình huống hiện trường với Phó Cảnh Phi. Anh có thể nhịn đến bây giờ đã là cực hạn, còn phải chờ đợi thế nào nữa?
Đối với Mộc Lạp Lạp mà nói, ngày hôm nay ở đây cũng không gặp phải thương tổn gì mang tính thực chất. Những thứ này cô đều nghe đủ ở kiếp trước, sớm đã quen, cho nên không có bất kỳ khác thường gì.
Nhưng Phó Cảnh Phi không cảm thấy như vậy. Mộc Lạp Lạp hôm nay đối mặt với tất cả ở trong này đều giống như có người cầm dao đâm vào ngực anh, anh một giây cũng không nhịn nổi nữa.
“Wow, là Phó Cảnh Phi chăng?”
“Thiếu gia của nhà họ Phó? Sao anh ta lại đến?”
“Lẽ nào Mộc Lạp Lạp thật sự cùng với Phó Cảnh Phi? Tôi từng nghe người ta nói, nhưng làm sao cũng không thể nào tin được…”
“Đấy chính là Phó Cảnh Phi nhé, sao anh ta coi trọng Mộc Lạp Lạp cơ chứ?”
Mộc Lạp Lạp rất muốn nói với người nói lời này: Chẳng lẽ ghét tôi, đi coi trọng cô?
Nhưng không đợi được Mộc Lạp Lạp nói, đôi mắt sắc bén của Phó Cảnh Phi nhẹ nhàng xẹt qua mọi người, liền khiến mọi người vô thức nín thở ngưng thần, thở mạnh cũng không dám.
Phải làm thế nào để hình dung khí thế của Phó Cảnh Phi? Người này ngoại trừ từ lúc sinh ra đã mang theo khí chất kiêu ngạo, cả người đều là cảm giác áp bức không cho người sao lãng, toát ra khí chất độc nhất vô nhị, sâu không lường được, khiến cho người ta khiếp sợ một cách khó hiểu.
Phó Cảnh Phi mười mấy tuổi đã lăn lộn trên thương trường, áp lực không nói cười tuỳ tiện trên người anh từ trước đến nay rất có tác dụng đe doạ.
Bước chân trầm ổn, Phó Cảnh Phi trực tiếp đi qua mọi người, tới bên cạnh Mộc Lạp Lạp. Không cần làm gì cả cũng đã chiêu cáo thiên hạ Mộc Lạp Lạp thật sự là người của anh.
“Ôi chao, chẳng phải đã nói bây giờ đừng tới sao…” Mộc Lạp Lạp nhỏ giọng lầm bầm một câu, chỉ để Phó Cảnh Phi ở bên cạnh nghe được.
Phó Cảnh Phi đưa cánh tay khoát lên vai Mộc Lạp Lạp, ý tứ không cần nói cũng biết.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp thật ra rất ấm áp. Cô biết Phó Cảnh Phi không thể nhìn cô bị khi dễ, cho nên xuất hiện lúc này.
Thẩm Văn Xương lại lần nữa đối mặt giao chiến cùng Phó Cảnh Phi. Lần trước người thua là hắn, lần này… Kết quả cho đến bây giờ còn chưa xuất hiện.
“Về chuyện trước kia, Lạp Lạp còn không có thật sự truy cứu, nhưng cô ấy không truy cứu không có nghĩa là tôi không truy cứu.” Ánh mắt Phó Cảnh Phi lạnh như băng. “Mộc Diệp, cô có thể chọn nói ra sự thật, hoặc là tôi tới giúp cô nói rõ.”
Mộc Diệp bị ánh mắt lạnh lùng của Phó Cảnh Phi nhìn giật mình trong lòng, sau lưng ả vô thức lạnh cả người, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Nếu không phải là Phó Cảnh Phi, ả mới sẽ không có phản ứng như thế. Ánh mắt của người đàn ông này thật sự đáng sợ, anh ta cứ thản nhiên nhìn người ta như vậy cũng khiến cho người ta cảm thấy như là bị thú dữ đáng sợ nhất nhìn chòng chọc, không có chút cơ hội tẩu thoát nào.
Mộc Diệp miễn cưỡng lên tinh thần, nắm thật chặt cánh tay Thẩm Văn Xương, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Văn Xương…”
Người đàn ông như Thẩm Văn Xương cũng sẽ không để cho người phụ nữ của mình bị người ta uy hiếp.
Hắn mạnh mẽ hạ quyết tâm, cứng rắn nói: “Sự thật đã có, chuyện kia là tôi đích thân đi điều tra, tuyệt đối không có vu tội Mộc Lạp Lạp, khẩu cung của mấy tên côn đồ kia vẫn còn, các người còn muốn nói sạo thế nào?”
Phó Cảnh Phi cười khẽ, khoé môi cong lên mang theo trào phúng kẻ cả, anh không để Thẩm Văn Xương trong mắt chút nào: “Anh nói sự thật thì là sự thật? Vậy tôi cũng nói Lạp Lạp không có sai khiến mấy người đó đi khi dễ Mộc Diệp.”
Thẩm Văn Xương nghiến răng nói: “Phó Cảnh Phi, anh thật là khinh người quá đáng!”
Mộc Lạp Lạp xen vào nói: “Úi giời, cái gì gọi là khinh người quá đáng? Anh ấy nói rõ ràng là sự thật!”
“Cô câm miệng!” Thẩm Văn Xương rống lên một tiếng.
Mộc Lạp Lạp không khỏi sửng sốt.
Phó Cảnh Phi nhìn Thẩm Văn Xương, nửa híp mắt, vẻ mặt bình thản, nhưng toàn thân lại tản mát khí thế khiến người sợ hãi.
Anh nói: “Gọi người vào.”
Mọi người còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên có một người phụ nữ vọt vào phòng tiệc, chị ta xông thẳng về phía Mộc Diệp: “Chính là cô phải không, chính là cô dùng tiền để chồng tôi đồng ý ngồi tù? Tạo nghiệp chướng mà! Bệnh của tôi dù cho trị không hết cũng không muốn anh ấy kiếm cái loại tiền độc ác này!”
Người phụ nữ muốn đến gần Mộc Diệp, cuối cùng lại bị Thẩm Văn Xương đẩy ra, hắn lạnh lùng nói: “Cô là ai! Muốn làm cái gì?”
Người phụ nữ té ngồi trên mặt đất, khóc có thể nói là thê thảm.
Chị ta không ngừng nói: “Bệnh này của tôi cho dù không chữa trị được… cũng không thể kiếm tiền độc ác như vậy…”
Rất hiển nhiên, người này là Phó Cảnh Phi tìm tới.
Người này là một trong những người nhà của mấy tên côn đồ kia, lúc trước bị nhiễm trùng đường tiểu phải thay thận, nhưng mà trong nhà không có tiền.
Bỗng một ngày có tiền chữa bệnh, nhưng chồng chị ta lại ngồi tù.
Người này còn không biết chồng mình rốt cuộc phạm tội gì, khi chị ta biết nguyên nhân phía sau thì khóc rất thê thảm.
Mộc Lạp Lạp nghĩ, trên đời này người bất hạnh nhiều như vậy, những người đó cũng đều rất bất đắc dĩ mới chọn loại phương pháp này.
Cô sẽ không hận những người đó, nhưng mà việc Mộc Diệp làm, cô sẽ không tha thứ.
Thủ hạ của Phó Cảnh Phi đỡ người phụ nữ lên, chị ta vẫn không ngừng khóc. Nhìn từ quần áo mặc trên người, thấy được cuộc sống rất túng quẫn.
Sắc mặt Mộc Diệp đã hoàn toàn trở nên khó coi, trong ánh mắt của ả rốt cuộc có tia hoảng loạn.
Người phụ nữ này làm sao biết được ả dùng tiền sai khiến những người kia?
Mộc Diệp hoàn toàn không ngờ rằng chuyện sẽ phát triển đến nước này. Ả từ trước đến nay làm việc đều cẩn thận từng li từng tí, tận lực không lưu lại sơ hở, nhưng chuyện này là sao đây?
Trong lòng Mộc Diệp suy nghĩ phải làm gì, nhưng có chút vô lực phát hiện hình như mình thật sự không có cách để giải quyết phiền toái này.
“Cô đang nói cái gì… Tôi hoàn toàn không biết cô.” Mộc Diệp nói, ném ánh mắt cầu cứu về phía Thẩm Văn Xương.
Lúc này hình như chỉ có Thẩm Văn Xương mới có thể cứu ả.
Thẩm Văn Xương che chở Mộc Diệp, lên giọng: “Cô là ai, ai mang cô tới đây? Bảo vệ đâu, đuổi người cho tôi!”
Mộc Diệp lặng lẽ xả hơi, chỉ cần người phụ nữ này bị mang đi trước, chuyện tiếp theo ả còn có thể nghĩ cách giải quyết…
Bảo vệ nghe vậy, định dựa theo phân phó của Thẩm Văn Xương mang người phụ nữ này đi.
“Tránh ra!” Người nói chuyện là thủ hạ của Phó Cảnh Phi, anh ta đỡ người phụ nữ, thái độ cứng rắn. “Tôi xem ai có thể mang chị ta đi!”
Phó Cảnh Phi vẫn ung dung, nhẹ giọng nói: “Nên nói cái gì cứ nói đi, không cần chờ.”
Vẻ mặt bảo vệ khó xử, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thẩm Văn Xương là chủ của bữa tiệc ngày hôm nay, nhưng Phó Cảnh Phi lại là một người không thể trêu chọc, hai bên đều không thể trêu chọc.
Ánh mắt Thẩm Văn Xương u ám, cố sức bình tĩnh nhìn Phó Cảnh Phi: “Phó thiếu gia, đây là chuyện của chúng tôi, anh không cần phải xen vào chuyện của ngừơi khác là tốt nhất.”
“Chuyện của người khác? Tôi không cảm thấy đây là chuyện của người khác.” Ánh hào quang trong đôi mắt đẹp của Phó Cảnh Phi lưu chuyển, phong thái phi phàm. “Nói đi, có tôi ở đây, không ai dám động.”
Vào lúc Phó Cảnh Phi nói chuyện, Mộc Lạp Lạp ngắm những người ở xung quanh vài lần. Cảm xúc trong mắt những người phụ nữ kia rõ ràng là đang si mê Phó Cảnh Phi.
Thật là! Người đàn ông này không chút nào biết cái gì gọi là khiêm tốn!
Mộc Lạp Lạp bĩu môi. Phó Cảnh Phi quả thật là một yêu nghiệt, người đàn ông tốt như thế, may là, may là bây giờ đã là của cô…
“Tôi phát hiện một cái đĩa trong tủ sắt ở nhà, là của chồng tôi để lại, trước đây tôi không có chìa khoá để mở ra, rốt cuộc tìm được chìa khóa, mở tủ sắt ra mới phát hiện cái đĩa kia… Bên trong có người phụ nữ này cùng chồng tôi, còn có quay mấy người khác, bọn họ đang thương lượng chuyện, chính là cô ta cho chồng tôi tiền, bảo họ hãm hại một người khác…” Người phụ nữ nói ra những chuyện mà chị ta biết được.
“Về phần cái đĩa kia, tôi đã đưa cho vị tiên sinh này.” Người chị ta nói là Phó Cảnh Phi.
Người phụ nữ này sở dĩ chọn nói ra là bởi vì lương tâm của chị ta, cùng với không muốn chồng của mình ngồi tù.
Tuy rằng ông ta ngồi tù là vì tiền, nhưng chuyện như vậy cũng không phải là một chuyện tốt.
Sau khi người phụ nữ này nói ra chân tướng sự thật, Mộc Lạp Lạp vô cùng bình tĩnh, cô nhìn chăm chú vào Mộc Diệp, muốn xem phản ứng của Mộc Diệp.
“Nói miệng không bằng chứng, ai biết các người nói là thật hay giả.” Có người tiếp tục ồn ào.
Trên thực tế, khi người phụ nữ này nhắc tới cái đĩa thì sắc mặt của Mộc Diệp đã thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Trước đây ả thật sự không ngờ tới những người đó sẽ ghi hình lại, ý đồ dùng để uy hiếp ả.
Cho dù bây giờ video ghi hình còn chưa có lộ ra ở trước mặt mọi người, nhưng nếu Phó Cảnh Phi cũng đã xuất hiện ở đây, vậy chứng minh anh ta đã nắm giữ chứng cứ.
Thảo nào Mộc Lạp Lạp biết được, thì ra đều là Phó Cảnh Phi ở sau lưng giúp cô ta!
Trong lòng Mộc Diệp có thể nói là đem Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi mắng một lần.
“Nếu muốn chứng cứ, vậy lấy ra đi, để mọi người đều biết chân tướng.” Phó Cảnh Phi nói năng mạnh mẽ. “Lạp Lạp bị hiểu lầm lâu như vậy, bây giờ nên để mọi người biết ai mới thật sự là đầu têu.”
Mộc Lạp Lạp bồi thêm một câu: “Trách tôi trước đây quá thiện lương.”
Tuy nói xong những lời này bản thân cô cũng rất ngượng ngùng.