Đọc truyện Lột Xác – Chương 118: Chị Ba
Rất lâu về sau Mộc Lạp Lạp nhớ lại, đều cảm thấy biểu cảm trên mặt của quản gia vào lúc đó rất khôi hài.
Nghĩ dù sao cũng đã tới đây, không có đường lui, Mộc Lạp Lạp cố nén xuống tâm trạng khẩn trương, trao tay vào trong lòng bàn tay của Phó Cảnh Phi, tiếp đó năm ngón tay của anh liền khép lại, nắm thật chặt cô.
Sau khi Mộc Lạp Lạp xuống xe thì lơ đãng liếc về vị quản gia mở cửa xe kia.
Ông ấy giống như giương mắt há hốc mồm nhìn Mộc Lạp Lạp, trong mắt có vẻ khó có thể tin.
Khó có thể tin cái gì, là không ngờ hôm nay cô sẽ tới đây sao? Trong lòng Mộc Lạp Lạp cười một tiếng, nhưng nét mặt vẫn vô cùng trấn định, còn gật đầu với ông ta.
Người nọ lập tức hơi bối rối, vội vã cúi người xuống: “Thiếu gia, mau vào đi thôi.”
Mộc Lạp Lạp xin thề, cô nghe được khẩn trương từ trong giọng nói của người này, thậm chí giọng nói của ông ta cũng run rẩy.
Phó Cảnh Phi nắm tay Mộc Lạp Lạp đi thẳng vào bên trong, không đáp lại cái vị ở sau lưng kia.
Vừa rồi trong nháy mắt, mạch não của Mộc Lạp Lạp lại mở rộng ra lần nữa, cô đang nghĩ, giả như cô là loại tính tình phục tùng, sau khi biết mình có hôn ước nhưng không dám phản kháng, vì vậy “thuận lý thành chương”* gả vào Phó gia, thế nhưng Phó Cảnh Phi lại hoàn toàn không muốn đáp lại cô, cuộc sống của cô ở Phó gia có thể vô cùng bi thảm hay không?
(*thuận lý thành chương: theo logic, theo mong đợi)
Suy cho cùng, ngay cả một quản gia mở cửa xe hình như cũng rất không muốn gặp cô…
Nhưng sau khi thật sự vào Phó gia, Mộc Lạp Lạp hiển nhiên không có cơ hội đi nghĩ đến những thứ này.
Có thể nói Phó Cảnh Phi đến mang theo hào quang, anh đi vào liền lập tức dẫn tới sự chú ý.
Mà Mộc Lạp Lạp vẫn còn có ý quan sát hoàn cảnh chung quanh mình một chút. Trang trí bên trong nhà chính đều theo kiểu cổ điển Trung Quốc, với gỗ lim làm đồ đạc trong nhà liền mang theo bầu không khí trang nghiêm trời sanh, cho nên sau khi đi vào nhà thì Mộc Lạp Lạp đã cảm thấy có loại áp lực không nói nên lời.
“Cảnh Phi đã trở về?” Ba người phụ nữ ngồi trong phòng khách, Mộc Lạp Lạp liếc nhìn một cái nhưng đều không nhận ra, tuy nhiên đối phương rất rõ ràng trực tiếp làm lơ cô.
Vẻ lạnh như băng trên mặt Phó Cảnh Phi cũng không thay đổi gì cả, chỉ nắm tay Mộc Lạp Lạp như trước, sau đó nói với một người lớn tuổi nhất trong đó: “Chị Ba.”
Mộc Lạp Lạp ở bên cạnh Phó Cảnh Phi, nhìn người phụ nữ kia đi tới, đã có tuổi, thoạt nhìn cũng phải bốn mươi, nhưng vẫn nhìn ra được vẻ đẹp tao nhã của bà ta, toàn thân đều là phong phạm của bà lớn.
Xưng hô của Phó Cảnh Phi khiến Mộc Lạp Lạp lập tức hiểu được thân phận của người phụ nữ này. Ở Phó gia, về thế hệ cháu của ông cụ thì Phó Cảnh Phi là nhỏ tuổi nhất, bên trên còn có hai người anh và một người chị, đều do người vợ khác của ông già sinh ra.
Mà người này được Phó Cảnh Phi gọi là chị Ba, chính là Phó Cảnh Nhu của Phó gia.
Phó Cảnh Nhu vô cùng thân thiết nhìn Phó Cảnh Phi: “Ông cụ đang ở sân sau đánh Thái Cực đó, mấy thằng bé đều đi theo.”
Phó Cảnh Phi gật đầu.
Phó Cảnh Nhu chào hỏi vài câu với Phó Cảnh Phi trước: “Mau tới đây ngồi, đứng ở cửa làm gì? Cháu gái của em đều ở đang ở đây.”
Sau đó bà ta đi vào trong, nhưng ánh mắt căn bản không hề dừng lại trên người Mộc Lạp Lạp, giống như hoàn toàn không có cô.
Trong một khắc đó Mộc Lạp Lạp biết, vị này nhìn có vẻ như phụ nữ dịu dàng, thật ra thì khó đối phó.
Trên ghế sa lon còn có hai cô gái, Mộc Lạp Lạp cảm thấy tuổi của bọn họ cũng không khác mình là bao, nói không chừng còn nhỏ hơn cô một chút.
Bọn họ nhìn đều rất trẻ trung xinh đẹp, khiến Mộc Lạp Lạp không khỏi tán thán, không hổ là Phó gia gien tốt, cả gia đình đều là người đẹp.
“Chú út.” Hai cô gái miệng đồng thanh gọi Phó Cảnh Phi, sau đó mới nhìn về phía Mộc Lạp Lạp, dùng loại ánh mắt vô cùng lạ lẫm nhìn chằm chằm cô.
Mộc Lạp Lạp làm cho mình cố gắng trấn định, bình tĩnh nhìn lại bọn họ.
Sau đó bọn họ đều nhíu mày, dời ánh mắt đi.
Phó Cảnh Phi nói với chị Ba: “Chị Ba, đây là Lạp Lạp.”
Anh giới thiệu vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến cho Mộc Lạp Lạp cảm thấy an lòng. Quản những người này đối đãi mình thái độ gì, dù sao cũng có Phó Cảnh Phi ở đây, cô có gì phải sợ?
Phó Cảnh Nhu nghe Phó Cảnh Phi nói, lúc này mới giống như nhìn thấy Mộc Lạp Lạp, trên mặt mang theo nụ cười không chút tình cảm nào: “À, thì ra đây chính là Lạp Lạp? Chào cô, tôi là chị Ba của Cảnh Phi.”
Mộc Lạp Lạp hơi khom người một chút, rất lễ phép nói: “Chào chị Ba, em là…”
Nhưng lời của cô còn chưa nói hết, chị Ba liền đi lướt qua bên người cô, hướng về phía ngoài cửa nói: “Để tôi xem xem là ai đã trở về?”
Trong khoảnh khắc đó người Mộc Lạp Lạp cứng đờ, bên môi nổi lên cười nhạt.
Mà khi cô cũng nhìn về phía ngoài của thì nhịn không được hỏi: “Sao anh ta lại ở chỗ này?”