Đọc truyện Lột Xác – Chương 11: Khơi thông
Đôi mắt sắc bén như báo của Phó Cảnh Phi chậm rãi nheo lại, trên mặt trắng nhợt lộ ra cảm xúc khiến Mộc Lạp Lạp nhìn không hiểu, anh ta nói: “Nói đi.”
Mộc Lạp Lạp bị anh ta nhìn đến tim đập rộn lên, chậm rãi chuyển đến ngồi xuống bên cạnh anh: “Em muốn đi gặp Ngôn Viễn.”
Ánh mắt của Phó Cảnh Phi lập tức u ám vài phần: “Em nói, em muốn đi gặp ai?”
“Em đi gặp Ngôn Viễn không phải như anh nghĩ!” Mộc Lạp Lạp vội vàng giải thích. Cô cảm thấy lúc này nhất định Phó Cảnh Phi đang suy nghĩ lung tung.
Bên môi Phó Cảnh Phi gợn lên một nét cười lạnh lùng: “Em biết tôi đang nghĩ gì sao?”
“Em gặp y không phải là vì chạy trốn, là bởi vì…”
“Bởi vì sao?” Hôm nay Phó Cảnh Phi nhìn rất có vẻ kiên nhẫn. Nếu là kiếp trước, lúc này chắc chắn anh ta đã không nói hai lời quẳng Mộc Lạp Lạp về phòng, tiếp tục cho người canh chừng nghiêm ngặt.
Mộc Lạp Lạp có nghĩ qua rốt cuộc nên báo thù như thế nào. Ngôn Viễn và Mộc Diệp đều là đối tượng cô muốn trả thù, nhưng mà lực lượng bây giờ của cô căn bản không đủ, muốn báo thù bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nếu như vậy, muốn báo thù phải cần lên kế hoạch rất lâu. Mà Mộc Lạp Lạp nghĩ với hiện nay mà nói, nếu muốn dựa vào tự mình báo thù thì hoàn toàn không có khả năng, càng chưa nói đến cô bây giờ ngay cả tự do cũng còn bị hạn chế.
Cho nên, chuyện quan trọng trước nhất đối với cô là phải lấy được tín nhiệm của Phó Cảnh Phi, ít ra phải ra vào tự do mới có thể đi làm chuyện tiếp theo.
Dưới tình huống như vậy, Mộc Lạp Lạp cảm thấy muốn giấu giếm Phó Cảnh Phi toàn bộ việc mình cần làm đều không có khả năng lắm.
Nếu không gạt được, vậy dứt khoát thành thật giải thích.
Lúc Mộc Lạp Lạp căng thẳng sẽ có thói quen nghịch ngón tay. Ngón tay của cô đan lại với nhau, dưới ánh mắt ngày càng lạnh như băng của Phó Cảnh Phi, cô rốt cuộc mở miệng: “Em muốn báo thù.”
Sau khi cô nói xong, ánh mắt lạnh lùng của Phó Cảnh Phi giống như biến thành mũi tên đâm vào trên người cô, khiến cho cô cảm thấy hít thở khó khăn.
Có lẽ là anh đang phán đoán cô có nói dối hay không?
Mộc Lạp Lạp chỉ có thể nghĩ như vậy.
“Báo thù… báo thù gì?” Phó Cảnh Phi đột nhiên thu hồi ánh mắt khiến người ta sợ hãi, bình tĩnh hỏi.
Mộc Lạp Lạp không rõ lắm Phó Cảnh Phi biết bao nhiêu, vì vậy cô chỉ có thể nói: “Mộc Diệp khiến em bị đuổi ra khỏi nhà, thù này em nhất định phải báo.”
“Chỉ là việc này?” Trên mặt Phó Cảnh Phi bỗng hiện lên vẻ tức giận, kề sát vào Mộc Lạp Lạp, nhìn cô vẻ đe doạ. “Sau khi báo thù thì trở về Mộc gia, tiếp đó rời khỏi tôi, hửm?”
Sau khi Phó Cảnh Phi nói xong, lại giống như bị uất ức gì lớn lắm, bắt lấy cổ Mộc Lạp Lạp, dùng giọng điệu giống như bị thương tổn, nói: “Em đừng có mơ!”
Mộc Lạp Lạp cuống quít xua tay. Phó Cảnh Phi đang suy nghĩ cái gì vậy chứ!
“Em nói báo thù xong sẽ rời khỏi anh bao giờ…” Mộc Lạp Lạp cũng hơi tủi thân. “Anh hoàn toàn xuyên tạc ý của em.”
Phó Cảnh Phi tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt của Mộc Lạp Lạp, rốt cuộc buông cô ra: “Vậy em có ý gì?”
“Em chỉ không muốn cô ta tiếp tục chiếm thứ của em mà thôi. Trước đây em đối với cô ta tốt như vậy, thế nhưng sau đó… Em đoán chắc anh cũng cảm thấy em là một người chị xấu xa, ăn hiếp cô ta, không cho cô ta sắc mặt tốt, nghĩ đủ mọi cách giày vò cô ta, là một người hoàn toàn xấu. Anh nhất định là nghĩ em như vậy.” Mộc Lạp Lạp nói xong lời cuối cùng thì rất bi thương nhoài ra bàn. “Mọi người đều thấy em như vậy, ngay cả ba cũng thấy em như vậy, ông ấy mới có thể đuổi em ra khỏi Mộc gia, bọn họ không ai tin em.”
“Không có.” Giọng của Phó Cảnh Phi kéo dài, vang lên trong không khí yên tĩnh.
“Cái gì?” Mộc Lạp Lạp ngẩng đầu nhìn đường nét xinh đẹp của chiếc cằm anh ta.
Phó Cảnh Phi cúi đầu đối diện với cô, trong đôi mắt trầm lắng gần như biểu đạt thẳng thắn: “Tôi tin em.”
Mộc Lạp Lạp: “…” Cô nhất định sẽ không thừa nhận bởi vì những lời này của Phó Cảnh Phi đã khiến cô đỏ mặt.
“Cho nên em muốn làm gì, báo thù, trở lại Mộc gia, sau đó thì sao?” Phó Cảnh Phi khôi phục lại giọng lạnh như băng, hỏi.
Trong mắt Mộc Lạp Lạp thoáng qua vẻ thù hận. Cô đương nhiên muốn báo thù. Mộc Diệp giết mẹ của cô nhưng lại nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, sao cô có thể để cho Mộc Diệp sống yên?
Còn có Ngôn Viễn lừa gạt cô. Cô nhất định phải khiến cho y cũng nếm được cảm giác bị người thân nhất của mình lừa gạt là thế nào!
“Phó Cảnh Phi, nếu anh tin tưởng em, em nhất định sẽ không rời khỏi anh… Em chỉ vì báo thù mà thôi, cho nên em cần phải tự do.”
Phó Cảnh Phi không trả lời.
Mộc Lạp Lạp nói tiếp: “Cô ta và Ngôn Viễn cùng một giuộc. Tuy rằng Ngôn Viễn và em cùng nhau lớn lên, nhưng Ngôn Viễn đã thích Mộc Diệp từ lâu, y nghe lời cô ta, bất kể cô ta muốn y làm cái gì. Em nhất định phải trở lại Mộc gia, em không thể nhìn Mộc Diệp cướp đi thứ vốn thuộc về em…”
Nghe Mộc Lạp la lên những lời cố chấp như vậy, nếu là người bình thường có lẽ cũng sẽ cho rằng cô bây giờ chỉ là đang ghen tỵ mà thôi, đã hoàn toàn bị mất trí.
Kiếp trước cô bại bởi Mộc Diệp chính là như thế. Bởi vì cô không biết cách giấu nội tâm của mình, luôn đem tất cả trong lòng viết rõ trên mặt.
Ngược lại Mộc Diệp là một đối thủ có tâm cơ rất sâu, ả giấu tâm tư vô cùng sâu, không ai có thể thấy suy nghĩ chân thật của ả.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy hình như mình nghe được Phó Cảnh Phi khẽ thở dài.
Cô không hiểu hỏi anh ta: “Anh ở đây thở dài, tại sao?”
Phó Cảnh Phi nhìn chăm chú Mộc Lạp Lạp, nhẹ nhàng giơ tay lên, sau đó đặt ở trên mặt của cô, động tác dịu dàng vuốt má cô.
“Mộc Lạp Lạp, nếu chỉ nói như vậy, em không báo được thù.”