Đọc truyện Lột Xác – Trang Buby – Chương 7
Quê tôi miền biển mặn,con người lao động quanh năm bám biển mưu sinh..đời dân chài có bao giờ được sung sướng, hết bão tố tung hoành rồi đến nắng hạn cháy khô ruộng đồng, đói nghèo chẳng bao giờ vơi đi còn nỗi đau cứ chồng chất..
Mẹ:
– ơ con Quỳnh không vào trong nhà nghỉ ngơi đi, đứng đó tắm nắng à?
– để con phụ mẹ nấu cơm..
– thôi cô nương của tôi, mấy khi cô về quê..
Cu Tý:
– mẹ nói vậy thôi chứ thương chị lắm..
Tôi cười:
– chị biết mà..
Bác Phương ( hàng xóm)
– Quỳnh về chơi hả con? Dạo này hợp cơm thành phố hay sao đấy,béo trắng xinh gái hẳn ra..
Mẹ:
– ờ bác nói em mới để ý kỹ, con này công nhận dễ nuôi, kêu suốt ngày ăn mỳ tôm mà béo lên trong thấy..
– đâu có, tại dạo gần đây con ăn nhiều mới vậy.
Bác Phương:
– chẳng bù cho cái Mai nhà bác, gọi điện về kêu ốm yếu không về quê được..mà này cháu với con bé ở cùng phòng hả? Lên đó nó có ngoan hay chơi bời gì không?
– dạ.. Mai bận việc nên ở lại bác ạ..cũng do cơ thể hơi mệt nữa..
Mẹ:
– đấy, sao k ở lại cùng cái Mai cho đỡ tốn tiền tàu xe..
– mẹ thì..
Mẹ và bác Phương cười..
Bác Phương:
– tháng trước cháu được học bổng không Quỳnh?
– học bổng nào hả bác?
– ơ thế cháu không được à, con Mai nó gửi về cho bác chục triệu bảo thưởng tiền học bổng gì đó mà..
Tôi sững người, về học lực Mai kém hơn tôi mà gần đây nhà trường đâu có trao học bổng nào đâu..
– ơ Quỳnh.. thế không phải à?
Tôi cười nhạt:
– Dạ.. chắc cháu k được..
Bác Phương cười nói về con gái ánh mắt đầy tự hào..
Mẹ:
– đấy, hai đứa chơi thân từ nhỏ, học cùng nhau thế mà nó cố gắng học giỏi được học bổng của nhà trường, đỡ được bố mẹ tận 10tr cơ đấy.. con gái nhà này thì..
– mẹ thì, làm gì có học bổng nào cao thế?
– mày thì toàn cãi bay cãi biến để che lấp sự ngu dốt mà thôi.. mẹ nói để cho mày cố gắng con gái ạ, như đời bố mẹ mày khổ lắm con ơi..
Bố tay xách vài con cá lục từ cổng đi vào.
– con mới về đến nhà mà hai mẹ con đã to nhỏ gì thế?
Tôi quay ra:
– bố..
– con về chơi được mấy hôm hả Quỳnh?
– con về 3 hôm thôi.
– về là tốt rồi, thỉnh thoảng chịu khó về không lại quên hết làng quê thế nào..
– dạ..
Tôi bước vào trong nhà, nằm vật xuống giường suy nghĩ về số tiền 10 triệu của con Mai.. nói thì bảo mình lo chuyện bao đồng nhưng suy đi nghĩ lại chỉ sợ nó dây dưa đến các con đường xấu như học sinh trong trường vẫn hay đồn thổi.. để có được số tiền ấy không phải là nhỏ với một đứa sinh viên nghèo như chúng tôi.. tôi lấy điện thoại trong túi quần ra bấm máy gọi cho con Mai..chẳng biết nó làm gì mà không nghe máy, cả face book và zalo đều off.. bất giác tôi thấy hình đại diện của người đàn ông ấy( Hoàng Gia Bảo) ở mục những ng bạn có thể biết..trong mắt tôi sáng lên một niềm vui nào đó khó nói thành lời… má ơi, chỉ là một tấm ảnh có cần đẹp thế không? Đôi bàn tay tôi sờ nhẹ lên từng đường nét trên khuôn mặt anh ta, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, vầng trán anh tú, cặp mắt lạnh lùng tạo nên một khuôn mặt nam thần hoàn hảo không điểm nào có thể bắt bẻ được..khoé môi tôi nở ra nụ cười thật tươi như thể vừa vớ được vàng.. hâm thật rồi..
Cu tý đập chân tôi:
– mẹ gọi chị làm gì mà k thấy thưa, sai em vào thì thấy chị đang nằm cười một mình..
Tôi cười đưa ảnh anh ta cho cu tý xem:
– này nhóc,em thấy anh này đẹp trai không?
Cu tý gật đầu..
Tôi nháy mắt:
– thấy sao?
– sao là sao?
– thì thấy đẹp trai không?
– em gật đầu rồi còn gì..
– ơ thế à?
– thì cái mắt chị dán chặt vào cái điện thoại rồi còn gì, lấy đâu ra mắt nào để nhìn.
– ờ phải..
– chị thích anh ta chắc gì anh ta đã thích chị.
– ơ hâm, tao mà phải đi thích anh ta á, có khi anh ta quỳ xuống xin chị mày để được yêu chắc gì chị mày đã đồng ý.
– xạo..
Tôi trí đầu cu tý:
– dạo này hình như mày cãi hơi giỏi đấy nhé.
– thì em chị Quỳnh mà.
Mẹ ngoài cửa:
– ơ thằng cu Tý, mẹ bảo mày vào gọi chị mà ngủ luôn trong này à..
Hai chị em nhìn nhau cười rồi gãi đầu..
– Quên..
Mẹ:
– chúng mày cứ thấy việc là quên..
Tôi:
– đã chuẩn bị sẵn sàng nghe lệnh của nữ tướng..
– ai bảo chúng mày tao là nữ tướng..
Tôi và cu tý quay sang chỗ bố..
– thì là bố..
Bố lắc đầu:
– tôi vô tội..
Mẹ bước đi, tôi vội vàng vơ cái điện thoại, ấn vội nút theo dõi để lát xem sau, tránh bị trôi mất..
Bảo đang ngồi ăn tối nhận được tin nhắn thông báo “ Quỳnh Chibi đang theo dõi bạn “ anh nheo mắt lại thấy ảnh của Quỳnh, khoé môi nở ra nụ cười nhẹ..
Linda chăm chú nhìn anh, đã mấy ngày làm dâu ở đây, đây là lần đầu tiên cô thấy nụ cười hiếm hoi của anh, trong đầu cô đầy nghi ngờ..cô tươi cười gắp thức ăn cho anh..
Anh dừng đũa liếc hầu gái bên cạnh..hầu gái biết ý thay bát mới cho thiếu gia..
Linda ngạc nhiên không hiểu chuyện gì..
Anh im lặng gắp được vài miếng rồi đứng dậy bước đi..
Linda:
– ơ anh chưa ăn xong mà..
Phu nhân:
– ăn đi con, kệ nó con ạ.
– ơ mẹ ơi, sao con gắp thức ăn cho ảnh mà phải thay bát mới ạ?
– nó không thích đũa của ai chung đụng vào thức ăn của nó.. con không xem thức ăn của nó phải riêng biệt, phần mà con gắp cho nó, nó cũng bỏ luôn đĩa thức ăn đó rồi..
Linda cúi mặt xuống:
– dạ.. lần sau con sẽ chú ý hơn.
Nhị phu nhân:
– tối qua em còn gặp cậu Bảo hình như gần sáng mới về chị cả ạ..
Phu nhân:
– không phải việc của em..
Bà nắm tay Linda:
– cố gắng rồi có ngày nó sẽ hiểu..
Linda mắt rưng rưng gật đầu..
Nhị phu nhân cười tươi..
Anh trở về phòng làm việc, nằm tựa đầu xuống chiếc ghế sofa..thư ký của anh gọi tới:
– chủ nhân..việc anh dặn chúng tôi đã thu xếp ổn thỏa, những kẻ cướp chuyên đi ức hiếp dân lành đã được dọn sạch sẽ..
– tốt lắm..
Thư ký chần chừ..
Anh:
– sao còn chuyện gì muốn nói nữa?
– có chủ bang hắc bang muốn xin tha, ông ta tình nguyện hiến dâng con gái cho anh.. chỉ cần anh tha mạng cho hắn..
Anh nhắm mắt, nhếch môi cười khẩy:
– xử đúng quy định, con gái hắn tạm tha..truyền lời đến hắn rằng tôi không thiếu phụ nữ..
– dạ.. tôi hiểu rồi..
Anh tắt máy., bấm vào face book để vào thông báo ban nãy.. nhìn kỹ vào tấm ảnh của Quỳnh, tay anh sờ lên khuôn mặt cô:
– một hạt cát nhỏ giữa trần đời lại để lòng ta bận tâm..sai lầm, thật sai lầm..
Anh nhắm mặt lại, nhớ từng nét vẽ bông hoa mẫu đơn của cô trên bục giảng, bao ký ức trong anh ùa về… mẹ anh là người Việt Nam, anh đến Việt Nam theo đuổi đam mê thì gặp được Lan..một cô sinh viên nghèo với ao ước trở thành một họa sỹ nổi tiếng… Ngày anh muốn nói lấy cô lại chính là ngày cô rời xa trần thế chỉ vì dòng họ cấm cản.. bản tính lạnh lùng, ít nói của anh mỗi ngày được hình thành.. anh đã thề sẽ phải lớn mạnh để tự làm chủ được số phận mình.. và rồi ước mơ đó đã thành hiện thực nhưng anh lại sống tuovới một trái tim như đã chết, một bản tính lạnh lùng nhẫn tâm khiến muôn người khiếp sợ..
Linda gõ cửa xin vào..
Vệ sỹ ngăn lại:
– chưa có lệnh của thiếu gia, mong thiếu phu nhân quay về.
– tôi có chuyện muốn xin..
Linda gọi lớn:
– em biết anh nghe thấy em nói phải không?
Anh mở mắt ra:
– cho vào..
Linda cười tươi bước vào.
Anh lạnh lùng không liếc nhìn một cái.
– có chuyện gì?
– em muốn xin anh cho em về bố mẹ chơi..đã mấy ngày em về đây chưa xin phép anh được vì anh đi tối ngày..
– ừ.. tí sẽ có vệ sỹ lái xe riêng đưa cô đi..
– nhưng..
– còn chuyện gì nữa?
– anh k về cùng em sao?
Anh im lặng k trả lời..
Linda bật khóc..
Anh vất chiếc khăn vào ng Linda.
– lau nước mắt đi, tôi ghét nhất đàn bà khi khóc.
Linda hít một hơi thật sâu..
– mấy đêm qua anh đã k về phòng rồi..
– cô nghĩ tôi sẽ ngủ cùng với cô.
– vậy anh lấy em về làm gì?
– chỉ là một thỏa thuận mà thoii.
– anh thật độc ác.
– tôi còn ác hơn cô nghĩ. Đừng mộng tưởng về cái gọi là tình yêu gì đó..cô chỉ cần biết sống ở đây biết nhiệm vụ của mình là được rồi.
– anh..?
– lui ra đi..
Linda uất nghẹn nuốt nước mắt vào trong, bên ngoài xe riêng đã chờ sẵn cô ở cổng..
Về tới nhà, cô nhìn thấy mẹ, cô ôm chặt khóc trong uất nghẹn..
Mẹ Linda:
– thiếu gia k về cùng con sao?
Cô lắc đầu:
– anh ta thậm chí còn k liếc nhìn con một lần.
– vậy là chưa động phòng..
Cô lắc đầu..
Bà ôm con gái vào lòng..
– khổ cho con rồi..tất cả là tại ba con chứ ai..
– không mẹ ơi, con k khổ, nhất định con sẽ khiến anh ta yêu con.. con yêu người đàn ông đó mất rồi mẹ ơi..
12gio trưa Tại Việt Nam..
Mẹ dọn mâm cơm đủ các món hải sản mà tôi yêu thích trước kia, tôi háo hức ngồi vào bàn ăn, mùi cá phảng phất khiến cổ họng tôi giường như không muốn chịu nổi mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh ói hết đồ ăn ban sáng..
Mẹ:
– ơ cái con bé này k ăn còn chạy đi đâu..
Cu tý:
– mẹ xem chị ấy có bị cảm không, con thấy chị ấy nôn hoài..
– hay nó bị say nắng rồi..
Bố:
– bà mau đi xem con bé thế nào..
Mẹ nheo mắt đi ra nhà vệ sinh.
– con sao thế Quỳnh.
– con không sao mẹ ạ.
– nghe thằng cu tý nói con bị cảm.
– không có, con ổn.
Mẹ vội vàng sờ trán tôi:
– vẫn mát cũng không toát mồ hôi gì cả.
– dạ, con không sao mà.
– ừ thế ra ăn cơm đi..
Bữa ăn, bố dành những miếng cá thăn ngon nhất gắp cho tôi. Quái Lạ tôi không thể chịu đựng được mùi cá, tôi ậm oẹ muốn ói.. mẹ chăm chú nhìn rồi nói:
– chẳng phải con thích ăn cá lắm sao? Ăn nhiều vô cho thông minh..
– chắc con ăn thịt trên thành phố quen rồi..
– thế này học xong khéo quên cả quê hương..
Tôi cười trừ:
– không có đâu mẹ..
Bố:
– thôi con nó mệt, bà để con ăn tự nhiên, mai mốt mua nhiều thịt cho con bé ăn.
Tôi thở dài lấy nước mắm chan cơm, ăn ngon lành hết 3 bát..
Mẹ:
– mệt thế đấy..
khi màn đêm buông xuống, gió thổi nhè nhẹ lướt qua từng khe lá đung đưa như một bản nhạc du dương..vầng trăng tròn rằm tháng 8 lên cao, tôi ngồi tựa đầu trước hiên nhà ngắm nhìn cảnh vật trên trời, hít từng bầu không khí trong lành và những cơn gió biển của quê hương..mẹ ra ngồi kế bên tôi..bà thủ thỉ tâm sự như một người bạn tri kỷ..
– Quỳnh, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Nói rồi bà kể lại lần đầu gặp gỡ bố và những vất vả, nhọc nhằn khi nuôi chúng tôi lên người..
– sao hôm nay mẹ lại ôn lại kỷ niệm xưa ạ?
Mẹ chăm chú nhìn tôi:
– tháng này con bị chưa Quỳnh..
Tôi giật mình sửng sốt, cổ họng nghen cứng..phải rồi, đã qua một tuần của chu kỳ, đôi môi tôi run run lắp bắp không lên lời..
– mẹ hỏi con bị chưa?
Tôi lắc đầu..
Mẹ bình tĩnh hơn bao giờ hết
– lên thành phố, con đã dại dột trao thân cho ai chưa?
Chân tay tôi bủn rủn tựa không còn sức, tôi mắt rưng rưng đỏ sọng:
– ý mẹ là..
– trả lời mẹ thôi Quỳnh..
– con… con..con
Mẹ lấy tay lau nước mắt:
– rồi phải không?