Đọc truyện Lột Xác – Trang Buby – Chương 47
Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm trắng mỏng, tôi mở mắt dậy thấy cu Bin vẫn ngủ say giấc bên cạnh mình nhưng chẳng thấy anh đâu.. khoé môi tôi nở ra nụ cười hạnh phúc, đêm qua thôi, một đêm đáng nhớ, một đêm hạnh phúc trọn vẹn mang tên gia đình nhỏ, hạnh phúc to… tôi nhẹ nhàng hôn lên trán con rồi bước xuống giường.. đồng hồ đã điểm 8 giờ sáng.. tôi ngó nghiêng một lượt vòng quanh nhà nhưng lại không thấy ai..
– bố, mẹ, anh Bảo..
Cu tý:
– chị làm gì mà kêu như cái loa làng thế hả?
– mọi người đâu hết rồi em?
– mọi người tiễn mẹ chồng chị ra đầu làng rồi đấy..
– cái gì?
– mẹ chồng chị nay về nước ấy, chị làm con dâu kiểu gì mà mẹ chồng về nước cũng không biết vậy?
– đi lúc nào, sao không gọi chị dậy?
– thì anh Bảo với mẹ chồng chị bảo kệ cho mẹ
Con chị ngủ thêm..
– thiệt tình..
Tôi vội vàng đi đôi chân trần chạy ra ngoài cổng ngó nghiêng.. từ đằng xa, tôi thấy một người phụ nữ đến gần, mỗi bước đi loạng choạng đầy mệt mỏi..
– ai kia, hình như là con Mai thì phải..
Tôi nheo mắt lại nhìn từ xa cho rõ.. con Mai ngẩng đầu lên thấy tôi, nó che vội mặt lại rồi lúng túng quay đầu lại bước đi thật nhanh..
– Mai, Mai.. có phải là mày không?
Nó khựng chân lại, tôi bước đến gần..
– Mai.. đúng là mày rồi..
Nó lấy tay che mặt rồi nở ra nụ cười.
– phải, là tao.. không ngờ lại gặp mày trong hoàn cảnh này..
Tôi cúi xuống nhìn chiếc quần bò rách đã bạc màu của nó, chiếc áo hai dây trễ nửa vòng ngực, khuôn mặt nhiều vết bầm tím, khoé môi đang ứa máu..tôi yên lặng một hồi suy nghĩ về cuộc đời..
– mày thấy hả hê lắm phải không Quỳnh? Sao mày k cười vào mặt tao đây này.. tao là đĩ, là điếm..những vết thương này cũng là tác phẩm của việc cặp với chồng người ta.. mày thấy vui không? Vui không?
Tôi lắc đầu.
– trước kia tao mong mày sớm gặp hậu quả, nhưng tao không mong mày sẽ thê thảm như vậy.
– mày đừng đạo Đức giả với tao nữa, tao khinh.. chẳng phải mày hận tao lắm mà Quỳnh, tao âm mưu với bà mẹ chồng mày để giết con mày, tao cướp chồng mày.. lẽ nào mày không hận tao sao được..
– không.. tao k hề hận mày, vì thứ như mày k đáng để tao suy nghĩ trong đầu.. tao chỉ thấy tiếc cho cuộc đời mình vì đã làm bạn với mày..
Mai gào thét..
– mày sỉ nhục tao đủ chưa con chó.. tao trách ông trời tại sao mày luôn gặp cơ hội tốt, mày luôn ở vạch đích còn tao cả đời cũng k bao giờ chạm tới vạch xuất phát..
– do ăn ở thôi, mày ăn ở bẩn thì đừng mong sẽ có kết quả tốt đẹp..mày muốn hơn tao đúng không? Vậy sống tốt đi, sống đẹp đi, sống sao để tích Đức cho đứa con mày dứt ruột đẻ ra kia kìa..
Mai buông thõng hai tay xuống rồi rơi nước mắt, loạng choạng bước về đằng sau vài bước..
– tao cũng đã làm mẹ, mày cũng đã làm mẹ.. lẽ ra mày phải hiểu bố mẹ mày kỳ vọng thế nào ở mày,mày có thương cho ông bà ấy không hả.. trên đời này, nếu mày không thương được người sinh ra mình và người mình sinh ra thì mày chẳng thương nổi ai được nữa đâu Mai ạ.. đến lúc đó, người ta gọi tắt về mày là cầm thú, không xứng đáng với những vất vả kiếp trước để kiếp này mày
đầu thai được làm con người..
Con mai ôm đầu rồi khuỵ gối xuống đất.
– đừng nói nữa, đừng nói nữa..
tôi lắc đầu thở dài quay mặt lại để đi vào trong nhà, dưới ánh nắng ban mai tôi khẽ nở ra một nụ cười..
– luật nhân quả không chừa một ai, chỉ cần ta sống tốt ắt sẽ có quả ngọt..con Mai là một ví dụ điển hình cho những mưu kế để đạt cái lợi trước mắt của bản thân..
Một lúc sau, Bảo cùng bố mẹ tôi đi từ cổng đi vào..
Mẹ tôi lườm..
– con gái con đứa giờ này mới dậy, may mà vớ được mẹ chồng tâm lý đó.
– mẹ thì, mất cái nọ bù cái kia mà..
Tôi liếc mắt sang người đàn ông trước mặt, hôm nay anh mặc chiếc áo polo trắng, quần tây đen, giày đen, đồng hồ hiệu, càng nhìn càng không muốn rời mắt..
Mẹ:
– e hèm.. thôi tôi vào trong xem thằng tó con dậy chưa nào..
Điện thoại trong túi quần anh reo lên liên hồi..
– sao anh không nghe điện thoại?
– giây phút gần em, anh không muốn làm gì khác.
Tôi nhìn thẳng mắt anh.
– có phải công việc bên đó bận lắm không? Tính đến nay anh về Việt Nam cũng ngót nghét nửa tháng rồi còn gì..còn việc hoàng tộc, việc công ty, việc bên hội mafia.. anh xử lý sao?
– anh tự có cách sắp xếp ổn thỏa nên em k cần lo nghĩ nhiều, việc của em là hạnh phúc còn mọi thứ cứ để anh lo..
– anh lo nhiều em lại thấy thương anh lắm..
Anh với tay nắm lấy đôi bàn tay thon dài của tôi..
– có những lúc anh đã từng nghĩ hay là anh bỏ đi cái chức tân chủ hoàng tộc gì đó, để đến bên em sống 1 vợ 1 chồng như những cặp đôi bình thường khác nhỉ? Quỳnh à, hay em cho phép anh được làm như vậy nhé..
– Bảo.. em biết anh bận tâm về lời nói hôm đó của em đúng không? Anh đừng nghĩ nhiều như thế, hôm đó em không biết, không hiểu chuyện nên em giận anh nói vu vơ vậy thôi..
Anh lắc đầu..
– không, anh đã suy nghĩ vấn đề này từ rất lâu rồi, hoàng tộc k có anh thì còn có những người khác.. nhưng thanh xuân của em, cuộc đời em chỉ có một lần..
– nhưng sẽ không có ai làm tốt được như anh..
– Họ dần Sẽ phải quen thôi em ạ.. từ nay đến cuối đời, anh chỉ mong sống bình yên bên em và các con của chúng ta.. vậy là đủ rồi..
Tôi cười nước mắt rưng rưng vì quá đỗi hạnh phúc..vậy là những tháng ngày khóc lóc lên bờ xuống ruộng đã được đền đáp xứng đáng!!!
3 ngày trôi qua, thời gian trôi đi nhẹ nhàng như những áng mây đang lững thững trôi trên trời cao.. những việc thay bỉm, cho con ăn dặm hay tắm cho con anh đều tranh làm hết.. người đàn ông cao cao tại thượng khiến muôn người khiếp sợ nay bỗng nhiên nhỏ bé Lạ thường, thế giới trong tôi bỗng thu hẹp lại vừa bằng hai chàng trai.. anh nói, anh cười, anh ôm ấp, nâng niu con khiến chỉ trong chớp nhoáng thằng bé còn quấn bố hơn cả người mẹ mang nặng đẻ đau, những đêm thức trắng vì nó… nhìn con cười tươi trong lòng anh, trái tim tôi ấm áp vô cùng.. Gia Hưng à!! Mẹ đã mag bố con về bên con rồi nhé!!
Tại bữa cơm tối của gia đình..
Mẹ:
– mẹ biết hai đứa đang có chuyên muốn nói, nói gì nói lẹ đi để ăn cơm cho ngon miệng nào..
Bảo:
– bọn con muốn xin phép bố mẹ cho bọn con đem cu bin về bên nội..
Tôi lau vội những giọt nước mắt nghẹn ngào.
– bố mẹ cho bọn con đem cu Bin đi nhá..
Mẹ trầm ngâm rồi cười..
– ừ thì sớm hay muộn đều phải đi, về bên đó là đạo lý thường tình, bố mẹ cũng chẳng giữ mãi được.. bố mẹ sẽ rất nhớ thằng bé nhưng dù sao cũng phải chấp nhận.. về bên đó hai đứa nhớ chăm sóc cháu mẹ cho tốt nhé, để hao Lạng nào là mẹ hỏi tội biết không? À còn nữa, thằng bé dị ứng cua nên lần sau nấu cháo nhớ chừa ra nhé… ( nói đến đây mẹ nghẹn ngào không nói lên lời, bà vội quay mặt đi lau những giọt nước mắt)
– bố, mẹ.. con cảm ơn cả nhà luôn yêu thương, che chở cho con suốt hơn một năm qua.. con làm khổ mọi người nhiều rồi..
Bố gật đầu..
– sang đó nhớ gọi video về thường xuyên cho cả nhà nhé..
Bảo lúc này lên tiếng..
– cho phép con có một ý kiến nhỏ..con muốn ngỏ lời đón cả nhà mình sang đó ở cùng vợ chồng con, còn cậu cu tý sẽ được đi học bên đó luôn ạ..
Mọi người bất ngờ nhìn anh..
Bố mẹ cùng lên tiếng..
– mọi người biết ý kiến của con rất tốt, nhưng bố mẹ ở quê quen rồi, với còn nhà cửa, đất đai, ruộng vườn cha ông để lại, bố mẹ còn ở nhà cúng khấn tổ tiên.. hai đứa sang đó hạnh phúc là bố mẹ vui rồi..
Cu tý trầm ngâm nãy giờ,bây giờ mới lên tiếng..
– anh Bảo.. nhớ chăm sóc chị và cháu em cho tốt nhé.. chị em hay mít ướt lắm đó..
– anh hứa, có dịp anh sẽ đón cả nhà mình qua bên đó..
– biết bao giờ mới có dịp ạ?
Bảo cười xoa đầu cu tý..
– không lâu đâu, đợi ngày chị em sẽ được mặc chiếc váy trắng cô dâu..
Mọi người đồng thanh.
– cưới lại đấy ạ?
Tôi quay sang nhìn anh ánh mắt khó hiểu.. anh nhìn tôi rồi mỉm cười.
– anh nợ em một lễ cưới…
Bữa cơm diễn ra trong mọi cung bậc cảm xúc, niềm vui, nỗi buồn, nỗi nhớ đan xen lẫn nhau… hoà cùng với đó là tiếng cười ngây thơ của cu Bin khiến người ta cảm thấy ấm lòng.. và nơi chứa đựng khung bậc cảm xúc đó chỉ có thể là gia đình!!
Đêm nay thôi, lại một đêm thức trắng với những cảm xúc khó nói thành lời, nhớ về những kỷ niệm mà tôi từng gắn bó nơi này khiến tôi không cầm được lòng..tôi lẳng lặng nhìn hai bố con ngủ mà nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, ngồi trước cửa hiên nhà, từng cơn gió sẽ lạnh hoà cùng không khí tĩnh lặng của màn đêm khiến lòng càng thêm buồn.. tôi rơi nước mắt nhìn mọi thứ xung quanh nhà một vòng.. một bàn tay từ đằng sau vỗ nhẹ vào lưng tôi vài cái..
– em buồn lắm đúng không?
Tôi gật đầu..
– biết là được bên anh thì phải đánh đổi, phải rời xa bố mẹ và quê hương nhưng sao em lại nhói đau thế này anh ơi..
– anh biết, anh hiểu.. làm sao có thể k đâu cho được khi những tháng ngày quan trọng cuộc đời em đều gắn bó tại đây.. rồi còn cu Bin nữa, thằng bé chắc hẳn sẽ rất nhớ bà ngoại, ông ngoại và cậu cu tý..
Tôi khóc trong lòng anh..
– anh thật sự rất muốn đón bố mẹ và cu tý qua đó.. em thừa biết là anh thừa điều kiện mà phải không?
– nhưng anh cũng nghe bố mẹ nói rồi mà, bố mẹ thích ở quê,bố mẹ k muốn phiền tới chúng ta..
– đây là bố mẹ chưa biết hoàn cảnh nhà mình, lỡ biết rồi sẽ khác..
– thoii anh ạ, em hiểu bố mẹ mình mà..
Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ dạy từ sớm nấu thật nhiều món ngon cho cả nhà.. bữa cơm cuối cùng trên quê hương…. bế con ra khỏi nhà mà lòng nặng trĩu nỗi buồn.. nhớ những ngày tháng mẹ chăm sóc tôi và con từng miếng ăn, giấc ngủ.. khoảnh khắc đôi bàn tay con vuột khỏi vòng tay bà ngoại, cái miệng nó mếu máo khiến người ta day dứt vô cùng.. chiếc xe đi dần dần, nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy mẹ đã khóc và ngôi nhà mỗi lúc một nhỏ dần.. tôi không dám ngoảnh mặt lại mà chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt..
Tạm biệt bố, tạm biệt mẹ, tạm biệt em trai!! Hẹn ngày gặp lại