Lột Xác - Trang Buby

Chương 22


Đọc truyện Lột Xác – Trang Buby – Chương 22

Tại ToKyO – Nhật Bản..

Bảo ngồi trong khách sạn 5 sao mặc bộ đồ đen, đeo kính đen..trước mặt là một người đàn ông ngoài 50 tuổi đang run sợ chắp tay trước mặt..

– xin cậu..xin cậu hãy tha cái mạng chó này của tôi..

Bảo cười.

– tôi đã cảnh cáo ông thế nào? Nói..

Người đàn ông run sợ..

– chỉ vì tiền mà đã che mờ mắt và ý chí..

Bảo rút súng chỉa vào đầu người đàn ông rồi cười nhẹ..

– xin ngài, đừng..đừng làm gì cả..con gái tôi, báu vật đời tôi, tôi cũng ban tặng cho ngài rồi..

Bảo cười lớn..

– ôg nghĩ con gái ông có giá trị với tôi?

– chẳng phải nó đã được làm vợ lẽ của ngài hay sao?

Anh nháy mắt thư ký kết nối tới Linh..Linh cười tươi khi thấy số Bảo gọi..chẳng mấy chốc nụ cười ấy vụt tắt khi thấy bố cô đang quỳ trước mặt anh với dáng vẻ đầy khắc khổ..

– chào vợ lẽ..em đã thấy bố yêu của em chưa?

– Linh..con phải cứu bố..

Linh ôm mồm rơi nước mắt..

– anh định làm gì vậy tân chủ..xin anh đừng làm gì cả..xin anh đấy..

– tôi chỉ làm đúng luật giang hồ thôi mà..

– đừng..chỉ cần anh tha cho ông ấy một con đường sống..tôi nhất định sẽ làm trâu ngựa cho ah cả đời..

Người đàn ông run sợ lắp bắp..

– con gái tôi đã hứa làm nô lệ cho ngài cả đời..


Tiếng súng vang lên, Linh hét trong vô vọng..Tôi nghe được tiếng hét bèn chạy sang phòng thì thấy Linh ngồi gục xuống nhìn về màn hình điện thoại..

– Linh.. cậu làm sao vậy? Lại xem phim kinh dị đúng k?

Linh lắc đầu, khóe môi run run chỉ về điện thọau với khuôn mặt hoảng sợ..

Tôi tiến đến gần chiếc điện thoại..tôi thây Bảo ngồi bên cạnh vũng máu..tôi giật mình rơi chiếc điện thoại xuống đất..

– không lẽ…anh ta giết người..

Linh khóc lên từng hồi..

– bố mình trong đó Quỳnh ơi..bố mình…

Tim tôi đập nhanh nhưng vẫn cố trấn an bản thân..

– chỉ là trò đùa phải không?

– không..anh ta là người nói là làm..anh ta có nói sẽ giết bố mình..anh ta đã làm vậy phải không?

Cái gì thế này? Tôi vừa chứg kiến cái gì thế này? Một tên máu lạnh bên cạnh vũng máu, mặt vẫn thản nhiên như k có chuyện gì xảy ra… điện thoại tôi reo lên..( là Bảo)

– tôi nghe..

Bảo đang cười nhẹ vội tắt nụ cười khi nghe thấy giọng hờ hững của Quỳnh..anh hừm hừm vài cái lấy lại khuôn mặt nghiêm túc..

– cô…

– anh gọi tôi có chuyện gì không? Anh là đồ máu lạnh..

– cô ăn nói kiểu gì với tôi thế hả?

– anh thật đáng sợ..

– cô dám..

– sao? Chẳng lẽ anh định giết tôi luôn sao?

Bảo tức giận quăng mạnh chiếc điện thoại xuống giường..

Thư ký đi vào..

– vết thương của ông ta đã qua cơn nguy hiểm..

– điều tra được tên nào bắn chưa?

– có vẻ như chúng theo dõi và phòng khi chúg ta sơ ý là hành động..mục đích nhằm vào tân chủ.

– và hắn k ngờ đạn đã lệch phương hướng..

Thư ký cúi đầu..

– tôi nhất định sẽ điều tra ra sự việc..

– hợp đồng bên đối tác thế nào?

– họ chấp nhận mọi yêu cầu của ngài..

Anh gật đầu thở dài

– ban đầu chỉ định dọa con gái ông ta biết điều chút mà thành ra hỏng hết việc..mà tôi bảo cậu điều tra lại khoảng thời gian Quỳnh sang đây..đã xong chưa?

Thư ký gãi đầu..

– nhiều việc quá tôi quên k báo cáo..mọi thông tin tôi đã gửi cho ngài rồi..

– được rồi..cậu lui ra đi..

Anh lấy chiếc điện thoại xem từng chi tiết cuộc sống của Quỳnh..trái tim anh khẽ nhói lên vì đau..đôi bàn tay xiết chặt rồi đấm mạnh xuống bàn..

– tất cả phải trả giá..

Tôi ngồi trong phòng nghĩ đến khuôn mặt buồn bã của Linh..tôi hoàn toàn bất ngờ về anh ta..tôi muốn tìm ai đó để tâm sự, nếu k có ng tâm sự chắc tôi ấm ức mà chết mất..tôi mở cửa phòng đi ra hoa viên..


Phu nhân đằng sau gọi lớn..

– muộn rồu còn ăn mặc phong phanh ngồi đây thế này..

Tôi quay ra nhìn thấy phu nhân như nhìn thấy một điểm tựa..

– con buồn quá phu nhân ơi..

– sao buồn nào? Ai bắt nạt con?

– phu nhân đừng trách con nhé.. con thấy con trai người thật khó hiểu..

– ta sinh ra nó mà còn k hiểu nó nữa là.

– có phải anh ta là ng rất tàn nhẫn phải không?

Bà quay sang nhìn tôi rồi cười hiền hậu.

– nó làm gì cũng có nguyên nhân của nó..nếu nó tàn nhẫn nó đã giết con rồi..

– con đã thấy anh ta giết người

– con đã tìm hiểu nguyên nhân tại sao chưa? Trong giới Giang hồ con k hiểu hết mọi chuyện đâu con gái. Đại loại nợ máu phải trả bằng máu..

– cứ trả thù thế đến bao giờ hả người..

Phu nhân thở dài..

– hồi còn nhỏ, nó là đứa trẻ rất ngoan..lớn lên nó sang Việt Nam theo học, nó có đem lòng yêu một cô gái Việt ước mơ làm họa sỹ.. hồi đó ước mơ của nó đơn giản lắm, chỉ muốn sống cùng cô gái đó đến hết cuộc đời.. nhưng hoàng tộc và bố nó đã k cho phép đứa con trưởng duy nhất có cuộc sống an phận.. nhiệm vụ của nó là phải cố gắng duy trì và phát triển hoàng tộc ta ngày một lớn mạnh..và rồi, hoàng tộc đã ra tay chia rẽ hai đứa.. con có hiểu câu vì yêu mà hận và cũng vì yêu mà cố gắng không? Nó đã cố gắng thế nào mới được như ngày hôm nay..

– vậy cô gái đó đâu hả phu nhân?

– con bé.. chết rồi..

Tôi ôm mồm ngạc nhiên..

– thật tiếc cho một tình yêu đẹp..

Phu nhân:

– từ đó nó đã k để mắt tới một ai và đặc biệt lên giường với một ai.. kể từ khi gặp con.

Tôi quay sang nhìn phu nhân rồi đỏ mặt..

– người biết con đã gặp anh ấy?

– biết chứ.. ta nghĩ ta và con rất có duyên..ta đã được nhìn thấy con trong bức ảnh mà thằng bé giữ..

– ảnh? Ảnh nào ạ..

Phu nhân cười..


– cái đó con phải đi hỏi nó.. nghe nói tối nay nó về đấy..

Nói rồi phu nhân cười rồi đứng dậy lắc đầu..

– kẻ biết chớp thời cơ luôn luôn thắng..

Chả biết động lực nào, từ lúc nghe phu nhân nói đêm nay anh ta sẽ về, tôi ngồi cùng từng cơn gió se lạnh của tiết trời, ngước mắt lên nhìn ông trăng trên cao rồi trong tâm trí hiện lên hình ảnh người đàn ông ấy khiến khoé môi tôi bật giác cười..

Em của Bảo ( David)

– cô còn chưa đi ngủ sao?

Tôi quay sang nhìn..

– anh là..

– tôi là David..em trai Bảo..

– vang..chào anh..

David cười.

– theo phép tắc tôi nên gọi cô bằng chị.. dù sao cũng là ng phụ nữ của anh trai.. nghe nói cô rất đặc biệt.

– anh quá khen rồi..

David ghé sát vào tai tôi..

– chúc cô chiến thắng trong muôn vàn cặm bẫy..

Tôi khẽ rùng mình bởi lời chúc ấy..

Linda đứng từ xa rồi nhếch môi cười mỉa mai..

– đêm rồi còn đứng đó mà thì thầm với nhau..

4 giờ sáng, Bảo mặc chiếc áo choàng dài trở về rồi dừng lại trước cửa phòng..đèn vẫn sáng..anh nhẹ nhàng mở cửa phòng tiến ra chỗ giường nằm.. bất giác đôi bàn tay sờ nhẹ lên khuôn mặt Quỳnh rồi nở nụ cười nhẹ..

– một cô gái tầm thường với mọi người nhưng lại đặc biệt trong trái tim một người biết rung động.. tôi vẫn thích gọi em với cái tên Phạm Như Quỳnh..



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.