Lột Xác Sống Lại

Chương 65: Em Là Cún Còn Anh Là Bánh Mài Răng


Đọc truyện Lột Xác Sống Lại – Chương 65: Em Là Cún Còn Anh Là Bánh Mài Răng


Mùa xuân năm 2005.
Gần đây Hàn Thập bị giáo viên phạt, giáo viên ngữ văn phạt cậu chép tên mình, giáo viên dạy toán phạt cậu làm một tờ bài tập.
Hàn Thập ngồi bên bàn học chôn đầu ngồi đếm ngón tay hự hự làm bài toán, làm được một nửa cau mày khóc, khuôn mặt nhăn dúm dó, bởi vì chán ghét làm bài tập càng chán ghét làm toán, vì thế tức giận ném bút đi, nằm rạp lên bàn sờ sờ lưng kháng nghị —– không muốn làm, cũng không muốn viết đâuuuu!!!
Nhưng vẫn không thể không làm, bởi vì hôm nay ca ca ở nhà nha, nếu không viết sẽ bị la ó, Hàn Thập không muốn bị ca ca la, vì thế ngồi dậy lần nữa, thành thành thật thật làm cho xong bài tập toán.
Làm xong lại móc ra mấy cuốn sổ, bắt đầu viết phạt tên mình theo yêu cầu của giáo viên, nhóc không viết được chữ Hàn 韩, chỉ có thể hai nét quẹt chữ Thập 十, nhanh chóng quẹt 200 chữ Thập, hoan thiên hỉ địa nhảy khỏi bàn, nhiệm vụ hoàn thành, hahahahahahahaha!!
(Vũ: Mau cảm ơn anh nhóc đã đặt tên đấy đi ( ̄▽ ̄))
Hàn Thập năm nay 8 tuổi, năm hai tiểu học, lớn lên tròn tròn dễ thương, đôi mắt đặc biệt to, giống Hàn Nhất khi còn nhỏ 4 -5 phần, đáng tiếc chỉ di truyền được sự dễ thương nhưng không di truyền được chỉ số thông minh của anh trai mình, hơn nữa còn là dạng mười phần xuẩn manh.
Xuẩn manh không đi học ở Bắc Kinh, bởi vì khi còn nhỏ Hàn Trị Quân và Trịnh Bình vẫn quyết định dọn nhà về tỉnh thành, mua hai căn biệt thự liền kề rồi trang hoàng cả hai nhà cùng nhau dọn về tỉnh thành — Bắc Kinh cũng tốt, nhưng càng ngày càng nhiều người, dân cư tăng lên quá nhanh, môi trường sinh sống cũng không tốt bằng tỉnh thành nữa.
Hôm nay xuẩn manh bị giáo viên phạt, nguyên nhân là vì lúc đi học lại trộm chơi nuôi thú cưng với bạn cùng bàn, Hàn Thập bị phạt mà không dám nói, bởi vì Hàn Nhất ở nhà, vì thế nói dối hôm nay có bài tập làm một tờ đề toán.
Hàn Thập làm được một nửa trộm xách bài tập mình qua ban công bên cạnh, phòng của nhóc ở cạnh phòng của anh Dương Dương nha, dùng cùng một cái ban công, không có giá ngừa trộm.
Ném bài tập xong, Hàn Thập cẩn thận nhìn ra phía sau, nhẹ giọng hô: “Dương Dương, anh Dương Dương, anh Dương Dương!!”
Cách vách ban đầu không có động tĩnh gì, một lát sau cửa ban công mới mở ra, một đôi chân thon dài thẳng tắp mặc quần tây — Trịnh Hải Dương từ trong phòng bước ra.
Hiện giờ Trịnh Hải Dương đã 19 tuổi, vóc dáng trưởng thành 1m76, một thân non nớt cùng ngây ngô thời niên thiếu đã biến mất, ngũ quan anh tuấn lại soái khí (túm cái quần lại là đẹp trai), một thân quần áo mặc ở nhà nhìn qua lười nhác nhưng lại có tinh thần và khí phách hơn bạn cùng tuổi nhiều.
Anh đang đọc sách trong phòng, nghe được tiếng Hàn Thập liền ra ngoài, mở cửa ra liền thấy trên đất là một quyển vở, Trịnh Hải Dương nhặt lên, dùng đầu ngón chân cũng biết thằng bé này lại bị giáo viên phạt chép tên.
Trịnh Hải Dương trong tay cầm cuốn vở, đối diện là Hàn thập chắp tay trước ngực cầu xin, nhỏ giọng nói: “Ca ca, ca ca, anh giúp em một lần đi, em đều chép xong chữ Thập rồi, anh giúp em chép nốt chữ Hàn là được!” Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trịnh Hải Dương nhìn bộ dạng nói chuyện năn nỉ ỉ ôi của Hàn Thập liền biết, Hàn Nhất khẳng định đã về đến nhà rồi, anh đến gần nhóc, dựa vào ban công: “Anh em về rồi à?”
Hàn Thập gật đầu như giã tỏi: “Lúc em về là ảnh đúng lúc bước vào sân.”
Tròng mắt mắt anh đảo đảo nghĩ nghĩ, cân nhắc, thằng bé trước mắt lập tức phản ứng lại: “Em giúp anh đi dỗ anh trai, anh giúp em làm bài tập!”
Tiểu tử thúi! Lúc làm bài tập thì ngốc gần chết, mấy lúc khác thì phản ứng thật mau! Trịnh Hải Dương giơ tay gõ đầu thằng bé hai cái, nói: “Đi đi.” Nói xong liền thấy Hàn Thập chạy như bay vào nhà.
Trịnh Hải Dương thở dài, bất đăc dĩ quay người vào thư phòng dùng bút giúp Hàn Thập viết tên, từng nét đều phải giống bút nét non nớt của thằng bé, mà bên kia Hàn thập đã bay xuống dưới lầu, thấy được Hàn Nhất đang ở ghế sô pha viết luận văn.
Hàn Nhất năm nay 16, bộ dạng thiếu niên, vóc dáng không khác mấy với Trịnh Hải Dương, gần đây lại cao lên không ít, có dấu hiệu sắp vượt qua Trịnh Hải Dương.

Thiếu niên da trắng cằm nhọn, mặt mày tựa Trần Linh Linh, lớn lên lại đẹp trai, không còn chút bóng dáng nào của hai má bánh bao làm người nhớ thương năm đó, lại còn bị bệnh chẻ chow, đáng tiếc lại không thèm uống thuốc, bệnh chẻ chow đến giờ vẫn không trị khỏi, thời điểm ngang ngược lên thì Trịnh Hải Dương cũng phải chào thua.
Mấy ngày nay hai người có chút mâu thuẫn nhỏ, nguyên nhân phải nói từ sâu xa trước đó — vài ngày trước Trịnh Hải Dương vừa từ Bắc Kinh trở về, đến trường Hàn Nhất tìm cậu, đúng lúc Hàn Nhất đang đi ăn cơm cùng vài vị bạn học, rõ ràng thời điểm ăn cơm còn ổn, ăn xong không hiểu sao lại chọc phải bệnh chẻ chow của Hàn Nhất, hung hăng trợn trắng mắt với anh mấy lần.
Đến hôm nay đã là ngày thứ 4, lại thêm hai ngày nữa, đến tháng cũng nên hết là vừa!
Hàn Thập từ trên lầu xuống, cộp cộp chầm chậm cởi giày nhảy lên sô pha, bò đến bên người Hàn Nhất, Hàn Nhất dịch luận văn trong tay, một tay giữ thằng bé, nhíu mày nói: “Làm xong bài tập tồi à?”
Hàn Thập ngây thơ nháy mắt: “Làm xong.” Tiếp theo lại nhanh nhảu nói: “Anh ơi, chúng ta sang bên cạnh tìm Dương Dương chơi yyy~~.”
Hàn Nhất lại trợn trắng mắt, biểu tình trên mặt không vui, cầm luận văn lên, tầm mắt lại nhìn trang giấy, tà tà nói: “Muốn đi thì tự đi đi.”
Hàn Thập ở phương diện học tập thì không có gì đặc biệt, nhưng về nhìn sắc mặt người khác thì đúng là…!đặc biệt, nhóc thấy biểu hiện này của anh trai liền biết cậu cãi nhau với Dương Dương rồi, vì thế cẩn thận nói: “Anh, anh cãi nhau với Dương Dương à?”
Hàn Nhất dịch tầm mắt, nhíu mày: ” Dương Dương hai chữ này là để em gọi à? Không biết lớn nhỏ.” Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Hàn Thập nói: “Không cãi nhau? Chúng ta đi tìm anh Dương Dương nha.”

Hàn Nhất: “Muốn đi thì tự đi đi.”
“Thế là cãi nhau rồi.”
“không có.”
“Có mà.”
“Em thật sự làm xong rồi à? Lấy ra anh kiểm tra.”
Vừa nói đến bài tập thằng bé liền uể oải, thành thành thật thật bò xuống, mang giày xoay người đang muốn đi, đột nhiên Hàn Nhất gọi lại: “Chờ chút.”
Hàn Thập quay đầu, nhìn cậu.
Hàn Nhất dừng một chút, chỉ chỉ cách vách: “Anh ta về rồi à?”
Hai má Hàn Thập núng nính khi nhóc gật đầu.
Hàn Nhất: “Anh ta kêu em gọi anh?”
Hàn Thập hoàn toàn không có chút áp lực tâm lý nào liền quyết đoán bán đứng Trịnh Hải Dương: “Đúng vậy.”
Hàn Nhất giơ tay phất phất, ý bảo là cút đi được rồi, Hàn Thập thành thật lăn đi.
Hàn Thập lên lầu xong, Hàn Nhất lại tiếp tục nằm trên sô pha xem luận văn, kết quả mới xem được không tới mấy giây, liền ném tờ giấy lên bàn trà, trong lòng có hơi bực bội —- loại cảm xúc này đã xuất hiện nhiều ngày, ngày ngày cứ như con mồi bị gặm, làm cả người cậu đều không thoải mái.
Mấy ngày trước Trịnh Hải Dương đến trường tìm cậu, vừa vặn lúc đó cậu đang chuẩn bị đi ăn cùng mấy người bạn, trong viện nghiên cứu có một cô gái, khoa hóa học của bọn họ cũng chẳng có con gái nhiều, phòng thí nghiệm cũng chỉ có mấy đóa kiều hoa này thôi, trong đó xinh đẹp nhất chính là cô gái ăn cơm cùng họ.

Ban đầu Hàn Nhất cũng không cảm giác gì, tuy rằng cậu không thấy người đẹp nhiều, nhưng từ nhỏ đã nhìn một người đẹp như Cao Kỳ Kỳ thành ra cũng có miễn dịch, huống chi cậu cũng chỉ mới 16, một lòng một dạ chung thủy với học tập, hầu như không còn tâm tư vào chuyện khác.
Nhưng ngày đó mọi thứ đều khác biệt hẳn, Hàn Nhất ngồi trên bàn ăn nhìn Trịnh Hải Dương trò chuyện vui vẻ, chọc cô gái duy nhất cười đến đỏ mặt, trong lòng Hàn Nhất như có cọng lông, vừa dài vừa xấu, chỉ muốn nhổ đi.
Dùng bữa xong cậu nhịn không được trợn trắng mắt với Trịnh Hải Dương, lúc sau Hàn Nhất nhìn Trịnh Hải Dương thế nào cũng thấy khó chịu — là do tóc dài quá không cắt hả? Trời đông mà mặc đồ vest không lạnh à? Vớ có thể đừng lột ra rồi ném sang một bên không? Đồng hồ không thể đổi qua mang tay trái à? Nhạc chuông điện thoại quá quê rồi không thể đổi sao?
Hàn Nhất nhìn chằm chằm Trịnh Hải Dương như mèo rình chuột, hận không thể từ đầu tới đuôi từ trong ra ngoài đều tinh tế nhìn một phen, chọn ra mấy chỗ mà cậu nhìn không thuận mắt cắn cho mấy cái.
Đúng! Hàn Nhất đi qua đi lại, đôt nhiên tỉnh lại, chính là hận không thể từ đầu đến đuôi cắn cho mấy cái, hàm răng ngứa đến không chịu được, chính là muốn cắn anh ta.
Hàn Nhất bị cảm giác bực bội này làm táo bón đến nơi, đang định đi phòng bếp uống một ly nước lạnh bình tĩnh một chút, liền nghe được tiếng mở cửa ra, Trịnh Hải Dương đẩy cửa đi vào, nhấc mắt lên chạm phải ánh mắt cậu.
Hàn Nhất như là bị điện giật nhảy lùi nửa bước, khi ánh mắt ta chạm nhau chỉ muốn ngắm anh lâu thật lâu, à nhầm, khi ánh mắt chạm nhau có cảm giác như dòng điện mấy trăm volt giật đến ngu người, giật từ ngực đến lòng bàn tay đều tê dại.

Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương đổi dép nhà đi vào, nhìn thấy ánh mắt Hàn Nhất nhìn mình còn tưởng là cậu còn đang giận, liền đứng sau sô pha, thở dài nói: “Còn giận sao? Lại đây.”
Hàn Nhất dừng một chút, lập tức tỉnh lại từ cảm xúc của bản thân, chớp mắt nhìn Trịnh Hải Dương, mở miệng nói: “Anh tới làm gì?”
Trịnh Hải Dương: “Không làm gì! Em dạo này nhìn anh khó chịu, muốn đánh nhau sao?” Nói rồi vòng qua sô pha, hướng tới Hàn Nhất, cậu chớp mắt lui lại vài bước, bị anh vỗ một cái vào lưng.
Hai người hiện tại không chêch lệch mấy, Hàn Nhất còn cao hơn một chút, Trịnh Hải Dương đến gần phía sau Hàn Nhất, sứng sốt, lại gần nói: “Em có phải lại cao lên rồi không?”
Hàn Nhất được vuốt lông, trong lòng sảng khoái hơn không ít, Trịnh hải Dương xoay người ngồi lên sô pha, tầm mắt Hàn Nhất theo sát, lại không hề cảm giác được việc ánh mắt cậu dõi theo anh là điều đương nhiên.
Huynh đệ hai người xem như hòa hảo, dù sao chỉ cần Trịnh Hải Dương chịu lui một bước, Hàn Nhất khẳng định bò xuống theo.
Trịnh Hải Dương tùy tay cầm luận văn trên bàn trà lên xem, phát hiện không phải Hàn Nhất viết, là cậu giúp sinh viên chính quy phê luận văn, vì thế tùy tay ném sang một bên.
Hàn Nhất đã ngồi lại đây, ban đầu cách nhau chừng 3 người, quay đầu yên lặng nhìn Trịnh Hải Dương một cái, tiếp theo nâng mông dịch qua đi, quay đầu bị Trịnh Hải Dương bắt được ánh mắt, hỏi cậu: “Em làm gì?”
Hàn Nhất lộ ra răng nanh, vẻ mặt ghét bỏ đánh giá anh, kéo kéo quần jean lại kéo ống tay áo, còn xắn ống quần lên, lộ ra đôi vớ đen sọc trắng bên trong, “Anh không thể đổi thành vớ trắng sao? Cái quần này mặc lâu chưa sao bạc màu rồi? Còn có bộ đồ này anh mặc mấy ngày rồi? Hôm kia không phải anh cũng mặc bộ này sao?” Tóm lại trong mắt Hàn Nhất hiện tại Trịnh Hải Dương chỗ nào cũng không ổn.

Nhưng mà Trịnh Hải Dương nhìn Hàn Nhất, cảm thấy đứa nhỏ này có phải lại quên uống thuốc không? Bệnh chẻ chow gần đây lại nặng thêm, anh đâu có làm gì chỉ mặc quần áo thôi mà cũng bị ghét bỏ? Anh cạn lời nói: “Tuổi trẻ…..”
Hàn Nhất đột nhiên lại gần, đôi mắt đen lóe sáng, “Anh cho em cắn một cái đi.”
Trịnh Hải Dương: “…….” Quả nhiên quên uống thuốc sao?
Kết quả anh còn chưa phản ứng kịp, Hàn Nhất đã kéo cổ áo anh qua, vươn cổ cắn cánh tay anh, hai người xâu xé nhau.

Cậu lôi kéo áo anh, cổ áo càng ngày càng rộng mở, Trịnh Hải Dương đẩy Hàn Nhất ra, cảm thấy đứa nhỏ này sao ngày càng xúc động rồi? Vừa gọi gió liền lập tức đổ mưa! Khi còn nhỏ rõ ràng rất đáng yêu mà, rất moe mà! Trưởng thành rồi sao như bị bệnh lâu năm mà giấu thế kia?
Bên ngoài Trịnh Hải Dương chỉ mặt một cái áo khoác len, không có nút thắt, bên trong là áo thun trắng cổ tròn, từ trước đến nay vào mùa đông anh cũng chỉ mặc trong ngoài 2 món, dù sao hiện tại có ra ngoài cũng không sợ lạnh, không cần thiết mặc nhiều, kết quả ai nào có ngờ hôm nay Hàn Nhât lại nháy mắt biến thân thành sói đói, tư thế nhào lên như định nuốt chửng anh.
Cuối cùng Hàn Nhất vẫn thành công chạm răng lên vai anh, cắn xong liền sảng khoái, thành thành thật thật ngồi xuống lại, thở dài, bực bội mấy ngày nay cuối cùng tại một khắc này tiêu tán.

Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương dở khóc dở cười kéo cổ áo ra nhìn thoáng qua, một dấu răng cực lớn chỉnh tề, thật là không thèm khách khí chút nào, anh đứng lên nhấc chân đạp Hàn Nhất một cái, cạn lời nói: “Em cầm tinh con chó à, điên lên liền cắn người?”
Hàn Nhất như không xương mềm mại dựa vào sô pha, thế mà còn cười, cười xong ngửa đầu nhìn Trịnh Hải Dương, nói: “Em là chó, thế anh là đồ mài răng.”
Khóe miệng Trịnh Hải Dương co rút, chưa nói gì, trong lòng lại nghĩ em không cầm tinh còn chó, em cầm tinh con trâu, chẻ chow!!!!
Ở cầu thang, Hàn Thập như một con chuột đồng thăm dò thò đâu ra nhìn trộm khung cảnh phía dưới, nhóc khe khẽ thở ra, rón ra rón rén lên lầu, nghĩ thầm anh trai mình quả nhiên ngạo kiều như anh mập nói, nhưng mà may mắn anh Dương Dương là một bảo bối vạn năng còn hơn Doraemon, chuyên trị bệnh ngạo kiều của anh trai.

Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Nhóc nghĩ thầm bây giờ tâm trạng anh trai tốt như vậy, đợi chút là có thể mang tờ bài thi ngữ văn 62 điểm cho anh trai ký tên rồi, thiệt là tốt qué ~(≧▽≦)/~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.