Lột Xác Sống Lại

Chương 4848


Đọc truyện Lột Xác Sống Lại – Chương 4848:


Edit: Bảo Uyên

Beta: Vũ

Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất trở lại tỉnh thành, 2 đứa nhỏ bị phơi đen thành mọi làm Trần Linh Linh với Trình Bảo Lệ hoảng hồn, trên đùi Hàn Nhất còn lốm đốm mấy vết muỗi cắn thành sẹo, lúc mặc quần đùi nhìn có hơi rợn người.


Hai đứa nhỏ đi chơi có mấy ngày sao lại thành như thế này? Trần Linh Linh chất vấn Hàn Trị Quân, nhưng hắn nào dám nói với vợ là 2 đứa này căn bản không ở Quảng Châu mà chạy đi biên phòng Thẩm Quyến kiếm tiền!? Như một lẽ đương nhiên hắn chỉ có thể giúp 2 đứa nhỏ lấp liếm, nói là bọn nhỏ đi theo phụ tử Lâm Quân, Lâm Yến chơi, chơi hăng quá nên mới bị phơi thành như vậy, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu người đang ở tuốt Quảng Châu.


Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất ở bên cạnh lập tức gật đầu như gà mổ thóc, “Đúng, đúng, bọn con chơi với chú Lâm và Tiểu Lâm ca ca.” Nếu bị mấy người mẹ biết lần này bọn họ đi Thẩm Quyến làm gì thì dựa theo tính tình của Trình Bảo Lệ thể nào cũng lấy chổi lông gà ra quất cho sưng mông.


Trình Bảo Lệ ngồi xổm nhìn chân của Hàn Nhất, lắc đầu nhíu mày nói: “Mấy đứa chơi cũng quá hăng rồi, chân bị chích thành như vậy, Dương Dương con trông em kiểu gì vậy?”

Trần Linh Linh lạnh lùng liếc Hàn Trị Quân, nói: “Không trách Dương Dương được, đàn ông trông con như nuôi chó, vui thì lại sờ mấy cái, không vui thì ném cho phụ nữ, cái gì cũng không biết!! Ngoại trừ kiếm tiền ra thì còn biết cái gì?!?”

Hàn Trị Quân im lặng lau mồ hôi, Trịnh Hải Dương cũng im lặng nghĩ thầm dì ơi dì cũng có khác ai đâu, con trai dì không phải là con nuôi sao?

Hàn Nhất với Trịnh Hải Dương bị phơi thành 2 cục than nhỏ thành ra là bị mấy người mẹ ra lệnh cưỡng chế: “Mấy hôm nay ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ, không được đi đâu hết, thành thành thật thật ngốc ở nhà xem tivi đi!!”

Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất điên cuồng gật đầu, dù sao tiền cũng kiếm đủ rồi, mấy hôm nay liền thành thật ngốc nghếch ở nhà nghỉ ngơi vậy.


Chuyến này Trịnh Hải Dương ra ngoài kiếm lời không ít, lời hơn cả so với lần ở Thượng Hải, số tiền kia không tiện mang trên người nên Lâm Quân giúp cậu mở một sổ tiết kiệm, lúc ở ngân hàng Lâm Quân hỏi viết tên ai, Trịnh Hải Dương nói: “Để tên Hàn Nhất đi, tiền để nó cưới vợ.”

Hàn Nhất ở bên cạnh dậm chân: “Không cần cưới vợ mà, để tên anh, về sau em để tiền mua nhà cho anh.”

Lâm Yến yên lặng cạn lời đứng một bên nhìn, bị một màn huynh hữu đệ công ấm áp này làm cho chói mắt, cậu ta nghĩ thầm nếu đây là tiền của cha con 2 người thì thể nào cũng tranh đến vỡ đầu chảy máu!

Cuối cùng đứng tên sổ tiết kiệm vẫn là Trịnh Hải Dương.
Vừa về tới tỉnh thành Hàn Nhất liền đem sổ tiết kiệm bỏ vào con gấu nhỏ mà nhóc vẫn thường giấu tiền, trong đó ngoại trừ chút tiền lẻ còn có mấy tờ vé số của Á Vận Hội.


Bỏ sổ vào rồi, Hàn Nhất để nó giữa 2 cái gối đầu, như vậy cả nhóc và Trịnh Hải Dương đều có thể lấy được, vì nhóc nghĩ tiền là của hai người cơ mà.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.


Cuối tháng 8 đã đến, tiếng ve kêu nghe cũng chẳng còn sức lực, hai đứa nhỏ ở nhà ăn uống ngủ nghỉ, cuối cùng cũng vừa trắng vừa tròn lại.
Hàn Nhất đi Thẩm Quyến một chuyến cả người vừa đen vừa gầy, một tuần này nhờ Trịnh Hải Dương mà được nuôi trắng trẻo mập mạp trở lại.


Trịnh Hải Dương 6 tuổi 1m2 mặc dù thấp hơn Lâm Yến nhưng vẫn có thể xem là tay dài chân dài, ở trên giường ôm Hàn Nhất lăn qua lăn lại không chút áp lực nào.


Trịnh Hải Dương thấy Hàn Nhất béo quá thể, béo đến độ tự mình không đứng dậy nổi, cậu căm giận kẹp thằng nhỏ trên giường lăn lộn, nói: “Sao em lại có thể béo thành như vậy? Lấy tên cúng cơm cho em là Hàn Beo Béo thấy thế nào? Hả? Hàn Đại Béo, hay Hàn Trôi Nước?”

Mấy cái tên đó đều không đủ để hình dung tình hình hiện tại của Hàn Nhất, cân nặng của đứa nhỏ này thiệt sự là càng ngày càng nặng, ít nhất qua một mùa hè nhóc cũng cao lên được một chút.


Hàn Nhất được Trịnh Hải Dương ôm lăn vòng vòng, cười đến thở không nổi, vui vẻ vô cùng, lớn tiếng nói: “Còn anh là cây gậy, ca ca là cây gậy.”

Trịnh Hải Dương nghĩ thầm đồ mập ú còn dám nói anh đây.


Đầu tháng 9, trên lưng Trịnh Hải Dương cõng ba lô, bên trong là các loại văn phòng phẩm được mẹ cậu mua cho, sáng nay khi cậu đi Hàn Nhất thế mà lại không khóc nháo, lúc cậu ngồi ở thềm mang giày, Hàn Nhất ngồi trên ghế gặm bánh bao, vừa ăn vừa hướng Trịnh Hải Dương vẫy tay: “Ca ca đi học đi, em rất nhanh sẽ đi học với anh.”

Khi bước đến cổng trường học, Trịnh Hải Dương cảm khái vạn ngàn, còn có thể trải nghiệm loại thanh xuân vườn trường này, cậu thực sự có một loại cảm giác trâu già gặm cỏ non.


Trịnh Hải Dương được phân vào lớp 1A6, ngồi cùng bàn là một thằng nhóc mập mạp, chính là con trai của Dư Thu, tên cúng cơm là Qua Qua (Dưa Dưa á mn), tên thật là Dư Đông Qua, Trịnh Hải Dương gọi cậu ta là Bí Đao, cả nhà Dư Thu đều họ Dư.


Ngày đầu tiên khai giảng, nhóm học sinh tiểu học ngồi trong phòng học, mấy vị phụ huynh ngồi bên ngoài, Trịnh Hải Dương giành được vị trí gần cửa sổ, cậu nghe được Dư Thu nói với con mình: “Qua Qua, đây là con trai dì Bảo Lệ, sau này con đi theo Dương Dương không được nghịch ngợm nữa nghe không?”

Bí Đao rung đùi đắc ý, nói thầm: “Con lớn hơn mà!!” (Chắc là chỉ hình thể )

Dư Thu lập tức gõ đầu cậu ta: “Mẹ bảo mày đi theo Dương Dương thì đi theo, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?!” Vừa quay đầu tươi cười nói chuyện với Trịnh Hải Dương: “Dương Dương à, Qua Qua nhà dì về sau ngồi cùng bàn với con, phải nhờ con coi sóc nó rồi.”

Trịnh Hải Dương bị khẩu khí nịnh nọt này làm cho cả người nổi da gà, cậu nghĩ thầm dì ơi có lộn không dị (*), sao mà chăm con giùm dì được chứ?! Lại nói đã chia bàn đâu, đâu nhất định là sẽ ngồi cùng bàn với con dì.


(*) Xin chú ý đây là nguyên tác bản raw, không có sai chính tả đâu.


Giáo viên đứng trên bục cứ nói, đám nhỏ phía dưới cơ bản đều dựng lỗ tai lên nghe, Trịnh Hải Dương thành thật ngồi làm bộ đang nghe giáo viên nói chuyện, dư quang thoáng qua thấy Bí Đao rút ra từ cặp một cái máy chơi game cầm tay (**), máy chơi game kia Trịnh Hải Dương cũng có, hơi giống cái điều khiển, bên trên là màn hình đen trắng, bên dưới là mấy cái nút bấm, Trịnh Hải Dương hay dùng đển chơi xếp hình.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.


(**) Máy chơi game 8 bite hồi xưa, ôi tuổi thơ dữ dội của tôi ;-;

Máy chơi game kia tuy rằng không có nhiều trò chơi nhưng là của lạ năm nay, loại máy này từ Nhật Bản nhập khẩu về đây, mấy nhà bình thường không mua nổi, mà quả Bí Đao này lại tùy tiện móc ra từ cặp sách chơi, có thể thấy nhà vô cùng có tiền.

Trịnh Hải Dương quay đầu nhìn thoáng ra cửa sổ, mẹ cậu cùng Dư Thu đang tám tới hăng say, bên cạnh còn có mấy vị phụ huynh khác, phỏng chừng đang nói về mấy đứa nhóc nhà mình.


Bí Đao cúi đầu chơi đến hăng say, mới khai giảng ngày đầu tiên mà đã có biểu hiện của một học sinh tệ.
Trịnh Hải Dương đột nhiên có chút hiểu được tại sao Dư Thu lại muốn gởi gắm con mình cho cậu trông rồi—- chắc chắn là vì nhìn trúng nguyên hình bố bỉm sữa của cậu!!!

Trịnh Hải Dương cạn lời.


Khai giảng ngày đầu chủ yếu là nghe giáo viên nói chuyện, nói xong lại cho mấy bé học sinh nam đi dọn sách vở, Bí Đao với Trịnh Hải Dương đương nhiên cũng bị sai đi, một đám con trai bị sai đi dọn sách, Trịnh Hải Dương xen lẫn giữa đám trẻ phát hiện Bí Đao đang trộm lười, mấy đứa nhỏ kia bưng được bao nhiêu sách thì cố bưng bấy nhiêu, Bí Đao thì ngược lại, tìm cách lười biếng, chỉ cầm có vài cuốn.


Trịnh Hải Dương đi qua hỏi cậu ta: “Cậu lấy ít vậy?”

Bí Đao cay mày, gật gật đầu, làm bộ làm tịch: “Ừ tay tớ đau!”

Trịnh Hải Dương: “Cậu trông rất khỏe mà.”

Bí Đao lập tức nói lớn: “Mẹ mình nói, mình không phải khỏe mà là béo.”

Trịnh Hải Dương yên lặng trợn trắng mắt, nghĩ đứa nhỏ thật là lười đến hết thuốc chữa.


Đến lúc phân chỗ ngồi đều là dựa vào chiều cao, Trịnh Hải Dương 6 tuổi đứng giữa một đám con nít thì cũng không tính là lùn, Bí Đao lại có vẻ phải lên đằng trước ngồi, lớp học tổng cộng 50 bé, nam nhiều hơn nữ, phía trước đều là một bàn 2 bạn, một nam một nữ, phía sau đều là hai bạn nam cùng ngồi.


Trịnh Hải Dương ngồi cạnh một bạn nhỏ nhìn như trái dưa hấu, Bí Đao ngồi ở bàn thứ 3, bên cạnh là một bạn nữ hơi gầy.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.


Dư Thu từ ngoài cửa sổ nhìn vào, nhìn con trai đang ngồi ở bàn thứ 3 lại nhìn Trịnh Hải Dương đang ngồi bàn thứ 5, trong lòng cuộn trào, cảm thấy khoảng cách này cũng quá xa rồi.


Sinh hoạt học sinh thật sự là quá xa lạ với đám nhỏ, phân bàn xong lại phát thời khóa biểu, phân tổ trường lớp trưởng lớp phó, lại còn có trực nhật mỗi ngày.


Lớp 1A6 ở lầu 2 mặt Đông của trường, lớp rất rộng, ngoài bàn ghế ra còn có 2 cái bảng đen một trước một sau, ở bảng sau là dòng chữ màu hồng “Hoan nghênh các bạn nhỏ, học kỳ mới, bắt đầu mới.” đương nhiên mấy chữ kia mấy bạn nhỏ xem có hiểu đâu.
Bảng đen phía trước có 8 chữ to— HẢI HẢO HỌC TẬP, THIÊN THIÊN HƯỚNG THƯỢNG.
(Học tập thật tốt, ngày ngày tiến lên)

Lúc vào cửa trên tường có dán tờ giấy, trên đó ghi đầy đủ thời khóa biểu, lớp trưởng, lớp phó, Trịnh Hải Dương vô cùng vinh quang được lên làm lớp trưởng, còn bị chủ nhiệm xách lên văn phòng, nói lời thấm thía ủy thác trọng trách.


Trịnh Hải Dương nhớ rõ ràng, đời trước từ tiểu học đến đại học đều là không nổi bật, tiểu học học ở quê, cả đời vô duyên với cái chức lớp trưởng, đến sơ trung (trung học cơ sở) mới miễn cưỡng làm lớp phó thể dục, có trời mới biết vì sao một người chạy 50m còn không nổi lại được làm lớp phó thể dục.


Nhưng không ai lại có thể nghĩ đến đời này vừa lên tiểu học đã được lên làm lớp trưởng!

Lớp trưởng nha! Lớp trưởng đó! Lớp trưởng đó nha!!

Trịnh Hải Dương trong lòng lệ rơi, cảm giác làm lớp trưởng vẫn rất vi diệu, tuy rằng làm một người trưởng thành lại giành làm lớp trưởng của một đám nhỏ nghe có hơi vô sỉ, NHƯNG MÀ cậu hiện tại cũng 6 tuổi chứ bộ!

Gánh trên vai trọng trách lớp trưởng, cảm giác rất là—— SƯỚNG!!

Cạnh trường tiểu học có một trường mẫu giáo gọi là Tam Mẫu Giáo, Trịnh Hải Dương đi học không lâu Hàn Nhất cũng bị bưng đi học luôn rồi.


Hai đứa nhỏ đều đi học, Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất đưa nhau đi học mỗi ngày, nhà trẻ tan học sớm hơn, Hàn Nhất ngày nào cũng chờ đến 4h30 thì Dương Dương ca ca của nhóc sẽ cõng ba lô mang khăn quàng đỏ đến đón nhóc tan học.


Nhà trẻ cùng tiểu học chỉ cách nhau một bức tường thấp, Trịnh Hải Dương chỉ cần đứng từ lầu 2 ghé đầu ra là có thể thấy sân chơi của nhà trẻ, đôi khi có thấy giáo viên giữ trẻ đưa các bé ra chơi trò chơi, khi chán quá cậu sẽ kiếm bóng dáng của Hàn Nhất giữa một đám các nhóc nhỏ loi choi.


Sau khi khai giảng một tháng, Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất đều đã thích ứng với sinh hoạt vườn trường, Trịnh Hải Dương xen lẫn giữa đám trẻ học lại những kiến thức xưa cũ, nhận mặt số học ghép vần, làm lớp trưởng chỉ huy mấy đứa nhỏ làm tổng vệ sinh duy trì kỷ luật, chăm chỉ cần cù vô cùng.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.


Một tháng sau, chủ nhiệm lại phân chỗ ngồi một lần nữa, lần này dựa vào vóc dáng và thành tích để phân, một bàn 2 bạn một giỏi một dở, Trịnh Hải Dương hạng nhất được phân ngồi cùng Dư Bí Đao nhà Dư Thu.


Dư Bí Đao đối với việc có thể ngồi cạnh lớp trưởng không vui chút nào, lúc phân bàn cậu ta tức tối đến độ đá ghế đi, hiển nhiên là vô cùng bất mãn với quyết định của giáo viên.


Trịnh Hải Dương mặt vô biểu tình thu dọn sách vở của bản thân, từ bàn 5 đi lên ngồi bàn 3, sách còn chưa xếp xong thì Bí Đao thò đầu qua, nói khẽ với cậu: “Tớ nói trước với cậu, không phải là do học dở nhất lớp mới phải ngồi với cậu, tớ phải ngồi với cậu là do mẹ tớ tặng đồ cho giáo viên.
Cậu không được xem thường tớ nghe chưa!!”

Trịnh Hải Dương im lặng nghĩ, chắc tớ muốn ngồi cạnh cậu quá.


Trường tiểu học mà Trịnh Hải Dương đang học được xem là trường tiểu học tốt nhất ở tỉnh thành, có thể có được thanh danh như vậy là bởi vì trường học này nặng thành tích vô cùng, mới lớp 1 thôi mà giáo viên không ngừng đốc thúc lũ trẻ học hành, cường điệu xếp hạng điểm số.

Trịnh Hải Dương đứng nhất lớp cũng đứng nhất trường, Dư Bí Đao thì lại đứng nằm top 10 nhưng là từ dưới đếm lên của lớp, Dư Thu vẫn luôn hy vọng Trịnh Hải Dương có thể dẫn dắt Bí Đao nhà họ, khai giảng không lâu liền đến nhà tặng quà cho chủ nhiệm lớp, thành ra là 2 đứa nhỏ này mới được ngồi cùng nhau, Trịnh Hải Dương đương nhiên biết rõ chuyện này.


Nhưng 2 đứa nhỏ này ngay từ đầu là đã không câu thông nổi, Trịnh Hải Dương với linh hồn một người trưởng thành làm sao mà hiểu được thế giới tinh thần của con nít chứ, xen lẫn giữa một đám trẻ không thể nào hòa hợp được, mấy món đồ mà lũ trẻ để ý kia cậu căn bản không thèm quan tâm.


Nếu như lũ trẻ không nghịch ngợm thì cậu có thể hòa nhập, hơi nghịch thì còn nói được mấy câu, chứ nghịch như Bí Đao thì cậu thật sự không câu thông được mà, mỗi lần nói chuyện với cậu ta không hề có điểm chung có được không?!

Mà Bí Đao lại còn ghét mấy người thuộc ban cán sự lớp nữa, mẹ cậu ra mỗi lần nói đến con nhà người ta thì thể nào cũng có Trịnh Hải Dương trong đó, “Dương Dương nhà dì Lệ tài giỏi thế này thế kia bla bla”, phiền thật đó! Cậu ta cảm thấy Trịnh Hải Dương giả dối, lúc nào cũng là vẻ mặt cao cao tại thượng, không phải chỉ là lớp trưởng thôi sao? Có gì thần kỳ?! Có gì đặc biệt hơn người sao?

Bí Đao cùng Trịnh Hải Dương ngồi cùng bàn cả ngày cơ bản là không nói được gì với nhau, hai đứa nhỏ đều tự làm việc của mình.


Máy chơi game của Bí Đao được cả bạn nhỏ ở lớp hoan nghênh vô cùng, mấy đứa nhỏ đều muốn mượn chơi, con trai chơi đua xe bắn súng, con gái chơi xếp gạch nảy banh.


Dư Bí Đao rất rộng lượng, trừ Trịnh Hải Dương ra còn lại các bạn nhỏ trong lớp đều sờ qua cái máy chơi game đó, nhưng mà không phải là cho mượn không, muốn chơi thì phải làm bài tập hoặc làm việc vặt giúp cậu ta hoặc đưa cho cậu ta 1 đồng.


Trịnh Hải Dương nghe xong chấn kinh rồi, cậu cảm thấy đứa nhỏ này thiệt là có đầu óc kinh doanh, mới có lớp 1 thôi mà đã triển lộ tài năng rồi!

Dư Bí Đao thấy Trịnh Hải Dương nhìn mình tưởng là lớp trưởng cao cao tại thượng này cũng muốn chơi game, vì thế lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Cậu cũng muốn chơi à, vậy làm bài tập giúp mình đi, không được nói cho giáo viên, mình liền cho cậu chơi 10 phút.”

Trịnh Hải Dương kéo kéo khóe miệng, nói: “Game xếp hình trong đó mình chơi đến cấp 60 rồi.”

Dư Bí Đao nhướn mày trừng mắt: “Không có khả năng!! Game xếp hình mình chơi giỏi nhất toàn thành phố này!! Cậu không thể nào chơi đến cấp 60 được.”

Trịnh Hải Dương: “Nếu mình chơi được thì thế nào?”

Dư Bí Đao nghĩ nghĩ, lấy máy chơi game từ trong ba lô ra, nói: “Nếu cậu có thể chơi được tới đó, mình đem máy chơi game này tặng cho cậu!”

Trịnh Hải Dương nghĩ thầm trong lòng, ông đây chơi hai mươi mấy năm rồi chẳng lẽ lại không bằng thằng nhỏ hỉ mũi chưa sạch này?

Chơi luôn!

Trịnh Hải Dương chơi game gần như là mỗi ngày, tan học về chơi ăn cơm xong chơi, chiều hôm qua đã chơi đến cấp một trăm mấy rồi, trên màn hình chỉ có 2 hàng chưa được clear, cậu đưa cho Bí Đao xem, cậu ta trừng đến sắp lòi mắt ra.


Mấy bạn nhỏ xung quanh vây xem, ai nấy cũng kinh ngạc cảm thán, sao chơi được hay thế? Level cao thế? Lớp trưởng thiệt là lợi hại! Lớp trưởng chơi sao hay dạ? (*)

(*) Xin nhắc lại đây là nguyên tác bản raw, không có sai chính tả đâu.


Trịnh Hải Dương ở bên cạnh im lặng thu dọn tập sách, trong lòng nghĩ thật không uổng phí công tình ông đây chơi suốt bao nhiêu năm qua, ngẩng đầu lên bình tĩnh nói: “Chỉ cần thi toán và văn đều được 100 điểm thì cậu cũng chơi được đến đó.” Nói xong cậu vác ba lô đi đón Hàn Nhất.


Trịnh Hải Dương trong mắt bọn nhỏ là một lớp trưởng xa xa không thể chạm tới, cái gì vừa học liền biết, xem qua liền nhớ, giáo viên hỏi gì cũng đáp được, đi thi luôn được 100 điểm, lỡ có sai thì cũng được 98, 99.5 điểm, đối với bọn nhỏ thì Trịnh Hải Dương là thần rồi.


Ở tuổi này bé trai đều nghịch ngợm hiếu động, học hành tốt thì chỉ có bé gái thôi, top 10 toàn lớp chỉ mỗi Trịnh Hải Dương là con trai, còn lại đều là nữ, tình trạng thế này khá phổ biến lớp nào cũng thế, nhưng Trịnh Hải Dương vẫn vững vàng dựng cờ ở top 1 toàn trường.


Các giáo viên ai ai cũng thích cậu, con cái nhà ai mà vừa thông minh lại đẹp trai, đến giáo viên lớn tuổi cũng thích cứ luôn miệng bảo lúc phân lớp được dạy lớp của Trịnh Hải Dương là tốt rồi.


Trịnh Hải Dương đã chơi tới cấp một trăm mấy đương nhiên là cược thắng Bí Đao, Bí Đao dù không tình nguyện thì cũng phải đưa máy chơi game cho Trịnh Hải Dương: “Có chơi có chịu, tặng cậu đó.”

Trịnh Hải Dương cũng đã có máy chơi game này thành ra là cũng không cần thêm một cái nữa làm gì, ném trả lại cho cậu ta, nói: “Mình có rồi, không cần đâu.” Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.


Dư Bí Đao lại như chịu phải nhục nhã gì lớn lắm, dậm chân nói: “Nam tử hán đại trượng phu, có chơi có chịu, bảo tặng cho cậu là tặng cho cậu, cầm!” Dừng một chút, đứa mắt nhìn trái nhìn phải, do dự: “Mình đem máy tặng cho cậu rồi, cậu chỉ tớ cách chơi được không? Nhà tớ còn máy khác.”

Trịnh Hải Dương nhướng mày, vẻ mặt đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi: “Có chơi Contra (*) không?

(*) Contra là con game huyền thoại này nè các bác, thêm một con game trong tuổi thơ tui:3

Dư Bí Đao như hoàn toàn không nhớ chính mình trước kia ghét lớp trưởng này bao nhiêu, ngẩng đầu đôi mắt sáng lên: “Cậu cũng có chơi Contra à?

Trịnh Hải Dương: “Còn có game bắn xe tăng.”

Dư Bí Đao: “!!!”

Dư Bí Đao cứ thế quỳ gối sùng bái trước kỹ năng chơi game thần thánh của Trịnh Hải Dương, từ đây trở về sau cậu ta không cảm thấy lớp trưởng đáng ghét chút nào, con nít mà tâm tính đơn giản lắm, dù có thông mình thì tâm địa cũng không gian xảo, đặc biệt là bé trai, có thể chơi cùng thì đều là bạn bè.


Con trai cả lớp đều nghe theo Trịnh Hải Dương cho rằng thi được 100 điểm là cũng chơi game được như vậy, Dư Bí Đao hiện giờ cũng có thể cắn bút chì hự hụ mà làm bài tập, tuy rằng chữ viết xiên xiên vẹo vẹo nhưng được cái đã chăm chỉ hơn rồi.

Có một lần thi toán đột phá được 90 điểm, khiến Dư Thu mừng muốn điên, nói với con trai: “Con ngoan ngoãn đi theo Dương Dương, lần sau thi được 100 điểm mẹ đưa con đi Nhật Bản chơi.”

Trong lòng Dư Bí Đao lại nghĩ đến chuyện khác— Thi được 100 điểm rồi có phải chơi xếp hình cũng có chơi đến cấp 100 không?!

Rồi cũng đã đến tháng 12, sắp đến lúc thi cuối kỳ bên Hàn Nhất lại xảy ra chuyện, Trịnh Hải Dương ở nhà nghe thấy Trịnh Bảo Lệ nói chuyện với Trần Linh Linh bảo là bên nhà trẻ có chút việc, giáo viên nhà trẻ muốn nói về chuyện của Hàn Nhất.


Trịnh Hải Dương trộm kéo Hàn Nhất sang một góc, hỏi: “Em ở nhà trẻ nghịch ngợm đúng không? Hay đánh nhau với bạn khác?”

Hàn Nhất lắc đầu, “Không có đâu!” Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.


Trịnh Hải Dương: “Thế sao giáo viên lại muốn nói chuyện với mẹ em?”

Hàn Nhất nhấp miệng lẩm bẩm: “Em không biết.”

Thứ 7 Trần Linh Linh đi gặp mặt giáo viên, lúc đi là 2h thế mà 3h hơn đã quay lại, từ khi trở lại cứ thở dài suốt, tháo giày tháo khăn quàng cổ xuống đi vào nhà.


Trịnh Bảo Lệ hỏi cô: “Giáo viên nói gì thế?”

Trần Linh Linh thở dài, ngồi xuống sofa, cạn lời mà than thở: “Giáo viên nói Hàn Nhất không chơi được với các bạn, bảo em cho Hàn Nhất nhảy lớp đi!”

Trình Bảo Lệ: “………”

Trịnh Hải Dương đang nghe lén cách đó không xa: “………”

Trình Bảo Lệ: “Nhảy lớp? Giỡn à? Sửa sinh nhật thì cũng còn được đi, nhưng nhảy lớp thế nào được? Chẳng lẽ để một đứa nhỏ 3 tuổi đi học tiểu học!?”

Trần Linh Linh lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ, đi sang phòng thằng bé để tâm sự, Trịnh Hải Dương ở bên ngoài có chút nóng lòng, trước kia Hàn Nhất dính mình không chịu đi nhà trẻ, sau khi trở về từ Thẩm Quyến nhóc cũng độc lập lên không ít, sao lại thành thế này? Chơi không được với các bạn là sao? Chơi không được là có ý gì? Bị xa lánh sao?

Nửa tiếng sau Trần Linh Linh từ phòng bước ra, không hề né tránh cậu than thở: “Giáo vên nói Hàn Nhất như một bé lớn tuổi chăm sóc các bạn khác, so với các bạn khác thì ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều! Không giống con nít 4 tuổi chút nào.
Bọn họ bảo là phải thương lượng hồi lâu rồi mới quyết định gọi em sang rồi mới nói chuyện nhảy lớp cho em nghe! Em hẳn là nên vui chứ đúng không? Nhưng con trai em mới 3 tuổi, giờ lên lớp chồi có hơi sớm đó!”

Trịnh Hải Dương: “……..” Thì ra là vì thông minh sớm à? Trịnh Hải Dương trừng mắt nhìn Hàn Nhất từ trong phòng chạy ra, trong lòng lại như có một đám thảo nê mã (*) chạy qua, thông minh sớm, thông minh sớm? Chẳng lẽ là do mình dắt theo thằng nhỏ nhiều quá nên thằng nhỏ không giống với mấy đứa cùng tuổi?

(*) Thảo nê mã là con lạc đà không bứu đó mọi người, trọng điểm là con này trong tiếng Trung phát âm giống thao nhĩ ma aka tức đựu má mài.


Trần Linh Linh kêu rên trong phòng khách, người lớn trong nhà gặp trường hợp này cũng thật bất đắc dĩ, con nít thông minh sớm so với mấy đứa bé cùng tuổi khác thì thành thục hơn không ít, cũng có khoảng cách với mấy đứa bé khác, nhưng do nhỏ tuổi nên lại lo nhảy lớp rồi sẽ bị khi dễ, đặc biệt là hiện tại Hàn Nhất còn chưa tròn 4 tuổi.


Trần Linh Linh vừa nói chuyện với đứa nhỏ, trước kia do không để ý nên cô không hề biết về trí lực con trai mình, nay vừa mới nói chuyện lại chú ý, phát hiện ra con trai quả thật thông minh từ nhỏ, nhóc nói chuyện rõ ràng lưu loát lại có tính logic, so với trẻ em bình thường cũng có lực tập trung mạnh hơn, nghiêm túc lên cũng hơi giống một người lớn.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.


Trần Linh Linh tự mình kêu rên một trận, trở về phòng gọi điện thoại cho Hàn Trị Quân bàn bạc, Trình Bảo Lệ lại hơi buồn bực, gọi thằng nhỏ qua, hỏi cậu: “Nhất Nhất, bình thường mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ chơi gì với nhau?”

Hàn Nhất nói: “Vẽ tranh, chơi trò chơi, ca hát, xếp khối gỗ.”

Trình Bảo Lệ: “Con thích mấy bạn ở nhà trẻ không? Ở nhà trẻ có chơi thân với bạn nào không?”

Hàn Nhất giương mắt nhìn Trình Bảo Lệ không hé môi, Trình Bảo Lệ dùng ánh mắt cổ vũ nhóc thì nhóc mới mở miệng nói: “Không thích, tụi nó cứ khóc, lại giành đồ chơi, còn ném đồ đi, không thích tụi nó.”

Trình Bảo Lệ: “………..”

Trịnh Hải Dương ở bên cạnh đột nhiên ngẩng người, lúc Hàn Nhất nói mấy câu đó, nó cho cậu cảm giác logic đặc biệt rõ ràng, từ giọng điệu cậu thậm chí còn nghe ra một loại chán ghét nhè nhẹ.


Mà giờ nghĩ lại mới thấy Hàn Nhất từ nhỏ đến lớn bên mình đúng là chưa khóc bao giờ hay nói đúng hơn là không thể khóc, con nít chỉ cần biết dỗ thì sẽ không khóc, lại vì nhà dần có tiền nên cũng không xảy ra vấn đề thiếu đồ chơi, người lớn trong nhà thích sạch sẽ thành ra Trịnh Hải Dương cũng chưa ném đồ bao giờ, thằng bé được lớn lên trong môi trường như vậy, chưa từng thấy ai ném loạn đồ.


Trịnh Hải Dương đột nhiên tỉnh ngộ, sinh hoạt từ nhỏ của Hàn Nhất hoàn toàn bất đồng với những trẻ nhỏ khác, con nít hai tuổi ba tuổi đều là được ông bà chăm sóc, người già thường hay chiều hư trẻ, té cũng khóc, muốn ăn kẹo cũng khóc, bị mắng vì làm sai cũng khóc…
Tóm lại là thời điểm năng lực ngôn ngữ chưa được phát triển thì chỉ biết dùng tiếng gào khóc mà biểu đạt chính mình.


Nhưng Hàn Nhất hoàn toàn không giống với chúng nó, nhóc khi còn nhỏ thì mọi người đều vội vàng kiếm tiền, từ đầu đến cuối chỉ có Trịnh Hải Dương chăm sóc, Trịnh Hải Dương thì không thể chiều Hàn Nhất như người lớn của thế hệ cũ được, đều là tự mình mò mẵn mà chăm thôi, Hàn Nhất khi còn bé nếu khóc thì cậu không ôm nhóc, không khóc thì ôm, cho nên thằng nhỏ liền biết khóc là không có kẹo ăn không có ai ôm, vì thế dần dà không dùng gào khóc để biểu đạt nữa.


Hàn Nhất nói chuyện sớm, khi bò là đã biết phát âm, có khả năng cao là thiên bẩm, sau lại theo Trịnh Hải Dương có cái gì cũng cho nhóc học, ca hát thơ cổ chữ viết đều học sớm hơn người ta; Trịnh Hải Dương bây giờ hồi tưởng lại lúc ở Thẩm Quyến, Hàn Nhất đã thể hiện không giống với trẻ em 3 tuổi rồi, không sợ người lạ thậm chí còn cò kè mặc cả, quả thật là thiên tư thông tuệ.


Trần Linh Linh cùng Hàn Trị Quân không thảo luận ra được kết quả gì, nhưng cũng đã biết là nhóc không thích ứng với sinh hoạt ở trường mẫu giáo, Hàn Trị Quân nói qua điện thoại: “Vậy trước đừng đi học, mình chỉ có một đứa con trai thôi em.
Chờ chuyện ở Thượng Hải xong xuôi, anh về rồi nói.”

Buổi tối Trịnh Hải Dương chưa làm xong bài tập nhưng cũng không có tâm tư làm, chỉ viết qua loa rồi bò lên giường nằm, Hàn Nhất đang nằm trên đó đọc truyện tranh, nhóc đã nhận thức được rất nhiều chữ còn học được ghép vần, hiện giờ tự mình đọc không thành vấn đề.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.


Trịnh Hải Dương xốc chăn ra không cởi quần trực tiếp nằm lên, giơ tay xoa xoa cái má đầy thịt của Hàn Nhất: “Ca ca hỏi em, thích học mẫu giáo không?”

Hàn Nhất để sách xuống, lắc đầu, lộ ra biểu tình ủy khuất: “Không thích.”

Trịnh Hải Dương: “Sao lại không thích? Bời vì chơi không được sao?”

Hàn Nhất bĩu môi: “Không thích là không thích.”

Trịnh Hải Dương: “Có chơi với mấy bạn nhỏ khác không?”

Hàn Nhất đột nhiên có vẻ hơi quạo, như là kháng cự đề tài này: “Không có, không thích, không thích nhà trẻ, không thích bạn khác.”

Trịnh Hải Dương vội vàng đi ôm nhóc: “Được, được, không thích thì không thích, thích ca ca là được.”

Trịnh Hải Dương lại cẩn thận hỏi thêm mấy vấn đề khác, tỷ như hằng ngày ở trường học làm gì, các bạn nhỏ khác làm gì, hỏi xong cậu ngạc nhiên phát hiện, Hàn Nhất quả thật không thích hợp để đi học mẫu giáo, mấy trẻ khác ở mẫu giáo đều phải có người lớn chỉ dẫn thì mới có thể làm được việc gì đó, như là vẽ tranh chơi trò chơi, nếu phá thì người lớn mới phải làm mặt quỷ, dọa nạt hay răn dạy một chút, nhưng Hàn Nhất lại đặc biệt rõ ràng mấy việc đó.

Hàn Nhất nói: “Lớp của em có một bạn lần nào cũng cố tình làm sai, như vậy giáo viên sẽ gọi tên bạn ấy, bạn ấy thích giáo viên gọi tên nên luôn cố ý làm sai cái gì đó như ném đồ vật hay bắt nạt bạn khác.”

Hàn Nhất lại nói: “Cô Trần không thích bạn kia, bởi vì có lần bà bạn ấy đến mắng cô ấy, cô giáo liền không thích bạn ấy.”

Con nít mà lòng sáng như gương, hiểu rất nhiều chuyện, logic rõ ràng, câu cú cũng mạch lạc hoàn chỉnh.


Mấy ngày tiếp theo Hàn Nhất đều không có đi nhà trẻ, Trịnh Hải Dương vẫn phải đi học nhưng mấy ngày nay cậu cứ hay bị thất thần, còn bị giáo viên gọi tên phê bình.
Lúc bị gọi tên cả lớp nhìn cậu, các bạn nhỏ đều lộ ra vẻ mặt Trời ạ lớp trưởng mà cũng thất thần kìa.

Dư Bí Đao lúc tan học thò mặt lại gần, lộ ra vẻ mặt mình đã hiểu, nói với cậu: “Mình đã biết rồi, chắc chắn là cậu chơi game không qua được màn có đúng không, haizzz….
Mình hiểu được mà.”

Hiểu cái đầu cha mài!

Cuối cùng thì vào thứ Tư đã về từ Thượng Hải, đúng lúc đó Hàn Đình Đình cũng đi công tác trở về, mấy ngày nay không khí trong nhà không được tốt lắm, đến cả Hàn Nhất đứa nhỏ vốn dĩ phải nhảy nhót tưng bừng cũng rầu rĩ không vui.


Hàn Trị Quân hút thuốc, trong lòng có chút rối, chính hắn cũng là nuôi thả mà lớn lên, xung quanh lại không có ai như vậy, Hàn Đình Đình là được hắn mang theo nhưng mà nha đầu này khi còn nhỏ ngây ngốc đáng yêu cũng không phải trường hợp thế này.


Hàn Đình Đình nghe được xong kinh ngạc nói: “Hàn Nhất thông minh sớm? Phát hiện khi nào thế? Sao không nói sớm? Không thích ứng với trường mẫu giáo?”

Trần Linh Linh nói lại trường hợp của thằng bé, Hàn Đình Đình lập tức nghiêm túc nói: “Không thể để nó đi mẫu giáo nữa, con nít sẽ không rõ sao lại như thế, sẽ cảm thấy mình bị xa lánh mà không hiểu tại sao, cảm thấy mình quá khác biệt, không cẩn thận còn bị bóng ma tâm lý.
Bạn cùng phòng trước kia của em chính là như vậy, cô ấy thông minh từ nhỏ, cha mẹ nghiên cứu kịch cổ diển, cô ấy 6 tuổi là có thể đọc được kịch Shakespeare, ở nhà không chơi được với đứa trẻ nào khác, cô ấy cảm thấy bản thân mình bị xa lánh, tâm lý buồn khổ, người trong nhà lại không rảnh mà lo lắng, liền bị tự kỷ, phải trị rất lâu mới hết.” Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.


Hàn Trị Quân kinh ngạc: “Nói hươu nói vượn cái gì đó? Cái gì mà tự kỷ? Sao lại tự kỷ?!”

Hàn Đình Đình: “Nói anh lại không tin! Anh bây giờ có phải là con nít đâu, đương nhiên không biết con anh nghĩ thế nào.
Anh tự đi hỏi con trai mình xem, xem nó có thích đi nhà trẻ không.”

Hàn Nhất bị xách ra đây, vừa hỏi, lập tức lắc đầu: “Không thích.”

Hàn Trị Quân nhẫn nại hỏi con trai bảo bối: “Thế đưa con đi lớp chồi nhé?”

Hàn Nhất lại lắc đầu: “Con không muốn vẽ tranh chơi trò chơi, con muốn đọc sách, muốn giống anh cơ!”

Hàn Đình Đình lập tức nói: “Thông minh sớm chính là thông minh sớm, anh gặp qua đứa con nít mới cỡ này mà không muốn vẽ vời chơi bời mà muốn đọc sách không? Đưa con trai anh đi test đi, đừng xem thường nó, nó bây giờ thơ Đường thơ Tống đều biết đọc, biết ghép vần, lại biết cả tiếng Anh, con trai anh thông minh anh sao lại không thừa nhận?”

Hàn Trị Quân suy nghĩ một đêm, hôm sau tự mình dẫn con trai đi đến trường tiểu học, giáo viên chiêu sinh nghe đến làm bài test liền hết hồn.


Giáo viên phòng tuyển sinh dựa theo qui định đưa thằng bé làm trắc nghiệm, bài test của bọn họ chia làm hai phần, phần 1 là kiểm tra các loại phản ứng đối thoại ứng biến năng lực, phần 2 là cho vài cái đề đơn giản kiểm tra trí lực.


Giáo viên phòng tuyển sinh lúc cho Hàn Nhất làm bài trong lòng nghĩ thầm con nít còn bé như vậy lực tập trung không được tốt lắm, phản ứng chắc là không theo kịp, kết quả lại tốt ngoài dự đoán.
Khi làm phần 2 thằng nhỏ biết thơ cổ, biết làm toán, biết ghép vần, nhận được mặt Hán tự lại còn biết tiếng Anh!!!

Hàn Trị Quân ở bên cạnh nhìn nhìn con trai cưng một chút cũng không sợ sệt thẹn thùng, cần làm cái gì thì làm cái đó, muốn thông minh bao nhiêu thì thông minh bấy nhiêu, khiến người làm cha đây vô cùng có mặt mũi!!!

Việc này người trong nhà đã ít nhiều nắm chắc trong lòng, Hàn Nhất khả năng là thông minh sớm thật, Hàn Trị Quân bàn bạc cùng Trần Linh Linh quyết định đưa Hàn Nhất đi học lớp 1, nếu có thể thích ứng thì tốt, nếu không thể thích ứng thì lại đưa về nhà thêm vài năm nữa rồi mới đưa đi học tiểu học.


Hàn Nhất ở nhà nghe xong bản thân được đi học tiểu học với ca ca thì chạy năm, sáu vòng giơ tay lên hoan hô: “Tốt quá thật tốt quá, con muốn đi học tiểu học, con muốn học tiểu học!!!”

Hàn Trị Quân đương nhiên là không đưa con trai mình đi đâu khác ngoài trường mà Trịnh Hải Dương đang theo học, như cũ đi theo Trịnh Hải Dương đã thế lại còn cùng một lớp, còn tặng giáo viên chủ nhiệm ít đồ mong cô chiếu cố thằng bé nhiều hơn.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.


Khi Hàn Nhất theo học thì đã sắp cuối kỳ, sáng hôm nay Trịnh Hải Dương đeo xong cặp sách lại đeo khăn quàng đỏ cho Hàn Nhất giúp nhóc đeo cặp lên, nắm tay nhau cùng đi học.
(Chòi mé khúc này cưng xỉu thiệt chứ!!!)

Hàn Nhất vóc dáng nho nhỏ đi đường lại ổn định, đi bước nhỏ ngẩng cằm, vẻ mặt hùng hồn bộ dáng hiên ngang.


Trịnh Hải Dương túm nhóc: “Đi chậm một chút, tới trường thì ngồi cùng ca ca, phải nghe lời cô đó có biết không?”

Hàn Nhất cười hì hì gật đầu, nói: “Biết!”

Dư Bí Đao mới cùng Trịnh Hải Dương tạo ra được chút tình hữu nghị thì đã bị giáo viên chuyển chỗ đi, mà bạn nhỏ mới tới được ngồi cùng Trịnh Hải Dương để tiện chăm sóc, chủ nhiệm nhờ một bạn mang một cái ghế cao hơn các bạn khác một chút để Hàn Nhất dễ nhìn hơn.


Hàn Nhất thành thành thật thật ngồi, Trịnh Hải Dương trên bục giáo viên dặn dò những bạn khác là phải yêu quý bạn nhỏ mới đến, bạn bè với nhau phải biết giúp đỡ lẫn nhau.


Cặp sách trong ngăn bàn, văn phòng phẩm trên bàn đều giống nhau như đúc, hiện tại, Hàn Nhất học cùng một lớp Trịnh Hải Dương, trở thành bạn bè ngồi cùng một bàn.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.


Hàn Nhất dưới bục giảng, quay đầu trộm nhìn Trịnh Hải Dương, trong lòng đắc ý lại ngọt ngào nghĩ—- ca ca chúng ta ngồi cùng bàn rồi.


=============

Tác giả có lời muốn nói: Lão Thỏ đây khi học tiểu học trong ấn tượng có một bạn học thông minh sớm như vậy, tuổi nhỏ hơn so với mọi người, lại còn nhảy lớp nhảy lớp a, cuối cùng khi ta vào đại học thì hắn chuẩn bị tốt nghiệp rồi _(:з” ∠)_ (hận aaaaaaa).
Từ đệ đệ thành bạn cùng bàn, sắp thành người cùng giường ròy ó.


____end chương 48____


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.