Lột Xác Sống Lại

Chương 42


Đọc truyện Lột Xác Sống Lại – Chương 42

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Chương 42

Dịch& beta: Uyên

___________________

Trịnh Hải Dương kiên quyết phản đối cái quảng cáo này, thế nhưng trong bộ dạng một đứa trẻ như thế này người lớn trong nhà sẽ nghe lời cậu sao, mà điều quan trọng nhất là bản thân cậu cũng không biết chữ “Gay” (cái tên Nhất Dương Gay) rốt cuộc là có ý nghĩa gì nữa.

Sau mấy tháng bận rộn chạy đôn chạy đáo thì cuối cùng chi nhánh đầu tiên ở Thượng Hải của Nhất Dương đã được khai trương, cả nhà đều chạy đến Thượng Hải hết. Cách đây vài năm thì ở Bến Thượng Hải KFC đã mở nhà hàng Đông Phong, sinh ý ở đó phải nói là vô cũng ăn nên làm ra, mà vị trí của Nhất Dương đã định sẵn ở công viên Nhân Dân, một khi mở cửa có thể nói là hàng dài từ cửa trước đến cửa sau. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Lâm Quân cùng Lâm Yến cũng đến, thời điểm cắt bằng khánh thành 2 cha con đứng cùng một chỗ thế mà cũng có phóng viên chụp ảnh, những người xếp hàng mua đồ có không ít người nhận ra Lâm Yến đều nghĩ là ngôi sao nhí đến để quảng cáo thương hiệu.

Sau khi lễ cắt băng kết thúc đội ngũ xếp hàng càng thêm dài, Lâm Quân bị Hàn Trì Quân kêu đi hỗ trợ, Lâm Yến ở lại với đám Trịnh Hải Dương.

Lâm Yến vừa thấy 2 đứa nhỏ này liền nhướng nhướng mày nói: “Sao lại mập thế này? Lúc ăn cơm không thể ăn ít chút à?”

Hàn Nhất hừ hừ, quay đầu không thèm để ý đến hắn, Trịnh Hải Dương nói: “Bây giờ đã là ốm rồi đấy, ngày trước còn mập hơn cơ.”

Lâm Yến nhếch miệng: “Mập như trái banh.”

Trịnh Hải Dương dở khóc dở cười, Lâm Yến mở miệng càng thêm tùy hứng, há mồm là dao phi ra vèo vèo trúng người không đền mạng.

“Đúng rồi hỏi cậu chuyện này, cái quảng cáo kia sắp phát sóng rồi ư?” Cái chữ “Gay” khiến Trịnh Hải Dương nhọc lòng kia, mặc dù quay hai đoạn quảng cáo nhưng vì vấn đề thời lượng phát sóng nên rất có thể chỉ có một đoạn được chọn, cậu thật lòng mong mỏi cái đoạn có chữ”Gay” kia đừng được chọn.

Lâm Yến nhìn cậu nói: “Cửa hàng ở Thương Hải đã được mở rồi, qua Tết Nguyên Đán thì một cái ở Bắc Kinh một cái ở Thẩm Quyến đồng thời khai trương, chính vào ngày đó mà phát quảng cáo đấy.”

*Tết Nguyên Đán của Trung Quốc là Tết dương lịch của mình đấy bà con.


Trịnh Hải Dương: “Cái quảng cáo kia là ai nghĩ ra thế không biết?” Quá hố cha người ta rồi, từ trước đến nay cậu chưa từng nghe qua cái từ quảng cáo nào hố cha đến vậy, lại còn là gà chiến trong đám gà rán, quả nhiên là bị gà tẩy não rồi. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Lâm Yến quay đầu nhìn cậu, đột nhiên cười lộ hàm răng trắng toát, khoe khoang nói: “Tớ nghĩ đấy, thế nào, cũng không tệ lắm đi?”

Nét mặt Trịnh Hải Dương vừa sượng vừa cạn lời như vừa ăn phải trứng thúi.

Cửa hàng ở Thượng Hải khai trương xong cũng rất nổi nhưng vẫn không bằng cái ở Bắc Kinh và cái ở S thị, nhưng vì ăn ngon cộng thêm đồ ăn kèm nhiều nên so với KFC cũng không bị yếu kém lắm.

Lúc đến Tết Nguyên Đán, chính là thời khắc cả ba cửa hàng đồng thời khai trương, Hàn Trì Quân tọa trấn Thẩm Quyến, Trịnh Bình cùng Lâm Quân phụ trách cái ở Bắc Kinh ngày đó vừa đúng hôm đài truyền hình Trung Ương phát quảng cáo gà rán của họ.

Trịnh Hải Dương không đi Bắc Kinh cũng không đi Thẩm Quyến mà ở lại tỉnh thành đón Tết, sáng sớm liền chạy đến phòng khách mở TV rồi ngồi xổm ở đó trực quảng cáo, cậu sống cả hai kiếp người nhưng đây là lần đầu tiên ngồi chờ quảng cáo thế này, nhân sinh đúng là thời thời khắc khắc đều đặc biệt xuất sắc.

Chờ a chờ, thật vất vả mới chờ đến được lúc mấy giây chiếu quảng cáo ngắn ngủi, trên màn hình thấy Lâm Yến hỏi Hàn Nhất: “Ăn ngon không?” Hàn Nhất liền ngẩn đầu nói: “Ngon!!!” Tiếp theo chính là cái quảng cáo có chữ “Gay” kia, chỉ thấy 3 đứa trẻ đứng dàn hàng ngang, mà trên đầu Trịnh Hải Dường vừa hay là cái chữ “Gay” siêu to siêu khổng lồ kia.

Trịnh Hải Dương quả quyết nhấn tắt TV quyết định trừ phi cái quảng cáo “Gay” kia ngừng phát sóng không thì cả đời này cậu không bao giờ nhấn vào đài Trung Ương nữa.

Nguyên Đán năm 92 chính là đến như vậy trong tiếng quảng cáo của “Nhất Dương Gay”, sáng sớm liền nghe được lầu dưới đốt pháo, từ xa cũng nghe được âm thanh phanh phanh trầm đục vang lên, bọn nhỏ dưới lầu vui vẻ chơi đùa, còn người lớn, họ mỉm cười đón chờ năm mới đầy hy vọng.

Một năm này nếu dung một câu ca từ đến hình dung thì chính là “thủy triều cuồn cuộn, cánh buồm mênh mông”, cả một mảnh trời điềm lành tứ phương.

Như đã đoán trước sinh ý của Nhất Dương quả là ngày một tốt, cửa hàng ở Bắc Kinh, Thẩm Quyến S thị sinh ý đều thập phần tốt đẹp, “Nhất Dường Gay” thế mà lại biến thành một từ thời thượng trong mắt mọi người, không cần biết là có tiền hay không có tiền mọi người đều thích đi “Nhất Dương” xếp hàng mua gà rán hamburger ăn.

Vào Tết Âm lịch thì quảng cáo “Nhất Dương” ở đài truyền hình Trung Ương lại đổi thành 3 đứa nhỏ mặc đồ đỏ tay cầm đèn lồng khom lưng chùn gối chúc Tết mọi người, lúc này cái chữ “Gay” kia rốt cuộc rút khỏi đầu Trịnh Hải Dương mà nhảy sang đầu của Hàn Nhất.

Thời điểm Trịnh Hải Dương tự mình ngồi nhà nhìn thấy cái quảng cáo đó khỏi nói cỡ nào biệt nữu, Hàn Nhất lại ngu ngơ không biết gì, tất cả mọi người đều cảm thấy khá tốt, Trịnh Hải Dương trong lòng lại thở dài, dù sao cái từ này ở năm nay cùng còn khá thuần khiết, chờ 20 năm sau đi rồi lại nói cũng được. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Tháng ba, bản tin Thẩm Quyến đã phát một bản tin có tiêu đề “Mùa xuân mãn nhãn từ phương Đông bay đến—Kí Sự Về Đồng Chí Đặng Tiểu Bình ở Thẩm Quyến”, tin tức này vừa tung ra liền khiến khắp nơi chú ý, một năm “Nam Tiến” (tiến về phương Nam) này đã định trước là sẽ một bước ngoặc trọng đại, cho “kinh tế” một liều thuốc kích thích.

Quảng cáo này của “Nhất Dương” sau khi phát được 3 tháng liền thấy được hiệu quả thật sự, sau bản tin “Nam Tiến” Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình như được đánh tiết gà, hăng hái ở Thẩm Quyến mở thêm 2 cửa hàng nữa, của hàng đó cũng gọi là bạo phát nhưng so với cửa hàng ở Bắc Kinh và Thượng Hải thì lại thua xa.

Lâm Quân nói qua điện thoại: “Chờ thêm 3 tháng nữa, tháng 6 nhất định có người tìm đến cửa.”


Quyết định phát quảng cáo của Lâm Quân ở đài truyên hình Trung Ương là hoàn toàn chính xác, “Nhất Dương” giờ nổi như cồn, bây giời túm đại một đứa trẻ đang nhảy dây trên đường cùng biết “Nhất Dương Gay”, nhờ có cái quảng cáo gà rán này mà cửa hàng ở Bắc Kinh bạo phát đến độ một ngày có thể bán được đến 7 vạn (245 triệu vnđ ☺) mém chút nữa hù chết bọn Hàn Trì Quân.

Cả nhà vội kiếm tiền đến độ gà gay chó sủa, mà Trịnh Hải Dương trong thời gian này hư cũ chăm chỉ cần cù là bố bỉm sữa của cậu. Chỉ là Hàn Nhất đã 3 tuổi rồi không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước khi nữa, Trịnh Hải Dương coi sóc Hàn Nhất có chút quải rồi.

Trước kia Trịnh Hải Dương nói đi hướng đông Hàn Nhất liền đi hướng đông, bảo chạy sang tây liền chạy sang tây, như một cái đuôi nhỏ dạt dào tình cảm đuổi theo ca ca, hiện tại Trịnh Hải Dương một câu đều phải nói trên ba lần thì Hàn Nhất mới lọt tai, có khi mang Hàn Nhất xuống dưới lầu chơi bảo cậu lúc chơi banh đừng có mà dán luôn mặt xuống đất, thằng nhóc này thế mà không chịu nghe cứ thế mà chơi.

Con nít càng lớn càng tiếp xúc nhiều đến hoàn cảnh xung quanh thì càng độc lập, càng độc lập thì càng muốn làm việc mà mình nghĩ, Trịnh Hải Dương cảm thấy tim mình cũng sắp nát đến nơi, nói chuyện đã không còn dùng được nữa rồi bây giờ để câu thông với Hàn Nhất chỉ có thể nhờ vào rống, rống một câu Hàn Nhất thế mà nghe lời.

Trước kia quỹ đen của Trịnh Hải Dương giấu trong một con gấu bông bên trong chắc được vài ngàn. Hôm nào trời hơi nóng thì sáng sẽ có người đẩy xe bán đồ uống lạnh, nhóc đầu quả dưa Hàn Nhất sẽ lén rút bớt mấy đồng tiền từ gấu bông để mau kem ăn, lại còn mời một đám nhóc ăn cùng nữa. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trịnh Hải Dương sâu sắc cảm thấy cái sự “gia trưởng” của cậu đặc biệt vô dụng, oán hận mà di dời vị trí giấu quỹ đen, Hàn Nhất tiền không thấy tiền liền dán tới Trịnh Hải Dương gọi anh: ” Anh ơi, cho em hai đồng tiền, em muốn mua kem ăn.”

Trịnh Hải Dương lạnh mặt: “Tìm không thấy tiền mới biết hỏi anh lấy, hôm qua lúc em lấy tiền sao không thấy em nhớ nói anh một tiếng.”

Hàn Nhất dán Trịnh Hải Dương lập tức giảo biện: “Đó không phải tiền cưới vợ cho em sao? Thế còn không phải là tiền của em à? Em tự lấy tiền của mình lẽ nào còn phải làm phiền anh sao.” Nói xong còn mang cái vể mặt cười đến thiên chân vô tà hướng đến Dương Dương ca của cậu.

Trong lòng Trịnh Hải Dương tức chết rồi, giờ này năm trước thằng nhỏ còn nhét tiền vào tay cậu nói ” Đều là của anh”, mới qua một năm thôi thế nào thằng nhóc này liền thay lòng đổi dạ, nói tiền là của nó?!

Thằng nhóc thối, chỉ qua là lới lớn hơn có một tuổi thôi sao lại không đáng yêu như trước nữa rồi?!?!?!?

Trịnh Hải Dương trong lòng tức nhưng trên mặt lại nhịn, ngậm đắng trong họng nói: “Nga, chỗ tiền kia rốt cuộc là của anh hay của em vậy?”

Hàn Nhất vốn là dựa vào anh của cậu a nghe xong lời này liền ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Hải Dương dán sát vào Trịnh Hải Dương làm nũng: “Của anh của anh, đều là của anh.”

Trịnh Hải Dương trong lòng hừ khẽ một tiếng, khóe miệng mới miễn cưỡng kéo kéo, bị Hàn Nhất cũn cũn mới miễn cưỡng tươi cười, rồi từ trong túi móc ra 3 đồng, đưa cho thằng nhỏ nói: “Đừng ăn quá lạnh, coi chừng tiêu chảy.”

Hàn Nhất nhận tiền xong lại lập tức bò ngược lên người anh trai thân yêu của cậu: “Anh ơi, lại cho em thêm 2 đồng đi cho đủ 5 đồng.”

Trịnh Hải Dương lần này trực tiếp dậm chân: “Em lấy nhiều như vậy làm gì nha?!?!” Đầu năm nay một lần mà có 5 đồng tiền tiêu vặt cũng dễ dàng gì đâu, thằng nhãi này thế mà một lần xin cả 5 đồng á, hơi có mùi phú nhị đại rồi đó, thật đáng giận.


Hàn Nhất nói: “Bọn tiểu Mai nói muốn mua vịt con, em cũng muốn mua vịt con về nhà.”

“Không được mua!!!” Thằng nhãi này thế mà muốn mua đò cũng thôi đi lại còn muốn mua đồ giúp người ta?? Bây giờ đã biết xài tiền thế sau này còn phải nói sao? Trịnh Hải Dương nghĩ như vậy liền đi lôi tay Hàn Nhất: “Tiền đưa anh nào, không được mua, kem cũng không được mua.”

Hàn Nhất thấy tình thế không ổn liền nắm chặt tay bắt đầu hự hự hướng anh trai cậu làm nũng chơi xấu các kiểu nhưng Trịnh Hải Dương hoàn toàn không mắc lừa, Hàn Nhất thấy 2 đồng này lấy không được lập tức cầm 3 đồng trong tay xoay người bỏ chạy. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Kỳ thật Hàn Nhất cùng Trịnh Hải Dương vẫn luôn lớn lên bên nhau, chỉ là Trịnh Hải Dương là người trọng sinh nhưng trong cơ thể đứa trẻ vẫn có hạn chế, mỗi ngày đều phải xem một ít sách rồi mới đi chơi, cậu biết bản thân mình không phải là một đứa trẻ thiên tài nên nghĩ phải bắt đầu bằng cơ bản, để tương lai học tập thật tốt, không thể để mấy năm cậu đã học ở trường bị lãng phí được.

Hôm nay Hàn Nhất cầm tiền chạy, Trịnh Hải Dương không vui liền ngồi lì trên lầu không thèm xuống, ở trong phòng nằm hơn cả tiếng đồng hồ Hàn Nhất lại tự mình chạy trở về, nhóc đẩy cửa phòng ra hí mắt nhìn trộm vào trong, một lát sau mới vói đầu vào nhỏ giọng kêu: “Anh ơi.”

Trịnh Hải Dương nằm im không nhúc nhích.

Hàn Nhất đẩy cửa đi vào, hai tay giấu sau người, duỗi cổ ra nhìn thấy Trịnh Hải Dương nằm đó 2 mắt mở to, căn bản không hề ngủ.

Tròng mắt Trịnh Hải Dương vừa chuyển hung tợn trợn mắt liếc nhóc một cái, nói: “Sao đó?”

Hàn Nhất lập tức cười đặc biệt ngọt, 2 tay giấu sau lưng từ nãy đưa ra trước mắt cậu, lộ diện trước cậu là 2 cây kem đậu xanh: “Anh, kem.”

Trịnh Hải Dương nằm trên giường lạnh nhạt nhìn thoáng qua, không nhận, một lát sau mới hư một tiếng rồi mới cầm lấy: “Còn biết quay lại à?”

Hàn Nhất lập tức bò lên giường cười tủm tỉm dỗ cậu: “Anh đừng giận mà,” từ trong túi móc ra tiền đưa cậu, “Không mua vịt con, tiền của của anh cả đó.”

Trịnh Hải Dương giơ tay sơ đầu nhóc một chút, lúc này mới hơi vui lên, cảm thấy thật không uổng phí công sức cậu cho ăn lau nước tiểu cho nhóc mà. Hàn Nhất nằm xuống, một chân gác lên chân anh nhóc.

Ây dà, con nít lớn liền không giữ lại, Hàn Nhất 3 tuổi rõ ràng là không còn dính người nữa nhưng ít nhất cũng không rời khỏi Trịnh Hải Dương.

Vào tháng 4, Cao Thính Tuyền gọi điện từ Hải Nam đến nói muốn đưa 2 đứa nhỏ đến Hải Nam chơi, Trình Bảo Lệ hỏi 2 đứa nhỏ có đi không, kết quả Trịnh hải Dương lắc đầu nói không đi, Hàn Nhất lập tức nói không đi, muốn ở với anh.

Trịnh Hải Dương không đi đương nhiên là có lí do, cậu muốn theo Hàn Đình Đình đi Thượng Hải đầu tư cổ phiếu. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Đình Đình hiếm khi có một kỳ nghỉ dài nhưng cô cũng không rảnh rỗi, nghỉ ngơi được 2 ngày cô lại tính toán đi Thượng Hải đầu tư cổ phiếu. Chuyện này Hàn Trì Quân bọn họ cũng biết, vừa vận Dư Thu cũng đem con trai ở Bắc Kinh cũng tính toán đi Thượng Hải đầu tư, hai người liền kết bạn đồng hành.

Nhưng kết bạn đồng hành không đại biểu muốn mang theo 2 đứa nhỏ… Trịnh Hải Dương mang theo Hàn Nhất đặt mông ngồi tren hành lý của cô, chính là không cho cô đi, trừ phi cô cũng mang theo 2 nhóc.

Hàn Đình Đình quả thực dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống, khuyên can mãi: “Hai vị tiểu tổ tông, cô cũng không phải là đi chơi không mang theo 2 đứa, cô là đi làm việc có được không?”


Trịnh Hải Dương gật đầu, nói: “Con cũng đi đầu tư.”

Hàn Đình Đình: “Con thì đi đầu tư cái quỷ gì?”

Trịnh Hải Dương liền ngồi bất động trên hành lý, Hàn Đình Đình kéo cũng không đứng dậy, khiêng lên cũng bất động, quả thực sắp tức chết cô rồi, ném hết đồ lên giường, nói: “Nói đi! Rốt cuộc muốn sao đây?! Cô sợ mấy đứa rồi còn không được sao?”

Trịnh Hải Dương liền nói: “Đầu tư a, con cũng muốn đi đầu tư, cô dẫn con đi, con liền không quậy nữa.”

Hàn Đình Đình: “Con có tiền đầu tư à?”

Trịnh Hải Dương đặc biệt nghiêm túc giơ 3 ngón tay: “Con có 3000.”

Hàn Đình Đình cười phụt một cái, thật là hết nói nỗi hai cái đứa này, rốt cuộc gật đầu, nói: “Được được được, mang mấy đứa đi mang mấy đứa đi, nói cho mẹ mấy đứa đi thu dọn quần áo đi.”

Trịnh Hải Dương mang theo Hàn Nhất vui mừng chạy đi, Trình Bảo Lệ nghe nói con trai muốn đi Thượng Hải cũng không lo lắng lắm, dù sao ở Thượng Hải cũng có chi nhánh gà rán cùng người quen của bọn họ, thu dọn hành lý cho 2 đứa nhỏ, vỗ vỗ mông nhỏ cho 2 đứa đừng nghịch nữa, xong liền đưa chúng nó đi. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Dư Thu thấy Hàn Đình Đình dắt theo 2 đứa nhỏ cũng dở khóc dở cười, nói: “Chúng ta đi đầu tư chứ đâu phải đi mua tã, dắt theo bọn nó làm gì?”

Hàn Đình ĐÌnh học Trịnh Hải Dương giờ ra 3 đầu ngón tay, bất đắc dĩ lại chua xót nói: “Hải Dương nói nó có 3000 cũng muốn đi đầu tư cổ phiếu.” Vừa nói xong Dư Thu cũng cười rồi, cô cảm thấy đứa nhỏ Trịnh Hải Dương này không tầm thường tí nào.”

Ngồi xe lửa đến Thượng Hải, Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất ngồi dựa vào nhau, trên áo khoác của Trịnh Hải Dương có một cái túi nhỏ, bên trong là tiền dành dụm mấy năm nay của cậu, hơn 3000.

Hàn Nhất mấy hôm trước chọc cho Dương Dương ca ca của nhóc không vui, hôm nay cũng muốn đi theo, liền thập phần chân chó dựa vào Trịnh Hải Dương, nhỏ giọng làm nũng: “Anh ơi, tiền đều là của anh đấy.”

Trịnh Hải Dương hừ hừ, mới nhẹ ừ một tiếng.

Hàn Nhất cười, đầu dựa đầu đùi gác đùi, trong lòng trộm nghĩ— tiền là của ca ca, mà ca ca lè của mềnh, như vại tiền cũng lè của mềnh òi ~\ ( ≧▽≦) /~ hi hi hi, mềnh thiệt qué lè thông minh ~\ ( ≧▽≦) /~ hi hi hi.

Tác giả có lời muốn nói: Trịnh Hải Dương là một người trưởng thành trọng sinh về, tính cách cơ bản là không thể thay đổi.

Tiểu công……. Khụ, đã có chút thay đổi, trước khi chủ động nộp tiền, hiện tại…╮( ̄▽ ̄ “)╭

____end chương 42___

Nhóm đã quay lại rồi đây mừng Giáng sinh muộn và chúc mừng năm mới ~\ ( ≧▽≦) /


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.