Lột Xác Sống Lại

Chương 20: Mẹ, người diễn không đủ chân thực, có chút xốc nổi,...


Đọc truyện Lột Xác Sống Lại – Chương 20: Mẹ, người diễn không đủ chân thực, có chút xốc nổi,…

Chương 20: Mẹ, người diễn không đủ chân thực, có chút xốc nổi, chẳng qua câu nói cuối cùng vừa vặn đúng chỗ mãn nguyện vô cùng, miễn cưỡng cho mẹ 9.9999999 điểm

Edit: Nham Nham

Beta: Uyên

—————————————-

Lưu Quốc Nông lần này bị ảnh hưởng không nhỏ, người của Cục Lương Thực tới kiểm tra chính là vì vấn đề nhân cách của bí thư, sau khi đến cũng không đi tìm xưởng trưởng hay bí thư, mà đầu tiên là đi tìm các đại biểu công chức, những người này lúc trước còn có thể có quyền hành, hiện tại thì không có chút thực quyền gì, khi có cấp trên đến kiểm tra nhà xưởng công của nhà nước, bọn họ sẽ theo lãnh đạo nhà xưởng ra tiếp đón, nhưng bình thường vẫn là công nhân phổ thông.

Nhưng người của Cục Lưởng Thực vừa đến đã đi tìm các đại biểu công chức, nói là muốn nghe một chút về cái nhìn của bọn họ đối với bí thư, âm thầm gọi bọn họ tới.

Hình ảnh sáng sớm mẹ Lưu ở cửa xưởng vẫn diễn qua diễn lại trong đầu mọi người, lúc này tuyệt đối không có người giúp Lưu Quốc Nông nói chuyện, vừa bắt đầu các đại biểu công chức có chút lo lắng, nhưng thấy người Cục Lương Thực đập bàn dáng vẻ vô cùng thoải mái, mấy người đại biểu công chức liền đem tất cả chuyện gần nhất xảy ra kể lại một hồi, cuối cùng cả những việc làm Lưu gia ở xưởng làm mưa làm gió đều kể ra.

Người Cục Lương Thực lúc từ phòng làm việc đi ra liền gọi Lưu Quốc Nông đi nói chuyện. Lưu Quốc Nông mặt mũi tối sầm, Lưu tiểu béo ở phía sau đoàn người hô hai tiếng “Gia gia” hắn cũng không biết có nghe thấy không.

Lưu tiểu béo về đến nhà liền khóc, mở miệng gào thét, ba ba hắn lấy dây lưng liều mạng đánh nhi tử: “Cho mày ném đá này! Ném đá này! Giờ xảy ra chuyện lớn rồi đấy!”

Mẹ Lưu liền che chở nhi tử, cũng gào lên: “Anh đánh con mình làm gì?! Con mình thì có gì sai? Không phải là người Lưu gia anh sao? Anh đánh chết nó thì làm sao bây giờ?”

“Cô còn bảo vệ nó?” Ba Lưu tiểu béo đẩy mẹ nó ra, lấy dây lưng chỉ vào cô ta nói: “Còn có cô! Cô sáng sớm ở cửa xưởng gào thét cái gì! Cùng người ta ồn ào cái gì!”

“Tôi có lỗi sao? Đúng đấy, đều là mẹ con chúng ta sai! Anh đánh chết chúng tôi đi! Đánh chết mẹ con tôi là được rồi!” Mẹ Lưu ngồi dưới đất than khóc “Tôi đây đều là vì ai chứ!”

Ba Lưu tiểu béo ném dây lưng sang một bên, ngồi trên ghế hút thuốc, hút liền mấy điếu, mẹ Lưu khóc một lúc lại ho khan, rồi không gào thét nữa, cô ta nghiến răng sắc mặt chợt biến: ” Nhất định là người đàn bà họ Trịnh ở cái sân bị phá kia làm ra chuyện tốt này!” Nói xong phủi mông một cái liền đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ba Lưu tiểu béo chán ghét liếc mắt nhìn, hắn ngồi trên ghế tiếp tục âm trầm hút thuốc, Lưu tiểu béo từ giữa phòng chạy đến, hết nhìn ba rồi lại nhìn theo mẹ nó, do dự rồi quay đầu chạy ra ngoài.


Lúc này Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân đã đi tới văn phòng giới thiệu, Trình Bảo Lệ không đi theo, ở nhà trông nom con trai, đồng thơi cùng Trần Linh Linh thu dọn chút đồ đạc, bọn họ dự định nhanh chóng chuyển nhà đi sớm một chút.

Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh vừa lấy quần áo mùa đông không mặc nhét vào trong hòm, đột nhiên nghe “Oành” một tiếng.

Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh sợ hết hồn, vội chạy ra ngoài nhìn, cửa nhà đã bị gạch đập vào, một ít vụn đá rơi xuống. Mẹ Lưu tiểu béo một mặt hung thần ác sát đứng trước cửa nhìn hai người bọn họ, trông như tới đòi mạng đến nơi, đằng sau Lưu tiểu béo cũng chạy vào theo.

Trần Linh Linh cùng Trình Bảo Lệ liếc mắt nhìn nhau, hiện tại cuối cùng cũng coi như biết con heo nhỏ kia sao lại thích ném gạch đến vậy, hóa ra là di truyền từ mẹ nó a!

Trần Linh Linh nghĩ tới ngày hôm trước viên gạch đập vào đầu con trai mình máu chảy đầy đất liền cảm thấy sợ hãi, vội vã lùi về sau một bước, chặn ở ngoài cửa. Trình Bảo Lệ nhìn đống gạch đá nát vụn trên nền đất, một bên dùng vẻ mặt nhìn người bị bệnh thần kinh nói: “Cô làm gì thế?”

Mẹ Lưu đứng ở cửa sân, tựa hồ như một đường chạy đến cuống lên, ngực thở dốc dồn dập, nổi giận đùng đùng nhìn hai người như tử địch, tiếp đó liền khom người nhặt một hòn đá, hướng về phía hai người nhào tới, mặt dữ tợn gào to: “Cút ra ngoài! Xem tao có đánh chết chúng mày không!? Đánh chết chúng mày!”

Tảng đá kia rơi xuống một bên chân của Trình Bảo Lệ, cô vội nhảy tránh ra, nhưng tảng đá rơi xuống đất xung lượng liền khiến tảng đá vỡ thành từng mảnh, vụn đá bắn tung tóe khắp nơi.

Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh rốt cục cảm giác được không ổn, người bình thường sao có thể làm ra những việc như thế này? Chuyện này, quả thực mẹ nó là người điên!

Mẹ Lưu cầm tảng đá trên mặt đất ném vào hai người, Trình Bảo Lệ một bên nhảy như thỏ mà né, một bên hô gọi: “Mau ngừng tay! Dừng tay! Cô có bệnh sao?!”

“Tao chính là có bệnh!” Mẹ Lưu tiểu béo chuyên chọn tảng đá lớn ném về phía hai người. Lưu tiểu béo ở phía sau vỗ tay khen hay, còn tích cực vác gạch đá từ bên ngoài vô.

Trình Bảo Lệ nhìn thấy Lưu tiểu béo chuyển gạch đá vào quả thực gấp muốn điên, lập tức nhào tới, đoạt lấy viên gạch xoay người ném vào trong vại nước trong sân. Truyện chỉ có trên Ý Vị Nhân Sinh. Con heo nhỏ bị cướp mất gạch đá liền kêu gào không chịu. Còn mẹ nó ngay lập tức cầm cái chổi rơm trong sân đánh Trình Bảo Lệ, Trần Linh Linh thấy vậy liền lập tức đẩy cô ta ra.

“Đánh chết chúng mày! Chúng mày là một lũ *tang môn tinh!! Tất cả đều tại các người!” Mẹ Lưu cầm chổi rơm đập lung tung, Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh đưa tay ra cướp lại, nhất thời trong sân một mảnh náo loạn.

*tang môn tinh: sao chổi aka xui xẻo ý


Lưu tiểu béo trong lòng cũng không biết là nghĩ gì, chạy về phía nhà trong, kết quả vừa mới chạy tới cửa phòng thì cửa lớn liền “Oành” một tiếng khép lại, cửa lớn sập ngay vào chóp mũi nó.

Trong phòng Trịnh Hải Dương quấn băng trắng trên đầu, cau mày khóa cửa phòng, tiểu bảo bảo Hàn Nhất một mặt mơ màng cái gì cũng không hiểu nhìn theo mắt hắn, kết quả “Bang” một tiếng, cửa sổ cửa phòng bên cạnh liền bị đập nát.

Trịnh Hải Dương: “…”

Hàn Nhất vẫn là một mặt mơ màng xen lẫn ngạc nhiên ngồi trên chiếu, may là đã có rèm cửa chặn lại, thủy tinh vỡ mới không bay vào được. Nhưng nếu có vạn nhất, tiểu bảo bảo ngồi trên đất có khả năng sẽ bị mảnh thủy tinh văng trúng.

Mẹ kiếp!!! Trịnh Hải Dương trong lòng thật sự nổi giận, chưa từng thấy cực phẩm thế này a, dì Trình Bảo Nhã của hắn cùng mấy người này quả thật so ra chính là đóa Bạch Liên Hoa a!

Trịnh Hải Dương lập tức ôm lấy Hàn Nhất tiến vào buồng trong, sau khi đi ra liền thấy trong sân ba người phụ nữ loạn thành một đoàn, mà Lưu tiểu béo đang khom lưng cong mông trên đất đập vỡ tảng đá, nhìn dáng dấp tựa hồ định chọn đại rồi tiếp tục ném vỡ cửa sổ, đứa nhỏ này thiệt như điên vậy! Trịnh Hải Dương không chút nghĩ ngợi liền đi qua đá một cước vào cái mông kia, con heo nhỏ chỉ kịp “Ai u” một tiếng liền ngã xuống, cái mông chổng lên cao, lộ ra một mảnh mông trắng muốt.

Trịnh Hải Dương thầm nghĩ mày kêu cái rắm! Lúc lão tử bị mày đập cho đầu nở hoa cũng không kêu một tiếng.

Con heo nhỏ đứng lên định đánh nhau với Trịnh Hải Dương, dáng vẻ giận dữ cùng mẹ hắn giống nhau như đúc, như một khuôn mẫu đúc ra, thật là có mẹ mới có con trai, thân thể cường tráng, so với Trịnh Hải Dương còn muốn cao hơn một cái đầu.

Nó xông lên liền muốn đuổi theo Trịnh Hải Dương, Trịnh Hải Dương quay đầu liền chạy, ra khỏi sân, vừa chạy vừa hét lên: “Cứu mạng a, con heo nhỏ đánh người!”

Cứ thế, rất nhanh mọi người xung quanh đều chú ý tới bọn họ, thấy con heo nhỏ trên tay giơ cao tảng đá chạy phía sau, phía trươc Trịnh Hải Dương quấn băng trắng chạy như điên. Có người trẻ tuổi chạy đến kéo Trịnh Hải Dương ra sau, con heo nhỏ đành lấy viên gạch đập vào chân, người đàn ông cau mày: “Đứa nhỏ này làm gì vậy?”

Mắng một tiếng, con heo nhỏ vội quay đầu bỏ chạy.

Trịnh Hải Dương lớn tiếng nói: “Mẹ nó mang theo nó đến sân nhà con phá cửa, mẹ nó còn đánh mẹ và dì con nữa!”


Lời vừa dứt, người xung quanh đã vội chạy đến sân nhà Trịnh Hải Dương. Vừa vào đến cửa, mọi người đều sửng sốt, trên mặt đất toàn là gạch đá nát vụn, trên cửa nhà có một cái lỗ do tảng đá ném xuống gây lên, cửa sổ thì bị ném vỡ, mà Trình Bảo Lệ và Trần Linh Linh mỗi người một bên lôi kéo tay mẹ Lưu, còn cô ta thì tóc tai bù xù như kẻ điên mà hô tô: “Buông tay! Buông ra!”

Trần Linh Linh từ trước đến giờ đều giữ hình tượng thông minh xinh đẹp, không đánh không chửi phụ nữ, giờ này phút này hai con mắt đều đã đỏ, một cái tát bốp vào mặt mẹ Lưu, bực mình quát lên: “Mụ điên kia câm miệng!”

Lúc này mọi người mới vội vàng tiến vào sân, một nhóm người kéo mẹ Lưu ra, nhóm khác giúp đỡ dọn dẹp chỗ gạch đá nát vụn trên mặt đất, vài người kéo Trần Linh Linh và Trình Bảo Lệ vào trong nhà. Kết quả vừa vào phòng liền thấy mảnh thủy tinh vỡ đầy trên mặt đất, may mà Trịnh Hải Dương đã ôm Hàn Nhất vào buồng trong, đứa nhỏ đều không có chuyện gì.

Lần này, sự tình thật sự đã nháo lớn.

Trịnh gia gia, Trịnh nãi nãi cùng Hồ xưởng trưởng đều đến, Trịnh nãi nãi đau lòng hai đứa bé, đầu Trịnh Hải Dương bị gạch ném thành ra như vậy bà vô cùng đau lòng, đứa trẻ Hàn Nhất mới lớn một chút cái gì cũng không hiểu phải gặp nhiều chuyện vậy bà càng đau lòng hơn, bà ngồi dỗ hai đứa trẻ, nhất quyết không cho ai đến gần.

Trong sân mẹ Lưu tiểu béo ôm hắn vừa khóc vừa gào thét khàn cổ, muốn đáng thương bao nhiêu liền có bấy nhiêu, hoàn toàn không giống người vừa nãy trong sân hung hăng ném gạch đánh nhau, nước mũi nước mắt rơi xuống, chính bản thân rơi vào hoàn cảnh khó khăn biết bao. Tỉnh táo lại cô cũng ý thức được mình đã làm gì, lại lớn tiếng khóc nói mình sai rồi, là do cô nhất thời kích động, còn nói cô chủ yếu là đau lòng con trai, tiếp theo lại khóc nói con trai cô đáng thương biết bao, sinh non vất vả lắm mới cứu sống được, dinh dưỡng lại không đầy đủ, cô cũng vì con trai mình nên mới kích động như thế…

Trịnh Hải Dương trong lòng muốn chửi tục, hắn liếc mắt nhìn vào sân, người đàn bà này trước sau thái độ thay đổi quá lớn, lúc này liền khóc đến đáng thương, diễn gì mà sâu dữ vậy.

Người bên cạnh đều biết mẹ Lưu thường ngày đối xử với người khác ra sao, nhưng giờ khắc này thấy cô ta khóc như vậy, có người nhẹ dạ nói: “Cô ta cũng biết sai rồi, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa hư vô, suy cho cùng cô ta cũng cùng con trai xin lỗi rồi…”

Lời còn chưa nói hết, giọng trẻ con ngây thơ của Trịnh Hải Dương đã vang lên: “Dựa vào cái gì chỉ thế là xong? Bà ấy đem con đánh chết cũng chỉ nói lời xin lỗi là xong?” Đạo đức ai mà không biết? Ngược lại không phải đập nhà cửa nhà các người, cũng không vỡ thủy tinh nhà các người là được? Dựa vào cái gì mà cứ vậy mà xong? Cô ta khóc đến đáng thương, vậy chẳng lẽ chúng ta liền thành người không đúng.

Nếu như vào lúc này khóc có thể hiện ra cho chúng ta đáng thương, vậy chúng ta cũng khóc là được rồi!

Người xung quanh đều sững sờ, một câu nói gây chấn động, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.

Hàn Nhất tiểu bảo bảo ngồi sát bên Trịnh Hải Dương, nhóc con cơ hồ chưa từng thấy Dương Dương ca ca của nó như thế nói chuyện cứng rắn như vậy, nhất thời không quen, khóe miệng run run khóc ầm lên.

Lúc này vừa nghe thấy con trai khóc, Trần Linh Linh cũng cảm thấy oan ức lau nước mắt, Trình Bảo Lệ phát hiện ra Trịnh Hải Dương đang hướng về phía mình nháy mắt liền hiểu ra, hai tay cô vỗ xuống đùi, hành động xốc nổi khóc ầm lên: “Khổ thân tôi sáu tuổi mất cha, mẹ lại không thương, sao số tôi lại khổ thế này, đầu con trai ta bị người ta ném gạch vào mà còn bị nói là đáng đời a! Chồng của tôi không có ở đây liền bị kẻ gian bắt nạt đến cửa, những ngày tháng này không thể sống qua nổi a!”

Nghe được câu “Khổ thân tôi sáu tuổi mất cha”, Trịnh Hải Dương suýt phun nước bọt ra ngoài, hắn cong khóe miệng ôm bảo bảo Hàn Nhất đang vùi đầu mà khóc, trong lòng lại nghĩ —— mẹ, mẹ diễn không đủ chân thực a, cho dù có chút vội vàng, chẳng qua câu cuối cùng nói đúng chỗ mãn nguyện vô cùng, miễn cưỡng cho mẹ 9.999999 điểm.

Lần này được rồi, hai người phụ nữ và hai đứa bé nhỏ cùng nhau vừa khóc, so với mẹ của Lưu tiểu béo một người khóc đang khóc ngoài sân thì hữu dụng hơn nhiều lắm, trong nháy mắt lòng người nghiêng về một phía.


Trịnh gia gia mặt lạnh nói với Hồ Thành: “Công việc này làm cũng chẳng bao lâu, con dâu và tôn tử thế mà lại bị bắt nạt thành như vậy! “

Hồ Thành lập tức tỏ thái độ: “Lão Trịnh lão Trịnh, ông yên tâm, chuyện này tôi khẳng định cho ông một cái công đạo.”

Cùng ngày Trịnh Bình và Hàn Trì Quân nghe được tin tức lập tức chạy về, Hồ Thành đã tìm người tân trang cửa sổ, sân cũng quét dọn sạch sẽ, khu nhà nhỏ cùng cửa lớn cũng thay đổi mang khóa sắt lớn.

Hàn Trì Quân vào phòng, thấy con trai và vợ không có chuyện gì, liền quay đầu cùng Trịnh Bình đi ra ngoài, mang theo đá lớn, người kia làm sao đập đồ của bọn họ ra thành như thế này, liền trả lại từng cái. Truyện chỉ có trên Ý Vị Nhân Sinh. Nhưng cuối cùng vẫn bị Trần Linh Linh ngăn cản.

Trần Linh Linh lúc đó đã rửa mặt, ngồi bôi kem dưỡng da, một mặt thơm ngát hương, cô nói: “Em cùng Bảo Lệ khóc cũng khó khăn biết bao, bảo vệ cổ họng cũng rất cần thiết ách… các người đánh một cái cũng không thể làm cho bọn em thu lại nước mắt! Đừng đi, cứ chờ xem đi, nhìn cả nhà họ có kết quả gì tốt!”

Đương nhiên là không kết quả tốt, Lưu Quốc Nông vốn bị lãnh đạo Cục Lương Thực phê bình một trận, cách chức bí thư được chuyển đến văn phòng trưởng xưởng làm công tác, dù sao cũng là một cái ghế lãnh đạo nhỏ; hiện tại liền hay rồi, mẹ Lưu làm mưa làm gió đập phá sân nhà người ta, sự tình lại nháo đến lớn, vợ chồng Lưu gia đều làm việc ở xưởng, một người là tiểu lãnh đạo, một là tổ trưởng phân tổ, lần này hai người không chỉ mất mặt mà còn mất luôn cả bát cơm.

Trần Linh Linh và Trình Bảo Lệ không bị ảnh hưởng chút nào, hai người phụ nữ cùng chung mối thù có thể hài lòng, thi thoảng tình cờ lấy tình cảnh lúc ấy lấy ra nói một chút, Trần Linh Linh nói: “Lúc đó một cái tát kia thật là thoải mái, đời em còn chưa bao giờ cùng người khác đánh nhau đâu.”

“Thoải mái chứ?” Trình Bảo Lệ một bên thu dọn đồ đạc một bên nói “Kinh nghiệm tác chiến”: “Chị đã nói rồi mà, đánh bằng lòng bàn tay thì dễ dàng quá, muốn cho người ta đau thì phải dùng móng tay, lấy móng tay mà cào, cào đến rách da thế mới thoải mái đó!

Trịnh Hải Dương: “…” Mẹ, hai người không nên như vậy a.

Để khen thưởng bảo bảo Hàn Nhất khóc vừa vặn đúng lúc, Trịnh Hải Dương quyết định âm thầm thưởng một chút cho tiểu bảo bảo, Hàn Nhất quá nhỏ không thể ăn đường, Trịnh Hải Dương liền tự ngậm một khối đường trong miệng, ngậm tan rồi đến gần dùng miệng đút cho Hàn Nhất.

Hàn Nhất nếm qua vị ngon ngọt liền cười đến không ngậm miệng lại được, đầu lưỡi liếm liếm miệng Trịnh Hải Dương, ăn đến say sưa ngon lành.

“Bảo bảo còn muốn không a?” Trịnh Hải Dương ngậm đường trong miệng hàm hồ hỏi.

“Muốn!”

~~ vote this ~



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.