Đọc truyện Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu) – Chương 69
Sáng hôm sau, hai người đã nghỉ ngơi dưỡng sức xong, bỏ đi áo choàng trói buộc, một thân ăn mặc thoải mái, ra khỏi trướng bồng, đầu tiên mỗi người uống hết một lọ Nhân Ngư Dược Tề, sau đó một trước một sau kích động đi xuống biển.
Vị trí con thuyền bị đắm kia xa hơn so với tưởng tượng của bọn hắn, hơn nữa tốc độ di động trong nước chỉ bằng một nửa tốc độ khi di chuyển trên đất, mặc dù có hiệu quả của dược tề, hai người vẫn cảm thấy tốc độ của mình chậm như rùa. Hoặc nói ngay cả rùa cũng không bằng, tối thiểu rùa người ta di chuyển trong nước cũng rất nhanh.
Hơn nữa chủ yếu là nhàm chán nha! Đưa mắt nhìn bốn phía đều là nước biển, lúc mới bắt đầu còn có thể tiêu khiển bằng cách bơi lội vận động, nhưng đi liền ba bốn giờ, cho dù là chuyện tiêu khiển cỡ nào cũng biến thành tra tấn.
Manticore đứng trên đầu Quy Vu Tịch Diệt vẫn không nhúc nhích, từ xa nhìn lại, thật giống như đội một cái nón cổ quái. Trong khoảng thời gian đánh quái thăng cấp, cấp bậc của Thứ Vĩ Sư cũng đã lên tới 50, lực công kích tăng không ít, đáng tiếc vẫn trong hình thái ấu sinh, chưa tiến hóa.
Mắt thấy đã đi được một nửa đoạn đường, Hắc Diệu Chi Ngân dừng lại, thả thân thể mình trôi nổi trong nước – may mà có sự duy trì của dược tề, hắn mới không chết đuối trong biển: “Tịch Diệt, thật nhàm chán.”
Quy Vu Tịch Diệt ngẩng đầu nhìn, cột của chiếc thuyền bị đắm kia còn ở xa, cũng dừng động tác, theo Hắc Diệu thả lỏng người trôi nổi trong nước “Không xa, nghỉ ngơi chút.”
“Tịch Diệt. Ngươi có nghĩ nhiệm vụ này không chỉ có một nhiệm vụ hay không?” Hắc Diệu Chi Ngân nheo mắt nhìn ra xa, thế giới đại dương phong phú đa dạng, không chỉ có hải tảo, còn có những đàn cá kết bạn giao du, thủy thảo phiêu diêu, san hô mĩ lệ, đá ngầm chìm trong nước – không có gì khác với đại dương trong hiện thực.
Đội khai phá của trò chơi sẽ không lãng phí nhiều tài nguyên như vậy để làm ra một mảng đại dương thật lớn, chỉ vì một nhiệm vụ thôi?
Quy Vu Tịch Diệt vừa muốn nói chuyện, Manticore đứng trên đầu hắn đột nhiên phát ra tiếng rít gào cảnh báo, nhe răng với khoảng nước trước mặt.
Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt cảnh giác lấy vũ khí ra, nhìn chằm chằm động tĩnh trong nước – bọn hắn cảm thấy áp lực thật lớn đang tới, phải biết rằng trên đất liền không thứ gì có khả năng tới gần bọn hắn như vậy.
Chờ đến khi thứ ở xa tới gần, Hắc Diệu Chi Ngân mới thở ra một hơi, thứ đến là một mỹ nhân ngư. Cái đuôi thật to lóe ra quang mang lam sắc, nửa người trên là áo hai mảnh mát rượi, trên trán là vòng trang sức hình giọt mưa, lỗ tai ngắn hơn của Tinh Linh một chút, như vây cá, mở ra hai bên.
Mỹ nhân ngư đều là sinh vật hiền lành thân thiện, đôi khi sẽ chủ động cứu những ai gặp nạn khi đi thuyền, Hắc Diệu Chi Ngân đoán có lẽ đối phương là một NPC, thoải mái dẹp Đào Mã Lí đi, chờ đối phương bơi đến gần.
Mỹ nhân ngư kia bơi tới, đột nhiên vung tay, vẽ một vòng tròn trước ngực, sau đó một thủy tiễn bắn tới Hắc Diệu Chi Ngân. Quy Vu Tịch Diệt chưa từng thả lỏng đề phòng, thân thủ kéo Hắc Diệu Chi Ngân sang bên mình để tránh né thủy tiễn kia.
“Chúng ta không có ác ý!” Hắc Diệu Chi Ngân vội hô to với đối phương, mỹ nhân ngư là bộ tộc thiện lương, bọn hắn rốt cuộc đã làm gì, mà khiến đối phương chạy tới, không nói hai lời trực tiếp công kích?
Mỹ nhân ngư kia không nói lời nào, nâng tay, lại một thủy tiễn bắn qua. Hắc Diệu Chi Ngân không hiểu, giám định một cái, thấy trên đầu đối phương hiện lên hàng chữ “Hải Tộc Bị Thất Hồn, quái hình người, cấp bậc 200, kỹ năng: thủy tiễn, băng tiễn.”
Mỹ nhân ngư này cư nhiên là quái! Hơn nữa còn cấp 200! So với quái trong Địa Ngục Thâm Uyên và Độc Chướng Tùng Lâm còn cao hơn! Hắc Diệu và Tịch Diệt liếc nhìn nhau, đồng thời im lặng – Vô Tận Chi Hải này quả nhiên có gì đó!
Cũng may bọn hắn một đường tập luyện, cấp bậc đã cao rất nhiều, kỹ năng cũng được giải phong ấn hơn nửa, đối với quái cấp 200, cũng không tính là quá sức, dưới song trọng công kích của vũ tiễn và lưỡi đao sắc bén, mỹ nhân ngư xinh đẹp phát ra tiếng thét thảm, lập tức hóa thành bọt biển biến mất, ở nơi thi thể biến mất, trôi nổi một mảnh vò sò.
Hắc Diệu Chi Ngân bơi đến, cầm vỏ sò, nhìn thoáng qua thì thấy “Bằng Chứng Của Hải Tộc”. Không biết thứ này có tác dụng gì, tùy tay bỏ nó vào Hư Không Thủ Trạc. Quay đầu làm một thủ thế với Tịch Diệt: “Tiếp tục!”
Mặc dù không hiểu gì, cuối cùng sau một đoạn đường bơi lội nhàm chán, đã tới chỗ nhiệm vụ, không biết chiếc thuyền bị đắm kia rốt cuộc có bí mật gì.
Dọc đường gặp công kích hai lần, đều là Hải tộc cấp 200, sau khi giết thì hiện ra một vỏ sò, hóa thành bọt biển biến mất.
Thật khó khăn mới bơi tới chỗ thuyền bị đắm, Hắc Diệu Chi Ngân lặn xuống trước, chỉ số nhanh nhẹn của hắn cao hơn Tịch Diệt, nếu có nguy hiểm gì, nói không chừng dựa vào nhanh nhẹn có thể tránh một kiếp.
Đây là chiếc thuyền thật lớn với hai cánh buồm, nhìn cấu tạo và bày trí của nó vẫn có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc chưa bị đắm, là một chiếc thuyền xa hoa. Đi vào, hiện tại trên lối nhỏ của khoang thuyền kí sinh đầy những thực vật động vật của biển, Hắc Diệu Chi Ngân đi chậm lại, thật cẩn thận bước từng bước, bất quá không như hắn mong muốn, chiếc thuyền đắm này dị thường yên tĩnh, ngoài những con cá nhỏ bơi qua bơi lại bên ngoài, ngay cả bóng dáng của quái cũng không thấy.
“Lại đây.” Sau khi xác định không có gì không ổn, Hắc Diệu nói qua kênh tán gẫu với Tịch Diệt.
Chỉ trong chốc lát, bóng dáng Tịch Diệt đã đứng bên cạnh hắn, hắn nghi ngờ không biết có phải người này dùng trạng thái tiềm hành đi theo sau hắn không.
Không có tung tích vật gì, cũng không thấy NPC nhận nhiệm vụ, Hắc Diệu Chi Ngân kết luận đây là vật phẩm được phát động của nhiệm vụ, bất quá chiếc thuyền này lớn như thế, bọn hắn không biết nên đi nơi nào trước, cũng không thể cứ không biết gì mà đi chứ?
Đi một vòng lớn, lên tầng hai, Quy Vu Tịch Diệt làm một thủ thế với Hắc Diệu Chi Ngân, chỉ chỉ căn phòng với cánh cửa lớn có hình cấm cách đó không xa, phía trên là ba chữ thật to lóe ra quang mang màu vàng “Phòng thuyền trưởng”.
Mắt cả hai sáng lên, dấu hiệu rõ ràng như vậy, cái này tám phần là trong phòng thuyền trưởng. Hắc Diệu Chi Ngân vừa muốn đi mở cửa, lại bị Quy Vu Tịch Diệt ngăn cản, đối phương khoát tay với hắn, bóng dáng dần biến mất trong nước. Cánh cửa to lớn nặng nề được chầm chậm mở ra, Quy Vu Tịch Diệt tiềm hành đi vào, hắn mặc dù kinh nghiệm phong phú nhưng vẫn có chút sửng sốt. Không gian trong phòng thuyền trưởng rất lớn, gường có bàn có, đầy đủ mọi thứ, chủ yếu là nó như có một kết giới phân cách với bên ngoài, thật khô ráo, một giọt nước biển cũng không có.
Cảnh giác nhìn bốn phía, xác nhận không có nguy hiểm gì, Quy Vu Tịch Diệt mới gọi Hắc Diệu Chi Ngân vào phòng, hai người bắt đầu công cuộc tìm kiếm lớn, cuối cùng Hắc Diệu với tính cẩn thận, trong ngăn tủ của thuyền trưởng tìm được một tấm hải đồ và một quyển sổ ghi chép những ngày trên biển.
Vừa mở quyển sổ ra, liền thấy có một làn khói màu xám bay nhẹ nhàng bay lên. U linh nửa trong suốt, đội chiếc mũ tam giác, mặc áo bành tô, nhìn hình dáng quần áo, u linh này không thể nghi ngờ chính là thuyền trưởng.
U Linh Thuyền Trưởng nhẹ nhàng bay ra, mờ mịt dạo một vòng khắp phòng, sau đó chuyển mắt về phía Hắc Diệu và Tịch Diệt, chăm chú nhìn hai người một lúc, u linh mới chậm rãi mở miệng “Dũng sĩ, là các ngươi giết chết bọn đê tiện kia, mở ra quyển ghi chép của ta phải không?”
“Giết chết ai?” Hắc Diệu Chi Ngân khó hiểu nhìn u linh. Chỉ thấy gương mặt nửa trong suốt của hắn hiện lên vẻ tươi cười: “Chính là bọn Hải tộc đê tiện, dũng sĩ, ta thấy được di vật của bọn chúng trên người ngươi.”
“Ngươi nói cái này?” Lấy ra vỏ sò có được sau khi giết mỹ nhân ngư, giơ lên trước mặt U Linh Thuyền Trưởng, đối phương lập tức nghiến răng nghiến lợi, đoạt nhanh lấy rồi nắm chặt trong tay: “Đúng vậy! Chính là nó! Ha ha ha! Cừu hận của chúng ta vĩnh viễn không biến mất, cho dù đã tử vong, chúng ta cũng muốn làm bọn chúng nợ máu trả bằng máu!”
“Cừu hận?”
“Không sai! Dũng sĩ! Chiếc thuyền này của chúng ta là do bọn Hải tộc đê tiện đánh chìm!” Ánh mắt U Linh Thuyền Trưởng dừng lại trên vỏ sò trong tay, dường như đang hồi tưởng: “Thuyền của chúng ta là lớn nhất đẹp nhất trên biển này, mỗi một thủy thủ của thuyền đều lấy đó làm tự hào, tất cả là do bọn Hải tộc đê tiện! Lúc bắt đầu chúng ta còn tưởng rằng bọn hắn hiền lành thân thiện, thậm chí có một ít thủy thủ đã lấy chút đồ ăn trên đất liền để đổi đặc sản biển của bọn chúng, hai bên rất thân thiết với nhau, chờ chúng ta chậm rãi thả lỏng cảnh giác, đến một ngày kia, chúng ta đi trên biển, đột nhiên bị Hải tộc tập kích, bọn chúng đánh chìm thuyền của ta, giết hại thủy thủ của ta, kéo chiếc thuyền đến tận giữa đại dương sâu thẳm này!!!”
Nói đến đây đôi mắt U Linh Thuyền Trưởng như bắn ra lửa: “Gần một ngàn người trên thuyền, từ nhỏ đến lớn, đều bỏ mạng giữa đại dương mênh mông này! Chúng ta muốn báo thù! Cho dù hóa thành u linh ta vẫn không quên cừu hận này!”
“Dũng sĩ, xin hãy giúp chúng ta báo thù! Giết chết bọn Hải tộc đê tiện kia, ta sẽ thưởng cho ngươi!”
Lời nói của U Linh Thuyền Trưởng vừa dứt, đã nghe thanh âm hệ thống nên lên “Có nhận nhiệm vụ, Báo thù của U Linh Thuyền Trưởng?”
Hai người không chút do dự lựa chọn nhận, lập tức nhìn thấy trên bảng nhiệm vụ xuất hiện thêm nhiệm vụ mới “Nhận nhiệm vụ ‘Báo thù của U Linh Thuyền Trưởng’ giết chết Hải tộc, lấy bằng chứng của chúng, giao lại cho U Linh Thuyền Trưởng, tiến độ nhiệm vụ (3/9999).”
Khi hai người nhìn thấy con số cuối cùng, mắt lập tức trợn tròn – 9999? Hệ thống không đùa người chứ? Mỗi lần giết chết một Hải tộc được một vỏ sò, nói như vậy, chẳng phải bọn hắn cần giết 9999 con? Phải giết đến tháng nào năm nào đây!
“Đi thôi, xem như luyện cấp…” Hắc Diệu Chi Ngân thầm tính toán, vật tư trên người bọn hắn cũng không ít, hồng dược lam dược đều đủ, cho dù trướng bồng đã bị để lại trên bờ, cũng có thể nghỉ ngơi tại phòng thuyền trưởng này. Nhân Ngư Dược Tề tuy không nhiều, nhưng đã có sẵn nguyên liệu, tùy thời đều có thể làm, ở trong này mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. Hải tộc ở đây tuy không rớt ra đồ quý, nhưng kinh nghiệm lại nhiều đến dọa người, xem như bồi thường đi.
>>Hết