Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 46


Đọc truyện Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu) – Chương 46

“Lão đại, thế nào?” Có mấy bóng đen phóng đến bên chỗ rẽ, thân thiết vây quanh lấy một người đặt câu hỏi.

“Còn có thể thế nào? Ngươi không thấy hai tên kia đã biến mất rồi sao? Rất rõ ràng bọn hắn đã bị giết ra ngoài!” Đây là thanh âm của một nữ tử, bất quá vì người này đều mặc trang bị thuần một màu, nên không thể phân biệt được người đang nói chuyện kia là nữ tử.

“Ha ha, thật không hổ là tập hợp ba đội ngũ đứng đầu của Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo năm trước, quả là lợi hại.” Nâng tay kéo khăn che miệng, hé ra một gương mặt với góc cạnh rõ ràng, nếu có ánh sáng chiếu vào, mọi người sẽ phát hiện ra đó là khuôn mặt anh tuấn đến nỗi làm người khác không thể mở mắt.

“Kia đúng thật là vinh dự, vậy chúng ta có nên tiếp tục không?” Đã tổn hại mất hai người, tiểu đội nguyên bản bảy thành viên, hiện tại chỉ còn năm.

“Tiếp tục, vì sao lại không tiếp chứ?” Khóe miệng gợi lên ý cười, người đã quen với tính cách của lão đại nhà mình không khỏi rùng mình, đó là nụ cười khát máu chỉ lộ ra khi đã xác định được con mồi của mình.

Mà lúc này mọi người lên được tầng hai của Thông Thiên Tháp rất nhanh đã nhận được lễ gặp mặt của nhóm hệ thống đại thần – Tháp Chi Vong Linh. Truyền thuyết kể rằng những linh hồn khi chết còn nhiều chấp niệm sẽ không thể đến được Thiên Quốc, chỉ có thể phiêu du nơi trần thế, quên đi tình cảm thuộc về nhân loại, chỉ còn lại oán hận của sinh vật.


Người đầu tiên bị tập kích là Phi Long Tại Thiên đang dẫn đầu, các loại quỷ hồn này có thân thể bán trong suốt, ẩn trong căn phòng mập mờ, không quan sát kĩ sẽ không thể nhìn thấy, cũng may chức nghiệp của Phi Long Tại Thiên là tử vong kỵ sĩ, dù lý luận thế nào đi nữa cũng thuộc loại Vong Linh hệ, bị thương rất ít, nói cách khác bản thân hắn là tử vong kỵ sĩ và quái vật thuộc Vong Linh hệ khi đánh nhau, thương tổn tạo thành với đối phương là không quá lớn.

Cho dù không quá bị thương tổn, nhưng Phi Long Tại Thiên bị những thứ đột nhiên xuất hiện này làm hoảng sợ. Những vật trong trò chơi này đều được làm đến giống y như thật, thử hỏi một người đang đi đường bình thường đột nhiên lại thấy một bộ mặt quỷ dữ hiện lên trước mắt thì ai mà không bị dọa?

Hắc Diệu Chi Ngân nhanh tay lẹ mắt bắn một cây Hỏa Diễm Tiễn ra ngoài, cắm vào tim của quỷ hồn, quái vật thuộc Vong Linh hệ rất sợ những ngọn lửa cùng công kích Quang Minh hệ, hơn nữa cây tiễn này lại trúng vào nhược điểm của quái, Tháp Chi Vong Linh phát ra một tiếng rít, bóng dáng dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng hóa thành một đám khói đen biến mất tại không trung. Còn chưa kịp thở ra, thì Quy Vu Tịch Diệt vẫn luôn đứng ở phía sau cách hắn khoảng ba mét đột nhiên tiềm hành chạy đi, tiến sát đến bên cạnh Tiềm Long Tại Uyên, Già Lam Phong Bạo vừa quét qua, thì có thêm một con quỷ hồn thét chói tai biến thành khói đen.

Tiềm Long Tại Uyên buồn bực liếc nhìn đối phương, đều thuộc chức nghiệp cận chiến và nhanh nhẹn, một ninja như hắn thế nhưng lại kém đối phương quá xa, bị quái tiến đến gần như vậy mà cũng không phát hiện, ngược lại còn được Quy Vu Tịch Diệt đứng ở xa xa kia cứu. Lòng tự tin của Tiềm Long Tại Uyên chịu đả kích lớn…

“Mọi người cẩn thận, quỷ hồn này quá mức xuất thần nhập hóa, nhất là những chức nghiệp máu ít phòng thấp, nhất định phải chú ý.”

Phù Tô tạo ra ma pháp hộ thuẫn xung quanh mình, đồng thời treo một đại hỏa cầu ở giữa không trung, chiếu sáng cả một phạm vi rộng của không gian. “Phong Ma triệu hoán thú ra, chỉ huy chúng đứng ở ngoài nhất.”


“Không thành vấn đề.” Thành quả của việc bế quan tu luyện thể hiện rất rõ, Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt giơ pháp trượng lẩm bẩm niệm, mười con ma lang cấp một trăm uy phong lẫm liệt xuất hiện trước mặt mọi người, Thiên Hạ Đại Hội Võ Đạo lần trước hắn chỉ có thể triệu hoán ra bốn con ma lang, hiện tại số lượng còn hơn cả hai lần.

Dưới pháp thuật chiếu sáng của Phù Tô, mọi người rốt cuộc cũng đã thấy tình huống hiện tại của mình, đám đám quỷ hồn đứng đầy trong phòng, dùng đôi mắt xám ngầu gắt gao nhìn đội bọn hắn, tuy là vì có nhiệt độ của lửa nên chúng còn vài phần kiêng kị, nhưng rất nhanh dục vọng giết chóc đã chiến thắng bản năng sợ hãi, có rất nhiều vong linh đã thả mình bay đến chỗ bọn hắn.

Tháp Chi Vong Linh không giống với Thánh Giáp Trùng ở tầng một, những công kích ma pháp phạm vi lớn tuyệt đối không thể giết chết chúng trong thời gian ngắn, ngược lại càng hấp dẫn những vong linh khác đến chỗ bọn hắn. Huống hồ lực công kích của nhóm quái vật này không thấp, tuy rằng biểu hiện ra là quái cấp tám mươi, nhưng lực công kích thì tuyệt không tầm thường. Cực Đoan Phân Tử nguyên bản còn có chút khinh địch sau khi bị trúng một móng vuốt của quỷ hồn máu giảm xuống còn hai phần ba thì lập từ kêu to cầu cứu đội phụ trợ.

Vẹc-xây Hoa Hồng giao toàn bộ công tác thêm máu cho Quản Sát Bất Quản Mai, nàng thân là mục sư thuộc hệ Thần Thánh nên công kích ma pháp của nàng có lực sát thương rất lớn đối với quỷ hồn, trên cơ bản có thể một chiêu giết chết một con, chuyện này đối với một người chưa bao giờ thể nghiệm qua khoái cảm khi giết quái mà nói tuyệt đối là thời điểm thích ý đến không thể thích ý hơn.

Tịnh Hóa Thuật liên tiếp được phóng ra đến bất diệc nhạc hồ. Thực lực của quỷ hồn tuy không tầm thường, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của đám người bọn hắn, chỉ chốc lát sau quái đã bị thanh trừ sạch sẽ. Vẹc-xây Hoa Hồng giết quái giết đến nghiện, dần dần thoát khỏi vị trí trung tâm, đứng bên cạnh Tiềm Long Tại Uyên.

Tiềm Long Tại Uyên không khỏi trợn mắt xem thường: “Đại tỷ, ngươi giành sinh ý của ta nga!”


Vẹc-xây Hoa Hồng lè lưỡi nói: “Chờ một chút, giết thêm một con nữa sẽ trở về.” Nói xong lại phóng ra một chiêu Tịnh Hóa Thuật đến con quỷ hồn đứng ở xa. Đúng lúc này, tình huống lại đột biến, một bóng người hiện thân ra từ chỗ tối, chủy thủ trong tay trực tiếp đánh về phía Vẹc-xây Hoa Hồng đang không chút phòng bị. Tiềm Long Tại Uyên cũng không phải tên ngu ngốc, lúc này thân hình lùi về phía sau, đoản kiếm trong tay đánh úp về chủy thủ trong tay đối phương, ngay khi hắn đặt hết lực chú ý ở bên này, thì lại có thêm một bóng người xuất hiện sau lưng Vẹc-xây Hoa Hồng, song đao chém xuống, giết nữ mục sư chết tại chỗ. Thấy đã đắc thủ, hai người đánh lén cũng không tham chiến, lập tức tiềm hành biến mất trong không khí.

“Hỗn đản!” Túy Sát Giang Sơn tức giận mắng một câu. Người thêm máu trong đội của bọn hắn chỉ có Vẹc-xây Hoa Hồng cùng Quản Sát Bất Quản Mai. Hắc Diệu Chi Ngân chỉ là một ngâm du thi nhân, để hắn ôm cầm thêm máu thì thật đúng là phí của trời. Quái vật của Thông Thiên Tháp này lại có thực lực biến thái, càng lên cao, chắc chắn sẽ càng cần thêm chức nghiệp phụ trợ, không ngờ vừa đến đây mà đã mất đi nữ mục sư quan trọng của đội.

Đồng thời cũng không thể không thừa nhận nhãn lực của đối phương, ra tay cực nhanh. Biết nắm bắt thời cơ, nhanh chóng đánh chết mục sư rồi lại không tham chiến, lập tức bỏ trốn mất dạng. Nhưng quan trọng là hiện tại bọn hắn ở ngoài sáng đối phương ở trong tối, lại là chức nghiệp có thể ẩn thân, quả thực khiến người khác khó lòng phòng bị.

“Mọi người tốc chiến tốc thắng, có đại chiêu thì sử dụng đại chiêu đi. Chú ý bảo trì đội hình, cận chiến chức nghiệp bảo vệ viễn trình chức nghiệp, a Diệu ngươi đến bên cạnh Tịch Diệt đi, hai người các ngươi phụ trách cảnh giác.” Phù Tô nói xong liền vung tay phải lên, một pháp thuật băng hệ Băng Hà Thế Kỷ bay thẳng ra ngoài. Quái vật bị đóng băng hoặc bị làm giảm tốc độ, thừa cơ hội này”Tinh Trầm Địa Chấn” của Phong Tiếu Sa cùng “Luyện Ngục Hỏa Hải” của Hoàn Mỹ Phong Bạo đồng thời ném ra ngoài. Đại chiêu quần công của ba hệ ma pháp, một đám lớn quỷ hồn lập tức hóa thành khói đen rồi biến mất.

“Lát nữa a Diệu cùng Lục Đạo dùng vũ tiễn mang hiệu quả đầy lùi để công kích những con quỷ hồn này, mặc kệ có giết chết được hay không, chỉ cần bức lui bọn chúng là có thể, thừa dịp đó mọi người rống một tiếng để tinh thần chiến đấu hăng hái hơn rồi sau đó chạy đi.”

“A? Không đánh ư?” Cực Đoan Phân Tử có chút nghi hoặc. Túy Sát Giang Sơn cùng Phi Long Tại Thiên trao đổi với nhau một ánh mắt ngầm hiểu.


“Chúng ta dù sao cũng phải để lại chút lễ vật cho đám người phía sau chứ đúng không? Bằng không bọn chúng cứ một đường theo sau chúng ta không phải sẽ rất cô đơn hay sao?” Pháp sư tươi cười, nhưng cái nụ cười này dưới ánh lửa mập mờ này, nhìn thế nào cũng khiến người phát lạnh.

“Hiểu rồi.” Hắc Diệu Chi Ngân cùng Lục Đạo Luân Hồi lấy trường cung, một trái một phải quỳ xuống đất, vào tư thế, hai cây vũ tiễn như bay mà vọt ra ngoài, mang theo hiệu quả đẩy lùi, đẩy đám quái về sau khoảng năm mét, thậm chí còn xuất hiện tình huống mê muội. Trong nháy mắt trên hành lang xuất hiện một thông đạo không vật ngăn trở. Thừa cơ hội này, mọi người thi triển sở trường liều mạng của mình chạy vội qua.

Cho đến khi bọn họ thuận lợi đến khu vực kế tiếp, thì quái vật cũng bắt đầy điên cuồng đánh về phía hai cung tiễn thủ đã công kích chúng, Hắc Diệu Chi Ngân dùng ba vũ tiễn thành công giết được con quỷ hồn bên phải, sau đó cực kỳ ăn ý cùng Lục Đạo Luân Hồi ẩn thân, đi luồn qua những khoảng trống hướng về phía hành lang bên phải.

Trò chơi phán định lúc ẩn thân thì sẽ mất mục tiêu công kích, quỷ hồn sau khi bị vũ tiễn không kích lại còn tìm không thấy hai người kia nên càng thêm điên cuồng, nhảy rầm lên. Bất quá trong trò chơi, ẩn thân tuy rằng sẽ làm người công kích mất đi mục tiêu, nhưng không chứng tỏ bản thân nhân vật đó sẽ biến mất, nói cách khác trạng thái tiềm hành như một loại pháp thuật che giấu thị giác, và người tiềm hành cũng không thể xuyên qua quái vật, hoặc những kiến trúc mà ngoạn gia xây dựng nên.

Quỷ hồn trong phòng tuy bị bọn họ giết hơn phân nửa, nhưng cũng còn lại khoảng hơn trăm con, tiếp nữa sau khi bị cú công kích kia liền tiến vào trạng thái cuồng bạo, những người đánh lén theo phía sau muốn đuổi theo họ thì phải giết sạch tất cả quái vật còn lại, nếu không tỷ lệ bị những con quỷ hồn đang chạy tán loạn này đụng vào là rất cao.

Hắc Diệu Chi Ngân cùng Lục Đạo Luân Hồi bên này đã giải trừ ẩn thân, quay đầu nhìn căn phòng đã sắp bạo động kia, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh – muốn đối địch với bọn hắn? Trước xem cân lượng của chính mình đi đã!

>>Hết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.