Đọc truyện Lớp Trưởng Vô Sỉ FULL – Chương 20: Đính Hôn
Kể từ sau hôm gặp mẹ anh, cô cũng có một chút thay đổi.
Sáng cô cũng cố gắng dậy sớm hơn 10h, không quét nhà, không nấu ăn nhưng cũng tập tành rửa bát.
Cô chẳng phải thay đổi để mẹ anh thích cô, cô nghĩ nếu biết rửa bát, sau này đi ăn mà quên mang tiền cũng có thể đi rửa bát trả thù lao.Ban đầu đòi rửa bát, ba cô, mẹ cô và soái Lục Song cứ phải tròn mắt lên nhìn, hỏi ngược hỏi xuôi xem hôm nay cô ăn nhầm cái gì.
Rốt cuộc không hỏi ra nguyên nhân họ đành nhìn cô rửa bát.
Cứ mỗi lần có tiếng “choang” là mẹ cô lại xót xa cho mấy cái đĩa đắt tiền.
Cứ mỗi lần rửa bát lại 3-4 lần “choang” bà nhà quá xót ruột, ngay hôm sau đi mua toàn bát ninox để cho cô rửa.
Thế là từ sau hôm đấy, không có bát đĩa vỡ nữa.
Rửa nhiều nên lâu ngày lên tay, rửa bát sứ cũng gọi là không bị hao hụt đi cái nào.Sau hôm từ nhà anh về đấy, hôm đấy là hạn cuối của ngày đổi nguyện vọng, cô nghĩ ngẫm một hồi rồi quyết định chuyển ngành, không học cùng ngành với anh nữa, anh học kinh tế, cô học y.
Cũng không hiểu vì sao cô lại quyết định chuyển ngành, nhưng sau này nghĩ lại quyết định lúc đó là quyết định rất đúng đắn.Cô và anh vẫn hết sức bình thường, tối tối vẫn nhắn tin, 2-3 ngày lại đi chơi, xem phim, dạo phố.
Nói chung là rất ổn, không có gì bất thường.”Mai đi xem phim đi, tự dưng muốn xem kinh dị””Anh thừa biết em sợ ma còn đòi xem kinh dị””Xem nhiều sẽ không sợ nữa”Cô nghĩ ngẫm một lúc, rửa bát lâu ngày cũng quen tay, chắc xem nhiều phim ma cũng không sợ ma nữa.”Ok, tốt nhất ngồi xa em ra, đừng có mà lợi dụng ăn đậu hũ”Gửi tin nhắn đi chỉ thấy chữ đã xem, không có phản hồi.
Cô đoán anh lại ngủ quên nên cất máy tính đi ngủ.
Ngủ sớm dậy sớm, đi xem phim là phải dậy sớm.Cô đến chỗ hẹn mọi khi, hôm nay cô đi sớm hơn tận 15 phút.
Không bắt anh đợi nữa, lần này cô muốn thử cảm giác chờ đợi, cô muốn đợi anh.15 phút qua đi, anh chưa đến.
Có khi nào anh nghĩ cô đến muộn nên trừ hao đi không?15 phút nữa, anh vẫn chưa đến.Cô nhấc máy gọi anh.” Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau, hoặc….!”Không liên lạc được.Cô mở facebook lên, anh hoạt động 10h trước, tức là lúc sau khi nhắn tin với cô.Tự dưng, cô thấy lo.
Chưa bao giờ anh lỡ hẹn.Cô đợi anh cả buổi sáng, rốt cuộc anh không đến.Nếu chờ đợi mà biết người kia sẽ đến, bạn sẽ sẵn sàng đợi.
Nhưng mà, chờ đợi mà không biết người kia có đến hay không là sự chờ đợi vô vọng.
Ban đầu, cô chắc chắn anh sẽ đến, cô tự nguyện muốn đợi anh.
Nhưng sau đó anh lại không đến, cô cảm thấy có sự mất mát, hụt hẫng.2 ngày sau đó, cô không liên lạc được với anh, anh cũng không liên lạc với cô.Cô gọi cho Thùy Linh, muốn hỏi anh có vấn đề gì không mà không liên lạc được, nhưng cũng không ai nghe máy.Chưa bao giờ, cô thấy lo lắng như thế.
Hay cô đến nhà anh?Nghĩ nghĩ đó vụt qua đầu cô, nhưng cô không tài nào mà bắt ép bản thân đến đó được.
Cô không biết làm sao cho phải, thật sự cô không biết làm gì.1 tuần sau đó cũng không có tin tức gì.
Cô lấy hết can đảm, đến nhà anh.
Đứng trước cổng nhà anh lần thứ 3, sự lo lắng trong cô tràn đầy.Cô ấn chuông, mẹ anh là người mở cổng.- Bác cho cháu gặp Đường ạ_cô lễ phép hỏi mẹ anh.- Cháu tìm nó làm gì? Nó sắp đính hôn với Thùy Linh, chẳng lẽ cháu còn muốn tìm nó?Là cô nghe nhầm.- Cháu muốn gặp Đường_cô bỏ ngoài tai lời mẹ anh nói, cô không tin đó là sự thật.- Cháu về đi, đừng làm phiền nó.
Sau này, cũng đừng làm phiền nó.
Hai đứa nó đính hôn, sau khi học đại học xong sẽ kết hôn.
Cháu và nó đừng lằng nhằng dây dưa nữa_Bà sợ cô không nghe rõ, lại một lần nữa nói lại.
Nói xong bà đóng ầm cổng lại, không muốn nói chuyện với cô nữa.Cô cứ đơ người đứng trước cổng nhà anh.
Một lúc sau cô cũng lững thững bước chân về nhà.Có lẽ, đây là lần cuối cô đứng trước cổng nhà anh?Nếu mẹ anh nói là sự thật, cô cần một lời giải thích..