Đọc truyện Lớp Trưởng No.1 – Chương 9
– Phù, vậy là coi như đã thành công bước đầu rồi.
Dương khẽ khép cửa phòng chờ của giáo viên lại, nó thở hắt ra nhẹ nhàng rồi mỉm một nụ cười tươi rói. Cô Vân Anh đã đồng ý với nó và điều này là điều tuyệt vời nhất đối với nó ngày hôm nay. Dương nhanh chóng bước trở lại lớp học, trong lòng nó không khỏi vui mừng. Sự vui vẻ ấy được thể hiện rõ trên khuôn mặt của nó, chỉ tuần này nữa thôi, lớp của nó sẽ không còn những thói xấu nữa, nó dám chắc là vậy.
Bước đến trước cửa lớp, nó chợt dừng lại. Phải rồi, bây giờ không phải là lúc nó thể hiện sự vui vẻ hạnh phúc một cách quá lộ liễu. Dương hít một hơi sâu, nó điềm tĩnh bước vào lớp học, gương mặt vui vẻ của nó trở lại bình thường không chút biểu cảm đặc biệt nào.
Dương về chỗ mình ngồi, chỉ còn một phút nữa là vào tiết mới rồi, nó cũng nên ôn lại bài cũ một chút. Ngồi nhìn vào từng con chữ trong vở ghi, lòng nó không khỏi rạo rực, sẽ rất nhanh thôi, tình thế sẽ lật ngược, nó sẽ thắng!
……………………………………………………
Reng reng.
Chuông đồng hồ đã reo lên. Cả lớp nó sắp xếp sách vở chuẩn bị trở về nhà. Năm tiết học trôi qua khá nhanh chóng, nó khoác chiếc cặp lên, vui vẻ bước ra ngoài cửa lớp. Chiều nay nó phải học thêm Hóa ở trường. Bởi vì nó chọn thi khối B nên đương nhiên sẽ phải học nhiều ba môn Toán, Hóa, Sinh. Còn việc thi tốt nghiệp sẽ có thêm cả Anh, Lí và Văn nữa nhưng những môn ấy nó không quá trú trọng bằng ba môn kia, nhưng cũng không phải là bỏ qua mà thực sự cũng rất quan trọng. Cấp ba mà, phải tốt nghiệp thì mới có thể thi đại học được chứ.
Dương về đến nhà cũng là gần 12 giờ trưa. Nó chào Lâm rồi nhanh chóng bước vào trong nhà. Mẹ nó đang dọn bữa trưa chờ nó về rồi cùng cả nhà ăn trưa. Dương nhanh chóng cất đồ đạc rồi xuống ăn cùng cả nhà. Chiều nay nó học ca hai, vậy nên có thể ngủ trưa được, sẽ đỡ mệt mỏi.
– Ăn đi này con.
Mẹ nó nhẹ nhàng gắp thức ăn vào bát nó. Bà biết hai đứa con của mình đi học rất mệt mỏi, cả ngày mà, ngủ cũng chỉ được chút ít. Mà bà cũng tự giận mình lắm. Sinh con chẳng tính gì hết, tự dưng lại cùng ba nó sinh hai đứa vào hai cái thời điểm quái dị. Đó là chị thi đại học còn em thì thi cấp ba. Khiến cho việc lo toan của ba mẹ nó nhân lên gấp bội.
Bình thường thì chí ít lo cho chị thi đại học xong rồi hẵng tới em thi cấp ba, sẽ bớt căng thẳng và lo lắng cho việc học của con cái. Nhưng ba mẹ nó lại sinh hai chị em nó ở hai thời điểm đáng để suy ngẫm thật. Cả hai chị em cùng bước vào kì thi quan trọng, cha mẹ nào không suy nghĩ, lo toan cơ chứ.
Bữa trưa cũng nhanh chóng qua, nó giúp mẹ dọn dẹp rồi lên phòng nghỉ trưa. Mệt mỏi thật, quả thực ngày nay việc học quá vất vả. Nhưng thay vào đó con người ngày nay lại có lắm trò giải trí và tệ nạn xã hội hơn. Đã có rất nhiều lần nó nghĩ đến những vấn đề này và nó vẫn luôn cho rằng cuộc sống khi xưa lành mạnh hơn nhiều. Quả thật, cái thời cha mẹ chúng ta còn bé, dù đói nghèo nhưng cuộc sống lành mạnh và vui tươi hơn bây giờ nhiều. Bây giờ toàn phải lo những vấn đề về cuộc sống, thật mệt biết bao!
Suy nghĩ một hồi cũng làm nó thiếp đi dần vào giấc ngủ. Tiếng thở nhẹ đều trong căn phòng. Có lẽ khoảnh khắc ngủ là thời điểm mà con người cảm thấy bình yên nhất chăng? Dù là ngủ ở thời điểm nào đi chăng nữa!
……………………………………………….
– Dương, dậy đi học đi.
Nó mơ màng mở mắt, ngồi dậy dụi dụi đôi mắt của mình, nó từ từ nhìn xung quanh, liếc tới cái đồng hồ, mới có gần hai giờ chiều, mà tới ba giờ nó mới phải đi học cơ mà. Nhìn thêm một lượt nữa, nó nhìn thấy con bạn học cùng lớp Hóa đang ngồi đối diện với mình.
– Dậy thôi.
– Thiên à, bà rảnh quá sức rồi đấy, sao lại đến gọi tôi đi học sớm thế chứ? _ Nó vừa nói vừa ngáp.
– À không có gì, hôm nay muốn rủ bà đi ăn chè nên vào hơi sớm thôi, mình học lớp Hóa mà, có cùng với đám khác đâu. Đi ăn không?
– Hả, chè à? Chờ xíu tôi đi thay quần áo mới lấy tiền.
– Thay quần áo thôi, hôm nay tôi đãi.
Dương thay quần áo đồng phục rồi sắp xếp sách vở. Nó cùng Thiên đến quán chè nổi tiếng của khu phố.
……………………………………………………
– Đến nơi rồi.
Dương cùng Thiên dừng trước một quán chè trong khu phố. Nó được Thiên đèo xe đạp đến đây. Nhìn lên cái biển hiệu quen thuộc, nó kéo tay Thiên bước vào trong quán chè. Quán khá rộng, mỗi chiếc bàn trong quán đều được đặt một giỏ hoa bắt mắt, nó thích nhất là mấy cái bàn trong góc, chúng được đặt hoa màu tím xanh rất dịu nhẹ, làm nó có cảm giác thư thái đến lạ kì. Hình như ở đây việc trang trí mỗi bàn ăn đều theo quy luật thì phải. Những bàn ở giữa thì hoa vàng, hồng, cam xen kẽ nhau từng bàn một, cứ một bàn vàng lại tới một bàn hồng… Còn trong góc phòng thì đặt hoa đỏ và tím xanh xen kẽ. Cứ một bàn đỏ lại tới một bàn tím xanh. Bên trên thì treo những chiếc đèn với kiểu cách khác nhau, buổi tối màu sắc của mấy cái đèn ấy chiếu ra thật sự rất lung linh, đẹp mắt.
Dương kéo Thiên vào ngồi một bàn ở trong góc, cạnh một cái cửa sổ. Nó sờ nhẹ tay trên từng cánh hoa tím xanh, màu mà nó yêu thích. Thiên gọi chị phục vụ bên trong. Cô cầm bảng thực đơn nhìn một hồi, đôi mắt sáng lên vì những món ăn thật hấp dẫn. Dương cúi xuống nhìn bảng thực đơn cùng Thiên, có vài món bánh lạ mới được thêm vào đây. Trước đây nó đi ăn cùng Lâm vẫn chưa thấy có.
Lại nhớ đến lần ăn chè ấy, khi ấy Dương và Lâm mới học lớp 10 thôi. Nhưng mà quả thật đó là ngày rất vui của nó và cậu. Chẳng là nó cũng khá mê bóng đá, nó và cậu cược nhau xem đội bóng nào dành chiến thắng, cuối cùng người thắng là nó. Nhưng ban đầu nó nhắc cậu thì cậu cứ ậm ờ như không làm nó giận cậu, nghĩ rằng cậu quỵt nó khi nó thắng. Rồi chợt một hôm cậu kéo tay nó, đèo nó tới quán chè này. Hôm đó lại chính là ngày sinh nhật của nó. Lúc ấy nó mới chợt hiểu, thì ra không phải cậu quỵt, mà là Lâm chờ đến ngày sinh nhật nó mới đãi nó đi ăn chè như lời hứa.
Dương khẽ mỉm cười nhẹ, từ đợt ấy đến giờ số lần Dương cùng Lâm đi ăn chè cũng ít dần đi. Do thời gian học tăng lên, không có lúc nào rảnh cả. Ngày chủ nhật thì nó ngủ say như chết, có cho tiền Lâm cũng không có cách nào để gọi nó dậy được. Mà không gọi được dậy thì làm sao mà đi ăn chè được cơ chứ. Nhưng cứ mỗi lần nhớ tới cái ngày ăn chè hôm ấy, Dương và Lâm lại rất vui vẻ.
– Ê Dương, bà ăn gì đấy? Bà có nghe tôi nói không vậy? _ Thiên chợt gọi nó.
– À, xin lỗi bà, tôi đang mải nghĩ cái này. Cho tôi một cốc chè thập cẩm đi.
– Vậy chị cho em một cốc chè thập cẩm, một cốc chè Huế và hai cái bánh gối nha chị.
Một lát sau chị phục vụ bưng đồ mà hai đứa nó gọi ra. Nó kéo cốc chè thập cẩm lại, dùng thìa khuấy đều lên. Mùi thơm từ hai cốc chè và chiếc bánh gối quả thực khó mà cưỡng lại được.
– Cũng lâu rồi tôi mới bà mới đi chơi được với nhau, bọn mình khác lớp mà. _ Thiên nhai nhai một miếng chè.
– Ừ, chỉ có những lúc học thêm lớp Toán, Hóa, Sinh thì mới có cơ hội gặp nhau thôi. Tôi mới bà ngày xưa thân dính lấy nhau, giờ chẳng có nhiều thời gian gặp mặt mấy.
Miếng chè thập cẩm mát lạnh tan trong miệng nó. Vị ngọt ngọt thơm thơm làm nó thấy dễ chịu hẳn. Phải rồi, một tuần vừa rồi nó mải chiến đấu quá. Hôm nay nó mới giống lợn trở lại. Dương và Thiên vừa ngồi ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Nó cầm miếng bánh gối ăn ngon miệng. Hai đứa cứ thế làm heo tới mười lăm phút, rồi trở về trường học.
– Vào lớp thôi.
Dương ngồi trở lại chỗ của mình. Nó vui vẻ mở sách ra làm một chút bài tập chờ trống vào. Hôm nay quả là một ngày bình yên vô sự của nó.
– Gì cơ? Thằng Thắng lại đi đánh nhau á?
Dương chợt giật mình quay ra phía người vừa nói. Là Yến, nhỏ vừa nói gì ấy nhỉ? Thằng Thắng lại đánh nhau á? Nó chợt tối sầm mặt. Chẳng lẽ lại là do chỉ thị của nhỏ Dung để khiến điểm số của lớp bị trừ? Thật là ngu ngốc, nó biết Thắng thích Dung nhưng sao lại phải tới mức thế này chứ? Cứ coi là nó bị cách chức thì sẽ giúp họ vui vẻ đi, nhưng ngộ nhỡ Thắng bị Đoàn trường khiển trách, có thể ảnh hưởng tới việc xét tốt nghiệp thì làm sao đây?
Dương nhanh chóng chạy ra khỏi lớp. Nó tiến lại đám đông gần đấy. Quả thực là ngu ngốc, thật bon chen. Nó cảm thấy ghét Dung hơn bất cứ lúc nào. Nhỏ đã lợi dụng quá nhiều người và cả tình cảm chân thành của người khác dành cho nhỏ. Nó chợt thấy hận biết chừng nào.
– Đồ ngu ngốc, sao cậu lại để người khác lợi dụng mình chứ?
(còn tiếp)