Đọc truyện Lớp Trưởng No.1 – Chương 74: Kết
Ngày chủ nhật, ngay khi tiết trời mới chỉ tờ mờ sáng, trong khuôn viên của Trung tâm tình nguyện huyện Văn Minh đã thấp thoáng bóng dáng các bạn trẻ 12B bên dưới bức màn sương sớm.
Trên gương mặt của mỗi người vẫn còn vương chút biểu cảm kém tươi tắn do vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau giấc ngủ bị ngắt quãng.
Dẫu vậy, họ đã rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, cùng các anh, các chị trong đoàn hướng dẫn tình nguyện của huyện sắp xếp hành lý, ổn định chỗ ngồi trước khi chuyến xe khách bắt đầu khởi hành về những vùng quê yên bình và thanh vắng.
Hôm nay Dương thức dậy từ bốn giờ sáng, nó nhanh nhẹn hoàn tất bữa sáng của mình cho kịp thời gian, rồi cùng Lâm tiến vào phố huyện.
Những phương tiện tập trung của các học sinh trong những ngày tới đây sẽ được bác bảo vệ trông coi thật cẩn thận và chu đáo.
Một tuần qua tất cả đã cùng nhau lên kế hoạch đi lại trên toàn huyện để vận động quyên góp đồng thời cũng thay phiên nhau chuẩn bị những tư trang hữu ích.
Cô Vân Anh là người cuối cùng bước lên chiếc xe khách 50 chỗ, nhìn quanh những học trò của mình rồi khẽ mỉm cười tiến đến những hàng ghế cuối cùng ngồi xuống bên cạnh những anh chị hướng dẫn.
Chiếc xe lăn bánh, một vài người bạn bắt đầu rơi vào giấc ngủ say sau khi đã đi được cả một quãng đường dài.
Số còn lại ngồi trong xe khẽ thì thầm nói chuyện.
Không khí bao trùm vô cùng yên bình mà lại không kém phần vui vẻ, ấm áp.
Lộ trình từ Huyện Văn Minh tới huyện Bố Trạch theo kế hoạch sẽ diễn ra trong gần một ngày trời.
Bữa trưa và bữa tối của cả lớp cũng đã được trung tâm sắp xếp tại hai quán ăn bình dân thuận tiện trên đường đi.
Chuyến đi khá thuận lợi, đoàn xe dừng chân tại một làng quê nhỏ nhắn thuộc tỉnh Quảng Bình vào lúc 21 giờ tối.
Đặt chân xuống miền đất nổi tiếng bởi những danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp, trước mắt Dương là những đồi núi cao lớn được bao phủ bởi bức màn đen ngợp trời của bóng đêm.
Huyện Bố Trạch có hai mươi lăm xã và ba thị trấn, địa hình nơi đây có cả đồng bằng, miền núi và ven biển.
Vào tháng sáu vừa qua, Quảng Bình chính là một trong những địa phương bị tàn phá nặng nề nhất bởi thiên tai.
Hiện tại mặc dù lũ đã rút, những vùng đất bị sạt lở cũng đã dần được khắc phục, nhưng những người dân nơi đây vẫn gặp rất nhiều khó khăn trong việc cải thiện lại đời sống sau lũ quét.
Chính quyền địa phương cùng đồng bào trên cả nước vẫn đang hỗ trợ hết mình cho các địa phương tại miền Trung xây dựng lại cơ sở vật chất.
Lớp 12B cũng muốn đóng góp một phần nào đó tuổi trẻ và sức lực của mình giúp cho bà con nơi đây ổn định lại cuộc sống.
Nhận được thông báo từ trước nên bác chủ tịch huyện Bố Trạch vô cùng niềm nở tiếp đón đoàn thiện nguyện từ huyện Văn Minh tới.
Mọi người nhanh chóng ổn định lại vị trí rồi tới địa điểm nghỉ chân mà bác đã sắp xếp, giữ sức chuẩn bị cho chuyến đi từ thiện đầu tiên sẽ bắt đầu vào sáng ngày mai.
Đêm xuống, bên tai Dương chỉ còn lại những âm thanh xào xạc của cỏ cây núi đồi.
Không gian tĩnh mịch rộng lớn bên ngoài khiến lòng nó bất giác cảm thấy nao nao.
Đưa mắt nhìn quanh phòng, những người bạn của nó đang say giấc ngủ.
Có lẽ chuyến đi dài khiến ai nấy đều trở nên mệt mỏi.
Dương đặt mình nằm xuống, nhắm đôi mắt lại.
Sáng mai sẽ có rất nhiều việc cần phải hoàn thiện, nó cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.
…
– Dương này, dậy đi.
Lâm từ phòng bên cạnh khẽ tiến lại gần lay lay người nó.
Dương hơi nhíu mày, rồi cũng nhanh chóng chống hay tay xuống nệm đẩy người ngồi dậy.
Xung quanh, các bạn học cũng đã thức giấc.
Mọi người đều nhanh chóng vệ sinh cá nhân cho kịp thời gian tới địa điểm tập trung lát nữa.
Dương nhìn Lâm, nó khẽ mỉm cười rồi vươn vai một cái, với tay lấy chiếc khăn mặt đặt trong chiếc túi bên cạnh, nó theo cậu ra ngoài rửa mặt đánh răng cho tỉnh táo.
Sáu giờ sáng, mọi người đã tập trung đông đủ trước chuyến xe tình nguyện ngay bên ngoài cổng lớn.
Lớp 12B sẽ được cô Vân Anh và các anh chị hướng dẫn viên cùng một số cán bộ của huyện Bố Trạch chỉ dẫn tới từng làng xã.
Địa điểm dừng chân hôm nay của nhóm chính là xã Thượng Trạch nằm giáp ranh với đất nước Lào.
Nơi đây có rất nhiều dân tộc cư trú xen kẽ lẫn nhau với những nền văn hóa vô cùng độc đáo.
Cả lớp được phân công ra thành từng nhóm nhỏ.
Các bạn nữ thì cùng các cô, các bà lên nương rẫy, giúp họ giặt giũ và nấu cơm.
Những bạn nam thì giúp người dân khuân vác, chẻ củi hay làm những công việc nặng khác.
Số tiền mà cả nhóm kêu gọi quyên góp cũng đều được trao tận tay tới từng hộ gia đình.
Buổi trưa mọi người quây quần bên nhau, cùng nhau thưởng thức bữa trưa đầm ấm.
Chiều đến, Dương cùng các bạn dạy học cho những em nhỏ trong làng.
Buổi tối thì cùng người dân giao lưu ca hát.
Ai nấy đều rất vui vẻ, bà con tại xã Thượng Trạch ai cũng yêu quý những người bạn trẻ từ phương xa tới.
…
– Đang nghĩ gì vậy?
Trời dần về khuya, bạn bè cùng những người dân bản địa cũng đã nhanh chóng hoàn thiện công việc, chuẩn bị cho giờ nghỉ ngơi.
Dương ngồi ngoài hiên nhà, đưa mắt ngắm nhìn trời sao.
Vĩnh từ sáng đã thấy nó tất bật lên nương rẫy cùng các cô, các bác, nên cũng không tiện nói chuyện nhiều với nó ngày hôm nay.
Dương ngoái đầu ra phía sau nhìn cậu, nó khẽ mỉm cười, nhích sang bên cạnh nhường chỗ cho cậu ngồi xuống.
– Tôi đang nhớ tới những hoạt động mà mình trải nghiệm ngày hôm nay.
Mong rằng chúng ta đã có thể phần nào giúp đỡ được người dân vùng lũ.
Tôi có đọc báo thấy tháng trước Thượng Trạch bị sạt lở, rất nhiều người đã thiệt mạng.
– Ừ, thiên tai dữ dội, vô cùng nguy hiểm.
Vĩnh lặng im ngắm nhìn nó dịu dàng bên cạnh, tâm trí lại nhớ tới thời điểm cậu và nó cùng nhau đứng dưới chân cây cầu Lộc ngày hôm đó, giãi bày tâm tư của chính mình.
“- Tôi thích cậu, Dương!
Gương mặt Vĩnh trở nên nghiêm túc, lại có chút gì đó trìu mến nhìn Dương.
Cậu thấy nó thẫn thờ nhìn mình một hồi lâu, trong đôi mắt sâu thẳm kia là tâm tư như một sợi chỉ bị thắt nút, không biết nên làm thế nào để có thể gỡ được.
Cậu thấy được sự bối rối thông qua ánh mắt ấy, trong lòng lại càng căng thẳng đợi chờ câu trả lời từ nó.
– Tôi thực sự rất quý mến cậu, Vĩnh, giống như một người bạn thật sự tốt không chỉ với tôi mà còn là với gia đình 12B nữa.
Cho nên…!_ Dương ấp úng, hơi cúi đầu.
– Vậy là tôi đang bị từ chối hả?
Vĩnh bật cười.
Dương khẽ lấy hai tay chọt vào nhau, không dám ngẩng đầu lên đối diện với cậu.
Nhưng Vĩnh không cảm thấy thất vọng hay buồn bã, cậu tôn trọng quyết định của nó, cũng không phải là cậu sẽ không bao giờ có hi vọng.
– Không cần phải áy náy đâu, tôi mong chúng ta vẫn sẽ là những người bạn thật tốt như trước mà không bị cậu trốn tránh.
Dương ngạc nhiên nhìn Vĩnh, cảm giác lo lắng nặng nề nãy giờ trong lòng nó dường như đã được trút bỏ hoàn toàn.
Nó mỉm cười rạng rỡ, gật đầu với cậu:
– Tất nhiên là như vậy rồi!”
Lúc ấy, Vĩnh đã nghĩ rằng, có lẽ Dương sẽ nhận lời tỏ tình của Lâm.
Nhưng cho tới sau này cậu mới biết, khi cả hai còn ở trong quán chè ngày hôm đó, chính Lâm cũng đã nhận được lời từ chối của nó.
Dương đối với Lâm là thứ tình cảm vô cùng đặc biệt từ những ngày cả hai còn học mẫu giáo.
Cậu là người bạn quan trọng nhất, cũng là người bạn thân thiết nhất của nó.
Nhưng thực sự thì nó chưa từng cảm thấy rung động trước cậu.
Với nó, Lâm là cậu bạn nối khố từ bé, là người mà nó vô cùng tin tưởng, tuy nhiên Dương hiểu rõ bản thân và cậu không nên tiến thêm một bước tình cảm mới khi nó không mang trong mình cảm xúc đôi lứa giống như cậu.
Trở lại với hiện tại, lúc này đây cả Lâm và Vĩnh đều giữ vững mối quan hệ như trước với Dương.
Có thể ngay bây giờ, hai người họ không nhận được câu trả lời đồng ý từ nó, nhưng không phải là tương lai cũng như vậy.
Phía trước có rất nhiều điều khó đoán, chuyện tình cảm lại càng không thể biết trước được điều gì.
Những ngày kế tiếp, lớp 12B lần lượt dừng chân trên những mảnh đất thanh bình khác của huyện Bố Trạch.
Địa điểm cuối cùng mà những bạn trẻ đặt chân tới trước khi trở về chính là xã Đức Trạch, một làng biển giáp với biển Đông, từ lâu hàng ngàn ngư dân nơi đây đã xem biển như là máu thịt, là nguồn sống.
Các bạn nam theo các anh, các chú, các bác ra biển đánh bắt cá.
Những cô gái vẫn tiếp tục ở trong làng phụ giúp những gia đình trong việc nội trợ.
Họ cũng cùng nhau sửa sang lại nhà cửa cùng mọi người trong xã, giúp các em nhỏ học bài và còn dạy cho những bạn nhỏ rất nhiều trò chơi dân gian của người miền Bắc.
Mấy anh chị thi thoảng vẫn rất là trẻ con, thấy các em trong xã chơi trò cõng nhau táp xà lam, bịt mắt đút bánh liền năn nỉ đòi chơi cùng.
Thời gian yên bình mà vui vẻ cứ thế trôi qua, khiến mọi người ai cũng cảm thấy thật thân thuộc, như thể bản thân đã hoàn toàn hòa mình vào miền quê ấy.
Hai tuần, thời gian không quá ngắn, lại không quá dài, nhưng đủ để khắc ghi biết bao kỉ niệm và khoảnh khắc trong tim gia đình 12B.
Chuyến đi lần này có lẽ chính là bài học, là trải nghiệm ý nghĩa nhất trong cuộc đời của những cô cậu mười tám.
Khiến cho những học trò ngốc nghếch ngây thơ ngày nào của cô Vân Anh dần cảm thấy bản thân trưởng thành và trách nhiệm hơn trong cuộc sống.
Dù không ai nói ra, nhưng khi nghĩ tới việc chỉ còn một ngày nữa là tất cả sẽ chia tay người dân huyện Bố Trạch, lên đường trở về huyện Văn Minh, trong lòng lại bịn rịn lưu luyến.
Mấy em nhỏ trong xã nghe tin khóc thút thít kéo tay áo anh chị năn nỉ họ hãy ở lại.
Có bé còn mếu máo ôm chầm lấy Dương:
– Có anh chị ở đây chơi vui lắm, anh chị mà về không được chơi vui như vậy nữa.
Dương thấy thế đôi mắt cũng đỏ hoe.
Nhưng biết làm sao được, nó chỉ đành hẹn mấy đứa tương lai nhất định sẽ trở về thăm lại nơi đây một lần nữa.
Ánh nắng đỏ vàng phản chiếu trên mặt biển.
Những con sóng lớn thi nhau kéo về từ xa, men theo làn gió biển ập vào bờ.
Hương biển mặn nồng, dang tay ôm lấy cả vùng quê Đức Trạch trong màn sóng.
Dương dõi mắt nhìn theo bà con, cô bác cùng các bạn nhỏ trong xã mỉm cười rạng rỡ cùng nhau làm lụng.
Các cụ già gật gù trò chuyện, thi thoảng nhắc nhở những bé con đừng chạy quá nhanh kẻo ngã mà bắt gặp trái tim mình rung lên vì xúc động.
Đám bạn đã trở về từ ngoài biển xa, tiến đến gần sếp và cô Vân Anh rộn ràng nhăn nhở:
– Sếp, sếp biết gì chưa, nay em kéo được hơi bị nhiều cá đấy nhé.
Dương nghiêng đầu nhìn những con thuyền đầy ắp cá bên cạnh mỉm cười trìu mến.
Mọi người đều men theo những con sóng biển mà nhìn về hướng mặt trời đang dần ngả sang màu trứng gà, mỉm cười khoác tay nhau ngắm nhìn lại tất cả những gì thân thuộc nơi đây một lần nữa.
Tâm trí Dương bồi hồi nhớ lại mỗi thước phim quay chậm về gia đình 12B, nơi ấy có bốn mươi mốt đứa con quây quần bên người mẹ dịu hiền, cùng nhau trải qua rất nhiều câu chuyện, có cả niềm vui, nỗi buồn, đôi khi là những sai lầm vấp phải của tuổi mới lớn.
Nó bất giác cảm thấy bùi ngùi, lại có chút gì đó hoài niệm và xao xuyến.
Tương lai tới đây, có lẽ nó sẽ không ngần ngại khẳng định với bất kỳ ai đặt ra câu hỏi “Bạn thấy đâu là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của bạn?” với mình rằng, thời gian tôi ở cùng với 12B là quãng thời gian mà tôi nhớ nhất, là những kỉ niệm mà tôi trân trọng nhất, hạnh phúc nhất và sẽ mong muốn được trở lại nhất nếu như có ai cho tôi đặc quyền đó.
Ánh mặt trời khẽ làm hồng đôi má, khiến khung cảnh lúc hoàng hôn của miền biển trở nên vô cùng thơ mộng và đẹp đẽ.
Tất cả im lặng khẽ nhìn sang bên cạnh nhau, rồi lại nhìn về biển, nhìn về những người ngư dân đang vui vẻ gỡ lưới.
Cô Vân Anh dịu dàng tiến lại xoa đầu vài cậu bạn nhí nhố, rồi cũng đứng bên cạnh những học trò của mình ngắm mặt trời lặn.
Thời gian ngừng trôi.
Bên tai mỗi người như vang lên lời bài hát vô cùng thân thuộc mà ý nghĩa…
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng
Sẽ còn mãi trong tim mọi người
Để tình yêu…!ước mơ mãi không phai…
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm
Để nụ cười còn mãi lắng trên hàng mi, trên bờ môi
Và trong những…!kỷ niệm xưa …..
Đồng Dục Uyển (Lục Anh).