Đọc truyện Lớp Trưởng No.1 – Chương 66
Tan trường, Dương căng thẳng đứng trước cửa phòng tổ bộ môn Vật Lý.
Mặc dù nó rất hy vọng tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay chỉ là sự đùa giỡn từ những người bạn của mình.
Nhưng những biểu cảm, lời nói và cử chỉ chân thật ấy của họ lại khiến Dương bắt đầu nghi hoặc về chính bản thân mình.
Nếu thực sự là một trò đùa, vậy thì bọn họ diễn quá là đạt rồi!
– Dương đấy hả, cô đang định tìm em.
Cô Vân Anh điềm tĩnh cất cuốn sổ vào trong cặp của mình, dịu dàng kêu nó ngồi xuống.
Dương khẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân mình không quá hấp tấp khi trò chuyện với cô.
Tuy nhiên, nó vẫn chưa kịp đặt ra câu hỏi thì cô Vân Anh đã lên tiếng:
– Chuyện của Dung cô biết là em đã cố gắng hết sức, nhưng cũng thật tiếc khi mà thời gian qua bạn ấy vẫn chưa thể hòa đồng hơn với bạn bè.
Vĩnh cũng vậy, sắp tới kì thi quan trọng rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, cô sợ là bạn ấy sẽ gặp khó khăn.
– Cô nói sao ạ? _ Dương sửng sốt.
– Có chuyện gì vậy? Chuyện này thời gian qua em cũng biết mà không phải sao?
– Dạ, không có gì ạ…!Em…!xin lỗi cô, em đã không thể hoàn thành tốt trách nhiệm của một lớp trưởng.
– Em nói gì vậy, chuyện này quả thực có hơi khó cho em mà.
Đừng nghĩ ngợi nhiều như thế!
Mi mắt Dương cụp xuống, tâm trạng của nó bây giờ lại bình thản tới lạ thường.
Có lẽ sự bàng hoàng đã hoàn toàn chiếm lấy tâm trí nó, cho đến cuối cùng lại khiến Dương cảm thấy mọi chuyện đã quá rõ ràng, cho dù có tiếp tục nghi hoặc hay lo lắng đi chăng nữa cũng sẽ không thể thay đổi được điều gì.
Cúi người chào cô Vân Anh, Dương nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng, bóng dáng nhỏ nhắn lững thững rảo bước rời đi khỏi sân trường rực nắng.
Lâm nhìn Dương, trong lòng có chút đồng cảm với nó, cậu khẽ thở dài rồi lái chiếc xe đạp lại gần.
– Lên đi, tôi chở bà về nhà.
– Tôi có phải là ngốc lắm không? Đến hiện thực hay là mơ mà tôi cũng không thể phân biệt được nữa.
_ Mắt Dương đỏ hoe.
– Bà không ngốc, đừng nghĩ linh tinh nữa, mau về thôi.
Lâm nắm lấy hai bên vai Dương, khẽ trấn an cô bạn của mình.
Cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, nó nhoẻn một nụ cười gượng gạo rồi ngồi lên chiếc xe đạp của Lâm, cùng cậu trở về nhà.
…
Bữa trưa đã được bà Hạ chuẩn bị sẵn sàng trên chiếc bàn ăn quen thuộc.
Nhìn những món ăn mà mình yêu thích được mẹ tỉ mỉ sắp xếp bên mâm cơm đầm ấm, tâm trạng của Dương vẫn không thể khá lên được.
Cố gắng để bản thân không khóc, nó mỉm cười chào cả nhà rồi cũng nhanh nhẹn ngồi xuống bàn ăn, chậm rãi dùng bữa.
– Dương này, ngày mai cùng mẹ đi tới bệnh viện kiểm tra xem cánh tay của con đã khỏi hoàn toàn chưa nhé?
– Cánh tay của con? _ Dương đờ đẫn.
– Chẳng phải con bé Dung đẩy con ngã xuống cầu thang còn gì? Bác sĩ vẫn dặn là con phải giữ gìn cẩn thận kẻo biến chứng đấy thi.
Dương đột ngột buông bát đũa xuống.
Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho nó không còn có thể xác định được rõ, rốt cuộc thời gian qua chuyện gì mới là sự thật, chuyện gì mới là hư ảo.
Nén xuống cảm giác khó thở nơi lồng ngực, Dương cố gắng hỏi lại:
– Không phải con đã khỏi rồi sao?
– Con bé này, nói cái gì vậy? Tháng trước con cùng mẹ đi khám, bác sĩ vẫn dặn dò con là phải theo dõi thêm mà.
Mà Dung ấy, đáng lẽ ra phải bị phạt thật nặng mới đúng.
Còn có sổ khám bệnh nữa đấy con có muốn xem không?
– Dạ thôi ạ, con xin phép ba mẹ lên phòng trước.
Dương từ tốn bước lên lầu, mỗi bước chân tưởng chừng như có trăm ngàn viên đá kéo lại, nặng nề không thể bước tiếp.
Nó khóa trái cửa phòng của mình, ngồi thụp xuống giường, hai tay ôm lấy hai bên đầu gối khóc nức nở.
Ngay lúc này đây, tất cả những gì mà nó cố gắng kìm nén đều cứ thế tuôn trào.
Tại sao lại như thế chứ? Tại sao tất cả những điều tốt đẹp ấy lại chỉ là một giấc mơ mà không phải là hiện thực? Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc thật thật giả giả, thời gian qua vì sao mình lại luôn sống trong hư vô mà không bao giờ nhìn vào thực tại?
Buổi chiều, Dương rầu rĩ ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nó cuối cùng cũng vẫn phải ép bản thân cố gắng chấp nhận vào những gì đang diễn ra trong hiện tại.
Cứ tiếp tục chối bỏ đi mọi thứ không phải là cách hay, nó cần phải cố gắng hơn nữa, nếu muốn mọi chuyện có thể được thay đổi.
Trong giấc mơ ấy Dương chưa từng bao giờ từ bỏ, cuối cùng gia đình 12B đã thực sự tồn tại.
Vậy thì nó vẫn có thể cố gắng biến giấc mơ đó thành sự thật, không phải sao?
Ba mẹ và Dũng sang nhà bà ngoại một chút, tối nay con ăn cơm một mình nhé! Dương chậm rãi tiến lại gần.
Một lời nhắn được dán bên trên chiếc tủ lạnh cũng đủ khiến nó đứng đó nhìn một hồi lâu.
Gỡ lấy mẩu giấy nhắn màu vàng quen thuộc, Dương đặt mảnh giấy xuống mặt bàn, với lấy chai nước lạnh bên cạnh cánh tủ, thở dài rót ra cốc.
Cũng đã gần sáu giờ tối, cả ngày hôm nay Dương đã để bản thân chìm vào trong nỗi buồn và sự lo lắng, để những thứ cảm xúc tiêu cực ấy chiếm hết quỹ thời gian của mình.
Còn nhớ lúc sáng, nỗi sợ hãi chính là thứ lớn nhất xâm chiếm lấy tâm hồn nó.
Dương sợ rằng sự thật mà mình biết được hóa ra lại không phải sự thật, thứ mà mình cho rằng là hư ảo hóa ra lại là hiện tại mà bản thân luôn cố gắng chối bỏ.
Cho đến lúc này, nó lại cảm thấy lòng mình bình yên hơn rất nhiều, cảm giác sợ hãi cũng đã không còn đọng lại nữa.
Có lẽ đây là cảm nhận thường có của những người đã thực sự có câu trả lời cho những khúc mắc của chính mình.
Thay vì còn quá nhiều nghi hoặc, lo lắng hay hy vọng đan xen trong cùng một suy nghĩ, khi đã để bản thân thực sự chấp nhận một điều gì đó, người ta sẽ thấy lòng mình thanh thản hơn.
Dẫu vậy, trong lòng của Dương hay mỗi người như vậy vẫn không tránh khỏi có chút hụt hẫng xen lẫn man mác buồn.
– Này, sâu lười, bà cùng tôi ra công viên hóng gió chút không?
Giọng nói quen thuộc của Lâm vang lên phía sau cánh cổng gỗ màu trắng.
Dương tò mò hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cậu đang ngồi trên chiếc xe đạp điện, vẫy vẫy tay gọi mình.
Nó chầm chậm mở cổng tiến về phía cậu, gương mặt thoáng chút buồn rầu ủ rũ lắc đầu.
– Tôi không đi đâu.
Hôm nay tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi một chút.
– Xem bà kìa, tâm trạng không tốt thì phải ra ngoài nhiều hơn chứ.
Đi, lên phòng thay ra một bộ nào đó đẹp đẹp rồi đi chơi với tôi cho khuây khỏa.
– Không cần đâu.
– Cái gì mà không cần chứ, nào nhanh lên nào! _ Lâm đẩy vai Dương về phía trước, không cho nó kịp từ chối.
…
Những cơn gió mát mùa hạ thực sự là một phương thuốc hữu ích đối với việc chữa lành vết thương lòng của một ai đó.
Dương ngồi phía sau xe khẽ giơ tay đón lấy từng đợt gió hạ ùa về, tâm tình cũng đã dần dần trở nên dịu mát.
Ngước mắt lên nhìn vì sao lấp lánh trên bầu trời rộng lớn, nó tự nhủ lòng mình cần phải quên đi cảm giác hụt hẫng còn đang ngự trị nơi trái tim mình, tiếp tục đón nhận tương lai ở phía trước.
– Bà đứng ở đây chờ tôi xíu nhé.
– Ừm.
_ Nó gật nhẹ đầu.
…
Ông Lâm làm gì mà lâu thế? Chờ nãy giờ cũng phải 15 phút rồi!
Dương ủ rũ dụi dụi mũi giày xuống mặt đường, chiếc váy màu trắng trong trẻo bay lên theo ngọn gió.
– Happy birthday to you, happy birthday to you…
Những ánh nến lung linh xếp thành dòng chữ Trần Linh Dương – Lớp trưởng no.1 trong tim gia đình 12B thấp thoáng hiện lên phía xa xa sau những tán cây xanh mướt được đặt trong chiếc bồn lát gạch.
Dương đứng ngẩn người nhìn thật kỹ những đốm nhỏ lấp lánh phía trước, lấy tay dụi mắt rồi cứ thế đứng đó bất động.
Những ánh nến lập lòe bị gió thổi lướt tới, nghiêng qua nghiêng lại như những ngọn sóng, uốn lượn một cách sống động làm sáng rực lên cả một góc công viên rộng lớn.
Giọng hát quen thuộc của những người bạn ngay sau đó vang lên, bất giác làm cho nước mắt của Dương rơi trong vô thức.
Hiện giờ, tâm trạng nó lại một lần nữa hỗn loạn.
Những gì đã xảy ra ngày hôm nay quả thực là quá nhanh đối với nó.
Thật thật giả giả cứ thay nhau đan xen lẫn lộn, đến những điều chân thật nhất lại cũng có thể hóa hư vô.
Dương chợt nhận ra, nó đã quên mất rằng, ngày 15 tháng 5…!chính là sinh nhật mình.
Mọi người dần tiến gần hơn về phía Dương, ai nấy đều nhẹ nhàng mỉm cười, hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật.
Trước mắt Dương là ba, là mẹ, là Dũng, là cô Vân Anh, còn có tất cả các thành viên trong gia đình 12B.
Dung, Vĩnh và Lâm cùng nhau bưng ba chiếc bánh kem nhỏ, các thành viên khác trong lớp thì phân công nhau bưng theo những ngọn nến và xếp thành chữ.
Trong phút chốc, Dương chợt nhận ra những gì đã xảy ra ngày hôm nay vốn chỉ là sự diễn xuất của tất cả mọi người, vậy nhưng vẫn không thể kìm được lòng mà run run hỏi:
– Cuốn sổ đầu bài ấy…
– Là do bọn tôi nhờ cô Vân Anh và các thầy cô làm giả đó!
– Vậy còn sổ khám bệnh của con? _ Dương ngước đôi mắt sang nhìn mẹ mình, ánh mắt trông đợi.
– Không có cuốn sổ nào ở đây hết, là mẹ biết chắc rằng lúc ấy con sẽ không xem nó nên mới nói như vậy.
– Tại sao mọi người lại gạt con chứ? Hôm nay con thực sự đã rất rối bời.
Nước mắt Dương đã lăn dài hai bên gò má.
Nó không giấu được dáng vẻ có chút giận hờn, cứ thế xoay người lại, quay lưng về phía mọi người mà khóc.
Nhớ lại tới những gì mình đã trải qua ngày hôm nay, nó thực sự không thể không trách móc họ.
Còn nhớ Dương đã tuyệt vọng biết bao nhiêu, đến khi cố gắng chấp nhận những điều đó là sự thật, thì lúc này lại có một sự thật khác làm sáng tỏ sự chấp nhận đó.
– Sếp này, em biết sếp giận, cũng thực lòng xin lỗi sếp.
Nhưng hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt của sếp, tất cả chúng em đều bàn và quyết định sẽ cùng nhau vẽ lên bức tranh 12B từ những ngày đầu cho đến bây giờ, để không một ai được phép quên đi nó, cũng như quên đi một lớp trưởng Trần Linh Dương kiên trì, nỗ lực và luôn hy sinh vì người khác.
Những người bạn nhìn nhau, đôi mắt của một vài người cũng đã bắt đầu đỏ hoe.
Sơn tiến lên phía trước, khẽ vỗ vai Dương.
Cậu hiểu tâm trạng của nó hiện giờ, cũng đồng tình với sếp nếu như sếp giận cậu.
– Dương này bà không thấy sao, từ chuyện của tôi, tới những lần giúp đỡ Tuấn, Hương, Sâm và cho tới bây giờ…!Vĩnh đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong lớp mình.
Hình ảnh của gia đình chúng ta vẫn luôn in sâu trong tâm trí tất cả mọi người.
Dù cho có thể là chưa hoàn thiện nhưng bọn tôi đã cố gắng tái hiện lại tất cả một lần nữa.
_ Dung nắm lấy tay Dương, nhẹ xoay người nó lại.
– Sếp còn giận bọn em nữa hay không?
– Đồ ngốc nhà các cậu…!Lúc nãy quả thực tớ là rất giận, nhưng bây giờ, sao tớ có thể giận được nữa chứ.
Chúng ta mãi mãi là gia đình 12B không bao giờ thay đổi.
Thực sự…!cảm ơn vì mọi người đã cố gắng làm cho ngày sinh nhật của tớ thêm phần ý nghĩa, dù nó đã khiến cho tớ khóc sưng hết cả mắt!
– Vậy là sếp không giận nữa rồi?
– Không giận.
_ Dương gật đầu.
– Tốt quá.
– Mấy cái đứa này, 17 18 tuổi bẻ gãy sừng trâu mà cứ khóc mãi vậy.
Thôi nào, mau mau thổi nến và bày tiệc, hôm nay là ngày đặc biệt, không ai được khóc!
– Dạ.
– Ha ha ha…
…
Bữa tiệc sinh nhật của Dương trôi qua trong không khí vô cùng đầm ấm.
Hiện giờ mọi người đang cùng nhau đi dạo đón những cơn gió mát ngoài công viên, có nhóm thì chơi cờ cá ngựa rồi lại cùng nhau chơi bài uno phạt đánh tay, các bậc phụ huynh thì vui vẻ ngồi nói chuyện.
Khung cảnh hiện giờ mang đến cho người ta một cảm giác rất yên bình mà lại ấm cúng.
Dương nhìn ba mẹ, em trai cùng cô Vân Anh và những người bạn liền khẽ mỉm cười.
Nó đứng dậy một mình đi dạo loanh quanh gần đó, dang tay ôm lấy bầu trời và thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, vẫn là gia đình 12B thực sự tồn tại và ở bên cạnh nó.
Điều này khiến cho bao cảm xúc tiêu cực trước đó đều hoàn toàn tan biến.
– Tặng cậu này.
Từ lúc Dương rời đi Vĩnh đã theo ngay sau nó.
Nhớ tới chuyện lúc sáng, cậu suýt chút nữa thì quên mất kịch bản khi nhìn thấy gương mặt nó tràn đầy sự lo lắng.
Trong khoảnh khắc Dương nhìn vào mắt cậu, Vĩnh đã phải cố trấn tĩnh để có thể hoàn thiện được vai diễn.
Ai bảo đôi mắt nó có sức hút đặc biệt như thế chứ, dù là trước đây hay bây giờ, lúc nào cậu cũng bị thu hút bởi đôi mắt ấy của Dương.
– Vĩnh à, cảm ơn cậu nhiều nhé!
– Không có gì.
Mong là cậu có thể luôn luôn mỉm cười, không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình.
– Cậu cũng vậy, nhất định phải hoàn thành giấc mơ của mình đấy! _ Dương mỉm cười.
Một làn nhỏ nhẹ thổi qua, Vĩnh và Dương ngước mắt nhìn theo hướng trải của cơn gió, dừng lại trên tán hoa tử đằng ở phía xa xa.
Đột nhiên, cậu chầm chậm tiến lại gần nó, làm nó có chút giật mình.
Chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa cả hai đã ngày một trở nên rất gần, Dương khẽ nhìn ngó xung quanh rồi lại nhìn cậu, bất giác cảm thấy ngượng ngùng.
Trong lúc nó còn đang khó xử thì Vĩnh bất chợt đặt tay lên tóc nó, phủi xuống một chiếc lá rụng từ trên cao.
Dương khẽ gãi đầu, rụt rè cúi người rồi ngước mắt nhìn cậu mỉm cười.
– Dương này…
– Hửm?
– Tôi cảm thấy mình rất may mắn khi gặp được cậu, cậu là người bạn tốt nhất và đặc biệt nhất đối với tôi.
Cảm ơn vì tất cả những gì cậu đã làm và…!tôi thực sự rất vui vì mình có thể trở thành bạn của cậu.