Đọc truyện Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh – Chương 52: Sinh nhật
Edit+beta: Diệp Hạ
Quý Trạch nhớ rõ, sinh nhật Giang Hạo vào tết dương. Trước kia hắn đã nói qua, mặc dù là lấy thái độ trêu trọc mà nói, nhưng Quý Trạch vẫn luôn nhớ rất rõ ràng.
Cậu định chuẩn bị cho Giang Hạo một phần quà sinh nhật, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên đưa cái gì.
Còn đang phiền não, Vu Hoa Canh nhìn thấy, thuận miệng hỏi một câu. Quý Trạch cũng tiện thể hỏi cái nhìn của nàng một chút, “Sắp tới sinh nhật Giang Hạo, cậu nói tôi nên tặng hắn cái gì mới tốt? Bút máy?”
Vu Hoa Canh nghe xong liền cười, “Quà tặng cũng thật học bá.”
“Nhưng rất thực dụng a.” Quý Trạch nghiêm trang chững chạc nói.
Vu Hoa Canh nói: “Quà tặng thì cần thực dụng làm chi? Chính là mua không cần thiết phải dùng, bình thường tự mình mua đồ dùng đã đủ nhàm chán rồi, còn nhận đồ như vậy nữa. Quà tặng quà tặng, đương nhiên coi trọng nhất chính là kinh hỉ, tâm ý.”
Nói mãi, nàng nhớ tới lần trước tên Giang Hạo kia tặng nàng cuốn Tuyển tập câu hỏi cao khảo, cực kỳ dày, đến bây giờ mới làm không đến một phần bốn. Trong mắt nàng chợt hiện lên giảo hoạt, bĩu môi nói: “Nhưng mà —— chúng ta đều học cao tam rồi, không giống vậy, mua chút đồ thực dụng cũng tốt, tôi thấy màu tím hoặc màu hồng cũng được (chắc là đang nói về màu bút máy, khúc này mình không chắc). Hắn nhất định có thể hiểu chân tình thực lòng của cậu.”
Quý Trạch suy tư, có chút đồng ý mà gật gật đầu.
Vu Hoa Canh ở một bên cười thầm. Con trai ngoan, cho cậu chỉnh tôi, quân tử báo thù ba tháng chưa muộn.
Nhưng mà nàng chung quy là không thể như nguyện nhìn thấy biểu tình hoá đá của Giang Hạo.
Khi đi học, Giang Hạo đột nhiên nhớ tới việc sinh nhật, quay đầu nhỏ giọng hỏi Quý Trạch, “Gần đến tết dương rồi, cậu chuẩn bị quà gì cho tôi vậy? Đây là sinh nhật đầu tiên chúng ta cùng trải qua nha.”
Quý Trạch lắc đầu, “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”
Giang Hạo nhìn cậu, cẩn thận hỏi, “Tôi hỏi một chút, ân, chính là để ngừa vạn nhất, tuy rằng tôi cảm thấy cái khả năng này có hơi lớn… Cậu sẽ không mua cho tôi đồ về học tập đi? Giống như sách gì đó.”
Nhìn biểu tình Quý Trạch biến hóa, Giang Hạo hiểu ngay, khổ sở mà nói: “Thật đúng vậy sao, may mắn tôi hỏi trước, một năm chỉ có một lần sinh nhật, tôi thật sự không muốn làm đề, chuẩn bị cho tôi cái khác có được hay không?”
Quý Trạch có chút quẫn bách, cảm thấy mình thật không đủ dụng tâm, áy náy nói: “Xin lỗi…”
Giang Hạo cười,“Làm sao phải nói xin lỗi, tôi biết nguyên nhân cậu muốn tặng tôi sách, cậu đều là muốn tốt cho tôi đi, đây là chuyện tốt, tôi cũng quen việc cậu đốc thúc tôi học tập, rất tốt. Chẳng qua sách tôi có thể tự mình mua, sinh nhật mà, tôi muốn một món quà hoàn toàn khác biệt.”
Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thấp giọng tự nói: “Nếu trên thế giới có một món quà gọi là Quý Trạch thì tốt rồi, tôi nhận được khẳng định là rất vui vẻ.”
Quý Trạch không nghe rõ, “Cậu nói cái gì?”
Lỗ tai Giang Hạo đỏ lên, ra vẻ bình tĩnh mà xua tay, “Không có gì, chỉ cần là đồ cậu chọn tôi đều thích, cho dù là có liên quan đến học tập, chỉ là những cái đó không có cảm giác kinh hỉ gì mà thôi.”
Quý Trạch gật đầu, “Được, tôi đây sẽ suy nghĩ.”
Thẳng đến trước sinh nhật một ngày, Giang Hạo đều không ngừng suy đoán Quý Trạch sẽ tặng hắn cái gì, định thăm dò một chút, nghĩ lại thì vẫn không muốn phá hư cảm giác kinh hỉ, tâm tình vừa chờ mong lại thấp thỏm, từ nhỏ đến giờ có rất ít lần hắn chờ mong sinh nhật nhanh đến giống năm nay vậy.
Sinh nhật muốn trải qua như thế nào.
Quý Trạch hỏi Giang Hạo muốn tụ họp cả lớp hay không, Giang Hạo lại cười tủm tỉm nói, không thích nhiều người, chỉ hai người là được, tương đối tiện. Không biết có phải là nghĩ nhiều hay không, Quý Trạch cảm thấy nụ cười kia có chút ý vị sâu sa, không cẩn thận liền liên tưởng đến chút chuyện không nên, sau tai biến hồng.
Tết dương lịch, cao tam khó có được phóng thích hai ngày. Nhưng cũng bởi vì là ngày hội nên Quý Trạch không thể ở nhà Giang Hạo, bọn họ định tổ chức sinh nhật vào đúng không giờ (12h đêm), một ngày mới bắt đầu. Vừa lúc còn có thể cùng đếm ngược hết năm.
Hai người ngồi ở trên ghế sa lông, nhìn thời gian tích tắc trôi qua.
10, 9, 8, 7… 3, 2, 1!
“Sinh nhật vui vẻ Giang Hạo!”
Quý Trạch khó nén hưng phấn, đi qua ôm lấy hắn.
Giang Hạo bị cậu ép tới vùi trong sô pha mềm mại, bật cười, “Rõ ràng là sinh nhật của tôi, sao lại cảm thấy cậu còn muốn hưng phấn hơn tôi vậy?”
Dù sao giờ cũng đang trong nhà, hai người cũng không cần cố kỵ cái gì, Giang Hạo ngẩng đầu lên liền hôn cậu một hơi, sau đó mắt híp híp mà vươn tay: “Quà.”
Quý Trạch cười, vỗ tay hắn, mới rời sô pha, đi đến bàn trà bên cạnh lấy túi quà tặng đưa qua, sờ sờ cái mũi, thấp thỏm nói: “Tự mình chọn, không biết cậu có thích hay không.”
Giang Hạo không thể chờ đợi được mà mở gói ra, vừa mở ra đã thấy, là một chiếc áo len màu đỏ, màu sắc rất bắt mắt. Không thể không nói, hắn có chút kinh ngạc, “Sao cậu mua màu này?”
“Không thích?”
“Cũng không phải, chỉ là cảm thấy thật trùng hợp mà thôi. Trước tôi đã cảm thấy cậu rất thích hợp mặc màu đỏ, muốn mua cho cậu một cái, không nghĩ tới chúng ta lại nghĩ cùng một chuyện.” Giang Hạo cầm áo len so trên người mình, rất vừa lòng, lại so trên người Quý Trạch. “Cậu đã mua cho tôi, tôi cũng mua một cái cho cậu đi, chúng ta mặc một kiểu, mặc thêm áo bên ngoài, người khác nhìn không tới.”
Quý Trạch rũ mắt, nói: “Kỳ thật tôi có mua hai cái…”
Giang Hạo càng kinh hỉ, hai mắt tỏa sáng, “Có mang đến không? Chúng ta cùng đi thay.”
“Ân.”
Hai người mặc áo len trên người, sóng vai đứng trước gương, mềm mại ấm áp, màu sắc sáng ngời càng tôn lên màu da trắng nõn, khi mặc vào áo cọ loạn tóc, bày ra một loại mỹ cảm biếng nhác.
Giang Hạo vươn tay ôm Quý Trạch, chân thành cười, “Cám ơn, tôi rất thích.”
Quý Trạch cũng cười, “Thích thì tốt.”
Chiếc bánh nhân hoa quả tinh xảo đặt trên bàn trà, bọn họ tùy ý ngồi xuống, mà trên sàn có trải một tấm thảm mềm mại, một chút cũng không lạnh.
Ánh nến chớp loé chiếu rọi gương mặt mang tươi cười của bọn họ.
Chúc cậu sinh nhật vui vẻ Giang Hạo, mong cậu vẫn luôn vui vẻ khoái hoạt.
Chúc cậu sinh nhật vui vẻ Giang Hạo, mong cậu luôn giống ánh nắng thật chói mắt.
Chúc cậu sinh nhật vui vẻ Giang Hạo, hy vọng chúng ta có thể cùng học chung đại học.
Trong lòng yên lặng nhớ kỹ mấy mong ước, Quý Trạch chợt cong môi cười, dùng một câu cuối cùng hoàn thành nguyện vọng của chính mình.
“Đang cười cái gì?” Giang Hạo nhìn thấy, hỏi cậu.
Quý Trạch lắc đầu, “Cậu ước chưa?”
“Rồi.”
“Ước gì vậy?”
“Nói ra mất linh, không phải có loại thuyết pháp này sao?”
“Cậu cũng tin sao.” Quý Trạch nhìn hắn, “Cậu nói ra, nếu không khó thì tôi có thể giúp cậu một phen a.”
“Nói chuyện phải giữ lời?” Giang Hạo nháy mắt một cái, “Vậy thì cậu từ trước đến nay đã cùng một chỗ với tôi, giờ chỉ cần nói cho tôi biết cậu muốn thi trường đại học nào, nguyện vọng của tôi thật có thể thực hiện.”
Quý Trạch sửng sốt một chút, đáy mắt ý cười càng đậm, “Ân, tôi cũng vậy, chúng ta cùng cố gắng.”
Tâm tình Giang Hạo tốt nói không nên lời, cầm tay cậu đặt lên bàn tay, “Cùng thổi nến đi.”
Hai người cùng tiến lên, thổi một chút, ánh nến nhoáng lên một cái, vụt tắt.
Giang Hạo đi mở đèn, cắt bánh ngọt, đem một khối đưa cho Quý Trạch.
Quý Trạch trước uy hắn ăn một hơi, mới lấy một khối bánh nhét vào miệng mình, nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêm túc ăn bánh của Giang Hạo, mỗi ngày đều nhìn mà một chút cũng không thấy chán, ngược lại càng nhìn càng cảm thấy suất khí.
Cậu cười một chút, đáy mắt hiện lên một tia sáng, ngón tay quét một khối bơ trét lên mặt Giang Hạo.
Giang Hạo không kịp đề phòng, quay đầu nhìn cậu, trừng lớn mắt, “Cậu được đó.”
Bộ dáng khôi hài kia, Quý Trạch nhất thời vô lương tâm mà cười.
Giang Hạo cũng quét một khối bơ bự, muốn bôi lên mặt Quý Trạch, nhưng Quý Trạch sớm có phòng bị, thân thể nhích cái né tránh. Giang Hạo lại chuyển hướng, tay trét trên cằm cậu.
Này vẫn chưa xong, khi Quý Trạch muốn phản kích, Giang Hạo đặc biệt không biết xấu hổ mà ôm thắt lưng cậu, nhấn vào trong ngực một cái, cúi đầu liền liếm cằm cậu, đem khối bơ vừa bôi vào cũng ăn luôn!
Quý Trạch không ngừng run rẩy, cằm truyền đến cảm giác ươn ướt, phảng phất có dòng điện thật nhỏ quét qua.
Vươn tay đẩy vai Giang Hạo muốn tránh.
Nhưng Giang Hạo bất mãn mà than thở: “Còn chưa ăn sạch sẽ.”
Lại liếm thêm hai cái.
Mặt Quý Trạch liền đỏ lên.
Vì tư thế vừa rồi, bơ trên mặt Giang Hạo cũng cọ hết lên mặt Quý Trạch. Giang Hạo cũng rất “thuận tiện”, một đường hôn lên, lại hôn hôn môi Quý Trạch, miệng đầy vị ngọt của bơ, môi răng giao hòa.
Quả nhiên không nên đùa cùng Giang Hạo, người này rất không biết xấu hổ!
Quý Trạch hoàn toàn bại, còn muốn tìm cái lỗ chui vào!
Quý Trạch né tránh tầm mắt, “Đừng lãng phí bánh ngọt.”
“Là cậu bắt đầu trước.” Giang Hạo chưa đã thèm mà liếm liếm khóe miệng, động tác gợi cảm lại tao khí, “Tôi đây gọi là dũng cảm nghênh đón khiêu chiến.”
Quý Trạch đỏ mặt cãi lại, “Người khác cũng chỉ là trét bánh ngọt mà thôi.”
“Chúng ta cũng chỉ là trét bánh ngọt mà thôi a.” Giang Hạo nhìn bánh ngọt kia, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Lời này nói ra, Quý Trạch còn thật không phản bác. Cậu do dự một hồi, vẫn là tiến lên, như thăm dò liếm bơ trên mặt Giang Hạo, nếm được vị ngọt, liền nói: “Chơi đến đây là được rồi, chúng ta cất bánh ngọt trong tủ lạnh đi, tắm rửa một cái rồi cũng nên ngủ…”
Lời còn chưa dứt, Quý Trạch phát hiện biểu tình Giang Hạo thay đổi, tay bưng chỗ bị mình liếm qua, trừng mắt khiếp sợ, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên, một bộ bị người khinh bạc.
Quý Trạch nhịn không được cười, “Lúc liếm tôi can đảm như vậy, giờ lại diễn ngại ngùng sao a.”
Giang Hạo phản bác, “Cái gì mà diễn? Cậu làm rất đột nhiên, tôi bị cậu dọa mà, không nghĩ tới cậu…”
Quý Trạch cười: “Không nghĩ tới tôi cái gì?”
Giang Hạo nghẹn một hồi, chậm rãi nói: “Không có gì, rất tốt, chỉ là tôi có chút kinh ngạc.”
Không kìm lòng nổi, lại tiến lên hôn hôn miệng Quý Trạch.
“Gấp như vậy làm gì, chúng ta lại vui đùa một chút được hay không?”
Hắn thuận thế ngồi ở trên ghế sa lông, xoay người, hai tay xuyên xuống nách Quý Trạch, cứ như vậy đem người bế lên, đặt ngồi trên đùi của mình. Quý Trạch không phòng bị, đột nhiên bị ôm lên còn có chút mơ màng, chờ khi kịp phản ứng lại đã ngồi ở trên người Giang Hạo, mặt đối mặt gần gũi, cậu thậm chí có thể thấy rõ lông mao thật nhỏ trên mặt Giang Hạo. Hai chân khoát lên trên lưng hắn, ngón chân đụng phải lưng ghế sô pha, căn bản không thể duỗi thẳng cũng không thể khép lại, Quý Trạch bỗng cảm thấy da đầu run lên, nguy hiểm tới gần.
Quý Trạch muốn đứng lên, lại bị giữ chặt thắt lưng, không thể động đậy.
Giang Hạo cúi đầu hôn môi Quý Trạch, thỉnh thoảng le lưỡi ra liếm cánh môi, răng nanh nhẹ nhàng lôi kéo, mang theo từng trận tê dại. Ngoài miệng không ngừng tiến tới, càn quấy, tiến quân thần tốc, hô hấp trở nên càng ngày càng nặng. Quý Trạch đẩy mấy lần không ra nên cũng không cam yếu thế mà phản kích, hơi đáp lại, liền có thể cảm giác được động tác của Giang Hạo càng thêm hưng phấn.
“Trên lưng cậu đều là mồ hôi.” Thanh âm Giang Hạo khàn khàn, bàn tay kề sát lưng cậu.
Quý Trạch thở dốc, trừng hắn, “Vô nghĩa, cậu không nóng sao?”
Vươn tay sờ sờ lưng hắn, áo ngủ quả nhiên cũng ướt sũng.
Giang Hạo ôm thắt lưng Quý Trạch, như là hận không thể nhét người vào trong ngực, cười nhẹ: “Bởi vì tôi rất khẩn trương lại kích động a, căn bản không khống chế được.” Trái tim đập bùm bùm (dữ dị), quá nhanh, quá khô nóng.
Đem mặt chôn ở cổ Quý Trạch cọ cọ, làm người ngứa ngáy.
Quý Trạch cong cong môi, cũng vươn tay ôm lấy hắn, lưng rộng eo thon, cả người nong nóng, ôm lên lại ngoài ý muốn ấm áp thoải mái, trách không được ngủ cùng hắn thì có thể ngủ đến thực an ổn, bên người chính là một cái lò sưởi lớn. Mặc dù ban đêm lạnh cũng có thể làm cho lòng người an.
“Ân, tôi cũng không khác lắm.”
Rất khẩn trương, cũng rất hưng phấn
___________