Lớp Trưởng... Cậu Thật Lạnh Lùng

Chương 45: Miễn mãn


Đọc truyện Lớp Trưởng… Cậu Thật Lạnh Lùng – Chương 45: Miễn mãn

“Đúng…thời gian không chờ đợi một ai cả…vì vậy Tớ cũng muốn như thời gian vậy…Nhưng Tớ không làm được…Tớ vẫn luôn chờ đợi câu ngỏ lời này của Cậu đó Cậu có biết không hả?”.Cô cười trong hạnh phúc mà ôm Cậu thật chặt

“Được rồi…Cậu ôm Tôi như vậy không ngại sao hả?Bố Mẹ nhìn kìa”.Cậu xoa đầu Cô trêu trọc

“Hừ…(ưm)…”.Cô hừ lạnh nhìn Cậu mà buông Cậu ra người ta muốn lãng mạn tý cũng không cho,Cô định nói gì đó Cậu bất ngờ kéo Cô lại hôn lên môi Cô chẳng quan tâm có những ai bên cạnh

Mọi người bên cạnh thấy vậy thì người che mắt,người thì nhìn đi chỗ khác chẳng ai muốn phá đi khung cảnh tình cảm của hai người họ

“Cậu….Tớ xử Cậu sau?”

“Sao rồi Con gái?….giờ chúng ta về được chưa?Chúng ta ở đây sợ làm bóng đèn của Hai đứa…phải không Con Rể?”.Mẹ Lệ nhìn Cô mà trêu đùa,cái khoảng khắc này là điều Mẹ luôn muốn mong Cô luôn vui vẻ hạnh phúc

“Mẹ này….”.Cô đỏ mặt nhìn Mẹ ngại ngùng

“Được rồi….chúng ta cũng có chuyện cần bàn với nhau vậy nên các Con ở lại chơi vui vẻ chúng ta về trước”

“Tạm biệt mọi người”

Bố Mẹ hai gia đình cũng mãn nguyện vì điều mình muốn cũng thành hiện thực rồi…

“Vậy giờ???Chúng ta về hay là…”.Minh thấy phụ huynh đi khuất xa rồi mới nhí nhảnh nhìn Cô

“Mọi người ở lại đi…dù sao cũng làm lỡ của mọi người một buổi tiệc rồi”.Cậu nhìn mọi người cười,Cậu cũng chuẩn bị nhiều đồ để cho mọi người dùng rồi

“Chúc hai Cậu hạnh phúc”

“Sớm kết hôn”

“Sao chúng mày….không muốn nói gì chân thành với Tao à?cũng không muốn dặn dò người ta cái gì sao?”.Cô nhìn những đứa bạn của mình mà trách móc,ít ra cũng phải bảo Cậu phải quan tâm Cô nhiều chút chứ

“Bảo Lâm…Sau này Cậu nhớ phải đối tốt với An Nhi…Bảo Long Cậu cũng phải vậy”

“Lại bắt đầu”.Cô với Ly ngán ngẩm mà lườm Minh,làm như bọn Cô đi đâu đó xa không bằng

“Rồi rồi…Tao bận Tao đi trước nhé”.Minh nhìn vào điện thoại cười rồi vội đi

“Thôi bọn Tớ cũng về đây”.Nhật Duy cũng lên tiếng nắm tay Phương Anh đi đâu đó có vẻ quan trọng

“À…chúng tao cũng phải về buổi tiệc đây”.Ly thấy mọi người về hết rồi thì cũng đi về để không gian riêng cho Cô và Cậu

Cô nhìn mọi người đang hạnh phúc cũng nhau đi khuất dần mà cũng cảm thấy hạnh phúc dùm họ

“Bảo Lâm…Cậu say rồi sao?”.Cô thấy Cậu dựa vào vai mình mà im lặng chẳng nói lời nào với Cô

“Xin Lỗi…Để Cậu chờ câu nói của Tôi lâu như vậy!…Sau này không để Cậu buồn điều gì nữa đâu…Tôi sẽ luôn ở bên cạnh Cậu”

“Tớ tin Cậu…Chúng ta cũng về đi thôi…muộn rồi”.Cô xoa đầu Cậu,Cậu bây giờ ngoan ngoãn dựa vào vai Cô như đứa trẻ được Mẹ vỗ về bao bọc vậy

Ở nơi nào đó….

“Nè…Anh đi đứng kiểu gì vậy?”

“Cô buồn cười…Chân Cô thì đi mắt Cô sao không nhìn đường mà cứ dán mắt vào điện thoại?đụng trúng người ta mà còn nói giọng đó sao?”.Giọng người con trai chững chạc khó chịu nhìn Cô gái đó,Anh thì đang vội về khách sạn để còn có việc quan trọng mà gặp phải người không đâu

“Anh?Coi như Tôi xui xẻo”.Cô gái liếc nhìn Anh một cái rồi kéo vali đi

“Là ai xui xẻo?…Này Cô rơi đồ”.Anh cầm trên tay là chiếc túi của Cô,gọi chạy theo nhưng chẳng thấy bóng dáng Cô đâu đành cầm chiếc túi ra về

“Tớ vào nhà đây…Cậu về nghỉ ngơi đi…mai gặp lại”

“Sang nhà Tôi đi…Tôi có đồ cho Cậu”.Cậu nắm tay Cô mà nói


“…sao vừa Cậu không đưa cho Tớ thể?”.Cô nhìn Cậu chần chừ,Cô muốn về nhà Cô sợ Bố Mẹ chưa ngủ mà đợi Cô nói chuyện

“Tôi quên…dù sao sang cái rồi về mà”

“Đâu?Quà của Tớ đâu?”.Cô đi lên phòng Cậu thì hào hứng nhìn bàn làm việc của Cậu mà tò mò

“Ở chỗ đèn ngủ?Hôm qua Tôi vội nên bỏ đấy…”.Cậu chưa kịp nói xong thì Cô đã hí hửng đi lại tìm quà Cậu chọn cho mình

“Sao không….ui da….”.Cô lay hoanh tìm ở các ngăn gần đèn ngủ cũng chẳng thấy đâu bực bội mà hỏi Cậu

“Cậu nghĩ lời Tôi nói là thật sao?Là Tôi lừa Cậu đó…nếu Tôi không nói vậy Tôi sẽ không được nằm bên cạnh Cậu như bây giờ đâu An Nhi à”.Cậu ôm Cô vào lòng mà thủ thỉ giọng nói ấm áp khẽ hôn lên trán Cô

“Cậu quá đáng…Bỏ Tớ ra Tớ muốn về nhà”.Cô vùng vẫy ra khỏi vòng tay Cậu,Cô đã bị Cậu lừa bao nhiêu lần rồi chứ?vậy mà vẫn không tỉnh ngộ

“Tôi Yêu Em An Nhi à”.Cậu phả từng hơi ấm đến Cô,ôm chặt Cô mà nhắm mắt ngủ

Cô cứ nằm im nhìn Cậu đã ngủ rồi,chắc có lẽ hôm nay Cậu uống hơi nhiều nên mệt.Cô cũng chẳng muốn về nhà khi đang nằm trong vòng tay của Cậu quàng tay ôm lấy Cậu mà lăn vào giấc ngủ

– —–

“Chào Cô!Tôi có hẹn với giám đốc của Cô để kí hợp đồng”

“Vậy mời Anh đi theo Tôi”.Cô gái ở quầy tiếp tân nghe vậy thì dẫn Anh đến nơi Anh muốn

“Thưa giám đốc…Có người nói muốn gặp Chị để kí hợp đồng ạ”

“Cho họ vào đi”.Bên trong là cô gái đang bận bĩu với sấp giấy tờ khác nhau

“Xin Chào…Tôi là Lưu Phong đại diện của Đông Phương tập đoàn HNP…?”.Lưu Phong đã đến Việt Nam từ đêm qua cũng muốn thăm Cô tiện thể giải quyết một số hợp đồng ở đây

“Chào Anh…Tôi là Thu Nga giám đốc ở đây”.Thu Nga cũng rời mắt khỏi sấp tài liệu hướng mắt lên nhìn bên đối tác

“Là Cô/Là Anh???”.Hai người bốn mắt nhìn nhau có chút quen mặt sau đó hai người không hẹn mà cùng nói tay chỉ về phía nhau

Thu Nga sau lần Cô đi định cư đó cũng chẳng còn ai để gây sự cũng vì vậy mà bản thân chịu học hành hơn bây giờ đã trở thành thiếu nữ sinh đẹp vừa có tài vừa có sắc thay gia đình quản lý công ty,Thu Nga cũng vừa ở Pháp bay về vì sang đó kí vài hợp đồng lớn

“Không ngờ gặp Cô ở đây…trả cho Cô này”.Lưu Phong lấy chiếc túi của ra trả lại chủ nhân của nó,Anh vốn định bỏ ra từ đem qua nhưng quên cũng may anh để trong cặp mà mang tới đây

“Ồ…cảm ơn Anh”

“Vậy chúng ta có thể bàn giao về hợp đồng được rồi chứ?”.Lưu Phong lấy trong cặp ra bản kế hoạch để trước mặt Thu Nga,khuôn mặt có chút lo lắng Anh sợ vì hôm qua đã gây sự với người ta rồi người ta báo thù không kí hợp đồng thì sao?

“Hợp đồng này…công ty chúng tôi không muốn hợp tác với tập đoàn của anh nữa…”

“Này…Cô là đang lấy oán báo ơn đó sao?Dù sao hôm qua lỗi là do Cô Tôi cũng giúp Cô trông coi giữ gìn chiếc túi của Cô…vậy mà Cô đối xử như vậy với Tôi sao?đúng là làm ơn mắc oán mà”.Lưu Phong khó chịu nhìn Thu Nga người gì mà việc tư việc công lấy là một mà trả thử anh chứ?

“Nghe nói Anh tốt nghiệp khoa Bác Sĩ ở Úc?Sao lại có hứng thú với việc làm doanh nhân sao?”.Thu Nga nhìn lại cái hợp đồng Anh đưa mà xem xét lại

“Sao Cô biết?với lại cũng đâu liên quan tới Cô?Cô đừng lạc chủ đề khác”

“Về làm thư kí tạm thời cho Tôi…Tôi sẽ xem xét lại bản hợp đồng này Anh thấy sao?”.Thu Nga tay chống cắm mà nhìn Anh,thật ra Thu Nga cũng tìm hiểu về Lưu Phong một số vấn đề vì biết Lưu Phong rất giỏi được nhiều công ty đánh giá tốt nên muốn thử sức Anh xem như thế nào

“Được thôi!”.Lưu Phong nhún vai nhìn Thu Nga chẳng cần suy nghĩ nhiều,Anh cũng thấy Cô gái này có chút thú vị

“….Anh có thể lái xe đưa Tôi về không?đêm qua Tôi về công ty làm việc đến nhờ nơi mệt Tôi không lái xe được”

Anh nhìn bộ dạng Thu Nga cũng gật đầu đồng ý cầm chìa khóa xe mà đưa Thu Nga về

“Bảo Lâm…Cậu dậy đi Tớ phải về rồi?”.Cô ngủ dậy đã hơn 9h sáng nẻn vội vào nhà tắm của Cậu rửa mặt ra khỏi phòng tắm thấy Cậu vẫn ngủ mà sang kéo Cậu dậy


“Còn sớm mà….”.Cậu ngồi dậy mà ôm Cô tựa cằm vào vai Cô giọng khàn khàn nói chưa tỉnh ngủ

“Vậy Cậu ngủ đi Tớ về đây không Bố Mẹ Tớ lo lắng”

“Cậu không quên gì đó sao?”.Cậu nắm lấy tay Cô mà nói

“Quên gì chứ?”

“….(chụt)…Tớ về nhé”.Cậu không nói gì tay chỉ lên môi mình Cô cũng hiểu ý hôn môi Cậu rồi ra về

“Lưu Phong???….Cậu về đây hồi nào vậy?”.Cô đi ra cổng nhà Cậu liếc nhìn thấy người con trai từ trên xe bước xuống bóng dáng có chút quen thuộc

“An Nhi…?Cậu làm gì ở đây vậy?nhà Cậu đó sao?”.Lưu Phong cũng vừa bước xuống xe định sang mở cửa cho Thu Nga nhưng thấy Cô nên bỏ Thu Nga ở trong xe

“À không phải…”

“Lưu Phong?”.Cô chưa kịp giải thích thì Cậu đứng trên lan căn ở phòng gọi tên Anh dơ tay chào,Cậu cũng khi Cô dời khỏi phòng mình cũng dậy đi ra ngoài lan can nhìn Cô đi về nhà

“Hai người?…Lưu Phong?Anh….”.Lưu Phong nheo mắt nhìn Cô và Cậu nghi ngờ đột nhiên Thu Nga bước xuống xe nhìn Anh phẫn nộ

“Thu Nga?…Cậu với Cậu ấy?”.Lần này là đến lượt Cô ngạc nhiên sao Lưu Phong cùng Cô trên một chiếc xe về chứ?

“Thôi có gì chúng ta nói sau nhé…Tớ có việc bận phải đi trước…Cậu rảnh thì sang nhà Bảo Lâm chơi nhé”.Cô nhớ ra việc quan trọng nên cười trừ rồi chạy về nhà

“An Nhi con bé đêm qua không về sao Chị?”.Gia đình Cô cũng vừa ngồi vào bàn ăn không thấy Cô đâu nên Mẹ Lệ lo lắng

“Chắc con bé ở nhà Bảo Lâm đó Mẹ…vài hôm trước Con bé cũng ngủ ở nhà Bảo….”.Chị Như đang gắp đồ ăn thì biết mình lỡ mồm nói nên đành ngậm ngùi mà cúi mặt ăn

“Lần An Nhi đi chơi với bạn bè nhưng không về nhà đó sao Như?”

“Dạ….”

“Mọi người giờ mới ăn sáng sao ạ?”.Cô nhẹ nhàng đi vào nhà khuôn mặt có chút lo lắng khi thấy mọi người còn đang ngồi trên bàn ăn ánh mắt ai cũng nhìn Cô như muốn tra hỏi điều gì đó

“An Nhi qua đây?Con đi đâu từ đêm qua giờ mới về?…đây là lần thứ mấy?khai thật sẽ được hoan hồng”.Bố Phong ánh mắt nhìn Cô mà tra hỏi

“Con….Con ở nhà Bảo Lâm về tại hôm qua Cậu ấy say nên Con ở lại chăm sóc Cậu ấy”

“Con ở qua đêm nhà người ta là lần thứ mấy rồi?”

“Lần…thứ hai ạ”.Cô cúi đầu mà trả lời thật lòng,Cô nhìn ánh mắt mọi người Cô biết mọi người đã biết sự thật hết rồi

“An Nhi à…bây giờ Con cũng lớn rồi,phải biết suy nghĩ suy nghĩ chính chắn rồi hãy làm điều gì đó biết trước?”.Bố Cô cũng lên tiếng bảo ban Cô,Bố Cô cũng chỉ có mỗi đứa Con là Cô nên đều muốn dành cho Cô nhưng điều tốt đẹp nhất

“Vâng…Con biết rồi sao này không để mọi người lo lắng nữa đâu ạ”

“Sang ăn cơm đi con”

– ——

“Cô nghỉ ngơi đi…lát Tôi quay về sẽ làm đồ ăn cho Cô”.Lưu Phong đưa Thu Nga về nhà cẩn thận để Thu Nga đi nghỉ ngơi rồi muốn sang nhà Bảo Lâm một chút

ting…ting…

“Xong việc rồi sao?”.Cậu cũng đang tiện thể chăm sóc vài cái cây ở ngoài khu nhỏ có tiếng chuông cửa thì đi ra Cậu cũng đoán trước được là ai


“Cậu với An Nhi ở bên nhau rồi sao?”.Lưu Phong cùng Cậu vào nhà ngồi trò chuyện,Anh nhớ lại chuyện ban nãy mà tò mò

“Ừm…Hôm qua Tớ tỏ tình với Cậu ấy rồi.Lưu Phong chuyện đó…”

“Chúc mừng Cậu nhé”.Lưu Phong biết Cậu định nói gì với mình nên chen ngang vào câu nói của Cậu

“Cậu với Thu Nga có quan hệ gì sao?”.

“Tớ đến đây để ký kết một số hợp đồng trong đó cũng có công ty của Cô ta trước đó có gây sự một chút nên hợp đồng bị hoãn Cô ta nói muốn Tớ làm thư kí tạm thời cho Cô ta nên Tớ đành làm vậy?”

“Sao Cậu không làm Bác Sĩ?”.Cậu nghe vậy có chút khó hiểu so về thực lực Anh giỏi hơn Cậu rất nhiều

“Gia đình Tớ gặp chút vấn đề nên Tớ thay Bố quản lý công ty”

“Sau này cần giúp gì cứ nói với Tớ nhé”

“Vậy Tớ về trước nhé…Tớ còn bận chút việc”.Lưu Phong cũng chỉ muốn đến hỏi thăm Cậu xem dạo này Cậu với Cô sao rồi còn phải về quan tâm cái con người kia không hiểu sao để Thu Nga một mình ở nhà Anh là thấy bồi hồi khó chịu?

“Cô nói mệt sao Cô vẫn còn ngồi đây uống rượu hả?”.Anh đi vào nhà xem Thu Nga sao rồi thì thấy Thu Nga đang ngồi trên bàn mà uống rượu đôi mặt buồn sầu khó tả

“Có phải Bảo Lâm với An Nhi hai người đó đến với nhau rồi không?”.Thu Nga uống cạn ly rượu đầy khuôn mặt như vừa khóc mà nhìn Anh tra hỏi

“Sao Cô biết hai người họ?cũng phải Cô gần nhà hai Cậu ấy mà”.Lưu Phong nhìn cái con người hung dữ lạnh lùng lúc sáng bây giờ đã thay đổi hoàn toàn khuôn mặt quệt quệ có chút chua xót tim Anh vì vậy mà đột nhiên đau đớn

“Anh có biết không…Bảo Lâm là người Tôi thích rất lâu rồi…Tôi còn biết Cậu ấy nhiều thời gian hơn cả An Nhi nhưng kết quả Tôi không có được một chút tình cảm của Bảo Lâm…Tôi đã cố gắng để bản thân tốt hơn nhưng bây giờ xem ra không còn cơ hội nữa rồi”.Thu Nga nhếch môi cười chua xót,thực sự những điều Thu Nga cố gắng đến bây giờ là vì điều gì chứ?

“Cô say rồi Tôi đưa Cô về phòng”.Lưu Phong cứ nhìn Thu Nga kể lể một lúc sau không thấy nói gì nữa mới sang đỡ Cô về phòng nghỉ ngơi

“Tôi không say…Anh phải uống với Tôi”

“….Được Tôi uống với Cô”.Anh ngồi uống nghe Thu Nga nói hết chuyện này đến chuyện kia mặc dù có chút men rượu nhưng Anh cũng cảm nhận được người con gái này ngoài lớp vỏ bọc bên ngoài thì là một người có nhiều tâm sự thật ra cũng rất ấm áp

Hai người cứ uống hết chai rượu này đến chai kia…đến khi Thu Nga say rồi Anh mới đưa về phòng cho Thu Nga nghỉ ngơi…

“Cô làm gì vậy hả?”.Anh đưa Thu Nga về phòng đắp chăn cẩn thận rồi mới định dời đi thì bị Thu Nga quàng tay qua cổ mà giữ lại

“Có phải Anh muốn làm Tôi say đúng không?Anh định giở trò gì với Tôi?”.Thu Nga trong men say mắt mơ màng nhìn Lưu Phong mà nói

“Này Cô?Cô ăn nói cho cẩn thận…Tôi không hiểu Cô kiểu người gì luôn đó?”.Lưu Phong nghe vậy tức giận,chiếc váy hai dây của Thu Nga vô tình bị tuột xuống lỗ ra chiếc ngực trắng nõn nà khiến Anh ngại ngùng mà gỡ tay Thu Nga ra khỏi cổ mình

“….ưm….”.Thu Nga thấy Anh càng muốn rời khỏi thì càng giữ chặt áp gần mặt mình mà tìm môi của Anh hôn say đắm

“Là Cô khiêu khích Tôi trước…”.Anh đã cố kím nén cái dục vọng của mình trước cơ thể người con gái đẹp như vậy…nhưng người ta lại ép Anh phải làm vậy

Anh hôn đắm đuối lên đôi môi của Thu Nga đến vành tai đang nóng rực Tôi tay giật tung đừng cúc áo sơmi của mình…Thu Nga càng ôm chặt lấy cổ Anh trong men say…Anh không thể kịp chế được nữa lần mò đến khóa váy của Thu Nga mà cởi nó rồi đến những mảnh vải còn lại nhìn lại người con gái đang bị men say làm đầu óc mơ màng mà cười khổ

“Cô có biết cơ thể Cô đẹp lắm không?”

“Anh…Coi như Tôi sai rồi…”.Anh ghé sát tai Thu Nga mà nói khiến Thu Nga giật mình mà mở mắt nhìn Anh rồi nhìn đến cơ thể mình không một mảnh vải Anh cũng vậy mà xấu hổ

“Bây giờ Em còn nói được những lời đó với Tôi sao?Muộn rồi…cùng lắm sau đêm nay không ai cưới Em thì về làm Vợ Tôi”.Lưu Phong nhìn người con gái nằm dưới mình cười tà mị mà nói,thật ra Anh cũng có chút động lòng với người con gái này!

“Ai thèm làm Vợ Anh?”

“Vậy từ bây giờ Em là Vợ Tôi”

Anh không để Thu Nga phán kháng Anh giữ tay Thu Nga trên đầu mà hôn lên đôi môi của Thu Nga lần mò đến xương quai xanh mà cắn lấy nó…bàn tay Anh bất giác buông lỏng tay Cô ấy ra mà thăm dò vòng eo,cơ thể của khiêu gợi của Thu Nga…

Thu Nga cũng chẳng hiểu sao cơ thể nóng rực quành cổ Anh áp sát vào người mình như vậy lại thấy cơ thể mát hơn chẳng nghĩ ngợi điều gì cứ hôn lên môi của Anh cảm nhận được hơi thở ấm áp mùi hương của tóc Anh khiến đầu óc mơ màng

“Những điều Anh nói là thật chứ?”.Thu Nga nhận ra Anh đang muốn thăm dò nơi bí hiểm ấy nên lên tiếng hỏi Anh,Thu Nga sợ chỉ là một câu đùa cợt khi cả hai cùng say

“Lời Tôi nói là thật…sau này Tôi chịu trách nhiệm với Em”.Câu nói của Anh đây chững chạc thật lòng giọng nói đầm ấm ghé sát tai Thu Nga mà nói

Thu Nga không nói gì nữa buông lỏng cơ thể mình cho Anh làm gì thì làm…hai người cứ ngọt ngào như vậy đến hết đêm rồi lại ôm nhau ngủ Thu Nga nắm trong vòng tay của Anh ngủ ngoan ngoãn nhưng những chú thỏ con.Anh thấy vậy mà khồn khỏi nở nụ cười

Người ta nói đúng tình yêu cứ để nó tự nhiên đúng người tình yêu tự khắc đến với chúng ta!

– ——-


Vài ngày sau…mọi chuyện ở đây cũng suôn sẻ Bố Mẹ Cô quyết định về quên vì ở đó còn nhiều việc cần giải quyết

Cô cũng muốn về quê sau bao năm xa cách Cậu cũng đi cùng Cô

Cũng may cả Ly/Minh cũng cùng nhau về thăm nhà.Minh thì dẫn theo Hân…còn Ly thì không thể thiếu Bảo Long ở bên cạnh

“Anh còn nhớ nơi đó chứ?”.Cô với Cậu ngồi ở ngò đất mà nói chuyện,bỗng dưng Cô chỉ về hướng xa xa ở đó có kỉ niệm của Cô và Cậu

“Tôi đưa Em đến đó”

“Nhưng chiều muộn rồi…đến đó sẽ tối mất”

“Không sao chúng ta có thể cắm trại ở đó một đêm để ngắm sao”

Sau vài phút chần chừ Cô mới quyết định đi đến đó cùng Cậu…hai người nằm tay nhau trong hạng phúc mà đi đến đó

Cũng không ngoài suy đoán của Cô đi đến đó đã tối nên đành nhóm lửa dựng trại để ngồi mà bên nhau ngắm sao trời

“Ngôi sao kia đẹp nhỉ Anh?”.Cô dựa trên vai Cậu tay chỉ lên ngôi sao sáng chói nhất mà chăm chú nhìn

“Nhưng Em đẹp nhất”.Cậu nhìn Cô cười trong hạnh phúc

“Dẻo miệng”

Cô cùng Cậu ôn lại kỉ niệm trước đây sao trên trời sáng tỏa một vùng vầng trăng sáng hơn thường ngày họ giống như đang chiêm ngưỡng sự hạnh phúc của Cô và Cậu vậy!

Sau một hồi tán ngẫu Cô mệt mỏi rời vai Cậu mà đi vào bên trong để ngủ sáng mai dậy sớm để quay trở về.Cậu thấy Cô vào trong rồi thì nở nụ cười đen tối mọi chuyện đều là do Cậu lên kế hoạch hết rồi

“Em muốn ngủ!”.Cô thấy Cậu cứ nằm nhìn mình mệt mỏi mà lên tiếng

“Vậy chúng ta ngủ cùng nhau”.Cậu tiến gần lại người Cô cười tà mị nói

“Anh tính làm gì?Anh trưởng thành rồi đó”.Cô nhận thấy có cảm giác không lành nhìn Cậu

“Cũng đúng…thế chúng ta làm chuyện của những người trưởng thành…Em có biết là Em đang câu dẫn Tôi không?Tôi không muốn thấy Em mặc đồ như vậy”.Cậu nhìn chiếc váy trắng trễ vai nhưng kiêu ngợi của Cô mà không kìm nén được mà xé toạc chiếc váy trên người Cô

“Anh…Anh có biết Em không mang đồ theo ngày mai Em mặc gì về hả?”.Cô hoảng hồn nhìn Cậu

“Cùng lắm chúng ta cứ như vậy ở đây luôn đi nhé”.Cậu cười rồi hôn lên môi Cô ngửi mùi hương của tóc Cô…Cậu thực sự chỉ muốn chiếm đoạt cơ thể Cô ngay bây giờ

“Càng ngày Em càng thấy Anh quá đáng…Bảo Lâm lạng lùng trước kia đâu rồi hả?”

“Nếu Em còn nhiều lời Tôi xử Em ngay bây giờ đó…Tôi muốn chiếm đoạt cơ thể Em từ lâu rồi nhưng bây giờ Tôi mới có cơ hội vì vậy Em còn trách móc Tôi sao?”.Cậu ghé sát tai Cô mà thì thầm

“…á…”

Cậu bực bội vì cơ thể còn chưa tiếp xúc trực tiếp với nhau lần mò tháo bỏ nội y của Cô ra khiến Cô đỏ mặt nhưng càng làm Cậu hứng thú hơn

Trên người chẳng còn một mảnh vài che thân Cậu mới thoải mái thăm do cơ thể Cô đi qua từng nơi Cậu lại để lại vài vết cắn đánh dấu chủ quỳên lên nó…Cô chỉ biết ngại ngùng mà không thể phản kháng

“Tôi sẽ nhẹ tay với Em”

Bàn tay Cậu đang sờ soạn người Cô bỗng nhiên dừng lại ở nơi bí hiểm còn nói nhẹ vào tai Cô khiến Cô ngại ngùng nhắm chặt mắt

Hành động của Cậu khiến Cô phát ra vài tiếng rên rỉ nhưng cả hai đều say đắm bên nhau không muốn dừng lại…

Cây cối bên ngoài đến bầu trời như nghe thấy những tiếng đó mà bỗng đung đưa theo nhau nhẹ nhàng đến lạ

Họ có thể xảy ra nhiều chuyện nhưng cuối cùng Họ có thể ở bên cạnh nhau đó là điều hạnh phúc nhất!

_____________The End____________

– ——–+——–+——–+—-

*Cảm ơn mọi người thời gian qua đã theo dõi truyện của Senn ^_^*

vì truyện từ lúc đầu cũng đã nhẹ nhàng đến kết cũng nhẹ nhàng nếu còn chỗ nào thiếu sót mong mọi người bỏ qua

(*Senn cũng đang có ý tưởng ra truyện mới mong sẽ được mọi người ủng hộ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.