Đọc truyện Lớp Trưởng… Cậu Thật Lạnh Lùng – Chương 42: Tình Bạn đáng giá bao nhiêu?
“Heyyyy….không ngờ đi lâu vậy mà ở đây cũng chẳng thay đổi gì ha?”.Cô về tới sân bay đi ra ngoài đợi xa nhìn khung cảnh ở đây vẫn vậy khung cảng êm đềm
“Cậu chưa tỉnh à?Ở đây là ban đêm rồi thì sao mà ngắm được cảnh chứ?thì tất nhiên nó vẫn như vậy rồi”.Cậu cốc đầu Cô,lúc nào cũng thích cái tính trẻ con như vậy
“Kệ Tớ…Tớ thích nói vậy thì làm sao?”.Cô lườm Cậu rồi kéo vali lên xe ngồi trước khuôn mặt phụng phịu,Cậu chẳng lãng mạn chút nào ít nhất cũng phải nói đẹp hay gì giống ý Cô cho Cô vui chứ
Cậu nhìn Cô giận dỗi mà cười khổ con người thì trưởng thành mà tình khí thì không bao giờ lớn nổi…
“Vào nhà nghỉ ngơi sớm đi…”.Cậu xoa đầu Cô thấy Cô mệt mỏi thì lo lắng cho Cô
“Ừmm…vậy Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi…”.Cô gật đầu,Cô chỉ muốn ngủ thôi đi xe nhiều giờ cơ thể Cô mềm dẻo Cô chỉ muốn nằm trên cái giường bản thân đã xa cách hơn 2 năm nay giờ nó như nào rồi?
Cô dù mệt mỏi nhưng cũng nhận ra trong nhà có ánh sáng không hiểu tại sao?Cô vừa kéo vali vừa nghĩ chắc là Bố Mẹ thuê người làm trông nhà có lẽ vậy…
“A…Bố Mẹ…Sao Bố Mẹ lên đây vậy?”.Cô vừa mở cửa đi vào thì thấy Mẹ thì trong bếp dọn dẹp còn Bố thì đang đọc báo vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên,Cô cũng định ngày mai sẽ về quê thăm Bố Mẹ
“Cô Lệ gọi điện về nói Bố Mẹ lên đây chăm sóc Con…sợ Con không lo tốt cho bản thân nên Bố Mẹ sắp xếp công việc dưới đó lên đây vào hôm qua”.Mẹ nắm tay Cô đi ra sofa ngồi
“Xem con gái Bố trưởng thành như thế nào rồi?Xinh xắn hơn rồi này,cũng hiểu chuyện hơn rồi…”.Bố cũng nhìn Cô mà mãn nguyện Bố lúc nào cũng mong Cô luôn vui vẻ hiểu chuyện hơn trưởng thành biết quan tâm bản thân là Bố Cô hạnh phúc rồi
“Con nhớ Bố Mẹ lắm luôn ý”.Cô ôm Bố Mẹ bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến,Cô xa Bố Mẹ hơn 2 năm thỉnh thoảng chỉ gọi vài cuộc điện thoại về hỏi thăm sức khỏe vậy thôi
“Bố Mẹ cũng nhớ Con…Con gái lớn thật rồi.Con muốn ăn gì Mẹ làm cho ăn”
“Dạ thôi ạ…Cũng muộn rồi bố Mẹ nghỉ ngơi đi ạ!Hôm nay Con muốn ngủ với Mẹ”.Cô thấy cũng muộn rồi với cũng muốn để Bố Mẹ nghỉ ngơi
“Rồi rồi…Hai Mẹ Con cứ tình cảm đi”.Bố Cô nghe vậy thì nhâm nhi ly trà rồi quay sang đọc nốt tờ báo
“À…Con bé Ly với thằng Minh cũng lên đây sinh sống làm việc rồi đó…Ly thì hình như làm bà chủ ở tiệm bánh ngọt ở cũng gần đây còn Minh thì làm thầy giáo dạy thể thao ở cái trường con học ngày trước đó…Mẹ nhớ mang máng như vậy?”.Mẹ suy nghĩ rồi nhìn Cô,Mẹ Cô hôm qua lên đây cũng là nhớ Ly/Minh giúp đỡ nhiều nên mới quen ở đây
“Úi…Vâng…Con biết rồi!Bố Mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ…Con mang đồ lên phòng đây”.Cô cười thú vị ai cũng lớn hết rồi,hơn 2 năm Cô chỉ gọi điện cho Bố Mẹ chứ chưa một lần gọi điện cho Ly/Minh hay là Phương Anh Nhật Duy gì đó dù một lần…
Cô xách vali lên phòng đi vào bật điện phòng vẫn là khung cảnh ấy góc phòng ấy chẳng thay đổi chút nào mọi thứ vẫn được sắp xếp gọn gàng từ khi Cô dời đi đến khi Cô quay về căn phòng vẫn vậy chỉ có con người là thay đổi theo thời gian….
– —-
Vì đi đường xa mệt mỏi Bố Mẹ Cô cũng không làm phiền Cô ngủ…Cô ngủ dậy thì cũng 9-10h sáng mọi khi Cô ngủ dậy đều có giờ giấc nhưng về nước rồi Cô chưa biết làm việc gì nên cứ nghỉ ngơi cho tràn đầy sức khỏe
“Bố…Bảo Lâm Cậu sang đây hồi nào vậy?”.Cô tắm xong sửa soạn ăn mặt đẹp một chút rồi đi xuống nhà Cô định đi gặp Ly lâu rồi hai người không tâm sự
“Tôi đến khi Cậu còn chưa dậy?”
“Bảo Lâm đến tìm Con nhưng Con chưa dậy nên đánh cùng Bố vài ván cờ coi bộ trẻ mà giỏi”
“Vâng…Cậu ấy cái gì cũng giỏi….”.Cô nhìn Cậu một cái rồi đi sang cạnh ngồi cùng Bố thấy Bố vui vẻ Cô cũng cảm thấy vui trong lòng
“Con định ra ngoài sao?”.Mẹ Cô cầm ly sữa nóng đưa cho Cô thấy Cô ăn mặc chỉnh chu nên hỏi
“Vâng…Con định đi gặp cái Ly ý mà”.Cô cười nhìn Mẹ vừa nãy Cô cũng lướt xem ở gần đây có tiệm bánh ngọt nên cũng biết địa chỉ
“Tôi đi cùng Cậu….”.Cậu cũng nhanh nhảu lên tiếng vốn dĩ Mẹ Cậu mong Cậu đến bệnh viện ở đây để quản lý nhưng Cậu muốn dành cho Cô nhiều thời gian hơn
“Ừm…Vậy tụi Con đi nhé!”
“Chàu xin phép”
“Hai chúng nó đẹp đôi ha”.Bố Mẹ nhìn Cô với Cậu đi cùng nhau mà tấm tắc khen ngợi
“Cậu cũng giỏi ghê ha…biết đánh cờ cơ đậy”.Cô cùng Cậu đi bộ trên đường muốn ngắm nghía mọi góc mọi nơi thì đi bộ là hợp lý nhất
Tôi cũng phải lấy lòng Bố Vợ tương lai chứ
“Cậu nói gì cơ?Tớ không nghe rõ”.Vì Cô đi trước Cậu vài bước nên không nghe rõ Cậu nói gì
“Không có gì”.Cậu cười nhìn Cô rồi đi lên đi cùng Cô
“Bà chủ…ở đây loại bành nào là ngon nhất vậy?”.Cô với Cậu đi hơn 10 phút thì tới quán của Ly nhìn cũng đẹp nhẹ nhàng nhưng thu hút mặt người nhìn
“Ở đây có loại banh……..Ế…..về hồi nào?”.Ly vừa loay hoay ở bên trong quầy vừa ngẩng mặt lên nhìn khách mua bánh thấy Cô thì ngạc nhiên đơ người vài giây mới tỉnh
“Tao vừa về đêm qua…nghe nói dạo này làm ăn rất tốt nên muốn đến xin làm nhân viên”.Cô cười khoác vai Ly mà trêu đùa
“Xì…Luôn cho mày 1 slot dọn dẹp quán”.Ly kéo Cô ra ghế ngồi hỏi thăm
“Em ra kia mua cho 2 ly cafe latte nhé”.Ly quay sang nhân viên nói
“Sao không làm thêm chút đồ uống?”.Cô thấy Ly nói với nhân viên vậy thì có chút thắc mắc
“Nhưng mày biết đấy tao đâu giỏi làm đồ uống nên tiệm tao chỉ có bán bánh thôi nếu khách mà dùng bánh ở đây thì tiệm cũng chỉ có nước lọc với nước ngọt thôi”.Ly nhìn Cô chán nản Ly cũng đang tham khảo một số loại đồ uống để phục vụ thêm cho khách
“Sau này tao giúp mày làm đồ uống…bên kia tao cũng có tiệm nhỏ về đồ uống “
“Thanks you bạn tuiii…À…Chào Cậu”.Ly vui vẻ ôm Cô rồi mới để ý sang Cậu nên ngại ngùng chào hỏi
“Chào Cậu”
“Ly…Anh có mua chút trái cây ngon cho Em này…”
“E…hèmmm”
“Hai người…về khi nào thế?”.Bảo Long vừa cầm túi trái cây đi vào tiệm cho Ly thì nghe giọng Cô nên đi lại có đôi chút ngạc nhiên
“Tụi Tao vừa về hôm qua”.Cậu nhìn Bảo Long ngồi bên cạnh mình mà nói
“Hai người…”.Cô nheo mắt nhìn Bảo Long rồi nhìn sang con bạn thân khuôn mặt đang đỏ vì ngại mà tra hỏi
“Thì….đó là một câu chuyện dài mà chuyện dài thì sao kể hết bây giờ được khi khác Tao kể cho nghe nhé”.Ly cười xuề xoài nhìn Cô mà ngượng ngùng
“Thật ra…tụi tớ…vài ngày nữa là tổ chức đám cưới”.Bảo Long nhìn Ly rồi nhìn Cô mà nói
“Khụ…Ặc…”
“Ly…Bao lâu rồi?….”.Cô nhìn con bạn thân mình sắp cưới mà Cô cũng không hay biết gì nếu mà Coi không về chắc…
“2 tháng rồi…”
“Cái gì???Hai người mới quen nhau có 2 tháng mà đã nghĩ tới chuyện đám cưới rồi sao?”
“Không phải…Ly….2 tháng rồi…”.Bảo Long nghe Cô nói vậy thì lắc đầu nói rồi làm hành động cho Cô hiểu Ly có thai 2 tháng rồi…
“Chờiii…Vậy mà đến bạn thân cũng không hay biết chuyện gì luôn?”.Cô nghe vậy thù thặc lưỡi nhìn Ly mà trách móc
“Không có…Tao định nay sắp xếp mọi thứ ổn định sau đó sẽ gọi điện cho mày…nhưng chưa kịp gọi mày đã về rồi…sao trách tao được”.Ly nhìn Cô cười trừ
“Vậy là lỗi của Tao hả?”
“An Nhi thôi Cậu đừng lớn tiếng làm Ly giật mình sẽ ảnh hưởng đến cái thai”.Bảo Long ngồi gần lại Ly mà bảo vệ
“Rồi rồi”
Cô nhìn vậy vừa vui vừa mừng cho Ly trong lòng thì có chút buồn”bao giờ Cậu với Cô mới được hạnh phúc chứ?”
Cậu nãy giờ im lặng nghe đôi bẻn nói qua nói lại mà chỉ biết lắc đầu ngồi nhâm nhi ly cafe cho lành
“À…thằng Minh có hay tới đây không?”
“Cũng thỉnh thoảng thôi…Nghe nói nó bận nhiều việc lắm”
“Ồ…vậy nó qua quán thì gọi tao nhé…Thôi tao với Bảo Lâm về đây”.Cô chán nản gật đầu rồi ra về,Cô không thể ở lại xem cảnh tình cảm ngọt ngào của hai người kia xem mình như bóng đèn vậy
“Đúng là…thời gian không chờ đợi một ai mà…”.Cô vừa đi vừa nghĩ đến chuyện của Ly mà lẩm bẩm nói
“Ý Cậu là sao?”
“Ui…da…Cậu đang đi dừng lại làm gì?Tớ nói vậy đó Cậu hiểu sao thì hiểu!”.Cô đập cả khuôn mặt vào lưng Cậu nhưng đau nhất là trán Cô đập vào sống lưng Cậu đau tê tái nhìn Cậu mà cáu gắt
“….Dạo này Cậu cũng ăn gan trời rồi ha?…mày nheo với Tôi không thua câu nào?”.Cậu nhéo cái má có chút đỏ vì đau mà trách Cô,lỗi đâu phải do Cậu mà ra chứ?
“Rồi sao?Cậu làm gì Tớ?”
“Rồi Tôi sẽ xử Cậu sau!”.Cậu cười nụ cười nham hiểm rồi kéo Cô đi về…Cô nghe vậy thì đâu óc Cô khó hiểu về câu nói nụ cười của Cậu
“An Nhi???….”
“……Nhật…Duy…?…Cậu trưởng thành ghê ta…Tớ không cả nhận ra luôn đó?”.Cô đang vui vẻ tay chỉ hết hướng này đến hướng kia với Cậu thì có người con trai lướt qua Cô cũng chẳng kịp để ý đến
“Là Cậu thật sao?…Cậu về hồi nào vậy?Cậu cũng về chung với An Nhi sao?”.Nhật Duy vui vẻ đi đến gần Cô,Nhật Duy còn chưa tin được Cô đã về nhìn Cô thay đổi nhiều nên khó mà nhận ra nhanh kịp…
“Ừm…Gia đình Tôi cũng ở bên đó nên Cậu ấy về Tôi cũng về chung”.Cậu cũng chỉ gật đầu trả lời rồi lại nhìn Cô vẻ mặt có chút khó chịu
“Có phải Tớ xinh hơn rồi không???”.Cô cười vỗ vai Nhật Duy
“Đúng…đúng đối với Tớ Cậu lúc nào cũng xinh hết…”
“Đến bây giờ vẫn còn thả thính con nhà người ta sao?”
“Á…Phương Anh…lâu lắm không gặp nhớ Cậu quá à”.Cô nhìn rồi mới nhận ra là Phương Anh thấy có cảm giác không lành khi Phương nói câu đó nên đi lại ôm Phương Anh cho Phương Anh bớt suy nghĩ những điều Nhật Duy vừa nói với Cô
Nhật Duy nghe vậy thì không biết nói sao chỉ đứng im lặng mà xem hai người con gái nói chuyện với nhau
“Tớ cũng nhớ Cậu lắm”
“Bảo Lâm hay chúng ta vào sân vào trận bóng rổ đi lâu rồi Tôi với Cậu không đánh bóng với nhau”.Nhật Duy nhận được ánh mắt tia lửa đạn của Phương Anh nhìn mình mà run người nên lảng sang chuyện khác cũng may ở gần sân bóng nên kéo Cậu vào trong
“Nhưng Tôi….”.Cậu còn chưa kịp phản kháng đã bị Nhật Duy lôi vào trong sân
Cô cũng kéo tay Phương Anh vào trong sân tìm chỗ ngồi để mà trò chuyện tâm sự…
“Cậu sang bên đó ổn không?Sao không liên lạc với mọi người ở đây?”
“Tớ sống tốt lắm…chỉ tại Tớ nghĩ không gọi cho mọi người để Cậu với Nhật Duy không nhớ tới Tớ khi đó hai người sẽ tốt hơn…chuyện vừa nãy Nhật Duy nói vậy không có ý gì đâu Cậu đừng tin những gì Cậu ta nói”.Cô cầm tay Phương Anh mà giải thích,khi nãy Cô nhìn ánh mắt Phương Anh biết chứ Phương Anh thực sự rất thích Nhật Duy ánh mắt Phương Anh chứng minh rõ nhất điều đó
“Thật ra…Tớ với Nhật Duy đang quen nhau được một thời gian dài rồi…Vừa nãy Tớ đang đến nhà Cậu ấy…Cậu ấy đang ra đón Tớ nên gặp Cậu.”Phương Anh ngại ngùng nói với Cô rồi nhìn Nhật Duy đang hăng say chơi bóng mà hạnh phúc
“Ồ…chúc mừng Cậu”.Cô vui vẻ nhìn Phương Anh,không ngờ Cô rời đi lại có thể khiến hai người họ thành một đôi điều đó là điều Cô mong đợi nhất
15 phút sau….
“Cậu lúc nào cũng thua Tôi vậy sao?”.Cậu và Nhật Duy đánh hăng say hết hiệp hai người nằm nhoài trên sân mệt mỏi chiếc áo sơ mi trắng của Cậu đã ướt đẫm mồ hôi
“Rồi…Cậu lúc nào cũng giỏi”
“Nước của hai Cậu…Thôi ai cũng mệt rồi người yêu của ai thì dắt về đi”.Cô đưa nước cho Cậu với Nhật Duy rồi trêu đùa
“…vậy Cậu với Bảo Lâm về nhé…gặp sau”.Phương Anh bị Cô trêu thì ấp úng nói
“Tạm biệt”
“Hey…vừa nãy Tớ thật sự không có ý thả thính An Nhi đâu Tớ thề”.Nhật Duy thấy Cô đi khuất mới ngồi dậy giải thích với Phương Anh
“Vậy sao?Cậu nói sao thì là vậy”.Phương Anh cũng không suy nghĩ nhiều lấy khăn giấy mà lau mồ hôi trên mặt cho Nhật Duy
“….(chụt)….Được rồi từ sau Tớ không vậy nữa Cậu đừng giận nhé…Chúng ta về thôi”.Nhật Duy nhìn người con gái lúc nào cũng quan tâm mình từng tý một mà cảm thấy áy náy bất giác hôn lên môi Phương Anh rồi nằm tay cùng ra về…
“Vừa nãy sao Cậu nói người yêu của ai…hai người họ một đôi sao?”
“Đúng…họ thật hạnh phúc mà”
“Ừ…Cậu về nhà đi cũng chiều tối rồi?”.Cậu nghe vậy cũng bớt vài lo lắng coi như bớt được một đối thủ
“Cho Tớ sang nhà Cậu chơi đi”.Cô chớp chớp mắt nhìn Cậu chẳng muốn xa Cậu chút nào
Cậu cũng miễn cưỡng cho Cô vào nhà ngồi chơi vậy
“Cậu ở đây hay lên phòng Tôi?Tôi còn đi tắm Cậu ở đây mình có được không?”.Cậu đưa Cô ly nước rồi trầm mặc nói
“Không được…Tớ sợ ở một mình lắm”.Cô nhấp môi cốc nước rồi bỏ xuống đi theo Cậu…Cô muốn xem xem phòng Cậu có thay đổi chút nào không?
“Vậy Cậu ngồi đó đi…Tôi tắm xong rồi xuống nhà làm đồ ăn cho Cậu”
Cô gật đầu rồi đi sang bàn học hồi đó của Cậu bao nhiêu kỉ niệm lại ùa về…Cô thức sự muốn trở về thời gian đó chẳng phải suy nghĩ gì nhiều lúc nào cũng vui vẻ làm nhưng điều mình muốn
Còn bây giờ?Trưởng thành rồi phải suy nghĩ đến tương lai phải suy nghĩ cho cuộc sống…thật mệt mỏi mà….
“Bảo Lâm…Cậu còn…”.Cô ngồi ở bàn học Cậu thấy chiếc móc khóa giống của Cô treo ở chìa khóa thì vui vẻ thấy cửa mở Cô nghĩ Cậu tắm xong rồi nên mới quay lại hỏi Cậu
“Sao vậy?…Móc khóa này Tôi có lỡ tay làm rơi bây giờ nó không được đẹp như trước…Tôi sẽ mua chiếc khác đẹp hơn dành cho Cậu sau nhé”.Cậu thấy Cô chưa nói xong thì quay mặt đi thấy tay Cô cầm chiếc móc khóa thì đi lại giải thích sợ Cô giận
“Sao Cậu không mặc quần áo vào cho tử tế?”.Cô không dám nhìn đối diện với Cậu Cô sợ cái body 6 múi của Cậu đập vào mắt Cô không dứt ra được
“Quần áo của Tôi bị ướt nên Tôi đành quấn chiếc khăn tắm ra lấy đồ…không lẽ nhờ Cậu lấy đồ cho Tôi sao?”.Cậu đang chú tâm vào cái móc khóa nên chẳng để ý Cô hỏi gì mà cứ vậy trả lời
Cô cứ nhìn theo cái khuôn mặt Cậu đang chú ý vào chiếc vòng bị vỡ mặc dù nó cũng không lộ rõ vẻ bị vỡ cho lắm…Tóc chưa được sấy khô nên còn vài giọt nước chảy theo gương mặt xuống xương quai xanh….nhìn xương quai xanh của Cậu Cô thực sự muốn cắn nó vì làm Cô mê mẩn…
Cô bất chợt vòng tay qua cổ Cậu mà kéo gần lại áp môi mình lên môi Cậu…chỉ muốn ngửi mùi hương tóc Cậu mùi thơm từ cơ thể Cậu chiếm đoạt chỉ muốn là dành riêng cho mình
Cậu còn đang hí hoáy cái móc khóa bị hành động của Cô làm cho giật mình nhưng trong lòng lại thấy hạnh phúc…Con nhóc ngày ngày đi theo Cậu nói luyên thuyên chuyện này chuyện kia bây giờ trưởng thành rồi hiểu chuyện với cũng bạo hơn trước rồi…
(…Vì yêu cứ đâm đầu cứ đâm đầu…)
“Alo???”.Vì chuông điện thoại Cô reo liên tục không có ý định dừng lại nên Cô đành buông tay ở cổ Cậu ra mà nghe máy có chút bực bội
“Bạn yêu dấu của Tao về rồi đó hả?Sang quán cái Ly đi rồi Tao tính sổ với Mày?”
“Lát tao qua”
“Xin lỗi Cậu nhé…Tớ có việc phải đi không ở lại ăn đồ ăn Cậu nấu rồi”.Cô lấy cầm điện thoại rồi nhìn Cậu khó xử
“Không sao đâu…Cậu nhớ về sớm đó nhé…Đợi đã ăn mặc kín chút buổi tối ra đường như vậy không tốt”.Cậu chỉnh lại chiếc áo trễ vai của Cô rồi nhìn Cô mặt nghiêm túc,đã nói Cô bao nhiêu lần rồi đừng ăn mặc hở quá rồi mà…
“Hì…Vậy Tớ đi nhé”
– —–
“Heyyy”.Cô tới tiệm của Ly thì vui vẻ đi vào bàn ngồi
“Đi thôi…”
“Đi đâu???”.Cô vừa đặt đít ngồi xuống thì Ly/Minh đếu đứng dậy khiến Cô khó hiểu
“Lên sân thượng đi…ở đây tâm sự không tiện”.Ly nhìn Cô cười rồi kéo Cô đi
Sân thượng ở quán Ly thật vi diệu có thể nhìn mọi người mọi góc gách…khung cảnh bầu trời êm dịu mát mẻ
“Dạo này sống vẫn tốt chứ?”.Mình nhìn Cô hỏi thăm
“Cũng ổn…Nhưng về đây Tao thấy thoải mái vui vẻ vì có tụi mày nè”
“Vậy sao?Vậy ai là người đi không nói một câu nào với tụi Tao chứ?”.Ly nhìn Cô trách móc định nói Cô từ sáng nhưng có Cậu nên có chút ngại Ly/Minh cũng đều biết lý do Cô chuyển đi là vì gì…
“Rồi rồi là lỗi của Tao”
“Bây giờ cả 3 đứa cũng trưởng thành rồi…Cái Ly thì sắp kết hôn…Mày thì nghe nói cũng đang vui vẻ ở bên Bảo Lâm…ai cũng đang sống vui vẻ với cuộc sống của mình như vậy là Tao cũng thấy yên tâm rồi”.Minh nhìn Cô rồi lại nhìn Ly cười ánh mắt nhìn xa xăm…Minh thực sự rất lo lắng cho hai người bạn thân này nhìn vậy nhưng tính cách đôi lúc lại trẻ con
“Ế…Mày đừng có cảm động rồi mít ướt ở đây nha…tụi Tao không dỗ dành được đâu…”
“Hai cái con khùng này…Ý Tao là bây giờ mỗi người có cuộc sống riêng nhưng khi nào 1 trong 3 đứa buồn hay có chuyện gì cần tâm sự cứ gọi là 2 người kia có mặt…mặc cho có vợ có chồng hay chưa…Sau này có chuyện gì hai đứa mày cứ tâm sự với Tao…Tao luôn đứng sau quan tâm chúng mày”
“Cảm ơn Mày…”
“Bọn tao nhớ rồi”.Cô với Ly nghe những lời giãi bày từ sâu trong lòng của Minh mà cảm động nhìn ở ngoài mặt có thể Minh lúc nào cũng trêu trọc Cô với Ly nhưng bên trong luôn lo lắng quan tân hai người Cô
“Tình Bạn đáng giá bao nhiêu?”
“VÔ GIÁ”
Cả ba người cùng hét lên trên cái sân thượng ấy rồi lại ôm nhau nửa khóc nửa cười…Chỉ mong rằng cả 3 luôn bên nhau vui vẻ như này là được rồi…
“Zôôôôô….”